Từ Sơn Tặc Bắt Đầu Võ Hiệp (Bản Dịch)
Chương 5: Giao Dịch
Đinh Đinh Tiểu Thạch Đầu
30/08/2023
Chương Kính chờ một chút, liền triệu tập hơn chục tên sơn tặc, đi xuống dưới núi.
Trên đường núi, một đoàn người đang di chuyển.
Quy mô không lớn, chỉ có mấy chục người, phần lớn là hộ vệ, dẫn theo ba cái xe ngựa.
Người đi đầu là một trung niên văn nhân.
Người này chính là chủ sự thương đội này, Hoàng Nhất Tài.
Hoàng gia Nhị gia, ngày thường đều là hắn dẫn đội thương đội của Hoàng gia.
Đối phương cưỡi một con ngựa tạp màu lông vàng, thần sắc có chút say sưa.
Thi thoảng còn ực một hớp rượu trong tay.
Miệng lại lẩm bẩm mấy câu thơ mà người khác không hiểu.
Người không biết, còn tưởng là một vị thi nhân tài cao học rộng.
Thực tế, chỉ là tự ngu tự nhạc mà thôi.
Không bao lâu, cái mắt nhỏ khi nhắm khi mở của Hoàng Nhất Tài nhìn thấy bóng người ẩn ẩn xuất hiện trước mặt.
Dụi dụi hai mắt nhìn rõ hoàn cảnh.
Chương Kính bệ vệ tựa vào một gốc hòe, bên ngoài có mười mấy tên tiểu đệ.
- Ra là Chương đại đương gia, thất kính thất kính!
Hoàng Nhất Tài từ xa đã lớn tiếng chào hỏi.
Đợi khi tới gần, Chương Kính liền đứng thẳng lên, chắp tay chào lại.
- Hoàng lão cao, huynh đệ ta đây chờ đã lâu nha!
- Chương đại đương gia ở đây chờ kẻ hèn này, không biết là có chuyện cần nhờ?
Hoàng Nhất Tài hỏi.
Ngày thường đều là nước sông không phạm nước giếng, thế lực Hoàng gia không yếu, không sợ đám người Chương Kính.
Bình thường đều là Chương Kính tùy tiện phái một hai tên xuống chào hỏi, mà bên thương đội cũng tùy tiện đưa chút tiền đuổi người.
Chương Kính gãi gãi đầu, tựa như có chút buồn khổ.
- Thực không dám giấu Hoàng lão cao, ta có mấy huynh đệ chẳng may bị thương, cần dược liệu trị một chút.
- Biết Hoàng lão ca làm nghề này, cho nên tới đây cầu trợ, có điều Hoàng lão ca yên tâm, tại hạ nguyện dùng bạc để mua.
Nghe nói dùng bạc để mua, Hoàng Nhất Tài hơi nhếch miệng.
- Chương đại đương gia nói qua rồi, không biết là muốn dược liệu gì?
- Sâm núi, hà thủ ô... chỉ cần có thể bổ sung huyết khí đều được, có điều, lại cần chút đại dược có tuổi chút.
Hoàng Nhất Tài hé mắt:
- Chương huynh đệ, đại dược là thứ cực khan hiếm, một gốc cũng phải trên trăm lượng bạc ròng, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được.
- Lão ca ta cũng chỉ có vài cọng, thực sự là bất lực khó giúp.
Chương Kính móc ra một túi tiền, tung tung trên tay, sau đó ném cho Hoàng Nhất Tài.
- Ở đây có trăm hai mươi lượng, Hoàng lão ca cho huynh đệ ta chút mặt mũi.
- Chương huynh đệ đã nói như vậy, Hoàng Nhất Tài ta cũng không già mồm, sau này còn mong Chương huynh đệ chiếu cố nhiều hơn.
Hoàng Nhất Tài thu túi bạc vào trong lòng, lại khoát tay áo với người bên cạnh.
Hộ vệ bên cạnh đi tới bên xe ngựa, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho Chương Kính.
Chương Kính mở ra xem, gốc sâm núi trong hộp có một vòng nhỏ, quả nhiên là đại dược mười tuổi.
