Chương 19: Gọi anh một tiếng “Anh “
Tứ Xuyên
09/05/2022
“Ô, Ô đạo? Giang… Giang thần?! Sao hai người lại ở đây?!”
Giọng Tô Tinh Châu vì sợ hãi mà hơi vặn vẹo.
Trong giọng nói của Ô Khang Đức tràn đầy phẫn nộ: “Chúng ta ra hít thở không khí, không ngờ lại gặp được hai cậu ở đây!”
“Ô đạo…”
Tô Tinh Châu không biết hai người họ đã nghe được bao nhiêu, ngượng ngùng cười muốn giải thích, “Tôi chỉ trêu chọc Lâm Giác…”
“Đừng nói nữa.”
Ô Khang Đức nhíu mày, nhìn nụ cười xán lạn của Tô Tinh Châu chỉ thấy trong lòng phát lạnh, “Vừa rồi chúng tôi đã nghe hết cả rồi. Tôi thật không ngờ tới cậu vậy mà lại có thủ đoạn ti tiện như thế! Tuổi còn nhỏ mà tâm thuật bất chính!”
Ô Khang Đức nhanh chân đoạt lấy điện thoại từ tay Tô Tinh Châu, liếc mắt nhìn rồi lại khinh thường ném cho gã: “Chỉ có một chút thủ đoạn thế này cũng không ngại mà đem đi đe dọa sao?”
“Ô đạo!” Tô Tinh Châu cũng kích động rõ ràng hơn, “Ngay cả ngài cũng muốn thiên vị sao? Ảnh chụp ngài cũng nhìn thấy, là cậu ta làm những chuyện xấu xa kia trước, tôi chỉ để chân tướng đêm hôm đó lộ ra ánh sáng ra mà thôi!”
“Chân tướng đêm đó là gì, cậu thật sự không biết sao?”
Giang Du Sâm vẫn đứng ở một bên nhàn nhạt mở miệng, “Để bảo đảm an toàn của các cậu, tổ tiết mục đã lắp đặt ở phòng khách camera HD 24 giờ, chân tướng như thế nào, chúng ta xem camera giám sát liền biết.”
Vẻ mặt Tô Tinh Châu vặn vẹo, tay run một cái, điện thoại rớt bộp xuống đất. Màn hình nhấp nháy hai cái, rồi tắt mất.
Đêm hôm đó, đúng là gã nhìn thấy rõ rõ rành rành.
Lâm Giác đứng trước cửa phòng Giang Du Sâm không quá năm phút, Giang Du Sâm đưa đồ xong, Lâm Giác liền vội vàng rời đi.
Gã hậm hực rời đi không cam lòng, lúc trở về nhìn mình lại ảnh mình chụp được, mới phát hiện có thể lợi dụng nó.
Gã tính toán rất cẩn thận, thời gian, địa điểm, thậm chí cả thái độ không giống bình thường của Giang Du Sâm với Lâm Giác đều có thể nói rõ, nhưng lại quên mất camera tàng hình.
Ô Khang Đức nhìn biểu lộ cứng nhắc của Tô Tinh Châu, nói từng câu từng chữ: “Diễn kỹ, nhân khí, đây đều là thứ có thể học tập và gom góp, nhưng so với cái này, đạo đức của một người diễn viên còn quan trọng hơn nhiều. Khi cậu đã xuất hiện trên màn ảnh thì cậu cũng phải có trách nhiệm giáo dục làm gương cho mọi người. Nếu như ngay cả nhân phẩm cậu cũng không có thì dù cho phương diện khác có xuất chúng bao nhiêu thì cũng vô dụng.”
Ô Khang Đức nhàn nhạt nhìn Tô Tinh Châu: “Cậu đi đi, cậu còn không phải một cái diễn viên hợp quy.”
Hai tay Tô Tinh Châu nắm chặt thành quyền, bờ môi hít hít còn muốn cãi lại, nhưng khi ánh mắt chạm phải biểu cảm băng lãnh của Giang Du Sâm, lại tức giận nuốt lời về.
Gã vẫn còn muốn ở trong giới này, nếu như đồng thời đắc tội cả Giang Du Sâm và Ô Khang Đức thì đúng là không phải chuyện tốt.
