Chương 338: Tặng quà
Giáp Ất
26/12/2020
Quá nửa giờ thân, đoàn người tri phủ đại nhân liền tới Lục gia.
Vì canh giờ còn sớm, tri phủ đại nhân yêu cầu muốn đi lên núi nhìn một cái, Lục Vân Khai còn có Tạ Đại Ngưu, thôn trưởng đám người liền cùng đi lên núi.
Đào Hoa thôn mấy núi vây quanh, phong cảnh tú lệ, vật tư phong phú, trừ không tốt bên ngoài, cái khác đều tốt.
Tri phủ đại nhân nghe nói phần lớn người trong thôn đều biết vào núi đi săn, rất có hứng thú vào núi đi săn, có điều bọn họ cũng không dám đi vào sâu, chỉ có thể ở bên ngoài đánh chút gà rừng hoặc thỉnh thoảng có dê núi các loại vật nhỏ.
"Tiễn pháp của đại nhân tốt!" Giang Minh Chiêu ở bên nịnh nọt nói.
Tri phủ đại nhân cao giọng cười to: "Đã không được rồi, mấy năm nay rất ít ra ngoài săn, cũng không biết nên giương cung bắn tên thế nào."
"Đại nhân ngài quá khiêm nhường."
Tri phủ đại nhân ném cung tên cho thị vệ bên cạnh: "Bốn phía rừng núi Lĩnh Nam đều là tư hữu, muốn tìm ra chỗ đi săn cũng không có."
"Đại nhân có thể đi khu vực Thanh Sơn chúng ta săn bắn, chỗ kia ít người tới, bên trong mồi rất nhiều, không thể kém so với chỗ khác." Giang Minh Chiêu nói.
Tri phủ đại nhân cười cười xua tay: "Động vật trong khu săn bắn của các ngươi đâu có linh tính như dã vật trong núi sâu này?"
Giang Minh Chiêu nho nhỏ xưng phải, hắn há có thể không biết tri phủ đại nhân vì tránh hiềm nghi, không muốn đi tìm khu vực săn bắn riêng, đề phòng có người mượn đấy mà làm văn.
Lục Vân Khai nghe hiểu lời nói sắc bén trong đó, nhưng không nói chen vào, cũng không có dư chỗ cho hắn nói chen vào.
"Đại nhân, phía trước có hươu bào." Thị vệ bên cạnh nói.
"Đi, chúng ta đi phía trước xem!" Tri phủ đại nhân giơ tay liền đi về phía trước, tiên y nộ mã, như lúc phong nhã hào hoa hăng hái!
...
Mà Tống Tân Đồng các nàng ở nhà rất nhanh đã chuẩn bị thỏa đáng đồ ăn. Đoàn người tri phủ áng chừng giờ dậu canh ba về đến, đến lúc đó hơi nghỉ ngơi một chút là dùng cơm được.
Tri phủ đại nhân giờ hợi buổi tối lên thuyền, thời gian đủ, đều kịp.
"Cô nương, nhiêu đây đủ chưa?" Vương thị hỏi.
Bốn rau trộn, bốn rau xào, bốn món chính, còn có canh gà mẹ.
"Hẳn là đủ rồi." Tống Tân Đồng không để Vương thị làm thịt cá quá mức, chay mặn phối hợp, nhiều là sơn trân trong núi, xem như là ăn cái mới mẻ đi.
"Chỉ có điều số lượng chỗ mấy thị vệ bên ngoài nhiều một chút, không cần làm tinh xảo như vậy." Tống Tân Đồng nhắc nhở.
"Cô nương yên tâm." Vương thị ứng hạ, cầm bát sâu bày rau trộn, mỗi bát phân lượng đều đầy đủ.
Đại Nha với Tiểu Nguyệt xách một rổ nhỏ chạy vào: "Cô nương, người xem xếp như vậy có hợp không?"
Đây là giỏ trúc Tống Tân Đồng chuyên môn để Thôi Nhị bên kia chuồng thỏ làm, rổ có hơi sâu, chia bốn phía, mỗi một chỗ đều xếp nguyên liệu nấu ăn bất đồng, nấm tươi, nấm xám tươi, nấm kê tung tươi, còn có mứt đào phơi khô dùng giấy bọc lại. Ngoài ra phía dưới còn có đặt một bình rượu mơ nhỏ lúc trước còn lại, tất cả cộng lại đủ xếp gần mười cân.
