Chương 1: Mở đầu: Tù sủng
Cố Nam Tây
06/09/2016
Có một loài hoa nở vào mùa Hạ, với cái tên rất đẹp—— Anh túc. Thời kỳ nở hoa của anh túc rất ngắn, nở ra không đủ, mười mùa hoa luân hồi, mùa hạ tránh không khỏi mặc sức anh túc.
Trong thành phố Tả Thành, có một toà nhà tên Đồng Tước, khoá Giang Hạ Sơ. Thành khóa Hạ Sơ, thoáng một cái đã cách một đời.
Chớp mắt, đã đến mùa hạ, tháng tư mùa hoa anh túc nở, rất lạnh rất lạnh.
Ban đêm, ánh trăng không tròn, màu vàng hơi đỏ che kín một tầng mỏng manh. Gió mát thổi lăn tăn mặt hồ nước mùa hè, như hàng chân mày cô vẫn chìm trong cơn mộng.
Một giọt lệ chảy xuống làm ướt áo gối. Dưới ánh đèn thuỷ tinh, mặt cô gái tái nhợt, bờ môi đỏ tươi xinh đẹp nhếch lên.
Người không tỉnh, mộng không tán, bên gối rối loạn suy nghĩ của ai?
Trong phòng ánh đèn mờ mờ, lại chưa bao giờ u ám, bởi vì cô gái đó sợ bóng tối.
Cách một chiếc áo gối, bên cạnh cô là Tả Thành. Ánh trăng chiếu rọi bóng người trên giường đang run rẩy, một đôi mắt còn đen hơn bóng đêm từ từ mở ra.
Cô gái bên cạnh run nhè nhẹ, Tả Thành đưa tay, vòng quanh cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Thâm Hạ, tỉnh tỉnh, Thâm Hạ, đừng sợ.”
Giang Thâm Hạ bị bóng đè, kéo dài mấy tiếng trời ơi, tỉnh, lại tiếp tục, có lúc lại không tỉnh được.
Tay Tả Thành lúc nào cũng rất lạnh, ôm bả vai Giang Thâm Hạ, nhiệt độ xông vào da cô. Lông mi dài giống như cánh bướm bị làm ướt, khẽ run, lần nữa mở ra, con ngươi sương mù cực kỳ giống như đứa trẻ bị lạc đường, bất lực, sợ hãi như vậy. Cô quay đầu, nhìn người bên cạnh mình, nhỏ giọng thăm dò: “Tả Thành?”
Mới vừa rồi là mơ, vậy bây giờ thì sao? Là thật sao? Nhưng tại sao lại giống như đang mơ vậy?
Động tác của anh dịu dàng vỗ vai cô, trong giọng nói có chứa mê hoặc thuộc về Tả Thành: “Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi.”
Bên trong ánh mắt, không có chút xíu nhập nhèm, cô tỉnh táo như vậy, nhưng lại cảm thấy hốt hoảng, cô lôi ống tay áo của anh: “Tả Thành, Tả Thành, là anh có đúng không?”
Đây không phải là mơ có đúng không? Vậy mới vừa rồi là cái gì? Cũng không phải là mơ. Rốt cuộc cô là ai? Là Giang Thâm Hạ? Thật sao?
Tả Thành hôn một cái lên chân mày đang nhíu lại của cô, khuôn mặt tuấn tú không nguội lạnh như thường ngày: “Ừ, Thâm Hạ, là anh.”
Hạ Sơ, anh vẫn chỉ luôn có mình em. Trong lòng anh kêu tên Hạ Sơ, chứ không phải là Thâm Hạ, thế nhưng đây là bí mật của anh, không thể để cho cô gái này biết được.
Vốn dĩ đang nắm tay áo của Tả Thành, đột nhiên buông ra. Tả Thành, có thể đừng gạt em không, em đã tỉnh táo. . . . . .
Tiếng nước trong và gợn sóng vang vọng giữa ban đêm trống trải, cô ghé vào người anh nỉ non: “Lúc nãy em nằm mơ, em mơ thấy em biến thành Hạ Sơ, lúc Hạ Sơ mười một tuổi, Hạ Sơ mười sáu tuổi, Hạ Sơ mười bảy tuổi, mỗi dáng vẻ của Hạ Sơ đều có, Hạ Sơ cười, chỉ chốc lát sau, lại khóc, khóc đến thật đau lòng.” Tay lướt nhẹ qua gối đầu ươn ướt, “Nhìn xem, gối đầu đều ướt rồi, giống như người khóc đó thật sự là em.” Cô nhìn anh, không cẩn thận nước mắt lại trượt xuống.