Tuổi sâm tính khá đơn giản, một vòng là mười năm, cứ thế mà suy ra, nếu trên sâm không có đường vân, vậy là ấu sâm mười năm trở xuống.
- Đa tạ Hoàng lão cao!
Chương Kính chắp tay khách khí với Hoàng Nhất Tài.
- Không có gì, không có gì!
Hoàng Nhất Tài vuốt vuốt túm râu dê cười đáp.
Chương Kính nhìn thương đội đi xa, thầm nghĩ.
Hơn trăm lượng chỉ có thể mua một gốc đại dược vừa đủ năm, nếu muốn luyện tới chân khí đại thành, chẳng phải là phải dùng vạn lượng mà tính?
Cả trại của hắn tính đâu ra đấy chừng ngàn lượng, đây là tích lũy mấy năm nay.
Muốn kiếm được mấy vạn lượng, còn không biết ngày tháng năm nào mới kiếm đủ, hơn nữa, người ta còn chưa chắc chịu bán cho ngươi.
Xem ra, chỉ có thể làm người xấu rồi.
Chương Kính cũng không có gánh nặng tâm lý gì với việc này, coi như NPC đi.
Ngưu Tam nhìn Chương Kính đứng bất động, cẩn thận hỏi:
- Thủ lĩnh, Thủ lĩnh!
Chương Kính quay đầu nhìn qua Ngưu Tam:
- Sao vậy?
- Thủ lĩnh, hình như chúng ta không có huynh đệ nào bị thương a?
Ánh mắt Chương Kính bình tĩnh nhìn qua Ngưu Tam:
- Ta có việc cần dùng!
Ngưu Tam liên tục gật đầu, không dám phản bác.
Thủ lĩnh càng lúc càng có uy thế, mặc dù thời gian vừa rồi Thủ lĩnh càng thêm không thích nói chuyện, nhưng các huynh đệ chỉ cảm thấy Thủ lĩnh càng lúc càng lợi hại hơn.
Từ lần trước bị Thủ lĩnh dùng Phi Phong đao thu phục, lại thêm thời gian vừa rồi hắn cũng thi thoảng nhìn trộm Thủ lĩnh luyện đao.
Nhìn đao quang như ảnh, cảm giác càng cường đại hơn trước. Ngưu Tam nghĩ tới, nếu đao này chặt lên người hắn, chỉ sợ nháy mắt là hắn từ một chia hai.
Cho nên, đối với phân phó của Thủ lĩnh, hắn càng thêm dụng tâm.
Rời khỏi phạm vi Yến Tử sơn, hộ vệ của Hoàng Nhất Tài nhìn quay lại một cái, nói với Hoàng Nhất Tài:
- Nhị gia, vừa rồi ngài bán gốc sâm kia, có phải hơi đắt không?
Hoàng Nhất Tài bĩu môi, vuốt vuốt râu dê:
- Cao cái gì, ta còn đang ngại thấp đây, bình thường hắn muốn mua còn không mua được ấy chứ, huống chi, chỉ là một tên đầu lĩnh nho nhỏ biết chút ngoại công, bất nhập lưu mà thôi.
- Không đáng để lo, hơn nữa, đại ca ta mới có tinh tiến, hiện đã là Nhị lưu cao thủ.
- Tên tiểu tử này, ta tự nhiên không cần để vào mắt.
Hộ vệ bên cạnh cười rực rỡ:
- Nhị gia nói phải, đại lão gia thần công đại thành, Hoàng gia ta nhất định có thể đạt tới độ cao mới.
Hoàng Nhất Tài vuốt râu cười to.
Hộ vệ xung quanh mặc sức tưởng tượng bản thân trở thành người trên người.
Không luyện ra chân khí, chỉ có thể tính là bất nhập lưu, chỉ khi sinh ra hạt giống chân khí, mới gọi là đăng đường nhập thất.
Một thân ngoại công như Chương Kính, trên giang hồ chỗ nào cũng có.
Nghĩ tới đây, hộ vệ lại nghĩ tới cấp bậc trên giang hồ.
