Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
Chương 48
Vô Ý Bảo Bảo
10/06/2015
Sáng sớm, quản gia liền mang theo mấy nha hoàn tới mời Thanh Linh.
"Quản gia, đây là?" Sở Thanh Linh nghi ngờ nhìn mấy người trước mắt.
"Sở công tử, mời theo ta đi Thanh Liên cư. Vương Gia phân phó bắt đầu từ hôm nay ngài sẽ ngụ ở bên kia." Quản gia một mực cung kính nói, trong lòng lại nghi hoặc không thôi. Thanh Liên cư vốn không để cho bất kỳ người nào ở, hắn vẫn luôn cho rằng nơi đó chuẩn bị cho vương phi tương lai. Bởi vì điều kiện nơi đó ưu nhã, mặt hướng phía Nam quay lưng hướng Bắc, là chỗ ở tốt nhất trong phủ rồi.
"Nha. Ta dọn dẹp." Sở Thanh Linh nhàn nhạt trả lời liền xoay người muốn vào nhà thu dọn đồ đạc.
Quản gia vội vàng nháy mắt, ý bảo bọn nha hoàn theo sau giúp một tay, hắn đã nhìn ra, Vương Gia rất coi trọng vị đại phu trước mắt này. Nhìn thiếu niên đẹp đẽ nhưng gầy yếu này thật sự có thể trị lành bệnh của vương gia sao?
Đang lúc Sở Thanh Linh thu thập xong đồ chuẩn bị theo quản gia đi ra, trong sân tiến vào bốn người.
“Chúng ta ở đây?” Một thanh âm la lớn giống như đã từng nghe qua truyền đến.
Sở Thanh Linh ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái hôm đó vung kiếm định chém hắc mã của mình. Mà bốn người tiến vào cũng vừa lúc nhìn thấy nàng.
“Là ngươi!” Tam sư huynh lạnh lùng quát lên.
“Hả? Thiếu hiệp biết Sở đại phu?” Quản gia nghi hoặc nhìn mấy người.
"Không biết." Sở Thanh Linh nhàn nhạt phun ra mấy cái chữ, "Quản gia, đi thôi."
"A, được. Mấy vị thiếu hiệp mời tùy ý." Quản gia mỉm cười gật đầu rồi đưa Sở Thanh Linh rời đi.
“Đợi đã nào…!” Tiểu sư muội bước một bước dài ngăn Sở Thanh Linh lqd ở trước mặt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Thanh Linh, nhịp tim lại tăng nhanh, một người tuấn mỹ như vậy, mình còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại hắn, không ngờ lại gặp được ở vương phủ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Sở Thanh Linh nhìn cô gái đang ở trước mặt ngăn mình lại, khẽ cau mày, không nói gì.
“Công tử, trước đó là do ta không tốt, thật xin lỗi, mong công tử bỏ qua cho.” Tiểu sư muội nhận lỗi trước Sở Thanh Linh trong ánh mắt kinh ngạc của ba vị sư huynh của nàng, “Tiểu nữ tên Diệp Chỉ Thanh, xin hỏi công tử họ gì.”
“Sở.” Sở Thanh Linh lạnh lùng đáp lại, lách qua Diệp Chỉ Thanh rồi đi về phía trước. Quản gia vội vã đi theo sau, để lại Diệp Chỉ Thanh đang si ngốc nhìn theo bóng lưng của nàng.
“Không phải chứ, tiểu sư muội cư nhiên nói xin lỗi người khác.” Tam sư huynh kinh ngạc, miệng cũng không khép lại được.
Đại sư huynh liếc nhìn Diệp Chỉ Thanh, không nói gì, chỉ xoay xoay người lạnh nhạt nói: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Diệp Chỉ Thanh nhìn theo bóng lưng Sở Thanh Linh, cho đến khi bóng lưng biến mất mới thu hồi ánh mắt. Nam tử tuấn mỹ mình cũng không thể chưa từng thấy, nhưng tại sao vừa nhìn thấy hắn thì mình không thể dời ánh mắt của mình đi đây? Cặp con ngươi trong suốt kia giống như có thể hút người vào.
“Đừng xem nữa tiểu sư muội, mọi người đi rồi.” Tam sư huynh chua chát gọi.
“Ai cần huynh lo!” Diệp Chỉ Thanh hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Tam sư huynh, đi theo sau Đại sư huynh vào phòng.
Quản gia đưa Sở Thanh Linh vào Thanh Liên cư, ddlqd phân phó bọn nha hoàn hầu hạ tốt liền cáo từ. Bọn nha hoàn vội vã xếp đặt đồ đạc, Sở Thanh Linh đứng ở trên lầu nhìn Thanh Liên cư này, trên mặt hiện lên một nụ cười không dễ dàng nhận biết. Nhìn ra, Thanh Liên cư này không phải là biệt viện bình thường. Ít nhất, bước đầu tiên đã thành công.
“Sở công tử, ngài uống trà.”
“Sở công tử, có nóng không? Nô tỳ quạt cho ngài.”
“Sở công tử mấy ~”
Sở Thanh Linh nghe được mấy thanh âm dạ thưa ríu rít, ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện ánh mắt nóng bỏng của bọn nha hoàn đang nhìn mình. Nhất thời Sở Thanh Linh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Những nha hoàn này thật đúng là coi mình là nam nhân!
Bọn nha hoàn tranh nhau ân cần, phải biết rằng người có thể vào ở Thanh Liên cư khẳng định không phải tầm thường. Hơn nữa, hắn là đại phu đầu tiên xem bệnh cho Vương gia mà không có lập tức rời đi, lại tuấn mỹ như vậy. Nếu nắm lấy hắn, không nói tới chánh thất, làm thiếp cũng tốt hơn so với làm nha hoàn đó.
“Được rồi, các ngươi đi xuống trước. Ta muốn nghỉ ngơi.” Sở Thanh Linh cười khổ phân phó bọn nha hoàn.
Bọn nha hoàn thất vọng đi xuống, mặc dù rất không cam tâm, nhưng cũng không dám dây dưa quá nhiều, dù sao trước mắt nam tử này là Đại Hồng Nhân (người tâm phúc) bên cạnh Vương gia!
Sở Thanh Linh đợi bọn nha hoàn đi rồi, đứng lẳng lặng ở trên ban công, nhìn ao sen phía bên dưới ban công, tâm tư có chút không yên. Thời điểm yên tĩnh luôn suy nghĩ lung tung. Nhớ tới chuyện kiếp trước, càng muốn rời kiếp này. Sao rối bời vậy.
“Đang suy nghĩ gì? Ở nơi này tốt không?” Chợt, thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần ở sau lưng Sở Thanh Linh vang lên.
“Vương gia.” Sở Thanh Linh kinh ngạc xoay người, người đàn ông này đi lên lúc nào?!
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn gương mặt kinh ngạc của Sở Thanh Linh, nở nụ cười.
“Nghĩ chút chuyện nhàm chán đã qua.” Sở Thanh Linh cũng mỉm cười, nhàn nhạt đáp lại.
“Chuyện nhàm chán?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhướng nhướng mày nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh
Sở Thanh Linh cười nhạt nói: “Vương gia, đối với chuyện quá khứ muốn quên nhưng thuỷ chung không cách nào quên được, ngài thấy thế nào?”
“Đây chính là chuyện nhàm chán mà ngươi nói?” Hoàng Phủ Khinh Trần khép mi, khiến cho không thấy được thần sắc nơi đáy mắt. Muốn quên nhưng thuỷ chung không cách nào quên được ư?
“Ha ha, đúng không.” Sở Thanh Linh cười vân đạm phong khinh (cười nhạt), có chuyện mình nghĩ rằng đã buông xuống, nhưng thuỷ chung không bỏ được. Ở trong đầu của mình không ngừng hành hạ mình.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng thở dài, không nói gì thêm.
