Chương 71: Đơn giản nhất là quá trình kết hôn.【1】
Cố Nam Tây
11/06/2018
Edit: Quan Vũ.
Đầu ngón tay quấn lấy tóc của cô, anh lướt qua thật nhẹ nhàng, không dám làm mạnh hơn, giống như lời anh nói, cũng rất cẩn thận: “Hạ Sơ, anh không còn cách nào khác, cho nên, cứ ở lại bên cạnh anh như thế, thiếu em cái gì, anh sẽ lấy hết mọi thứ của anh tới để trả.”
Tất cả? Nội dung của cái từ này bao gồm rất nhiều rất nhiều đấy, tiền tài, vị thế, tôn nghiêm, chân tình, cuộc sống, thậm chí cả sinh mạng.
Nhưng mà Tả Thành lại dùng cái từ ngữ này, không hề do dự trong phút giây nào.
Thật đúng với câu nói kia, có được, có thể cho, là sẽ cho đi không tiếc.
Nhưng cô lại trả lời, thản nhiên, không nhanh không chậm: “Tất cả của anh? Tôi cũng không cần.”
Bởi vì không cần, nên mọi thứ của Tả Thành trở nên chẳng đáng một đồng nào.
Có đôi khi, nâng trái tim lên quá cao thì lúc ngã xuống, sẽ chỉ còn có bản thân mình biết mình đau bao nhiêu.
Đôi mắt sáng rực tối lại, giữa hai lông mày nhíu chặt lại, hơi tái đi, môi mỏng khẽ hé, đọc tên của cô, luyến lưu mấy phần, mấy phần yếu mềm: “Hạ Sơ——”
Chẳng biết đến lời nói đằng sau có hay không, Giang Hạ Sơ ngắt lời: “Bây giờ sao? Muốn đi đâu?”
Khổ sở tràn lan trong cổ họng, trên cửa sổ xe, phản chiếu đôi mắt u ám sa sầm của anh, như những vì sao mọc lên rồi rơi lả tả xuống mặt đất, không nói tiếng nào, xe được khởi động chậm rãi, lao nhanh trong màn đêm như tên bắn, càng ngày càng lao nhanh về phía trước.
“Đến đâu?” Giang Hạ Sơ vẫn chẳng có biểu tình ra mặt, lại hỏi.
“Cục dân chính.”
Ba chữ, bình tĩnh trả lời hòa nhã, nhưng lại khiến cho đôi mắt đang bình tĩnh nãy giờ của Giang Hạ Sơ trở nên rối loạn, giọng điệu khó chịu, và đâu đó có sự bất an: “Anh cứ phải gấp như thế à?”
Thật ra thì, cô cũng không nghĩ bản thân mình không thể sợ hãi như thế, thời khắc này, ba chữ này, là nỗi khiếp sợ của cô.
Tả Thành, thật đúng là không cho cô có cơ hội được nghỉ xả hơi.
Anh lái xe, không hề nhìn lại, góc mặt lạnh lùng âm u như phủ một tầng sương thu lạnh lẽo: “Mười một năm trước anh đã muốn làm như thế.”
Mười một năm trước, cô cũng chỉ mười một tuổi, người đàn ông này điên cuồng tới nỗi khiến cho người ta phải khiếp đảm, một lần gặp nhau, thế là đã được định sẵn là phải kéo dài suốt cả một đời như thế, lúc đó, anh ta cũng chỉ hơn mười bảy thôi.
Cô sợ, Tả Thành như thế. Sắc mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt rực rỡ lại ngổn ngang lạ thường, giọng nói mang sự run sợ ẩn đâu đó: “Nhưng anh cưới chị.”
Mười một năm trước, anh ta yêu cô.
Sáu năm trước, anh ta cưới chị của cô.
Hôm nay, anh ta lại muốn cưới cô làm vợ của anh ta.
Một trò hề quá nhiều thứ hoang đường mà, ngay cả bản thân cô diễn trong đó mà cũng vô cùng cảm thấy không thể nhịn cười.
Tả Thành cũng cười lạnh, lời nói chẳng đáng để tâm giống như đang diễn trò hề: “Ngoại trừ một tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, thì em chưa bao giờ là vợ của anh.”
Cô cười khẩy, bỗng cao giọng, nói toàn lời châm chọc: “Đã từng có người nói chưa như #Guānyǔ, anh đúng là một tên điên.”
