Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
Chương 31: Lỗ tai
Vô Ý Bảo Bảo
03/04/2015
Editor: ChiMy
Đêm dài dằng dặc, người và tim của Sở Thanh Linh đã mệt mỏi cực độ. Không biết nàng đã ngất đi rồi tỉnh lại mấy lần, nam nhân trên người vẫn không chút nào thương tiếc lần lượt cướp đoạt tất cả của nàng.
Đây chính là sự trừng phạt của hắn sao? Sở Thanh Linh nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Vị trí của Đông Phương Thiểu Tư trong lòng nàng càng lúc càng nhẹ, cho đến lúc biến mất. Yêu, không thể trở thành cái cớ để tổn thương người khác!
Cũng không biết qua bao lâu, Đông Phương Thiểu Tư rốt cuộc ngừng lại. Ôm Sở Thanh Linh đã ngất ngủ thật say.
Sáng sớm, tiếng chim hót thanh thúy ngoài cửa sổ làm hai người tỉnh dậy. Đông Phương Thiểu Tư mở mắt ra, nhìn Sở Thanh Linh đang ở trong ngực mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Sở Thanh Linh cũng tỉnh lại, cả người đều đau tới nỗi không muốn nhúc nhích. Thậm chí ngay cả mi mắt cũng không muốn nâng lên, không muốn mở mắt ra nhìn tên nam nhân vô độ này.
“Thanh Linh, nàng là người đẹp nhất.” Đông Phương Thiểu Tư ấn xuống trán Sở Thanh Linh một nụ hôn, sau đó xoay người đè nàng lại.
Sở Thanh Linh không hề nhúc nhích cũng không nói gì, mặt không còn chút sức sống, không muốn tiếp tục giãy dụa cũng không muốn lại cầu xin tha thứ. Bởi vì, tất cả đều chỉ là uổng công, hắn muốn làm gì thì tuyệt đối sẽ không vì lời nói của mình mà ngừng lại hay thay đổi.
“Nhớ kĩ, sau này nếu lại muốn rời khỏi ta nàng sẽ nhận được trừng phạt càng nghiêm khắc hơn.” Đông Phương Thiểu Tư khẽ thổi khí ở bên tai Sở Thanh Linh, lần thứ hai tiếp nhận cơ thể của Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh cau mày lại, hô nhỏ một tiếng sau đó lại chăm chú cắn môi không để mình phát ra tiếng. Dưới thân đau đớn làm nàng sắp mất đi ý thức.
“Rất đau có phải hay không?” Đông Phương Thiểu Tư ngừng lại, nhẹ nhàng cắn bên tai của Sở Thanh Linh. “Nàng cũng biết, nàng rời khỏi ta, trái tim ta còn đau hơn hàng vạn lần so với nỗi đau này.”
Dứt lời, khóe môi Sở Thanh Linh hiện lên ý cười châm chọc. Ngươi nam nhân này cũng biết đau lòng sao? Hắn cố tình sao? Luôn miệng nói yêu mình, đây chính là tình yêu của hắn? Dùng những người mình quan tâm nhất đến uy hiếp mình. Dùng phương thức như thế trừng phạt chính mình?
Đông Phương Thiểu Tư nửa híp con mắt, nhìn sự châm chọc trên mặt Sở Thanh Linh, mắt hắn bắn ra tia nguy hiểm: “Nàng, cười cái gì?”
“Bởi vì lời ngươi nói rất buồn cười, thế nên ta cười.” Sở Thanh Linh vẫn châm biếm như trước, lạnh lùng thốt ra một câu, ánh mắt vẫn không hề mở ra nhìn đến Đông Phương Thiểu Tư.
Cho dù là nhắm mắt lại Sở Thanh Linh cũng cảm thấy luồng hơi thở âm lãnh kia, mang theo mơ hồ lửa giận. Lại chọc hắn tức giận sao? Biết rõ nói như vậy sẽ khiến hắn tức giận, nhưng vẫn không nhịn được nói ra.
“Nàng, vẫn chưa học ngoan ngoãn có phải hay không?” Đột nhiên thân dưới của Đông Phương Thiểu Tư đâm mạnh, Sở Thanh Linh đau tới khẽ hừ một tiếng. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên một tia đau lòng nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy. Nhất định phải làm cho trong mắt nàng, trong lòng của nàng chỉ có chính mình!
