Chương 170: Tiếng gõ cửa nửa đêm
Quả Vô
16/06/2015
Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Tuyết Y Tuy nói nhân sâm có giá, sức khỏe vô giá, nhưng nhân sâm này cũng quá rẻ rồi nha?
“Cái này thẩm mua ở hiệu thuốc nào vậy?” Loan Loan rất muốn biết rốt cuộc ở đâu có chuyện hời thế này.
“Ta không đến hiệu thuốc, đến tiệm thuốc mua thứ này thì đắt cắt cổ ấy. Là một ông cụ bày quầy bán ở chợ, ông ấy nói là trong nhà để lại, vẫn luôn để đó mà không nỡ dùng, bây giờ trong nhà cần bạc gấp nên lúc này mới nhịn đau bỏ ra thứ yêu thích, ông cũng muốn bán giá cao hơn, lại sợ không ai mua hết toàn bộ, vì thế mới cắt thành miếng.”
Loan Loan mấp máy môi, mua ở quán hàng rong vỉa hè, có thể là nhân sâm thượng đẳng sao? Một lượng bạc có thể mua nhiều miếng nhân sâm thượng đẳng như vậy à? Nhìn bộ dáng đắc ý của bà mối Vương, nàng thực sự không tiện nói gì nhiều, lại hỏi nàng: “Thẩm mua cái này làm gì vậy, trong nhà có ai bị bệnh sao?”
“Không phải vậy.” Bà mối Vương khoát tay, nhặt tí xíu nhân sâm vụn bỏ vào trong miệng, híp mắt tinh tế thưởng thức, vừa nói: “Nhân sâm này vị thật là khó ăn, có điều là đồ tốt, nghe nói người lớn tuổi trong mấy nhà có tiền mỗi ngày đều uống trà sâm. Người sắp chết có thể dùng thứ này để giữ chút hơi đấy!” Nói xong, gói kỹ bỏ thứ đó cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Sau đó thần thần bí bí nói với Loan Loan: “Nhưng mà ta không sử dụng như thế, ta có cách dùng khác tốt hơn.”
“Thẩm dùng thế nào?” Loan Loan thật tò mò.
“Lần trước ta đi chợ xem một quẻ, trong quẻ nói số phận chúng ta cũng không tệ, chỉ có tiểu tử Khai Minh này dương khí hơi yếu, nhân sâm là món tốt để bổ khí, dùng cho hắn tráng dương, gia tăng số mệnh. Có điều, thầy bói còn nói chỉ nhân sâm thôi vẫn chưa đủ, còn phải tìm mấy nhà trong sạch, xin mỗi nhà một đồng tiền, cùng chôn xuống đất.” Rồi lại cười hì hì nói: “Thế nên hôm nay ta đến chính vì chuyện này đấy, muốn xin nhà ngươi một đồng tiền, nhà các ngươi bây giờ coi như sống rất tốt, chỉ là mượn chút may mắn của các ngươi thôi . . .” Lập tức lại cam đoan với Loan Loan: “Ngươi yên tâm đi, ta đã hỏi thầy bói rồi, đây chỉ là hưởng chút may mắn của các ngươi thôi, căn bản không có ảnh hưởng gì đến tương lai các ngươi cả.”
Loan Loan mang vẻ mặt kinh ngạc, thế mà lại còn có cách thay đổi số phận như vậy. Nhưng mà nghĩ lại Dương Nghĩa Trí ngã bệnh, yếu ớt nằm trên giường năm ngoái, sau khi nhờ mẹ con Dương Khai Thạch nửa đêm thành kính tế bái thần linh một phen thì quả thực đã khỏe lại rồi.
Không biết biện pháp bù thêm số mệnh này là thật hay giả, nhưng chỉ là một đồng tiền mà thôi, nên nàng cũng sảng khoái cho bà mối Vương.
Ăn xong cơm tối, Bách Thủ chủ động nhận việc rửa bát, Loan Loan ôm con nằm dài trên giường, chờ khi dỗ con ngủ xong, lúc này nàng mới bưng nước vào phòng tắm. Cả ngày ôm con, nên người đổ không ít mồ hôi, mỗi đêm nàng đều phải nấu nước tắm mới được. Tắm xong, mặc đồ ngủ của mình vào, lúc này Loan Loan mới phát hiện đồ ngủ trước kia lại hơi rộng vì mấy tháng này nàng gầy đi khá nhiều.