“Hôm nay Vương gia không có công vụ phải xử lý sao?” Sở Thanh Linh nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần không chút ý tứ nào mở miệng hỏi.
“Có, nhưng nhất định phải có ngươi đi cùng.” Hoàng Phủ Khinh Trần nói một câu ý vị sâu xa.
Cùng nhau đi? Sở Thanh Linh nghi ngờ, công vụ của hắn còn cần mình cùng đi?
“Đi thôi.” Hoàng Phủ Khinh Trần xoay người đi xuống lầu trước. Sở Thanh Linh không nói gì nhiều, đi theo sau lưng Hoàng Phủ Khinh Trần. Hai người một trước một sau ra cửa, lên một chiếc xe ngựa hoa lệ, chậm rãi rời Vương phủ đi.
Xe ngựa cứ chạy vào Hoàng cung như vậy, ở trong hoàng cung, Hoàng Phủ Khinh Trần ngựa quen đường cũ không bị ngăn trở đi thẳng vào hậu cung. Sở Thanh Linh âm thầm kinh hãi, hậu cung là nơi mà trừ hoàng thượng ra thì không cho phép bất kỳ nam tử nào tuỳ ý ra vào, thế nhưng mà hắn lại mang theo mình đi vào, không có bất kỳ ai ngăn trở. Nhưng mà, không biết rốt cuộc tới hậu cung để làm gì? “Đi, thông báo cho hoàng hậu, bổn vương tới.” Hoàng Phủ Khinh Trần dừng ở trước một cung điện hoa lệ, nhàn nhạt nói một câu với thái giám đang hành lễ với hắn, thái giám lập tức đi vào thông báo.
Rất nhanh thái giám ra mời hai người đi vào. Sở Thanh Linh cúi đầu đi theo Hoàng Phủ Khinh Trần vào sau điện.
“Khinh Trần, ngươi đã đến rồi.” Một âm thanh lqd dịu dàng từ phía sau rèm sa dầy cộp nặng nề truyền đến.
“Hôm nay hoàng hậu nương nương cảm giác như thế nào?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, rất tốt, vừa rồi tiểu thái tử còn đá bụng của ta đấy.” Thanh âm hạnh phúc mà thoả mãn cho thấy tâm tình của hoàng hậu không phải tốt bình thường.
Sở Thanh Linh nắm được câu hoàng hậu nói, tiểu thái tử? Vẫn còn ở trong bụng đã lập làm thái tử, hay là?
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Sở Thanh Linh chợt có phần hiểu ra nguyên nhân vì sao Hoàng Phủ Khinh Trần muốn dẫn mình tới đây. Lần thử dò xét này, sợ rằng còn có ý tứ khác của hắn đi?
“Dung phi bên kia cũng nhanh đi.” Trong mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần đã hiện lên một tia châm biếm, nhưng ngay lập tức biến mất không thấy gì nữa.
“Hừ! Cái tiểu tiện nhân đó! Muốn đấu với bổn cung còn kém lắm! Người bổn cung bảo ngươi tìm đâu?” Thanh âm của hoàng hậu chợt từ dịu dàng biến thành hung dữ.
“Mang đến rồi.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, hướng Sở Thanh Linh gật đầu một cái ý bảo nàng tiến lên.
“Có đáng tin không? Thôi, chỉ cần làm xong chuyện của bổn cung, có thưởng xứng đáng.” Hoàng hậu không nhịn được đưa bàn tay từ trong màn lụa ra ngoài, “Bắt mạch!”
Sở Thanh Linh không phải đứa ngốc, đã nghe ra ý tứ. Có đáng tin? Ha ha, thật ra thì bất kể chuyện hoàng hậu giao cho mình làm được hay không được, sợ rằng sau này chính mình cũng không thể sống nổi. Nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần chắc chắn sẽ không để cho mình còn chưa giải độc cho hắn đã chết đi. Đã như vậy, đưa mình tới làm chuyện như vậy là vì sao? Trong lòng Sở Thanh Linh có đáp án mơ hồ.
“Như thế nào? Hài tử của bổn cung?” Hoàng hậu cau mày, không nhịn được hỏi.
"Rất khoẻ mạnh, còn có mấy ngày nữa sẽ ra đời.” Sở Thanh Linh trả lời thành thật. Nhưng còn có một điều Sở Thanh Linh không có nói ra, mạch tượng có chút yếu, bắt mạch là một nữ hài, vì sao hoàng hậu một mực chắc chắn là thái tử?
“Sắp sinh?” Thanh âm của hoàng hậu mang theo tia sắc bén.
“Sắp.” Sở Thanh Linh không khom mình phun ra một chữ từ trong cổ họng.
“Rất tốt, cái tiểu tiện nhân Dung phi đó, đứa bé còn có một tháng sẽ phải sinh. Bổn cung muốn nàng ta sống không bằng chết! Rõ chưa?” Trong âm thanh sắc bén của hoàng hậu mang theo điên cuồng mơ hồ.
Đến đây, Sở Thanh Linh đã hiểu Hoàng Phủ Khinh Trần mang nàng tới đây làm cái gì. Trộm long đổi phượng! Hoàng hậu nghi ngờ rõ ràng là một nữ hài, mà từ trong miệng hoàng hậu thì sợ rằng nghi ngờ Dung phi kia chính là một nam tử. Muốn cho mình giục sinh đứa nhỏ trong bụng của Dung phi, sau đó đổi hài tử cho Hoàng hậu! Chuyện bí mật hoàng gia như vậy, cư nhiên cho bản thân mình đi làm, rất rõ ràng rằng sau này sẽ không lưu mạng sống cho mình. Hoàng Phủ Khinh Trần muốn mình trở thành người của hắn để cho hắn sử dụng? Thật là nam nhân có ý tứ. Nghĩ đến đây, một nụ cười thoáng qua trong mắt Sở Thanh Linh, điều này chẳng phải là hợp với ý của mình sao?
“Như vậy, chúng ta phải tới chỗ Dung phi nhìn một chút.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười yếu ớt cáo từ.
“Đi đi, bổn cung cũng mệt rồi.” Hoàng hậu mệt mỏi ngáp một cái, ý bảo hai người rời đi.
Thái giám mang theo hai người đi tới chỗ sâu hơn trong Hoàng cung, cho đến trước một cung điện tiêu điều mới dừng lại. Hai thái giám đứng ở trước cửa nhìn thấy bọn họ vội vã chạy tới bái phỏng.
“Người đâu? Hôm nay như thế nào?” Thái giám hạ thấp giọng hỏi. Nhưng Sở Thanh Linh đã không phải là nàng trước kia, dĩ nhiên là nghe rất rõ ràng.
“Còn không có chịu ăn, phải đổ.” Một tiểu thái giám cũng hạ thấp giọng nói.
“Vậy thì tốt, nhất định phải bảo đảm đứa bé trong bụng của nàng.” Thái giám hài lòng gật đầu một cái rồi cung kính tới mời Hoàng Phủ Khinh Trần, “Vương gia, mời.”
Sở Thanh Linh nhìn cung điện tiêu điều, chợt hiểu nơi này là lãnh cung. Theo thái giám thẳng đường đi tới, vào phòng, thấy một nữ nhân bụng bự bị trói tay trói chân, cố định ở trên một chiếc giường lớn, thấy có người đi vào liền mắng lên.
“Các ngươi là một lũ súc sinh, chết không tử tế được, muốn đứa bé trong bụng ta, nghĩ hay ghê! Nó là hài tử của hoàng thượng! Là hài tử của hoàng thượng, các ngươi dám động đến, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Dung phi hét lên, nhưng thanh âm không cách nào truyền đi được, ở trong cung điện âm u lạnh lẽo rộng lớn này vang dội trở lại.