Thấy Tô Tinh Châu còn chống cự, mặt Ô Khang Đức lại trầm xuống hai phần: “Nếu cậu tự đi, chúng tôi còn có thể lưu lại hai phần thể diện cho cậu. Còn nếu không đi, chúng tôi cũng chỉ có thể công khai tuyên bố.”
Tô Tinh Châu đương nhiên cũng biết lợi và hại trong đó. Gã khẽ cắn môi, nhặt điện thoại rớt hỏng lên khỏi mặt đất, bước nhanh mà rời đi.
Thân ảnh Tô Tinh Châu biến mất trong màn đêm sâu thẳm, Ô Khang Đức im lặng thở dài một hơi, quay người nhìn về phía Lâm Giác vẫn còn có chút ngẩn ngơ, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Ai, nhóc đáng thương, bị hù dọa rồi.”
Lâm Giác nhất thời không biết nên nói cái gì, lúng ta lúng túng nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói: “… Thật xin lỗi.”
“Được rồi được rồi, đi về trước đi, “
Ô Khang Đức khoát khoát tay, không đành lòng so đo với Lâm Giác, “Lần sau gặp được loại chuyện này nhớ phải nói với chúng ta nha, một mình chống đỡ làm sao được!”
Lâm Giác ngậm miệng, thanh âm vẫn khàn khàn như cũ: “Cảm ơn Ô đạo.”
Ô Khang Đức gật nhẹ đầu một cái, quay người sải bước về phía gian phòng, Giang Du Sâm lại không chút nào ý tứ muốn di chuyển, ánh mắt đen nhánh như mực đậm lẳng lặng nhìn Lâm Giác chăm chú.
Bị ánh mắt sắc bén như thế nhìn, Lâm Giác căn bản là không có cách xem nhẹ, cậu nghi hoặc nhìn về phía Giang Du Sâm: “Sao…” vậy?
Chữ “vậy” còn chưa thoát ra, Lâm Giác liền bị ánh mắt sắc bén của Giang Du Sâm làm bỏng.
Biểu lộ trên mặt Giang Du Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, sống mũi cao mờ ảo dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia dường như nhìn thấu cậu.
Một lát sau, nam nhân thấp giọng mở miệng: “Vừa rồi em định chọn thế nào?”
Nếu như bọn họ không có đến kịp, Lâm Giác sẽ chọn như thế nào?
“Tôi…”
Cuống họng Lâm Giác giống như bị dính chặt lại, tất cả đều bị ngăn ở trong đó. Đầu óc của cậu chuyển động cực nhanh, muốn tìm một phương án toàn vẹn. Chỉ là vừa nãy trước mặt Tô Tinh Châu cậu không nghĩ ra, bây giờ ở dưới đôi mắt nồng đậm của Giang Du Sâm, cậu càng muốn không nghĩ ra.
Cậu không muốn nói dối Giang Du Sâm, nhưng nếu nói thẳng ra dự định vừa rồi của mình, Giang Du Sâm tất sẽ nghi ngờ.
Vì thanh danh một người mà từ bỏ hết thảy, Lâm Giác có dũng khí này, nhưng đứng ở góc độ của Giang Du Sâm, quan hệ của hai người cũng không tốt đến mức này.
Cuối cùng, thiếu niên chỉ rủ mắt xuống, lông mi chớp chớp che lấp sạch sẽ cảm xúc nơi đáy mắt.
Bầu không khí lâm vào đình trệ, Giang Du Sâm đè lên mi tâm của mình.
Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền phát hiện mình thất thố, anh không nên làm khó dễ Lâm Giác như thế.
Anh chỉ là, trong ánh mắt nghiêm túc của mình có một nháy mắt hoảng hốt.
Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên có một lớp mồ hôi mỏng tinh tế, dưới ánh đèn chiếu rọi sáng đến lấp lánh, câu đến trong lòng của anh ngứa một chút, giống như tất cả những gai nhọn đều bị lông vũ vuốt mềm.
Một nháy mắt thất thần qua đi, trên mặt Giang Du Sâm rất nhanh khôi phục biểu tình lạnh nhạt.
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Anh dạy cho em cách từ chối, biết chưa?”
“Thế nhưng mà như vậy…”
Lâm Giác lúng ta lúng túng, vô ý hức muốn phản bác.
Giang Du Sâm nhíu mày: “Không muốn dính tin đồn với anh sao?”