Sở Thanh Linh nhắm chặt hai mắt không nói gì. Học ngoan? Cái gì là ngoan? Nghe lời vĩnh viễn ở lại trong vườn Trúc, không được gặp ai, không được đi đâu. Ngăn cách với thế giới bên ngoài, mỗi ngày chỉ ở cùng với hắn mới là ngoan sao? Làm một con búp bê gỗ sao?
Đông Phương Thiểu Tư thấy Sở Thanh Linh không nói lời nào, hắn càng tức giận, bỗng nhiên đứng dậy nhìn xuống Sở Thanh Linh lạnh lùng nói: “Có phải là nàng không muốn gặp người nhà của nàng nữa hay không?”
Dứt lời, Sở Thanh Linh chợt mở mắt ra, lại không cố kị cái gì, ngồi dậy, dùng hết sức lực toàn thân tát thật mạnh vào mặt Đông Phương Thiểu Tư. Dấu tay hồng hồng lập tức xuất hiện trên mặt Đông Phương Thiểu Tư.
Đông Phương Thiểu Tư hé miệng, nhìn vẻ mặt băng lãnh phẫn hận của Sở Thanh Linh ở trước mắt đến ngây ngẩn cả người.
“Ngươi tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Ngươi còn muốn như thế nào?” Sở Thanh Linh siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng từ lâu đã gần như thiêu đốt hết lí trí của nàng, lúc này căn bản nàng không suy nghĩ đánh Vương gia như vậy sẽ có hậu quả thế nào. Khắp thiên hạ không người nào dám đối với hắn như vậy, cũng chưa từng có người đối với hắn như vậy! Thế nhưng, lửa giận tích lũy trong lòng Sở Thanh Linh đã lâu nay bùng phát sẽ không kiêng kị những thứ này.
Đông Phương Thiểu Tư ngạc nhiên sờ sờ mặt mình, lại nhìn Sở Thanh Linh đỏ mắt trước mặt, trầm mặc.
“Ngươi còn muốn như thế nào? Ngươi đã lấy đi tất cả của ta! Ngươi còn muốn trừng phạt như thế nào ngươi mới cam tâm?” Sở Thanh Linh rống giận, giọng nói trở nên khàn khàn. Thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi làm cho Sở Thanh Linh chỉ muốn chết.
Đông Phương Thiểu Tư vẫn không nói gì như trước, chỉ là khẽ vuốt mặt mình, lại kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh.
Trong phòng yên tĩnh muốn chết, hai người cứ trầm mặc đối đầu như vậy. Nhiệt độ trong phòng xuống tới âm độ.
“Ta, đã phái người đưa bọn họ về nhà.” Đông Phương Thiểu Tư chợt nhàn nhạt nói một câu, xuống giường nhẹ nhàng ôm lấy Sở Thanh Linh đang sửng sốt. Sở Thanh Linh không nói gì cũng không có nhúc nhích, trong đầu vẫn vọng lại lời nói vừa rồi của Đông Phương Thiểu Tư.
Đã phái người đưa bọn họ về nhà?
Đông Phương Thiểu Tư cẩn thận từng li từng tí ôm Sở Thanh Linh vào bồn tắm đã chuẩn bị tốt từ lâu, nhìn làn da trắng nõn của Sở Thanh Linh đầy những vết bầm mới hiểu được chính mình đêm qua có bao nhiêu điên cuống, có bao nhiêu vô độ. Sở Thanh Linh đờ đẫn mặc cho Đông Phương Thiểu Tư giúp nàng tẩy rửa thân thể, trong đầu trống rỗng, tự nhiên cũng không thấy được trong mắt Đông Phương Thiếu Tư hiện lên sự hối hận và áy náy.
