Chương 65: Em không thỏa mãn được anh
Tứ Xuyên
09/05/2022
Mọi người xem đoạn trailer kia đến mười mấy lần mới bỏ qua, Lâm Giác váng đầu chóng mặt, nhắm mắt lại trong đầu vẫn đang không ngừng chiếu lại đoạn kiều diễm kia.
Bất tri bất giác đã đến đêm, hiếm khi thời tiết rất tốt, trăng sao treo đầy bầu trời đêm.
Ngày mai hai người đều sẽ lên máy bay, Giang gia lại không có người, Mâu Nhất Cẩn liền đề nghị Giang Du Sâm ngủ lại một đêm ở đây.
Vừa nói xong, Lâm Thịnh Sâm liền có chút không vừa ý.
Mặc dù ông đã đồng ý chuyện của hai người, nhưng chưa tiếp nhận được sự thật con trai mình nuôi lớn nhanh như thế đã bị người ủi mất.
Ông cau mày, lẩm bẩm: “Lầu hai không phải có khách phòng* sao, để nó ở đó đi.”
Mâu Nhất Cẩn có chút bất đắc dĩ: “Khách phòng đã lâu lắm rồi không có người ở, còn chưa dọn dẹp.”
Lâm Thịnh Sâm trừng mắt: “Phòng khách**!”
[* Khách phòng và ** Phòng khách: khách phòng là phòng dành cho khách ở, để ngủ qua đêm, còn phòng khách là phòng để đón tiếp khách]
“Phòng khách ngủ không thoải mái, dù sao thì Du Sâm cũng là khách.”
“Nhà kho!”
“Trong nhà kho toàn đồ linh tinh.”
“Vậy thì chuồng chó!”
“… Nhà chúng ta không có nuôi chó.”
Lâm Thịnh Sâm rốt cục thua trận, bất đắc dĩ phất phất tay: “Được rồi được rồi, hai đứa tự xử đi.”
Cuối cùng, lại tức giận bổ sung một câu: “Không được làm ra động tĩnh quá lớn!”
Lâm Giác: “?”
Không phải chúng ta đắp kín chăn bông đi ngủ sao? Còn có thể làm ra động tĩnh gì?
Giang Du Sâm cũng bị bộ dáng của Lâm Thịnh Sâm chọc cười, nhếch miệng lên một chút, bảo đảm nói: “Yên tâm, chú Lâm, Mộc Mộc không đồng ý, con sẽ không làm gì cả.”
Lâm Giác trố mắt hai giây, đột nhiên hiểu rõ sâu xa trong lời nói của Lâm Thịnh Sâm.
Gương mặt của cậu bỗng đỏ lên, xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui xuống: “Cha, cha… Cha suy nghĩ nhiều quá!”
Lâm Thịnh Sâm khinh thường hừ một tiếng: “Là thằng nhóc kia không có ý tốt!”
Đừng tưởng rằng ông mắt mờ, không nhìn thấy vừa nãy hai người dính nhau lúc xem trailer.
“Được được, ” Mâu Nhất Cẩn cười đủ rồi, rốt cục ở một bên giảng hòa, “Thời gian không còn sớm, để bọn Mộc Mộc nghỉ sớm một chút đi.”
Lúc này Lâm Thịnh Sâm mới bất đắc dĩ ngậm miệng lại, để cho người giúp việc đưa chăn mền tới. Đến khi hai người rửa mặt xong vẫn không quên căn dặn Lâm Giác: “Không cho phép ngủ với thằng nhóc kia quá gần!”
Trên mặt Lâm Giác đỏ đến nỗi có thể rỉ máu, loạn xạ đáp lại Lâm Thịnh Sâm một câu rồi vội vàng vội vàng đóng cửa lại.
“Két” một tiếng, khóa cửa đóng lại, trong phòng lại chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lời vừa rồi của Lâm Thịnh Sâm dường như còn quanh quẩn ở bên tai, mà căn phòng yên tĩnh càng khiến cho bầu không khí trở nên mập mờ.
