Chương 7: : Lần đầu gặp mặt mười một năm về trước (2)
Cố Nam Tây
06/09/2016
Cô bé đó không biết, thiếu niên cũng không biết, cậu đã lặng lẽ khắc sâu khuôn mặt đơn thuần, tươi tắn và trắng nõn như tuyết này vào trong tâm khảm.
Cô bé ấy vẫn cười, có lẽ có chút ngây ngô. Nhưng cô bé vẫn cứ nắm chặt bàn tay của thiếu niên chưa từng buông ra, sau đó chặt thêm một chút, một chút nữa, cô nói: “Như vậy sẽ không lạnh.”
Tay cậu rất lớn, tay cô lại rất nhỏ, tay cậu trắng như tuyết, tay cô lại lạnh cóng đến nổi chuyển sang hồng, tay cậu rất lạnh rất lạnh nhưng tay cô lại ấm áp. Rất nhiều điểm khác nhau, nhưng khi nắm tay nhau lại phù hợp như vậy.
Lần đầu tiên cậu thiếu niên biết, thì ra là nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng có thể ấm áp như vậy.
Ai cũng không chịu buông tay trước, cậu thiếu niên hỏi, gần như là dè dặt cẩn trọng: “Em không sợ sao?” Không sợ máu tanh? Không sợ thi thể? Không sợ kẻ sát nhân như anh sao? Không biết tại sao, cậu thiếu niên lại không hỏi được.
“Em sợ.” Giọng nói nhỏ bé yếu ớt trả lời rằng cô sợ, nhưng ánh mắt lại không né tránh chút nào, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu không thấy đáy của cậu thiếu niên, sức lực trên tay cô thật chặt, “Anh cũng sợ.”
Cô bé vừa dứt lời, thiếu niên vội rút tay phải về, gần như bật thốt lên: “Thói quen không đáng sợ.”
Trong thế giới giết người như ngóe này, cậu đã sớm thành một loại thói quen, sao có thể đáng sợ? Đáng sợ là trong thế giới trống rỗng của cậu chỉ có giết người, giống như chỉ có những dòng thu/lệ'l'q]d máu ấm áp mới có thể làm cho cậu cảm thấy còn sống trên thế giới này, lúc này mới đáng sợ.
Từ nhỏ, cậu đã được định sẵn phải trở thành Chúa Tể, sợ đối với cậu mà nói chỉ là xa xỉ, là ý nghĩ cá nhân cậu chôn giấu mà cô bé này lại hiểu rất rõ. Cô bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất chắc chắn nói: “Anh sợ thói quen này.”
Một câu nói lại giống như đầu độc, liên quan đến căn bệnh ẩn sâu không tiện nói ra: Đúng vậy, cậu sợ, không sợ giết người, lại sợ thói quen không có gì ngoài giết người trong thế giới trống rỗng.
Thì ra là, còn có người biết cậu sợ.
Tuyết đột nhiên ngừng rơi, nhưng trong tuyết vẫn còn bóng dáng một cao một thấp.
Cô bé nói: “Anh có một đôi tay rất đẹp, đừng để nó vấy bẩn.”
Cậu thiếu niên nói: “Em không nên nhìn những thứ này.”
Cô bé nói: “Cái gì tốt đẹp cũng nên được quý trọng, giống như tay của anh vậy, đừng nên chỉ có thói quen.”
Thiếu niên nhìn đôi tay của mình, đẹp mắt? Nhưng nó đã nhuộm biết bao nhiêu máu tươi rồi? Cậu cũng không nhớ rõ. Thiếu niên cười nhưng lại không nhìn ra vui hay buồn.
Cô bé cười gật đầu, cười nháy mắt, cười xoay người, từng bước từng bước, đi ra khỏi tầm mắt của thiếu niên.
Trên mặt tuyết chỉ còn để lại những dấu chân nông cạn, ấm áp trong mắt thiếu niên dần tản đi.
