Chương 324: Lên công đường
Giáp Ất
26/12/2020
Tống Tân Đồng chậm rãi đi lên công đường, nhìn thấy cặp mắt lấm la lấm lét kia của Trần huyện lệnh liền lập tức cảm thấy đáy lòng không thoải mái.
“Quỳ xuống!” Nha dịch ở bên quát.
Không có biện pháp, nàng không phải tú tài cũng không phải cáo mệnh phu nhân, nhìn thấy huyện lệnh cũng phải quỳ lạy, chỉ có thể dưới để Đại Nha đỡ quỳ ngồi trên công đường được phô đá xanh: “Dân phụ gặp qua đại nhân.”
Trần huyện lệnh nhìn Tống Tân Đồng bụng lớn, nhíu nhíu mày: “Người nào quỳ xuống, hãy xưng tên ra.”
Tống Tân Đồng trả lời: “Dân phụ Thanh Hà trấn, Đào Hoa thôn Lục Tống thị.”
Trần huyện lệnh nhìn khuôn mặt xinh xắn này của Tống Tân Đồng, đáy lòng tựa như bị mèo cào vậy: “Thôi thị cáo cơm canh tửu lầu các ngươi có độc, việc này có nhận không?”
“Đại nhân, dân phụ không dám nhận.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn lão phụ nhân Thôi thị khóc một tiếng cao hơn so với một tiếng: “Dân phụ thật sự là oan uổng a.”
“Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đâu oan uổng?” Trần huyện lệnh cầm lệnh bài lên liền muốn ném lên công đường: “Tống thị ngươi lại thừa nhận, ta liền muốn cho ngươi nếm thử…”
“Đại nhân, ngươi đây là muốn vu oan giá họa sao?” Lục Vân Khai từ ngoài công đường vội vã đi đến, cao giọng chất vấn Trần huyện lệnh.
“To gan, vậy mà xông loạn công đường, quấy nhiễu bản quan xử án, người tới a…” Đáy lòng Trần huyện lệnh hận chết Lục Vân Khai, nếu không phải lúc trước hắn nhúng ngang một tay, lão ta sớm đã mang tiểu mỹ nhân xinh đẹp này về nha môn, này xuống, đã muốn trực tiếp đem người loạn côn đánh chết!
Lục Vân Khai chắp tay, sau đó lạnh lùng nói “Ta là tú tài bẩm sinh* Cảnh Nguyên năm 16, được miễn thuế má bấp bênh, có thể thấy huyện lệnh không quỳ, có thể vào công đường biện bạch, dám hỏi đại nhân là muốn đánh ta ra khỏi công đường sao?”
*: Chỗ này mình nghĩ là lẫm sinh, tức người đỗ đầu trong cuộc thi tú tài, nhưng mình xem luôn cả bên wikidich thấy cũng ghi là bẩm sinh nên để vậy nha mọi người.
“Ngươi…” Trần huyện lệnh tức giận đến run run: “Tốt, rất tốt, ta để ngươi biện, để ngươi biện!”
“Đa tạ đại nhân.” Lục Vân Khai lạnh giọng nói hết, cúi đầu liếc mắt nhìn nhau với thê tử của mình đang quỳ dưới đất một cái, trong đôi sáng sủa của nàng tất cả đều là tin cậy, trả về cho nàng một mạt ý cười để nàng an tâm, sau đó quay người nhìn về phía đám người Thôi thị quỳ trên mặt đất.
“Xin hỏi đại nhân, nhưng mời khám nghiệm tử thi chưa?” Lục Vân Khai từ trên bến tàu vội vã chạy tới, trên đường biết từ lúc người chết cho đến lúc nha dịch qua không đến tuần hương, hơn nữa đám nha dịch không có cưỡi ngựa, hơn nữa cũng không có khám nghiệm tử thi.
Lúc đó sau khi nha dịch mang Tống Tân Đồng đi, người còn lại đem thi thể cùng các con của người chết đi sau cũng liền chẳng gặng hỏi, toàn bộ quá trình tựa như đã kết luận là Đồng ký tửu lầu hại chết người nọ vậy.