Lâm Giác đi từng bước một đến bên giường, trải lại chăn mền.
Cậu thật vất vả mới đuổi được những suy nghĩ kiều diễm kia ra khỏi đầu, mà Lâm Thịnh Sâm không thể nghi ngờ đã nhấc nó lên lần nữa.
Giang Du Sâm im lặng không lên tiếng đến bên cạnh Lâm Giác, nhàn nhạt mở miệng: “Sao mặt đỏ vậy?”
Thanh âm của nam nhân so với bình thường khàn khàn hơn một chút, có lẽ là chung quanh đều yên tĩnh, nên cũng vô thức trầm xuống xuống, rót vào bên tai Lâm Giác, hơi ngứa.
Lâm Giác cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Sau đó, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống.
Hôn từ mí mắt đi xuống, rồi lại di chuyển đến môi bờ, xương quai xanh. Giang Du Sâm tinh tế hôn lên vết sẹo phía trên xương quai xanh của Lâm Giác, dịu dàng, thương tiếc, giống như là đang đối xử với bảo bối độc nhất vô nhị trên đời.
Chiếc chăn bông mới lấy ra khỏi tủ rất mềm, cơ thể của hai người lớn có thể dễ dàng vùi vào trong đó.
Hai người vừa mới tắm xong, trên thân còn lưu lại mùi thơm của sữa tắm, là loại hằng ngày Lâm Giác thường dùng nhất. Mà trên cửa phòng đóng chặt dán bức poster kia, cũng chứng tỏ, đây là lãnh địa riêng tư của Lâm Giác, là nơi cậu đã ngủ vô số lần.
Hiện tại, lãnh địa riêng tư này đã cho phép người thứ hai tiến vào.
Cuối cùng, Lâm Giác thở hồng hộc núp vào ngực Giang Du Sâm, anh mới rốt cục buông cậu ra, ôm cậu vào lòng.
Phía sau là thân thể nóng như lửa của nam nhân, hầu kết Lâm Giác nhấp nhô: “Không tiếp tục sao?”
Giang Du Sâm cũng thở hổn hển, cảm xúc chậm rãi bình phục lại: “Không vội.”. Truyện Hệ Thống
Sáng mai hai người còn phải lên máy bay, tính từ giờ trở đi, thời gian ngủ cũng chỉ còn năm tiếng.
Quá ít ỏi, thậm chí thời gian vuốt ve an ủi cũng không có.
Hai người còn rất nhiều thời gian, anh không muốn vội vàng như vậy, khiến cho Lâm Giác có trải nghiệm không thoải mái.
Thân thể Lâm Giác hơi cứng lại, Giang Du Sâm ôm cậu vào ngực, có ý riêng: “Đừng suy nghĩ nhiều, từng đó thời gian, em không thỏa mãn được anh”
Lâm Giác càng xấu hổ hơn, cả người đều lâng lâng, nói quanh co, rốt cuộc cũng không nói được gì, chỉ có thể xấu hổ chui vào ngực Giang Du Sâm.
Trong đầu, những cái đồng nhân văn và manhua từng xem cuốn tới, kiều diễm lại lưu luyến.
Làm liên tục không nghỉ lâu như vậy, Lâm Giác cũng rất mệt mỏi, cứ vùi vào ngực Giang Du Sâm như vậy ngủ thiếp đi.
Giang Du Sâm ôm Lâm Giác, cũng nhắm mắt lại.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Giác mơ mơ màng màng đưa tay muốn nhấn tắt, liền chạm vào một thân thể nóng như lửa.
Lâm Giác đột nhiên giật mình, phút chốc mở mắt ra, trước mắt là gương mặt phóng đại của Giang Du Sâm.
Cậu vội vàng chui ra khỏi ngực Giang Du Sâm.
