Tứ Sư Huynh, Tam Sư Huynh Lại Chạy Mất Rồi!
Chương 6: Tiểu thư không biết lễ giáo
Tuyên Linh
21/07/2020
Quân Dạ Vu an tĩnh thưởng trà, đưa mắt xuống đài biểu diễn nơi có cầm sư cùng vũ kĩ đang biểu diễn. Hắn cảm thấy loại hình kinh doanh này phi thường thú vị, liền nảy sinh ý định làm thêm ở đây.
Nghe nói Quân Cẩn sư đệ cũng làm ở đây đó, có qua chào hỏi một chút không? Nghiên Thanh cầm chén rượu bạch ngọc ngắm nghía một lúc rồi đặt xuống, tay chống cằm nhìn đĩa điểm tâm đặt trên bàn
Khỏi đi, chắc bây giờ đệ ấy đang làm việc, không nên làm phiền Nhậm Hoài Phong lắc đầu nói, thản nhiên nói
Quân Dạ Vu yên lặng uống trà, ăn điểm tâm, phượng mâu chăm chú xem biểu diễn, nghe nhạc. Vũ nữ trên sân khấu động tác uyển chuyển mềm nhẹ, thanh thoát quyến rũ. Cầm sư kia cầm kĩ cũng vô cùng điêu luyện, âm thanh như thu hút con người vào mộng cảnh, cảm giác như đang tại chốn bồng lai vậy. Điều này không khỏi khiến Quân Dạ Vu đánh giá nơi này cao hơn một phần.
Các ngươi, tới đem cầm sư kia xuống đây cho ta!
Tiếng đàn đột nhiên đứt quãng thay vào đó là tiếng quát lanh lảnh của nữ tử khiến Quân Dạ Vu khó chịu nhíu mày, Nhậm Hoài Phong cùng Nghiên Thanh đang nói chuyện cũng phải dừng lại, nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy vị cầm sư kia đang được hộ vệ của Quảng Lăng trà quán bảo hộ phía sau, đằng trước là một nhóm người do một nữ tử dung mạo xinh đẹp dẫn đầu. Nhóm người của nữ tử kia có hai trúc cơ trung kì, còn lại đều là luyện khí kì. Nhóm người bên Quảng Lăng, thực lực trội hơn hẳn. Thấp nhất là luyện khí tầng 7, cao nhất là trúc cơ đỉnh phong. Nữ tử kia muốn đem vị cầm sư kia tới, hẳn là không thể rồi
Vương tiểu thư, xin tiểu thư hãy tự trọng. Cầm Lãng công tử là người của Quảng Lăng trà quán, công tử đã không muốn đi, tiểu thư cũng đừng ép ngài ấy quản sự từ phía trong bước ra, nghiêm mặt nói
Hừ..muốn hay không muốn là do ta. Các người biết ta là ai sao? Vương Ngữ Yên hất cằm, bộ dáng kiêu ngạo nói lớn Ta là đích nữ Vương gia, nếu hôm nay các ngươi không giao Cầm Lãng ra, đừng trách ta san bằng cả cái Quảng Lăng trà quán rách nát này!
Đoạn, nàng ta rút ra trường tiên bên hông, quất một cái thật mạnh xuống đất, mặt đất liền nứt ra một vết khá lớn, đủ để thấy nữ tử này dùng lực lớn mức nào.
Quản sự gương mặt lạnh hẳn đi. Từ lúc nào mà một nữ tử không biết trời cao đất dày có thể uy hiếp Quảng Lăng trà quán? Vương gia thì thế nào? Tưởng lắm tiền mà ngon sao?
Sư huynh, Vương gia có gia thế lớn lắm sao? Quân Dạ Vu quay sang hỏi Nhậm Hoài Phong
Vương gia là một trong thập đại gia tộc trong bảng xếp hạng võ học ở đại lục, đứng hàng thứ 7. Gia chủ Vương gia là lão giả tu vi Nguyên Anh kì, là một cao thủ Nhậm Hoài Phong chậm rãi nói, ánh mắt đánh giá nhìn Vương Ngữ Yên. Vương gia ỷ mạnh hiếp yếu, con cháu đào tạo ra cũng không tốt đẹp hơn là bao
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Quân Dạ Vu lại nhìn sang người được gọi là Cầm Lãng công tử kia. Cầm Lãng quả thực sở hữu dung mạo vô cùng tuấn mĩ, đặc biệt là khí chất ôn nhuận như ngọc kia, quả thực rất thu hút người khác. Cầm kĩ của hắn lại ít ai sánh kịp, khó trách, khó trách.
