Chương 100: Bóng đèn được luyện như thế đấy
Cố Nam Tây
15/01/2020
Edit: Quan Vũ.
"Anh không còn lời nào để nói thôi."
Trình Tín Chi không phản bác được, trực tiếp bỏ qua, đi mở cửa xe.
"Tôi nói này sao mà anh——" Câu còn chưa dứt, thì đã bị nhét cho một người phụ nữ đã bất tỉnh nhân sự, cái mũi Quan Ngải rất thính, là hơi rượu, "Khiếp, chị ta uống bao nhiêu rượu thế vậy."
"Khuya rồi, cô ấy uống không ít đâu, đưa cô ấy đi nghỉ đi."
Bàn giao xong, Trình Tín Chi đóng cửa, đẩy cần gạt đi luôn.
"Này này, tôi còn chưa nói xong mà, muốn bỏ trốn à."
Giọng nói oang oang, vang vọng khắp trong ban đêm yên tĩnh, chỉ là người đàn ông kia đã nghênh ngang lái xe đi mất tiêu rồi.
Quan Ngải khẽ rủa cho một cái, bèn cam chịu số phận đi đưa cái người phụ nữ bất tỉnh nhân sự đi nghỉ.
"Quan Hân." Đẩy đẩy người phụ nữ say rượu, chẳng phản ứng gì hết, "Say thật rồi à? Như vậy thì cũng không giống chị lắm."
Người phụ nữ này, Quan Ngải còn không biết? Tửu lượng kia, chuốc cho mấy gã đàn ông say ngửa ra chứ không nói chơi, cơ mà say thành cái điệu này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết:
Tim đau, lòng đau, mà thân cũng đau.
Trước kia, mỗi khi Quan Ngải rảnh rỗi đến phát khùng luôn luôn tưởng tượng, nếu một ngày nào đó cái người phụ nữ kiêu ngạo như Quan Hân mà thất tình, cô chắc chắn phải giơ tay lên hô hào vui vẻ: Ông trời mở mắt rồi.
Nhưng mà bây giờ... Vui đâu không thấy còn chưa nói, mà trong tim giống như có một tảng đá lớn chèn áp, chèn ép khó chịu đến cùng cực đây này.
Quan Ngải không khỏi cảm thán thở dài: "Nhờ phúc của chị, tôi không bị bệnh, mà tối tới đêm khuya mà vẫn còn trèo tường đi nằm viện." Cực kỳ khó hiểu, "Nhưng sao tôi lại thấy lương tâm bất an là thế quái gì nhỉ."
Làu bàu xong, thì thở phì phò đi làm việc.
Khuya hôm nay, nhị tiểu thư Quan gia nằm trong phòng bệnh cao cấp siêu xa hoa, suy nghĩ đến bốn vấn đề:
Một: Sao mị lại đi chịu cái tội này thay cho nam nhân của Giang Hạ Sơ?
Hai: Lương tâm của mị bất an để làm cái gì cơ nhể?
Ba: Cái tay lái xe kia có ý gì với Quan Hân? (tay lái xe kia trong đây là chỉ Trình Tín Chi)
Bốn: Cái tay lái xe kia có mục đích gì thì liên quan cái lông gì đến mị?
Bốn vấn đề như vậy, khiến Quan Ngải mất ngủ cả đêm - lần đầu tiên trong đời.
Ngoại truyện **
Năm ấy trời đông rất lạnh, gió thổi mạnh, trời âm âm u u, trong con hẻm Cổ Long lạnh lẽo rét buốt thấm đượm vào da thịt, trên đường. Không ai qua lại, rất yên tĩnh.
Bỗng, trong một căn nhà lụi bại ở một góc phố, một người đàn ông say khướt tay cầm chai rượu, tay kia thì kéo một câu bé đã dơ bẩn đến ddl-q-d-q-v-p nỗi không thấy được bộ dạng nữa.
Cậu bé nom mười bốn mười lăm tuổi, trong tiết trời đông tuyết lớn lại ăn mặc rất phong phanh, cực kỳ gầy yếu, cho nên người đàn ông dễ dàng lôi lôi xách xách ra.
Người đàn ông vừa ném thằng bé xuống đất, vừa mở miệng chửi rủa liên tục: "Đồ chó đẻ, giống hệt như mẹ mày, toàn là mấy cái thứ con mẹ nó đáng đánh đòn."
