Chương 7: Đào cỏ
Giáp Ất
26/12/2020
Tống Tân Đồng vội chạy tới, đem Đại Bảo ôm xuống, ôm vào trong lòng nhỏ giọng nói, “Không sợ không sợ, rắn đã bị Trương đại thúc giết chết, không có việc gì không có việc gì.”
Đại Bảo mặc dù biểu hiện rất lão thành nhưng chung quy chẳng qua là một đứa bé mới tròn năm tuổi, bị dọa một trận như thế càng thêm dính Tống Tân Đồng không thả, “Ô ô ô… đệ sợ, rắn đang còn”
Mà vì song sinh tâm linh cảm ứng, Tiểu Bảo cũng khóc theo, hai người đồng thời khóc lên, trung khí mười phần rống rung trời.
“Tống gia nha đầu, ta xuống núi trước, còn phải chạy đi hiện trường(?) bán con hươu bào này, các ngươi cũng xuống núi sớm một chút.” Trương đại thúc đem rắn thu vào, tính toán trở lại làm canh.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, nhìn Trương đại thúc xách con hươu bào rừng, hâm mộ không ngớt, “Trương đại thúc thu hoạch này đúng là nhiều.”
Trương đại thúc hàm hậu cười, “Hì hì, còn không có trở ngại đi, còn chưa chưa đủ tiền học phí cho con.”
“Học phí?” Tống Tân Đồng hiếu kì hỏi.
“Đúng, Lục tú tài vừa mới ra hiếu kì, đem học đường trong thôn một lần nữa mở cửa lại, ta đây không phải vội vàng đưa qua sao?” Trương đại thúc cất bước liền đi ra ngoài, “Ta đi trước, các ngươi cũng xuống núi sớm một chút.”
Học đường? Tống Tân Đồng kinh ngạc, trong thôn thậm chí có học đường?
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, chờ tỷ có bạc, nhất định cũng đưa các đệ đi học đường học sách.”
“Được.” Đại Bảo thút tha thút thút đáp lời.
“Được rồi được rồi, không khóc, chúng ta về nhà.”
“Bên trên có trứng chim.” Đại Bảo chớp chớp đôi mắt ướt sũng.
Tống Tân Đồng: “…” Khóc nửa ngày còn chưa quên chuyện này, quả thật là đứa bé ngoan lo cho gia đình.
Tống Tân Đồng đem cầm toàn bộ trứng chim trên cành cây đi. Lại ở phụ cận đi dạo một vòng, nguyên vốn còn muốn tìm mộc nhĩ và nấm nhưng cơ hồ đều bị người trong thôn lấy hết rồi, cái gì cũng không lưu lại.
Chẳng qua cũng may, ở phụ cận nơi thủy lưu tìm được một mảng lớn cỏ ngư tinh, không có dấu vết bị người khai thác, hơn phân nửa là người nơi này không biết loại này có thể ăn.
“Tỷ, cái này có thể ăn sao?” Đại Bảo vẻ mặt hoài nghi nhìn Tống Tân Đồng.
“Có thể, nhưng là có chút già.” Tống Tân Đồng sờ sờ thân rễ, mặc dù có chút già nhưng vẫn có thể ăn tạm.
Đại Bảo và Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ rằng: Nhà bọn họ thật nghèo, hiện tại chỉ có thể ăn cỏ dại đỡ đói, sau này không thể lại ăn nhiều như vậy, ăn ít một chút, để đến ngày hôm sau lại ăn.
Tống Tân Đồng căn bản không biết hai đệ đệ phía sau đáy lòng nghĩ như vậy, đáy lòng nàng cao hứng a, nếu nói loại thức ăn này không có người ăn qua, vậy có phải nghĩa là nàng có thể cầm đi bán hay không?
Trên thị trấn nhiều người như vậy, hẳn là vẫn có người nguyện ý mùa nào thức nấy đi?
Ôm giấu mộng làm giàu này, Tống Tân Đồng đào ước chừng trái phải mười cân cỏ ngư tinh, cao hứng bừng bừng đi trở về.