Giang Du Sâm đã tỉnh từ lâu, thấy dáng vẻ thẹn thùng Lâm Giác rất thú vị, cố ý đùa cậu: “Sao thế, tối hôm qua quấn lấy anh cả đêm, vừa tỉnh dậy liền trở mặt không nhận người rồi?”
Mặt Lâm Giác “Bùm” đỏ lên, ấp úng: “Không có…”
Cậu lén lút liếc Giang Du Sâm một chút, lúc này mới nhìn thấy ý cười chế nhạo trong mắt nam nhân.
“Giang ca, anh lại đùa em…”
Lâm Giác đỏ mặt thẹn thùng nói.
“Không thích?”
Khóe môi Giang Du Sâm câu lên, còn muốn tiếp tục trêu cậu, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng của Mâu Nhất Cẩn từ bên ngoài truyền đến: “Mộc Mộc, dậy đi!”
Giang Du Sâm lúc này mới buông tha cậu: “Ừm, thời gian không còn sớm nữa, dậy đi.”
Hai người vội vàng thu thập đồ đạc, ra khỏi phòng, Lâm Thịnh Sâm cùng Mâu Nhất Cẩn đã ăn xong điểm tâm, đang ngồi ở phòng khách.
Chuyến bay bay rất sớm, lúc đầu Lâm Giác không muốn để Lâm Thịnh Sâm và Mâu Nhất Cẩn tiễn, nhưng Lâm Thịnh Sâm kiên trì, bộ dáng “Con không thể có đàn ông rồi không cần cha được”, Lâm Giác cũng chỉ đành coi như thôi.
Trước khi lên xe, Lâm Giác vẫn có chút lo lắng: “Cha, công ty không sao chứ?”
Lâm gia gia đại nghiệp đại, thân là gia chủ, hai người muốn xen vào sự tình cũng rất nhiều, nhìn từ bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, trên thực tế cơ hồ mỗi ngày ở tại trong công ty.
“Không sao, ” Lâm Thịnh Sâm vung tay lên: “Còn có anh con mà! Cũng nên để nó rèn luyện một chút.”
Lâm Giác lúc này mới yên tâm lại, an tâm ngồi lên xe.
Lâm Lãng một mình ở công ty yên lặng làm việc: “.”
Sân bay xây ở ngoại ô thành phố, lái xe đi cũng mất một tiếng, Lâm Thịnh Sâm lải nhải không thấy mệt, bảo Lâm Giác ở ngoài một mình phải chú ý thân thể, đề phòng kẻ xấu.
Nhìn trên đầu cha mình càng ngày càng nhiều tóc bạc, mũi Lâm Giác chua chua.
Ngày thường Lâm Thịnh Sâm thường xuyên là dáng vẻ dữ dằn, khi còn bé còn nhiều lần mắng Lâm Giác bật khóc, nhưng ông cũng là quan tâm cậu, vì cậu mà dụng hết tâm tư.
Một tiếng dường như trôi rất nhanh, bất tri bất giác, cũng đã đến sân bay.
“Chú Lâm, nơi này không thể dừng xe.”
Mắt thấy sắp quá giờ, tài xế hàng trước không thể làm gì khác ngoài thúc giục
“Được rồi, đi thôi.”
Lâm Thịnh Sâm gật đầu, tự mình giúp hai người mở cửa.
Lâm Giác gật gật đầu, xuống xe cầm đồ lên.
Lâm Thịnh Sâm muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được gọi Lâm Giác lại: “Mộc Mộc, nhớ gọi điện về nhiều một chút.”
Một câu, lại khiến cho mũi Lâm Giác ê ẩm.
Cậu và Lâm Thịnh Sâm, hai người đều không hiểu cách biểu đạt tình cảm. Mặc dù trong lòng ghi nhớ, nhưng không ai mở miệng, bất tri bất giác liên lạc cũng ít đi.