“Câm mồm! Ngươi dâm loạn cùng người khác rồi mang thai mà còn dám nói bậy.” Thái giám tiến lên quất một bạt tai, đánh cho Dung phi thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
“Chú ý một chút.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt mở miệng.
“Dạ dạ, Vương gia yên tâm, nô tài cẩn thận canh chừng bụng của nàng.” Thái giám vâng vâng dạ dạ lui sang một bên.
Từ đầu đến cuối Sở Thanh Linh không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng trẩn mạch cho Dung phi, sau đó theo Hoàng Phủ Khinh Trần rời đi. Để lại Dung phi tuyệt vọng sau lưng gào thét giống như tiếng dã thú.
Trong xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Sở Thanh Linh không nói một lời, nhắm hai mắt.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi, không sợ?”
“Vương gia đã an bài tốt tất cả rồi, ta còn phải sợ cái gì đây?” Sở Thanh Linh nhàn nhạt nói nhưng vẫn không mở mắt ra.
“Ha ha.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười, “Không phải nói thầy thuốc như phụ mẫu sao, để cho ngươi làm chuyện như vậy, ngươi nghĩ sao?”
“Thầy thuốc như phụ mẫu?” Sở Thanh Linh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đều là nụ cười trào phúng, giống như vừa nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên thế gian này, từ từ mở miệng nói: “Xin hỏi Vương gia, trên thế gian này ác giả ác báo, thiện giả thiện lai? Như thế nào thì coi là tốt? Như thế nào thì coi là xấu, làm sao có thể nói hoàng hậu chính là tội ác tày trời, mà Dung phi không phải là gian phi mê hoặc hoàng thượng. Nói Dung phi là cô gái đáng thương bị hãm hại thì như thế nào, mà hoàng hậu vì không chiếm được sủng ái của hoàng thượng mà bị vứt bỏ? Trên thế gian này có rất nhiều chuyện, chỉ nhìn mặt ngoài đơn thuần thì không thể nhìn ra được. Có lúc ánh mắt cũng sẽ lừa gạt chúng ta, điều thấy được không nhất định đã là sự thật.
Hoàng Phủ Khinh Trần ngẩn người, chợt cười lớn. Khiến cho thân thể phu xe phía bên ngoài run lên, thiếu chút nữa té từ trên xe ngựa xuống. Chưa từng thấy Vương gia cười lớn như vậy!
“Đúng, ngươi nói rất đúng.” Sau khi cười xong, sắc mặt Hoàng Phủ Khinh Trần lại dần trầm xuống, “Người tốt thì chết rất nhanh, mà người xấu thì vẫn còn tiêu dao khoái hoạt. Nhưng ai có thể nói cho rõ ràng, cái gì là tốt, cái gì là xấu?
Sở Thanh Linh không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhạt.
Mà ánh mắt Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở thanh Linh rõ ràng có nhiều hơn điều gì đó.
“Muốn nếm thử một chút Ngọc Lan nhạn trong kinh thành không?” Hoàng Phủ Khinh Trần cười yếu ớt, lần đầu tiên muốn cùng một nữ nhân ăn cơm. Hơn nữa còn là một cô gái thông tuệ mà kỳ lạ.
“Vương gia làm chủ là được rồi.” Sở Thanh Linh cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.
Đến nơi đó, Sở Thanh Linh im lặng nhìn oanh ngâm yến vũ trước mắt, mặc dù là để cho Hoàng Phủ Khinh Trần làm chủ, nhưng hắn cũng không nói qua ăn ở Ngọc Lan nhạn là ở thanh lâu! “Ngọc Lan nhạn ở kinh thành là chỉ thử nhất gia *.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn khuôn mặt mơ hồ rất bất đắc dĩ của Sở Thanh Linh, trong lòng lại nở nụ cười. Nhìn dáng vẻ thúc thủ vô sách của nàng, thật đúng là có ý tứ. Cho tới nay, cảm giác nàng cho mình đều là cái gì cũng không để ở trong mắt, cái gì cũng nhìn không thấu.
*Chỉ thử nhất gia: chỉ có một cửa hàng này, không có chi nhánh. Ý chỉ là cửa hàng duy nhất ở kinh thành, không có cái thứ hai.
Sở Thanh Linh im lặng, nhìn toàn bộ sắc hương vị của Ngọc Lan nhạn ở trên bàn, làm thế nào cũng không có khẩu vị.
“Ha ha, tốt lắm, tất cả đi xuống đi.” Hoàng Phủ Khinh Trần ddlqd nhàn nhạt phất tay, bọn nữ tử mới vừa rồi còn ân cần không một tiếng động lui xuống.
Sở Thanh Linh bưng ly rượu lên, nhấp miệng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì bị một đống nữ nhân chán ghét vây quanh bên người mình quả thật rất khó chịu.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn người trước mắt, mình cũng có chút nghi ngờ rồi. Người trước mắt, mình chỉ mới nhìn thấy nàng từ hôm qua, tại sao nàng lại cho mình cảm giác giống như đã biết từ rất lâu rồi? Thậm chí còn để cho mình sinh ra cái cảm giác không muốn buông nàng ra.
Hai người sau khi ăn xong liền quay lqd về vương phủ, Sở Thanh Linh vừa vào Thanh Liên cư, liền nhìn thấy một người đang đứng ở cửa, chính là Diệp Chỉ Thanh!
“Sở công tử ngươi đã trở lại.” Diệp Chỉ Thanh vui mừng nghênh đón.
“Chuyện gì?” Sở Thanh Linh làm sao mà lại không nhìn ra ánh mắt nóng bỏng của Diệp Chỉ Thanh là có ý gì, cho nên chỉ lạnh lùng hỏi hai chữ.
“Ta … ta nghe quản gia nói qua, Sở công tử nguyên là đại phu.” Diệp Chỉ Thanh chà xát vạt áo của mình nói.
“Vậy thì như thế nào?” Giọng điệu Sở Thanh Linh vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Ta có chút ho khan, muốn hỏi Sở công tử một chút xem phương thuốc gì tương đối tốt.” Rốt cục Diệp Chỉ Thanh cũng nghĩ ra được cái cớ.
Sở Thanh Linh sau khi nghe xong cau mày lạnh nhạt nói: “Đi tới tiệm thuốc hỏi một chút là được.” Dứt lời, Sở Thanh Linh liền bước vào viện.
“Đợi chút, Sở công tử, ta…. thật ra thì ta ~~” Diệp Chỉ Thanh nóng nảy, bước một bước ngăn trước mặt Sở Thanh Linh. Nhìn Sở Thanh Linh lạnh như băng, trong mắt không có chút kiên nhẫn kia lại có chút khiếp đảm, “Thật ra ta muốn xin lỗi chuyện hôm đó, muốn Sở công tử nể mặt ăn một bữa cơm.” Cuối cùng Diệp Chỉ Thanh cũng đem mục đích của mình nói ra.
“Ta vừa mới ăn rồi.” Sở Thanh Linh đẩy Diệp Chỉ thanh ra rồi đi về phía trước.
“Vậy, vậy lần sau!” Diệp Chỉ Thanh lấy dũng khí hướng bóng lưng Sở Thanh Linh hô.
Sở Thanh Linh không nói gì, cũng không có quay đầu lại. Chờ bóng lưng Sở Thanh Linh biến mất không thấy gì nữa, lúc này Diệp Chỉ Thanh mới lưu luyến không rời rời đi.
Ban đên phủ xuống, người hầu trong Thanh Liên cư đều lui xuống, chỉ để lại một mình Sở Thanh Linh lẳng lặng chờ Hoàng Phủ Khinh Trần đến.
Lúc nửa đêm, nhìn bộ dạng yêu mị của Hoàng Phủ Khinh Trần, Sở Thanh Linh đã không còn kinh ngạc nữa, vẫn bình tĩnh châm kim cho hắn như cũ, chỉ là vừa làm vừa nhàn nhạt nói: “Vương gia, hôm nay cũng không nên ngủ ở đây rồi.”