Đồ chó đẻ? Mắng chửi to như thế, có thể láng giềng trong con phố đã nghe thấy hết, nhưng mà, ba ngày một trận đánh năm ngày một trận chửi, cũng coi như không thấy gì, chỉ trách chỉ thương cảm cho đứa nhỏ kia, sinh ra trong nhà một gã nghiện rượu tàn bạo.
Cậu bé nằm bò trên đất dậy không nổi, ôm chặt một món đồ chơi đua xe trong lòng, gã đàn ông giẫm một cái, rồi hắn bị lung la lung lay, mặt đỏ bừng hung dữ: "Tao cho mày chạy, coi tao có chặt chân mày không."
Cậu cũng quật cuồng, cắn răng không trả lời, chỉ cẩn thận bảo vệ cho chiếc xe đua trong tay, mặc cho gã đàn ông kia quyền đấm cước đá.
"Dòng giống đáng chết, đi chết đi, sao lại không chết đi."
"Một ả tiện nhân, con trai sinh ra cũng giống y như vậy."
"Đi chết hết đi."
"..."
Trong mùa đông lạnh lẽo như băng, yên tĩnh đến cùng cực này, đâu đó trong tiếng mắng chửi chói tai ầm ầm, còn có tiếng rên rỉ rất nhỏ của thằng bé.
Đám người qua lại, người người không mắt điếc tai ngơ thì nhiều lắm cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Người là vậy, luôn phân biệt rạch ròi chuyện của mình và chuyện của người khác, tuyệt không đụng đến.
Gã đàn ông đánh chửi một trận, thấm mệt, lại uống chút rượu rồi tiếp tục.
"Dừng tay." Bỗng một giọng nói giòn giã vọng đến.
Thằng bé ở trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng phù kinh khủng, đã không nhìn ra hình dáng, nhưng mà cặp mắt lại khá sáng sủa.
Ở góc phố, cô bé chống nạnh: "Chú, bạo hành phải ngồi tù."
Cô bé độ chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé trông rất đẹp rất thanh tú, lông mày mang khí khái anh hùng nhíu nhíu, mặc áo khoác da và quần bò - thứ mà chỉ có mấy cậu bé mới thích, nếu không buộc tóc đuôi ngựa, ngó bộ có vẻ giống một cậu bé lắm.
Cô bé đi qua, bước chân hiên ngang, con ngươi xoay tròn, linh động như được cuộn trào ra, thật không đúng với lứa tuổi: "Còn không mau buông cậu ta ra."
Cậu bé trên mặt đất khẽ nhấp miệng, nhìn cô bé liều lĩnh chẳng biết từ đâu đến, hơi nhíu mày.
Gã đàn ông lắc lư mấy cái, giơ chai rượu lên múa may vài cái: "Thứ nhóc con chết tiệt từ đâu đây, cút xa chút."
"Chú mà còn không chịu dừng tay, tôi báo cảnh sát đấy." Cô bé con nói với vẻ mặt khí phách.
Cô nhóc này làm cho ai coi, thì cũng sẽ "khen" cho một câu không biết trời cao đất rộng nhỉ. Nhưng mà ngay cả với dáng dấp nhỏ bé như thế, thì cũng khiến người ta không thể rời mắt đi khỏi, không phải là ánh nắng trong ngày đông đến, mà dường như toàn thân toàn là ánh sáng, ít nhất là câu bé trên đất cảm thấy như thế.
Gã nghiện rượu vẫn cứ dẫm lên cẳng chân thằng bé, loạng choạng tiến về phía cô bé, mặt mày hung thần ác sát: "Con nhóc thối, to gan quá nhể, muốn ăn đòn à?"
Cô bé không lùi bước: "Chú đấy, là cái kiểu người ỷ lớn hiếp nhỏ bà cô nhỏ tôi đây ghét nhất đấy."
Nói xong, trợn trừng con mắt, rồi tấm thân nhỏ nhắn nhào lên gã say rượu, cắn một cái.
"Choang ——" Chai rượu của tên nghiện rượu rơi xuống, có lẽ cô nhóc nhỏ này đã dùng hết sức, thì là nghe thấy tiếng gào thét: "A ——" Gã đàn ông đưa tay giữ chặt lấy tóc con bé, bàn tay trong không trung đã cứng ngắc không dám nhúc nhích: "Mau nhả ra."
Cô bé bị kéo tóc, không chỉ không nhả ra, lại còn cắn ác hơn nhiều.
Con nhóc đó, độc ác mạnh mẽ này, ngày sau còn dài, có khi còn ác hơn.