Trước khi Tân Đồng rời đi để Dương Thụ thu cơm canh thức ăn trên bàn vào, mời đại phu ở y quán kiểm tra thực hư, còn để cho người ta đi tra xét thân phận mấy người này.
Trần huyện lệnh biến sắc, không có kiểm tra thực hư.
Nhi tử người chết nói: “Còn cần nghiệm? Chúng ta giữa lúc ăn thức ăn của tửu lầu các ngươi mà chết, còn không phải là vấn đề của các ngươi, coi như ngươi là tú tài cũng không thể không nhận, mọi người đều xem, xem cha ta là ăn cơm canh của các ngươi liền ngã xuống.”
Nói lại xốc vải đắp trên người người chết lên: “Trúng độc, này còn gì hay mà nghiệm?”
Thôi thị nói: “Đương gia mệnh ngươi thật là khổ a, đi tửu lầu ăn một bữa cơ liền bị người độc chết, ngươi được quá oan, ô ô ô… đại nhân a, cầu ngươi giải oan cho đương gia ta a, không thể bỏ qua thứ nhẫn tâm này…”
Lục Vân Khai trầm giọng nói “Đại nhân, có thể cho ta hỏi mấy vấn đề hay không.”
Trần huyện lệnh vốn chính là kẻ hoa mắt ù tai, cảm thấy án này lại đơn giản cơ mà, căn bản không cần thiết hỏi xuống: “Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, còn có cái gì mà hỏi? Lục tú tài, chẳng lẽ ngươi là muốn vì thê tử ngươi giải vây?”
“Đại nhân, nếu thật tương đối đúng như thế, ta hỏi cùng không hỏi lại liên quan gì? Đại nhân chỉ cho ta lãng phí công phu một chén trà nhỏ.” Lục Vân Khai nói: “Hay là nói đại nhân không dám để ta hỏi?”
Sắc mặt Trần huyện lệnh trầm xuống, đích thực là lão ta thu bạc, chẳng qua… hỏi một chút hẳn cũng không có gì: “Vậy ngươi hỏi.”
“Đa tạ đại nhân.” Lục Vân Khai có lệ nâng tay một chút, sau đó ánh mắt như châm nhìn chằm chằm đại nhi tử của Thôi thị: “Hôm nay ngươi đi tửu lầu lúc nào?”
“Tại sao ta phải nói với ngươi cái này? Ngươi chính là muốn thay bà nương ngươi giải vây, tửu lầu của các ngươi hại chết người, còn muốn dọa sợ chúng ta sao?” Đại nhi tử của người chết ngạnh cổ lên rống lớn: “Đại nhân, nên bắt người này cùng luôn, bọn họ là một nhà, nhất định là cùng nhau hạ độc…”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn gã đàn ông này, vẫn thanh sắc lệ nhiễm nói không ngừng, nhưng một chút chứng cứ rõ ràng cũng không có, chỉ cắn chặt nói tửu lâu bọn họ ăn chết người, thật là một kẻ ngu, đầu óc không dùng được còn học người ta làm loại hoạt động này!
Trần huyện lệnh vừa nghe cảm thấy đây là một đề nghị hay, đem bắt Lục tú tài vào luôn, vậy chuyện Tống tiểu nương tử còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay? Lập tức mắt sáng rực lên.
“Có đạo lý, các ngươi là người một nhà, sao có thể cãi lại vì Tống thị?”
Lục Vân Khai vừa nhìn biểu tình tính toán của Trần huyện lệnh đã biết lão đánh cái chủ ý gì, lão ta một lần lại một lần nhớ thê tử hắn, thân là nam tử, loại chuyện này kiên quyết không thể nhịn, hắn lạnh lùng cười một chút: “Đại nhân đây là ý gì? Là muốn nuốt lời chăng?”
Trần huyện lệnh cười mỉa một chút: “Bản quan cũng là vừa nghĩ tới mà thôi, cái này không hợp lý, bất công đối với nguyên cáo.”
“Nhưng bọn họ tự nhiên cũng cãi lại vì bản thân.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Đại nhân ngươi có thể cho bọn họ mở miệng, vì sao không đồng ý cho chúng ta mở miệng? Công đường thiên hạ này đâu có loại đạo lý này?”