Cấp thấp nhất là ngoại môn công pháp, luyện cả một đời cũng chỉ có thể địch được đám Tam lưu cao thủ.
Hắn chính là loại như vậy, hơn nữa còn là mấy tháng trước nịnh nọt Hoàng Nhất Tài, mới có thể thu được chút chân truyền.
Trên một cấp chính là người có hạt giống chân khí, đây là cửa ải đầu tiên. Vượt qua là cá chép hóa rồng, lại luyện thêm mấy chục năm là có thể thành Nhị lưu cao thủ, có danh tiếng nhất định trên giang hồ.
Quanh khu này, cũng không có mấy người đạt tới Nhị lưu, khó trách Hoàng Nhất Tài lại không để Chương Kính vào mắt.
Trên nữa là Nhất lưu đỉnh phong cao thủ, chân khí hóa dịch, có thể phóng ra ngoài.
Cao thủ như vậy thường có thanh danh rất lớn, bình thường đều là lão cáo giang hồ, cường thủ một phương, toàn bộ Yến Bắc phủ cũng chỉ có hai, ba người đạt tới, đều là gia chủ đại gia tộc, uy chấn một phương.
Lại cao hơn nữa, cấp độ này dù là hắn thường xuyên vào nam ra bắc, cũng ít gặp qua, chỉ từng nghe người khác nhắc tới, gọi là Tiên Thiên Tông sư.
Tiên Thiên Tông sư, nghe cũng đủ hiểu là nhân vật đủ để khai tông lập phái, nghe nói còn có thể hưởng thọ hai trăm năm, mỗi người đều là nhân vật nổi tiếng thiên hạ.
Người qua đường nhắc tới đều phải cực điểm hâm mộ.
Nghe nói, chỉ có Trung Nguyên đất rộng của nhiều, mới có nhân vật bậc này, hộ vệ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Những hộ vệ khác nhìn gia hỏa này chạy tới bên người Hoàng Nhất Tài nịnh nọt, đều ước ao ghen tỵ.
Vì sao bản thân không nắm chắc cơ hội, để gia hỏa này đi trước một bước, trở thành thân tín bên cạnh Hoàng nhị gia a?!
Trên đường núi, một đoàn người đang di chuyển.
Quy mô không lớn, chỉ có mấy chục người, phần lớn là hộ vệ, dẫn theo ba cái xe ngựa.
Người đi đầu là một trung niên văn nhân.
Người này chính là chủ sự thương đội này, Hoàng Nhất Tài.
Hoàng gia Nhị gia, ngày thường đều là hắn dẫn đội thương đội của Hoàng gia.
Đối phương cưỡi một con ngựa tạp màu lông vàng, thần sắc có chút say sưa.
Thi thoảng còn ực một hớp rượu trong tay.
Miệng lại lẩm bẩm mấy câu thơ mà người khác không hiểu.
Người không biết, còn tưởng là một vị thi nhân tài cao học rộng.
Thực tế, chỉ là tự ngu tự nhạc mà thôi.
Không bao lâu, cái mắt nhỏ khi nhắm khi mở của Hoàng Nhất Tài nhìn thấy bóng người ẩn ẩn xuất hiện trước mặt.
Dụi dụi hai mắt nhìn rõ hoàn cảnh.
Chương Kính bệ vệ tựa vào một gốc hòe, bên ngoài có mười mấy tên tiểu đệ.
- Ra là Chương đại đương gia, thất kính thất kính!
Hoàng Nhất Tài từ xa đã lớn tiếng chào hỏi.
Đợi khi tới gần, Chương Kính liền đứng thẳng lên, chắp tay chào lại.
- Hoàng lão cao, huynh đệ ta đây chờ đã lâu nha!
- Chương đại đương gia ở đây chờ kẻ hèn này, không biết là có chuyện cần nhờ?
Hoàng Nhất Tài hỏi.
Ngày thường đều là nước sông không phạm nước giếng, thế lực Hoàng gia không yếu, không sợ đám người Chương Kính.
