Chương 6: “Thầy, nếu thầy cứ thế này, em chết cũng không phục? Hay là cứ thẳng thắn đi.”
Jeong Un-gwol
01/08/2013
Phương Dung rơi vào tình huống khó xử, ánh mắt của
Địch Nam như muốn đuổi cô đi.
Địch Nam cười, thật sự thì anh cũng không hiểu nổi mình thế nào nữa, có thể trong tiềm thức cũng có một chút ý niệm trả thù, có thể anh đã tuyệt vọng với tình yêu hôn nhân.
Phương Dung rảo bước rời khỏi tòa nhà ký túc, nước mắt không ngừng rơi, cô thật sự đau lòng vì Địch Nam. Không hiểu sao anh lại tự nhốt mình trong ngôi trường này, mỗi tháng nhận những đồng lương ít ỏi, sống những ngày tháng vô vị, từ trước tới giờ anh luôn làm việc lớn, nhưng mới có một năm, rốt cuộc thì đã có biến cố gì?
“Phương Dung?” Hàn Tư Viễn gọi cô với vẻ không chắc chắn.
Phương Dung sững người, cái giọng đáng ghét đó, đến chết cũng không thể quên được.
“Tại sao anh lại ở đây?” Mặt cô đầy vẻ cảnh giác.
Hàn Tư Viễn nhún nhún vai: “Trường là nơi để học mà, anh ở đây không hợp lý à?”
Phương Dung hận Hàn Tư Viễn đến tận xương tủy, nếu không phải chính anh ta là người bày ra quỷ kế đó, thì cô đã không mất Địch Nam.
Chính Phương Dung chứ không phải ai khác vô hình trung trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến giữa anh em họ, tất nhiên, sau khi sự việc xảy ra cố mới chợt tỉnh ngộ. Hàn Tư Viễn thấy cô im lặng không nói, bước lại gần, Phương Dung tỏ thái độ khinh bỉ tránh xa anh ta, hỏi: “Đầu tiên anh bỏ rơi tôi không nói một lời, tiếp đến anh biến mất không chút tăm tích, giờ lại chào hỏi tôi như không có chuyện gì, anh có tự cảm thấy mình vô liêm sỉ không?”
Hàn Tư Viễn ngồi xuống: “Cái đó chỉ chứng minh em là người con gái hay thay đổi, anh vẫn chưa thừa nhận điều gì với em.”
Phương Dung bĩu môi: “Anh đúng là đồ vô lại! Anh là đồ sâu bọ, cũng chỉ vì loại người đốn mạt như anh mà tôi phải chia tay với Địch Nam!”
Hàn Tư Viễn cười nhếch môi: “Loại đàn bà thay lòng đổi dạ như cô, không có tư cách kết tội người khác. Huống hồ Địch Nam sớm nhìn thấy con người thật của cô, cô nên cảm ơn tôi mới phải.”
Phương Dung không biết nói gì, một năm trước, khi anh ta theo đuổi cô, thực sự cô đã bị những lời lẽ đường mật của anh ta làm cho mê muội. Hàn Tư Viễn là loại đàn ông biết tạo ra những điều lãng mạn, thậm chí anh ta có hàng trăm cách khiến các cô gái mềm lòng.
Cô thừa nhận rằng lúc đầu cô cũng có chút không vừa lòng Địch Nam, vì anh quá bận, hầu như không có thời gian dành cho bạn gái, chính vì những giận hờn càng lúc càng lớn ấy đã hình thành trong lòng cô một bức tường vô hình.
“Địch Nam là anh trai của anh, tại sao anh có thể làm như thế với anh ấy?” Trong lòng Phương Dung còn rất nhiều điều không hiểu, tất nhiên cô đã thất bại trong cái mớ hỗn loạn đó.
Hàn Tư Viễn tiện tay ngắt một chiếc lá, ánh mắt lộ lên sự tàn nhẫn: “Xin lỗi, cô hãy dùng từ cho cẩn thận, tôi không có anh, có thể nói, sự tồn tại của anh ta là một sai lầm.”
Phương Dung run sợ, cô nhìn thấy rõ sự căm giận và sự khinh miệt dành cho bản thân mình trong ánh mắt của anh ta.
Một năm trước, cô và Hàn Tư Viễn đi nghỉ mát, chính vào lúc hai người đang thân mật trong phòng, Địch Nam đã bất ngờ đẩy cửa vào. Phương Dung giật thót người, Hàn Tư Viễn thì nhếch mép, gọi Địch Nam là “anh”.