Nàng sờ chỗ thịt lỏng lẻo ở bụng mình, những chỗ khác thì gầy, nhưng mà di chứng sau khi sinh con để lại còn phải cố gắng cải thiện a!
Đợi đến khi dọn dẹp thỏa đáng tất cả xong, hai người nằm dài trên giường, tắt đèn. Lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện.
Bây giờ trong nhà có con nhỏ nên chi tiêu rất nhiều, Bách Thủ hiện tại cũng chỉ thỉnh thoảng lên núi săn thú, phần lớn đều giữ lại thú săn để ăn, tiền thu thường ngày gần như không có. Một năm này trên căn bản cũng phải dựa vào bạc hai lần lên thôn trang làm việc mà sống.
Trong nhà giờ còn chút bạc, chờ qua năm, cho dù như thế nào thì bọn họ cũng phải suy nghĩ làm chút gì đó!
Loan Loan chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, vừa nói vừa ngủ thiếp đi, dường như mơ mơ màng màng nghe có tiếng đập cửa. Nàng giật mình một cái tỉnh lại, mở mắt ra, phía ngoài còn đen như mực, gió đã bắt đầu thổi rồi, nàng cẩn thận nghe, dường như thật sự có tiếng đập cửa. Thì ra không phải là nằm mơ.
Nàng chống người dậy, phát hiện Bách Thủ đã xuống giường đang sờ soạng đốt đèn, thấy nàng dậy hắn bèn nói: “Nàng nằm đi, ta đi xem một chút.”
Loan Loan nằm xuống lại, trong lòng suy nghĩ đã trễ thế này không biết là ai đến.
Bách Thủ choàng áo ra khỏi phòng, nàng nghe thấy tiếng mở cửa nhà chính, sau đó là tiếng bước chân Bách Thủ đi về phía cổng, chỉ im lặng chốc lát, lại nghe thấy tiếng cổng bị mở ra, loáng thoáng còn có người nói chuyện, hình như không chỉ một người.
Loan Loan ngồi dậy.
Lại là tiếng đóng cửa, tiếng bước chân hỗn độn càng ngày càng gần, bước chân vào nhà chính, sau đó đi vào một gian phòng khác, sau một trận tiếng động, nàng nghe được giọng Bách Thủ đè thấp kìm nén mang theo tức giận.
Loan Loan ngạc nhiên nghi ngờ, nàng mặc quần áo vào, xuống giường rồi ra khỏi phòng, cửa phòng đối diện đang mở rộng, một nam tử đứng ở cửa, người đó nghe được động tĩnh thì xoay người lại, không ngờ lại là Tạ Thiên.
“Tạ đại ca, tại sao là huynh?”
Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Loan Loan, Tạ Thiên miễn cưỡng cười cười: “Thật xin lỗi, đánh thức muội và cháu.”
“Không có chuyện gì đâu, thằng bé vẫn đang ngủ ngon!” Loan Loan nói, khó hiểu đi tới, trừ Tạ Thiên ở cửa, trong phòng còn có một nam tử khác, là Mã Nhạn, Mã Nhạn nhìn thấy Loan Loan thì mỉm cười coi như chào hỏi nàng, mà Bách Thủ thì mang bộ mặt tức giận đứng bên giường, có một người đang nằm trên giường.
“Đây là. . . ?” Ánh mắt Loan Loan chuyển một vòng quanh ba người, sau đó hồ nghi nhìn người trên giường.
Sắc mặt Bách Thủ hòa hoãn lại, đưa mắt nhìn lên giường, trầm giọng nói: “Nàng trước đi đun chút nước nóng để cho đệ ấy rửa mặt, ta thay quần áo giúp đệ ấy, trên người đệ ấy có thương tích nên hai ngày sau mới tắm.” Nói xong, đi tới mở tủ quần áo bên cạnh ra rồi bắt đầu lục lọi.
“Vết thương gì? Ai bị thương?” Loan Loan ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt từ từ chuyển qua giường, dường như có chút không tin, đi tới bên giường cầm ngọn đèn rọi lên, suýt chút nữa thì nàng đã hoảng sợ kêu lên, người này thật sự là Lai Sinh!