Lần này ngay cả mặt Tiểu Bảo đều cực khổ: Tỷ, tỷ đây là điên rồi sao?
Hai tay Đại Bảo mất công nâng giỏ trúc lên, thầm nghĩ: Chờ ngày mai tỷ về, cậu nhất định sẽ an ủi tỷ thật tốt.
Lúc trở lại thôn ngày đã ngã về tây, ánh sáng bao phủ toàn bộ thôn, tiếng gà gáy, tiếng người không ngừng, yên tĩnh mà hiền hòa.
Tống Tân Đồng nhìn ánh nắng chiều nơi đường chân trời, thở dài một hơi thật dài, đã đến nơi này, đã trở về không được, thời gian đó nàng tả hữu cũng lẻ loi một mình, không có gì đáng nhớ, vậy ở đây đem ngày trôi qua thật tốt đi, nàng sẽ cố gắng toàn lực của mình đem cái nhà này qua càng ngày càng tốt.
“Tân Đồng, ngươi ở nhà sao?” Một thanh âm lanh lảnh như chim hoàng oanh bay đi vào.
“Ở” Tống Tân Đồng đứng dậy đi tới bên cạnh hàng rào, nhìn một tiểu cô nương nhu nhược yếu ớt trong mắt lo lắng nhìn mình, trong đầu rất nhanh nhớ lại thân phận người này, là nữ nhi nhị phòng Hà gia- Hà Bạch Vân, cùng nguyên chủ chơi được không tệ, hơn nữa Hà nhị thúc cùng cha quá cố cũng cùng nhau chơi đùa đến lớn, bình thường cũng đúng là chiếu cố Tống Tân Đồng rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tống Tân Đồng nhiệt tình đem lôi Hà Bạch Vân tiến vào, “A Vân, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta tới thăm ngươi một chút, nghe bà ta nói hôm nay bà ngươi muốn đem ngươi xuất giá?” Hà Bạch Vân lo lắng không ngớt, “Hôm nay ta và cha mẹ ta đi nhà ngoại thăm hỏi cho nên hiện tại mới biết, Ngươi không có chuyện gì đi?”
“Ta không sao a.” Tống Tân Đồng xoay một vòng tròn, “Ngươi xem.”
“Ngươi không có chuyện gì liền tốt.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói, “Vậy ngươi tính toán làm sao a?”
Tống Tân Đồng: “Còn có thể gả sao? Phải gả thì gả Tống Thanh Tú qua đi, ta cũng không gả.” Tống Thanh Tú là con gái Đại bá nương Trương Thúy Hoa, năm nay mười một tuổi, cũng sắp đến tuổi làm mai.
“A?” Hà Bạch Vân xuy xuy cười rộ lên, “Nàng khẳng định không muốn, ta nghe nói nàng là phải gả cho quan lão gia.”
“Nàng còn gả cho quan lão gia?” Trong trí nhớ của Tống Tân Đồng, Tống Thanh Tú như tên của nàng, nhiều nhất chỉ thanh tú mà thôi, còn cả ngày học diễn tiểu thư đại gia.
“Nhị ca nàng không phải lập tức muốn thi đồng sinh sao? Lại qua một năm lại thi tú tài, sau này phải có chức vị. Tống Thanh Tú nàng không làm quan thái thái, ít nhất cũng phải là tú tài, giống như Lục tú tài là người có công danh.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói, lại có một chút cực kì hâm mộ, ai không muốn gả cho người có tiền đồ đẹp đẽ a.
Tống Tân Đồng nhẹ nhàng xuy một tiếng, “Tú tài đâu có dễ thi như vậy.”
“Lục tú tài là ai?” Trong đầu Tống Tân Đồng không có nhân vật như thế, nhưng hôm nay là lần thứ hai nghe thấy tên hắn.
“Lục tú tài ngươi cũng không biết a? Là nhà trong nhà xây năm gian nhà ngói gạch xanh kia, so với nhà thôn trưởng còn khí phái hơn.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói.