“Ha ha.” Hoàng Phủ Khinh Trần nở nụ cười, “Độc của ta ngươi dự định làm sao bây giờ?”
“Ngày mai ta sẽ viết danh sách giao cho quản gia, trước cứ chuẩn bị một chút dược liệu dễ thấy được.” Thật ra Sở Thanh Linh có chút ngạc nhiên, tại sao trên người nam nhân này lại có nhiều độc như vậy?
“Tốt ——” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần càng lúc càng thấp, cho đến khi không vang lên nữa.
Sở Thanh Linh cau mày nhìn người trên giường, cư nhiên lại ngủ thiếp đi!
“Mẫu hậu, vì sao? Vì sao?” Đột nhiên, nam nhân trên giường phát ra tiếng thì thầm, giống như tiếng khóc của trẻ con.
Sở Thanh Linh sửng sốt, chỉ vì nàng thấy rõ ràng khoé mắt của nam nhân trước mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
Hắn mơ thấy cái gì?!
Sở Thanh Linh lqd nhớ tới bản lĩnh ác độc cùng tác phong sắc bén trong hoàng cung đêm đó, thật sự không cách nào liên hệ tới người yếu ớt như trẻ con trước mắt.
Chẳng lẽ cường đại bên ngoài luôn có tâm yếu ớt?
Sở Thanh Linh tự giễu cười cười, lắc đầu đi sang gian phòng cách vách ngủ.
Trong kinh thành Thiên Vận quốc, vẫn chưa có người nào biết Nhiếp Chính vương đã lặng lẽ rời đi, ngoại trừ người đang phiền lòng nhéo tóc vì công văn trong thư phòng Bình Thân vương.
Các tử sĩ ở cửa Vạn Hoa cốc đang chờ chủ tử của bọn hắn, Đông Phương Thiểu Tư đến, mà Lãnh Ngự Phong ở bên trong Vạn Hoa cốc cũng đương nhiên nhận được tin tức Đông Phương Thiểu Tư sắp tới. Lúc này Lãnh Ngự Phong đang cấp bách đi vòng quanh, người cũng đã bị mình đánh mất. Trước mắt người nam nhân kia sẽ tới, mình còn không muốn chết sớm nha. Đáng hận nhất là Y tiên không chịu nói cho hắn biết Sở Thanh Linh đã đi đâu. Đây không phải là muốn nhìn mình chết sao?
Trước mắt biện pháp giải quyết duy nhất chính là: Chạy trốn.
Khi Đông Phương Thiểu Tư chạy tới cửa Vạn Hoa cốc thì các tử sĩ đưa cho Đông Phương Thiểu Tư một phong thư, cũng nói cho Đông Phương Thiểu Tư biết Lãnh thừa tướng đã rời đi, nói là trong người có chuyện quan trọng một mình rời đi trước, bảo mọi người tiếp tục thủ tại chỗ này.
Đông Phương Thiểu Tư lqd mắt lạnh nhìn phong thư gấp chỉnh tề một chút, từ từ mở ra, trong thư rõ ràng có mấy hàng chữ lớn: Thiểu Tư, không cần tìm ta. Ta đánh mất chị dâu, cho nên ta quyết định tự trục xuất mình cách ngươi ngoài vạn dặm. Ngươi bảo trọng.
Mặc dù các tử sĩ không có cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn Đông Phương Thiểu Tư càng ngày càng đen mặt, vẫn có chút kinh hãi. Lần đầu tiên thấy chủ tử luống cuống như vậy!
“Lãnh Ngự Phong, đừng để cho ta trông thấy ngươi.” Sau khi Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu phun ra mấy chữ, liền xoay người vào Vạn Hoa cốc. Nếu muốn biết Thanh Linh đi đâu, cũng chỉ có Y tiên tính tình cổ quái kia rồi.
Sau một nén nhang, phòng tiếp khách Vạn Hoa cốc.
“Ngươi là phu quân của nha đầu?” Y tiên liếc mắt nhìn nam tử tuyệt mỹ đứng ở phía dưới, trong lòng tán thưởng. Không tệ, khí độ này, căn cốt này, dung mạo này, đều là đẳng cấp tốt nhất.
“Không sai, cho nên kính xin tiền bối cho ta biết hướng đi của nương tử của ta.” Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Đông Phương Thiểu Tư khách khí với người khác như vậy.
“Ngươi là đàn ông, ngay cả nương tử của mình cũng trông coi không được, còn có mặt mũi tới hỏi người ngoài là ta đây?” Hiển nhiên là Y tiên không để mặt mũi của Đông Phương Thiểu Tư ở trong mắt, nhấp một ngụm trà chậm rãi nói.
“Tiền bối không phải là người ngoài, tiền bối là người thân duy nhất của Thanh Linh rồi.” Đông Phương Thiểu Tư không hổ là Đông Phương Thiểu Tư, vĩnh viễn hiểu được chuyện người khác quan tâm nhất.
Quả nhiên, khuôn mặt Y tiên hơi động, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như nghe không lọt tai, để ly trà xuống, trong giọng điệu đã hoà hoãn đi rất nhiều.
“Chẳng qua, nhà đầu kia đi đâu cũng không nói cho ngươi biết một tiếng? Chẳng lẽ các ngươi có mâu thuẫn? Vậy tức là ngươi không tốt với nha đầu nhà ta?” Nhìn Y tiên này, bây giờ đã biến thành nha đầu nhà ta.
"Tiền bối nói gì chứ. Đối với Thanh Linh, nàng muốn gì ta cũng đều có thể cho nàng, bao gồm chính tính mạng của ta.” Đông Phương Thiểu Tư cười nhạt đáp lại, giữa chân mày một mảnh trấn tĩnh, không hề có ý cười giỡn.
"Có ý tứ.” Y tiên nheo mắt lại, đứng nhìn Đông Phương Thiểu Tư bên dưới, chợt xoay chuyển lời nói, “Nhưng là, tiểu tử, theo ta được biết, phương pháp của ngươi đối với nha đầu nhà ta không đúng nha.”
Đông Phương Thiểu Tư ngẩng đầu nhìn Y tiên, trong mắt đều là nghi ngờ.
“Nữ nhân này đó, ngươi càng giữ chặt nàng càng muốn chạy, ngươi phải làm giống như chơi diều, bởi vì nàng bay, nhưng vẫn là vải, phải giữ vững ở trong tay mình. Mặc kệ nàng bay như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ trở lại trong tay ngươi.” Y tiên nháy mắt cười hắc hắc nói.
“Diều?” Lần đầu tiên trên khuôn mặt bình tĩnh của Đông Phương Thiểu Tư xuất hiện vẻ mặt nghi ngờ.
Y tiên vui vẻ, bởi vì hắn phát hiện ra, mặc dù người đàn ông trước mắt là Nhiếp Chính vương quyền khuynh thiên hạ, nhưng tại phương diện chuyện nam nữ hoàn toàn là mao đầu tiểu tử * u mê! Sớm nghe từ trong miệng Lãnh tiểu tử kia phương thức của hắn, khó trách nha đầu Thanh Linh kia muốn chạy. Thật là rất có ý tứ.
*Mao đầu tiểu tử: ý chỉ nam thanh niên tính tình bồng bột, chưa có kinh nghiệm.
“Không sai, diều.” Y tiên nghiêm mặt dạy dỗ, “Ngươi yêu như vậy sao? Giam lại, ngươi bắt giam được người của nàng, nhưng còn tâm của nàng?
Vẻ mặt nghi ngờ của Đông Phương Thiểu Tư nhìn Y tiên, yêu một người chính là luôn luôn ở cùng nhau, có cái gì không đúng?
“Tiểu tử, ta và ngươi cùng ra cốc. Đi tìm nha đầu nhà ta.” Y tiên hứng thú, tuỳ ý đưa ra quyết định của mình.