Vương cô nương, tiểu sinh đã nói là không muốn đi, cớ sao cô nương cứ phải bắt ép tiểu sinh? ngón tay mảnh khảnh tinh tế đặt trên dây đàn, Cầm Lãng ngước nhìn Vương Ngữ Yên, đáy mắt tĩnh lặng không gợn sóng, một bộ dáng xa cách cự tuyệt tới gần
Cầm Lãng, được bản tiểu thư coi trọng là phúc khí của ngươi! Theo ta về, làm phu thị của ta, được ăn sung mặc sướng, tiền tài không thiếu, cớ sao ngươi lại không đồng ý, chọn ở lại cái nơi như thế này? Vương Ngữ Yên cáu giận vô cùng, thầm mắng tên nam nhân này thực ngu ngốc, không biết tốt xấu. Nếu không phải dung mạo hắn đẹp, cầm nghệ xuất sắc, nàng ta thèm để ý đến một nam tử chốn thanh lâu như hắn sao?
Nơi như thế này? Ý của Vương tiểu thư là sao ân? Quảng Lăng trà quán của bản vương thế nào?
Tiếng nam tử trầm ấm vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở trong. Quân Dạ Vu thì tò mò nhìn sang, Nghiên Thanh thì lắc đầu tặc lưỡi, Nhậm Hoài Phong duy trì ý cười, yên lặng không nói gì
Vương tiểu thư đường đường là con cháu Vương gia mà lại không có lễ tiết thế này sao? Hay là do 'vã' quá rồi? Muốn tìm nam nhân để giải tỏa?
Cung nghênh Quảng vương gia
Quảng Khuynh Diệp bước vào, theo sau là hai hộ vệ tâm đắc của hắn. Hôm nay dự định đi xem tình hình buôn bán ở trà quán, ai ngờ lại gặp người Vương gia, không biết lễ giáo kêu to gọi nhỏ, đòi bắt Cầm Lãng đi. Nhân Quảng Lăng trà quán của hắn, há có thể để một nữ tử như Vương Ngữ Yên đem đi?
Nghe nói Quân Cẩn sư đệ cũng làm ở đây đó, có qua chào hỏi một chút không? Nghiên Thanh cầm chén rượu bạch ngọc ngắm nghía một lúc rồi đặt xuống, tay chống cằm nhìn đĩa điểm tâm đặt trên bàn
Khỏi đi, chắc bây giờ đệ ấy đang làm việc, không nên làm phiền Nhậm Hoài Phong lắc đầu nói, thản nhiên nói
Quân Dạ Vu yên lặng uống trà, ăn điểm tâm, phượng mâu chăm chú xem biểu diễn, nghe nhạc. Vũ nữ trên sân khấu động tác uyển chuyển mềm nhẹ, thanh thoát quyến rũ. Cầm sư kia cầm kĩ cũng vô cùng điêu luyện, âm thanh như thu hút con người vào mộng cảnh, cảm giác như đang tại chốn bồng lai vậy. Điều này không khỏi khiến Quân Dạ Vu đánh giá nơi này cao hơn một phần.
Các ngươi, tới đem cầm sư kia xuống đây cho ta!
Tiếng đàn đột nhiên đứt quãng thay vào đó là tiếng quát lanh lảnh của nữ tử khiến Quân Dạ Vu khó chịu nhíu mày, Nhậm Hoài Phong cùng Nghiên Thanh đang nói chuyện cũng phải dừng lại, nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy vị cầm sư kia đang được hộ vệ của Quảng Lăng trà quán bảo hộ phía sau, đằng trước là một nhóm người do một nữ tử dung mạo xinh đẹp dẫn đầu. Nhóm người của nữ tử kia có hai trúc cơ trung kì, còn lại đều là luyện khí kì. Nhóm người bên Quảng Lăng, thực lực trội hơn hẳn. Thấp nhất là luyện khí tầng 7, cao nhất là trúc cơ đỉnh phong. Nữ tử kia muốn đem vị cầm sư kia tới, hẳn là không thể rồi
Vương tiểu thư, xin tiểu thư hãy tự trọng. Cầm Lãng công tử là người của Quảng Lăng trà quán, công tử đã không muốn đi, tiểu thư cũng đừng ép ngài ấy quản sự từ phía trong bước ra, nghiêm mặt nói
Hừ..muốn hay không muốn là do ta. Các người biết ta là ai sao? Vương Ngữ Yên hất cằm, bộ dáng kiêu ngạo nói lớn Ta là đích nữ Vương gia, nếu hôm nay các ngươi không giao Cầm Lãng ra, đừng trách ta san bằng cả cái Quảng Lăng trà quán rách nát này!