Tên điên? Tả Thành cười gằn, không, nhìn xa xăm.
Nếu như Giang Hạ Sơ biết chị của cô không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên của Tả gia, mà là một cái quần trắng, cái quần trắng yêu thích của Giang Hạ Sơ đã dính máu năm ấy – năm mười bảy tuổi, có lẽ cô không tài nào chỉ mắng một câu đồ điên đâu nhỉ.
Quả thật, anh sẽ không để cho cô biết, mộ phần tổ tiên của Tả gia anh, chỉ có thể chôn cất người vợ mà anh thừa nhận.
Tả Thành thu lại nụ cười gằn rồi trả lời: “Chỉ có em.”
Mặc dù anh là đồ điên, nhưng cũng chẳng khẳng định mà cũng chẳng phủ định, mà, người dám mắng ra miệng như thế, ngoại trừ Giang Hạ Sơ ra thì không thể tìm ra người thứ hai.
Giang Hạ Sơ thở dài thườn thượt, dựa lên cửa sổ xe, phong cảnh đô thị được phản chiều ngược lại, ánh đèn neon rực rỡ, chói mắt, màu sắc lan tỏa khắp bầu trời, đôi mắt cô đang sầu thảm, hơi khép lại: “Tả Thành, anh cũng đã biến tôi thành kẻ điên giống như anh từng bước một từng bước một rồi.”
Điên cuồng đến nỗi muốn chết chung với người này, kết thúc mọi chuyện.
Nhưng cô lại sợ, sẽ trở thành loại người giống như anh ta.
“Như vậy cũng tốt.” Anh cười yếu ớt, khóe môi cứng nhắc.
Như vậy cũng tốt, ít nhất là bọn họ giống nhau.
Lúc đến cục dân chính thì đã là 7h, nhưng lại không hề trống rỗng chẳng có ai như Giang Hạ Sơ đã nghĩ, ánh sáng đèn khiến cô cảm thấy vô cùng chói mắt.
Xuống xe, Giang Hạ Sơ kéo kéo chiếc áo khoác mỏng manh trên người, nhưng vẫn không thể chống chịu được với cái lạnh: “Tả Thành, anh thật đúng là không gì không làm được, cái giờ này mà cục dân chính vẫn còn có người.”
Đây là lần đâu tiên biết đến, thì ra cục dân chính cũng có thể tăng ca, thật đúng với câu: Có tiền có thể sai quỷ khiến ma.
Tả Thành tiến lên ôm cô, Giang Hạ Sơ cũng không giãy giụa, bên trái, là hướng gió thổi, mà cô lại đứng ở bên phải, nên cảm thấy Tả Thành còn lạnh hơn cả gió.
“Hạ Sơ, anh muốn làm gì, thì chưa từng có bất cứ thứ gì ngăn cản được.”
Giọng điệu ngạo nghễ, l[q]đôn/Vũ/ không phải là kiểu cuồng vọng, mà là chuyện đương nhiên.
Quả thật, Tả Thành giống như lời anh ta nói.
Giang Hạ Sơ không đồng ý mà cũng không phủ định lại, khóe miệng câu thành một nụ cười lạnh, khiến cho má lúm đồng tiền nhạt hiện ra: “Anh đang ám chỉ điều gì sao?” Nhưng rồi lại tự trả lời, “Đạo lý này, năm năm trước, tôi đã biết.”
Cho nên, cô vẫn luôn vạn kiếp bất phục.
Tả Thành không nói gì cả, cũng chỉ nắm bàn tay anh lại, bấu chặt thêm một chút, nhiệt độ nơi đầu ngón tay lạnh lẽo vô ngần.
Còn Giang Hạ Sơ thì lại bất ngờ quay đầu lai nhìn Tả Thành không kịp đề phòng, giọng bất cần: “Một cuộc không vui, tôi còn tưởng rằng ít nhất có thể đợi đến ngày mai rồi mới đội cái dòng họ đáng ghét lên đầu đấy chứ.”
Cô cười thật tà tứ, nụ cười không phải là của Giang Hạ Sơ, cười chói mắt vô cùng.
Bàn về diễn trò, chắc chắn Giang Hạ Sơ là nhất, chẳng qua là trước mặt Tả Thành thì cô chán ghét thế nào thì sẽ biểu lộ ra thế ấy, toàn bộ, không hề che giấu.
