Chương 186: Trộm than đá (thượng)
Quả Vô
06/02/2016
Sau khi về đến nhà, Loan Loan lập tức
đem toàn bộ quần áo bẩn trong nhà ra, phạt Lai Sinh giặt sạch chúng.
Trước kia Loan Loan có nói cùng hắn, nếu mình và Bách Thủ không ở nhà
thì hắn đến nhà trưởng thôn ăn cơm, nếu không thì là nhà Nguyên Bảo, hơn nữa sáng nay nàng còn để lại mấy cái bánh.
Lai Sinh tự biết mình phạm lỗi, cúi đầu thành thành thật thật bắt đầu giặt đồ.
Lúc này, nhà bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét mừng rỡ: “Ôi, là muội tử sao, vào đi, vào đi!” Người qua đường cũng nghe được rõ ràng, dẫn tới không ít lòng hiếu kì của người bên ngoài.
Lai Sinh không khỏi duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài. Loan Loan ho nhẹ một tiếng, hắn lập tức lui đầu về, trong miệng còn không ngừng thì thầm lẩm bẩm: “Gào to thế làm gì!”
Loan Loan không khỏi buồn cười, đi ra cửa sân hướng nhà Dương Tuấn Kỳ nhìn sang.
Một người phụ nữ trung niên dắt một chiếc xe trâu, trên xe chất đầy đồ đạc, là rau nhà tự trồng, ngô tươi, còn có một con gà lớn mập. Mặt khác còn có mấy bao đóng gói kỹ, hẳn là mua được từ cửa hàng trên chợ.
Mẹ Tuấn Kỳ cười đến trên mặt đều nổi lên mấy nếp nhăn, vừa giúp đỡ cởi đồ đạc, vừa cười ha hả nói: “Muội đến thì đến, còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Phụ nhân cũng cười ha hả nói: “Những thứ này đều là rau vừa hái ngoài ruộng đó, rất tươi. Con gà này cũng là tự nhà nuôi được…” Sau đó lại nhắc tới mấy bao đồ kia: “Đây là cha sấp nhỏ mới mua được ở chợ hôm nay nên đưa chút ít sang đây, cho Uyển Nhi muội tử ăn.”
Mẹ Tuấn Kỳ cười đến vui vẻ, tiếp nhận đồ đạc, nhiệt tình lôi kéo phụ nhân tiến vào sân nhỏ.
Thân thích nhà Dương Tuấn Kỳ nàng không nói là biết hết nhưng nếu gặp được cũng sẽ có chút ấn tượng, nhưng mà phụ nhân này một chút ấn tượng đều không có. Nàng cũng không rảnh để ý nhiều như vậy. Vừa quay người nàng lại vô cùng hoảng sợ. Bà mối Vương đang mở to hai mắt đứng phía sau nàng, thấy nàng quay đầu thì cười tủm tỉm nói: “Làm gì vậy?”
Loan Loan vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, oán giận nói: “Đại nương, người dọa chết người rồi!”
Bà mối Vương không để ý cười ha ha: “Ta chỉ hiếu kỳ cháu cứ đứng đây làm gì?”
“Không có gì, đại nương định đi đâu vậy ạ?” Loan Loan thu hồi ánh mắt: “Nếu không vào nhà ngồi một chút nha?”
Bà mối Vương khoát tay: “Được rồi, ta còn có việc, vừa vặn nên đi qua nơi này thôi.”
Đang nói, mẹ Tuấn Kỳ cùng phụ nhân kia đi ra, thấy Loan Loan và bà mối Vương đứng bên ngoài, mẹ Tuấn Kỳ lại hất cầm lên, nhiệt tình nói với phụ nhân kia: “Muội tử, không có việc gì thì thường tới ngồi một chút nha.”
Phụ nhân kia vừa liếc nhìn bên này liền quay đi, kéo xe trâu hàn huyên thêm hai câu với mẹ Tuấn Kỳ thì cáo từ. Mà bà mối Vương vẫn luôn khó chịu nhìn chằm chằm hai người.
Thẳng đến khi phụ nhân kia ra khỏi thôn, mẹ Tuấn Kỳ mới quay người đi vào sân nhỏ, còn cố ý nâng đầu lên, ra chiều vô cùng cao ngạo.