“Không phải không phải… Cũng không phải!”
Mặt Lâm Giác thoáng chốc đỏ bừng, nói thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Giang Du Sâm bật cười, cuối cùng vẫn là nhịn không được, ngón tay thon dài xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Quả nhiên vẫn mềm mại dễ chịu như trong trí nhớ.
“Tin tưởng anh, để cho anh giải quyết.”
Đã thấy bộ dáng cố gắng nghiêm túc luyện tập giữa băng thiên tuyết địa của Lâm Giác, Giang Du Sâm thật đúng là không muốn để cậu cứ thế từ bỏ.
Dù sao cậu còn gọi anh một tiếng “Anh”.
Mà cho dù biệt thự không có camera giám sát 24 giờ thì tình thế cũng không đến nỗi không thể vãn hồi.
Chưa kể đến đế chế kinh doanh của hai gia tộc Giang Lâm thì chỉ riêng cái danh Ảnh đế Giang Du Sâm này, cũng không dễ bị bêu xấu như vậy. Tấm hình kia độ nét không cao, cũng không có động tác gì đặc biệt mập mờ, kết quả xấu nhất cũng chỉ là tin đồn giữa hai người truyền khoảng mấy ngày.
Từ trước đến nay Giang Du Sâm luôn ghét việc dính tin đồn với người khác, không có lửa thì sao có khói, toàn để tiêu khiển, không có một chút thú vị. Nhưng nếu như đối tượng là Lâm Giác thì cũng có thể tiếp nhận, chí ít gương mặt đỏ rực của Lâm Giác luôn khiến tâm tình của anh vui vẻ.
Trên đỉnh đầu là bàn tay ấm áp, có chút trọng lượng đặt ở trên da, ấm áp thuận theo da dẻ chảy vào trong tim.
Lâm Giác im ắng gật đầu, một góc nội tâm nóng hổi, một lần nữa cảm thấy có thể thích một người như vậy là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Trong lòng cậu âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không để tình thế phát triển đến bước cần Giang Du Sâm ra mặt giải quyết.
Nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân gấp rút, rất nhanh giọng Ô Khang Đức vang lên: “Tôi trở về mới phát hiện không thấy hai người, hai người các cậu sao còn ở lại chỗ này thế?”
“Không có gì, vẫn thấy hơi ngột ngạt, ở đây hít thở.”
Giang Du Sâm lại khôi phục lạnh lùng như thường ngày, nhàn nhạt nhìn Lâm Giác một chút, chân dài bước đi, “Trở về thôi.”
“Ừm.”
Lâm Giác gật gật đầu, thu liễm lại từng tia từng sợi cảm xúc của mình, nhanh chóng đuổi theo bước chân Giang Du Sâm.
Chỉ còn lại Ô Khang Đức đứng tại chỗ, hắn uống hơi say, nhìn bóng lưng hai người rời đi, hai mắt mông lung thầm nói; ” Đứa nhỏ Lâm Giác này, sao hít thở không khí mà mặt còn đỏ hơn thế?”
Trở lại phòng bao, người trong phòng cũng đã ăn đủ, nhiễm Hiểu Hiểu cùng một cô gái khác no đến mức nằm ngửa trên ghế sa lon nghỉ ngơi, trên bàn nướng cũng không tiếp tục nướng món mới, chỉ còn lại mấy người khó khăn chiến đấu với bát cơm của mình.
Ô Khang Đức vỗ vỗ tay: “Mọi người ăn xong chưa? Nếu đã ăn xong thì chúng ta chuẩn bị trở về.”
Tất cả đều gật đầu, Nhiễm Hiểu Hiểu nằm trên ghế sa lon yếu ớt nói: “Ô đạo, no bụng, thật no bụng quá, dạ dày sắp bể ra rồi!”
Ô Khang Đức buồn cười liếc nhìn nàng một cái: “Bảo cô* kiềm chế một chút không nghe, trở về uống chút Kiện vị tiêu thực phiến đi** đi.”
[Sữa: mình không biết phải ghi xưng hô ở đây như thế nào, tôi – cậu nghe bình thường nhưng mà để tôi – cô ở đây cứ cấn cấn kiểu gì ấy, ai mà có ý kiến thì góp ý giúp mình nha, còn không thì mình sẽ để nguyên vậy ha.]