Nhưng Lai Sinh lúc này khác hẳn hoàn toàn với mấy tháng trước.
Đầu hắn rối bời, trên mặt, trên người đều bẩn vô cùng, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt sâu hoắm, xương gò má nhô lên cao, thân thể vốn rất khỏe mạnh thì giờ đã trở nên gầy yếu không chịu nổi. Quan trọng là, khuôn mặt suy yếu vẫn còn đang sưng tấy, từ những vết rách trên quần áo có thể nhìn thấy được một vết sẹo thật dài trên ngực, miệng vết thương mặc dù đã kết vảy, vẫn loáng thoáng hiện ra dấu đỏ.
Sắc mặt Loan Loan trắng bệch.
Tay không ngừng run rẩy, thật vất vả mới vén được áo Lai Sinh lên, từng vết roi và máu ứ đọng có thể thấy được rõ ràng đập vào mắt nàng.
Mắt nàng lập tức đỏ lên.
“Đây là do tên táng tận lương tâm nào làm?” Sự phẫn nộ, khổ sở tràn ngập trong đầu nàng.
Tạ Thiên, Mã Nhạn im lặng, cùng quay mặt qua một bên, sâu trong đáy mắt có sự đồng tình và cảm thông.
Bách Thủ thở dài nặng nề, đi tới bên giường vỗ nhẹ lên vai Loan Loan, dịu dàng nói: “Vệ sinh cho đệ ấy trước rồi nói sau.”
Loan Loan không ngừng nhấp nháy môi, không đành lòng nhìn Lai Sinh không còn dạng người nằm trên giường, mắt đỏ lên đi vào bếp.
Không biết Lai Sinh ở Âu Dương sống những ngày thế nào, sao lại biến thành như vậy? Lập tức nàng phục hồi lại tinh thần, trước đó vài ngày không phải nói Lai Sinh đã mất sao? Tạ Thiên, Mã Nhạn sao lại tìm được?
Nhanh chóng đun nước nóng, lấy ra cái khăn trước kia Lai Sinh dùng, sau đó bưng vào phòng. Lúc nàng đi vào thì Bách Thủ đang tiễn Tạ Thiên, Mã Nhạn ra ngoài.
“. . . Thật sự cám ơn hai vị đại ca.”
“Huynh không cần khách khí, ba người chúng ta còn nói những lời này sao. Hơn nữa cho dù không quen, nhưng gặp phải cũng sẽ giúp một tay.” Tạ Thiên ghìm giọng nói, Mã Nhạn cũng gật đầu, ba người ra khỏi sân. Đêm khuya người vắng, không tiện nói nhiều, nên hai người vội vã chào tạm biệt Bách Thủ xong, sau đó rời đi.
Loan Loan đốt hai ngọn đèn, trong nhà nhất thời sáng lên rất nhiều, quần áo trên người Lai Sinh đã thay xong, nàng vắt khăn bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho Lai Sinh. Động tác rất nhẹ rất chậm, sợ đánh thức người đang ngủ say, cũng sợ làm đau hắn. Cẩn thận như thế, nhưng Lai Sinh đang ngủ mê man cũng không nén được mà cau chặt mày.
Bách Thủ tiễn hai người đi xong thì lập tức trở vào phòng, lúc này Loan Loan mới hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trước đó vài ngày, Tạ Thiên nhận được tin tức Lai Sinh vì bệnh cấp tính mà đã qua đời, Âu Dương gia làm tang sự đơn giản, sau đó Bách Thủ nhờ hắn lại đi dò la tin tức, đúng lúc mấy ngày kia huyện nha có việc, đợi đến xong việc thì hai người lại nhận được lệnh phải đến huyện thành tặng đồ, trì hoãn cả nửa tháng.
Hôm nay làm xong việc, hai người vốn định buổi chiều trở về. Hơn nữa Tạ Thiên cũng muốn mang chút tin tức hỏi thăm được nói cho Bách Thủ biết, nhưng bởi vì bằng hữu có lời mời đến tối đi uống rượu, họ không tiện từ chối. Có lẽ là ý trời, nên vô tình khiến cho bọn họ thấy Lai Sinh nằm trên mặt đất ở một con hẻm nhỏ.