“Sau này không nên chọc anh giận.” Dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng trào phúng của Giang Hạ Sơ, giữa đôi lông mày toàn là tức giận.
Chọc giận anh, đối với cô mà nói, thì dễ dàng, hơn nữa còn làm không biết mệt, cô cười cười, làm lơ, bước từng bước về phía trước rồi vào trong.
Lòng bàn tay Tả Thành rơi vào hư không, chỉ còn là một mảnh thê lương lạnh lẽo. Cười gằn, tự giễu.
Chẳng biết Tả Thành dùng cách gì, chắc chẳng ngoại trừ uy hiếp dụ lợi đâu, rất nhiều người đang chờ ở trong phòng, ở dưới thì kết hoa khiến cho họ giống như bị lãnh đạo đến kiểm tra, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu lên.
Cũng có một người ngoại lệ.
Bác gái ở chỗ công chứng, có lẽ là bị lôi ra khỏi chăn, cho nên nằm ngủ gục trên bàn, híp mắt, giống như đang ngủ mà cũng chẳng phải là ngủ, lầm bầm luyên thuyên mãi: “Mệt chết tôi rồi, đã tối mờ tối mịt tới nơi rồi mà cũng không cho người ta được sống yên, tăng ca cái gì chứ, động kinh à.”
Ban nãy, lúc cấp trên dặn dò, có lẽ vị bác gái này đang đánh cờ với Chu công, thế cho nên người bên ngoài sợ hết hồn hết vía, còn vị bác gái bên trong thì ngây người ra.
Tả Thành dắt tay Giang Hạ Sơ, cùng ngồi xuống cạnh nhau, một người thì mặt lạnh như tiền, một người thì lạnh lùng bất cần lại âm u.
“Cộc cộc cộc——” Ngón tay thon dài trắng nõn gõ trên bàn, vang lên những tiếng nặng nề.
Bác gái bị quấy rầy giấc ngủ thì cơn giận thổi bùng lên, không ngẩng đầu mà tức giận hét to: “Gõ cái gì mà gõ, có chịu để cho người khác ngủ không hả.” Bóp nắn giữa hai chân mày, ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ ngủ mông lung, nhìn lướt qua hai người đối diện, thế là Q/Vũ dđl"[q"]d kiềm nén nét mặt đen thui sa sầm lại, “Các ngươi đến nhầm chỗ rồi.” Mặt mày âm u, chỉ chỉ ra cửa, “Ly hôn, ra cửa quẹo trái, rồi đi thẳng.”
“Ha.” Một tiếng cười khẽ, Giang Hạ Sơ chuyển mắt sang, nhìn gương mặt tuấn tú nặng nề khủng khiếp khó tả của Tả Thành, nhưng giọng điệu lại mang mấy phần vui vẻ khi người khác gặp họa, “Tả Thành, thật là buồn cười, đúng không hả?”
Quả thật, bọn họ đi chung với nhau chẳng hề có sự vui vẻ của giống như người yêu một chút nào.
Mặt Tả Thành lạnh lùng, liếc mắt nhìn Giang Hạ Sơ, bóng đen chỉm nổi trong con ngươi, cũng không thèm nhìn vị bác gái còn đang mơ màng nén cơn giận kia, quăng ra một câu lạnh như băng: “Cho bà ba phút đồng hồ, nếu như không thể làm được, thay người.”
“Hả?” Buồn ngủ ban đầu đã tan hơn phân nửa, giữa hai đầu nhân mày nhíu chặt lại thành từng lằn nếp nhăn, có nghĩa là vô cùng không hiểu. Con mắt có vành mắt đen thùi lùi liếc từ trên xuống dưới từ dưới lên trên nhiều lần.
Nam thì u ám, còn nữ thì lạnh lùng, đâu có chút vui sướng của việc kết hôn chứ.
Trông thế nào cũng giống như là ly hôn!
Bác gái giám định xong, là một đôi.
Một đôi mắt đen như băng ngàn năm liếc một vòng, bác gái đang trong hoang mang chỉ cảm thấy toàn thân rợn cả tóc gáy.
Người đàn ông thật đẹp trai, khí thế thật là đáng sợ mà! Bác gái đã hơn bốn mươi tuổi run sợ trong tiếc hận.
“Tôi không muốn nói lần thứ hai.” Giọng điệu thì nghe có vẻ như bình thản, hấp dẫn, nhưng nói thì lại khiến cho người ta run rẩy.