"Quản gia, đây là?" Sở Thanh Linh nghi ngờ nhìn mấy người trước mắt.
"Sở công tử, mời theo ta đi Thanh Liên cư. Vương Gia phân phó bắt đầu từ hôm nay ngài sẽ ngụ ở bên kia." Quản gia một mực cung kính nói, trong lòng lại nghi hoặc không thôi. Thanh Liên cư vốn không để cho bất kỳ người nào ở, hắn vẫn luôn cho rằng nơi đó chuẩn bị cho vương phi tương lai. Bởi vì điều kiện nơi đó ưu nhã, mặt hướng phía Nam quay lưng hướng Bắc, là chỗ ở tốt nhất trong phủ rồi.
"Nha. Ta dọn dẹp." Sở Thanh Linh nhàn nhạt trả lời liền xoay người muốn vào nhà thu dọn đồ đạc.
Quản gia vội vàng nháy mắt, ý bảo bọn nha hoàn theo sau giúp một tay, hắn đã nhìn ra, Vương Gia rất coi trọng vị đại phu trước mắt này. Nhìn thiếu niên đẹp đẽ nhưng gầy yếu này thật sự có thể trị lành bệnh của vương gia sao?
Đang lúc Sở Thanh Linh thu thập xong đồ chuẩn bị theo quản gia đi ra, trong sân tiến vào bốn người.
“Chúng ta ở đây?” Một thanh âm la lớn giống như đã từng nghe qua truyền đến.
Sở Thanh Linh ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái hôm đó vung kiếm định chém hắc mã của mình. Mà bốn người tiến vào cũng vừa lúc nhìn thấy nàng.
“Là ngươi!” Tam sư huynh lạnh lùng quát lên.
“Hả? Thiếu hiệp biết Sở đại phu?” Quản gia nghi hoặc nhìn mấy người.
"Không biết." Sở Thanh Linh nhàn nhạt phun ra mấy cái chữ, "Quản gia, đi thôi."
"A, được. Mấy vị thiếu hiệp mời tùy ý." Quản gia mỉm cười gật đầu rồi đưa Sở Thanh Linh rời đi.
“Đợi đã nào…!” Tiểu sư muội bước một bước dài ngăn Sở Thanh Linh lqd ở trước mặt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Thanh Linh, nhịp tim lại tăng nhanh, một người tuấn mỹ như vậy, mình còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại hắn, không ngờ lại gặp được ở vương phủ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Sở Thanh Linh nhìn cô gái đang ở trước mặt ngăn mình lại, khẽ cau mày, không nói gì.
“Công tử, trước đó là do ta không tốt, thật xin lỗi, mong công tử bỏ qua cho.” Tiểu sư muội nhận lỗi trước Sở Thanh Linh trong ánh mắt kinh ngạc của ba vị sư huynh của nàng, “Tiểu nữ tên Diệp Chỉ Thanh, xin hỏi công tử họ gì.”
“Sở.” Sở Thanh Linh lạnh lùng đáp lại, lách qua Diệp Chỉ Thanh rồi đi về phía trước. Quản gia vội vã đi theo sau, để lại Diệp Chỉ Thanh đang si ngốc nhìn theo bóng lưng của nàng.
“Không phải chứ, tiểu sư muội cư nhiên nói xin lỗi người khác.” Tam sư huynh kinh ngạc, miệng cũng không khép lại được.
Đại sư huynh liếc nhìn Diệp Chỉ Thanh, không nói gì, chỉ xoay xoay người lạnh nhạt nói: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Diệp Chỉ Thanh nhìn theo bóng lưng Sở Thanh Linh, cho đến khi bóng lưng biến mất mới thu hồi ánh mắt. Nam tử tuấn mỹ mình cũng không thể chưa từng thấy, nhưng tại sao vừa nhìn thấy hắn thì mình không thể dời ánh mắt của mình đi đây? Cặp con ngươi trong suốt kia giống như có thể hút người vào.
“Đừng xem nữa tiểu sư muội, mọi người đi rồi.” Tam sư huynh chua chát gọi.
“Ai cần huynh lo!” Diệp Chỉ Thanh hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Tam sư huynh, đi theo sau Đại sư huynh vào phòng.
Quản gia đưa Sở Thanh Linh vào Thanh Liên cư, ddlqd phân phó bọn nha hoàn hầu hạ tốt liền cáo từ. Bọn nha hoàn vội vã xếp đặt đồ đạc, Sở Thanh Linh đứng ở trên lầu nhìn Thanh Liên cư này, trên mặt hiện lên một nụ cười không dễ dàng nhận biết. Nhìn ra, Thanh Liên cư này không phải là biệt viện bình thường. Ít nhất, bước đầu tiên đã thành công.
“Sở công tử, ngài uống trà.”
“Sở công tử, có nóng không? Nô tỳ quạt cho ngài.”
“Sở công tử mấy ~”
Sở Thanh Linh nghe được mấy thanh âm dạ thưa ríu rít, ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện ánh mắt nóng bỏng của bọn nha hoàn đang nhìn mình. Nhất thời Sở Thanh Linh lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Những nha hoàn này thật đúng là coi mình là nam nhân!
Bọn nha hoàn tranh nhau ân cần, phải biết rằng người có thể vào ở Thanh Liên cư khẳng định không phải tầm thường. Hơn nữa, hắn là đại phu đầu tiên xem bệnh cho Vương gia mà không có lập tức rời đi, lại tuấn mỹ như vậy. Nếu nắm lấy hắn, không nói tới chánh thất, làm thiếp cũng tốt hơn so với làm nha hoàn đó.
“Được rồi, các ngươi đi xuống trước. Ta muốn nghỉ ngơi.” Sở Thanh Linh cười khổ phân phó bọn nha hoàn.
Bọn nha hoàn thất vọng đi xuống, mặc dù rất không cam tâm, nhưng cũng không dám dây dưa quá nhiều, dù sao trước mắt nam tử này là Đại Hồng Nhân (người tâm phúc) bên cạnh Vương gia!
Sở Thanh Linh đợi bọn nha hoàn đi rồi, đứng lẳng lặng ở trên ban công, nhìn ao sen phía bên dưới ban công, tâm tư có chút không yên. Thời điểm yên tĩnh luôn suy nghĩ lung tung. Nhớ tới chuyện kiếp trước, càng muốn rời kiếp này. Sao rối bời vậy.
“Đang suy nghĩ gì? Ở nơi này tốt không?” Chợt, thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần ở sau lưng Sở Thanh Linh vang lên.
“Vương gia.” Sở Thanh Linh kinh ngạc xoay người, người đàn ông này đi lên lúc nào?!
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn gương mặt kinh ngạc của Sở Thanh Linh, nở nụ cười.
“Nghĩ chút chuyện nhàm chán đã qua.” Sở Thanh Linh cũng mỉm cười, nhàn nhạt đáp lại.
“Chuyện nhàm chán?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhướng nhướng mày nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh
Sở Thanh Linh cười nhạt nói: “Vương gia, đối với chuyện quá khứ muốn quên nhưng thuỷ chung không cách nào quên được, ngài thấy thế nào?”
“Đây chính là chuyện nhàm chán mà ngươi nói?” Hoàng Phủ Khinh Trần khép mi, khiến cho không thấy được thần sắc nơi đáy mắt. Muốn quên nhưng thuỷ chung không cách nào quên được ư?
“Ha ha, đúng không.” Sở Thanh Linh cười vân đạm phong khinh (cười nhạt), có chuyện mình nghĩ rằng đã buông xuống, nhưng thuỷ chung không bỏ được. Ở trong đầu của mình không ngừng hành hạ mình.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng thở dài, không nói gì thêm.