Bình thường đều là Chương Kính tùy tiện phái một hai tên xuống chào hỏi, mà bên thương đội cũng tùy tiện đưa chút tiền đuổi người.
Chương Kính gãi gãi đầu, tựa như có chút buồn khổ.
- Thực không dám giấu Hoàng lão cao, ta có mấy huynh đệ chẳng may bị thương, cần dược liệu trị một chút.
- Biết Hoàng lão ca làm nghề này, cho nên tới đây cầu trợ, có điều Hoàng lão ca yên tâm, tại hạ nguyện dùng bạc để mua.
Nghe nói dùng bạc để mua, Hoàng Nhất Tài hơi nhếch miệng.
- Chương đại đương gia nói qua rồi, không biết là muốn dược liệu gì?
- Sâm núi, hà thủ ô... chỉ cần có thể bổ sung huyết khí đều được, có điều, lại cần chút đại dược có tuổi chút.
Hoàng Nhất Tài hé mắt:
- Chương huynh đệ, đại dược là thứ cực khan hiếm, một gốc cũng phải trên trăm lượng bạc ròng, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được.
- Lão ca ta cũng chỉ có vài cọng, thực sự là bất lực khó giúp.
Chương Kính móc ra một túi tiền, tung tung trên tay, sau đó ném cho Hoàng Nhất Tài.
- Ở đây có trăm hai mươi lượng, Hoàng lão ca cho huynh đệ ta chút mặt mũi.
- Chương huynh đệ đã nói như vậy, Hoàng Nhất Tài ta cũng không già mồm, sau này còn mong Chương huynh đệ chiếu cố nhiều hơn.
Hoàng Nhất Tài thu túi bạc vào trong lòng, lại khoát tay áo với người bên cạnh.
Hộ vệ bên cạnh đi tới bên xe ngựa, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho Chương Kính.
Chương Kính mở ra xem, gốc sâm núi trong hộp có một vòng nhỏ, quả nhiên là đại dược mười tuổi.
Tuổi sâm tính khá đơn giản, một vòng là mười năm, cứ thế mà suy ra, nếu trên sâm không có đường vân, vậy là ấu sâm mười năm trở xuống.
- Đa tạ Hoàng lão cao!
Chương Kính chắp tay khách khí với Hoàng Nhất Tài.
- Không có gì, không có gì!
Hoàng Nhất Tài vuốt vuốt túm râu dê cười đáp.
Chương Kính nhìn thương đội đi xa, thầm nghĩ.
Hơn trăm lượng chỉ có thể mua một gốc đại dược vừa đủ năm, nếu muốn luyện tới chân khí đại thành, chẳng phải là phải dùng vạn lượng mà tính?
Cả trại của hắn tính đâu ra đấy chừng ngàn lượng, đây là tích lũy mấy năm nay.
Muốn kiếm được mấy vạn lượng, còn không biết ngày tháng năm nào mới kiếm đủ, hơn nữa, người ta còn chưa chắc chịu bán cho ngươi.
Xem ra, chỉ có thể làm người xấu rồi.
Chương Kính cũng không có gánh nặng tâm lý gì với việc này, coi như NPC đi.
Ngưu Tam nhìn Chương Kính đứng bất động, cẩn thận hỏi:
- Thủ lĩnh, Thủ lĩnh!
Chương Kính quay đầu nhìn qua Ngưu Tam:
- Sao vậy?
- Thủ lĩnh, hình như chúng ta không có huynh đệ nào bị thương a?
Ánh mắt Chương Kính bình tĩnh nhìn qua Ngưu Tam:
- Ta có việc cần dùng!
Ngưu Tam liên tục gật đầu, không dám phản bác.
Thủ lĩnh càng lúc càng có uy thế, mặc dù thời gian vừa rồi Thủ lĩnh càng thêm không thích nói chuyện, nhưng các huynh đệ chỉ cảm thấy Thủ lĩnh càng lúc càng lợi hại hơn.
Từ lần trước bị Thủ lĩnh dùng Phi Phong đao thu phục, lại thêm thời gian vừa rồi hắn cũng thi thoảng nhìn trộm Thủ lĩnh luyện đao.