Nhưng yêu là cần thể hiện.
Lâm Giác cắn môi, rốt cục hạ quyết tâm. Cậu cầm cái rương trên tay đưa cho Giang Du Sâm, lại lần nữa mở cửa xe, đưa tay ôm lấy Lâm Thịnh Sâm.
“Cha, con đi đây.”
“Được rồi, đi nhanh lên đi, một chút nữa là trễ giờ đấy.”
Lâm Thịnh Sâm ngoài mặt ghét bỏ, nhưng đáy mắt lại không tự giác lộ ra ý cười.
Khóe miệng Lâm Giác cũng nhàn nhạt cậu lên, vẫy tay tạm biệt ông. Bọn họ cũng không chú ý tới, cách đó không xa, một người mặc áo đen đang giơ điện thoại ấn màn trập thật nhanh, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt.
[Sữa: Đoán vui không có thưởng: Ài ái ai?
Sau khi tạm biệt người nhà thì cũng phải tạm biệt Giang Du Sâm.
Fan của hai người đều không ít, vì để tránh gây phiền toái không đáng có, cũng vì lý do an toàn nên sẽ có bảo an cùng nhân viên công tác đặc biệt đến đây tiếp ứng, dẫn bọn họ đi vào lối đi riêng.
Dù trong lòng có miễn cưỡng, thì cũng sẽ phải đến lúc chia tay.
Chuyến bay của Lâm Giác sớm hơn một chút, rất nhanh đã có nhân viên chuyên môn hướng dẫn cậu đến đăng ký.
Lâm Giác gật gật đầu, đi hai bước theo nhân viên công tác, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, xoay người chạy chậm đến bên người Giang Du Sâm, ôm anh một cái.
“Em sẽ cố gắng.”
Lâm Giác nhỏ giọng nói.
Cậu muốn cố gắng nhiều thêm một chút, để sớm ngày được sóng vai đứng chung với Giang Du Sâm.
“Cố lên.”
Khóe môi Giang Du Sâm câu lên một nụ cười.
Bảo an và nhân viên công tác đứng xung quanh đấy đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhìn bề ngoài mây trôi nước chảy, nhưng thật ra đáy lòng đã sớm “Đệt” hết mấy vạn lần.
Đây mới đúng là cơm chó hàng thật giá thật, còn là cơm chó tươi mới nóng nổi!
Một nữ tiếp viên chạy chậm đến hướng dẫn Lâm Giác: “Xin ngài đi qua bên này.”
Lâm Giác gật gật đầu, đi theo cô vào cửa lên máy bay.
Vào trong cabin, tiếp viên hàng không dẫn Lâm Giác vào ghế ngồi.
Trong cabin tạm thời còn chưa có hành khách khác, nữ tiếp viên thấp giọng, ngữ khí nghiêm túc: “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Lâm Giác lễ phép cười cười.
Thấy dáng vẻ đề phòng cẩn thận của Lâm Giác, cô vội vàng giải thích nói: “Anh đừng sợ, tôi là fan hâm mộ Giang thần, thích anh ấy rất nhiều năm. Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn lạnh như băng, ngoại trừ trong phim thì còn lại tôi thấy anh ấy rất ít khi cười. Tôi nghĩ anh ấy thật sự rất yêu anh, lúc nhìn anh đáy mắt anh ấy tràn đầy ý cười.”
Cô nở nụ cười, ngữ khí nghiêm túc: “Tôi rất nghiêm túc, làm fan hâm mộ, chúc hiai người hạnh phúc.”
Đánh giá thêm mấy giây, Lâm Giác lần nữa nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Lần này, đáy mắt của cậu nhiều hơn mấy phần chân thành.
Máy bay chậm rãi lên không, Lâm Giác tắt điện thoại, chặt đứt liên lạc với thế giới. Cùng lúc đó, một bài hotsearch đang không ngừng tăng nhiệt độ, cuối cùng leo lên vị trí đầu tiên ở trên thanh tìm kiếm.