Một câu nói, như đóng băng cả ngàn dặm.
Bác gái vẫn đang trong trạng thái không biết làm như thế nào, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là một lần buột miệng sẽ thành hối hận muôn đời, chén cơm của bà a, suýt nữa đã bị đập, thế là hoàn toàn lên tinh thần trong nháy mắt, chẳng qua là trái tim bé nhỏ lại đập loạn kinh hồn, nói chuyện thì hơi lặp bặp: “Thế, thế yêu cầu trước tiên, trước tiên là cởi mũ ra rồi chụp tấm hình, sau đó còn cần thẻ căn cước và hộ khẩu bản gốc.”
Đây là lần đầu tiên bác gái luôn nhanh nhẹn phách lối sợ tới hết hồn hết vía như thế, không thể không nói, Tả Thành, người có thể miễn dịch với người đàn ông này, thật sự là quá ít ỏi.
Đẩy hai tấm thẻ căn cước qua, khẽ mởi môi mỏng ra: “Toàn bộ quá trình, cứ miễn đi, đóng dấu là được rồi.” Tả Thành nói ít mà ý nhiều, giọng nói mang phong cách của Tả thị, trước sau như một: Bá đạo, dứt khoát, duy ngã độc tôn.
Bác gái nhướn cao chân mày tạo thành những vạch đen trên trán: “Hả?” Tình huống gì đây, từ xưa đến nay, chưa từng có đấy. Bác gái làm giấy chứng nhận kết hôn mười mấy năm rối loạn. Người đàn ông trước mắt liếc mắt lạnh lùng thâm sâu, bác gái không kịp kinh ngạc thì đã vội vàng gật đầu: “A.”
Sau đó, dùng tốc độ chưa từng có trong lịch sử dựng nước đóng con dấu thiêng liêng xuống.
Đằng trai Tả Thành, bên gái Giang Hạ Sơ.
Yêu cầu kết hôn, phù hợp với quy định của luật Hôn nhân nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, đã được đăng ký, nay cấp phát giấy chứng nhận.
Không có tin tức dư thừa nào nữa, nghi thức /l/q?d? thiêng liêng, quá trình vội vã, giấy chứng nhận kết hôn đơn giản.
Nhưng vẫn đủ để giam cầm cô cả đời.
Đầu ngón tay quấn lấy tóc của cô, anh lướt qua thật nhẹ nhàng, không dám làm mạnh hơn, giống như lời anh nói, cũng rất cẩn thận: “Hạ Sơ, anh không còn cách nào khác, cho nên, cứ ở lại bên cạnh anh như thế, thiếu em cái gì, anh sẽ lấy hết mọi thứ của anh tới để trả.”
Tất cả? Nội dung của cái từ này bao gồm rất nhiều rất nhiều đấy, tiền tài, vị thế, tôn nghiêm, chân tình, cuộc sống, thậm chí cả sinh mạng.
Nhưng mà Tả Thành lại dùng cái từ ngữ này, không hề do dự trong phút giây nào.
Thật đúng với câu nói kia, có được, có thể cho, là sẽ cho đi không tiếc.
Nhưng cô lại trả lời, thản nhiên, không nhanh không chậm: “Tất cả của anh? Tôi cũng không cần.”
Bởi vì không cần, nên mọi thứ của Tả Thành trở nên chẳng đáng một đồng nào.
Có đôi khi, nâng trái tim lên quá cao thì lúc ngã xuống, sẽ chỉ còn có bản thân mình biết mình đau bao nhiêu.
Đôi mắt sáng rực tối lại, giữa hai lông mày nhíu chặt lại, hơi tái đi, môi mỏng khẽ hé, đọc tên của cô, luyến lưu mấy phần, mấy phần yếu mềm: “Hạ Sơ——”
Chẳng biết đến lời nói đằng sau có hay không, Giang Hạ Sơ ngắt lời: “Bây giờ sao? Muốn đi đâu?”
Khổ sở tràn lan trong cổ họng, trên cửa sổ xe, phản chiếu đôi mắt u ám sa sầm của anh, như những vì sao mọc lên rồi rơi lả tả xuống mặt đất, không nói tiếng nào, xe được khởi động chậm rãi, lao nhanh trong màn đêm như tên bắn, càng ngày càng lao nhanh về phía trước.
“Đến đâu?” Giang Hạ Sơ vẫn chẳng có biểu tình ra mặt, lại hỏi.