Sau khi tắm, Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh trở về giường, nha hoàn đã thay tấm đệm thấm máu tối hôm qua đi từ lâu. Đông Phương Thiểu Tư bôi thuốc cho Sở Thanh Linh,
thuốc tan máu bầm tốt nhất mang theo cảm giác lành lạnh thoải mái. Sở Thanh Linh không có trả lời, tùy ý Đông Phương Thiếu Tư loay hoay, thẳng đến khi Đông Phương Thiểu Tư đưa tay tới phía dưới chuẩn bị giúp nàng bôi thuốc vào nơi đó, Sở Thanh Linh mới hoàn hồn lại, một phen đẩy tay của hắn ra, Không nói một lời nhận lấy thuốc rồi quay đầu qua một bên không để ý đến Đông Phương Thiểu Tư.
Đông Phương Thiểu Tư cũng không nói gì, xoay người ra cửa.
Sở Thanh Linh đưa tay ném thuốc trong tay xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc nồng đậm. Khó khăn nằm xuống giường sau đó nàng mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt. Cái chỗ này, nhất định phải rời đi. Đêm qua giống như cường bạo, tựa như ác mộng làm cho Sở Thanh Linh nghĩ tới mà kinh hãi.
Đông Phương Thiểu Tư đứng ở ngoài cửa, sờ sờ mặt của mình, lầm bầm: “Nguyên lai bị đánh là cảm giác như thế.”
Ngày này, trên dưới Vương phủ đều thấy trên gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Vương gia hiện lên năm dấu tay rõ ràng, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc muốn rớt tròng mắt. Thế nhưng không một người dám nói thị phi, đều rất ăn ý không nhìn, đều nghiêm túc bắt tay vào làm việc. Vương phủ trên dưới phi thường náo nhiệt bận rộn, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị đại hôn của Vương gia.
Mà đương nhiên công chúa Mỹ Chân ở tạm trong Vương phủ đã được mời ra ngoài. Hôn sự của công chúa Mỹ Chân đã được định vào mười ngày sau. Quốc vương Bắc thần quốc nhận được thư từ công chúa Mỹ Chân thì lập tức đồng ý. Hai nước thông gia là chuyện không thể tốt hơn, hỉ sự hôm nay làm cho quốc vương Bắc Thần quốc đặc biệt cao hứng, ngoại trừ đưa tới thật nhiều đồ cưới, cũng vì đại hôn của Nhiếp Chính vương mà tặng lễ vật lớn.
Đêm dài dằng dặc, người và tim của Sở Thanh Linh đã mệt mỏi cực độ. Không biết nàng đã ngất đi rồi tỉnh lại mấy lần, nam nhân trên người vẫn không chút nào thương tiếc lần lượt cướp đoạt tất cả của nàng.
Đây chính là sự trừng phạt của hắn sao? Sở Thanh Linh nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Vị trí của Đông Phương Thiểu Tư trong lòng nàng càng lúc càng nhẹ, cho đến lúc biến mất. Yêu, không thể trở thành cái cớ để tổn thương người khác!
Cũng không biết qua bao lâu, Đông Phương Thiểu Tư rốt cuộc ngừng lại. Ôm Sở Thanh Linh đã ngất ngủ thật say.
Sáng sớm, tiếng chim hót thanh thúy ngoài cửa sổ làm hai người tỉnh dậy. Đông Phương Thiểu Tư mở mắt ra, nhìn Sở Thanh Linh đang ở trong ngực mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Sở Thanh Linh cũng tỉnh lại, cả người đều đau tới nỗi không muốn nhúc nhích. Thậm chí ngay cả mi mắt cũng không muốn nâng lên, không muốn mở mắt ra nhìn tên nam nhân vô độ này.
“Thanh Linh, nàng là người đẹp nhất.” Đông Phương Thiểu Tư ấn xuống trán Sở Thanh Linh một nụ hôn, sau đó xoay người đè nàng lại.
Sở Thanh Linh không hề nhúc nhích cũng không nói gì, mặt không còn chút sức sống, không muốn tiếp tục giãy dụa cũng không muốn lại cầu xin tha thứ. Bởi vì, tất cả đều chỉ là uổng công, hắn muốn làm gì thì tuyệt đối sẽ không vì lời nói của mình mà ngừng lại hay thay đổi.