Cô nhìn thấy rồi, con ngươi Tả Thành đột nhiên biến thành màu đen, sắc bén giống như chim ưng ban đêm.
Tả Thành ôm cô thật chặt, giọng nói bỗng nhiên không lưu loát: “Thâm Hạ, đừng nói nữa.”
Rốt cuộc, cô đã mơ thấy gì? Mà Tả Thành lại sợ như vậy, Giang Thâm Hạ không nên tỉnh táo, mặc kệ là mơ, hay là tỉnh, đều không nên tỉnh táo.
Cô cứng nhắc không nhúc nhích, chỉ là càng không ngừng lẩm bẩm giấc mơ của mình: “Không, Hạ Sơ khóc, khóc suốt, mưa rơi rất to, cô ấy nói cô ấy sợ hãi, nói cô ấy bị lạc rồi, không về được, chúng ta làm cho Hạ Sơ trở về có được không?”
Sau đó cô không nói câu nào nữa, chỉ là nâng mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt giống như người đi ra từ trong bức hoạ Tố Miêu thời Trung Cổ, trống rỗng như thế.
Tả Thành nhìn lông mày cô, môi cô, mặt cô, duy chỉ có không nhìn mắt cô, anh nói: “Thâm Hạ, Hạ Sơ đi rồi, đi đến một nơi rất xa, cô ấy rất tốt, cho nên, đừng nhớ đến cô ấy nữa, hãy quên cô ấy đi có được không?”
Giang Hạ Sơ không thể trở về, không thể, như vậy anh mới có thể giữ cô lại được.
Ánh mắt lạnh lẽo, mờ đi, mặt cô không chút thay đổi hỏi: “Anh hi vọng em quên sao? Tả Thành, không phải anh hi vọng em nhớ tới Hạ Sơ sao? Không hy vọng cô ấy trở lại sao?”
Đột nhiên, khiến người ta trầm mặc, thật lâu, anh mới mở miệng, giống như mê hoặc: “Thâm Hạ, anh là Tả Thành, là Tả Thành em yêu, anh vẫn sẽ ở cùng với em, cho nên đừng suy nghĩ lung tung có được không?”
Cái gì cũng đều có thể sai, cái gì cũng đều có thể quên, hoặc là nhớ, cái gì cũng có thể thay đổi được, chỉ phải nhớ kỹ cô yêu anh, anh chỉ muốn như vậy.
Cô đột nhiên cười lạnh: “Đúng vậy nha, anh là Tả Thành Thâm Hạ yêu, anh sẽ luôn luôn ở cùng với Thâm Hạ có đúng không?”
Cô nói Thâm Hạ, mà không phải em.
Chốc lát, anh mới gật đầu: “Ừ.”
Cũng trong chốc lát này, Tả Thành nghĩ, rốt cuộc anh là cùng với cô, hay là Giang Thâm Hạ, dù tỉnh táo ngay từ đầu chí cuối anh cũng bắt đầu mơ hồ.
Cô vẫn cười yếu ớt, trong mắt che kín một tầng băng sương thật dày: “Nhưng mà, Thâm Hạ đã lên thiên đường rồi, anh cũng muốn theo chị ấy sao?” Cô nặng nề đẩy anh ra, “Anh không cần Hạ Sơ trở lại, anh để cho cô ấy đi đến một nơi rất xa, nhưng mà, Tả Thành, Hạ Sơ đã trở lại, em đã trở về rồi.”
Giang Hạ Sơ trở lại, một giấc mộng, cô hoàn toàn tỉnh táo, thì ra cô không phải Giang Thâm Hạ, mà là Giang Hạ Sơ, cô thế nhưng quên mất.
Tả Thành gần như không thể tin: “Thâm Hạ, em——” Trong mắt anh giống như chớp một cái thì ngôi sao sẽ rơi xuống, giải tán tất cả ánh sáng lung linh.
“Không, tôi không phải Thâm Hạ, tôi là Hạ Sơ.” Cô cười lạnh, cười ra nước mắt.
Rốt cuộc, cô đã tỉnh, Tả Thành cũng tỉnh mộng.
Trên đời không còn Giang Thâm Hạ yêu Tả Thành nữa rồi, chỉ có Giang Hạ Sơ hận Tả Thành mà thôi.