“Cục dân chính.”
Ba chữ, bình tĩnh trả lời hòa nhã, nhưng lại khiến cho đôi mắt đang bình tĩnh nãy giờ của Giang Hạ Sơ trở nên rối loạn, giọng điệu khó chịu, và đâu đó có sự bất an: “Anh cứ phải gấp như thế à?”
Thật ra thì, cô cũng không nghĩ bản thân mình không thể sợ hãi như thế, thời khắc này, ba chữ này, là nỗi khiếp sợ của cô.
Tả Thành, thật đúng là không cho cô có cơ hội được nghỉ xả hơi.
Anh lái xe, không hề nhìn lại, góc mặt lạnh lùng âm u như phủ một tầng sương thu lạnh lẽo: “Mười một năm trước anh đã muốn làm như thế.”
Mười một năm trước, cô cũng chỉ mười một tuổi, người đàn ông này điên cuồng tới nỗi khiến cho người ta phải khiếp đảm, một lần gặp nhau, thế là đã được định sẵn là phải kéo dài suốt cả một đời như thế, lúc đó, anh ta cũng chỉ hơn mười bảy thôi.
Cô sợ, Tả Thành như thế. Sắc mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt rực rỡ lại ngổn ngang lạ thường, giọng nói mang sự run sợ ẩn đâu đó: “Nhưng anh cưới chị.”
Mười một năm trước, anh ta yêu cô.
Sáu năm trước, anh ta cưới chị của cô.
Hôm nay, anh ta lại muốn cưới cô làm vợ của anh ta.
Một trò hề quá nhiều thứ hoang đường mà, ngay cả bản thân cô diễn trong đó mà cũng vô cùng cảm thấy không thể nhịn cười.
Tả Thành cũng cười lạnh, lời nói chẳng đáng để tâm giống như đang diễn trò hề: “Ngoại trừ một tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, thì em chưa bao giờ là vợ của anh.”
Cô cười khẩy, bỗng cao giọng, nói toàn lời châm chọc: “Đã từng có người nói chưa như #Guānyǔ, anh đúng là một tên điên.”
Tên điên? Tả Thành cười gằn, không, nhìn xa xăm.
Nếu như Giang Hạ Sơ biết chị của cô không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên của Tả gia, mà là một cái quần trắng, cái quần trắng yêu thích của Giang Hạ Sơ đã dính máu năm ấy – năm mười bảy tuổi, có lẽ cô không tài nào chỉ mắng một câu đồ điên đâu nhỉ.
Quả thật, anh sẽ không để cho cô biết, mộ phần tổ tiên của Tả gia anh, chỉ có thể chôn cất người vợ mà anh thừa nhận.
Tả Thành thu lại nụ cười gằn rồi trả lời: “Chỉ có em.”
Mặc dù anh là đồ điên, nhưng cũng chẳng khẳng định mà cũng chẳng phủ định, mà, người dám mắng ra miệng như thế, ngoại trừ Giang Hạ Sơ ra thì không thể tìm ra người thứ hai.
Giang Hạ Sơ thở dài thườn thượt, dựa lên cửa sổ xe, phong cảnh đô thị được phản chiều ngược lại, ánh đèn neon rực rỡ, chói mắt, màu sắc lan tỏa khắp bầu trời, đôi mắt cô đang sầu thảm, hơi khép lại: “Tả Thành, anh cũng đã biến tôi thành kẻ điên giống như anh từng bước một từng bước một rồi.”
Điên cuồng đến nỗi muốn chết chung với người này, kết thúc mọi chuyện.
Nhưng cô lại sợ, sẽ trở thành loại người giống như anh ta.
“Như vậy cũng tốt.” Anh cười yếu ớt, khóe môi cứng nhắc.
Như vậy cũng tốt, ít nhất là bọn họ giống nhau.
Lúc đến cục dân chính thì đã là 7h, nhưng lại không hề trống rỗng chẳng có ai như Giang Hạ Sơ đã nghĩ, ánh sáng đèn khiến cô cảm thấy vô cùng chói mắt.
Xuống xe, Giang Hạ Sơ kéo kéo chiếc áo khoác mỏng manh trên người, nhưng vẫn không thể chống chịu được với cái lạnh: “Tả Thành, anh thật đúng là không gì không làm được, cái giờ này mà cục dân chính vẫn còn có người.”