Mẹ Địch Nam qua đời sớm, một mình anh sống trong ngôi biệt thự sang trọng, bình thường anh không thích nói chuyện gia đình, nên Phương Dung cũng chẳng mấy khi hỏi, càng không thể nghĩ rằng bạn trai mà cô qua lại 5 năm chính là con trai của tổng giám đốc ngân hàng lớn nhất thành phố này.
Phương Dung cười nhạt: “Từ bỏ ngôi trường nổi tiếng đến đây vì anh muốn theo dõi nhất cử nhất động của Địch Nam? Nực cười, bỉ ổi.”
Hàn Tư Viễn không phủ nhận: “Niềm vui của anh ta chính là nỗi buồn của tôi.”
Phương Dung thở dài: “Anh hết thuốc chữa rồi Hàn Tư Viễn à, còn ấu trĩ hơn cả cô gái khăng khăng đòi cưới Địch Nam.”
Hàn Tư Viễn nhanh chóng nhận ra chuyện vui, cười hỏi: “Cô đã gặp Mộ Lạc Lạc rồi à? Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô, không phải là bị cô ta chọc tức đến phát khóc chứ?”
Phương Dung chun mũi chế giễu: “Cô ta dựa vào cái gì...” Chưa nói hết, cô đã chợt nghĩ, nếu Hàn Tư Viễn không muốn Địch Nam hạnh phúc, chi bằng lần này, cô lợi dụng anh ta để thay đổi tình cảm của Địch Nam.
Nghĩ tới đây, cô thổi thổi ngón tay: “Đúng rồi, thông báo cho anh một tin không vui, Địch Nam đích thân thừa nhận, anh ta muốn kết hôn cùng cô gái đấy, tuy em không thích cuộc hôn nhân này, nhưng người bị thiệt sẽ là Địch Nam.”
Hàn Tư Viễn cười thầm: Tốt quá, cướp vợ của anh ta, sẽ trêu tức anh ta hơn là cướp người yêu!
Phương Dung nhìn theo bóng anh ta khuất dần, cô không thể hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Hàn Tư Viễn có bao nhiêu nỗi uất ức.
***
Cùng thời gian đó, Địch Nam về ký túc.
Mộ Lạc Lạc giống như học sinh mắc lỗi, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế trước mặt, trong lòng cô như đang gõ trống, Địch Nam ngồi gõ bàn phím máy tính.
Mười phút sau.
Địch Nam đã in ra bản “hiệp định thư” đưa cho cô.
Ước định sau hôn nhân:
Điều một: Ở nơi công cộng không được phép xưng hô vợ chồng, càng không được có những cử chỉ thân mật.
Điều hai: Sau khi kết hôn, ai ở chỗ người đó, cuối tuần nếu hai bên đồng ý mới gặp mặt nhau.
Điều ba: Trước khi bên nữ tốt nghiệp, hai bên không được phát sinh hành động gì để phải chịu trách nhiệm.
Điều bốn: Từ lúc này, tiền sinh hoạt của bên nữ sẽ do bên nam chịu (khoảng hơn hai nghìn tệ/tháng).
Trừ điều ba, điều bốn có tính bắt buộc. Điều một và điều hai có thể thay đổi. Trong một năm nếu bên nào vi phạm vượt qua mười lần, bất cứ bên nào cũng có quyền đề nghị li hôn, bên kia không có quyền bác bỏ.
Bên nam ký ––––––––– Bên nữ ký –––––––– Bố mẹ nhà gái ký ––––––––––
...
Mộ Lạc Lạc chớp mắt, cô cũng chưa bao giờ có ý định làm mẹ quá sớm, hoàn toàn có thể đồng ý, cô ký tên. Nhưng mà, tiền sinh hoạt là một khoản thu hoạch ngoài dự kiến.
“Cầm về đưa cho bố mẹ ký.”
“Em có thể ký thay, em thường giả chữ ký của bố mẹ trong các bài kiểm tra!”
“...”
Địch Nam tỏ ra nghi ngờ chỉ số IQ của Lạc Lạc.
“Thưa thầy!... Về tính chất cuộc hôn nhân... vấn đề đó, thầy đang còn trẻ, ngộ nhỡ thầy muốn làm chuyện đó với em thì em phải làm thế nào? Em kiên quyết phản kháng hay là chấp nhận ạ?” Mộ Lạc Lạc cần phải biết câu trả lời vì cô nghĩ rằng bản thân cô sẽ không phản kháng.