Bà mối Vương nhổ một cái, phun nước miếng, trong miệng làu bàu: “Đồ không biết liêm sỉ, ở đâu lại chạy đến đây. Giỏi lắm sao, xem các người càn quấy được bao lâu…”
Loan Loan chợt nhớ lại, chắc hẳn phụ nhân kia là người ở nhà mà bà mối Vương muốn làm mai cho Vương Khai Minh. Hiện tại Đàm gia đã kết thông gia với nhà Dương Tuấn Kỳ. Mấy tháng gần đây mẹ Tuấn Kỳ chiếm được không ít mặt mũi trong thôn, mỗi lần thấy Loan Loan không phải hếch mắt thì là ngẩng cao đầu.
Thời đại này, trong nhà có người đọc sách làm quan đều uy phong hơn các nhà bình thường. Nhưng mà, Loan Loan đến từ hiện đại, đại quan tiểu quan đã thấy nhiều rồi, ngược lại thấy không cần phải e dè. Hơn nữa ở trong tiểu sơn thôn này, chỉ cần trong tay có tiền là cuộc sống sẽ êm đẹp. Huống hồ, không phải nhà họ còn đang hợp tác với Tạ gia sao?
Sau khi con trai thức dậy, Loan Loan bế con qua nhà Mai Tử ngồi một lát. Đại Bảo Tiểu Bảo chỉ hơn Hán nhi mấy tháng, ba đứa bé ngồi cùng một chỗ cũng tiện cho hai người trông chừng. Xem chừng lúc này hãy còn sớm, nàng về nhà sớm hơn bình thường nửa canh giờ. Sáng nay nàng mua được một ít thịt heo ở chợ, tối nay nàng định chuẩn bị nướng thịt với khoai tây. Nàng cũng thương lượng với Bách Thủ tối nay sẽ giữ cha nàng và Vương Nguyên Sinh lại.
Để con cho Lai Sinh trông chừng, Loan Loan ở trong phòng bếp vội vàng bắt đầu làm. Thịt heo cắt thành nhiều miếng dài mỏng, lại ra vườn rau hái mấy quả ớt tươi. Đều là thịt nửa nạc nửa mỡ, đem sấy cho bớt dầu ra, nàng múc một ít vào trong chén. Đợi các món chuẩn bị xong, Loan Loan liền đi đến sau nhà tìm Bách Thủ, nói vài câu xong trở về nhà.
Mùa hè ngày thường dài hơn, đến khi trời bắt đầu có chút tối đen người làm việc cũng tan tầm. Bách Thủ ở dưới núi đợi đến lúc cha Loan Loan và Vương Nguyên Sinh xuống, sau đó ba người cùng nhau trở về. Loan Loan đã sớm nấu xong nước ấm chờ, múc nước ấm cho ba người rửa mặt xong, liền bắt đầu ăn cơm.
Tay nghề của Loan Loan không cần phải nói. Bách Thủ nhiệt tình gắp thịt cho cha Loan Loan. Cha Loan Loan rất là cảm khái: “Đã lâu không được ăn cơm Nhị muội nấu rồi, vẫn là Nhị muội nấu cơm ngon!”
“Cha, ăn nhiều thêm một chút nha.” Loan Loan cười gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào chén ông.
Cha Loan Loan cười ha hả.
Mà Vương Nguyên Sinh cùng Lai Sinh là hai tên đối đầu, bởi vì có ba người khác nên hai người cũng không náo thành không được tự nhiên.
Cơm nước xong xuôi, cha Loan Loan lại dẫn theo Vương Nguyên Sinh đi lên mỏ.
Đêm mùa hè tiết trời mát mẻ. Hiện tại mỏ than càng ngày càng cho nhiều sản lượng, có đầy đủ đèn chiếu sáng, nên người rảnh buổi tối vẫn tiếp tục ở trên mỏ đào than. Hơn nữa đêm nay ánh trăng rất sáng, chiếu loang lổ lên đường đất, vì thế nhìn thấy rất rõ. Trong mỏ còn có đèn nên cũng không sợ. Vì vậy Loan Loan cũng không ngăn cản họ, chỉ dặn dò cha nàng nên sớm trở về.
Đợi hai người vừa đi, Bách Thủ cũng đi ra ngoài nhận ca. Loan Loan dọn dẹp xong liền lên giường.
Sáng hôm sau khi Bách Thủ trở về Loan Loan đã làm xong cơm, nàng nấu chút cháo, rồi chiên thêm mấy cái bánh. Ăn xong điểm tâm Bách Thủ liền đi ngủ. Loan Loan rửa chén. Lai Sinh đã sớm chạy ra ngoài. Đợi nàng thu thập xong, con cũng đã thức.