Rổ giống vậy tổng cộng có bốn phần, phân biệt cho tri phủ đại nhân, hai phụ tá còn có Giang Minh Chiêu, chỉ có điều tri phủ đại nhân và Giang Minh Chiêu hơi nhiều hơn chút, còn lại cũng chuẩn bị một ít thức ăn cho bọn thị vệ, nhưng ít nấm kê tung với nấm hơn, dù sao mấy cái này vẫn là rất khó tìm.
Những thứ nấm này đều là Đại Nha với Tiểu Nguyệt, còn có mấy tiểu cô nương trong thôn mới sáng sớm đã vào núi cùng nhau tìm, nàng tốn chừng trăm văn tiền mua hai ba mươi cân nấm với nấm xám, này mới vừa đủ xếp mấy rổ này.
"Có thể." Tống Tân Đồng đột nhiên nghĩ tới vị phu nhân mang thai kia, quay đầu hỏi Vương thị: "Vương thẩm, đồ chua lần trước ngươi làm có còn không?"
"Còn có." Vương thị đáp: "Lúc trước cô nương trở về liền nói, nô tì lại làm vài hũ."
"Vậy lại lấy một chút đến, đợi lúc nữa cùng nhau cho tri phủ đại nhân." Tống Tân Đồng cảm giác mình tặng quà cũng cần phải nổi bật, không đưa bạc, đưa đặc sản.
"Dạ cô nương." Vương thị nói: "Nô tỳ giờ liền để Đại Nha qua kia chuyển qua đây."
"Không vội." Tống Tân Đồng nhìn sắc trời bên ngoài: "Bọn họ cũng sắp trở lại, trước chuẩn bị xong đồ ăn đã, ngư nướng chế được chưa?"
"Đã không sai biệt lắm." Đại trù nói.
"Vậy chuẩn bị đi, ta ra xem." Tống Tân Đồng ra phòng bếp liền đi tới gian học đường bên ngoài, cách tường vây nhìn bên kia núi nhỏ bên kia thôn, xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy gian phòng của Tống gia ẩn giữa một mảnh xanh đậm, còn nhìn thấy đoàn người chậm rãi đi xuống về phía bên này từ đường nhỏ sau núi.
"Tỷ, tỷ phu bọn họ về?" Đại Bảo mới từ chuồng thỏ sau núi chạy về, thở hổn hển nói.
"Ân, về, đệ đi nói với Thu bà bà bọn họ một tiếng, có thể bắt đầu xào rau." Tống Tân Đồng phân phó nói.
Chờ tri phủ đại nhân bọn họ về, Tống Tân Đồng liền nhìn thấy gà rừng ném đầy đất, cùng với một dê núi với hai con hươu bào, mới ngủi một canh giờ, liền thu hoạch nhiều như vậy.
"Đại nhân, mấy con mồi này ngài muốn ăn thế nào?" Tống Tân Đồng hỏi.
Tri phủ đại nhân nhìn thoáng qua thức ăn bày trên bàn: "Ta thấy đã làm thỏa đáng, cái này cũng không cần."
"Đủ rồi đủ rồi, rất nhiều." Giang Minh Chiêu cũng nói, kỳ thực hắn rất muốn dê nướng, chỉ có điều tất cả vẫn là do tri phủ đại nhân làm chủ.
Cặp song sinh đã bưng nước nóng đi ra, nhất mực cung kính nói: "Đại nhân ngài rửa tay."
"Đa tạ hai vị tiểu công tử." Tri phủ đại nhân cũng là người làm gia gia, làm người cũng hòa khí, rất yêu thương nhìn cặp song sinh.
"Không cần." Đại Bảo ngại ngùng cười cười, chạy chậm trốn sang bên cạnh.
Chờ tri phủ đại nhân bọn họ rửa tay xong liền đi vào trong viện, bên trong phòng đã bày một bàn thức ăn, Lục Vân Khai cùng đi vào.
Tống Tân Đồng thì gọi đám nha dịch ngồi vào bốn cái bàn bày bên ngoài, đám thị vệ ngồi đầy hai bàn, còn lại Tạ đại thúc, Thu bà bà bọn họ chia ra ngồi hai bàn.