# Lâm Giác hẹn hò với người đàn ông bí ẩn ở sân bay #
Bất tri bất giác đã đến đêm, hiếm khi thời tiết rất tốt, trăng sao treo đầy bầu trời đêm.
Ngày mai hai người đều sẽ lên máy bay, Giang gia lại không có người, Mâu Nhất Cẩn liền đề nghị Giang Du Sâm ngủ lại một đêm ở đây.
Vừa nói xong, Lâm Thịnh Sâm liền có chút không vừa ý.
Mặc dù ông đã đồng ý chuyện của hai người, nhưng chưa tiếp nhận được sự thật con trai mình nuôi lớn nhanh như thế đã bị người ủi mất.
Ông cau mày, lẩm bẩm: “Lầu hai không phải có khách phòng* sao, để nó ở đó đi.”
Mâu Nhất Cẩn có chút bất đắc dĩ: “Khách phòng đã lâu lắm rồi không có người ở, còn chưa dọn dẹp.”
Lâm Thịnh Sâm trừng mắt: “Phòng khách**!”
[* Khách phòng và ** Phòng khách: khách phòng là phòng dành cho khách ở, để ngủ qua đêm, còn phòng khách là phòng để đón tiếp khách]
“Phòng khách ngủ không thoải mái, dù sao thì Du Sâm cũng là khách.”
“Nhà kho!”
“Trong nhà kho toàn đồ linh tinh.”
“Vậy thì chuồng chó!”
“… Nhà chúng ta không có nuôi chó.”
Lâm Thịnh Sâm rốt cục thua trận, bất đắc dĩ phất phất tay: “Được rồi được rồi, hai đứa tự xử đi.”
Cuối cùng, lại tức giận bổ sung một câu: “Không được làm ra động tĩnh quá lớn!”
Lâm Giác: “?”
Không phải chúng ta đắp kín chăn bông đi ngủ sao? Còn có thể làm ra động tĩnh gì?
Giang Du Sâm cũng bị bộ dáng của Lâm Thịnh Sâm chọc cười, nhếch miệng lên một chút, bảo đảm nói: “Yên tâm, chú Lâm, Mộc Mộc không đồng ý, con sẽ không làm gì cả.”
Lâm Giác trố mắt hai giây, đột nhiên hiểu rõ sâu xa trong lời nói của Lâm Thịnh Sâm.
Gương mặt của cậu bỗng đỏ lên, xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui xuống: “Cha, cha… Cha suy nghĩ nhiều quá!”
Lâm Thịnh Sâm khinh thường hừ một tiếng: “Là thằng nhóc kia không có ý tốt!”
Đừng tưởng rằng ông mắt mờ, không nhìn thấy vừa nãy hai người dính nhau lúc xem trailer.
“Được được, ” Mâu Nhất Cẩn cười đủ rồi, rốt cục ở một bên giảng hòa, “Thời gian không còn sớm, để bọn Mộc Mộc nghỉ sớm một chút đi.”
Lúc này Lâm Thịnh Sâm mới bất đắc dĩ ngậm miệng lại, để cho người giúp việc đưa chăn mền tới. Đến khi hai người rửa mặt xong vẫn không quên căn dặn Lâm Giác: “Không cho phép ngủ với thằng nhóc kia quá gần!”
Trên mặt Lâm Giác đỏ đến nỗi có thể rỉ máu, loạn xạ đáp lại Lâm Thịnh Sâm một câu rồi vội vàng vội vàng đóng cửa lại.
“Két” một tiếng, khóa cửa đóng lại, trong phòng lại chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lời vừa rồi của Lâm Thịnh Sâm dường như còn quanh quẩn ở bên tai, mà căn phòng yên tĩnh càng khiến cho bầu không khí trở nên mập mờ.
Lâm Giác đi từng bước một đến bên giường, trải lại chăn mền.