[*Kiện vị tiêu thực phiến (健胃消食片): một loại thuốc của TQ, có tác dụng giúp dạ dày tiêu hóa thức ăn]
“Được được được…”
Nhiễm Hiểu Hiểu suy yếu gật đầu ngay cả khí lực phản bác cũng không có.
Những người khác cũng đều cũng không khá hơn chút nào, vịn bụng như mang thai, từng bước một đi ra ngoài cửa.
Tiêu Ngụy Nhạc uống hơi say, còn nghiêng khỏi ghế mơ mơ màng màng hừ hừ, thử nhiều lần cũng không đứng lên được, Lâm Giác vội vàng tiến lên đỡ lấy y: “Nhạc Nhạc ca, cẩn thận một chút.”
“À… ừ… Tiểu Lâm…”
Tiêu Ngụy Nhạc lẩm bẩm không biết mê sảng gì, tay ôm Lâm Giác không muốn buông tay.
Giang Du Sâm ở một bên nhàn nhạt nhíu mày lại.
Tiêu Ngụy Nhạc khỏe hơn Lâm Giác, Lâm Giác đỡ y không cẩn thận liền lảo đảo vấp một phát, cũng may Khuông Sách ở bên cạnh, vội vàng đỡ hai người.
“Để tôi tới đi.”
Khuông Sách gác cánh tay Tiêu Ngụy Nhạc ở trên vai của mình. Thân hình hắn cao lớn, gần như là muốn xách Tiêu Ngụy Nhạc lên.
Lâm Giác muốn giúp đỡ cũng vô pháp hạ thủ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đỡ Tiêu Ngụy Nhạc lên người Khuông Sách rồi buông lỏng tay.
“Các anh cẩn thận.”
Khuông Sách gật gật đầu, nửa cõng Tiêu Ngụy Nhạc bước nhanh rời đi.
Lâm Giác buông lỏng một hơi, cũng muốn đi ra ngoài xe, một đôi tay khớp xương rõ ràng lại đến trước cậu một bước nắm tay cửa.
Giang Du Sâm mở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn Lâm Giác: “Bớt tiếp xúc cùng Tiêu Ngụy Nhạc đi.”
[Sữa: Ghennnnnnn]
Giọng Tô Tinh Châu vì sợ hãi mà hơi vặn vẹo.
Trong giọng nói của Ô Khang Đức tràn đầy phẫn nộ: “Chúng ta ra hít thở không khí, không ngờ lại gặp được hai cậu ở đây!”
“Ô đạo…”
Tô Tinh Châu không biết hai người họ đã nghe được bao nhiêu, ngượng ngùng cười muốn giải thích, “Tôi chỉ trêu chọc Lâm Giác…”
“Đừng nói nữa.”
Ô Khang Đức nhíu mày, nhìn nụ cười xán lạn của Tô Tinh Châu chỉ thấy trong lòng phát lạnh, “Vừa rồi chúng tôi đã nghe hết cả rồi. Tôi thật không ngờ tới cậu vậy mà lại có thủ đoạn ti tiện như thế! Tuổi còn nhỏ mà tâm thuật bất chính!”
Ô Khang Đức nhanh chân đoạt lấy điện thoại từ tay Tô Tinh Châu, liếc mắt nhìn rồi lại khinh thường ném cho gã: “Chỉ có một chút thủ đoạn thế này cũng không ngại mà đem đi đe dọa sao?”
“Ô đạo!” Tô Tinh Châu cũng kích động rõ ràng hơn, “Ngay cả ngài cũng muốn thiên vị sao? Ảnh chụp ngài cũng nhìn thấy, là cậu ta làm những chuyện xấu xa kia trước, tôi chỉ để chân tướng đêm hôm đó lộ ra ánh sáng ra mà thôi!”
“Chân tướng đêm đó là gì, cậu thật sự không biết sao?”
Giang Du Sâm vẫn đứng ở một bên nhàn nhạt mở miệng, “Để bảo đảm an toàn của các cậu, tổ tiết mục đã lắp đặt ở phòng khách camera HD 24 giờ, chân tướng như thế nào, chúng ta xem camera giám sát liền biết.”
Vẻ mặt Tô Tinh Châu vặn vẹo, tay run một cái, điện thoại rớt bộp xuống đất. Màn hình nhấp nháy hai cái, rồi tắt mất.