“...”
Địch Nam đưa tay lên xoa trán, anh tự nhắc bản thân không nên dùng những từ có thể làm tổn thương cô bé con này.
“Thầy không phải động vật.”
“Vâng...” Cô thất vọng!
Địch Nam đột nhiên cảm thấy hối hận, vẫn chưa kết hôn mà đã có thái độ tuyệt vọng sau hôn nhân.
Anh do dự nhìn muốn lấy lại bản thỏa hiệp: “Hay là, lại...”
Mộ Lạc Lạc nhanh tay nhanh mắt, lập tức cầm bản thỏa hiệp đứng dậy, nhanh như một cơn gió đi ra khỏi phòng, vừa chạy tới cầu thang cô vừa quay lại chào: “Thầy Địch, bài tập mai em sẽ gửi lại thầy, tạm biệt...”
Địch Nam ngẩn người ra mất ba giây, anh thở dài, không hiểu Lạc Lạc ngốc thật hay là thích tỏ ra ngốc nghếch?
***
Mộ Lạc Lạc về nhà “mẹ đẻ”.
Đúng lúc bố mẹ đang ăn cơm, Lạc Lạc im lặng ngồi bên cạnh, ngoan tới mức bố mẹ cô nổi da gà.
“Lạc Lạc, con ăn cơm chưa?” Mẹ Lạc Lạc giọng hơi run hỏi.
Lạc Lạc khua tay:
“Bố mẹ cứ ăn đi... không cần để ý đến con đâu, bố mẹ cứ ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Bố mẹ Mộ Lạc Lạc đáp lại rồi tiếp tục ăn, nhưng tỏ ra không nuốt nổi.
“Ăn no mới dễ bị hôn mê.”
“Khục khục...” Bố Lạc Lạc đặt đũa xuống, ông không ăn được nữa.
“Lạc Lạc, bố nói với con nhiều rồi, con đừng có đi vào con đường tối tăm nữa được không?”
Mộ Lạc Lạc cười, cô lấy ra một bản thỏa hiệp đã được gấp lại cẩn thận, vui vẻ đặt trước mặt mẹ.
Bố Lạc Lạc ghé đầu lại xem... cả hai đều toát mồ hôi.
“Thế này nghĩa là sao? Nhà ta đường đường chính chính gả con gái, sao lại không cho tổ chức?”
“Không phải không làm, chỉ là lùi lại vài năm.” Mộ Lạc Lạc tự quyết định rồi nói như đinh đóng cột.
“Lạc Lạc, bố không giấu gì con, hôm qua bố đã bến trường con để hỏi thăm, bố hỏi ba lần mới dám chắc anh ta chính là thầy giáo chủ nhiệm của con. Đúng là con rể là một người có tài, cao to, có khí chất, so với các minh tinh màn bạc vẫn đẹp trai hơn nhiều, không có bệnh bẩm sinh gì chứ?”
Mộ Lạc Lạc bật cười, cô không biết cuộc sống hôn nhân của người khác thế nào, chứ bố mẹ cô thì cãi cọ suốt ngày, bố chưa bao giờ có lỗi với mẹ, nhưng bất luận ai đúng ai sai, người cúi đầu nhận lỗi vẫn là bố.
Trong tâm trí của cô, cuộc hôn nhân lý tưởng là như thế! Vậy nên cô tin nếu ngược lại cũng chẳng sao, cô có thể chống đỡ được, chỉ cần không phải lỗi lầm nghiêm trọng, cô nhường Địch Nam là ổn rồi!
Thực ra, bố mẹ cô đã thức cả đêm để bàn bạc chuyện này. Nếu con gái quyết tâm muốn lấy Địch Nam, họ cũng không có ý định một là khóc, hai là làm loạn lên, ba là treo cổ để ngăn cản, quan điểm của họ đã thay đổi rất nhiều. Trai gái quan hệ trước hôn nhân xảy ra khá nhiều, mười người có thai thì chín người chưa cưới, bố mẹ có cản cũng không được, cho nên nếu so với vậy, kết hôn cũng còn tốt chán. Chứng minh rằng bên nhà trai có trách nhiệm.
Huống hồ, con rể là thầy giáo, gia thế không thua kém ai, chọn chồng giáo viên đang là mốt, có biết bao gia đình mong muốn con gái lấy được một người có địa vị như vậy. Nói tóm lại, một tình yêu bền vững phải có thu nhập ổn định đảm bảo.