“Hôm nay Vương gia không có công vụ phải xử lý sao?” Sở Thanh Linh nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần không chút ý tứ nào mở miệng hỏi.
“Có, nhưng nhất định phải có ngươi đi cùng.” Hoàng Phủ Khinh Trần nói một câu ý vị sâu xa.
Cùng nhau đi? Sở Thanh Linh nghi ngờ, công vụ của hắn còn cần mình cùng đi?
“Đi thôi.” Hoàng Phủ Khinh Trần xoay người đi xuống lầu trước. Sở Thanh Linh không nói gì nhiều, đi theo sau lưng Hoàng Phủ Khinh Trần. Hai người một trước một sau ra cửa, lên một chiếc xe ngựa hoa lệ, chậm rãi rời Vương phủ đi.
Xe ngựa cứ chạy vào Hoàng cung như vậy, ở trong hoàng cung, Hoàng Phủ Khinh Trần ngựa quen đường cũ không bị ngăn trở đi thẳng vào hậu cung. Sở Thanh Linh âm thầm kinh hãi, hậu cung là nơi mà trừ hoàng thượng ra thì không cho phép bất kỳ nam tử nào tuỳ ý ra vào, thế nhưng mà hắn lại mang theo mình đi vào, không có bất kỳ ai ngăn trở. Nhưng mà, không biết rốt cuộc tới hậu cung để làm gì? “Đi, thông báo cho hoàng hậu, bổn vương tới.” Hoàng Phủ Khinh Trần dừng ở trước một cung điện hoa lệ, nhàn nhạt nói một câu với thái giám đang hành lễ với hắn, thái giám lập tức đi vào thông báo.
Rất nhanh thái giám ra mời hai người đi vào. Sở Thanh Linh cúi đầu đi theo Hoàng Phủ Khinh Trần vào sau điện.
“Khinh Trần, ngươi đã đến rồi.” Một âm thanh lqd dịu dàng từ phía sau rèm sa dầy cộp nặng nề truyền đến.
“Hôm nay hoàng hậu nương nương cảm giác như thế nào?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, rất tốt, vừa rồi tiểu thái tử còn đá bụng của ta đấy.” Thanh âm hạnh phúc mà thoả mãn cho thấy tâm tình của hoàng hậu không phải tốt bình thường.
Sở Thanh Linh nắm được câu hoàng hậu nói, tiểu thái tử? Vẫn còn ở trong bụng đã lập làm thái tử, hay là?
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Sở Thanh Linh chợt có phần hiểu ra nguyên nhân vì sao Hoàng Phủ Khinh Trần muốn dẫn mình tới đây. Lần thử dò xét này, sợ rằng còn có ý tứ khác của hắn đi?
“Dung phi bên kia cũng nhanh đi.” Trong mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần đã hiện lên một tia châm biếm, nhưng ngay lập tức biến mất không thấy gì nữa.
“Hừ! Cái tiểu tiện nhân đó! Muốn đấu với bổn cung còn kém lắm! Người bổn cung bảo ngươi tìm đâu?” Thanh âm của hoàng hậu chợt từ dịu dàng biến thành hung dữ.
“Mang đến rồi.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, hướng Sở Thanh Linh gật đầu một cái ý bảo nàng tiến lên.
“Có đáng tin không? Thôi, chỉ cần làm xong chuyện của bổn cung, có thưởng xứng đáng.” Hoàng hậu không nhịn được đưa bàn tay từ trong màn lụa ra ngoài, “Bắt mạch!”
Sở Thanh Linh không phải đứa ngốc, đã nghe ra ý tứ. Có đáng tin? Ha ha, thật ra thì bất kể chuyện hoàng hậu giao cho mình làm được hay không được, sợ rằng sau này chính mình cũng không thể sống nổi. Nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần chắc chắn sẽ không để cho mình còn chưa giải độc cho hắn đã chết đi. Đã như vậy, đưa mình tới làm chuyện như vậy là vì sao? Trong lòng Sở Thanh Linh có đáp án mơ hồ.
“Như thế nào? Hài tử của bổn cung?” Hoàng hậu cau mày, không nhịn được hỏi.
"Rất khoẻ mạnh, còn có mấy ngày nữa sẽ ra đời.” Sở Thanh Linh trả lời thành thật. Nhưng còn có một điều Sở Thanh Linh không có nói ra, mạch tượng có chút yếu, bắt mạch là một nữ hài, vì sao hoàng hậu một mực chắc chắn là thái tử?
“Sắp sinh?” Thanh âm của hoàng hậu mang theo tia sắc bén.
“Sắp.” Sở Thanh Linh không khom mình phun ra một chữ từ trong cổ họng.
“Rất tốt, cái tiểu tiện nhân Dung phi đó, đứa bé còn có một tháng sẽ phải sinh. Bổn cung muốn nàng ta sống không bằng chết! Rõ chưa?” Trong âm thanh sắc bén của hoàng hậu mang theo điên cuồng mơ hồ.
Đến đây, Sở Thanh Linh đã hiểu Hoàng Phủ Khinh Trần mang nàng tới đây làm cái gì. Trộm long đổi phượng! Hoàng hậu nghi ngờ rõ ràng là một nữ hài, mà từ trong miệng hoàng hậu thì sợ rằng nghi ngờ Dung phi kia chính là một nam tử. Muốn cho mình giục sinh đứa nhỏ trong bụng của Dung phi, sau đó đổi hài tử cho Hoàng hậu! Chuyện bí mật hoàng gia như vậy, cư nhiên cho bản thân mình đi làm, rất rõ ràng rằng sau này sẽ không lưu mạng sống cho mình. Hoàng Phủ Khinh Trần muốn mình trở thành người của hắn để cho hắn sử dụng? Thật là nam nhân có ý tứ. Nghĩ đến đây, một nụ cười thoáng qua trong mắt Sở Thanh Linh, điều này chẳng phải là hợp với ý của mình sao?
“Như vậy, chúng ta phải tới chỗ Dung phi nhìn một chút.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười yếu ớt cáo từ.
“Đi đi, bổn cung cũng mệt rồi.” Hoàng hậu mệt mỏi ngáp một cái, ý bảo hai người rời đi.
Thái giám mang theo hai người đi tới chỗ sâu hơn trong Hoàng cung, cho đến trước một cung điện tiêu điều mới dừng lại. Hai thái giám đứng ở trước cửa nhìn thấy bọn họ vội vã chạy tới bái phỏng.
“Người đâu? Hôm nay như thế nào?” Thái giám hạ thấp giọng hỏi. Nhưng Sở Thanh Linh đã không phải là nàng trước kia, dĩ nhiên là nghe rất rõ ràng.
“Còn không có chịu ăn, phải đổ.” Một tiểu thái giám cũng hạ thấp giọng nói.
“Vậy thì tốt, nhất định phải bảo đảm đứa bé trong bụng của nàng.” Thái giám hài lòng gật đầu một cái rồi cung kính tới mời Hoàng Phủ Khinh Trần, “Vương gia, mời.”
Sở Thanh Linh nhìn cung điện tiêu điều, chợt hiểu nơi này là lãnh cung. Theo thái giám thẳng đường đi tới, vào phòng, thấy một nữ nhân bụng bự bị trói tay trói chân, cố định ở trên một chiếc giường lớn, thấy có người đi vào liền mắng lên.
“Các ngươi là một lũ súc sinh, chết không tử tế được, muốn đứa bé trong bụng ta, nghĩ hay ghê! Nó là hài tử của hoàng thượng! Là hài tử của hoàng thượng, các ngươi dám động đến, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Dung phi hét lên, nhưng thanh âm không cách nào truyền đi được, ở trong cung điện âm u lạnh lẽo rộng lớn này vang dội trở lại.
“Câm mồm! Ngươi dâm loạn cùng người khác rồi mang thai mà còn dám nói bậy.” Thái giám tiến lên quất một bạt tai, đánh cho Dung phi thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
“Chú ý một chút.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt mở miệng.