Trời nóng, mỗi ngày phải tắm rửa cho hài tử hai lần, sáng một lần, tối một lần. Hài tử một tuổi đã có thể tự mình ngồi trong chậu. Lúc vừa sinh xong, tay chân nàng rất luống cuống, nhất là khi không có Bách Thủ ở cạnh, một mình nàng căn bản không biết làm thế nào tắm rửa cho con. Mạnh tay sợ sẽ làm con đau, nhẹ tay lại ôm không nổi, ôm vững hài tử thì bản thân lại không còn tay rảnh rỗi. Về sau nhờ có mẹ Nguyên Bảo dạy nàng, chậm rãi nàng cũng quen tay quen việc, từ từ trôi qua những lúc khó khăn.
Tắm con xong cũng đến gần trưa, thừa dịp mặt trời không quá gắt, nàng ôm con ra sân chơi. Nàng ôm con từ phía sau, để tự con tập đi, chỉ mới nửa canh giờ thôi nàng đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, quần áo bên trong đều ướt đẫm.
Đặt con xuống giường nhỏ, Loan Loan vừa ngồi xuống, Lý Đại Thạch vội vàng từ bên ngoài chạy đến, thở hồng hộc nói với Loan Loan: “Nhị muội, không hay rồi. Muội đi nhìn một cái, đệ đệ của muội trộm than đá bị bắt rồi.”
Vương Nguyên Sinh từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chút chuyện nào trong nhà. Vương Lý là con cả, mọi thứ đều do nàng làm. Sau khi Vương Lý gả đi, Vương Nguyên Sinh chỉ cần làm ra một chút việc nhỏ, mẹ nàng liền tìm Loan Loan, mỗi lần đều trách cứ Loan Loan không chiếu cố đệ đệ. Hiện Vương Tiểu Thảo cũng đã gả đi, Vương Nguyên Sinh lại càng chuyện gì cũng không cần quan tâm, bởi vì còn có cha mẹ Loan Loan.
Trong thôn hắn là hài tử nghịch ngợm số một số hai. Chuyện gì làm sai, nhận sai rồi lại tái phạm cũng là chuyện thường.
Mà lúc này Loan Loan nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Vương Nguyên Sinh, còn hùng hổ thanh minh cho bản thân. Nàng lại không nắm chắc.
“…Ngươi còn không thừa nhận, lần trước tiểu tử ngươi vụng trộm lấy than đá trong gùi của ta, không nghĩ tới ngươi vẫn không biết hối cải, hôm nay lại tái phạm!” Dương Phong nhìn Vương Nguyên Sinh tức giận nói.
“Ngươi nói láo!” Vương Nguyên Sinh giơ chân chỉ vào Dương Phong, nước bọt văng khắp nơi: “Lần trước là lão tử nhặt được, không phải trộm.”
“Ngươi dám xưng lão tử với ta?” Dương Phong đanh mặt, lạnh lùng nói. Đồng thời cha Loan Loan nhìn Vương Nguyên Sinh hét lớn một tiếng: “Nguyên Sinh!” Vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này: “Ngươi ăn nói thế hả? Ta đã nói, nếu hôm nay ngươi lại loạn thất bát tao nói lung tung, có tin trở về ta đánh gãy chân chó của ngươi không!”
Vương Nguyên Sinh lập tức nhỏ giọng lại, nhưng vẫn tỏ vẻ không phục, nhìn cha hắn: “Cha.” Lại nhìn về phía Tạ Tam: “Tạ đốc công, ta thật không có trộm than đá.”
“Hừ.” Dương Phong hừ lạnh một tiếng: “Không phải ngươi còn có thể là ai, lúc ấy chỉ có một mình ngươi đi qua. Hơn nữa, nếu không là ngươi, ngươi lại về trên mỏ làm gì? Ngươi không phải là người muốn không làm mà hưởng sao?”
Vương Nguyên Sinh hết ăn lại nằm, người Vương gia thôn trên cơ bản cũng biết.
Nhìn mọi người đưa ánh mắt không tin nhìn hắn, cha Loan Loan cũng đau xót không thôi.
Vương Nguyên Sinh rất khẩn trương. Hắn càng vội càng phạm sai lầm, thật vất vả mới nói rõ sự tình.