Cậu thật vất vả mới đuổi được những suy nghĩ kiều diễm kia ra khỏi đầu, mà Lâm Thịnh Sâm không thể nghi ngờ đã nhấc nó lên lần nữa.
Giang Du Sâm im lặng không lên tiếng đến bên cạnh Lâm Giác, nhàn nhạt mở miệng: “Sao mặt đỏ vậy?”
Thanh âm của nam nhân so với bình thường khàn khàn hơn một chút, có lẽ là chung quanh đều yên tĩnh, nên cũng vô thức trầm xuống xuống, rót vào bên tai Lâm Giác, hơi ngứa.
Lâm Giác cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Sau đó, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống.
Hôn từ mí mắt đi xuống, rồi lại di chuyển đến môi bờ, xương quai xanh. Giang Du Sâm tinh tế hôn lên vết sẹo phía trên xương quai xanh của Lâm Giác, dịu dàng, thương tiếc, giống như là đang đối xử với bảo bối độc nhất vô nhị trên đời.
Chiếc chăn bông mới lấy ra khỏi tủ rất mềm, cơ thể của hai người lớn có thể dễ dàng vùi vào trong đó.
Hai người vừa mới tắm xong, trên thân còn lưu lại mùi thơm của sữa tắm, là loại hằng ngày Lâm Giác thường dùng nhất. Mà trên cửa phòng đóng chặt dán bức poster kia, cũng chứng tỏ, đây là lãnh địa riêng tư của Lâm Giác, là nơi cậu đã ngủ vô số lần.
Hiện tại, lãnh địa riêng tư này đã cho phép người thứ hai tiến vào.
Cuối cùng, Lâm Giác thở hồng hộc núp vào ngực Giang Du Sâm, anh mới rốt cục buông cậu ra, ôm cậu vào lòng.
Phía sau là thân thể nóng như lửa của nam nhân, hầu kết Lâm Giác nhấp nhô: “Không tiếp tục sao?”
Giang Du Sâm cũng thở hổn hển, cảm xúc chậm rãi bình phục lại: “Không vội.”. Truyện Hệ Thống
Sáng mai hai người còn phải lên máy bay, tính từ giờ trở đi, thời gian ngủ cũng chỉ còn năm tiếng.
Quá ít ỏi, thậm chí thời gian vuốt ve an ủi cũng không có.
Hai người còn rất nhiều thời gian, anh không muốn vội vàng như vậy, khiến cho Lâm Giác có trải nghiệm không thoải mái.
Thân thể Lâm Giác hơi cứng lại, Giang Du Sâm ôm cậu vào ngực, có ý riêng: “Đừng suy nghĩ nhiều, từng đó thời gian, em không thỏa mãn được anh”
Lâm Giác càng xấu hổ hơn, cả người đều lâng lâng, nói quanh co, rốt cuộc cũng không nói được gì, chỉ có thể xấu hổ chui vào ngực Giang Du Sâm.
Trong đầu, những cái đồng nhân văn và manhua từng xem cuốn tới, kiều diễm lại lưu luyến.
Làm liên tục không nghỉ lâu như vậy, Lâm Giác cũng rất mệt mỏi, cứ vùi vào ngực Giang Du Sâm như vậy ngủ thiếp đi.
Giang Du Sâm ôm Lâm Giác, cũng nhắm mắt lại.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Giác mơ mơ màng màng đưa tay muốn nhấn tắt, liền chạm vào một thân thể nóng như lửa.
Lâm Giác đột nhiên giật mình, phút chốc mở mắt ra, trước mắt là gương mặt phóng đại của Giang Du Sâm.
Cậu vội vàng chui ra khỏi ngực Giang Du Sâm.
Giang Du Sâm đã tỉnh từ lâu, thấy dáng vẻ thẹn thùng Lâm Giác rất thú vị, cố ý đùa cậu: “Sao thế, tối hôm qua quấn lấy anh cả đêm, vừa tỉnh dậy liền trở mặt không nhận người rồi?”