Nếu Lạc Lạc đã sống chết đòi lấy cậu ta, được, vậy người đó chính là Địch Nam, ký tên, điểm chỉ, tiễn con gái cưng đi lấy chồng.
Địch Nam cười, thật sự thì anh cũng không hiểu nổi mình thế nào nữa, có thể trong tiềm thức cũng có một chút ý niệm trả thù, có thể anh đã tuyệt vọng với tình yêu hôn nhân.
Phương Dung rảo bước rời khỏi tòa nhà ký túc, nước mắt không ngừng rơi, cô thật sự đau lòng vì Địch Nam. Không hiểu sao anh lại tự nhốt mình trong ngôi trường này, mỗi tháng nhận những đồng lương ít ỏi, sống những ngày tháng vô vị, từ trước tới giờ anh luôn làm việc lớn, nhưng mới có một năm, rốt cuộc thì đã có biến cố gì?
“Phương Dung?” Hàn Tư Viễn gọi cô với vẻ không chắc chắn.
Phương Dung sững người, cái giọng đáng ghét đó, đến chết cũng không thể quên được.
“Tại sao anh lại ở đây?” Mặt cô đầy vẻ cảnh giác.
Hàn Tư Viễn nhún nhún vai: “Trường là nơi để học mà, anh ở đây không hợp lý à?”
Phương Dung hận Hàn Tư Viễn đến tận xương tủy, nếu không phải chính anh ta là người bày ra quỷ kế đó, thì cô đã không mất Địch Nam.
Chính Phương Dung chứ không phải ai khác vô hình trung trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến giữa anh em họ, tất nhiên, sau khi sự việc xảy ra cố mới chợt tỉnh ngộ. Hàn Tư Viễn thấy cô im lặng không nói, bước lại gần, Phương Dung tỏ thái độ khinh bỉ tránh xa anh ta, hỏi: “Đầu tiên anh bỏ rơi tôi không nói một lời, tiếp đến anh biến mất không chút tăm tích, giờ lại chào hỏi tôi như không có chuyện gì, anh có tự cảm thấy mình vô liêm sỉ không?”
Hàn Tư Viễn ngồi xuống: “Cái đó chỉ chứng minh em là người con gái hay thay đổi, anh vẫn chưa thừa nhận điều gì với em.”
Phương Dung bĩu môi: “Anh đúng là đồ vô lại! Anh là đồ sâu bọ, cũng chỉ vì loại người đốn mạt như anh mà tôi phải chia tay với Địch Nam!”
Hàn Tư Viễn cười nhếch môi: “Loại đàn bà thay lòng đổi dạ như cô, không có tư cách kết tội người khác. Huống hồ Địch Nam sớm nhìn thấy con người thật của cô, cô nên cảm ơn tôi mới phải.”
Phương Dung không biết nói gì, một năm trước, khi anh ta theo đuổi cô, thực sự cô đã bị những lời lẽ đường mật của anh ta làm cho mê muội. Hàn Tư Viễn là loại đàn ông biết tạo ra những điều lãng mạn, thậm chí anh ta có hàng trăm cách khiến các cô gái mềm lòng.
Cô thừa nhận rằng lúc đầu cô cũng có chút không vừa lòng Địch Nam, vì anh quá bận, hầu như không có thời gian dành cho bạn gái, chính vì những giận hờn càng lúc càng lớn ấy đã hình thành trong lòng cô một bức tường vô hình.
“Địch Nam là anh trai của anh, tại sao anh có thể làm như thế với anh ấy?” Trong lòng Phương Dung còn rất nhiều điều không hiểu, tất nhiên cô đã thất bại trong cái mớ hỗn loạn đó.
Hàn Tư Viễn tiện tay ngắt một chiếc lá, ánh mắt lộ lên sự tàn nhẫn: “Xin lỗi, cô hãy dùng từ cho cẩn thận, tôi không có anh, có thể nói, sự tồn tại của anh ta là một sai lầm.”
Phương Dung run sợ, cô nhìn thấy rõ sự căm giận và sự khinh miệt dành cho bản thân mình trong ánh mắt của anh ta.
Một năm trước, cô và Hàn Tư Viễn đi nghỉ mát, chính vào lúc hai người đang thân mật trong phòng, Địch Nam đã bất ngờ đẩy cửa vào. Phương Dung giật thót người, Hàn Tư Viễn thì nhếch mép, gọi Địch Nam là “anh”.