"A——"
Gã đàn ông gào thét liên tục, cho một cước, cô bé ngã ngồi dưới đất, cũng không vội đứng lên, mà lại lau vết máu bên khóe miệng, vẻ mặt ghét bỏ: "Bẩn muốn chết." Tròng mắt trợn trừng trừng, liếc nhìn gã đàn ông: "Thứ đàn ông thối."
Đây là giọng điệu nói chuyện của một cô bé mười mấy tuổi nên có hay sao? Khiến người ta không chỉ có cảm thán: Nghé con không sợ cọp.
Gã nghiện rượu nhìn thoáng qua mu bàn tay máu thịt từa lưa, mặt mày đã vặn vẹo đến cùng cực: "Xem tao có đập chết mày không."
Lúc này đứa bé gái trên mặt đất mới sực nhớ ra là phải trốn đi, nhưng mà không kịp nữa rồi, gã đàn ông đã đến ngay trước mặt, đồng thời túm được cái áo khoác da của con bé: "Dám cắn tao, xem tao có giết chết mày không."
Gã đàn ông giơ tay cao lên, rồi giáng đòn vào người cô bé, cô bé nhắm tịt mắt theo bản năng. Không có đau đớn như dự liệu, thân thể bị ôm lấy, cô bé mở đôi mắt ra, đã trông thấy một gương mặt không trông rõ ngũ quan, một gương mặt đen thui, cô bé chớp chớp mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ mặt, chỉ biết là đôi mắt cậu bé rất sáng.
Sau đó, cô chỉ cảm thấy hơi đau đớn, không phải rất đau, vì đòn cước của gã đàn ông kia đã giáng hết vào người cậu bé, càng đạp càng hăng, cô bé sốt ruột, đẩy đẩy cậu bé cắn chặt răng, không cử động trên người, thúc giục nói: "Anh trai nhỏ, anh tránh ra, đừng có cản em."
"Đừng rộn, đợi tới khi lão ta đánh mệt, sẽ ngừng thôi."
Cậu mở lời, giọng nói thành thục không đúng với lứa tuổi, khiến người ta yên tâm. Cô bé trên đất đành im lặng không nói gì nữa, chỉ cắn răng, rơi nước mắt.
Gã đàn ông
"Anh không còn lời nào để nói thôi."
Trình Tín Chi không phản bác được, trực tiếp bỏ qua, đi mở cửa xe.
"Tôi nói này sao mà anh——" Câu còn chưa dứt, thì đã bị nhét cho một người phụ nữ đã bất tỉnh nhân sự, cái mũi Quan Ngải rất thính, là hơi rượu, "Khiếp, chị ta uống bao nhiêu rượu thế vậy."
"Khuya rồi, cô ấy uống không ít đâu, đưa cô ấy đi nghỉ đi."
Bàn giao xong, Trình Tín Chi đóng cửa, đẩy cần gạt đi luôn.
"Này này, tôi còn chưa nói xong mà, muốn bỏ trốn à."
Giọng nói oang oang, vang vọng khắp trong ban đêm yên tĩnh, chỉ là người đàn ông kia đã nghênh ngang lái xe đi mất tiêu rồi.
Quan Ngải khẽ rủa cho một cái, bèn cam chịu số phận đi đưa cái người phụ nữ bất tỉnh nhân sự đi nghỉ.
"Quan Hân." Đẩy đẩy người phụ nữ say rượu, chẳng phản ứng gì hết, "Say thật rồi à? Như vậy thì cũng không giống chị lắm."
Người phụ nữ này, Quan Ngải còn không biết? Tửu lượng kia, chuốc cho mấy gã đàn ông say ngửa ra chứ không nói chơi, cơ mà say thành cái điệu này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết:
Tim đau, lòng đau, mà thân cũng đau.
Trước kia, mỗi khi Quan Ngải rảnh rỗi đến phát khùng luôn luôn tưởng tượng, nếu một ngày nào đó cái người phụ nữ kiêu ngạo như Quan Hân mà thất tình, cô chắc chắn phải giơ tay lên hô hào vui vẻ: Ông trời mở mắt rồi.
Nhưng mà bây giờ... Vui đâu không thấy còn chưa nói, mà trong tim giống như có một tảng đá lớn chèn áp, chèn ép khó chịu đến cùng cực đây này.
