Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 11: Khó nhịn tự giày vò
Hoa Phán
18/11/2016
Vũ Nặc nhìn thấy vẻ mặt tự trách của hắn, nghĩ đến người vô tội kia vì
mình mà chết đi, biểu tình lạnh như băng và lời nói của Lãnh Thiên Dục
hiện lên trước mắt, cô bụm mặt nhẹ giọng nói: “Anh đi ra ngoài đi, để
tôi yên lặng một chút, đừng tới thăm tôi nữa, tôi không muốn liên lụy
anh.”
“Vũ Nặc! Tôi nào có thể mở to mắt mà nhìn em phải chịu tội! Em yên tâm, tôi nhất định sẽ tra ra chân tướng, đem người chân chính muốn hại Vi Vi tìm ra!” Liệt Diễm bất đắc dĩ cường điệu.
“Thì tính sao? Có thể thay đổi hiện thực ngày hôm nay sao? Thứ hai (vả lại ?), tôi không muốn thấy anh ấy chịu bất kỳ thương tổn, anh là anh em tốt nhất của anh ấy, tôi cũng không muốn khiến anh ấy nghĩ ngay cả anh cũng phản bội anh ấy, anh ấy hiện tại đã rất đau khổ!” Vũ Nặc thương cảm lại kiên quyết nói.
“Lúc này, em còn che chở Thiên Dục?” Liệt Diễm không tin nhìn cô.
“Tôi không phải là che chở anh ấy, chỉ là tôi hiện tại, sống không bằng chết, nếu không phải nghĩ thật có lỗi với ba ba, mụ mụ và muội muội, tôi đã sớm…” Vũ Nặc thương cảm nói.
“Vũ Nặc, em không nên như vậy, em nhất định không thể tự sát, không nên phí hoài bản thân mình! Sự tình không là lỗi của em, tổng hội điều tra rõ ràng, Thiên Dục hắn cuối cùng sẽ hiểu!” Liệt Diễm thương tâm ngồi xuống cạnh Vũ Nặc, đến bác sĩ cũng nói thân thể cô thê thảm không nỡ nhìn, nếu không phải gương mặt đã nhiều ngày nên tiêu sưng, thật là cả người của cô không có một tấc da thịt hoàn hảo, da thì bị mặt đất thô ráp cọ xát tạo thành rất nhiều vết thương lồi lõm, toàn bộ do y tá bôi thuốc.
Thế nhưng cô mặc y phục bệnh nhân lộ ra một ít da thịt, nhìn vẫn là có mấy phần khiến người ta thích thú.
Vũ Nặc chậm rãi lắc đầu: “Anh đi đi, tôi không muốn nghe, càng không muốn chờ anh ấy hiểu rõ…”
Vũ Nặc nói, trên mặt hắn chậm rãi chảy xuống những giọt nước mắt thương tâm, ngày đó hắn đem chân tướng điều tra rõ, cũng chỉ để hắn bây giờ càng thêm tuyệt vọng.
Cô đã từng cho rằng mình đối với hắn rất quan trọng, thế nhưng căn bản ở trong lòng của hắn, vị trí của cô chỉ là như vậy!
“Vũ Nặc, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, nhất định sẽ làm cho Thiên Dục biết hắn sai rồi!” Liệt Diễm kiên định nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự kiên quyết.
Vũ Nặc đột nhiên lớn tiếng gầm hét: “Anh đi đi! Không nên tới nữa! Anh không nên tới gần tôi! Tôi không muốn gặp bất luận kẻ nào!”
Hắn chẳng qua đã từng nhắc nhở cô, căn bản sự tin tưởng Lãnh Thiên Dục dành cho cô chỉ có như thế!
“Vũ Nặc, em bình tĩnh một chút…” Liệt Diễm đau lòng nỗ lực đi tới trấn an cô, Vũ Nặc lại vung tay thống khổ không ngừng rít gào: “Anh đi đi! Anh đi đi! Cút!”
“Tôi đi! Tôi lập tức đi ngay! Em tỉnh táo lại! Đừng kích động!” Liệt Diễm nhìn cô bởi vì kích động mà hổn hển nghẹn đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn, vội vã chạy ra ngoài.
Chạy ra khỏi phòng bệnh hắn đứng ở bên ngoài len lén nhìn vào trong phòng bệnh, Vũ Nặc tựa ở đầu giường, không kìm được khóc lên. Thanh âm nức nở của cô không ngừng tràn vào trong đầu hắn, làm cho tim của hắn đau nhức không gì sánh được.
Vũ Nặc thương tâm dựa vào đầu giường khóc, nhưng không biết, có một cặp mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của cô qua camera.
Lãnh Thiên Dục ngồi trước màn ảnh nhìn xuống Vũ Nặc, nghe cô không khống chế được nói, hai mắt của hắn híp lại, hiện lên một tia âm ngoan.