"Các ngươi là muốn uống rượu trắng hay là rượu mơ?" Tống Tân Đồng chỉ vào hai vò rượu: "Các ngươi muốn uống gì liền tự mình rót."
"Không cần Lục phu nhân, chúng ta đang làm việc, không uống rượu." Thị vệ nói.
"Như vậy a, vậy ta cũng không khuyên các ngươi, các ngươi ăn đồ ăn trước, chờ chút nữa còn có mấy món chính đưa lên." Tống Tân Đồng chào hỏi đơn giản xong liền đi sang bên cạnh, Thu bà bà các bà còn chưa ngồi xuống, chỉ có thôn trưởng và Tạ Đại Ngưu các nam nhân ngồi đầy một bàn uống rượu.
Thôn trưởng trái lại muốn vào trong phòng, nhưng tri phủ đại nhân nơi nào sẽ phản ứng hắn một trưởng thôn nho nhỏ.
Thôn trưởng nói: "Tân Đồng, đây cũng quá phong phú."
Trên bàn bày rau trộn bao tử heo, gà luộc chặt miếng, rau trộn nấm, rau trộn tam ti, còn có nấm xào thịt, ớt xào thịt, cà bao hương tiên, măng xào thịt, tôm hùm hương cay, ốc nước ngọt hương cay, thỏ đinh hương cay*, cá nướng hương tiên.
*: món này là thỏ cắt hạt lựu nấu cay.
Nhiều là thức ăn gia đình, nhưng phân lượng đầy đủ.
"Các ngươi từ từ ăn." Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn cặp song sinh một cái: "Hai đứa ăn cá cẩn thận một chút, cẩn thận có xương cá."
"Biết tỷ." Đại Bảo ừ gật đầu lia lịa.
Mà bên kia, Tống Tân Đồng để Đại Nha xử lý gà rừng, hươu bào với dê này nọ, sau đó dùng một cái rương đã rửa sạch bỏ vào, bên trong có bỏ băng, chờ chậm chút nữa cùng nhau đưa lên thuyền, còn chia thế nào, đó chính là chuyện của tri phủ đại nhân.
______
Vì canh giờ còn sớm, tri phủ đại nhân yêu cầu muốn đi lên núi nhìn một cái, Lục Vân Khai còn có Tạ Đại Ngưu, thôn trưởng đám người liền cùng đi lên núi.
Đào Hoa thôn mấy núi vây quanh, phong cảnh tú lệ, vật tư phong phú, trừ không tốt bên ngoài, cái khác đều tốt.
Tri phủ đại nhân nghe nói phần lớn người trong thôn đều biết vào núi đi săn, rất có hứng thú vào núi đi săn, có điều bọn họ cũng không dám đi vào sâu, chỉ có thể ở bên ngoài đánh chút gà rừng hoặc thỉnh thoảng có dê núi các loại vật nhỏ.
"Tiễn pháp của đại nhân tốt!" Giang Minh Chiêu ở bên nịnh nọt nói.
Tri phủ đại nhân cao giọng cười to: "Đã không được rồi, mấy năm nay rất ít ra ngoài săn, cũng không biết nên giương cung bắn tên thế nào."
"Đại nhân ngài quá khiêm nhường."
Tri phủ đại nhân ném cung tên cho thị vệ bên cạnh: "Bốn phía rừng núi Lĩnh Nam đều là tư hữu, muốn tìm ra chỗ đi săn cũng không có."
"Đại nhân có thể đi khu vực Thanh Sơn chúng ta săn bắn, chỗ kia ít người tới, bên trong mồi rất nhiều, không thể kém so với chỗ khác." Giang Minh Chiêu nói.
Tri phủ đại nhân cười cười xua tay: "Động vật trong khu săn bắn của các ngươi đâu có linh tính như dã vật trong núi sâu này?"
Giang Minh Chiêu nho nhỏ xưng phải, hắn há có thể không biết tri phủ đại nhân vì tránh hiềm nghi, không muốn đi tìm khu vực săn bắn riêng, đề phòng có người mượn đấy mà làm văn.
Lục Vân Khai nghe hiểu lời nói sắc bén trong đó, nhưng không nói chen vào, cũng không có dư chỗ cho hắn nói chen vào.
"Đại nhân, phía trước có hươu bào." Thị vệ bên cạnh nói.
"Đi, chúng ta đi phía trước xem!" Tri phủ đại nhân giơ tay liền đi về phía trước, tiên y nộ mã, như lúc phong nhã hào hoa hăng hái!
...
Mà Tống Tân Đồng các nàng ở nhà rất nhanh đã chuẩn bị thỏa đáng đồ ăn. Đoàn người tri phủ áng chừng giờ dậu canh ba về đến, đến lúc đó hơi nghỉ ngơi một chút là dùng cơm được.
Tri phủ đại nhân giờ hợi buổi tối lên thuyền, thời gian đủ, đều kịp.
"Cô nương, nhiêu đây đủ chưa?" Vương thị hỏi.
Bốn rau trộn, bốn rau xào, bốn món chính, còn có canh gà mẹ.
"Hẳn là đủ rồi." Tống Tân Đồng không để Vương thị làm thịt cá quá mức, chay mặn phối hợp, nhiều là sơn trân trong núi, xem như là ăn cái mới mẻ đi.
"Chỉ có điều số lượng chỗ mấy thị vệ bên ngoài nhiều một chút, không cần làm tinh xảo như vậy." Tống Tân Đồng nhắc nhở.
"Cô nương yên tâm." Vương thị ứng hạ, cầm bát sâu bày rau trộn, mỗi bát phân lượng đều đầy đủ.
Đại Nha với Tiểu Nguyệt xách một rổ nhỏ chạy vào: "Cô nương, người xem xếp như vậy có hợp không?"
Đây là giỏ trúc Tống Tân Đồng chuyên môn để Thôi Nhị bên kia chuồng thỏ làm, rổ có hơi sâu, chia bốn phía, mỗi một chỗ đều xếp nguyên liệu nấu ăn bất đồng, nấm tươi, nấm xám tươi, nấm kê tung tươi, còn có mứt đào phơi khô dùng giấy bọc lại. Ngoài ra phía dưới còn có đặt một bình rượu mơ nhỏ lúc trước còn lại, tất cả cộng lại đủ xếp gần mười cân.
Rổ giống vậy tổng cộng có bốn phần, phân biệt cho tri phủ đại nhân, hai phụ tá còn có Giang Minh Chiêu, chỉ có điều tri phủ đại nhân và Giang Minh Chiêu hơi nhiều hơn chút, còn lại cũng chuẩn bị một ít thức ăn cho bọn thị vệ, nhưng ít nấm kê tung với nấm hơn, dù sao mấy cái này vẫn là rất khó tìm.
Những thứ nấm này đều là Đại Nha với Tiểu Nguyệt, còn có mấy tiểu cô nương trong thôn mới sáng sớm đã vào núi cùng nhau tìm, nàng tốn chừng trăm văn tiền mua hai ba mươi cân nấm với nấm xám, này mới vừa đủ xếp mấy rổ này.
"Có thể." Tống Tân Đồng đột nhiên nghĩ tới vị phu nhân mang thai kia, quay đầu hỏi Vương thị: "Vương thẩm, đồ chua lần trước ngươi làm có còn không?"
"Còn có." Vương thị đáp: "Lúc trước cô nương trở về liền nói, nô tì lại làm vài hũ."
"Vậy lại lấy một chút đến, đợi lúc nữa cùng nhau cho tri phủ đại nhân." Tống Tân Đồng cảm giác mình tặng quà cũng cần phải nổi bật, không đưa bạc, đưa đặc sản.
"Dạ cô nương." Vương thị nói: "Nô tỳ giờ liền để Đại Nha qua kia chuyển qua đây."
"Không vội." Tống Tân Đồng nhìn sắc trời bên ngoài: "Bọn họ cũng sắp trở lại, trước chuẩn bị xong đồ ăn đã, ngư nướng chế được chưa?"
"Đã không sai biệt lắm." Đại trù nói.
"Vậy chuẩn bị đi, ta ra xem." Tống Tân Đồng ra phòng bếp liền đi tới gian học đường bên ngoài, cách tường vây nhìn bên kia núi nhỏ bên kia thôn, xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy gian phòng của Tống gia ẩn giữa một mảnh xanh đậm, còn nhìn thấy đoàn người chậm rãi đi xuống về phía bên này từ đường nhỏ sau núi.
"Tỷ, tỷ phu bọn họ về?" Đại Bảo mới từ chuồng thỏ sau núi chạy về, thở hổn hển nói.
"Ân, về, đệ đi nói với Thu bà bà bọn họ một tiếng, có thể bắt đầu xào rau." Tống Tân Đồng phân phó nói.
Chờ tri phủ đại nhân bọn họ về, Tống Tân Đồng liền nhìn thấy gà rừng ném đầy đất, cùng với một dê núi với hai con hươu bào, mới ngủi một canh giờ, liền thu hoạch nhiều như vậy.
"Đại nhân, mấy con mồi này ngài muốn ăn thế nào?" Tống Tân Đồng hỏi.
Tri phủ đại nhân nhìn thoáng qua thức ăn bày trên bàn: "Ta thấy đã làm thỏa đáng, cái này cũng không cần."
"Đủ rồi đủ rồi, rất nhiều." Giang Minh Chiêu cũng nói, kỳ thực hắn rất muốn dê nướng, chỉ có điều tất cả vẫn là do tri phủ đại nhân làm chủ.
Cặp song sinh đã bưng nước nóng đi ra, nhất mực cung kính nói: "Đại nhân ngài rửa tay."
"Đa tạ hai vị tiểu công tử." Tri phủ đại nhân cũng là người làm gia gia, làm người cũng hòa khí, rất yêu thương nhìn cặp song sinh.
"Không cần." Đại Bảo ngại ngùng cười cười, chạy chậm trốn sang bên cạnh.
Chờ tri phủ đại nhân bọn họ rửa tay xong liền đi vào trong viện, bên trong phòng đã bày một bàn thức ăn, Lục Vân Khai cùng đi vào.
Tống Tân Đồng thì gọi đám nha dịch ngồi vào bốn cái bàn bày bên ngoài, đám thị vệ ngồi đầy hai bàn, còn lại Tạ đại thúc, Thu bà bà bọn họ chia ra ngồi hai bàn.
"Các ngươi là muốn uống rượu trắng hay là rượu mơ?" Tống Tân Đồng chỉ vào hai vò rượu: "Các ngươi muốn uống gì liền tự mình rót."
"Không cần Lục phu nhân, chúng ta đang làm việc, không uống rượu." Thị vệ nói.
"Như vậy a, vậy ta cũng không khuyên các ngươi, các ngươi ăn đồ ăn trước, chờ chút nữa còn có mấy món chính đưa lên." Tống Tân Đồng chào hỏi đơn giản xong liền đi sang bên cạnh, Thu bà bà các bà còn chưa ngồi xuống, chỉ có thôn trưởng và Tạ Đại Ngưu các nam nhân ngồi đầy một bàn uống rượu.
Thôn trưởng trái lại muốn vào trong phòng, nhưng tri phủ đại nhân nơi nào sẽ phản ứng hắn một trưởng thôn nho nhỏ.
Thôn trưởng nói: "Tân Đồng, đây cũng quá phong phú."
Trên bàn bày rau trộn bao tử heo, gà luộc chặt miếng, rau trộn nấm, rau trộn tam ti, còn có nấm xào thịt, ớt xào thịt, cà bao hương tiên, măng xào thịt, tôm hùm hương cay, ốc nước ngọt hương cay, thỏ đinh hương cay*, cá nướng hương tiên.
*: món này là thỏ cắt hạt lựu nấu cay.
Nhiều là thức ăn gia đình, nhưng phân lượng đầy đủ.
"Các ngươi từ từ ăn." Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn cặp song sinh một cái: "Hai đứa ăn cá cẩn thận một chút, cẩn thận có xương cá."
"Biết tỷ." Đại Bảo ừ gật đầu lia lịa.
Mà bên kia, Tống Tân Đồng để Đại Nha xử lý gà rừng, hươu bào với dê này nọ, sau đó dùng một cái rương đã rửa sạch bỏ vào, bên trong có bỏ băng, chờ chậm chút nữa cùng nhau đưa lên thuyền, còn chia thế nào, đó chính là chuyện của tri phủ đại nhân.
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.