Hai người vừa sợ vừa bất ngờ, lại nhìn thấy cả người Lai Sinh toàn là vết thương, thân thể cực kỳ suy yếu. Người đã sớm ngất đi, nên hai người vội vã cáo biệt bạn tốt, tìm đại phu xử lý vết thương trên người Lai Sinh trước.
Bản thân Lai Sinh trở lại Âu Dương gia, mặc dù nhiều người biết Âu Dương phủ đón một vị thiếu gia trở về, nhưng vì Âu Dương đại lão gia quản giáo nghiêm ngặt, căn bản chỉ cho Lai Sinh hoạt động ở trong sân nhỏ của hắn, chưa từng được xuất phủ, nên bên ngoài gần như không ai biết Lai Sinh, vì thế đương nhiên đại phu cũng không nghi ngờ.
Sau đó Tạ Thiên, Mã Nhạn nghĩ tới nghĩ lui, họ cảm thấy chuyện này không đơn giản, Âu Dương Đại lão gia đã là gia chủ Âu Dương gia, còn ai dám động tới Lai Sinh? Vết thương trên người hắn rõ ràng là bị người ta hành hạ, rõ ràng người đang còn sống, tại sao Âu Dương gia đã làm tang sự?
Hai người lập tức thừa dịp đêm khuya đưa Lai Sinh trở về.
Hai ngọn đèn dầu sáng nhấp nháy trong nhà, chiếu lên khuôn mặt gầy gò tối tăm của Lai Sinh càng thêm trắng bệch, tiếng nói của Bách Thủ giống như từng tiếng chuông lớn gõ vào trong lòng nàng, vang lên sự buồn rầu, đau đớn!
Người cha như thế nào mới có thể làm ra chuyện tuyệt tình như thế?
Lai Sinh không có nơi khác để đi, chỉ có thể về Dương gia thôn, nơi này hắn có thể an toàn. Cụ thể chuyện đến rốt cuộc là như thế nào, chỉ có chờ sau khi Lai Sinh tỉnh lại hỏi hắn mới biết được.
Vốn chuyện Lai Sinh còn sống là chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh sau này hắn phải trốn tránh không thể sống công khai là lại khiến cho người ta lo lắng. Hai người ngồi bên trong nhà tương đối im lặng. Sau đó Bách Thủ bảo Loan Loan trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì trông nom Lai Sinh. Vì còn phải trông con, nên Loan Loan không thể làm gì khác hơn là về phòng nằm ngủ trước, lăn qua lộn lại nhưng ngủ không được, Bách Thủ vẫn chưa về phòng, sau đó nàng không biết đã ngủ giờ nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Bách Thủ gần như thức suốt đêm, nhưng Lai Sinh vẫn còn chưa tỉnh.
Tạ Thiên đã nói, đại phu nói Lai Sinh là quá yếu, trừ tổn thương trên thân thể, các mặt tinh thần và thể lực của hắn đều đã kiệt quệ. Không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì.
Bách Thủ đặc biệt nấu một nồi cháo loãng, rồi xào một dĩa rau ăn với cơm.
Ăn cơm xong, hai người cũng không đi ra ngoài, nhờ người đi chợ mua một miếng thịt, mãi cho đến bữa trưa, Lai Sinh vẫn ngủ mê man. Thỉnh thoảng Loan Loan vào nhìn một cái, nhiều lần đưa tay khẽ dò thử hơi thở của hắn, lúc xác định hắn bình thường, thực sự chỉ đang ngủ thì mới yên lòng lại. Nếu là hôm nay hắn không tỉnh, Bách Thủ còn phải tiếp tục trông nom vào ban đêm, tâm trí Lai Sinh không trọn vẹn, hắn trải qua chuyện như vậy chắc chắn sẽ rất sợ, khi tỉnh lại có thể nhìn thấy người mình tin tưởng đầu tiên sẽ ít nhiều xoa dịu được cảm xúc của hắn.
Cho nên, sau bữa trưa Loan Loan bèn bảo Bách Thủ đi ngủ trưa. Nàng bưng cái ghế ngồi ở cửa nhà chính, bắt đầu thêu khăn tay. Ngồi chưa được một lát, trong nhà đã truyền đến tiếng ngáy của Bách Thủ, một lát sau, trong một gian phòng khác vang lên tiếng ván giường.
