Từ Sơn Tặc Bắt Đầu Võ Hiệp (Bản Dịch)
Chương 1: Chương Tặc
Đinh Đinh Tiểu Thạch Đầu
30/08/2023
Ánh chiều tà chiếu khắp bầu trời, tựa như đại hỏa thiêu đốt, một bóng người đứng trên một khối đá lớn, hồi lâu cũng không động đậy.
Người này ước chừng ba mươi tuổi, diện mạo có chút thô khoáng, chau mày đứng như pho tượng.
- Ai!!!
Lý Chính thở dài phiền muộn.
Không, hiện không nên gọi hắn là Lý Chính, mà nên gọi là Chương Kính.
Không sai, Chương Kính hiện tại đã không phải là Chương Kính của quá khứ.
Mà là Lý Chính từ một thế giới song song không biết nào đó xuyên qua mà đến.
Lý Chính hắn vốn cho là việc xuyên qua như này chỉ là bịa đặt trong tiểu thuyết, không nghĩ tới, giờ lại phát sinh đúng trên người hắn.
- Chỉ là uống say một bữa thôi mà! Aiz!
Trong thời gian này, “Chương Kính” không biết đã phiền muộn thở dài bao nhiêu lần.
Một thanh niên tốt tốt đẹp đẹp, tự nhiên lại mơ mơ hồ hồ tới cái thế giới xa lạ này.
Đúng, xa lạ, lúc đầu Chương Kính hắn còn cho là hắn quay lại quá khứ, tới thời cổ đại chưa biết là thời nào.
Nhưng sau khi tỉ mỉ tìm đọc ký ức, hắn mới phát hiện, đây không phải bất cứ triều đại nào mà trong đầu hắn biết.
Vị trí hiện tại của hắn gọi là Chân quốc, nơi này là một tiểu quốc, các quốc gia tương tự xung quanh cũng không ít, ngẫu nhiên cũng có thương đội từ các quốc gia khác đi qua đây, hắn cũng đã cướp bóc mấy lần.
Chân quốc này cụ thể lớn bao nhiêu, nguyên trí nhớ cũng không biết cụ thể, dù sao, chỗ này của hắn cũng chỉ là một góc thâm sơn cùng cốc.
Có điều cũng may, mặc dù không phải xuất thân cẩm y ngọc thực, nha hoàn nữ bộc hầu hạ, nhưng hắn cũng không phải tay trắng phế vật.
Chí ít, hắn cũng có nơi sống yên phận, không đến nỗi phải lo cơm áo.
Hơn nữa, hắn còn có một thân võ nghệ trên người. Đúng, ngươi không nghe lầm, thế giới này là một thế giới võ hiệp.
Chương Kính trước kia dựa vào một môn Phi Phong đao pháp, mới có thể lập sơn trại, đánh ra chút thanh danh.
Sau đó “Chương Kính” xuyên mà đến, dựa vào ký ức trong đầu, luyện luyện một thời gian, mặc dù còn chưa đạt tới tiêu chuẩn khổ luyện cả chục năm như trước, nhưng với thế phách cường hãn, lại thêm đao pháp không tệ, đám người trong sơn trại cũng không phải đối thủ của hắn, hắn cũng tiếp tục ngồi vững vị trí Thủ lĩnh.
- Nhập gia tùy tục vậy!
Chương Kính lắc đầu, nhảy khỏi tảng đá lớn, hướng về phía sơn trại mà đi.
Sơn trại của hắn cũng không có tên hiệu gì đặc biệt, người ngoại biết tới thì đều gọi là Chương phỉ.
Trong sơn trại có chừng năm, sáu mươi người.
Bình thường cũng không phạm tội gì lớn, chỉ là chiếm núi cướp chút tiền nhỏ.
Núi này tên Yến Tử sơn, đường núi gập ghềnh, dễ thủ khó công, bên trong còn có hệ thống sơn động rắc rối phức tạp.
Đám Chương Kính chiếm núi này mấy năm, không phải không có người tới đánh.
Có điều đều bị Chương Kính mượn địa thế đánh lui.
Trong phương viên mấy dặm quanh đây, có thể coi là nhân vật số một.
Đi vào sơn trại, thi thoảng có thể nhìn thấy đám lâu la đang trực gác hành lễ, Chương Kính cũng chỉ hờ hững gật đầu, Thủ lĩnh đương nhiên phải có phong thái của Thủ lĩnh.