Đây là lần đâu tiên biết đến, thì ra cục dân chính cũng có thể tăng ca, thật đúng với câu: Có tiền có thể sai quỷ khiến ma.
Tả Thành tiến lên ôm cô, Giang Hạ Sơ cũng không giãy giụa, bên trái, là hướng gió thổi, mà cô lại đứng ở bên phải, nên cảm thấy Tả Thành còn lạnh hơn cả gió.
“Hạ Sơ, anh muốn làm gì, thì chưa từng có bất cứ thứ gì ngăn cản được.”
Giọng điệu ngạo nghễ, l[q]đôn/Vũ/ không phải là kiểu cuồng vọng, mà là chuyện đương nhiên.
Quả thật, Tả Thành giống như lời anh ta nói.
Giang Hạ Sơ không đồng ý mà cũng không phủ định lại, khóe miệng câu thành một nụ cười lạnh, khiến cho má lúm đồng tiền nhạt hiện ra: “Anh đang ám chỉ điều gì sao?” Nhưng rồi lại tự trả lời, “Đạo lý này, năm năm trước, tôi đã biết.”
Cho nên, cô vẫn luôn vạn kiếp bất phục.
Tả Thành không nói gì cả, cũng chỉ nắm bàn tay anh lại, bấu chặt thêm một chút, nhiệt độ nơi đầu ngón tay lạnh lẽo vô ngần.
Còn Giang Hạ Sơ thì lại bất ngờ quay đầu lai nhìn Tả Thành không kịp đề phòng, giọng bất cần: “Một cuộc không vui, tôi còn tưởng rằng ít nhất có thể đợi đến ngày mai rồi mới đội cái dòng họ đáng ghét lên đầu đấy chứ.”
Cô cười thật tà tứ, nụ cười không phải là của Giang Hạ Sơ, cười chói mắt vô cùng.
Bàn về diễn trò, chắc chắn Giang Hạ Sơ là nhất, chẳng qua là trước mặt Tả Thành thì cô chán ghét thế nào thì sẽ biểu lộ ra thế ấy, toàn bộ, không hề che giấu.
“Sau này không nên chọc anh giận.” Dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng trào phúng của Giang Hạ Sơ, giữa đôi lông mày toàn là tức giận.
Chọc giận anh, đối với cô mà nói, thì dễ dàng, hơn nữa còn làm không biết mệt, cô cười cười, làm lơ, bước từng bước về phía trước rồi vào trong.
Lòng bàn tay Tả Thành rơi vào hư không, chỉ còn là một mảnh thê lương lạnh lẽo. Cười gằn, tự giễu.
Chẳng biết Tả Thành dùng cách gì, chắc chẳng ngoại trừ uy hiếp dụ lợi đâu, rất nhiều người đang chờ ở trong phòng, ở dưới thì kết hoa khiến cho họ giống như bị lãnh đạo đến kiểm tra, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu lên.
Cũng có một người ngoại lệ.
Bác gái ở chỗ công chứng, có lẽ là bị lôi ra khỏi chăn, cho nên nằm ngủ gục trên bàn, híp mắt, giống như đang ngủ mà cũng chẳng phải là ngủ, lầm bầm luyên thuyên mãi: “Mệt chết tôi rồi, đã tối mờ tối mịt tới nơi rồi mà cũng không cho người ta được sống yên, tăng ca cái gì chứ, động kinh à.”
Ban nãy, lúc cấp trên dặn dò, có lẽ vị bác gái này đang đánh cờ với Chu công, thế cho nên người bên ngoài sợ hết hồn hết vía, còn vị bác gái bên trong thì ngây người ra.
Tả Thành dắt tay Giang Hạ Sơ, cùng ngồi xuống cạnh nhau, một người thì mặt lạnh như tiền, một người thì lạnh lùng bất cần lại âm u.
“Cộc cộc cộc——” Ngón tay thon dài trắng nõn gõ trên bàn, vang lên những tiếng nặng nề.
Bác gái bị quấy rầy giấc ngủ thì cơn giận thổi bùng lên, không ngẩng đầu mà tức giận hét to: “Gõ cái gì mà gõ, có chịu để cho người khác ngủ không hả.” Bóp nắn giữa hai chân mày, ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ ngủ mông lung, nhìn lướt qua hai người đối diện, thế là Q/Vũ dđl"[q"]d kiềm nén nét mặt đen thui sa sầm lại, “Các ngươi đến nhầm chỗ rồi.” Mặt mày âm u, chỉ chỉ ra cửa, “Ly hôn, ra cửa quẹo trái, rồi đi thẳng.”