“Cái này thẩm mua ở hiệu thuốc nào vậy?” Loan Loan rất muốn biết rốt cuộc ở đâu có chuyện hời thế này.
“Ta không đến hiệu thuốc, đến tiệm thuốc mua thứ này thì đắt cắt cổ ấy. Là một ông cụ bày quầy bán ở chợ, ông ấy nói là trong nhà để lại, vẫn luôn để đó mà không nỡ dùng, bây giờ trong nhà cần bạc gấp nên lúc này mới nhịn đau bỏ ra thứ yêu thích, ông cũng muốn bán giá cao hơn, lại sợ không ai mua hết toàn bộ, vì thế mới cắt thành miếng.”
Loan Loan mấp máy môi, mua ở quán hàng rong vỉa hè, có thể là nhân sâm thượng đẳng sao? Một lượng bạc có thể mua nhiều miếng nhân sâm thượng đẳng như vậy à? Nhìn bộ dáng đắc ý của bà mối Vương, nàng thực sự không tiện nói gì nhiều, lại hỏi nàng: “Thẩm mua cái này làm gì vậy, trong nhà có ai bị bệnh sao?”
“Không phải vậy.” Bà mối Vương khoát tay, nhặt tí xíu nhân sâm vụn bỏ vào trong miệng, híp mắt tinh tế thưởng thức, vừa nói: “Nhân sâm này vị thật là khó ăn, có điều là đồ tốt, nghe nói người lớn tuổi trong mấy nhà có tiền mỗi ngày đều uống trà sâm. Người sắp chết có thể dùng thứ này để giữ chút hơi đấy!” Nói xong, gói kỹ bỏ thứ đó cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Sau đó thần thần bí bí nói với Loan Loan: “Nhưng mà ta không sử dụng như thế, ta có cách dùng khác tốt hơn.”
“Thẩm dùng thế nào?” Loan Loan thật tò mò.
“Lần trước ta đi chợ xem một quẻ, trong quẻ nói số phận chúng ta cũng không tệ, chỉ có tiểu tử Khai Minh này dương khí hơi yếu, nhân sâm là món tốt để bổ khí, dùng cho hắn tráng dương, gia tăng số mệnh. Có điều, thầy bói còn nói chỉ nhân sâm thôi vẫn chưa đủ, còn phải tìm mấy nhà trong sạch, xin mỗi nhà một đồng tiền, cùng chôn xuống đất.” Rồi lại cười hì hì nói: “Thế nên hôm nay ta đến chính vì chuyện này đấy, muốn xin nhà ngươi một đồng tiền, nhà các ngươi bây giờ coi như sống rất tốt, chỉ là mượn chút may mắn của các ngươi thôi . . .” Lập tức lại cam đoan với Loan Loan: “Ngươi yên tâm đi, ta đã hỏi thầy bói rồi, đây chỉ là hưởng chút may mắn của các ngươi thôi, căn bản không có ảnh hưởng gì đến tương lai các ngươi cả.”
Loan Loan mang vẻ mặt kinh ngạc, thế mà lại còn có cách thay đổi số phận như vậy. Nhưng mà nghĩ lại Dương Nghĩa Trí ngã bệnh, yếu ớt nằm trên giường năm ngoái, sau khi nhờ mẹ con Dương Khai Thạch nửa đêm thành kính tế bái thần linh một phen thì quả thực đã khỏe lại rồi.
Không biết biện pháp bù thêm số mệnh này là thật hay giả, nhưng chỉ là một đồng tiền mà thôi, nên nàng cũng sảng khoái cho bà mối Vương.
Ăn xong cơm tối, Bách Thủ chủ động nhận việc rửa bát, Loan Loan ôm con nằm dài trên giường, chờ khi dỗ con ngủ xong, lúc này nàng mới bưng nước vào phòng tắm. Cả ngày ôm con, nên người đổ không ít mồ hôi, mỗi đêm nàng đều phải nấu nước tắm mới được. Tắm xong, mặc đồ ngủ của mình vào, lúc này Loan Loan mới phát hiện đồ ngủ trước kia lại hơi rộng vì mấy tháng này nàng gầy đi khá nhiều.