Thì ra lúc ấy Vương Nguyên Sinh chất đầy than đá vào chiếc gùi nhỏ của mình vác xuống núi. Đi đến nửa đường thì thấy một cái gùi lớn bỏ giữa đường, ở bên trong chất đầy than đá, hắn đoán chắc hẳn là ai mắc tiểu, nghĩ như vậy, cảm thấy hình như cũng có chút mắc, vì vậy liền đặt gùi của mình xuống đi vào rừng. Chờ lúc hắn đi ra liền phát hiện gùi của mình bị dịch chỗ, lúc ấy cũng không nhìn kỹ, bởi vì nhớ tới đã quên cầm thẻ bài, liền vác gùi chạy trở lên mỏ.
Từ khi bắt đầu làm việc trong mỏ mỗi người đều có thẻ bài, để mỗi ngày đối chiếu sổ sách.
Không lâu sau đó, Dương Phong cùng Chu Đại Sơn liền lên đây, vừa lên đến Dương Phong liền nói Vương Nguyên Sinh trộm than đá của Chu Đại Sơn. Bởi vì lúc Vương Nguyên Sinh vác gùi trở lên mỏ, Dương Phong phía dưới vừa vặn trông thấy hắn, mà Chu Đại Sơn đặt than đá trên đường, sau khi đi nhà xí về lại thấy gùi của mình bị vơi mất một ít than đá.
Bởi vì phải đo lường gùi nên than đá trong gùi của mọi người đều căn vừa sắp mặt, sẽ không có chuyện nhoi ra. Trùng hợp, gùi của Vương Nguyên Sinh lại có ngọn nhô lên, hơn nữa đúng là Chu Đại Sơn lại thiếu mấy miếng than như vậy.
Rõ ràng than đá trong gùi Vương Nguyên Sinh là của Chu Đại Sơn.
Nhưng mà Vương Nguyên Sinh lại một mực chắc chắn hắn không có lấy than đá của Chu Đại Sơn, bản thân hắn cũng không biết trong gùi của mình làm sao lại nhiều hơn một cục.
Đương nhiên loại chuyện này căn bản không có cách nào thuyết phục mọi người, đoàn người e ngại Vương Nguyên Sinh là đệ đệ của Loan Loan, mà Loan Loan và Bách Thủ lại có quan hệ tốt với Tạ thiếu gia, cho nên, tuy không ai tin Vương Nguyên Sinh nói, nhưng đều không có người mở miệng.
Cũng có người quan hệ tốt với Loan Loan, cố tình muốn giúp Vương Nguyên Sinh nói hai câu, nhưng lại bởi vì lý do Dương Phong nên không tiện mở miệng.
Nhưng mà Lý Đại Thạch là người thành thực, vẫn luôn có ấn tượng tốt với Bách Thủ và Loan Loan, vì vậy mới nói giúp Vương Nguyên Sinh: “Ta tin hắn không lấy, Vương Nguyên Sinh không phải loại người… người này.”
“Ngươi thì biết cái gì, hắn chính là thứ hết ăn lại nằm.”
Không nói Loan Loan và cha nàng nghe thấy thế thì tức giận bao nhiêu, ngay cả Lý Đại Thạch cảm thấy bị tổn thương bởi bất công: “Dương đại ca, lời nói… này quá nặng rồi, hắn vẫn chỉ là một… đứa bé.”
Không đợi Dương Phong nói chuyện, Loan Loan đã lạnh giọng nói: “Dương đại ca, nói chuyện phải có chứng cứ, huynh có tận mắt thấy Nguyên Sinh lấy không? Tuy than đá ở trong gùi của hắn, nhưng hắn lúc ấy đã vào trong rừng, ai có thể chứng minh trong khoảng thời gian này không có người đi qua?”
“Hừ, căn bản là không có ai đi qua, điểm ấy chấm công có thể làm chứng.”
“Lại nói, nếu thật là Nguyên Sinh nhà chúng ta lấy, vậy hắn còn trở lại trên mỏ làm gì, than đá ở trong từng gùi này đều dùng gùi bên cạnh làm chuẩn. Được rồi, cho dù hắn trở về lấy thẻ bài, con đường núi này người đến người đi, sao hắn không giấu than đi trước, như vậy không phải là không có tý sơ hở nào sao?”
“Nhưng mà…” Loan Loan lạnh lùng nhìn Dương Phong: “Ngay cả Đại Sơn huynh đệ đều nói không tận mắt nhìn thấy Nguyên Sinh lấy, mà Dương đại ca lại một mực chắc chắn là Nguyên Sinh nhà chúng ta lấy, trên dưới lại không có người khác đi qua, chỉ có Dương đại ca trông thấy. Ta đây có thể nói thế này không, là có người thừa dịp Nguyên Sinh đi vào rừng vụng trộm lấy than trong gùi của Đại Sơn huynh đệ để vào gùi của Nguyên Sinh?”