“Dạ dạ, Vương gia yên tâm, nô tài cẩn thận canh chừng bụng của nàng.” Thái giám vâng vâng dạ dạ lui sang một bên.
Từ đầu đến cuối Sở Thanh Linh không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng trẩn mạch cho Dung phi, sau đó theo Hoàng Phủ Khinh Trần rời đi. Để lại Dung phi tuyệt vọng sau lưng gào thét giống như tiếng dã thú.
Trong xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Sở Thanh Linh không nói một lời, nhắm hai mắt.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi, không sợ?”
“Vương gia đã an bài tốt tất cả rồi, ta còn phải sợ cái gì đây?” Sở Thanh Linh nhàn nhạt nói nhưng vẫn không mở mắt ra.
“Ha ha.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười, “Không phải nói thầy thuốc như phụ mẫu sao, để cho ngươi làm chuyện như vậy, ngươi nghĩ sao?”
“Thầy thuốc như phụ mẫu?” Sở Thanh Linh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đều là nụ cười trào phúng, giống như vừa nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên thế gian này, từ từ mở miệng nói: “Xin hỏi Vương gia, trên thế gian này ác giả ác báo, thiện giả thiện lai? Như thế nào thì coi là tốt? Như thế nào thì coi là xấu, làm sao có thể nói hoàng hậu chính là tội ác tày trời, mà Dung phi không phải là gian phi mê hoặc hoàng thượng. Nói Dung phi là cô gái đáng thương bị hãm hại thì như thế nào, mà hoàng hậu vì không chiếm được sủng ái của hoàng thượng mà bị vứt bỏ? Trên thế gian này có rất nhiều chuyện, chỉ nhìn mặt ngoài đơn thuần thì không thể nhìn ra được. Có lúc ánh mắt cũng sẽ lừa gạt chúng ta, điều thấy được không nhất định đã là sự thật.
Hoàng Phủ Khinh Trần ngẩn người, chợt cười lớn. Khiến cho thân thể phu xe phía bên ngoài run lên, thiếu chút nữa té từ trên xe ngựa xuống. Chưa từng thấy Vương gia cười lớn như vậy!
“Đúng, ngươi nói rất đúng.” Sau khi cười xong, sắc mặt Hoàng Phủ Khinh Trần lại dần trầm xuống, “Người tốt thì chết rất nhanh, mà người xấu thì vẫn còn tiêu dao khoái hoạt. Nhưng ai có thể nói cho rõ ràng, cái gì là tốt, cái gì là xấu?
Sở Thanh Linh không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhạt.
Mà ánh mắt Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở thanh Linh rõ ràng có nhiều hơn điều gì đó.
“Muốn nếm thử một chút Ngọc Lan nhạn trong kinh thành không?” Hoàng Phủ Khinh Trần cười yếu ớt, lần đầu tiên muốn cùng một nữ nhân ăn cơm. Hơn nữa còn là một cô gái thông tuệ mà kỳ lạ.
“Vương gia làm chủ là được rồi.” Sở Thanh Linh cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.
Đến nơi đó, Sở Thanh Linh im lặng nhìn oanh ngâm yến vũ trước mắt, mặc dù là để cho Hoàng Phủ Khinh Trần làm chủ, nhưng hắn cũng không nói qua ăn ở Ngọc Lan nhạn là ở thanh lâu! “Ngọc Lan nhạn ở kinh thành là chỉ thử nhất gia *.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn khuôn mặt mơ hồ rất bất đắc dĩ của Sở Thanh Linh, trong lòng lại nở nụ cười. Nhìn dáng vẻ thúc thủ vô sách của nàng, thật đúng là có ý tứ. Cho tới nay, cảm giác nàng cho mình đều là cái gì cũng không để ở trong mắt, cái gì cũng nhìn không thấu.
*Chỉ thử nhất gia: chỉ có một cửa hàng này, không có chi nhánh. Ý chỉ là cửa hàng duy nhất ở kinh thành, không có cái thứ hai.
Sở Thanh Linh im lặng, nhìn toàn bộ sắc hương vị của Ngọc Lan nhạn ở trên bàn, làm thế nào cũng không có khẩu vị.
“Ha ha, tốt lắm, tất cả đi xuống đi.” Hoàng Phủ Khinh Trần ddlqd nhàn nhạt phất tay, bọn nữ tử mới vừa rồi còn ân cần không một tiếng động lui xuống.
Sở Thanh Linh bưng ly rượu lên, nhấp miệng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì bị một đống nữ nhân chán ghét vây quanh bên người mình quả thật rất khó chịu.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn người trước mắt, mình cũng có chút nghi ngờ rồi. Người trước mắt, mình chỉ mới nhìn thấy nàng từ hôm qua, tại sao nàng lại cho mình cảm giác giống như đã biết từ rất lâu rồi? Thậm chí còn để cho mình sinh ra cái cảm giác không muốn buông nàng ra.
Hai người sau khi ăn xong liền quay lqd về vương phủ, Sở Thanh Linh vừa vào Thanh Liên cư, liền nhìn thấy một người đang đứng ở cửa, chính là Diệp Chỉ Thanh!
“Sở công tử ngươi đã trở lại.” Diệp Chỉ Thanh vui mừng nghênh đón.
“Chuyện gì?” Sở Thanh Linh làm sao mà lại không nhìn ra ánh mắt nóng bỏng của Diệp Chỉ Thanh là có ý gì, cho nên chỉ lạnh lùng hỏi hai chữ.
“Ta … ta nghe quản gia nói qua, Sở công tử nguyên là đại phu.” Diệp Chỉ Thanh chà xát vạt áo của mình nói.
“Vậy thì như thế nào?” Giọng điệu Sở Thanh Linh vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Ta có chút ho khan, muốn hỏi Sở công tử một chút xem phương thuốc gì tương đối tốt.” Rốt cục Diệp Chỉ Thanh cũng nghĩ ra được cái cớ.
Sở Thanh Linh sau khi nghe xong cau mày lạnh nhạt nói: “Đi tới tiệm thuốc hỏi một chút là được.” Dứt lời, Sở Thanh Linh liền bước vào viện.
“Đợi chút, Sở công tử, ta…. thật ra thì ta ~~” Diệp Chỉ Thanh nóng nảy, bước một bước ngăn trước mặt Sở Thanh Linh. Nhìn Sở Thanh Linh lạnh như băng, trong mắt không có chút kiên nhẫn kia lại có chút khiếp đảm, “Thật ra ta muốn xin lỗi chuyện hôm đó, muốn Sở công tử nể mặt ăn một bữa cơm.” Cuối cùng Diệp Chỉ Thanh cũng đem mục đích của mình nói ra.
“Ta vừa mới ăn rồi.” Sở Thanh Linh đẩy Diệp Chỉ thanh ra rồi đi về phía trước.
“Vậy, vậy lần sau!” Diệp Chỉ Thanh lấy dũng khí hướng bóng lưng Sở Thanh Linh hô.
Sở Thanh Linh không nói gì, cũng không có quay đầu lại. Chờ bóng lưng Sở Thanh Linh biến mất không thấy gì nữa, lúc này Diệp Chỉ Thanh mới lưu luyến không rời rời đi.
Ban đên phủ xuống, người hầu trong Thanh Liên cư đều lui xuống, chỉ để lại một mình Sở Thanh Linh lẳng lặng chờ Hoàng Phủ Khinh Trần đến.
Lúc nửa đêm, nhìn bộ dạng yêu mị của Hoàng Phủ Khinh Trần, Sở Thanh Linh đã không còn kinh ngạc nữa, vẫn bình tĩnh châm kim cho hắn như cũ, chỉ là vừa làm vừa nhàn nhạt nói: “Vương gia, hôm nay cũng không nên ngủ ở đây rồi.”