Đột nhiên thiếu niên muốn giữ lại phần ấm áp này, rất muốn rất muốn.
Từ đầu chí cuối, thiếu niên vẫn không nhúc nhích, chỉ là bóng lưng mơ hồ của cô bé dần dần biến mất. Trong màn tuyết lại yên tĩnh như vậy, chỉ có tiếng nỉ non nhẹ nhàng, lành lạnh: “Tay của cô ấy. . . . . . Rất ấm, rất ấm.”
Mùa đông này, anh gặp được cô, thiếu niên tên Tả Thành, cô gái tên Hạ Sợ. Một năm này Tả Thành 17 tuổi, Giang Hạ Sơ kém hai tháng nữa là tròn mười một tuổi.
Sau đó, tuyết ngừng rơi, rồi lại rơi xuống, chuyện xưa vòng đi vòng lại, số mạng quanh đi quẩn lại.
Cũng là ngày đó. . . . . .
Trong một góc đường bỏ hoang, trên mặt đất rõ ràng phủ đầy tuyết trắng nhưng lại tràn ngập tăm tối, có một loại đen tối được gọi là tối tăm mù mịt, đó chính là góc chết của lòng người, là nơi ánh mặt trời không thể chiếu vào được.
Trong góc khuất, có năm sáu người cả trai lẫn gái hung thần ác sát đang đứng, và một cô gái đang run lẩy bẩy nằm trên đất. Bọn họ thì vênh váo hả hê, cô gái lại vết thương chồng chất.
“Con nhóc lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng là gì sao? Con đường này là địa bàn của bọn tao.”
“Ở đây có rất nhiều tên ăn xin đã chết, không chừng mày sẽ là người tiếp theo.”
“Chết đi coi như xong, đỡ phải chướng mắt.”
“Cô ta thúi như vậy, làm bẩn thì thế nào?”
. . . . . .
Từng câu từng chữ chửi rủa, những cú đấm cú đá không ngừng rơi trên người cô gái gầy yếu, cô chỉ cắn răng, máu tươi hỗn độn bên khóe môi nhưng cô vẫn không nói tiếng nào.
Có đôi khi, chết cũng có thể xem như được giải thoát, nhưng có một số người lại không vứt bỏ được tôn nghiêm.
Người qua đường đi tới đi lui, buồn cười không? Thế nhưng lại không có ánh mắt nào dừng lại, thậm chí chỉ một thôi cũng không có.
Cuộc sống vốn là như vậy, bản thân mình và người khác, chia làm hai thế giới. Con người vốn là như vậy, keo kiệt thương hại, thói quen thờ ơ ơ hờ.
Cô gái nhắm hai mắt, có lẽ cầu nguyện Thượng Đế để cho cô chết có tôn nghiêm một chút sao? Là ảo giác sao? Trong Thu'Lệ; thoáng chốc, giống như cô nhìn thấy thiên sứ từ từ đứng trong tuyết, từng chút từng chút nhích lại gần mình, đột nhiên cô sợ, sợ thiên sứ sẽ ghét mùi thối và những vết bẩn trên người mình.
Cô đã không còn nghe rõ nữa, hốt hoảng một cái bỗng nhiên trời đất xoay tròn, thiếu niên xinh đẹp rất rõ ràng, mỗi một câu nói cũng rõ ràng.
“Còn động vào cô ấy một cái nữa, ở đây đã chết rất nhiều người, tiếp theo sẽ là bọn mày.” Giọng nói rất trầm, còn có âm u lạnh lẽo khắc nghiệt, lại giống như tiếng trời quanh quẩn vành tai cô gái.
“Mày là ai? Ở đây không có chuyện cho mày quan tâm.” Cô gái rất đáng ghét, giọng nói này đã quấy rầy đến thiên sứ của cô.
“Con đường này không phải là địa bàn của bọn mày.” Dừng một chút, “Mà là của nhà họ Tả.”