“Nga.” Tống Tân Đồng nghĩ tới là có một hộ nhà như vậy, là một hộ ngoại lai trong thôn, cũng là hộ duy nhất có tú tài, bình thường cũng không qua lại với người ngoài.
Hà Bạch Vân gật đầu, “Nếu không phải là Lục tú tài bị hủy dung, thật dọa người, Tống Thanh Tú nhất định muốn gả cho hắn.”
Tống Tân Đồng kinh ngạc, “Hủy dung?”
“Đúng vậy, nên là Lục phu tử chết bệnh đêm trước, Lục tú tài cùng người đi ra du ngoạn kết quả từ trên ngựa té xuống, nghe nói cả khuôn mặt đều phá hủy.” Hà Bạch Vân khoa tay múa chân, “Thật dọa người.”
“Lục tú tài trước đây rất dễ nhìn?” Tống Tân Đồng hiếu kì hỏi.
“Coi được, trong thôn không có người đẹp mắt hơn hắn.” Hà Bạch Vân có lẽ là cảm thấy nói về ngoại nam không tốt lắm, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, “Trước đây người muốn gả cho hắn không ít, hiện tại hình như không có.”
Tống Tân Đồng bát quái hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta? Ta nhưng không thích hắn.” Trong đầu Hà Bạch Vân nghĩ đến biểu ca anh tuấn dễ nhìn nhà ngoại tổ, không khỏi lộ ra bộ dáng xấu hổ.
“Chậc chậc, nói nhớ đến người nào a?” Tống Tân Đồng thấy vẻ mặt Hà Bạch Vân bộ dáng hoài xuân, không khỏi trêu ghẹo.
“Không có người nào, chớ nói nhảm.” Hà Bạch Vân che giấu đánh vào cánh tay Tống Tân Đồng, “Mẹ ta để hỏi ngươi ngày mai còn muốn đi thị trấn không, nếu như muốn đi thì giờ mẹo xuất phát.”
“Đi.” Tống Tân Đồng chém đinh chặt sắt nói, nàng không đi thì bán bó cỏ ngư tinh kia thế nào đây?
Đại Bảo mặc dù biểu hiện rất lão thành nhưng chung quy chẳng qua là một đứa bé mới tròn năm tuổi, bị dọa một trận như thế càng thêm dính Tống Tân Đồng không thả, “Ô ô ô… đệ sợ, rắn đang còn”
Mà vì song sinh tâm linh cảm ứng, Tiểu Bảo cũng khóc theo, hai người đồng thời khóc lên, trung khí mười phần rống rung trời.
“Tống gia nha đầu, ta xuống núi trước, còn phải chạy đi hiện trường(?) bán con hươu bào này, các ngươi cũng xuống núi sớm một chút.” Trương đại thúc đem rắn thu vào, tính toán trở lại làm canh.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, nhìn Trương đại thúc xách con hươu bào rừng, hâm mộ không ngớt, “Trương đại thúc thu hoạch này đúng là nhiều.”
Trương đại thúc hàm hậu cười, “Hì hì, còn không có trở ngại đi, còn chưa chưa đủ tiền học phí cho con.”
“Học phí?” Tống Tân Đồng hiếu kì hỏi.
“Đúng, Lục tú tài vừa mới ra hiếu kì, đem học đường trong thôn một lần nữa mở cửa lại, ta đây không phải vội vàng đưa qua sao?” Trương đại thúc cất bước liền đi ra ngoài, “Ta đi trước, các ngươi cũng xuống núi sớm một chút.”
Học đường? Tống Tân Đồng kinh ngạc, trong thôn thậm chí có học đường?
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, chờ tỷ có bạc, nhất định cũng đưa các đệ đi học đường học sách.”
“Được.” Đại Bảo thút tha thút thút đáp lời.
“Được rồi được rồi, không khóc, chúng ta về nhà.”
“Bên trên có trứng chim.” Đại Bảo chớp chớp đôi mắt ướt sũng.
