Chương 104
Dịch Lâm An
14/06/2024
“Ngự sử có lý tưởng này, Bản quan cực kỳ khâm phục, Ngự sử bây giờ đã thực hiện được lý tưởng của mình chưa?”
Lương Chính Tự bị nàng hỏi, xấu hổ không chịu nổi, lắp bắp nói: “Chưa...”
“Lý tưởng còn chưa thực hiện Lương ngự sử liền để mạng lại đây. Không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Nàng nói một câu, đâm thẳng là tâm của Lương chính tự. hắn oán hận không trả lời được, không biết nên đáp lại thế nào, trong lòng đem lý tưởng của mình ra so sánh với thực tế, càng thêm không thực hiện được.
Thư Điện Hợp biết hết thảy nguyên nhân, đều là do Lã Mông hồ đồ, Lương Chính tự một lòng muốn khuyên can hắn, hành vi quá khích, cũng không thể không tha thứ được, thế nhưng người này vẫn quyết giữ ý mình, khuyên bảo bất động, nàng không có nhiều thời gian cùng hắn ở đây khuyên bảo.
“Người làm quan cũng không phải người nào cũng đều cần như Nguỵ Văn Chinh Công đều thẳng thắn như vậy. bởi vì thời thế luôn biến đổi, bo bo giữ mình trước không phải nước chảy bèo trôi, làm việc lỗ mãng cũng không phải anh dũng. Quân tử ngủ đông mới có sức mà phát, tiến lui hợp lý. Có thể từ đầu tới cuối duy trì phẩm hạnh, bất luận gặp khó khăn nào, dù cho là có làm lui bước, miễn là cuối cùng đạt được mục đích của chính mình, cũng đồng dạng con đường phải đi.” Nàng mờ mịt chỉ điểm nói: “Cho nên lúc nãy ta nói, ngự sử lý giải sai cái kia “Quân tử bất khuất” rồi.”
Lương chính tự dường như ở trong hỗn loạn, được người ta gõ một đòn cảnh báo, cũng như sương mù trước mắt tiêu tan, tự nhiên hiểu ra, chính mình vẫn không có thực tế thể hiện ra giá trị của mình lại ở đây chịu chết.
“Hoàng thượng càng ngày càng mê man, các đại thần trung thành ngày càng tỉnh táo, lúc đó bách tính làm sao có khả năng an khang, mà ngươi vẫn cứ cố chấp ôm niềm tin của chính mình, dễ dàng hi sinh chính mình.” Thư Điện Hợp lời nói ân cần, để người trước mặt có thể nghe hiểu chính mình là đang nói cái gì.
Vẫn là đem một khối ngọc nhọn này, lại mài giũa đánh bóng thành đá cuội, nàng không biết mình có làm sai hay không, thế nhưng chỉ có hòn đá cuội này ở giữa chốn quan trường vẩn đục này may mắn sống sót mà liêm khiết. Nàng muốn vì thiên hạ bách tính làm một chút chuyện, bảo đảm mạng sống cho một trung thần.
Thấy Lương Chính Tự có chút lay động, thuận thế hỏi: “Hiện tại Lương ngự sử có rõ ràng mình là đang sai ở chỗ nào?”
Lương Chính Tự cảm phục nàng, nói: “Hạ quan rõ ràng, hạ quan quá mức kích động.... ngỗ nghịch Hoàng thượng..”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thư Điện Hợp hơi gật đầu nói: “Vì chính mình vốn làm sai mà đi xin lỗi, là việc bình thường.”
“Lương ngự sử biết sai có thể thay đổi, tâm ý lớn. Bản quan tin là Hoàng thượng sẽ tha thứ cho ngươi.”
Lương chính Tự biết hắn cho mình bậc thang mà xuống. thế là đề bút bắt đầu viết sớ thỉnh tội.
Lúc đó trong đầu hắn mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng có thể thấy rõ, bất luận Phò Mã đối với người khác mà nói là cái gì. Đối với hắn Phò Mã là Thánh nhân đến gõ hắn tỉnh.
Hắn trong lòng sâu sắc cảm thán tài trí mưu lược của Phò Mã, lại cảm thấy Phò mã có ân đức với mình, mặc dù Phò mã đã đi, hắn vẫn hướng cúi chào.
Thư Điện Hợp một hồi đến phủ công chúa, liền gặp sở ma ma vẻ mặt cuống quýt, hai tay xoa nhau, đi lại gấp gáp trên đại sảnh, hiển nhiên là đang chờ nàng trở lại.
Nàng không nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì: “Lại không ăn cơm?”
Sở ma ma lặng lẽ gật gù, hồi đáp: “Nói là không đói bụng.”