Bây giờ còn diễn kịch? Không cho Liệt Diễm đi điều tra, chỉ là bởi vì sợ điều tra được thật sự là cô, tất cả đều không thể cứu chữa nữa? !
Lời nói đường hoàng như thật, để cho Lãnh Thiên Dục nghe, càng phát sinh nghi ngờ!
“Vũ Nặc! Tôi nào có thể mở to mắt mà nhìn em phải chịu tội! Em yên tâm, tôi nhất định sẽ tra ra chân tướng, đem người chân chính muốn hại Vi Vi tìm ra!” Liệt Diễm bất đắc dĩ cường điệu.
“Thì tính sao? Có thể thay đổi hiện thực ngày hôm nay sao? Thứ hai (vả lại ?), tôi không muốn thấy anh ấy chịu bất kỳ thương tổn, anh là anh em tốt nhất của anh ấy, tôi cũng không muốn khiến anh ấy nghĩ ngay cả anh cũng phản bội anh ấy, anh ấy hiện tại đã rất đau khổ!” Vũ Nặc thương cảm lại kiên quyết nói.
“Lúc này, em còn che chở Thiên Dục?” Liệt Diễm không tin nhìn cô.
“Tôi không phải là che chở anh ấy, chỉ là tôi hiện tại, sống không bằng chết, nếu không phải nghĩ thật có lỗi với ba ba, mụ mụ và muội muội, tôi đã sớm…” Vũ Nặc thương cảm nói.
“Vũ Nặc, em không nên như vậy, em nhất định không thể tự sát, không nên phí hoài bản thân mình! Sự tình không là lỗi của em, tổng hội điều tra rõ ràng, Thiên Dục hắn cuối cùng sẽ hiểu!” Liệt Diễm thương tâm ngồi xuống cạnh Vũ Nặc, đến bác sĩ cũng nói thân thể cô thê thảm không nỡ nhìn, nếu không phải gương mặt đã nhiều ngày nên tiêu sưng, thật là cả người của cô không có một tấc da thịt hoàn hảo, da thì bị mặt đất thô ráp cọ xát tạo thành rất nhiều vết thương lồi lõm, toàn bộ do y tá bôi thuốc.
Thế nhưng cô mặc y phục bệnh nhân lộ ra một ít da thịt, nhìn vẫn là có mấy phần khiến người ta thích thú.
Vũ Nặc chậm rãi lắc đầu: “Anh đi đi, tôi không muốn nghe, càng không muốn chờ anh ấy hiểu rõ…”
Vũ Nặc nói, trên mặt hắn chậm rãi chảy xuống những giọt nước mắt thương tâm, ngày đó hắn đem chân tướng điều tra rõ, cũng chỉ để hắn bây giờ càng thêm tuyệt vọng.
Cô đã từng cho rằng mình đối với hắn rất quan trọng, thế nhưng căn bản ở trong lòng của hắn, vị trí của cô chỉ là như vậy!
“Vũ Nặc, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, nhất định sẽ làm cho Thiên Dục biết hắn sai rồi!” Liệt Diễm kiên định nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự kiên quyết.
Vũ Nặc đột nhiên lớn tiếng gầm hét: “Anh đi đi! Không nên tới nữa! Anh không nên tới gần tôi! Tôi không muốn gặp bất luận kẻ nào!”
Hắn chẳng qua đã từng nhắc nhở cô, căn bản sự tin tưởng Lãnh Thiên Dục dành cho cô chỉ có như thế!
“Vũ Nặc, em bình tĩnh một chút…” Liệt Diễm đau lòng nỗ lực đi tới trấn an cô, Vũ Nặc lại vung tay thống khổ không ngừng rít gào: “Anh đi đi! Anh đi đi! Cút!”
“Tôi đi! Tôi lập tức đi ngay! Em tỉnh táo lại! Đừng kích động!” Liệt Diễm nhìn cô bởi vì kích động mà hổn hển nghẹn đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn, vội vã chạy ra ngoài.
Chạy ra khỏi phòng bệnh hắn đứng ở bên ngoài len lén nhìn vào trong phòng bệnh, Vũ Nặc tựa ở đầu giường, không kìm được khóc lên. Thanh âm nức nở của cô không ngừng tràn vào trong đầu hắn, làm cho tim của hắn đau nhức không gì sánh được.
Vũ Nặc thương tâm dựa vào đầu giường khóc, nhưng không biết, có một cặp mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của cô qua camera.
Lãnh Thiên Dục ngồi trước màn ảnh nhìn xuống Vũ Nặc, nghe cô không khống chế được nói, hai mắt của hắn híp lại, hiện lên một tia âm ngoan.
Bây giờ còn diễn kịch? Không cho Liệt Diễm đi điều tra, chỉ là bởi vì sợ điều tra được thật sự là cô, tất cả đều không thể cứu chữa nữa? !
Lời nói đường hoàng như thật, để cho Lãnh Thiên Dục nghe, càng phát sinh nghi ngờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.