Tống Tân Đồng: “…” Khóc nửa ngày còn chưa quên chuyện này, quả thật là đứa bé ngoan lo cho gia đình.
Tống Tân Đồng đem cầm toàn bộ trứng chim trên cành cây đi. Lại ở phụ cận đi dạo một vòng, nguyên vốn còn muốn tìm mộc nhĩ và nấm nhưng cơ hồ đều bị người trong thôn lấy hết rồi, cái gì cũng không lưu lại.
Chẳng qua cũng may, ở phụ cận nơi thủy lưu tìm được một mảng lớn cỏ ngư tinh, không có dấu vết bị người khai thác, hơn phân nửa là người nơi này không biết loại này có thể ăn.
“Tỷ, cái này có thể ăn sao?” Đại Bảo vẻ mặt hoài nghi nhìn Tống Tân Đồng.
“Có thể, nhưng là có chút già.” Tống Tân Đồng sờ sờ thân rễ, mặc dù có chút già nhưng vẫn có thể ăn tạm.
Đại Bảo và Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ rằng: Nhà bọn họ thật nghèo, hiện tại chỉ có thể ăn cỏ dại đỡ đói, sau này không thể lại ăn nhiều như vậy, ăn ít một chút, để đến ngày hôm sau lại ăn.
Tống Tân Đồng căn bản không biết hai đệ đệ phía sau đáy lòng nghĩ như vậy, đáy lòng nàng cao hứng a, nếu nói loại thức ăn này không có người ăn qua, vậy có phải nghĩa là nàng có thể cầm đi bán hay không?
Trên thị trấn nhiều người như vậy, hẳn là vẫn có người nguyện ý mùa nào thức nấy đi?
Ôm giấu mộng làm giàu này, Tống Tân Đồng đào ước chừng trái phải mười cân cỏ ngư tinh, cao hứng bừng bừng đi trở về.
Lần này ngay cả mặt Tiểu Bảo đều cực khổ: Tỷ, tỷ đây là điên rồi sao?
Hai tay Đại Bảo mất công nâng giỏ trúc lên, thầm nghĩ: Chờ ngày mai tỷ về, cậu nhất định sẽ an ủi tỷ thật tốt.
Lúc trở lại thôn ngày đã ngã về tây, ánh sáng bao phủ toàn bộ thôn, tiếng gà gáy, tiếng người không ngừng, yên tĩnh mà hiền hòa.
Tống Tân Đồng nhìn ánh nắng chiều nơi đường chân trời, thở dài một hơi thật dài, đã đến nơi này, đã trở về không được, thời gian đó nàng tả hữu cũng lẻ loi một mình, không có gì đáng nhớ, vậy ở đây đem ngày trôi qua thật tốt đi, nàng sẽ cố gắng toàn lực của mình đem cái nhà này qua càng ngày càng tốt.
“Tân Đồng, ngươi ở nhà sao?” Một thanh âm lanh lảnh như chim hoàng oanh bay đi vào.
“Ở” Tống Tân Đồng đứng dậy đi tới bên cạnh hàng rào, nhìn một tiểu cô nương nhu nhược yếu ớt trong mắt lo lắng nhìn mình, trong đầu rất nhanh nhớ lại thân phận người này, là nữ nhi nhị phòng Hà gia- Hà Bạch Vân, cùng nguyên chủ chơi được không tệ, hơn nữa Hà nhị thúc cùng cha quá cố cũng cùng nhau chơi đùa đến lớn, bình thường cũng đúng là chiếu cố Tống Tân Đồng rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tống Tân Đồng nhiệt tình đem lôi Hà Bạch Vân tiến vào, “A Vân, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta tới thăm ngươi một chút, nghe bà ta nói hôm nay bà ngươi muốn đem ngươi xuất giá?” Hà Bạch Vân lo lắng không ngớt, “Hôm nay ta và cha mẹ ta đi nhà ngoại thăm hỏi cho nên hiện tại mới biết, Ngươi không có chuyện gì đi?”