Loại suy đoán này rất hợp tình hợp lý, mọi người nghe vào không khỏi lặng lẽ nghị luận.
Lai Sinh tự biết mình phạm lỗi, cúi đầu thành thành thật thật bắt đầu giặt đồ.
Lúc này, nhà bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét mừng rỡ: “Ôi, là muội tử sao, vào đi, vào đi!” Người qua đường cũng nghe được rõ ràng, dẫn tới không ít lòng hiếu kì của người bên ngoài.
Lai Sinh không khỏi duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài. Loan Loan ho nhẹ một tiếng, hắn lập tức lui đầu về, trong miệng còn không ngừng thì thầm lẩm bẩm: “Gào to thế làm gì!”
Loan Loan không khỏi buồn cười, đi ra cửa sân hướng nhà Dương Tuấn Kỳ nhìn sang.
Một người phụ nữ trung niên dắt một chiếc xe trâu, trên xe chất đầy đồ đạc, là rau nhà tự trồng, ngô tươi, còn có một con gà lớn mập. Mặt khác còn có mấy bao đóng gói kỹ, hẳn là mua được từ cửa hàng trên chợ.
Mẹ Tuấn Kỳ cười đến trên mặt đều nổi lên mấy nếp nhăn, vừa giúp đỡ cởi đồ đạc, vừa cười ha hả nói: “Muội đến thì đến, còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Phụ nhân cũng cười ha hả nói: “Những thứ này đều là rau vừa hái ngoài ruộng đó, rất tươi. Con gà này cũng là tự nhà nuôi được…” Sau đó lại nhắc tới mấy bao đồ kia: “Đây là cha sấp nhỏ mới mua được ở chợ hôm nay nên đưa chút ít sang đây, cho Uyển Nhi muội tử ăn.”
Mẹ Tuấn Kỳ cười đến vui vẻ, tiếp nhận đồ đạc, nhiệt tình lôi kéo phụ nhân tiến vào sân nhỏ.
Thân thích nhà Dương Tuấn Kỳ nàng không nói là biết hết nhưng nếu gặp được cũng sẽ có chút ấn tượng, nhưng mà phụ nhân này một chút ấn tượng đều không có. Nàng cũng không rảnh để ý nhiều như vậy. Vừa quay người nàng lại vô cùng hoảng sợ. Bà mối Vương đang mở to hai mắt đứng phía sau nàng, thấy nàng quay đầu thì cười tủm tỉm nói: “Làm gì vậy?”
Loan Loan vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, oán giận nói: “Đại nương, người dọa chết người rồi!”
Bà mối Vương không để ý cười ha ha: “Ta chỉ hiếu kỳ cháu cứ đứng đây làm gì?”
“Không có gì, đại nương định đi đâu vậy ạ?” Loan Loan thu hồi ánh mắt: “Nếu không vào nhà ngồi một chút nha?”
Bà mối Vương khoát tay: “Được rồi, ta còn có việc, vừa vặn nên đi qua nơi này thôi.”
Đang nói, mẹ Tuấn Kỳ cùng phụ nhân kia đi ra, thấy Loan Loan và bà mối Vương đứng bên ngoài, mẹ Tuấn Kỳ lại hất cầm lên, nhiệt tình nói với phụ nhân kia: “Muội tử, không có việc gì thì thường tới ngồi một chút nha.”
Phụ nhân kia vừa liếc nhìn bên này liền quay đi, kéo xe trâu hàn huyên thêm hai câu với mẹ Tuấn Kỳ thì cáo từ. Mà bà mối Vương vẫn luôn khó chịu nhìn chằm chằm hai người.
Thẳng đến khi phụ nhân kia ra khỏi thôn, mẹ Tuấn Kỳ mới quay người đi vào sân nhỏ, còn cố ý nâng đầu lên, ra chiều vô cùng cao ngạo.
Bà mối Vương nhổ một cái, phun nước miếng, trong miệng làu bàu: “Đồ không biết liêm sỉ, ở đâu lại chạy đến đây. Giỏi lắm sao, xem các người càn quấy được bao lâu…”
Loan Loan chợt nhớ lại, chắc hẳn phụ nhân kia là người ở nhà mà bà mối Vương muốn làm mai cho Vương Khai Minh. Hiện tại Đàm gia đã kết thông gia với nhà Dương Tuấn Kỳ. Mấy tháng gần đây mẹ Tuấn Kỳ chiếm được không ít mặt mũi trong thôn, mỗi lần thấy Loan Loan không phải hếch mắt thì là ngẩng cao đầu.