Đêm hôm đó, đúng là gã nhìn thấy rõ rõ rành rành.
Lâm Giác đứng trước cửa phòng Giang Du Sâm không quá năm phút, Giang Du Sâm đưa đồ xong, Lâm Giác liền vội vàng rời đi.
Gã hậm hực rời đi không cam lòng, lúc trở về nhìn mình lại ảnh mình chụp được, mới phát hiện có thể lợi dụng nó.
Gã tính toán rất cẩn thận, thời gian, địa điểm, thậm chí cả thái độ không giống bình thường của Giang Du Sâm với Lâm Giác đều có thể nói rõ, nhưng lại quên mất camera tàng hình.
Ô Khang Đức nhìn biểu lộ cứng nhắc của Tô Tinh Châu, nói từng câu từng chữ: “Diễn kỹ, nhân khí, đây đều là thứ có thể học tập và gom góp, nhưng so với cái này, đạo đức của một người diễn viên còn quan trọng hơn nhiều. Khi cậu đã xuất hiện trên màn ảnh thì cậu cũng phải có trách nhiệm giáo dục làm gương cho mọi người. Nếu như ngay cả nhân phẩm cậu cũng không có thì dù cho phương diện khác có xuất chúng bao nhiêu thì cũng vô dụng.”
Ô Khang Đức nhàn nhạt nhìn Tô Tinh Châu: “Cậu đi đi, cậu còn không phải một cái diễn viên hợp quy.”
Hai tay Tô Tinh Châu nắm chặt thành quyền, bờ môi hít hít còn muốn cãi lại, nhưng khi ánh mắt chạm phải biểu cảm băng lãnh của Giang Du Sâm, lại tức giận nuốt lời về.
Gã vẫn còn muốn ở trong giới này, nếu như đồng thời đắc tội cả Giang Du Sâm và Ô Khang Đức thì đúng là không phải chuyện tốt.
Thấy Tô Tinh Châu còn chống cự, mặt Ô Khang Đức lại trầm xuống hai phần: “Nếu cậu tự đi, chúng tôi còn có thể lưu lại hai phần thể diện cho cậu. Còn nếu không đi, chúng tôi cũng chỉ có thể công khai tuyên bố.”
Tô Tinh Châu đương nhiên cũng biết lợi và hại trong đó. Gã khẽ cắn môi, nhặt điện thoại rớt hỏng lên khỏi mặt đất, bước nhanh mà rời đi.
Thân ảnh Tô Tinh Châu biến mất trong màn đêm sâu thẳm, Ô Khang Đức im lặng thở dài một hơi, quay người nhìn về phía Lâm Giác vẫn còn có chút ngẩn ngơ, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Ai, nhóc đáng thương, bị hù dọa rồi.”
Lâm Giác nhất thời không biết nên nói cái gì, lúng ta lúng túng nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói: “… Thật xin lỗi.”
“Được rồi được rồi, đi về trước đi, “
Ô Khang Đức khoát khoát tay, không đành lòng so đo với Lâm Giác, “Lần sau gặp được loại chuyện này nhớ phải nói với chúng ta nha, một mình chống đỡ làm sao được!”
Lâm Giác ngậm miệng, thanh âm vẫn khàn khàn như cũ: “Cảm ơn Ô đạo.”
Ô Khang Đức gật nhẹ đầu một cái, quay người sải bước về phía gian phòng, Giang Du Sâm lại không chút nào ý tứ muốn di chuyển, ánh mắt đen nhánh như mực đậm lẳng lặng nhìn Lâm Giác chăm chú.
Bị ánh mắt sắc bén như thế nhìn, Lâm Giác căn bản là không có cách xem nhẹ, cậu nghi hoặc nhìn về phía Giang Du Sâm: “Sao…” vậy?
Chữ “vậy” còn chưa thoát ra, Lâm Giác liền bị ánh mắt sắc bén của Giang Du Sâm làm bỏng.
Biểu lộ trên mặt Giang Du Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, sống mũi cao mờ ảo dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia dường như nhìn thấu cậu.
Một lát sau, nam nhân thấp giọng mở miệng: “Vừa rồi em định chọn thế nào?”
Nếu như bọn họ không có đến kịp, Lâm Giác sẽ chọn như thế nào?