Sau đó những khuôn mặt hả hê vênh váo quay lại nhìn nhau, bắt đầu trở nên khúm núm, và cuối cùng bị gió cuốn đi sạch sẽ.
Mắt của cô rất đau, nhất định là đã sưng húp lên rất khó coi, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức mở ra thật lớn để nhìn thấy người thiếu niên ấy.
Nhưng thiếu niên đó vẫn không nhìn cô lấy một cái, giống như chỉ một người qua đường, thậm chí khi cậu xoay người còn mang theo một phần kiên quyết.
Không biết cô gái lấy dũng khí ở đâu ra, có thể là do đã rơi vào mức đường cùng, nên sẽ không bỏ qua một tia hy vọng đi. Cô đau đớn kéo tay thiếu niên đang bước chân đi. Giọng nói run rẩy, cô cầu xin: “Hãy dẫn tôi đi đi.” Trong mắt cô gần như tỏa ra hơi nóng, có một loại chất lỏng chưa quen thuộc không được khống chế, “Ở lại nơi này tôi sẽ chết.”
Danh dự của cô, bướng bỉnh của cô, thế nhưng cô đã hoàn toàn quên được.
Cô đã quên đi thứ gì đó qua rất nhiều năm, thế nhưng lại có thể học được tất cả những yếu ớt như thế này.
Thiếu niên không nhìn mặt cô gái, chỉ cau mày lại, nói: “Dơ tay tôi rồi.” Cậu ngẩng đầu, chống lại đôi mắt sưng húp của cô gái, không có chán ghét, nhưng cũng không có bất kỳ tình cảm gì, hỏi, “Tay tôi có đẹp không?” Hôm nay đã có một cô gái nói tay cậu rất đẹp đó, cậu muốn ngây thơ xác nhận lại một lần nữa.
Cô gái sững sờ một lúc lâu, cúi đầu nhìn đôi tay sáng bóng rõ ràng, gật đầu: “Ừ, tay anh rất đẹp.”
Đôi bàn tay thật là đẹp, đây hẳn là một kiệt tác tỉ mỉ của Thượng đế, nhưng lại bị cô gái này làm cho dơ bẩn, chỉ chút dấu vết đó cũng khiến cô gái cảm thấy chói mắt, cô rụt một cái tay lại.
Nhưng, cậu lại nắm lấy tay cô, có xúc cảm lạnh lẽo.
Dường như rất nhiều thứ đều ngừng lại, cô chỉ nghe cậu nói: “Tay cô cũng rất ấm.” Cô gái chỉ cảm thấy đang chìm nổi trôi giạt bỗng dưng bắt được bè gỗ, bởi vì có người nói, “Tôi sẽ không để cho cô chết.”
“Ừ.” Cô gái cũng không hay tin tưởng người khác, thế nhưng lần này cô lại không hoài nghi chút nào.
Đây chính là thiên sứ của cô.
“Cô tên là gì?”
“Sơ Ảnh, Thành Sơ Ảnh.”
Thiếu niên xoay người, dường như cô gái còn nghe thấy một câu: “Thì ra đôi tay này còn có thể cứu người, tôi vẫn cho rằng nó chỉ biết giết người thôi đấy?”
Mùa đông này rất bình thường, nhưng lại có rất nhiều chuyện xưa không tầm thường.
Sau nhiều năm qua đi, cô gái mới biết cô cũng chỉ là cái bóng của người đó, nhưng lại phạm vào một kết quả muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Trong trận tuyết này, từ đó bọn họ cũng không trốn thoát khỏi bánh xe của vận mệnh.
Năm tháng như thoi đưa, mùa đông tuyết năm ấy cũng không còn nữa, những câu chuyện tâm sự ấy còn lắng đọng được bao nhiêu, lại có bao nhiêu bị xói mòn.