Thái Tử sau khi được táng vào hoàng lăng, Tuyên Thành đưa tang trở về, liền sinh bệnh một hồi. sau đó hàng đêm đều sẽ tỉnh lại từ trong ác mộng, khóc lóc, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Liền mang theo Thư Điện Hợp cũng không cách nào yên giấc, Tuyên Thành vừa tỉnh, nàng cũng tỉnh theo, ôm nàng ấy vào trong ngực, dốc lòng động viên nàng ấy. không để nàng ấy tiếp tục sợ sệt.
Lương Chính Tự nói sắc mặt nàng không tốt, nguyên nhân là như vậy.
Mà so với nàng người càng thêm tiều tuỵ là Tuyên Thành.
Nửa tháng qua đi, nàng ban ngày hoảng hốt, buổi tối gặp ác mộng, ở trong giấc mộng nhiều lần gặp lại cảnh tượng chết của Thái Tử, cả người đều từ từ gầy đi.
Lấy tính cách của Tuyên Thành, sẽ không lộ khổ sở ra bên ngoài, cũng sẽ không kéo người khác mà nói nàng có bao nhiêu khổ sở, cố ý để người khác an ủi, mà là đang lặng lẽ chịu đựng thống khổ, lặng lẽ rơi nước mắt, không muốn ai nhìn thấy.
Thư Điện Hợp mỗi lần hạ triều trở về, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia, biết nàng ấy lại một mình trốn đi để khóc rồi.
Ca ca đối với Tuyên Thành rất quan trọng, không khác gì sư phụ đối với nàng, bởi vậy nàng có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác cùng lĩnh hội khổ sở với Tuyên Thành.
Mọi người đều hi vọng Tuyên Thành có thể có một ngày khôi phục như cũ, dáng dấp vui vẻ, chỉ có nàng biết, cái công chúa luôn vui vẻ hoạt bát kia chỉ ở trong quá khứ.
Mặc dù ngày sau có thể miễn cưỡng trở lại như cũ, cũng là giả tạo. là Tuyên Thành vì để cho người quan tâm nàng được yên lòng. Giả tạo cũng không thành sự thật được.
Vết thương trên lòng bàn tay do ngã đã sớm khép lại, nhưng nỗi đau mất đi người thân lại không có thuốc chữa, bó tay hết cách, chỉ có thể để cho thời gian chậm rãi chữa trị.
Nàng không cách nào giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng của Tuyên Thành, cũng không muốn để Tuyên Thành chính mình lúc nào cũng lẻ loi một mình cắn răng chịu đựng hết thảy.
Thư Điện Hợp nghe sở ma ma nói, nhíu mày đi về phòng tìm Tuyên Thành, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, trước tiên đi thư phòng, đem quan bào trên người đổi lại thành y phục ngày thường.
Hoàng thất chịu tang, cả triều văn võ đều mặc một thân y phục trắng, nàng sợ Tuyên Thành nhìn thấy y phục trên người mình, lại nổi lên khổ sở.
Sau khi đổi xong, nàng không ngừng đi tới phòng ngủ.
Tuyên Thành gần đây cửa lớn không ra, cổng trong không bước, hơn nửa thời gian đều ở trong phòng ngủ. sở ma ma khuyên vài lần muốn cho nàng ra ngoài giải sầu một chút, làm thế nào nàng cũng không muốn đi.
Thư Điện Hợp vừa đóng cửa lại. phá sau liền bị một cỗ thân thể ấm áp ôm lấy.
Thư Điện Hợp nắm chặt bàn tay để trên hông mình, cảm thấy bàn tay kia có chút lạnh lẽo, giống như mỗi đêm Tuyên Thành gặp ác mộng khóc lóc tỉnh lại, đều lạnh như vậy.
Giọng nói khàn khàn, mang theo run rẩy đằng sau vang lên: “Đây có phải giấc mộng a, có phải là nên tỉnh lại, hoàng huynh liền có thể trở về?”
Câu nói này, Tuyên Thành tại linh đường của Thái Tử cũng hỏi qua nàng. Lúc đó, trong mắt nàng ấy có cầu xin cùng hy vọng nhỏ bé, hy vọng Thư Điện Hợp có thể nói cho nàng, đây xác thực là mộng.
Thư Điện Hợp lắc đầu, triệt để chặt đứt mọi hy vọng của nàng.
Bây giừ đối mặt với một đống câu hỏi, Thư Điện Hợp sẽ không lai lắc đầu tuyệt tình như vậy.