Giang Hạ Sơ là nắm cát trong tay Tả Thành, dùng sức, dụng tâm như vậy nhưng vẫn không thể nào nắm chặt, cô vẫn muốn đẩy anh ra sao? Coi như không thể địa lão thiên hoang*, vậy cũng nên dài thêm một chút, một chút là được rồi.
(*): dùng để chỉ một thời gian trôi qua rất dài.
Anh còn chưa kịp yêu cô nhiều một chút, nhiều hơn một chút nữa.
Anh còn chưa kịp nói cho cô biết, cây hướng dương trên sân thượng đã nở hoa.
Anh còn chưa kịp đổi rèm cửa sổ thành màu trắng cô yêu thích.
Anh còn chưa kịp để cho cô quên vội vàng qua lại, cùng anh đến bạc đầu.
. . . . . .
Thì ra là có nhiều chuyện chưa kịp làm như vậy, cô đã tỉnh táo lại.
Cô lui về phía sau, từng chút từng chút, cùng anh kéo ra khoảng cách khó chạm vào. Trong cổ họng giống như tắc nghẹn cái gì đó, khó có thể phát âm, nhưng cô dừng lại không được, nói ra sự thật xấu xí như vậy: “Thâm Hạ yêu Tả Thành, nhưng mà, tôi không phải Thâm Hạ, Tả Thành, tôi là Giang Hạ Sơ, trí nhớ trong mơ đều là tôi, cho nên mới phải rõ ràng như vậy, cho nên tôi mới có thể khóc.” Từng chữ từng chữ, bất ngờ lạnh lẽo, lạnh thấu xương, “Tôi là Giang Hạ Sơ, Thâm Hạ chết rồi, là anh, là anh xoá sạch ký ức của tôi, là anh biến tôi thành chị ấy, bởi vì Giang Hạ Sơ vĩnh viễn sẽ không yêu anh, nhưng Giang Thâm Hạ không giống như vậy, cho nên, anh biến tôi thành chị ấy, có đúng không?” Anh trầm mặc, trong mắt sương chiều nặng nề, cô lại rống to, nhìn gần: “Có đúng không?”
Tả Thành vẫn không nói như cũ, chỉ là những ánh sáng trong đôi mắt từng chút từng chút ảm đạm.
Anh không giải thích, anh cam chịu.
Giang Hạ Sơ cười lạnh, cười ra nước mắt.
Giang Thâm Hạ —— chị gái của cô, đã sớm mai táng vào một buổi tối mười hai năm trước, Tả Thành lại buồn cười đến mức khiến cô trở thành Giang Thâm Hạ.
Nửa năm, 183 ngày, 4392 giờ, vô số từng phút từng giây, Tả Thành đều lừa cô.
Khi đó, cô mới tỉnh.
Anh nói: “Em là Thâm Hạ.”
Cô u mê lặp lại: “Tôi là Thâm Hạ.”
Anh nói: “Có nhớ không? Thâm Hạ yêu ai?”
Cô nghĩ tới: “Thâm Hạ yêu Tả Thành nha, đúng là yêu Tả Thành rồi.”
Anh nói: “Ừ, anh là Tả Thành, anh là Tả Thành của em.”
Cô cười: “Anh là Tả Thành, Tả Thành, là anh, em yêu anh, anh đã trở lại bên cạnh em rồi.”
. . . . . .
Buồn cười biết bao, cô ngu ngốc như thế, nhưng anh lại khôn khéo như vậy.
Đáng xấu hổ như vậy, thế nhưng lại trộm trái tim của một bệnh nhân động kinh.
Động kinh nha, đáng sợ như ma quỷ vậy, không nhớ rõ mình là ai, sẽ khóa lại một vài thứ, rối loạn một số thứ.
Giang Hạ Sơ trở lại, mang theo phòng bị giống như trước kia, chán ghét đã trở lại, Tả Thành thu tay đã vương ra, giữa lông mày rậm rạp, bờ môi thật mỏng giống như tự mình đùa cợt: “Em nghĩ tới, anh còn tưởng rằng có thể lừa gạt em cả đời đấy?”
Tại sao lại không lừa gạt cả đời chứ? Nhất định là anh không đủ cố gắng. Sáu năm trước, anh hy vọng thần kinh cô tốt lên, nhưng hiện giờ anh căm ghét cô tỉnh táo như vậy.