Một mình Tả Thành đứng trong không gian trống rỗng, lạnh lẽo tăm tối, chỉ có ánh trăng xa xa đang chiếu lại ký ức mười một năm về trước của anh.
Cô bé ấy vẫn cười, có lẽ có chút ngây ngô. Nhưng cô bé vẫn cứ nắm chặt bàn tay của thiếu niên chưa từng buông ra, sau đó chặt thêm một chút, một chút nữa, cô nói: “Như vậy sẽ không lạnh.”
Tay cậu rất lớn, tay cô lại rất nhỏ, tay cậu trắng như tuyết, tay cô lại lạnh cóng đến nổi chuyển sang hồng, tay cậu rất lạnh rất lạnh nhưng tay cô lại ấm áp. Rất nhiều điểm khác nhau, nhưng khi nắm tay nhau lại phù hợp như vậy.
Lần đầu tiên cậu thiếu niên biết, thì ra là nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng có thể ấm áp như vậy.
Ai cũng không chịu buông tay trước, cậu thiếu niên hỏi, gần như là dè dặt cẩn trọng: “Em không sợ sao?” Không sợ máu tanh? Không sợ thi thể? Không sợ kẻ sát nhân như anh sao? Không biết tại sao, cậu thiếu niên lại không hỏi được.
“Em sợ.” Giọng nói nhỏ bé yếu ớt trả lời rằng cô sợ, nhưng ánh mắt lại không né tránh chút nào, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu không thấy đáy của cậu thiếu niên, sức lực trên tay cô thật chặt, “Anh cũng sợ.”
Cô bé vừa dứt lời, thiếu niên vội rút tay phải về, gần như bật thốt lên: “Thói quen không đáng sợ.”
Trong thế giới giết người như ngóe này, cậu đã sớm thành một loại thói quen, sao có thể đáng sợ? Đáng sợ là trong thế giới trống rỗng của cậu chỉ có giết người, giống như chỉ có những dòng thu/lệ'l'q]d máu ấm áp mới có thể làm cho cậu cảm thấy còn sống trên thế giới này, lúc này mới đáng sợ.
Từ nhỏ, cậu đã được định sẵn phải trở thành Chúa Tể, sợ đối với cậu mà nói chỉ là xa xỉ, là ý nghĩ cá nhân cậu chôn giấu mà cô bé này lại hiểu rất rõ. Cô bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất chắc chắn nói: “Anh sợ thói quen này.”
Một câu nói lại giống như đầu độc, liên quan đến căn bệnh ẩn sâu không tiện nói ra: Đúng vậy, cậu sợ, không sợ giết người, lại sợ thói quen không có gì ngoài giết người trong thế giới trống rỗng.
Thì ra là, còn có người biết cậu sợ.
Tuyết đột nhiên ngừng rơi, nhưng trong tuyết vẫn còn bóng dáng một cao một thấp.
Cô bé nói: “Anh có một đôi tay rất đẹp, đừng để nó vấy bẩn.”
Cậu thiếu niên nói: “Em không nên nhìn những thứ này.”
Cô bé nói: “Cái gì tốt đẹp cũng nên được quý trọng, giống như tay của anh vậy, đừng nên chỉ có thói quen.”
Thiếu niên nhìn đôi tay của mình, đẹp mắt? Nhưng nó đã nhuộm biết bao nhiêu máu tươi rồi? Cậu cũng không nhớ rõ. Thiếu niên cười nhưng lại không nhìn ra vui hay buồn.
Cô bé cười gật đầu, cười nháy mắt, cười xoay người, từng bước từng bước, đi ra khỏi tầm mắt của thiếu niên.
Trên mặt tuyết chỉ còn để lại những dấu chân nông cạn, ấm áp trong mắt thiếu niên dần tản đi.
Đột nhiên thiếu niên muốn giữ lại phần ấm áp này, rất muốn rất muốn.