Mẹ Địch Nam qua đời sớm, một mình anh sống trong ngôi biệt thự sang trọng, bình thường anh không thích nói chuyện gia đình, nên Phương Dung cũng chẳng mấy khi hỏi, càng không thể nghĩ rằng bạn trai mà cô qua lại 5 năm chính là con trai của tổng giám đốc ngân hàng lớn nhất thành phố này.
Phương Dung cười nhạt: “Từ bỏ ngôi trường nổi tiếng đến đây vì anh muốn theo dõi nhất cử nhất động của Địch Nam? Nực cười, bỉ ổi.”
Hàn Tư Viễn không phủ nhận: “Niềm vui của anh ta chính là nỗi buồn của tôi.”
Phương Dung thở dài: “Anh hết thuốc chữa rồi Hàn Tư Viễn à, còn ấu trĩ hơn cả cô gái khăng khăng đòi cưới Địch Nam.”
Hàn Tư Viễn nhanh chóng nhận ra chuyện vui, cười hỏi: “Cô đã gặp Mộ Lạc Lạc rồi à? Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô, không phải là bị cô ta chọc tức đến phát khóc chứ?”
Phương Dung chun mũi chế giễu: “Cô ta dựa vào cái gì...” Chưa nói hết, cô đã chợt nghĩ, nếu Hàn Tư Viễn không muốn Địch Nam hạnh phúc, chi bằng lần này, cô lợi dụng anh ta để thay đổi tình cảm của Địch Nam.
Nghĩ tới đây, cô thổi thổi ngón tay: “Đúng rồi, thông báo cho anh một tin không vui, Địch Nam đích thân thừa nhận, anh ta muốn kết hôn cùng cô gái đấy, tuy em không thích cuộc hôn nhân này, nhưng người bị thiệt sẽ là Địch Nam.”
Hàn Tư Viễn cười thầm: Tốt quá, cướp vợ của anh ta, sẽ trêu tức anh ta hơn là cướp người yêu!
Phương Dung nhìn theo bóng anh ta khuất dần, cô không thể hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Hàn Tư Viễn có bao nhiêu nỗi uất ức.
***
Cùng thời gian đó, Địch Nam về ký túc.
Mộ Lạc Lạc giống như học sinh mắc lỗi, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế trước mặt, trong lòng cô như đang gõ trống, Địch Nam ngồi gõ bàn phím máy tính.
Mười phút sau.
Địch Nam đã in ra bản “hiệp định thư” đưa cho cô.
Ước định sau hôn nhân:
Điều một: Ở nơi công cộng không được phép xưng hô vợ chồng, càng không được có những cử chỉ thân mật.
Điều hai: Sau khi kết hôn, ai ở chỗ người đó, cuối tuần nếu hai bên đồng ý mới gặp mặt nhau.
Điều ba: Trước khi bên nữ tốt nghiệp, hai bên không được phát sinh hành động gì để phải chịu trách nhiệm.
Điều bốn: Từ lúc này, tiền sinh hoạt của bên nữ sẽ do bên nam chịu (khoảng hơn hai nghìn tệ/tháng).
Trừ điều ba, điều bốn có tính bắt buộc. Điều một và điều hai có thể thay đổi. Trong một năm nếu bên nào vi phạm vượt qua mười lần, bất cứ bên nào cũng có quyền đề nghị li hôn, bên kia không có quyền bác bỏ.
Bên nam ký ––––––––– Bên nữ ký –––––––– Bố mẹ nhà gái ký ––––––––––
...
Mộ Lạc Lạc chớp mắt, cô cũng chưa bao giờ có ý định làm mẹ quá sớm, hoàn toàn có thể đồng ý, cô ký tên. Nhưng mà, tiền sinh hoạt là một khoản thu hoạch ngoài dự kiến.
“Cầm về đưa cho bố mẹ ký.”
“Em có thể ký thay, em thường giả chữ ký của bố mẹ trong các bài kiểm tra!”
“...”
Địch Nam tỏ ra nghi ngờ chỉ số IQ của Lạc Lạc.
“Thưa thầy!... Về tính chất cuộc hôn nhân... vấn đề đó, thầy đang còn trẻ, ngộ nhỡ thầy muốn làm chuyện đó với em thì em phải làm thế nào? Em kiên quyết phản kháng hay là chấp nhận ạ?” Mộ Lạc Lạc cần phải biết câu trả lời vì cô nghĩ rằng bản thân cô sẽ không phản kháng.
“...”
Địch Nam đưa tay lên xoa trán, anh tự nhắc bản thân không nên dùng những từ có thể làm tổn thương cô bé con này.