Nàng sờ chỗ thịt lỏng lẻo ở bụng mình, những chỗ khác thì gầy, nhưng mà di chứng sau khi sinh con để lại còn phải cố gắng cải thiện a!
Đợi đến khi dọn dẹp thỏa đáng tất cả xong, hai người nằm dài trên giường, tắt đèn. Lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện.
Bây giờ trong nhà có con nhỏ nên chi tiêu rất nhiều, Bách Thủ hiện tại cũng chỉ thỉnh thoảng lên núi săn thú, phần lớn đều giữ lại thú săn để ăn, tiền thu thường ngày gần như không có. Một năm này trên căn bản cũng phải dựa vào bạc hai lần lên thôn trang làm việc mà sống.
Trong nhà giờ còn chút bạc, chờ qua năm, cho dù như thế nào thì bọn họ cũng phải suy nghĩ làm chút gì đó!
Loan Loan chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, vừa nói vừa ngủ thiếp đi, dường như mơ mơ màng màng nghe có tiếng đập cửa. Nàng giật mình một cái tỉnh lại, mở mắt ra, phía ngoài còn đen như mực, gió đã bắt đầu thổi rồi, nàng cẩn thận nghe, dường như thật sự có tiếng đập cửa. Thì ra không phải là nằm mơ.
Nàng chống người dậy, phát hiện Bách Thủ đã xuống giường đang sờ soạng đốt đèn, thấy nàng dậy hắn bèn nói: “Nàng nằm đi, ta đi xem một chút.”
Loan Loan nằm xuống lại, trong lòng suy nghĩ đã trễ thế này không biết là ai đến.
Bách Thủ choàng áo ra khỏi phòng, nàng nghe thấy tiếng mở cửa nhà chính, sau đó là tiếng bước chân Bách Thủ đi về phía cổng, chỉ im lặng chốc lát, lại nghe thấy tiếng cổng bị mở ra, loáng thoáng còn có người nói chuyện, hình như không chỉ một người.
Loan Loan ngồi dậy.
Lại là tiếng đóng cửa, tiếng bước chân hỗn độn càng ngày càng gần, bước chân vào nhà chính, sau đó đi vào một gian phòng khác, sau một trận tiếng động, nàng nghe được giọng Bách Thủ đè thấp kìm nén mang theo tức giận.
Loan Loan ngạc nhiên nghi ngờ, nàng mặc quần áo vào, xuống giường rồi ra khỏi phòng, cửa phòng đối diện đang mở rộng, một nam tử đứng ở cửa, người đó nghe được động tĩnh thì xoay người lại, không ngờ lại là Tạ Thiên.
“Tạ đại ca, tại sao là huynh?”
Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Loan Loan, Tạ Thiên miễn cưỡng cười cười: “Thật xin lỗi, đánh thức muội và cháu.”
“Không có chuyện gì đâu, thằng bé vẫn đang ngủ ngon!” Loan Loan nói, khó hiểu đi tới, trừ Tạ Thiên ở cửa, trong phòng còn có một nam tử khác, là Mã Nhạn, Mã Nhạn nhìn thấy Loan Loan thì mỉm cười coi như chào hỏi nàng, mà Bách Thủ thì mang bộ mặt tức giận đứng bên giường, có một người đang nằm trên giường.
“Đây là. . . ?” Ánh mắt Loan Loan chuyển một vòng quanh ba người, sau đó hồ nghi nhìn người trên giường.
Sắc mặt Bách Thủ hòa hoãn lại, đưa mắt nhìn lên giường, trầm giọng nói: “Nàng trước đi đun chút nước nóng để cho đệ ấy rửa mặt, ta thay quần áo giúp đệ ấy, trên người đệ ấy có thương tích nên hai ngày sau mới tắm.” Nói xong, đi tới mở tủ quần áo bên cạnh ra rồi bắt đầu lục lọi.
“Vết thương gì? Ai bị thương?” Loan Loan ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt từ từ chuyển qua giường, dường như có chút không tin, đi tới bên giường cầm ngọn đèn rọi lên, suýt chút nữa thì nàng đã hoảng sợ kêu lên, người này thật sự là Lai Sinh!