Từ đầu chí cuối, thiếu niên vẫn không nhúc nhích, chỉ là bóng lưng mơ hồ của cô bé dần dần biến mất. Trong màn tuyết lại yên tĩnh như vậy, chỉ có tiếng nỉ non nhẹ nhàng, lành lạnh: “Tay của cô ấy. . . . . . Rất ấm, rất ấm.”
Mùa đông này, anh gặp được cô, thiếu niên tên Tả Thành, cô gái tên Hạ Sợ. Một năm này Tả Thành 17 tuổi, Giang Hạ Sơ kém hai tháng nữa là tròn mười một tuổi.
Sau đó, tuyết ngừng rơi, rồi lại rơi xuống, chuyện xưa vòng đi vòng lại, số mạng quanh đi quẩn lại.
Cũng là ngày đó. . . . . .
Trong một góc đường bỏ hoang, trên mặt đất rõ ràng phủ đầy tuyết trắng nhưng lại tràn ngập tăm tối, có một loại đen tối được gọi là tối tăm mù mịt, đó chính là góc chết của lòng người, là nơi ánh mặt trời không thể chiếu vào được.
Trong góc khuất, có năm sáu người cả trai lẫn gái hung thần ác sát đang đứng, và một cô gái đang run lẩy bẩy nằm trên đất. Bọn họ thì vênh váo hả hê, cô gái lại vết thương chồng chất.
“Con nhóc lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng là gì sao? Con đường này là địa bàn của bọn tao.”
“Ở đây có rất nhiều tên ăn xin đã chết, không chừng mày sẽ là người tiếp theo.”
“Chết đi coi như xong, đỡ phải chướng mắt.”
“Cô ta thúi như vậy, làm bẩn thì thế nào?”
. . . . . .
Từng câu từng chữ chửi rủa, những cú đấm cú đá không ngừng rơi trên người cô gái gầy yếu, cô chỉ cắn răng, máu tươi hỗn độn bên khóe môi nhưng cô vẫn không nói tiếng nào.
Có đôi khi, chết cũng có thể xem như được giải thoát, nhưng có một số người lại không vứt bỏ được tôn nghiêm.
Người qua đường đi tới đi lui, buồn cười không? Thế nhưng lại không có ánh mắt nào dừng lại, thậm chí chỉ một thôi cũng không có.
Cuộc sống vốn là như vậy, bản thân mình và người khác, chia làm hai thế giới. Con người vốn là như vậy, keo kiệt thương hại, thói quen thờ ơ ơ hờ.
Cô gái nhắm hai mắt, có lẽ cầu nguyện Thượng Đế để cho cô chết có tôn nghiêm một chút sao? Là ảo giác sao? Trong Thu'Lệ; thoáng chốc, giống như cô nhìn thấy thiên sứ từ từ đứng trong tuyết, từng chút từng chút nhích lại gần mình, đột nhiên cô sợ, sợ thiên sứ sẽ ghét mùi thối và những vết bẩn trên người mình.
Cô đã không còn nghe rõ nữa, hốt hoảng một cái bỗng nhiên trời đất xoay tròn, thiếu niên xinh đẹp rất rõ ràng, mỗi một câu nói cũng rõ ràng.
“Còn động vào cô ấy một cái nữa, ở đây đã chết rất nhiều người, tiếp theo sẽ là bọn mày.” Giọng nói rất trầm, còn có âm u lạnh lẽo khắc nghiệt, lại giống như tiếng trời quanh quẩn vành tai cô gái.
“Mày là ai? Ở đây không có chuyện cho mày quan tâm.” Cô gái rất đáng ghét, giọng nói này đã quấy rầy đến thiên sứ của cô.
“Con đường này không phải là địa bàn của bọn mày.” Dừng một chút, “Mà là của nhà họ Tả.”
Sau đó những khuôn mặt hả hê vênh váo quay lại nhìn nhau, bắt đầu trở nên khúm núm, và cuối cùng bị gió cuốn đi sạch sẽ.