“Nhớ kĩ, sau này nếu lại muốn rời khỏi ta nàng sẽ nhận được trừng phạt càng nghiêm khắc hơn.” Đông Phương Thiểu Tư khẽ thổi khí ở bên tai Sở Thanh Linh, lần thứ hai tiếp nhận cơ thể của Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh cau mày lại, hô nhỏ một tiếng sau đó lại chăm chú cắn môi không để mình phát ra tiếng. Dưới thân đau đớn làm nàng sắp mất đi ý thức.
“Rất đau có phải hay không?” Đông Phương Thiểu Tư ngừng lại, nhẹ nhàng cắn bên tai của Sở Thanh Linh. “Nàng cũng biết, nàng rời khỏi ta, trái tim ta còn đau hơn hàng vạn lần so với nỗi đau này.”
Dứt lời, khóe môi Sở Thanh Linh hiện lên ý cười châm chọc. Ngươi nam nhân này cũng biết đau lòng sao? Hắn cố tình sao? Luôn miệng nói yêu mình, đây chính là tình yêu của hắn? Dùng những người mình quan tâm nhất đến uy hiếp mình. Dùng phương thức như thế trừng phạt chính mình?
Đông Phương Thiểu Tư nửa híp con mắt, nhìn sự châm chọc trên mặt Sở Thanh Linh, mắt hắn bắn ra tia nguy hiểm: “Nàng, cười cái gì?”
“Bởi vì lời ngươi nói rất buồn cười, thế nên ta cười.” Sở Thanh Linh vẫn châm biếm như trước, lạnh lùng thốt ra một câu, ánh mắt vẫn không hề mở ra nhìn đến Đông Phương Thiểu Tư.
Cho dù là nhắm mắt lại Sở Thanh Linh cũng cảm thấy luồng hơi thở âm lãnh kia, mang theo mơ hồ lửa giận. Lại chọc hắn tức giận sao? Biết rõ nói như vậy sẽ khiến hắn tức giận, nhưng vẫn không nhịn được nói ra.
“Nàng, vẫn chưa học ngoan ngoãn có phải hay không?” Đột nhiên thân dưới của Đông Phương Thiểu Tư đâm mạnh, Sở Thanh Linh đau tới khẽ hừ một tiếng. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên một tia đau lòng nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy. Nhất định phải làm cho trong mắt nàng, trong lòng của nàng chỉ có chính mình!
Sở Thanh Linh nhắm chặt hai mắt không nói gì. Học ngoan? Cái gì là ngoan? Nghe lời vĩnh viễn ở lại trong vườn Trúc, không được gặp ai, không được đi đâu. Ngăn cách với thế giới bên ngoài, mỗi ngày chỉ ở cùng với hắn mới là ngoan sao? Làm một con búp bê gỗ sao?
Đông Phương Thiểu Tư thấy Sở Thanh Linh không nói lời nào, hắn càng tức giận, bỗng nhiên đứng dậy nhìn xuống Sở Thanh Linh lạnh lùng nói: “Có phải là nàng không muốn gặp người nhà của nàng nữa hay không?”
Dứt lời, Sở Thanh Linh chợt mở mắt ra, lại không cố kị cái gì, ngồi dậy, dùng hết sức lực toàn thân tát thật mạnh vào mặt Đông Phương Thiểu Tư. Dấu tay hồng hồng lập tức xuất hiện trên mặt Đông Phương Thiểu Tư.
Đông Phương Thiểu Tư hé miệng, nhìn vẻ mặt băng lãnh phẫn hận của Sở Thanh Linh ở trước mắt đến ngây ngẩn cả người.
“Ngươi tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Ngươi còn muốn như thế nào?” Sở Thanh Linh siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng từ lâu đã gần như thiêu đốt hết lí trí của nàng, lúc này căn bản nàng không suy nghĩ đánh Vương gia như vậy sẽ có hậu quả thế nào. Khắp thiên hạ không người nào dám đối với hắn như vậy, cũng chưa từng có người đối với hắn như vậy! Thế nhưng, lửa giận tích lũy trong lòng Sở Thanh Linh đã lâu nay bùng phát sẽ không kiêng kị những thứ này.
Đông Phương Thiểu Tư ngạc nhiên sờ sờ mặt mình, lại nhìn Sở Thanh Linh đỏ mắt trước mặt, trầm mặc.