Thời đại này, trong nhà có người đọc sách làm quan đều uy phong hơn các nhà bình thường. Nhưng mà, Loan Loan đến từ hiện đại, đại quan tiểu quan đã thấy nhiều rồi, ngược lại thấy không cần phải e dè. Hơn nữa ở trong tiểu sơn thôn này, chỉ cần trong tay có tiền là cuộc sống sẽ êm đẹp. Huống hồ, không phải nhà họ còn đang hợp tác với Tạ gia sao?
Sau khi con trai thức dậy, Loan Loan bế con qua nhà Mai Tử ngồi một lát. Đại Bảo Tiểu Bảo chỉ hơn Hán nhi mấy tháng, ba đứa bé ngồi cùng một chỗ cũng tiện cho hai người trông chừng. Xem chừng lúc này hãy còn sớm, nàng về nhà sớm hơn bình thường nửa canh giờ. Sáng nay nàng mua được một ít thịt heo ở chợ, tối nay nàng định chuẩn bị nướng thịt với khoai tây. Nàng cũng thương lượng với Bách Thủ tối nay sẽ giữ cha nàng và Vương Nguyên Sinh lại.
Để con cho Lai Sinh trông chừng, Loan Loan ở trong phòng bếp vội vàng bắt đầu làm. Thịt heo cắt thành nhiều miếng dài mỏng, lại ra vườn rau hái mấy quả ớt tươi. Đều là thịt nửa nạc nửa mỡ, đem sấy cho bớt dầu ra, nàng múc một ít vào trong chén. Đợi các món chuẩn bị xong, Loan Loan liền đi đến sau nhà tìm Bách Thủ, nói vài câu xong trở về nhà.
Mùa hè ngày thường dài hơn, đến khi trời bắt đầu có chút tối đen người làm việc cũng tan tầm. Bách Thủ ở dưới núi đợi đến lúc cha Loan Loan và Vương Nguyên Sinh xuống, sau đó ba người cùng nhau trở về. Loan Loan đã sớm nấu xong nước ấm chờ, múc nước ấm cho ba người rửa mặt xong, liền bắt đầu ăn cơm.
Tay nghề của Loan Loan không cần phải nói. Bách Thủ nhiệt tình gắp thịt cho cha Loan Loan. Cha Loan Loan rất là cảm khái: “Đã lâu không được ăn cơm Nhị muội nấu rồi, vẫn là Nhị muội nấu cơm ngon!”
“Cha, ăn nhiều thêm một chút nha.” Loan Loan cười gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào chén ông.
Cha Loan Loan cười ha hả.
Mà Vương Nguyên Sinh cùng Lai Sinh là hai tên đối đầu, bởi vì có ba người khác nên hai người cũng không náo thành không được tự nhiên.
Cơm nước xong xuôi, cha Loan Loan lại dẫn theo Vương Nguyên Sinh đi lên mỏ.
Đêm mùa hè tiết trời mát mẻ. Hiện tại mỏ than càng ngày càng cho nhiều sản lượng, có đầy đủ đèn chiếu sáng, nên người rảnh buổi tối vẫn tiếp tục ở trên mỏ đào than. Hơn nữa đêm nay ánh trăng rất sáng, chiếu loang lổ lên đường đất, vì thế nhìn thấy rất rõ. Trong mỏ còn có đèn nên cũng không sợ. Vì vậy Loan Loan cũng không ngăn cản họ, chỉ dặn dò cha nàng nên sớm trở về.
Đợi hai người vừa đi, Bách Thủ cũng đi ra ngoài nhận ca. Loan Loan dọn dẹp xong liền lên giường.
Sáng hôm sau khi Bách Thủ trở về Loan Loan đã làm xong cơm, nàng nấu chút cháo, rồi chiên thêm mấy cái bánh. Ăn xong điểm tâm Bách Thủ liền đi ngủ. Loan Loan rửa chén. Lai Sinh đã sớm chạy ra ngoài. Đợi nàng thu thập xong, con cũng đã thức.