Mắt của cô rất đau, nhất định là đã sưng húp lên rất khó coi, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức mở ra thật lớn để nhìn thấy người thiếu niên ấy.
Nhưng thiếu niên đó vẫn không nhìn cô lấy một cái, giống như chỉ một người qua đường, thậm chí khi cậu xoay người còn mang theo một phần kiên quyết.
Không biết cô gái lấy dũng khí ở đâu ra, có thể là do đã rơi vào mức đường cùng, nên sẽ không bỏ qua một tia hy vọng đi. Cô đau đớn kéo tay thiếu niên đang bước chân đi. Giọng nói run rẩy, cô cầu xin: “Hãy dẫn tôi đi đi.” Trong mắt cô gần như tỏa ra hơi nóng, có một loại chất lỏng chưa quen thuộc không được khống chế, “Ở lại nơi này tôi sẽ chết.”
Danh dự của cô, bướng bỉnh của cô, thế nhưng cô đã hoàn toàn quên được.
Cô đã quên đi thứ gì đó qua rất nhiều năm, thế nhưng lại có thể học được tất cả những yếu ớt như thế này.
Thiếu niên không nhìn mặt cô gái, chỉ cau mày lại, nói: “Dơ tay tôi rồi.” Cậu ngẩng đầu, chống lại đôi mắt sưng húp của cô gái, không có chán ghét, nhưng cũng không có bất kỳ tình cảm gì, hỏi, “Tay tôi có đẹp không?” Hôm nay đã có một cô gái nói tay cậu rất đẹp đó, cậu muốn ngây thơ xác nhận lại một lần nữa.
Cô gái sững sờ một lúc lâu, cúi đầu nhìn đôi tay sáng bóng rõ ràng, gật đầu: “Ừ, tay anh rất đẹp.”
Đôi bàn tay thật là đẹp, đây hẳn là một kiệt tác tỉ mỉ của Thượng đế, nhưng lại bị cô gái này làm cho dơ bẩn, chỉ chút dấu vết đó cũng khiến cô gái cảm thấy chói mắt, cô rụt một cái tay lại.
Nhưng, cậu lại nắm lấy tay cô, có xúc cảm lạnh lẽo.
Dường như rất nhiều thứ đều ngừng lại, cô chỉ nghe cậu nói: “Tay cô cũng rất ấm.” Cô gái chỉ cảm thấy đang chìm nổi trôi giạt bỗng dưng bắt được bè gỗ, bởi vì có người nói, “Tôi sẽ không để cho cô chết.”
“Ừ.” Cô gái cũng không hay tin tưởng người khác, thế nhưng lần này cô lại không hoài nghi chút nào.
Đây chính là thiên sứ của cô.
“Cô tên là gì?”
“Sơ Ảnh, Thành Sơ Ảnh.”
Thiếu niên xoay người, dường như cô gái còn nghe thấy một câu: “Thì ra đôi tay này còn có thể cứu người, tôi vẫn cho rằng nó chỉ biết giết người thôi đấy?”
Mùa đông này rất bình thường, nhưng lại có rất nhiều chuyện xưa không tầm thường.
Sau nhiều năm qua đi, cô gái mới biết cô cũng chỉ là cái bóng của người đó, nhưng lại phạm vào một kết quả muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Trong trận tuyết này, từ đó bọn họ cũng không trốn thoát khỏi bánh xe của vận mệnh.
Năm tháng như thoi đưa, mùa đông tuyết năm ấy cũng không còn nữa, những câu chuyện tâm sự ấy còn lắng đọng được bao nhiêu, lại có bao nhiêu bị xói mòn.
Một mình Tả Thành đứng trong không gian trống rỗng, lạnh lẽo tăm tối, chỉ có ánh trăng xa xa đang chiếu lại ký ức mười một năm về trước của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.