Trần huyện lệnh cầm kinh đường mộc lên vỗ xuống ‘ba’ một cái: “Nơi này là chỗ của bản quan, bản muốn thế nào được thế đó…”
Sư gia bên cạnh thấy tình trạng đố, mặt cũng tái rồi, vội vã ngăn Trần huyện lệnh nói tiếp, đại nhân nhà hắn là dạng người gì, hắn còn không rõ ràng sao? Nếu như tùy ý tính tình lão ta, hôm nay sợ là phải nhốt Lục tú tài vào đại lao.
Toàn Thanh Giang huyện cũng chỉ hơn mười tú tài, mà Lục Vân Khai còn là bẩm sinh, là bẩm sinh duy nhất qua nhiều năm như vậy, cũng không phải là người có thể tùy tiện liền giết.
Sư gia theo hắn rất nhiều năm, Trần huyện lệnh vẫn là tin hắn, trầm mặt nói: “Vậy ngươi nói.”
Tống Tân Đồng giật giật môi, cái thứ đồ chơi gì!
Lục Vân Khai tiếp tục hỏi đại nhi tử người chết: “Vì sao các ngươi phải đi Đồng ký tửu lầu dùng cơm, ai đề nghị?”
“Cha ta hắn nghe người ta nói thức ăn tửu lầu Đồng ký trên bến tàu đặc biệt ngon, cho nên chúng ta liền đi, muốn một bàn thức ăn, không nghĩ đến… vậy mà…”
Lục Vân Khai không nghe hắn nói câu kế tiếp, trực tiếp cắt ngang: “Các ngươi đi mấy người?”
“Cha, ta, còn có nhị đệ, tam đệ, bốn người chúng ta.”
“Các ngươi đều ăn?” Lục Vân Khai hỏi.
“Ăn.”Lục Vân Khai thuận miệng lại hỏi: “Vị thế nào?”
“Tốt.” Người này nói xong liền kinh giác (mình nghĩ là cả kinh + phát giác) chưa nói đúng, lập tức đổi giọng: “Bình thường.”
Mặc dù đã đổi giọng, nhưng bị người vây xem bên ngoài nghe lọt được.
Lục Vân Khai cười một chút: “Các ngươi đều ăn, thế sao chỉ một mình cha ngươi đã chết? Thế nào các ngươi còn chưa chết?”
“Quỳ xuống!” Nha dịch ở bên quát.
Không có biện pháp, nàng không phải tú tài cũng không phải cáo mệnh phu nhân, nhìn thấy huyện lệnh cũng phải quỳ lạy, chỉ có thể dưới để Đại Nha đỡ quỳ ngồi trên công đường được phô đá xanh: “Dân phụ gặp qua đại nhân.”
Trần huyện lệnh nhìn Tống Tân Đồng bụng lớn, nhíu nhíu mày: “Người nào quỳ xuống, hãy xưng tên ra.”
Tống Tân Đồng trả lời: “Dân phụ Thanh Hà trấn, Đào Hoa thôn Lục Tống thị.”
Trần huyện lệnh nhìn khuôn mặt xinh xắn này của Tống Tân Đồng, đáy lòng tựa như bị mèo cào vậy: “Thôi thị cáo cơm canh tửu lầu các ngươi có độc, việc này có nhận không?”
“Đại nhân, dân phụ không dám nhận.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn lão phụ nhân Thôi thị khóc một tiếng cao hơn so với một tiếng: “Dân phụ thật sự là oan uổng a.”
“Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đâu oan uổng?” Trần huyện lệnh cầm lệnh bài lên liền muốn ném lên công đường: “Tống thị ngươi lại thừa nhận, ta liền muốn cho ngươi nếm thử…”
“Đại nhân, ngươi đây là muốn vu oan giá họa sao?” Lục Vân Khai từ ngoài công đường vội vã đi đến, cao giọng chất vấn Trần huyện lệnh.
“To gan, vậy mà xông loạn công đường, quấy nhiễu bản quan xử án, người tới a…” Đáy lòng Trần huyện lệnh hận chết Lục Vân Khai, nếu không phải lúc trước hắn nhúng ngang một tay, lão ta sớm đã mang tiểu mỹ nhân xinh đẹp này về nha môn, này xuống, đã muốn trực tiếp đem người loạn côn đánh chết!