“Thầy không phải động vật.”
“Vâng...” Cô thất vọng!
Địch Nam đột nhiên cảm thấy hối hận, vẫn chưa kết hôn mà đã có thái độ tuyệt vọng sau hôn nhân.
Anh do dự nhìn muốn lấy lại bản thỏa hiệp: “Hay là, lại...”
Mộ Lạc Lạc nhanh tay nhanh mắt, lập tức cầm bản thỏa hiệp đứng dậy, nhanh như một cơn gió đi ra khỏi phòng, vừa chạy tới cầu thang cô vừa quay lại chào: “Thầy Địch, bài tập mai em sẽ gửi lại thầy, tạm biệt...”
Địch Nam ngẩn người ra mất ba giây, anh thở dài, không hiểu Lạc Lạc ngốc thật hay là thích tỏ ra ngốc nghếch?
***
Mộ Lạc Lạc về nhà “mẹ đẻ”.
Đúng lúc bố mẹ đang ăn cơm, Lạc Lạc im lặng ngồi bên cạnh, ngoan tới mức bố mẹ cô nổi da gà.
“Lạc Lạc, con ăn cơm chưa?” Mẹ Lạc Lạc giọng hơi run hỏi.
Lạc Lạc khua tay:
“Bố mẹ cứ ăn đi... không cần để ý đến con đâu, bố mẹ cứ ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Bố mẹ Mộ Lạc Lạc đáp lại rồi tiếp tục ăn, nhưng tỏ ra không nuốt nổi.
“Ăn no mới dễ bị hôn mê.”
“Khục khục...” Bố Lạc Lạc đặt đũa xuống, ông không ăn được nữa.
“Lạc Lạc, bố nói với con nhiều rồi, con đừng có đi vào con đường tối tăm nữa được không?”
Mộ Lạc Lạc cười, cô lấy ra một bản thỏa hiệp đã được gấp lại cẩn thận, vui vẻ đặt trước mặt mẹ.
Bố Lạc Lạc ghé đầu lại xem... cả hai đều toát mồ hôi.
“Thế này nghĩa là sao? Nhà ta đường đường chính chính gả con gái, sao lại không cho tổ chức?”
“Không phải không làm, chỉ là lùi lại vài năm.” Mộ Lạc Lạc tự quyết định rồi nói như đinh đóng cột.
“Lạc Lạc, bố không giấu gì con, hôm qua bố đã bến trường con để hỏi thăm, bố hỏi ba lần mới dám chắc anh ta chính là thầy giáo chủ nhiệm của con. Đúng là con rể là một người có tài, cao to, có khí chất, so với các minh tinh màn bạc vẫn đẹp trai hơn nhiều, không có bệnh bẩm sinh gì chứ?”
Mộ Lạc Lạc bật cười, cô không biết cuộc sống hôn nhân của người khác thế nào, chứ bố mẹ cô thì cãi cọ suốt ngày, bố chưa bao giờ có lỗi với mẹ, nhưng bất luận ai đúng ai sai, người cúi đầu nhận lỗi vẫn là bố.
Trong tâm trí của cô, cuộc hôn nhân lý tưởng là như thế! Vậy nên cô tin nếu ngược lại cũng chẳng sao, cô có thể chống đỡ được, chỉ cần không phải lỗi lầm nghiêm trọng, cô nhường Địch Nam là ổn rồi!
Thực ra, bố mẹ cô đã thức cả đêm để bàn bạc chuyện này. Nếu con gái quyết tâm muốn lấy Địch Nam, họ cũng không có ý định một là khóc, hai là làm loạn lên, ba là treo cổ để ngăn cản, quan điểm của họ đã thay đổi rất nhiều. Trai gái quan hệ trước hôn nhân xảy ra khá nhiều, mười người có thai thì chín người chưa cưới, bố mẹ có cản cũng không được, cho nên nếu so với vậy, kết hôn cũng còn tốt chán. Chứng minh rằng bên nhà trai có trách nhiệm.
Huống hồ, con rể là thầy giáo, gia thế không thua kém ai, chọn chồng giáo viên đang là mốt, có biết bao gia đình mong muốn con gái lấy được một người có địa vị như vậy. Nói tóm lại, một tình yêu bền vững phải có thu nhập ổn định đảm bảo.
Nếu Lạc Lạc đã sống chết đòi lấy cậu ta, được, vậy người đó chính là Địch Nam, ký tên, điểm chỉ, tiễn con gái cưng đi lấy chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.