Nhưng Lai Sinh lúc này khác hẳn hoàn toàn với mấy tháng trước.
Đầu hắn rối bời, trên mặt, trên người đều bẩn vô cùng, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt sâu hoắm, xương gò má nhô lên cao, thân thể vốn rất khỏe mạnh thì giờ đã trở nên gầy yếu không chịu nổi. Quan trọng là, khuôn mặt suy yếu vẫn còn đang sưng tấy, từ những vết rách trên quần áo có thể nhìn thấy được một vết sẹo thật dài trên ngực, miệng vết thương mặc dù đã kết vảy, vẫn loáng thoáng hiện ra dấu đỏ.
Sắc mặt Loan Loan trắng bệch.
Tay không ngừng run rẩy, thật vất vả mới vén được áo Lai Sinh lên, từng vết roi và máu ứ đọng có thể thấy được rõ ràng đập vào mắt nàng.
Mắt nàng lập tức đỏ lên.
“Đây là do tên táng tận lương tâm nào làm?” Sự phẫn nộ, khổ sở tràn ngập trong đầu nàng.
Tạ Thiên, Mã Nhạn im lặng, cùng quay mặt qua một bên, sâu trong đáy mắt có sự đồng tình và cảm thông.
Bách Thủ thở dài nặng nề, đi tới bên giường vỗ nhẹ lên vai Loan Loan, dịu dàng nói: “Vệ sinh cho đệ ấy trước rồi nói sau.”
Loan Loan không ngừng nhấp nháy môi, không đành lòng nhìn Lai Sinh không còn dạng người nằm trên giường, mắt đỏ lên đi vào bếp.
Không biết Lai Sinh ở Âu Dương sống những ngày thế nào, sao lại biến thành như vậy? Lập tức nàng phục hồi lại tinh thần, trước đó vài ngày không phải nói Lai Sinh đã mất sao? Tạ Thiên, Mã Nhạn sao lại tìm được?
Nhanh chóng đun nước nóng, lấy ra cái khăn trước kia Lai Sinh dùng, sau đó bưng vào phòng. Lúc nàng đi vào thì Bách Thủ đang tiễn Tạ Thiên, Mã Nhạn ra ngoài.
“. . . Thật sự cám ơn hai vị đại ca.”
“Huynh không cần khách khí, ba người chúng ta còn nói những lời này sao. Hơn nữa cho dù không quen, nhưng gặp phải cũng sẽ giúp một tay.” Tạ Thiên ghìm giọng nói, Mã Nhạn cũng gật đầu, ba người ra khỏi sân. Đêm khuya người vắng, không tiện nói nhiều, nên hai người vội vã chào tạm biệt Bách Thủ xong, sau đó rời đi.
Loan Loan đốt hai ngọn đèn, trong nhà nhất thời sáng lên rất nhiều, quần áo trên người Lai Sinh đã thay xong, nàng vắt khăn bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho Lai Sinh. Động tác rất nhẹ rất chậm, sợ đánh thức người đang ngủ say, cũng sợ làm đau hắn. Cẩn thận như thế, nhưng Lai Sinh đang ngủ mê man cũng không nén được mà cau chặt mày.
Bách Thủ tiễn hai người đi xong thì lập tức trở vào phòng, lúc này Loan Loan mới hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trước đó vài ngày, Tạ Thiên nhận được tin tức Lai Sinh vì bệnh cấp tính mà đã qua đời, Âu Dương gia làm tang sự đơn giản, sau đó Bách Thủ nhờ hắn lại đi dò la tin tức, đúng lúc mấy ngày kia huyện nha có việc, đợi đến xong việc thì hai người lại nhận được lệnh phải đến huyện thành tặng đồ, trì hoãn cả nửa tháng.
Hôm nay làm xong việc, hai người vốn định buổi chiều trở về. Hơn nữa Tạ Thiên cũng muốn mang chút tin tức hỏi thăm được nói cho Bách Thủ biết, nhưng bởi vì bằng hữu có lời mời đến tối đi uống rượu, họ không tiện từ chối. Có lẽ là ý trời, nên vô tình khiến cho bọn họ thấy Lai Sinh nằm trên mặt đất ở một con hẻm nhỏ.