Quan Ngải không khỏi cảm thán thở dài: "Nhờ phúc của chị, tôi không bị bệnh, mà tối tới đêm khuya mà vẫn còn trèo tường đi nằm viện." Cực kỳ khó hiểu, "Nhưng sao tôi lại thấy lương tâm bất an là thế quái gì nhỉ."
Làu bàu xong, thì thở phì phò đi làm việc.
Khuya hôm nay, nhị tiểu thư Quan gia nằm trong phòng bệnh cao cấp siêu xa hoa, suy nghĩ đến bốn vấn đề:
Một: Sao mị lại đi chịu cái tội này thay cho nam nhân của Giang Hạ Sơ?
Hai: Lương tâm của mị bất an để làm cái gì cơ nhể?
Ba: Cái tay lái xe kia có ý gì với Quan Hân? (tay lái xe kia trong đây là chỉ Trình Tín Chi)
Bốn: Cái tay lái xe kia có mục đích gì thì liên quan cái lông gì đến mị?
Bốn vấn đề như vậy, khiến Quan Ngải mất ngủ cả đêm - lần đầu tiên trong đời.
Ngoại truyện **
Năm ấy trời đông rất lạnh, gió thổi mạnh, trời âm âm u u, trong con hẻm Cổ Long lạnh lẽo rét buốt thấm đượm vào da thịt, trên đường. Không ai qua lại, rất yên tĩnh.
Bỗng, trong một căn nhà lụi bại ở một góc phố, một người đàn ông say khướt tay cầm chai rượu, tay kia thì kéo một câu bé đã dơ bẩn đến ddl-q-d-q-v-p nỗi không thấy được bộ dạng nữa.
Cậu bé nom mười bốn mười lăm tuổi, trong tiết trời đông tuyết lớn lại ăn mặc rất phong phanh, cực kỳ gầy yếu, cho nên người đàn ông dễ dàng lôi lôi xách xách ra.
Người đàn ông vừa ném thằng bé xuống đất, vừa mở miệng chửi rủa liên tục: "Đồ chó đẻ, giống hệt như mẹ mày, toàn là mấy cái thứ con mẹ nó đáng đánh đòn."
Đồ chó đẻ? Mắng chửi to như thế, có thể láng giềng trong con phố đã nghe thấy hết, nhưng mà, ba ngày một trận đánh năm ngày một trận chửi, cũng coi như không thấy gì, chỉ trách chỉ thương cảm cho đứa nhỏ kia, sinh ra trong nhà một gã nghiện rượu tàn bạo.
Cậu bé nằm bò trên đất dậy không nổi, ôm chặt một món đồ chơi đua xe trong lòng, gã đàn ông giẫm một cái, rồi hắn bị lung la lung lay, mặt đỏ bừng hung dữ: "Tao cho mày chạy, coi tao có chặt chân mày không."
Cậu cũng quật cuồng, cắn răng không trả lời, chỉ cẩn thận bảo vệ cho chiếc xe đua trong tay, mặc cho gã đàn ông kia quyền đấm cước đá.
"Dòng giống đáng chết, đi chết đi, sao lại không chết đi."
"Một ả tiện nhân, con trai sinh ra cũng giống y như vậy."
"Đi chết hết đi."
"..."
Trong mùa đông lạnh lẽo như băng, yên tĩnh đến cùng cực này, đâu đó trong tiếng mắng chửi chói tai ầm ầm, còn có tiếng rên rỉ rất nhỏ của thằng bé.
Đám người qua lại, người người không mắt điếc tai ngơ thì nhiều lắm cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Người là vậy, luôn phân biệt rạch ròi chuyện của mình và chuyện của người khác, tuyệt không đụng đến.
Gã đàn ông đánh chửi một trận, thấm mệt, lại uống chút rượu rồi tiếp tục.
"Dừng tay." Bỗng một giọng nói giòn giã vọng đến.
Thằng bé ở trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng phù kinh khủng, đã không nhìn ra hình dáng, nhưng mà cặp mắt lại khá sáng sủa.
Ở góc phố, cô bé chống nạnh: "Chú, bạo hành phải ngồi tù."
Cô bé độ chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ bé trông rất đẹp rất thanh tú, lông mày mang khí khái anh hùng nhíu nhíu, mặc áo khoác da và quần bò - thứ mà chỉ có mấy cậu bé mới thích, nếu không buộc tóc đuôi ngựa, ngó bộ có vẻ giống một cậu bé lắm.