Nhìn đao quang như ảnh, cảm giác càng cường đại hơn trước. Ngưu Tam nghĩ tới, nếu đao này chặt lên người hắn, chỉ sợ nháy mắt là hắn từ một chia hai.
Cho nên, đối với phân phó của Thủ lĩnh, hắn càng thêm dụng tâm.
Rời khỏi phạm vi Yến Tử sơn, hộ vệ của Hoàng Nhất Tài nhìn quay lại một cái, nói với Hoàng Nhất Tài:
- Nhị gia, vừa rồi ngài bán gốc sâm kia, có phải hơi đắt không?
Hoàng Nhất Tài bĩu môi, vuốt vuốt râu dê:
- Cao cái gì, ta còn đang ngại thấp đây, bình thường hắn muốn mua còn không mua được ấy chứ, huống chi, chỉ là một tên đầu lĩnh nho nhỏ biết chút ngoại công, bất nhập lưu mà thôi.
- Không đáng để lo, hơn nữa, đại ca ta mới có tinh tiến, hiện đã là Nhị lưu cao thủ.
- Tên tiểu tử này, ta tự nhiên không cần để vào mắt.
Hộ vệ bên cạnh cười rực rỡ:
- Nhị gia nói phải, đại lão gia thần công đại thành, Hoàng gia ta nhất định có thể đạt tới độ cao mới.
Hoàng Nhất Tài vuốt râu cười to.
Hộ vệ xung quanh mặc sức tưởng tượng bản thân trở thành người trên người.
Không luyện ra chân khí, chỉ có thể tính là bất nhập lưu, chỉ khi sinh ra hạt giống chân khí, mới gọi là đăng đường nhập thất.
Một thân ngoại công như Chương Kính, trên giang hồ chỗ nào cũng có.
Nghĩ tới đây, hộ vệ lại nghĩ tới cấp bậc trên giang hồ.
Cấp thấp nhất là ngoại môn công pháp, luyện cả một đời cũng chỉ có thể địch được đám Tam lưu cao thủ.
Hắn chính là loại như vậy, hơn nữa còn là mấy tháng trước nịnh nọt Hoàng Nhất Tài, mới có thể thu được chút chân truyền.
Trên một cấp chính là người có hạt giống chân khí, đây là cửa ải đầu tiên. Vượt qua là cá chép hóa rồng, lại luyện thêm mấy chục năm là có thể thành Nhị lưu cao thủ, có danh tiếng nhất định trên giang hồ.
Quanh khu này, cũng không có mấy người đạt tới Nhị lưu, khó trách Hoàng Nhất Tài lại không để Chương Kính vào mắt.
Trên nữa là Nhất lưu đỉnh phong cao thủ, chân khí hóa dịch, có thể phóng ra ngoài.
Cao thủ như vậy thường có thanh danh rất lớn, bình thường đều là lão cáo giang hồ, cường thủ một phương, toàn bộ Yến Bắc phủ cũng chỉ có hai, ba người đạt tới, đều là gia chủ đại gia tộc, uy chấn một phương.
Lại cao hơn nữa, cấp độ này dù là hắn thường xuyên vào nam ra bắc, cũng ít gặp qua, chỉ từng nghe người khác nhắc tới, gọi là Tiên Thiên Tông sư.
Tiên Thiên Tông sư, nghe cũng đủ hiểu là nhân vật đủ để khai tông lập phái, nghe nói còn có thể hưởng thọ hai trăm năm, mỗi người đều là nhân vật nổi tiếng thiên hạ.
Người qua đường nhắc tới đều phải cực điểm hâm mộ.
Nghe nói, chỉ có Trung Nguyên đất rộng của nhiều, mới có nhân vật bậc này, hộ vệ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Những hộ vệ khác nhìn gia hỏa này chạy tới bên người Hoàng Nhất Tài nịnh nọt, đều ước ao ghen tỵ.
Vì sao bản thân không nắm chắc cơ hội, để gia hỏa này đi trước một bước, trở thành thân tín bên cạnh Hoàng nhị gia a?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.