Đây đều là những ký ức cũ của nguyên chủ, Chương Kính lúc mới tới sợ bị người phát giác, cũng chỉ có thể giả theo bộ dạng này.
Sơn trại không lớn, ngoài mấy người tuần tra theo thường lệ, những người còn lại đều bận bịu việc riêng.
Đời trước hắn cũng chưa từng quản, tất cả đều là buông xuôi bỏ mặc. trên thực tế, đám thổ phỉ cơ bản đều như vậy.
Chương Kính đi tới chỗ ở, ngoài cửa có hai người thủ vệ, vừa thấy Chương Kính tới, lập tức đưa tay hành lễ.
Chỗ ở của Chương Kính đương nhiên là khác với đám lâu la, bên trong bàn ghế đầy đủ.
Đưa tay lục lọi trên tường một hồi, có vẻ như chạm vào cơ quan nào đó, trên tường tách ra một cái miệng hố nhỏ, Chương Kính thò tay, lấy ra một bản cổ thư.
“Phi Phong đao”
Trên sách có mấy chữ nhỏ.
Đây chính là căn cơ của Chương Kính hắn ở thế giới này, trong trí nhớ, bí tịch võ công như vậy vô cùng quan trọng.
Mặc dù chỉ là một môn ngoại công đao pháp, trên võ lâm chỉ có thể xếp hạng bất nhập lưu.
Nhưng, Chương Kính hắn phải dựa vào thứ này mới có thể đặt chân trong đám thổ phỉ.
Bí tịch võ công, xưa nay đều là thế gia đại phái bí truyền, người thường há có thể học được.
Chương Kính hắn từng lục khắp ký ức đời trước, xem người luyện võ có thể đúng như trong tiểu thuyết nói, chưởng nát đá xanh, vượt nóc băng tường.
Đáng tiếc ký ức của một tiểu sơn tặc sống mãi trong thâm sơn cùng cốc, chưa từng tận mắt thấy qua.
Trong ấn tượng của hắn, lợi hại nhất cũng chỉ là ba vị trại chủ Tam Lang trại, võ công cao cường, một chưởng có thể khiến người đứt đoạn gân mạch, thuốc thang khó chữa.
Mà ba người này, chính là bá chủ mấy trăm dặm quanh đây.
Cho dù là đám Chương Kính, cũng phải phụ thuộc không dám trái lời.
Có điều, tiền thân không có dã tâm gì, thủ hạ mấy chục người, cướp chút phí qua đường, thi thoảng xuống núi đoạt mấy thôn, làm mưa làm gió trong góc nhỏ hẻo lánh.
Hiện tại, Chương Kính hắn không muốn sống cả đời thế nữa.
Ngay khi Chương Kính mặc sức tưởng tượng tương lai, võ công thông thiên triệt địa, xưng vương xưng bá.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng vang.
- Thủ lĩnh, Thủ lĩnh, có sứ giả Tam Lang trại tới!
Chương Kính mở hai mắt đang nhắm lại ra:
- Được rồi, ta đã biết, mời sứ giả tới đại sảnh, ta lập tức sẽ tới.
Chương Kính lên tiếng, đặt “Phi Phong đao pháp” trở lại mật thất, kiểm tra một lượt xác định không để lại dấu vết gì, lúc này mới quay người đi tiếp đã sứ giả.
Sứ giả của Tam Lang trại này, bình thường một năm cũng không tới mấy lần, giờ lại đột nhiên tới, vậy nhất định là có việc, với thực lực của hắn hiện tại, không thể lãnh đạm.
Đại sảnh chỗ này của bọn hắn không nhỏ, là một cái sơn động lớn.
Còn chưa tới gần đã nhìn thấy sứ giả ngồi trên ghế khách, tay nâng chén trà, còn thi thoảng thổi thổi cho nguội.
- Ra là Trương huynh đệ tới, chậm trễ, chậm trễ!
Người ngồi khách tọa chậm rãi đứng lên, một thân áo xanh, hai mắt sáng tỏ. trước đó cũng từng tới mấy lần, Chương Kính đương nhiên nhận ra được.
Người này tên Trương Khâm, là tâm phúc của Đại trại chủ Huyết Thủ Lang của Tam Lang trại, bình thường phụ trách liên lạc mấy cái sơn trại nhỏ lẻ bọn hắn.