Con người, quả nhiên là có lòng tham. Sáu năm trước, Giang Hạ Sơ động kinh biến thành Quý Khiêm Thành. Sáu năm sau, Giang Hạ Sơ lại một lần nữa động kinh, biến thành Giang Thâm Hạ.
Trong thành phố Tả Thành, có một toà nhà tên Đồng Tước, khoá Giang Hạ Sơ. Thành khóa Hạ Sơ, thoáng một cái đã cách một đời.
Chớp mắt, đã đến mùa hạ, tháng tư mùa hoa anh túc nở, rất lạnh rất lạnh.
Ban đêm, ánh trăng không tròn, màu vàng hơi đỏ che kín một tầng mỏng manh. Gió mát thổi lăn tăn mặt hồ nước mùa hè, như hàng chân mày cô vẫn chìm trong cơn mộng.
Một giọt lệ chảy xuống làm ướt áo gối. Dưới ánh đèn thuỷ tinh, mặt cô gái tái nhợt, bờ môi đỏ tươi xinh đẹp nhếch lên.
Người không tỉnh, mộng không tán, bên gối rối loạn suy nghĩ của ai?
Trong phòng ánh đèn mờ mờ, lại chưa bao giờ u ám, bởi vì cô gái đó sợ bóng tối.
Cách một chiếc áo gối, bên cạnh cô là Tả Thành. Ánh trăng chiếu rọi bóng người trên giường đang run rẩy, một đôi mắt còn đen hơn bóng đêm từ từ mở ra.
Cô gái bên cạnh run nhè nhẹ, Tả Thành đưa tay, vòng quanh cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Thâm Hạ, tỉnh tỉnh, Thâm Hạ, đừng sợ.”
Giang Thâm Hạ bị bóng đè, kéo dài mấy tiếng trời ơi, tỉnh, lại tiếp tục, có lúc lại không tỉnh được.
Tay Tả Thành lúc nào cũng rất lạnh, ôm bả vai Giang Thâm Hạ, nhiệt độ xông vào da cô. Lông mi dài giống như cánh bướm bị làm ướt, khẽ run, lần nữa mở ra, con ngươi sương mù cực kỳ giống như đứa trẻ bị lạc đường, bất lực, sợ hãi như vậy. Cô quay đầu, nhìn người bên cạnh mình, nhỏ giọng thăm dò: “Tả Thành?”
Mới vừa rồi là mơ, vậy bây giờ thì sao? Là thật sao? Nhưng tại sao lại giống như đang mơ vậy?
Động tác của anh dịu dàng vỗ vai cô, trong giọng nói có chứa mê hoặc thuộc về Tả Thành: “Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi.”
Bên trong ánh mắt, không có chút xíu nhập nhèm, cô tỉnh táo như vậy, nhưng lại cảm thấy hốt hoảng, cô lôi ống tay áo của anh: “Tả Thành, Tả Thành, là anh có đúng không?”
Đây không phải là mơ có đúng không? Vậy mới vừa rồi là cái gì? Cũng không phải là mơ. Rốt cuộc cô là ai? Là Giang Thâm Hạ? Thật sao?
Tả Thành hôn một cái lên chân mày đang nhíu lại của cô, khuôn mặt tuấn tú không nguội lạnh như thường ngày: “Ừ, Thâm Hạ, là anh.”
Hạ Sơ, anh vẫn chỉ luôn có mình em. Trong lòng anh kêu tên Hạ Sơ, chứ không phải là Thâm Hạ, thế nhưng đây là bí mật của anh, không thể để cho cô gái này biết được.
Vốn dĩ đang nắm tay áo của Tả Thành, đột nhiên buông ra. Tả Thành, có thể đừng gạt em không, em đã tỉnh táo. . . . . .
Tiếng nước trong và gợn sóng vang vọng giữa ban đêm trống trải, cô ghé vào người anh nỉ non: “Lúc nãy em nằm mơ, em mơ thấy em biến thành Hạ Sơ, lúc Hạ Sơ mười một tuổi, Hạ Sơ mười sáu tuổi, Hạ Sơ mười bảy tuổi, mỗi dáng vẻ của Hạ Sơ đều có, Hạ Sơ cười, chỉ chốc lát sau, lại khóc, khóc đến thật đau lòng.” Tay lướt nhẹ qua gối đầu ươn ướt, “Nhìn xem, gối đầu đều ướt rồi, giống như người khóc đó thật sự là em.” Cô nhìn anh, không cẩn thận nước mắt lại trượt xuống.