Trời nóng, mỗi ngày phải tắm rửa cho hài tử hai lần, sáng một lần, tối một lần. Hài tử một tuổi đã có thể tự mình ngồi trong chậu. Lúc vừa sinh xong, tay chân nàng rất luống cuống, nhất là khi không có Bách Thủ ở cạnh, một mình nàng căn bản không biết làm thế nào tắm rửa cho con. Mạnh tay sợ sẽ làm con đau, nhẹ tay lại ôm không nổi, ôm vững hài tử thì bản thân lại không còn tay rảnh rỗi. Về sau nhờ có mẹ Nguyên Bảo dạy nàng, chậm rãi nàng cũng quen tay quen việc, từ từ trôi qua những lúc khó khăn.
Tắm con xong cũng đến gần trưa, thừa dịp mặt trời không quá gắt, nàng ôm con ra sân chơi. Nàng ôm con từ phía sau, để tự con tập đi, chỉ mới nửa canh giờ thôi nàng đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, quần áo bên trong đều ướt đẫm.
Đặt con xuống giường nhỏ, Loan Loan vừa ngồi xuống, Lý Đại Thạch vội vàng từ bên ngoài chạy đến, thở hồng hộc nói với Loan Loan: “Nhị muội, không hay rồi. Muội đi nhìn một cái, đệ đệ của muội trộm than đá bị bắt rồi.”
Vương Nguyên Sinh từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chút chuyện nào trong nhà. Vương Lý là con cả, mọi thứ đều do nàng làm. Sau khi Vương Lý gả đi, Vương Nguyên Sinh chỉ cần làm ra một chút việc nhỏ, mẹ nàng liền tìm Loan Loan, mỗi lần đều trách cứ Loan Loan không chiếu cố đệ đệ. Hiện Vương Tiểu Thảo cũng đã gả đi, Vương Nguyên Sinh lại càng chuyện gì cũng không cần quan tâm, bởi vì còn có cha mẹ Loan Loan.
Trong thôn hắn là hài tử nghịch ngợm số một số hai. Chuyện gì làm sai, nhận sai rồi lại tái phạm cũng là chuyện thường.
Mà lúc này Loan Loan nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Vương Nguyên Sinh, còn hùng hổ thanh minh cho bản thân. Nàng lại không nắm chắc.
“…Ngươi còn không thừa nhận, lần trước tiểu tử ngươi vụng trộm lấy than đá trong gùi của ta, không nghĩ tới ngươi vẫn không biết hối cải, hôm nay lại tái phạm!” Dương Phong nhìn Vương Nguyên Sinh tức giận nói.
“Ngươi nói láo!” Vương Nguyên Sinh giơ chân chỉ vào Dương Phong, nước bọt văng khắp nơi: “Lần trước là lão tử nhặt được, không phải trộm.”
“Ngươi dám xưng lão tử với ta?” Dương Phong đanh mặt, lạnh lùng nói. Đồng thời cha Loan Loan nhìn Vương Nguyên Sinh hét lớn một tiếng: “Nguyên Sinh!” Vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này: “Ngươi ăn nói thế hả? Ta đã nói, nếu hôm nay ngươi lại loạn thất bát tao nói lung tung, có tin trở về ta đánh gãy chân chó của ngươi không!”
Vương Nguyên Sinh lập tức nhỏ giọng lại, nhưng vẫn tỏ vẻ không phục, nhìn cha hắn: “Cha.” Lại nhìn về phía Tạ Tam: “Tạ đốc công, ta thật không có trộm than đá.”
“Hừ.” Dương Phong hừ lạnh một tiếng: “Không phải ngươi còn có thể là ai, lúc ấy chỉ có một mình ngươi đi qua. Hơn nữa, nếu không là ngươi, ngươi lại về trên mỏ làm gì? Ngươi không phải là người muốn không làm mà hưởng sao?”
Vương Nguyên Sinh hết ăn lại nằm, người Vương gia thôn trên cơ bản cũng biết.
Nhìn mọi người đưa ánh mắt không tin nhìn hắn, cha Loan Loan cũng đau xót không thôi.
Vương Nguyên Sinh rất khẩn trương. Hắn càng vội càng phạm sai lầm, thật vất vả mới nói rõ sự tình.
Thì ra lúc ấy Vương Nguyên Sinh chất đầy than đá vào chiếc gùi nhỏ của mình vác xuống núi. Đi đến nửa đường thì thấy một cái gùi lớn bỏ giữa đường, ở bên trong chất đầy than đá, hắn đoán chắc hẳn là ai mắc tiểu, nghĩ như vậy, cảm thấy hình như cũng có chút mắc, vì vậy liền đặt gùi của mình xuống đi vào rừng. Chờ lúc hắn đi ra liền phát hiện gùi của mình bị dịch chỗ, lúc ấy cũng không nhìn kỹ, bởi vì nhớ tới đã quên cầm thẻ bài, liền vác gùi chạy trở lên mỏ.