Trương Khâm võ nghệ không thấp, dù là Chương Kính cũng không dám chắc có thể đơn giản đánh bại đối phương.
- Không sao, không sao, trà của Chương thủ lĩnh thật ngon, huynh đệ ta rất thích!
Trương Khâm chắp tay lại với Chương Kính.
- Nếu Trương huynh đệ đã thích, vậy chút nữa cầm một chút về nha, ha ha ha, cũng đừng khách khí với lão ca ta.
Chương Kính cười đến hào sảng.
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn Chương thủ lĩnh trước.
Chương Kính lôi kéo Trương Khâm ngồi xuống, bắt đầu hàn huyên.
Gia hỏa này mỗi lần tới đây, cơ bản đều sẽ vòi chút chỗ tốt, Chương Kính đã sớm quen rồi.
Tiểu quỷ khó chơi nha, chút nữa nhét chút ngân lượng vào trong túi trà là được.
Chương Kính quan sát Trương Khâm, xem đối phương có nhận ra bản thân có khác biệt hay không.
Đám thủ hạ dù có nhận thấy hắn hơi khác, cũng sẽ không dám nói gì, càng không dám hỏi han.
Cho nên, Chương Kính hắn đang quan sát kẻ từ ngoài tới này, xem đối phương có phản ứng gì khác? May mà bình thường cũng không gặp được mấy lần.
Trương Khâm cũng không có hoài nghi gì với Chương Kính.
Nhàn thoại một hồi, Chương Kính cũng dần yên lòng lại.
Thời gian vừa rồi hắn trộm đoán tiền thân, xem ra cũng có hiệu quả.
Lời vô vị đã nói không ít, Chương Kính dần ngừng câu truyện, hỏi:
- Không biết lần này Trương huynh đệ tới, phải chăng là ba vị trại chủ có dặn dò gì?
- Cũng không có đại sự gì, hôm trước chúng ta cướp một thương đội, không nghĩ tới lại để sơ sót xổng mất mấy tên, trại chủ hạ lệnh muốn trảm thảo trừ căn.
- Chúng ta đã lục quanh Tam Lang trại mấy lượt, nhưng cũng không thấy người, tính toán người kia có thể trốn tới hướng này, cho nên trại chủ sai ta thông báo cho chư vị thủ lĩnh phụ cận, nhất định phải bắt được đối phương.
Trương Khâm nói khẽ.
Người này ước chừng ba mươi tuổi, diện mạo có chút thô khoáng, chau mày đứng như pho tượng.
- Ai!!!
Lý Chính thở dài phiền muộn.
Không, hiện không nên gọi hắn là Lý Chính, mà nên gọi là Chương Kính.
Không sai, Chương Kính hiện tại đã không phải là Chương Kính của quá khứ.
Mà là Lý Chính từ một thế giới song song không biết nào đó xuyên qua mà đến.
Lý Chính hắn vốn cho là việc xuyên qua như này chỉ là bịa đặt trong tiểu thuyết, không nghĩ tới, giờ lại phát sinh đúng trên người hắn.
- Chỉ là uống say một bữa thôi mà! Aiz!
Trong thời gian này, “Chương Kính” không biết đã phiền muộn thở dài bao nhiêu lần.
Một thanh niên tốt tốt đẹp đẹp, tự nhiên lại mơ mơ hồ hồ tới cái thế giới xa lạ này.
Đúng, xa lạ, lúc đầu Chương Kính hắn còn cho là hắn quay lại quá khứ, tới thời cổ đại chưa biết là thời nào.
Nhưng sau khi tỉ mỉ tìm đọc ký ức, hắn mới phát hiện, đây không phải bất cứ triều đại nào mà trong đầu hắn biết.
Vị trí hiện tại của hắn gọi là Chân quốc, nơi này là một tiểu quốc, các quốc gia tương tự xung quanh cũng không ít, ngẫu nhiên cũng có thương đội từ các quốc gia khác đi qua đây, hắn cũng đã cướp bóc mấy lần.
Chân quốc này cụ thể lớn bao nhiêu, nguyên trí nhớ cũng không biết cụ thể, dù sao, chỗ này của hắn cũng chỉ là một góc thâm sơn cùng cốc.
Có điều cũng may, mặc dù không phải xuất thân cẩm y ngọc thực, nha hoàn nữ bộc hầu hạ, nhưng hắn cũng không phải tay trắng phế vật.