Cô nhìn thấy rồi, con ngươi Tả Thành đột nhiên biến thành màu đen, sắc bén giống như chim ưng ban đêm.
Tả Thành ôm cô thật chặt, giọng nói bỗng nhiên không lưu loát: “Thâm Hạ, đừng nói nữa.”
Rốt cuộc, cô đã mơ thấy gì? Mà Tả Thành lại sợ như vậy, Giang Thâm Hạ không nên tỉnh táo, mặc kệ là mơ, hay là tỉnh, đều không nên tỉnh táo.
Cô cứng nhắc không nhúc nhích, chỉ là càng không ngừng lẩm bẩm giấc mơ của mình: “Không, Hạ Sơ khóc, khóc suốt, mưa rơi rất to, cô ấy nói cô ấy sợ hãi, nói cô ấy bị lạc rồi, không về được, chúng ta làm cho Hạ Sơ trở về có được không?”
Sau đó cô không nói câu nào nữa, chỉ là nâng mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt giống như người đi ra từ trong bức hoạ Tố Miêu thời Trung Cổ, trống rỗng như thế.
Tả Thành nhìn lông mày cô, môi cô, mặt cô, duy chỉ có không nhìn mắt cô, anh nói: “Thâm Hạ, Hạ Sơ đi rồi, đi đến một nơi rất xa, cô ấy rất tốt, cho nên, đừng nhớ đến cô ấy nữa, hãy quên cô ấy đi có được không?”
Giang Hạ Sơ không thể trở về, không thể, như vậy anh mới có thể giữ cô lại được.
Ánh mắt lạnh lẽo, mờ đi, mặt cô không chút thay đổi hỏi: “Anh hi vọng em quên sao? Tả Thành, không phải anh hi vọng em nhớ tới Hạ Sơ sao? Không hy vọng cô ấy trở lại sao?”
Đột nhiên, khiến người ta trầm mặc, thật lâu, anh mới mở miệng, giống như mê hoặc: “Thâm Hạ, anh là Tả Thành, là Tả Thành em yêu, anh vẫn sẽ ở cùng với em, cho nên đừng suy nghĩ lung tung có được không?”
Cái gì cũng đều có thể sai, cái gì cũng đều có thể quên, hoặc là nhớ, cái gì cũng có thể thay đổi được, chỉ phải nhớ kỹ cô yêu anh, anh chỉ muốn như vậy.
Cô đột nhiên cười lạnh: “Đúng vậy nha, anh là Tả Thành Thâm Hạ yêu, anh sẽ luôn luôn ở cùng với Thâm Hạ có đúng không?”
Cô nói Thâm Hạ, mà không phải em.
Chốc lát, anh mới gật đầu: “Ừ.”
Cũng trong chốc lát này, Tả Thành nghĩ, rốt cuộc anh là cùng với cô, hay là Giang Thâm Hạ, dù tỉnh táo ngay từ đầu chí cuối anh cũng bắt đầu mơ hồ.
Cô vẫn cười yếu ớt, trong mắt che kín một tầng băng sương thật dày: “Nhưng mà, Thâm Hạ đã lên thiên đường rồi, anh cũng muốn theo chị ấy sao?” Cô nặng nề đẩy anh ra, “Anh không cần Hạ Sơ trở lại, anh để cho cô ấy đi đến một nơi rất xa, nhưng mà, Tả Thành, Hạ Sơ đã trở lại, em đã trở về rồi.”
Giang Hạ Sơ trở lại, một giấc mộng, cô hoàn toàn tỉnh táo, thì ra cô không phải Giang Thâm Hạ, mà là Giang Hạ Sơ, cô thế nhưng quên mất.
Tả Thành gần như không thể tin: “Thâm Hạ, em——” Trong mắt anh giống như chớp một cái thì ngôi sao sẽ rơi xuống, giải tán tất cả ánh sáng lung linh.
“Không, tôi không phải Thâm Hạ, tôi là Hạ Sơ.” Cô cười lạnh, cười ra nước mắt.
Rốt cuộc, cô đã tỉnh, Tả Thành cũng tỉnh mộng.
Trên đời không còn Giang Thâm Hạ yêu Tả Thành nữa rồi, chỉ có Giang Hạ Sơ hận Tả Thành mà thôi.
Giang Hạ Sơ là nắm cát trong tay Tả Thành, dùng sức, dụng tâm như vậy nhưng vẫn không thể nào nắm chặt, cô vẫn muốn đẩy anh ra sao? Coi như không thể địa lão thiên hoang*, vậy cũng nên dài thêm một chút, một chút là được rồi.