“Tôi…”
Cuống họng Lâm Giác giống như bị dính chặt lại, tất cả đều bị ngăn ở trong đó. Đầu óc của cậu chuyển động cực nhanh, muốn tìm một phương án toàn vẹn. Chỉ là vừa nãy trước mặt Tô Tinh Châu cậu không nghĩ ra, bây giờ ở dưới đôi mắt nồng đậm của Giang Du Sâm, cậu càng muốn không nghĩ ra.
Cậu không muốn nói dối Giang Du Sâm, nhưng nếu nói thẳng ra dự định vừa rồi của mình, Giang Du Sâm tất sẽ nghi ngờ.
Vì thanh danh một người mà từ bỏ hết thảy, Lâm Giác có dũng khí này, nhưng đứng ở góc độ của Giang Du Sâm, quan hệ của hai người cũng không tốt đến mức này.
Cuối cùng, thiếu niên chỉ rủ mắt xuống, lông mi chớp chớp che lấp sạch sẽ cảm xúc nơi đáy mắt.
Bầu không khí lâm vào đình trệ, Giang Du Sâm đè lên mi tâm của mình.
Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền phát hiện mình thất thố, anh không nên làm khó dễ Lâm Giác như thế.
Anh chỉ là, trong ánh mắt nghiêm túc của mình có một nháy mắt hoảng hốt.
Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên có một lớp mồ hôi mỏng tinh tế, dưới ánh đèn chiếu rọi sáng đến lấp lánh, câu đến trong lòng của anh ngứa một chút, giống như tất cả những gai nhọn đều bị lông vũ vuốt mềm.
Một nháy mắt thất thần qua đi, trên mặt Giang Du Sâm rất nhanh khôi phục biểu tình lạnh nhạt.
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Anh dạy cho em cách từ chối, biết chưa?”
“Thế nhưng mà như vậy…”
Lâm Giác lúng ta lúng túng, vô ý hức muốn phản bác.
Giang Du Sâm nhíu mày: “Không muốn dính tin đồn với anh sao?”
“Không phải không phải… Cũng không phải!”
Mặt Lâm Giác thoáng chốc đỏ bừng, nói thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Giang Du Sâm bật cười, cuối cùng vẫn là nhịn không được, ngón tay thon dài xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Quả nhiên vẫn mềm mại dễ chịu như trong trí nhớ.
“Tin tưởng anh, để cho anh giải quyết.”
Đã thấy bộ dáng cố gắng nghiêm túc luyện tập giữa băng thiên tuyết địa của Lâm Giác, Giang Du Sâm thật đúng là không muốn để cậu cứ thế từ bỏ.
Dù sao cậu còn gọi anh một tiếng “Anh”.
Mà cho dù biệt thự không có camera giám sát 24 giờ thì tình thế cũng không đến nỗi không thể vãn hồi.
Chưa kể đến đế chế kinh doanh của hai gia tộc Giang Lâm thì chỉ riêng cái danh Ảnh đế Giang Du Sâm này, cũng không dễ bị bêu xấu như vậy. Tấm hình kia độ nét không cao, cũng không có động tác gì đặc biệt mập mờ, kết quả xấu nhất cũng chỉ là tin đồn giữa hai người truyền khoảng mấy ngày.
Từ trước đến nay Giang Du Sâm luôn ghét việc dính tin đồn với người khác, không có lửa thì sao có khói, toàn để tiêu khiển, không có một chút thú vị. Nhưng nếu như đối tượng là Lâm Giác thì cũng có thể tiếp nhận, chí ít gương mặt đỏ rực của Lâm Giác luôn khiến tâm tình của anh vui vẻ.
Trên đỉnh đầu là bàn tay ấm áp, có chút trọng lượng đặt ở trên da, ấm áp thuận theo da dẻ chảy vào trong tim.
Lâm Giác im ắng gật đầu, một góc nội tâm nóng hổi, một lần nữa cảm thấy có thể thích một người như vậy là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Trong lòng cậu âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không để tình thế phát triển đến bước cần Giang Du Sâm ra mặt giải quyết.
Nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân gấp rút, rất nhanh giọng Ô Khang Đức vang lên: “Tôi trở về mới phát hiện không thấy hai người, hai người các cậu sao còn ở lại chỗ này thế?”