Chí ít, hắn cũng có nơi sống yên phận, không đến nỗi phải lo cơm áo.
Hơn nữa, hắn còn có một thân võ nghệ trên người. Đúng, ngươi không nghe lầm, thế giới này là một thế giới võ hiệp.
Chương Kính trước kia dựa vào một môn Phi Phong đao pháp, mới có thể lập sơn trại, đánh ra chút thanh danh.
Sau đó “Chương Kính” xuyên mà đến, dựa vào ký ức trong đầu, luyện luyện một thời gian, mặc dù còn chưa đạt tới tiêu chuẩn khổ luyện cả chục năm như trước, nhưng với thế phách cường hãn, lại thêm đao pháp không tệ, đám người trong sơn trại cũng không phải đối thủ của hắn, hắn cũng tiếp tục ngồi vững vị trí Thủ lĩnh.
- Nhập gia tùy tục vậy!
Chương Kính lắc đầu, nhảy khỏi tảng đá lớn, hướng về phía sơn trại mà đi.
Sơn trại của hắn cũng không có tên hiệu gì đặc biệt, người ngoại biết tới thì đều gọi là Chương phỉ.
Trong sơn trại có chừng năm, sáu mươi người.
Bình thường cũng không phạm tội gì lớn, chỉ là chiếm núi cướp chút tiền nhỏ.
Núi này tên Yến Tử sơn, đường núi gập ghềnh, dễ thủ khó công, bên trong còn có hệ thống sơn động rắc rối phức tạp.
Đám Chương Kính chiếm núi này mấy năm, không phải không có người tới đánh.
Có điều đều bị Chương Kính mượn địa thế đánh lui.
Trong phương viên mấy dặm quanh đây, có thể coi là nhân vật số một.
Đi vào sơn trại, thi thoảng có thể nhìn thấy đám lâu la đang trực gác hành lễ, Chương Kính cũng chỉ hờ hững gật đầu, Thủ lĩnh đương nhiên phải có phong thái của Thủ lĩnh.
Đây đều là những ký ức cũ của nguyên chủ, Chương Kính lúc mới tới sợ bị người phát giác, cũng chỉ có thể giả theo bộ dạng này.
Sơn trại không lớn, ngoài mấy người tuần tra theo thường lệ, những người còn lại đều bận bịu việc riêng.
Đời trước hắn cũng chưa từng quản, tất cả đều là buông xuôi bỏ mặc. trên thực tế, đám thổ phỉ cơ bản đều như vậy.
Chương Kính đi tới chỗ ở, ngoài cửa có hai người thủ vệ, vừa thấy Chương Kính tới, lập tức đưa tay hành lễ.
Chỗ ở của Chương Kính đương nhiên là khác với đám lâu la, bên trong bàn ghế đầy đủ.
Đưa tay lục lọi trên tường một hồi, có vẻ như chạm vào cơ quan nào đó, trên tường tách ra một cái miệng hố nhỏ, Chương Kính thò tay, lấy ra một bản cổ thư.
“Phi Phong đao”
Trên sách có mấy chữ nhỏ.
Đây chính là căn cơ của Chương Kính hắn ở thế giới này, trong trí nhớ, bí tịch võ công như vậy vô cùng quan trọng.
Mặc dù chỉ là một môn ngoại công đao pháp, trên võ lâm chỉ có thể xếp hạng bất nhập lưu.
Nhưng, Chương Kính hắn phải dựa vào thứ này mới có thể đặt chân trong đám thổ phỉ.
Bí tịch võ công, xưa nay đều là thế gia đại phái bí truyền, người thường há có thể học được.
Chương Kính hắn từng lục khắp ký ức đời trước, xem người luyện võ có thể đúng như trong tiểu thuyết nói, chưởng nát đá xanh, vượt nóc băng tường.
Đáng tiếc ký ức của một tiểu sơn tặc sống mãi trong thâm sơn cùng cốc, chưa từng tận mắt thấy qua.
Trong ấn tượng của hắn, lợi hại nhất cũng chỉ là ba vị trại chủ Tam Lang trại, võ công cao cường, một chưởng có thể khiến người đứt đoạn gân mạch, thuốc thang khó chữa.
Mà ba người này, chính là bá chủ mấy trăm dặm quanh đây.
Cho dù là đám Chương Kính, cũng phải phụ thuộc không dám trái lời.