(*): dùng để chỉ một thời gian trôi qua rất dài.
Anh còn chưa kịp yêu cô nhiều một chút, nhiều hơn một chút nữa.
Anh còn chưa kịp nói cho cô biết, cây hướng dương trên sân thượng đã nở hoa.
Anh còn chưa kịp đổi rèm cửa sổ thành màu trắng cô yêu thích.
Anh còn chưa kịp để cho cô quên vội vàng qua lại, cùng anh đến bạc đầu.
. . . . . .
Thì ra là có nhiều chuyện chưa kịp làm như vậy, cô đã tỉnh táo lại.
Cô lui về phía sau, từng chút từng chút, cùng anh kéo ra khoảng cách khó chạm vào. Trong cổ họng giống như tắc nghẹn cái gì đó, khó có thể phát âm, nhưng cô dừng lại không được, nói ra sự thật xấu xí như vậy: “Thâm Hạ yêu Tả Thành, nhưng mà, tôi không phải Thâm Hạ, Tả Thành, tôi là Giang Hạ Sơ, trí nhớ trong mơ đều là tôi, cho nên mới phải rõ ràng như vậy, cho nên tôi mới có thể khóc.” Từng chữ từng chữ, bất ngờ lạnh lẽo, lạnh thấu xương, “Tôi là Giang Hạ Sơ, Thâm Hạ chết rồi, là anh, là anh xoá sạch ký ức của tôi, là anh biến tôi thành chị ấy, bởi vì Giang Hạ Sơ vĩnh viễn sẽ không yêu anh, nhưng Giang Thâm Hạ không giống như vậy, cho nên, anh biến tôi thành chị ấy, có đúng không?” Anh trầm mặc, trong mắt sương chiều nặng nề, cô lại rống to, nhìn gần: “Có đúng không?”
Tả Thành vẫn không nói như cũ, chỉ là những ánh sáng trong đôi mắt từng chút từng chút ảm đạm.
Anh không giải thích, anh cam chịu.
Giang Hạ Sơ cười lạnh, cười ra nước mắt.
Giang Thâm Hạ —— chị gái của cô, đã sớm mai táng vào một buổi tối mười hai năm trước, Tả Thành lại buồn cười đến mức khiến cô trở thành Giang Thâm Hạ.
Nửa năm, 183 ngày, 4392 giờ, vô số từng phút từng giây, Tả Thành đều lừa cô.
Khi đó, cô mới tỉnh.
Anh nói: “Em là Thâm Hạ.”
Cô u mê lặp lại: “Tôi là Thâm Hạ.”
Anh nói: “Có nhớ không? Thâm Hạ yêu ai?”
Cô nghĩ tới: “Thâm Hạ yêu Tả Thành nha, đúng là yêu Tả Thành rồi.”
Anh nói: “Ừ, anh là Tả Thành, anh là Tả Thành của em.”
Cô cười: “Anh là Tả Thành, Tả Thành, là anh, em yêu anh, anh đã trở lại bên cạnh em rồi.”
. . . . . .
Buồn cười biết bao, cô ngu ngốc như thế, nhưng anh lại khôn khéo như vậy.
Đáng xấu hổ như vậy, thế nhưng lại trộm trái tim của một bệnh nhân động kinh.
Động kinh nha, đáng sợ như ma quỷ vậy, không nhớ rõ mình là ai, sẽ khóa lại một vài thứ, rối loạn một số thứ.
Giang Hạ Sơ trở lại, mang theo phòng bị giống như trước kia, chán ghét đã trở lại, Tả Thành thu tay đã vương ra, giữa lông mày rậm rạp, bờ môi thật mỏng giống như tự mình đùa cợt: “Em nghĩ tới, anh còn tưởng rằng có thể lừa gạt em cả đời đấy?”
Tại sao lại không lừa gạt cả đời chứ? Nhất định là anh không đủ cố gắng. Sáu năm trước, anh hy vọng thần kinh cô tốt lên, nhưng hiện giờ anh căm ghét cô tỉnh táo như vậy.
Con người, quả nhiên là có lòng tham. Sáu năm trước, Giang Hạ Sơ động kinh biến thành Quý Khiêm Thành. Sáu năm sau, Giang Hạ Sơ lại một lần nữa động kinh, biến thành Giang Thâm Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.