Từ khi bắt đầu làm việc trong mỏ mỗi người đều có thẻ bài, để mỗi ngày đối chiếu sổ sách.
Không lâu sau đó, Dương Phong cùng Chu Đại Sơn liền lên đây, vừa lên đến Dương Phong liền nói Vương Nguyên Sinh trộm than đá của Chu Đại Sơn. Bởi vì lúc Vương Nguyên Sinh vác gùi trở lên mỏ, Dương Phong phía dưới vừa vặn trông thấy hắn, mà Chu Đại Sơn đặt than đá trên đường, sau khi đi nhà xí về lại thấy gùi của mình bị vơi mất một ít than đá.
Bởi vì phải đo lường gùi nên than đá trong gùi của mọi người đều căn vừa sắp mặt, sẽ không có chuyện nhoi ra. Trùng hợp, gùi của Vương Nguyên Sinh lại có ngọn nhô lên, hơn nữa đúng là Chu Đại Sơn lại thiếu mấy miếng than như vậy.
Rõ ràng than đá trong gùi Vương Nguyên Sinh là của Chu Đại Sơn.
Nhưng mà Vương Nguyên Sinh lại một mực chắc chắn hắn không có lấy than đá của Chu Đại Sơn, bản thân hắn cũng không biết trong gùi của mình làm sao lại nhiều hơn một cục.
Đương nhiên loại chuyện này căn bản không có cách nào thuyết phục mọi người, đoàn người e ngại Vương Nguyên Sinh là đệ đệ của Loan Loan, mà Loan Loan và Bách Thủ lại có quan hệ tốt với Tạ thiếu gia, cho nên, tuy không ai tin Vương Nguyên Sinh nói, nhưng đều không có người mở miệng.
Cũng có người quan hệ tốt với Loan Loan, cố tình muốn giúp Vương Nguyên Sinh nói hai câu, nhưng lại bởi vì lý do Dương Phong nên không tiện mở miệng.
Nhưng mà Lý Đại Thạch là người thành thực, vẫn luôn có ấn tượng tốt với Bách Thủ và Loan Loan, vì vậy mới nói giúp Vương Nguyên Sinh: “Ta tin hắn không lấy, Vương Nguyên Sinh không phải loại người… người này.”
“Ngươi thì biết cái gì, hắn chính là thứ hết ăn lại nằm.”
Không nói Loan Loan và cha nàng nghe thấy thế thì tức giận bao nhiêu, ngay cả Lý Đại Thạch cảm thấy bị tổn thương bởi bất công: “Dương đại ca, lời nói… này quá nặng rồi, hắn vẫn chỉ là một… đứa bé.”
Không đợi Dương Phong nói chuyện, Loan Loan đã lạnh giọng nói: “Dương đại ca, nói chuyện phải có chứng cứ, huynh có tận mắt thấy Nguyên Sinh lấy không? Tuy than đá ở trong gùi của hắn, nhưng hắn lúc ấy đã vào trong rừng, ai có thể chứng minh trong khoảng thời gian này không có người đi qua?”
“Hừ, căn bản là không có ai đi qua, điểm ấy chấm công có thể làm chứng.”
“Lại nói, nếu thật là Nguyên Sinh nhà chúng ta lấy, vậy hắn còn trở lại trên mỏ làm gì, than đá ở trong từng gùi này đều dùng gùi bên cạnh làm chuẩn. Được rồi, cho dù hắn trở về lấy thẻ bài, con đường núi này người đến người đi, sao hắn không giấu than đi trước, như vậy không phải là không có tý sơ hở nào sao?”
“Nhưng mà…” Loan Loan lạnh lùng nhìn Dương Phong: “Ngay cả Đại Sơn huynh đệ đều nói không tận mắt nhìn thấy Nguyên Sinh lấy, mà Dương đại ca lại một mực chắc chắn là Nguyên Sinh nhà chúng ta lấy, trên dưới lại không có người khác đi qua, chỉ có Dương đại ca trông thấy. Ta đây có thể nói thế này không, là có người thừa dịp Nguyên Sinh đi vào rừng vụng trộm lấy than trong gùi của Đại Sơn huynh đệ để vào gùi của Nguyên Sinh?”
Loại suy đoán này rất hợp tình hợp lý, mọi người nghe vào không khỏi lặng lẽ nghị luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.