“Ta không sao a.” Tống Tân Đồng xoay một vòng tròn, “Ngươi xem.”
“Ngươi không có chuyện gì liền tốt.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói, “Vậy ngươi tính toán làm sao a?”
Tống Tân Đồng: “Còn có thể gả sao? Phải gả thì gả Tống Thanh Tú qua đi, ta cũng không gả.” Tống Thanh Tú là con gái Đại bá nương Trương Thúy Hoa, năm nay mười một tuổi, cũng sắp đến tuổi làm mai.
“A?” Hà Bạch Vân xuy xuy cười rộ lên, “Nàng khẳng định không muốn, ta nghe nói nàng là phải gả cho quan lão gia.”
“Nàng còn gả cho quan lão gia?” Trong trí nhớ của Tống Tân Đồng, Tống Thanh Tú như tên của nàng, nhiều nhất chỉ thanh tú mà thôi, còn cả ngày học diễn tiểu thư đại gia.
“Nhị ca nàng không phải lập tức muốn thi đồng sinh sao? Lại qua một năm lại thi tú tài, sau này phải có chức vị. Tống Thanh Tú nàng không làm quan thái thái, ít nhất cũng phải là tú tài, giống như Lục tú tài là người có công danh.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói, lại có một chút cực kì hâm mộ, ai không muốn gả cho người có tiền đồ đẹp đẽ a.
Tống Tân Đồng nhẹ nhàng xuy một tiếng, “Tú tài đâu có dễ thi như vậy.”
“Lục tú tài là ai?” Trong đầu Tống Tân Đồng không có nhân vật như thế, nhưng hôm nay là lần thứ hai nghe thấy tên hắn.
“Lục tú tài ngươi cũng không biết a? Là nhà trong nhà xây năm gian nhà ngói gạch xanh kia, so với nhà thôn trưởng còn khí phái hơn.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói.
“Nga.” Tống Tân Đồng nghĩ tới là có một hộ nhà như vậy, là một hộ ngoại lai trong thôn, cũng là hộ duy nhất có tú tài, bình thường cũng không qua lại với người ngoài.
Hà Bạch Vân gật đầu, “Nếu không phải là Lục tú tài bị hủy dung, thật dọa người, Tống Thanh Tú nhất định muốn gả cho hắn.”
Tống Tân Đồng kinh ngạc, “Hủy dung?”
“Đúng vậy, nên là Lục phu tử chết bệnh đêm trước, Lục tú tài cùng người đi ra du ngoạn kết quả từ trên ngựa té xuống, nghe nói cả khuôn mặt đều phá hủy.” Hà Bạch Vân khoa tay múa chân, “Thật dọa người.”
“Lục tú tài trước đây rất dễ nhìn?” Tống Tân Đồng hiếu kì hỏi.
“Coi được, trong thôn không có người đẹp mắt hơn hắn.” Hà Bạch Vân có lẽ là cảm thấy nói về ngoại nam không tốt lắm, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, “Trước đây người muốn gả cho hắn không ít, hiện tại hình như không có.”
Tống Tân Đồng bát quái hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta? Ta nhưng không thích hắn.” Trong đầu Hà Bạch Vân nghĩ đến biểu ca anh tuấn dễ nhìn nhà ngoại tổ, không khỏi lộ ra bộ dáng xấu hổ.
“Chậc chậc, nói nhớ đến người nào a?” Tống Tân Đồng thấy vẻ mặt Hà Bạch Vân bộ dáng hoài xuân, không khỏi trêu ghẹo.
“Không có người nào, chớ nói nhảm.” Hà Bạch Vân che giấu đánh vào cánh tay Tống Tân Đồng, “Mẹ ta để hỏi ngươi ngày mai còn muốn đi thị trấn không, nếu như muốn đi thì giờ mẹo xuất phát.”
“Đi.” Tống Tân Đồng chém đinh chặt sắt nói, nàng không đi thì bán bó cỏ ngư tinh kia thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.