Đoạn, nàng ta rút ra trường tiên bên hông, quất một cái thật mạnh xuống đất, mặt đất liền nứt ra một vết khá lớn, đủ để thấy nữ tử này dùng lực lớn mức nào.
Quản sự gương mặt lạnh hẳn đi. Từ lúc nào mà một nữ tử không biết trời cao đất dày có thể uy hiếp Quảng Lăng trà quán? Vương gia thì thế nào? Tưởng lắm tiền mà ngon sao?
Sư huynh, Vương gia có gia thế lớn lắm sao? Quân Dạ Vu quay sang hỏi Nhậm Hoài Phong
Vương gia là một trong thập đại gia tộc trong bảng xếp hạng võ học ở đại lục, đứng hàng thứ 7. Gia chủ Vương gia là lão giả tu vi Nguyên Anh kì, là một cao thủ Nhậm Hoài Phong chậm rãi nói, ánh mắt đánh giá nhìn Vương Ngữ Yên. Vương gia ỷ mạnh hiếp yếu, con cháu đào tạo ra cũng không tốt đẹp hơn là bao
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Quân Dạ Vu lại nhìn sang người được gọi là Cầm Lãng công tử kia. Cầm Lãng quả thực sở hữu dung mạo vô cùng tuấn mĩ, đặc biệt là khí chất ôn nhuận như ngọc kia, quả thực rất thu hút người khác. Cầm kĩ của hắn lại ít ai sánh kịp, khó trách, khó trách.
Vương cô nương, tiểu sinh đã nói là không muốn đi, cớ sao cô nương cứ phải bắt ép tiểu sinh? ngón tay mảnh khảnh tinh tế đặt trên dây đàn, Cầm Lãng ngước nhìn Vương Ngữ Yên, đáy mắt tĩnh lặng không gợn sóng, một bộ dáng xa cách cự tuyệt tới gần
Cầm Lãng, được bản tiểu thư coi trọng là phúc khí của ngươi! Theo ta về, làm phu thị của ta, được ăn sung mặc sướng, tiền tài không thiếu, cớ sao ngươi lại không đồng ý, chọn ở lại cái nơi như thế này? Vương Ngữ Yên cáu giận vô cùng, thầm mắng tên nam nhân này thực ngu ngốc, không biết tốt xấu. Nếu không phải dung mạo hắn đẹp, cầm nghệ xuất sắc, nàng ta thèm để ý đến một nam tử chốn thanh lâu như hắn sao?
Nơi như thế này? Ý của Vương tiểu thư là sao ân? Quảng Lăng trà quán của bản vương thế nào?
Tiếng nam tử trầm ấm vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở trong. Quân Dạ Vu thì tò mò nhìn sang, Nghiên Thanh thì lắc đầu tặc lưỡi, Nhậm Hoài Phong duy trì ý cười, yên lặng không nói gì
Vương tiểu thư đường đường là con cháu Vương gia mà lại không có lễ tiết thế này sao? Hay là do 'vã' quá rồi? Muốn tìm nam nhân để giải tỏa?
Cung nghênh Quảng vương gia
Quảng Khuynh Diệp bước vào, theo sau là hai hộ vệ tâm đắc của hắn. Hôm nay dự định đi xem tình hình buôn bán ở trà quán, ai ngờ lại gặp người Vương gia, không biết lễ giáo kêu to gọi nhỏ, đòi bắt Cầm Lãng đi. Nhân Quảng Lăng trà quán của hắn, há có thể để một nữ tử như Vương Ngữ Yên đem đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.