“Không có gì, vẫn thấy hơi ngột ngạt, ở đây hít thở.”
Giang Du Sâm lại khôi phục lạnh lùng như thường ngày, nhàn nhạt nhìn Lâm Giác một chút, chân dài bước đi, “Trở về thôi.”
“Ừm.”
Lâm Giác gật gật đầu, thu liễm lại từng tia từng sợi cảm xúc của mình, nhanh chóng đuổi theo bước chân Giang Du Sâm.
Chỉ còn lại Ô Khang Đức đứng tại chỗ, hắn uống hơi say, nhìn bóng lưng hai người rời đi, hai mắt mông lung thầm nói; ” Đứa nhỏ Lâm Giác này, sao hít thở không khí mà mặt còn đỏ hơn thế?”
Trở lại phòng bao, người trong phòng cũng đã ăn đủ, nhiễm Hiểu Hiểu cùng một cô gái khác no đến mức nằm ngửa trên ghế sa lon nghỉ ngơi, trên bàn nướng cũng không tiếp tục nướng món mới, chỉ còn lại mấy người khó khăn chiến đấu với bát cơm của mình.
Ô Khang Đức vỗ vỗ tay: “Mọi người ăn xong chưa? Nếu đã ăn xong thì chúng ta chuẩn bị trở về.”
Tất cả đều gật đầu, Nhiễm Hiểu Hiểu nằm trên ghế sa lon yếu ớt nói: “Ô đạo, no bụng, thật no bụng quá, dạ dày sắp bể ra rồi!”
Ô Khang Đức buồn cười liếc nhìn nàng một cái: “Bảo cô* kiềm chế một chút không nghe, trở về uống chút Kiện vị tiêu thực phiến đi** đi.”
[Sữa: mình không biết phải ghi xưng hô ở đây như thế nào, tôi – cậu nghe bình thường nhưng mà để tôi – cô ở đây cứ cấn cấn kiểu gì ấy, ai mà có ý kiến thì góp ý giúp mình nha, còn không thì mình sẽ để nguyên vậy ha.]
[*Kiện vị tiêu thực phiến (健胃消食片): một loại thuốc của TQ, có tác dụng giúp dạ dày tiêu hóa thức ăn]
“Được được được…”
Nhiễm Hiểu Hiểu suy yếu gật đầu ngay cả khí lực phản bác cũng không có.
Những người khác cũng đều cũng không khá hơn chút nào, vịn bụng như mang thai, từng bước một đi ra ngoài cửa.
Tiêu Ngụy Nhạc uống hơi say, còn nghiêng khỏi ghế mơ mơ màng màng hừ hừ, thử nhiều lần cũng không đứng lên được, Lâm Giác vội vàng tiến lên đỡ lấy y: “Nhạc Nhạc ca, cẩn thận một chút.”
“À… ừ… Tiểu Lâm…”
Tiêu Ngụy Nhạc lẩm bẩm không biết mê sảng gì, tay ôm Lâm Giác không muốn buông tay.
Giang Du Sâm ở một bên nhàn nhạt nhíu mày lại.
Tiêu Ngụy Nhạc khỏe hơn Lâm Giác, Lâm Giác đỡ y không cẩn thận liền lảo đảo vấp một phát, cũng may Khuông Sách ở bên cạnh, vội vàng đỡ hai người.
“Để tôi tới đi.”
Khuông Sách gác cánh tay Tiêu Ngụy Nhạc ở trên vai của mình. Thân hình hắn cao lớn, gần như là muốn xách Tiêu Ngụy Nhạc lên.
Lâm Giác muốn giúp đỡ cũng vô pháp hạ thủ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đỡ Tiêu Ngụy Nhạc lên người Khuông Sách rồi buông lỏng tay.
“Các anh cẩn thận.”
Khuông Sách gật gật đầu, nửa cõng Tiêu Ngụy Nhạc bước nhanh rời đi.
Lâm Giác buông lỏng một hơi, cũng muốn đi ra ngoài xe, một đôi tay khớp xương rõ ràng lại đến trước cậu một bước nắm tay cửa.
Giang Du Sâm mở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn Lâm Giác: “Bớt tiếp xúc cùng Tiêu Ngụy Nhạc đi.”
[Sữa: Ghennnnnnn]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.