Lục Vân Khai chắp tay, sau đó lạnh lùng nói “Ta là tú tài bẩm sinh* Cảnh Nguyên năm 16, được miễn thuế má bấp bênh, có thể thấy huyện lệnh không quỳ, có thể vào công đường biện bạch, dám hỏi đại nhân là muốn đánh ta ra khỏi công đường sao?”
*: Chỗ này mình nghĩ là lẫm sinh, tức người đỗ đầu trong cuộc thi tú tài, nhưng mình xem luôn cả bên wikidich thấy cũng ghi là bẩm sinh nên để vậy nha mọi người.
“Ngươi…” Trần huyện lệnh tức giận đến run run: “Tốt, rất tốt, ta để ngươi biện, để ngươi biện!”
“Đa tạ đại nhân.” Lục Vân Khai lạnh giọng nói hết, cúi đầu liếc mắt nhìn nhau với thê tử của mình đang quỳ dưới đất một cái, trong đôi sáng sủa của nàng tất cả đều là tin cậy, trả về cho nàng một mạt ý cười để nàng an tâm, sau đó quay người nhìn về phía đám người Thôi thị quỳ trên mặt đất.
“Xin hỏi đại nhân, nhưng mời khám nghiệm tử thi chưa?” Lục Vân Khai từ trên bến tàu vội vã chạy tới, trên đường biết từ lúc người chết cho đến lúc nha dịch qua không đến tuần hương, hơn nữa đám nha dịch không có cưỡi ngựa, hơn nữa cũng không có khám nghiệm tử thi.
Lúc đó sau khi nha dịch mang Tống Tân Đồng đi, người còn lại đem thi thể cùng các con của người chết đi sau cũng liền chẳng gặng hỏi, toàn bộ quá trình tựa như đã kết luận là Đồng ký tửu lầu hại chết người nọ vậy.
Trước khi Tân Đồng rời đi để Dương Thụ thu cơm canh thức ăn trên bàn vào, mời đại phu ở y quán kiểm tra thực hư, còn để cho người ta đi tra xét thân phận mấy người này.
Trần huyện lệnh biến sắc, không có kiểm tra thực hư.
Nhi tử người chết nói: “Còn cần nghiệm? Chúng ta giữa lúc ăn thức ăn của tửu lầu các ngươi mà chết, còn không phải là vấn đề của các ngươi, coi như ngươi là tú tài cũng không thể không nhận, mọi người đều xem, xem cha ta là ăn cơm canh của các ngươi liền ngã xuống.”
Nói lại xốc vải đắp trên người người chết lên: “Trúng độc, này còn gì hay mà nghiệm?”
Thôi thị nói: “Đương gia mệnh ngươi thật là khổ a, đi tửu lầu ăn một bữa cơ liền bị người độc chết, ngươi được quá oan, ô ô ô… đại nhân a, cầu ngươi giải oan cho đương gia ta a, không thể bỏ qua thứ nhẫn tâm này…”
Lục Vân Khai trầm giọng nói “Đại nhân, có thể cho ta hỏi mấy vấn đề hay không.”
Trần huyện lệnh vốn chính là kẻ hoa mắt ù tai, cảm thấy án này lại đơn giản cơ mà, căn bản không cần thiết hỏi xuống: “Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, còn có cái gì mà hỏi? Lục tú tài, chẳng lẽ ngươi là muốn vì thê tử ngươi giải vây?”
“Đại nhân, nếu thật tương đối đúng như thế, ta hỏi cùng không hỏi lại liên quan gì? Đại nhân chỉ cho ta lãng phí công phu một chén trà nhỏ.” Lục Vân Khai nói: “Hay là nói đại nhân không dám để ta hỏi?”
Sắc mặt Trần huyện lệnh trầm xuống, đích thực là lão ta thu bạc, chẳng qua… hỏi một chút hẳn cũng không có gì: “Vậy ngươi hỏi.”
“Đa tạ đại nhân.” Lục Vân Khai có lệ nâng tay một chút, sau đó ánh mắt như châm nhìn chằm chằm đại nhi tử của Thôi thị: “Hôm nay ngươi đi tửu lầu lúc nào?”