Mặt Lâm Giác “Bùm” đỏ lên, ấp úng: “Không có…”
Cậu lén lút liếc Giang Du Sâm một chút, lúc này mới nhìn thấy ý cười chế nhạo trong mắt nam nhân.
“Giang ca, anh lại đùa em…”
Lâm Giác đỏ mặt thẹn thùng nói.
“Không thích?”
Khóe môi Giang Du Sâm câu lên, còn muốn tiếp tục trêu cậu, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng của Mâu Nhất Cẩn từ bên ngoài truyền đến: “Mộc Mộc, dậy đi!”
Giang Du Sâm lúc này mới buông tha cậu: “Ừm, thời gian không còn sớm nữa, dậy đi.”
Hai người vội vàng thu thập đồ đạc, ra khỏi phòng, Lâm Thịnh Sâm cùng Mâu Nhất Cẩn đã ăn xong điểm tâm, đang ngồi ở phòng khách.
Chuyến bay bay rất sớm, lúc đầu Lâm Giác không muốn để Lâm Thịnh Sâm và Mâu Nhất Cẩn tiễn, nhưng Lâm Thịnh Sâm kiên trì, bộ dáng “Con không thể có đàn ông rồi không cần cha được”, Lâm Giác cũng chỉ đành coi như thôi.
Trước khi lên xe, Lâm Giác vẫn có chút lo lắng: “Cha, công ty không sao chứ?”
Lâm gia gia đại nghiệp đại, thân là gia chủ, hai người muốn xen vào sự tình cũng rất nhiều, nhìn từ bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, trên thực tế cơ hồ mỗi ngày ở tại trong công ty.
“Không sao, ” Lâm Thịnh Sâm vung tay lên: “Còn có anh con mà! Cũng nên để nó rèn luyện một chút.”
Lâm Giác lúc này mới yên tâm lại, an tâm ngồi lên xe.
Lâm Lãng một mình ở công ty yên lặng làm việc: “.”
Sân bay xây ở ngoại ô thành phố, lái xe đi cũng mất một tiếng, Lâm Thịnh Sâm lải nhải không thấy mệt, bảo Lâm Giác ở ngoài một mình phải chú ý thân thể, đề phòng kẻ xấu.
Nhìn trên đầu cha mình càng ngày càng nhiều tóc bạc, mũi Lâm Giác chua chua.
Ngày thường Lâm Thịnh Sâm thường xuyên là dáng vẻ dữ dằn, khi còn bé còn nhiều lần mắng Lâm Giác bật khóc, nhưng ông cũng là quan tâm cậu, vì cậu mà dụng hết tâm tư.
Một tiếng dường như trôi rất nhanh, bất tri bất giác, cũng đã đến sân bay.
“Chú Lâm, nơi này không thể dừng xe.”
Mắt thấy sắp quá giờ, tài xế hàng trước không thể làm gì khác ngoài thúc giục
“Được rồi, đi thôi.”
Lâm Thịnh Sâm gật đầu, tự mình giúp hai người mở cửa.
Lâm Giác gật gật đầu, xuống xe cầm đồ lên.
Lâm Thịnh Sâm muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được gọi Lâm Giác lại: “Mộc Mộc, nhớ gọi điện về nhiều một chút.”
Một câu, lại khiến cho mũi Lâm Giác ê ẩm.
Cậu và Lâm Thịnh Sâm, hai người đều không hiểu cách biểu đạt tình cảm. Mặc dù trong lòng ghi nhớ, nhưng không ai mở miệng, bất tri bất giác liên lạc cũng ít đi.
Nhưng yêu là cần thể hiện.
Lâm Giác cắn môi, rốt cục hạ quyết tâm. Cậu cầm cái rương trên tay đưa cho Giang Du Sâm, lại lần nữa mở cửa xe, đưa tay ôm lấy Lâm Thịnh Sâm.