“Ngươi còn muốn như thế nào? Ngươi đã lấy đi tất cả của ta! Ngươi còn muốn trừng phạt như thế nào ngươi mới cam tâm?” Sở Thanh Linh rống giận, giọng nói trở nên khàn khàn. Thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi làm cho Sở Thanh Linh chỉ muốn chết.
Đông Phương Thiểu Tư vẫn không nói gì như trước, chỉ là khẽ vuốt mặt mình, lại kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh.
Trong phòng yên tĩnh muốn chết, hai người cứ trầm mặc đối đầu như vậy. Nhiệt độ trong phòng xuống tới âm độ.
“Ta, đã phái người đưa bọn họ về nhà.” Đông Phương Thiểu Tư chợt nhàn nhạt nói một câu, xuống giường nhẹ nhàng ôm lấy Sở Thanh Linh đang sửng sốt. Sở Thanh Linh không nói gì cũng không có nhúc nhích, trong đầu vẫn vọng lại lời nói vừa rồi của Đông Phương Thiểu Tư.
Đã phái người đưa bọn họ về nhà?
Đông Phương Thiểu Tư cẩn thận từng li từng tí ôm Sở Thanh Linh vào bồn tắm đã chuẩn bị tốt từ lâu, nhìn làn da trắng nõn của Sở Thanh Linh đầy những vết bầm mới hiểu được chính mình đêm qua có bao nhiêu điên cuống, có bao nhiêu vô độ. Sở Thanh Linh đờ đẫn mặc cho Đông Phương Thiểu Tư giúp nàng tẩy rửa thân thể, trong đầu trống rỗng, tự nhiên cũng không thấy được trong mắt Đông Phương Thiếu Tư hiện lên sự hối hận và áy náy.
Sau khi tắm, Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh trở về giường, nha hoàn đã thay tấm đệm thấm máu tối hôm qua đi từ lâu. Đông Phương Thiểu Tư bôi thuốc cho Sở Thanh Linh,
thuốc tan máu bầm tốt nhất mang theo cảm giác lành lạnh thoải mái. Sở Thanh Linh không có trả lời, tùy ý Đông Phương Thiếu Tư loay hoay, thẳng đến khi Đông Phương Thiểu Tư đưa tay tới phía dưới chuẩn bị giúp nàng bôi thuốc vào nơi đó, Sở Thanh Linh mới hoàn hồn lại, một phen đẩy tay của hắn ra, Không nói một lời nhận lấy thuốc rồi quay đầu qua một bên không để ý đến Đông Phương Thiểu Tư.
Đông Phương Thiểu Tư cũng không nói gì, xoay người ra cửa.
Sở Thanh Linh đưa tay ném thuốc trong tay xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc nồng đậm. Khó khăn nằm xuống giường sau đó nàng mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt. Cái chỗ này, nhất định phải rời đi. Đêm qua giống như cường bạo, tựa như ác mộng làm cho Sở Thanh Linh nghĩ tới mà kinh hãi.
Đông Phương Thiểu Tư đứng ở ngoài cửa, sờ sờ mặt của mình, lầm bầm: “Nguyên lai bị đánh là cảm giác như thế.”
Ngày này, trên dưới Vương phủ đều thấy trên gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Vương gia hiện lên năm dấu tay rõ ràng, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc muốn rớt tròng mắt. Thế nhưng không một người dám nói thị phi, đều rất ăn ý không nhìn, đều nghiêm túc bắt tay vào làm việc. Vương phủ trên dưới phi thường náo nhiệt bận rộn, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị đại hôn của Vương gia.
Mà đương nhiên công chúa Mỹ Chân ở tạm trong Vương phủ đã được mời ra ngoài. Hôn sự của công chúa Mỹ Chân đã được định vào mười ngày sau. Quốc vương Bắc thần quốc nhận được thư từ công chúa Mỹ Chân thì lập tức đồng ý. Hai nước thông gia là chuyện không thể tốt hơn, hỉ sự hôm nay làm cho quốc vương Bắc Thần quốc đặc biệt cao hứng, ngoại trừ đưa tới thật nhiều đồ cưới, cũng vì đại hôn của Nhiếp Chính vương mà tặng lễ vật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.