Cô bé đi qua, bước chân hiên ngang, con ngươi xoay tròn, linh động như được cuộn trào ra, thật không đúng với lứa tuổi: "Còn không mau buông cậu ta ra."
Cậu bé trên mặt đất khẽ nhấp miệng, nhìn cô bé liều lĩnh chẳng biết từ đâu đến, hơi nhíu mày.
Gã đàn ông lắc lư mấy cái, giơ chai rượu lên múa may vài cái: "Thứ nhóc con chết tiệt từ đâu đây, cút xa chút."
"Chú mà còn không chịu dừng tay, tôi báo cảnh sát đấy." Cô bé con nói với vẻ mặt khí phách.
Cô nhóc này làm cho ai coi, thì cũng sẽ "khen" cho một câu không biết trời cao đất rộng nhỉ. Nhưng mà ngay cả với dáng dấp nhỏ bé như thế, thì cũng khiến người ta không thể rời mắt đi khỏi, không phải là ánh nắng trong ngày đông đến, mà dường như toàn thân toàn là ánh sáng, ít nhất là câu bé trên đất cảm thấy như thế.
Gã nghiện rượu vẫn cứ dẫm lên cẳng chân thằng bé, loạng choạng tiến về phía cô bé, mặt mày hung thần ác sát: "Con nhóc thối, to gan quá nhể, muốn ăn đòn à?"
Cô bé không lùi bước: "Chú đấy, là cái kiểu người ỷ lớn hiếp nhỏ bà cô nhỏ tôi đây ghét nhất đấy."
Nói xong, trợn trừng con mắt, rồi tấm thân nhỏ nhắn nhào lên gã say rượu, cắn một cái.
"Choang ——" Chai rượu của tên nghiện rượu rơi xuống, có lẽ cô nhóc nhỏ này đã dùng hết sức, thì là nghe thấy tiếng gào thét: "A ——" Gã đàn ông đưa tay giữ chặt lấy tóc con bé, bàn tay trong không trung đã cứng ngắc không dám nhúc nhích: "Mau nhả ra."
Cô bé bị kéo tóc, không chỉ không nhả ra, lại còn cắn ác hơn nhiều.
Con nhóc đó, độc ác mạnh mẽ này, ngày sau còn dài, có khi còn ác hơn.
"A——"
Gã đàn ông gào thét liên tục, cho một cước, cô bé ngã ngồi dưới đất, cũng không vội đứng lên, mà lại lau vết máu bên khóe miệng, vẻ mặt ghét bỏ: "Bẩn muốn chết." Tròng mắt trợn trừng trừng, liếc nhìn gã đàn ông: "Thứ đàn ông thối."
Đây là giọng điệu nói chuyện của một cô bé mười mấy tuổi nên có hay sao? Khiến người ta không chỉ có cảm thán: Nghé con không sợ cọp.
Gã nghiện rượu nhìn thoáng qua mu bàn tay máu thịt từa lưa, mặt mày đã vặn vẹo đến cùng cực: "Xem tao có đập chết mày không."
Lúc này đứa bé gái trên mặt đất mới sực nhớ ra là phải trốn đi, nhưng mà không kịp nữa rồi, gã đàn ông đã đến ngay trước mặt, đồng thời túm được cái áo khoác da của con bé: "Dám cắn tao, xem tao có giết chết mày không."
Gã đàn ông giơ tay cao lên, rồi giáng đòn vào người cô bé, cô bé nhắm tịt mắt theo bản năng. Không có đau đớn như dự liệu, thân thể bị ôm lấy, cô bé mở đôi mắt ra, đã trông thấy một gương mặt không trông rõ ngũ quan, một gương mặt đen thui, cô bé chớp chớp mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ mặt, chỉ biết là đôi mắt cậu bé rất sáng.
Sau đó, cô chỉ cảm thấy hơi đau đớn, không phải rất đau, vì đòn cước của gã đàn ông kia đã giáng hết vào người cậu bé, càng đạp càng hăng, cô bé sốt ruột, đẩy đẩy cậu bé cắn chặt răng, không cử động trên người, thúc giục nói: "Anh trai nhỏ, anh tránh ra, đừng có cản em."
"Đừng rộn, đợi tới khi lão ta đánh mệt, sẽ ngừng thôi."
Cậu mở lời, giọng nói thành thục không đúng với lứa tuổi, khiến người ta yên tâm. Cô bé trên đất đành im lặng không nói gì nữa, chỉ cắn răng, rơi nước mắt.
Gã đàn ông
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.