“Ha.” Một tiếng cười khẽ, Giang Hạ Sơ chuyển mắt sang, nhìn gương mặt tuấn tú nặng nề khủng khiếp khó tả của Tả Thành, nhưng giọng điệu lại mang mấy phần vui vẻ khi người khác gặp họa, “Tả Thành, thật là buồn cười, đúng không hả?”
Quả thật, bọn họ đi chung với nhau chẳng hề có sự vui vẻ của giống như người yêu một chút nào.
Mặt Tả Thành lạnh lùng, liếc mắt nhìn Giang Hạ Sơ, bóng đen chỉm nổi trong con ngươi, cũng không thèm nhìn vị bác gái còn đang mơ màng nén cơn giận kia, quăng ra một câu lạnh như băng: “Cho bà ba phút đồng hồ, nếu như không thể làm được, thay người.”
“Hả?” Buồn ngủ ban đầu đã tan hơn phân nửa, giữa hai đầu nhân mày nhíu chặt lại thành từng lằn nếp nhăn, có nghĩa là vô cùng không hiểu. Con mắt có vành mắt đen thùi lùi liếc từ trên xuống dưới từ dưới lên trên nhiều lần.
Nam thì u ám, còn nữ thì lạnh lùng, đâu có chút vui sướng của việc kết hôn chứ.
Trông thế nào cũng giống như là ly hôn!
Bác gái giám định xong, là một đôi.
Một đôi mắt đen như băng ngàn năm liếc một vòng, bác gái đang trong hoang mang chỉ cảm thấy toàn thân rợn cả tóc gáy.
Người đàn ông thật đẹp trai, khí thế thật là đáng sợ mà! Bác gái đã hơn bốn mươi tuổi run sợ trong tiếc hận.
“Tôi không muốn nói lần thứ hai.” Giọng điệu thì nghe có vẻ như bình thản, hấp dẫn, nhưng nói thì lại khiến cho người ta run rẩy.
Một câu nói, như đóng băng cả ngàn dặm.
Bác gái vẫn đang trong trạng thái không biết làm như thế nào, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là một lần buột miệng sẽ thành hối hận muôn đời, chén cơm của bà a, suýt nữa đã bị đập, thế là hoàn toàn lên tinh thần trong nháy mắt, chẳng qua là trái tim bé nhỏ lại đập loạn kinh hồn, nói chuyện thì hơi lặp bặp: “Thế, thế yêu cầu trước tiên, trước tiên là cởi mũ ra rồi chụp tấm hình, sau đó còn cần thẻ căn cước và hộ khẩu bản gốc.”
Đây là lần đầu tiên bác gái luôn nhanh nhẹn phách lối sợ tới hết hồn hết vía như thế, không thể không nói, Tả Thành, người có thể miễn dịch với người đàn ông này, thật sự là quá ít ỏi.
Đẩy hai tấm thẻ căn cước qua, khẽ mởi môi mỏng ra: “Toàn bộ quá trình, cứ miễn đi, đóng dấu là được rồi.” Tả Thành nói ít mà ý nhiều, giọng nói mang phong cách của Tả thị, trước sau như một: Bá đạo, dứt khoát, duy ngã độc tôn.
Bác gái nhướn cao chân mày tạo thành những vạch đen trên trán: “Hả?” Tình huống gì đây, từ xưa đến nay, chưa từng có đấy. Bác gái làm giấy chứng nhận kết hôn mười mấy năm rối loạn. Người đàn ông trước mắt liếc mắt lạnh lùng thâm sâu, bác gái không kịp kinh ngạc thì đã vội vàng gật đầu: “A.”
Sau đó, dùng tốc độ chưa từng có trong lịch sử dựng nước đóng con dấu thiêng liêng xuống.
Đằng trai Tả Thành, bên gái Giang Hạ Sơ.
Yêu cầu kết hôn, phù hợp với quy định của luật Hôn nhân nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, đã được đăng ký, nay cấp phát giấy chứng nhận.
Không có tin tức dư thừa nào nữa, nghi thức /l/q?d? thiêng liêng, quá trình vội vã, giấy chứng nhận kết hôn đơn giản.
Nhưng vẫn đủ để giam cầm cô cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.