Hai người vừa sợ vừa bất ngờ, lại nhìn thấy cả người Lai Sinh toàn là vết thương, thân thể cực kỳ suy yếu. Người đã sớm ngất đi, nên hai người vội vã cáo biệt bạn tốt, tìm đại phu xử lý vết thương trên người Lai Sinh trước.
Bản thân Lai Sinh trở lại Âu Dương gia, mặc dù nhiều người biết Âu Dương phủ đón một vị thiếu gia trở về, nhưng vì Âu Dương đại lão gia quản giáo nghiêm ngặt, căn bản chỉ cho Lai Sinh hoạt động ở trong sân nhỏ của hắn, chưa từng được xuất phủ, nên bên ngoài gần như không ai biết Lai Sinh, vì thế đương nhiên đại phu cũng không nghi ngờ.
Sau đó Tạ Thiên, Mã Nhạn nghĩ tới nghĩ lui, họ cảm thấy chuyện này không đơn giản, Âu Dương Đại lão gia đã là gia chủ Âu Dương gia, còn ai dám động tới Lai Sinh? Vết thương trên người hắn rõ ràng là bị người ta hành hạ, rõ ràng người đang còn sống, tại sao Âu Dương gia đã làm tang sự?
Hai người lập tức thừa dịp đêm khuya đưa Lai Sinh trở về.
Hai ngọn đèn dầu sáng nhấp nháy trong nhà, chiếu lên khuôn mặt gầy gò tối tăm của Lai Sinh càng thêm trắng bệch, tiếng nói của Bách Thủ giống như từng tiếng chuông lớn gõ vào trong lòng nàng, vang lên sự buồn rầu, đau đớn!
Người cha như thế nào mới có thể làm ra chuyện tuyệt tình như thế?
Lai Sinh không có nơi khác để đi, chỉ có thể về Dương gia thôn, nơi này hắn có thể an toàn. Cụ thể chuyện đến rốt cuộc là như thế nào, chỉ có chờ sau khi Lai Sinh tỉnh lại hỏi hắn mới biết được.
Vốn chuyện Lai Sinh còn sống là chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh sau này hắn phải trốn tránh không thể sống công khai là lại khiến cho người ta lo lắng. Hai người ngồi bên trong nhà tương đối im lặng. Sau đó Bách Thủ bảo Loan Loan trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì trông nom Lai Sinh. Vì còn phải trông con, nên Loan Loan không thể làm gì khác hơn là về phòng nằm ngủ trước, lăn qua lộn lại nhưng ngủ không được, Bách Thủ vẫn chưa về phòng, sau đó nàng không biết đã ngủ giờ nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Bách Thủ gần như thức suốt đêm, nhưng Lai Sinh vẫn còn chưa tỉnh.
Tạ Thiên đã nói, đại phu nói Lai Sinh là quá yếu, trừ tổn thương trên thân thể, các mặt tinh thần và thể lực của hắn đều đã kiệt quệ. Không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì.
Bách Thủ đặc biệt nấu một nồi cháo loãng, rồi xào một dĩa rau ăn với cơm.
Ăn cơm xong, hai người cũng không đi ra ngoài, nhờ người đi chợ mua một miếng thịt, mãi cho đến bữa trưa, Lai Sinh vẫn ngủ mê man. Thỉnh thoảng Loan Loan vào nhìn một cái, nhiều lần đưa tay khẽ dò thử hơi thở của hắn, lúc xác định hắn bình thường, thực sự chỉ đang ngủ thì mới yên lòng lại. Nếu là hôm nay hắn không tỉnh, Bách Thủ còn phải tiếp tục trông nom vào ban đêm, tâm trí Lai Sinh không trọn vẹn, hắn trải qua chuyện như vậy chắc chắn sẽ rất sợ, khi tỉnh lại có thể nhìn thấy người mình tin tưởng đầu tiên sẽ ít nhiều xoa dịu được cảm xúc của hắn.
Cho nên, sau bữa trưa Loan Loan bèn bảo Bách Thủ đi ngủ trưa. Nàng bưng cái ghế ngồi ở cửa nhà chính, bắt đầu thêu khăn tay. Ngồi chưa được một lát, trong nhà đã truyền đến tiếng ngáy của Bách Thủ, một lát sau, trong một gian phòng khác vang lên tiếng ván giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.