“Tại sao ta phải nói với ngươi cái này? Ngươi chính là muốn thay bà nương ngươi giải vây, tửu lầu của các ngươi hại chết người, còn muốn dọa sợ chúng ta sao?” Đại nhi tử của người chết ngạnh cổ lên rống lớn: “Đại nhân, nên bắt người này cùng luôn, bọn họ là một nhà, nhất định là cùng nhau hạ độc…”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn gã đàn ông này, vẫn thanh sắc lệ nhiễm nói không ngừng, nhưng một chút chứng cứ rõ ràng cũng không có, chỉ cắn chặt nói tửu lâu bọn họ ăn chết người, thật là một kẻ ngu, đầu óc không dùng được còn học người ta làm loại hoạt động này!
Trần huyện lệnh vừa nghe cảm thấy đây là một đề nghị hay, đem bắt Lục tú tài vào luôn, vậy chuyện Tống tiểu nương tử còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay? Lập tức mắt sáng rực lên.
“Có đạo lý, các ngươi là người một nhà, sao có thể cãi lại vì Tống thị?”
Lục Vân Khai vừa nhìn biểu tình tính toán của Trần huyện lệnh đã biết lão đánh cái chủ ý gì, lão ta một lần lại một lần nhớ thê tử hắn, thân là nam tử, loại chuyện này kiên quyết không thể nhịn, hắn lạnh lùng cười một chút: “Đại nhân đây là ý gì? Là muốn nuốt lời chăng?”
Trần huyện lệnh cười mỉa một chút: “Bản quan cũng là vừa nghĩ tới mà thôi, cái này không hợp lý, bất công đối với nguyên cáo.”
“Nhưng bọn họ tự nhiên cũng cãi lại vì bản thân.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Đại nhân ngươi có thể cho bọn họ mở miệng, vì sao không đồng ý cho chúng ta mở miệng? Công đường thiên hạ này đâu có loại đạo lý này?”
Trần huyện lệnh cầm kinh đường mộc lên vỗ xuống ‘ba’ một cái: “Nơi này là chỗ của bản quan, bản muốn thế nào được thế đó…”
Sư gia bên cạnh thấy tình trạng đố, mặt cũng tái rồi, vội vã ngăn Trần huyện lệnh nói tiếp, đại nhân nhà hắn là dạng người gì, hắn còn không rõ ràng sao? Nếu như tùy ý tính tình lão ta, hôm nay sợ là phải nhốt Lục tú tài vào đại lao.
Toàn Thanh Giang huyện cũng chỉ hơn mười tú tài, mà Lục Vân Khai còn là bẩm sinh, là bẩm sinh duy nhất qua nhiều năm như vậy, cũng không phải là người có thể tùy tiện liền giết.
Sư gia theo hắn rất nhiều năm, Trần huyện lệnh vẫn là tin hắn, trầm mặt nói: “Vậy ngươi nói.”
Tống Tân Đồng giật giật môi, cái thứ đồ chơi gì!
Lục Vân Khai tiếp tục hỏi đại nhi tử người chết: “Vì sao các ngươi phải đi Đồng ký tửu lầu dùng cơm, ai đề nghị?”
“Cha ta hắn nghe người ta nói thức ăn tửu lầu Đồng ký trên bến tàu đặc biệt ngon, cho nên chúng ta liền đi, muốn một bàn thức ăn, không nghĩ đến… vậy mà…”
Lục Vân Khai không nghe hắn nói câu kế tiếp, trực tiếp cắt ngang: “Các ngươi đi mấy người?”
“Cha, ta, còn có nhị đệ, tam đệ, bốn người chúng ta.”
“Các ngươi đều ăn?” Lục Vân Khai hỏi.
“Ăn.”Lục Vân Khai thuận miệng lại hỏi: “Vị thế nào?”
“Tốt.” Người này nói xong liền kinh giác (mình nghĩ là cả kinh + phát giác) chưa nói đúng, lập tức đổi giọng: “Bình thường.”
Mặc dù đã đổi giọng, nhưng bị người vây xem bên ngoài nghe lọt được.
Lục Vân Khai cười một chút: “Các ngươi đều ăn, thế sao chỉ một mình cha ngươi đã chết? Thế nào các ngươi còn chưa chết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.