“Cha, con đi đây.”
“Được rồi, đi nhanh lên đi, một chút nữa là trễ giờ đấy.”
Lâm Thịnh Sâm ngoài mặt ghét bỏ, nhưng đáy mắt lại không tự giác lộ ra ý cười.
Khóe miệng Lâm Giác cũng nhàn nhạt cậu lên, vẫy tay tạm biệt ông. Bọn họ cũng không chú ý tới, cách đó không xa, một người mặc áo đen đang giơ điện thoại ấn màn trập thật nhanh, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt.
[Sữa: Đoán vui không có thưởng: Ài ái ai?
Sau khi tạm biệt người nhà thì cũng phải tạm biệt Giang Du Sâm.
Fan của hai người đều không ít, vì để tránh gây phiền toái không đáng có, cũng vì lý do an toàn nên sẽ có bảo an cùng nhân viên công tác đặc biệt đến đây tiếp ứng, dẫn bọn họ đi vào lối đi riêng.
Dù trong lòng có miễn cưỡng, thì cũng sẽ phải đến lúc chia tay.
Chuyến bay của Lâm Giác sớm hơn một chút, rất nhanh đã có nhân viên chuyên môn hướng dẫn cậu đến đăng ký.
Lâm Giác gật gật đầu, đi hai bước theo nhân viên công tác, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, xoay người chạy chậm đến bên người Giang Du Sâm, ôm anh một cái.
“Em sẽ cố gắng.”
Lâm Giác nhỏ giọng nói.
Cậu muốn cố gắng nhiều thêm một chút, để sớm ngày được sóng vai đứng chung với Giang Du Sâm.
“Cố lên.”
Khóe môi Giang Du Sâm câu lên một nụ cười.
Bảo an và nhân viên công tác đứng xung quanh đấy đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhìn bề ngoài mây trôi nước chảy, nhưng thật ra đáy lòng đã sớm “Đệt” hết mấy vạn lần.
Đây mới đúng là cơm chó hàng thật giá thật, còn là cơm chó tươi mới nóng nổi!
Một nữ tiếp viên chạy chậm đến hướng dẫn Lâm Giác: “Xin ngài đi qua bên này.”
Lâm Giác gật gật đầu, đi theo cô vào cửa lên máy bay.
Vào trong cabin, tiếp viên hàng không dẫn Lâm Giác vào ghế ngồi.
Trong cabin tạm thời còn chưa có hành khách khác, nữ tiếp viên thấp giọng, ngữ khí nghiêm túc: “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Lâm Giác lễ phép cười cười.
Thấy dáng vẻ đề phòng cẩn thận của Lâm Giác, cô vội vàng giải thích nói: “Anh đừng sợ, tôi là fan hâm mộ Giang thần, thích anh ấy rất nhiều năm. Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn lạnh như băng, ngoại trừ trong phim thì còn lại tôi thấy anh ấy rất ít khi cười. Tôi nghĩ anh ấy thật sự rất yêu anh, lúc nhìn anh đáy mắt anh ấy tràn đầy ý cười.”
Cô nở nụ cười, ngữ khí nghiêm túc: “Tôi rất nghiêm túc, làm fan hâm mộ, chúc hiai người hạnh phúc.”
Đánh giá thêm mấy giây, Lâm Giác lần nữa nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Lần này, đáy mắt của cậu nhiều hơn mấy phần chân thành.
Máy bay chậm rãi lên không, Lâm Giác tắt điện thoại, chặt đứt liên lạc với thế giới. Cùng lúc đó, một bài hotsearch đang không ngừng tăng nhiệt độ, cuối cùng leo lên vị trí đầu tiên ở trên thanh tìm kiếm.
# Lâm Giác hẹn hò với người đàn ông bí ẩn ở sân bay #
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.