Nàng xoay người lại ôm lấy eo nhỏ của Tuyên Thành, làm cho tuyên Thành tựa sát vào mình. Người chết không thể sống lại, lời nói quá đơn giản, không cẩn thận lại sẽ nhấc lên vết sẹo của đối phương, nhưng lại là phương thức động viên tốt nhất, lại dùng cơ thể mình sưởi ấm cơ thể lạnh giá của đối phương.
Tuyên Thành vẫn chưa tin Thái Tử hoàng huynh đã rời đi, mặc dù nàng tận mắt nhìn thấy hắn được đặt vào trong quan tài, đóng đinh lên, cuối cùng được đưa vào Hoàng lăng dưới lòng đất.
Đau đớn từ nội tâm lan trà tới tuỷ, cái người kia khoá chặt thân thể đang run rẩy của nàng, nàng nhưng cũng không kiềm chế được càng run lợi hại hơn, cắn môi dưới nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Sau khi yên lặng trong chốc lát,giọng nàng đứt quãng không trôi chảy mà nói rằng: “Ngươi sẽ không rời ta mà đi đúng không?”
Ca ca, tẩu tẩu đều không còn, phụ hoàng thay đổi, nàng chỉ còn lại người trước mặt này.
“Thần sẽ không.” Đây là không biết lần thứ bao nhiêu khoảng thời gian này Tuyên Thành hỏi nàng vấn đề này.
Người hỏi được khẳng định đáp án, nhưng như cũ vẫn không có cảm giác an toàn, e sợ người trước mắt cũng rời đi, vứt bỏ chính mình.
“Ngươi sẽ không rời ta mà đi đúng không?”
“Thần sẽ không.” Câu trả lời hoà hoãn mà kiên nhẫn, lặp lại trả lời.
“Phò Mã....” Tuyên Thành nắm chặt cánh tay của chính mình, để khí tức của đối phương chặt chẽ bao phủ lấy chính mình, cắn môi mà nói rằng: “Không cần nới lỏng ta ra.” Không nên để cho một mình nàng sinh hoạt âm u ở thế giới bên trong.
Thư Điện Hợp vỗ về tấm lưng gầy gò của Tuyên Thành, nàng không phải cũng chỉ có mỗi một mình Tuyên Thành làm người thân thôi sao. Nhưng vì cái danh phò mã, nàng liền cam nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Tuyên Thành.
“Ăn một chút gì chứ?”
Tuyên thành lau nước mắt, nghẹn ngào gật gù.
Sở ma ma cùng Miên nhi chờ bên ngoài, thấy phòng ngủ được mở ra, Phò mã bảo các nàng bưng đồ ăn tới, không hẹn mà trong lòng cùng nhau buông lỏng, Phò mã lại lần nữa thuyết phục được tính bướng bỉnh của tiểu tổ tông.
Sau khi vui mừng, lại khó tránh khỏi sinh ra vài phần suy nghĩ hiếu kỳ, tại sao các nàng lúc nào cũng bó tay với tiểu tổ tông này, mà mỗi lần Phò mã xuất hiện đều có thể dễ dàng thoả đáng?
Sở ma ma trong lòng áy náy không ngớt, một phần là trách nhiệm của bà, nhưng nhiều lần lại để cho Phò mã làm, nhưng bà có chút vui mừng vì phu thê Công chúa hoà thuận, nửa đời sau của công chúa đều sẽ rất hạnh phúc. Công chúa gặp được người tốt, sau này không có Thái Tử che chở, cũng vẫn còn Phò mã, một đời không lo.
Buổi tối Miên nhi đi một vòng hậu viện, chuẩn bị trở về phòng của chính mình ngủ, mơ hồ nghe được từng trận âm thanh tiếng đàn từ nội viện truyền tới.
Nàng lắng tai nghe, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này tiếng đàn đột ngột vang lên âm thanh tựa lạc hồ sâu, lại thoảng giống như mưa phùn, mờ mịt không dứt.
Đỉnh đầu trăng soi vằng vặc toà ra ánh hào quang, tinh hà óng ánh, không chỉ không đáng ghét vì ồn ào, trái lại có tác dụng thôi miên, giống như tay của mẫu thân ở sau lưng con trẻ vỗ về, nỉ non dụ dỗ, Miên nhi cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái.
Nội viện này chỉ có duy nhất một chủ nhân, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Phò Mã đang hống công chúa đi ngủ
Phò Mã này của các nàng, thật sự là cái gì cũng biết. Miên nhi đoán mò, giơ năm ngón tay lên, nghiêm túc vì phò mã mà đếm ưu điểm.
Đếm được một lúc thấy trên người Phò mã không có nửa điểm giống nam tử thô bạo, lại đối xử tốt với Công chúa như vậy. nàng dùng hết mười ngón tay cũng không đếm hết ưu điểm của Phò Mã.
Bