Chương 340: Tửu lâu khai trương lại
Giáp Ất
26/12/2020
Ngày hôm sau.
Học đường đã đi học lại, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền khắp cả thôn xóm.
Thôn dân đang bận việc trong ruộng thỉnh thoảng lau mồ hôi, rất là tự hào cười nói một câu cháu ta đi đọc sách ở học đường.
Tống Tân Đồng nhìn Đào Hoa thôn phồn vinh thịnh vượng, cảm thấy ở đây cả đời còn rất tốt, không lo ăn không lo mặc, rời xa thị phi, sống cuộc sống ‘thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn*’.
*: Đây là một đoạn trong bài thơ Ẩm tửu của Đào Tiềm, nghĩa của câu này là hái cúc bên giậu đông, nhàn nhã ngắm núi Nam.
Dương Thụ xách thịt heo tươi mới mua về từ trên bến tàu, từ bên suối đi tới, kính cẩn hỏi: “Cô nương, Trâu chưởng quỹ hỏi khi nào tửu lầu khai trương mới lần nữa?”
“Chọn cái ngày lành khai trương.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Nhớ đốt thêm hai dây pháo, đuổi đi vận xui.”
“Dạ được cô nương.” Dương Thụ cười đáp ứng: “Vậy giờ ta liền đi mời tiên sinh xem xem ngày, ít hôm nữa định ra rồi lại mời một đội múa lân ảo thuật, chờ lúc khai trương náo nhiệt một chút.”
“Cũng tốt.” Tống Tân Đồng chính là có quyết định này, đến lúc đó náo nhiệt một chút, nhân khí có thể trừ đi vận xui.
Điều này cũng không thể trách nàng mê tín, dù sao ngay cả chuyện hồn xuyên đến cũng đã trải qua, cái khác còn có thể không tin? Còn linh hay không linh, đó chính là vấn đề vận khí.
Chờ Dương Thụ đi rồi, Tống Tân Đồng liền đi chuồng thỏ sau núi, kiểm tra thỏ trưởng thành cần mẫn, ấn tốc độ trưởng thành của chúng, còn cần lớn thêm hai tháng nữa mới có thể lớn thành thỏ trưởng thành, trong khoảng thời gian này liền phải thu hết tất cả khoai lang, chờ xưởng khởi công lần nữa, tất cả lại lên quỹ đạo lần nữa.
Trong nháy mắt liền tới hai mươi chín tháng tám.
Hôm nay tửu lầu khai trương mới lại lần nữa, hơn nửa người trên bến tàu đều tới, bởi vì khai trương lần nữa, khách vào tiệm đều lấy nửa giá, mỗi bàn còn tặng một bình rượu nhỏ, mọi người đều cảm thấy đặc biệt hời. Hơn nữa sau khi biểu diễn múa lân chấm dứt, mỗi vị khách mua đồ ăn trong quán hơn năm mươi văn có thể đi rương rút thăm trúng thưởng trong tiệm rút thăm trúng thưởng.
Một nghìn thẻ gỗ, trong đó có ba mươi tấm viết Ngũ, hai mươi tấm viết Tứ, mười viết Tam, ba tấm viết Nhị, hai tấm viết Nhất.
Ngũ đại biểu cho 50 văn.
Tứ đại biểu cho 100 văn tiền
Tam đại biểu cho 200 văn tiền.
Nhị đại biểu cho 500 văn tiền.
Nhất đại biểu cho 1 lượng bạc.
Người hướng về cái mánh lới này đều tới, mọi người đều nguyện ý tiêu tiền mua chút đồ, một khi vượt trên 50 văn tiền là được đi rút một lần.
Đương nhiên, chút quà tặng như thế đối với các khách thương trên bến tàu mà nói chẳng thế nào quan trọng, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, xác thực hấp dẫn cực lớn, nếu may mắn rút trúng một cái Nhất, đó chính là một lượng bạc a.
Hơn nữa có sáu mươi lăm thẻ gỗ viết chữ, tỷ lệ trúng thưởng vẫn là rất lớn.
Rất nhiều người trên bến tàu làm hai ngày mới có thể kiếm được sáu mươi văn, thậm chí có người phải ba bốn ngày, hấp dẫn như vậy thật là rất lớn.
Thủ đoạn marketing này đặt ở kiếp trước có thể sẽ không ai để ý, nhưng đặt trên bến tàu này, xác thực cực kỳ hữu dụng, mọi người biết được tin này đều chạy tới như ong vỡ tổ.
Tống Tân Đồng nhìn sư tử kim sắc đang múa ở cửa tửu lầu, còn có đoàn người vây xem bên cạnh không ngừng trầm trồ khen ngợi, hài lòng cười rộ lên.
Chờ sau khi biểu diễn ảo thuật chấm dứt đã gần tới đầu giờ ngọ.
Trâu chưởng quỹ đặt cái rương lớn rút thăm trúng thưởng cạnh quầy bán vịt giá, hắn thu tiền bên này, bên cạnh liền có tiểu nhị chạy đường dẫn đi rút thăm trúng thưởng.
Người vây xem thấy Trâu chưởng quỹ đã chuẩn bị mở bán, liền chạy tới quầy hàng bên cạnh như ong vỡ tổ, có người thì vào tiệm đặt bàn, chuẩn bị dùng cơm trưa ở đây.
Trong lúc nhất thời, khách tới như mây, vô cùng náo nhiệt.
“Cho ta 50 văn món này, còn có vịt giá móng heo này.” Khách lớn tiếng hỏi: “Nhiêu đây có 50 văn tiền chưa?”
“Có.” Tiểu nhị đếm đếm, sau đó thu bạc liền đưa thức ăn cho khách: “Ngài đến đây rút thăm trúng thưởng.”
Thu một phần tiền, cho một người vào rút thăm trúng thưởng, rút thưởng xong liền chấm một chấm đỏ trên giấy đóng gói, tỏ vẻ đã rút rồi, như vậy cũng tránh khỏi có kẻ đến đục nước béo cò.
Có điều rất nhiều người vận khí không phải quá tốt, cũng không rút trúng.
Đương nhiên, cũng có người vận khí tốt, rút trúng một thẻ gỗ viết Ngũ: “Ai nha uy, ta trúng, ta trúng…”
Giọng nói tăng lên vui sướng này, không biết còn tưởng rằng là trúng cử, nếu không sao có thể cao hứng như vậy a?
Người vây xem bên cạnh hâm mộ nhìn vị khách nhân kia, sao bọn họ không có vận khí tốt như vậy đâu? Nhiều đồ nhắm như vậy xem như là ăn không, thực là vận khí tốt!
Trâu chưởng quỹ nhận thấy thẻ gỗ nhìn nhìn: “Chúc mừng khách quan, ngài trúng thưởng loại Ngũ, 50 văn tiền, vừa lúc để ngài mua mấy món này.” Nói rồi đưa 50 văn đã xuyên thành một chuỗi cho khách nhân: “Khách quan ngài đếm một chút, xem con số này có đúng không?”
“Đúng đúng.”
Chờ vị khách này vừa đi, những khách nhân vốn còn đang xem chừng vọt cả tới trước quầy, người sau tiếp người trước gọi món, rất sợ chậm rồi bạc bị người rút đi.
Tống Tân Đồng nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới lầu, không khỏi buồn cười, lúc trước đều lo lắng là giả, sợ bên trong không thả thẻ gỗ có thể đổi tiền, hiện tại thấy thực sự có người rút ra, cũng đều động tâm.
Người nha, chính là tâm lý như vậy.
“Cô nương, phía dưới lại có người trúng thưởng 50 văn.” Vẻ mặt Đại Nha hướng tới nhìn dưới lầu: “Dễ trúng như vậy, vẫn chưa đầy thời gian uống cạn chén trà liền có ba người trúng.”
“Trong 1000 nghìn cái rút ra 65, tỷ lệ vẫn là rất lớn.” Tống Tân Đồng thầm nghĩ nếu kiếp trước mua vé số dễ trúng như vậy thì tốt rồi, đoán chừng nàng đã sớm thành phú ông hàng tỉ.
Cổ đại này chính là không có vé số, nếu như nàng làm một cửa hàng vé số sợ là có thể kiếm rất nhiều tiền đi?Trong đầu linh quang chợt lóe, Tống Tân Đồng đột nhiên cảm giác hình như mình đột nhiên mở ra một thế giới mới, sao nàng không nghĩ tới chứ? Nếu thật sự mở một cửa hàng như vậy, thật sự là buôn bán không vốn, đây mới thực sự là một vốn bốn lời.
Tống Tân Đồng càng nghĩ càng kích động, cũng bất chấp ở lại đây nhìn cửa hàng làm ăn, đứng dậy liền muốn về nhà.
Đại Nha thấy Tống Tân Đồng sốt ruột xuống dưới lầu như vậy, vội hỏi: “Cô nương ngài đây là muốn làm gì? Có gì không đúng sao?”
“Không phải, chúng ta về nhà trước.” Tống Tân Đồng vội vã xuống lầu, từ đại đường náo nhiệt đi qua sau bếp, từ sau tiểu viện ngồi xe trở về.Về đến trong nhà, vừa vặn tan học buổi trưa.
“Tỷ người về?” Cặp song sinh mắt sắc thoáng cái liền nhìn thấy Tống Tân Đồng, lập tức tiến lên đón nàng: “Tỷ, người có mang đồ ăn ngon về không?”
“Mang theo.” Tống Tân Đồng để Đại Nha lấy chừng năm mươi cái vịt giá trong tiệm về: “Hai đứa cầm đi phân cho các học sinh, mỗi người một cái, còn lại đều là của hai đứa.”
Sau hôm trung thu khai giảng, có vài học sinh biết chữ liền rời đi, lại tới một ít học sinh, có điều không nhiều hơn năm ngoái, hiện tại ban Giáp ban Ất cộng lại hơn bốn mươi người, tuyệt đại bộ phận đều là tiểu tử của Đào Hoa thôn.
Đánh giá năm sau các tiểu tử đến học đường sẽ càng nhiều, chỉ là không biết khi nào Lục Vân Khai đi Lĩnh Nam, đến lúc đó cũng không biết nên an trí các học sinh trong học đường thế nào.
Đại đa số học sinh đến chỗ hắn đều là vì ở đây học phí ít, chỗ khác ít nhất còn phải nhiều hơn, nếu như Lục Vân Khai không mở giảng đường, cha mẹ trong nhà những hài tử này đoán chừng sẽ gian nan hơn một chút.
Học đường đã đi học lại, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền khắp cả thôn xóm.
Thôn dân đang bận việc trong ruộng thỉnh thoảng lau mồ hôi, rất là tự hào cười nói một câu cháu ta đi đọc sách ở học đường.
Tống Tân Đồng nhìn Đào Hoa thôn phồn vinh thịnh vượng, cảm thấy ở đây cả đời còn rất tốt, không lo ăn không lo mặc, rời xa thị phi, sống cuộc sống ‘thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn*’.
*: Đây là một đoạn trong bài thơ Ẩm tửu của Đào Tiềm, nghĩa của câu này là hái cúc bên giậu đông, nhàn nhã ngắm núi Nam.
Dương Thụ xách thịt heo tươi mới mua về từ trên bến tàu, từ bên suối đi tới, kính cẩn hỏi: “Cô nương, Trâu chưởng quỹ hỏi khi nào tửu lầu khai trương mới lần nữa?”
“Chọn cái ngày lành khai trương.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Nhớ đốt thêm hai dây pháo, đuổi đi vận xui.”
“Dạ được cô nương.” Dương Thụ cười đáp ứng: “Vậy giờ ta liền đi mời tiên sinh xem xem ngày, ít hôm nữa định ra rồi lại mời một đội múa lân ảo thuật, chờ lúc khai trương náo nhiệt một chút.”
“Cũng tốt.” Tống Tân Đồng chính là có quyết định này, đến lúc đó náo nhiệt một chút, nhân khí có thể trừ đi vận xui.
Điều này cũng không thể trách nàng mê tín, dù sao ngay cả chuyện hồn xuyên đến cũng đã trải qua, cái khác còn có thể không tin? Còn linh hay không linh, đó chính là vấn đề vận khí.
Chờ Dương Thụ đi rồi, Tống Tân Đồng liền đi chuồng thỏ sau núi, kiểm tra thỏ trưởng thành cần mẫn, ấn tốc độ trưởng thành của chúng, còn cần lớn thêm hai tháng nữa mới có thể lớn thành thỏ trưởng thành, trong khoảng thời gian này liền phải thu hết tất cả khoai lang, chờ xưởng khởi công lần nữa, tất cả lại lên quỹ đạo lần nữa.
Trong nháy mắt liền tới hai mươi chín tháng tám.
Hôm nay tửu lầu khai trương mới lại lần nữa, hơn nửa người trên bến tàu đều tới, bởi vì khai trương lần nữa, khách vào tiệm đều lấy nửa giá, mỗi bàn còn tặng một bình rượu nhỏ, mọi người đều cảm thấy đặc biệt hời. Hơn nữa sau khi biểu diễn múa lân chấm dứt, mỗi vị khách mua đồ ăn trong quán hơn năm mươi văn có thể đi rương rút thăm trúng thưởng trong tiệm rút thăm trúng thưởng.
Một nghìn thẻ gỗ, trong đó có ba mươi tấm viết Ngũ, hai mươi tấm viết Tứ, mười viết Tam, ba tấm viết Nhị, hai tấm viết Nhất.
Ngũ đại biểu cho 50 văn.
Tứ đại biểu cho 100 văn tiền
Tam đại biểu cho 200 văn tiền.
Nhị đại biểu cho 500 văn tiền.
Nhất đại biểu cho 1 lượng bạc.
Người hướng về cái mánh lới này đều tới, mọi người đều nguyện ý tiêu tiền mua chút đồ, một khi vượt trên 50 văn tiền là được đi rút một lần.
Đương nhiên, chút quà tặng như thế đối với các khách thương trên bến tàu mà nói chẳng thế nào quan trọng, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, xác thực hấp dẫn cực lớn, nếu may mắn rút trúng một cái Nhất, đó chính là một lượng bạc a.
Hơn nữa có sáu mươi lăm thẻ gỗ viết chữ, tỷ lệ trúng thưởng vẫn là rất lớn.
Rất nhiều người trên bến tàu làm hai ngày mới có thể kiếm được sáu mươi văn, thậm chí có người phải ba bốn ngày, hấp dẫn như vậy thật là rất lớn.
Thủ đoạn marketing này đặt ở kiếp trước có thể sẽ không ai để ý, nhưng đặt trên bến tàu này, xác thực cực kỳ hữu dụng, mọi người biết được tin này đều chạy tới như ong vỡ tổ.
Tống Tân Đồng nhìn sư tử kim sắc đang múa ở cửa tửu lầu, còn có đoàn người vây xem bên cạnh không ngừng trầm trồ khen ngợi, hài lòng cười rộ lên.
Chờ sau khi biểu diễn ảo thuật chấm dứt đã gần tới đầu giờ ngọ.
Trâu chưởng quỹ đặt cái rương lớn rút thăm trúng thưởng cạnh quầy bán vịt giá, hắn thu tiền bên này, bên cạnh liền có tiểu nhị chạy đường dẫn đi rút thăm trúng thưởng.
Người vây xem thấy Trâu chưởng quỹ đã chuẩn bị mở bán, liền chạy tới quầy hàng bên cạnh như ong vỡ tổ, có người thì vào tiệm đặt bàn, chuẩn bị dùng cơm trưa ở đây.
Trong lúc nhất thời, khách tới như mây, vô cùng náo nhiệt.
“Cho ta 50 văn món này, còn có vịt giá móng heo này.” Khách lớn tiếng hỏi: “Nhiêu đây có 50 văn tiền chưa?”
“Có.” Tiểu nhị đếm đếm, sau đó thu bạc liền đưa thức ăn cho khách: “Ngài đến đây rút thăm trúng thưởng.”
Thu một phần tiền, cho một người vào rút thăm trúng thưởng, rút thưởng xong liền chấm một chấm đỏ trên giấy đóng gói, tỏ vẻ đã rút rồi, như vậy cũng tránh khỏi có kẻ đến đục nước béo cò.
Có điều rất nhiều người vận khí không phải quá tốt, cũng không rút trúng.
Đương nhiên, cũng có người vận khí tốt, rút trúng một thẻ gỗ viết Ngũ: “Ai nha uy, ta trúng, ta trúng…”
Giọng nói tăng lên vui sướng này, không biết còn tưởng rằng là trúng cử, nếu không sao có thể cao hứng như vậy a?
Người vây xem bên cạnh hâm mộ nhìn vị khách nhân kia, sao bọn họ không có vận khí tốt như vậy đâu? Nhiều đồ nhắm như vậy xem như là ăn không, thực là vận khí tốt!
Trâu chưởng quỹ nhận thấy thẻ gỗ nhìn nhìn: “Chúc mừng khách quan, ngài trúng thưởng loại Ngũ, 50 văn tiền, vừa lúc để ngài mua mấy món này.” Nói rồi đưa 50 văn đã xuyên thành một chuỗi cho khách nhân: “Khách quan ngài đếm một chút, xem con số này có đúng không?”
“Đúng đúng.”
Chờ vị khách này vừa đi, những khách nhân vốn còn đang xem chừng vọt cả tới trước quầy, người sau tiếp người trước gọi món, rất sợ chậm rồi bạc bị người rút đi.
Tống Tân Đồng nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới lầu, không khỏi buồn cười, lúc trước đều lo lắng là giả, sợ bên trong không thả thẻ gỗ có thể đổi tiền, hiện tại thấy thực sự có người rút ra, cũng đều động tâm.
Người nha, chính là tâm lý như vậy.
“Cô nương, phía dưới lại có người trúng thưởng 50 văn.” Vẻ mặt Đại Nha hướng tới nhìn dưới lầu: “Dễ trúng như vậy, vẫn chưa đầy thời gian uống cạn chén trà liền có ba người trúng.”
“Trong 1000 nghìn cái rút ra 65, tỷ lệ vẫn là rất lớn.” Tống Tân Đồng thầm nghĩ nếu kiếp trước mua vé số dễ trúng như vậy thì tốt rồi, đoán chừng nàng đã sớm thành phú ông hàng tỉ.
Cổ đại này chính là không có vé số, nếu như nàng làm một cửa hàng vé số sợ là có thể kiếm rất nhiều tiền đi?Trong đầu linh quang chợt lóe, Tống Tân Đồng đột nhiên cảm giác hình như mình đột nhiên mở ra một thế giới mới, sao nàng không nghĩ tới chứ? Nếu thật sự mở một cửa hàng như vậy, thật sự là buôn bán không vốn, đây mới thực sự là một vốn bốn lời.
Tống Tân Đồng càng nghĩ càng kích động, cũng bất chấp ở lại đây nhìn cửa hàng làm ăn, đứng dậy liền muốn về nhà.
Đại Nha thấy Tống Tân Đồng sốt ruột xuống dưới lầu như vậy, vội hỏi: “Cô nương ngài đây là muốn làm gì? Có gì không đúng sao?”
“Không phải, chúng ta về nhà trước.” Tống Tân Đồng vội vã xuống lầu, từ đại đường náo nhiệt đi qua sau bếp, từ sau tiểu viện ngồi xe trở về.Về đến trong nhà, vừa vặn tan học buổi trưa.
“Tỷ người về?” Cặp song sinh mắt sắc thoáng cái liền nhìn thấy Tống Tân Đồng, lập tức tiến lên đón nàng: “Tỷ, người có mang đồ ăn ngon về không?”
“Mang theo.” Tống Tân Đồng để Đại Nha lấy chừng năm mươi cái vịt giá trong tiệm về: “Hai đứa cầm đi phân cho các học sinh, mỗi người một cái, còn lại đều là của hai đứa.”
Sau hôm trung thu khai giảng, có vài học sinh biết chữ liền rời đi, lại tới một ít học sinh, có điều không nhiều hơn năm ngoái, hiện tại ban Giáp ban Ất cộng lại hơn bốn mươi người, tuyệt đại bộ phận đều là tiểu tử của Đào Hoa thôn.
Đánh giá năm sau các tiểu tử đến học đường sẽ càng nhiều, chỉ là không biết khi nào Lục Vân Khai đi Lĩnh Nam, đến lúc đó cũng không biết nên an trí các học sinh trong học đường thế nào.
Đại đa số học sinh đến chỗ hắn đều là vì ở đây học phí ít, chỗ khác ít nhất còn phải nhiều hơn, nếu như Lục Vân Khai không mở giảng đường, cha mẹ trong nhà những hài tử này đoán chừng sẽ gian nan hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.