“Ha ha.” Hoàng Phủ Khinh Trần nở nụ cười, “Độc của ta ngươi dự định làm sao bây giờ?”
“Ngày mai ta sẽ viết danh sách giao cho quản gia, trước cứ chuẩn bị một chút dược liệu dễ thấy được.” Thật ra Sở Thanh Linh có chút ngạc nhiên, tại sao trên người nam nhân này lại có nhiều độc như vậy?
“Tốt ——” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần càng lúc càng thấp, cho đến khi không vang lên nữa.
Sở Thanh Linh cau mày nhìn người trên giường, cư nhiên lại ngủ thiếp đi!
“Mẫu hậu, vì sao? Vì sao?” Đột nhiên, nam nhân trên giường phát ra tiếng thì thầm, giống như tiếng khóc của trẻ con.
Sở Thanh Linh sửng sốt, chỉ vì nàng thấy rõ ràng khoé mắt của nam nhân trước mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
Hắn mơ thấy cái gì?!
Sở Thanh Linh lqd nhớ tới bản lĩnh ác độc cùng tác phong sắc bén trong hoàng cung đêm đó, thật sự không cách nào liên hệ tới người yếu ớt như trẻ con trước mắt.
Chẳng lẽ cường đại bên ngoài luôn có tâm yếu ớt?
Sở Thanh Linh tự giễu cười cười, lắc đầu đi sang gian phòng cách vách ngủ.
Trong kinh thành Thiên Vận quốc, vẫn chưa có người nào biết Nhiếp Chính vương đã lặng lẽ rời đi, ngoại trừ người đang phiền lòng nhéo tóc vì công văn trong thư phòng Bình Thân vương.
Các tử sĩ ở cửa Vạn Hoa cốc đang chờ chủ tử của bọn hắn, Đông Phương Thiểu Tư đến, mà Lãnh Ngự Phong ở bên trong Vạn Hoa cốc cũng đương nhiên nhận được tin tức Đông Phương Thiểu Tư sắp tới. Lúc này Lãnh Ngự Phong đang cấp bách đi vòng quanh, người cũng đã bị mình đánh mất. Trước mắt người nam nhân kia sẽ tới, mình còn không muốn chết sớm nha. Đáng hận nhất là Y tiên không chịu nói cho hắn biết Sở Thanh Linh đã đi đâu. Đây không phải là muốn nhìn mình chết sao?
Trước mắt biện pháp giải quyết duy nhất chính là: Chạy trốn.
Khi Đông Phương Thiểu Tư chạy tới cửa Vạn Hoa cốc thì các tử sĩ đưa cho Đông Phương Thiểu Tư một phong thư, cũng nói cho Đông Phương Thiểu Tư biết Lãnh thừa tướng đã rời đi, nói là trong người có chuyện quan trọng một mình rời đi trước, bảo mọi người tiếp tục thủ tại chỗ này.
Đông Phương Thiểu Tư lqd mắt lạnh nhìn phong thư gấp chỉnh tề một chút, từ từ mở ra, trong thư rõ ràng có mấy hàng chữ lớn: Thiểu Tư, không cần tìm ta. Ta đánh mất chị dâu, cho nên ta quyết định tự trục xuất mình cách ngươi ngoài vạn dặm. Ngươi bảo trọng.
Mặc dù các tử sĩ không có cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn Đông Phương Thiểu Tư càng ngày càng đen mặt, vẫn có chút kinh hãi. Lần đầu tiên thấy chủ tử luống cuống như vậy!
“Lãnh Ngự Phong, đừng để cho ta trông thấy ngươi.” Sau khi Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu phun ra mấy chữ, liền xoay người vào Vạn Hoa cốc. Nếu muốn biết Thanh Linh đi đâu, cũng chỉ có Y tiên tính tình cổ quái kia rồi.
Sau một nén nhang, phòng tiếp khách Vạn Hoa cốc.
“Ngươi là phu quân của nha đầu?” Y tiên liếc mắt nhìn nam tử tuyệt mỹ đứng ở phía dưới, trong lòng tán thưởng. Không tệ, khí độ này, căn cốt này, dung mạo này, đều là đẳng cấp tốt nhất.
“Không sai, cho nên kính xin tiền bối cho ta biết hướng đi của nương tử của ta.” Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Đông Phương Thiểu Tư khách khí với người khác như vậy.
“Ngươi là đàn ông, ngay cả nương tử của mình cũng trông coi không được, còn có mặt mũi tới hỏi người ngoài là ta đây?” Hiển nhiên là Y tiên không để mặt mũi của Đông Phương Thiểu Tư ở trong mắt, nhấp một ngụm trà chậm rãi nói.
“Tiền bối không phải là người ngoài, tiền bối là người thân duy nhất của Thanh Linh rồi.” Đông Phương Thiểu Tư không hổ là Đông Phương Thiểu Tư, vĩnh viễn hiểu được chuyện người khác quan tâm nhất.
Quả nhiên, khuôn mặt Y tiên hơi động, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như nghe không lọt tai, để ly trà xuống, trong giọng điệu đã hoà hoãn đi rất nhiều.
“Chẳng qua, nhà đầu kia đi đâu cũng không nói cho ngươi biết một tiếng? Chẳng lẽ các ngươi có mâu thuẫn? Vậy tức là ngươi không tốt với nha đầu nhà ta?” Nhìn Y tiên này, bây giờ đã biến thành nha đầu nhà ta.
"Tiền bối nói gì chứ. Đối với Thanh Linh, nàng muốn gì ta cũng đều có thể cho nàng, bao gồm chính tính mạng của ta.” Đông Phương Thiểu Tư cười nhạt đáp lại, giữa chân mày một mảnh trấn tĩnh, không hề có ý cười giỡn.
"Có ý tứ.” Y tiên nheo mắt lại, đứng nhìn Đông Phương Thiểu Tư bên dưới, chợt xoay chuyển lời nói, “Nhưng là, tiểu tử, theo ta được biết, phương pháp của ngươi đối với nha đầu nhà ta không đúng nha.”
Đông Phương Thiểu Tư ngẩng đầu nhìn Y tiên, trong mắt đều là nghi ngờ.
“Nữ nhân này đó, ngươi càng giữ chặt nàng càng muốn chạy, ngươi phải làm giống như chơi diều, bởi vì nàng bay, nhưng vẫn là vải, phải giữ vững ở trong tay mình. Mặc kệ nàng bay như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ trở lại trong tay ngươi.” Y tiên nháy mắt cười hắc hắc nói.
“Diều?” Lần đầu tiên trên khuôn mặt bình tĩnh của Đông Phương Thiểu Tư xuất hiện vẻ mặt nghi ngờ.
Y tiên vui vẻ, bởi vì hắn phát hiện ra, mặc dù người đàn ông trước mắt là Nhiếp Chính vương quyền khuynh thiên hạ, nhưng tại phương diện chuyện nam nữ hoàn toàn là mao đầu tiểu tử * u mê! Sớm nghe từ trong miệng Lãnh tiểu tử kia phương thức của hắn, khó trách nha đầu Thanh Linh kia muốn chạy. Thật là rất có ý tứ.
*Mao đầu tiểu tử: ý chỉ nam thanh niên tính tình bồng bột, chưa có kinh nghiệm.
“Không sai, diều.” Y tiên nghiêm mặt dạy dỗ, “Ngươi yêu như vậy sao? Giam lại, ngươi bắt giam được người của nàng, nhưng còn tâm của nàng?
Vẻ mặt nghi ngờ của Đông Phương Thiểu Tư nhìn Y tiên, yêu một người chính là luôn luôn ở cùng nhau, có cái gì không đúng?
“Tiểu tử, ta và ngươi cùng ra cốc. Đi tìm nha đầu nhà ta.” Y tiên hứng thú, tuỳ ý đưa ra quyết định của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.