Có điều, tiền thân không có dã tâm gì, thủ hạ mấy chục người, cướp chút phí qua đường, thi thoảng xuống núi đoạt mấy thôn, làm mưa làm gió trong góc nhỏ hẻo lánh.
Hiện tại, Chương Kính hắn không muốn sống cả đời thế nữa.
Ngay khi Chương Kính mặc sức tưởng tượng tương lai, võ công thông thiên triệt địa, xưng vương xưng bá.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng vang.
- Thủ lĩnh, Thủ lĩnh, có sứ giả Tam Lang trại tới!
Chương Kính mở hai mắt đang nhắm lại ra:
- Được rồi, ta đã biết, mời sứ giả tới đại sảnh, ta lập tức sẽ tới.
Chương Kính lên tiếng, đặt “Phi Phong đao pháp” trở lại mật thất, kiểm tra một lượt xác định không để lại dấu vết gì, lúc này mới quay người đi tiếp đã sứ giả.
Sứ giả của Tam Lang trại này, bình thường một năm cũng không tới mấy lần, giờ lại đột nhiên tới, vậy nhất định là có việc, với thực lực của hắn hiện tại, không thể lãnh đạm.
Đại sảnh chỗ này của bọn hắn không nhỏ, là một cái sơn động lớn.
Còn chưa tới gần đã nhìn thấy sứ giả ngồi trên ghế khách, tay nâng chén trà, còn thi thoảng thổi thổi cho nguội.
- Ra là Trương huynh đệ tới, chậm trễ, chậm trễ!
Người ngồi khách tọa chậm rãi đứng lên, một thân áo xanh, hai mắt sáng tỏ. trước đó cũng từng tới mấy lần, Chương Kính đương nhiên nhận ra được.
Người này tên Trương Khâm, là tâm phúc của Đại trại chủ Huyết Thủ Lang của Tam Lang trại, bình thường phụ trách liên lạc mấy cái sơn trại nhỏ lẻ bọn hắn.
Trương Khâm võ nghệ không thấp, dù là Chương Kính cũng không dám chắc có thể đơn giản đánh bại đối phương.
- Không sao, không sao, trà của Chương thủ lĩnh thật ngon, huynh đệ ta rất thích!
Trương Khâm chắp tay lại với Chương Kính.
- Nếu Trương huynh đệ đã thích, vậy chút nữa cầm một chút về nha, ha ha ha, cũng đừng khách khí với lão ca ta.
Chương Kính cười đến hào sảng.
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn Chương thủ lĩnh trước.
Chương Kính lôi kéo Trương Khâm ngồi xuống, bắt đầu hàn huyên.
Gia hỏa này mỗi lần tới đây, cơ bản đều sẽ vòi chút chỗ tốt, Chương Kính đã sớm quen rồi.
Tiểu quỷ khó chơi nha, chút nữa nhét chút ngân lượng vào trong túi trà là được.
Chương Kính quan sát Trương Khâm, xem đối phương có nhận ra bản thân có khác biệt hay không.
Đám thủ hạ dù có nhận thấy hắn hơi khác, cũng sẽ không dám nói gì, càng không dám hỏi han.
Cho nên, Chương Kính hắn đang quan sát kẻ từ ngoài tới này, xem đối phương có phản ứng gì khác? May mà bình thường cũng không gặp được mấy lần.
Trương Khâm cũng không có hoài nghi gì với Chương Kính.
Nhàn thoại một hồi, Chương Kính cũng dần yên lòng lại.
Thời gian vừa rồi hắn trộm đoán tiền thân, xem ra cũng có hiệu quả.
Lời vô vị đã nói không ít, Chương Kính dần ngừng câu truyện, hỏi:
- Không biết lần này Trương huynh đệ tới, phải chăng là ba vị trại chủ có dặn dò gì?
- Cũng không có đại sự gì, hôm trước chúng ta cướp một thương đội, không nghĩ tới lại để sơ sót xổng mất mấy tên, trại chủ hạ lệnh muốn trảm thảo trừ căn.
- Chúng ta đã lục quanh Tam Lang trại mấy lượt, nhưng cũng không thấy người, tính toán người kia có thể trốn tới hướng này, cho nên trại chủ sai ta thông báo cho chư vị thủ lĩnh phụ cận, nhất định phải bắt được đối phương.
Trương Khâm nói khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.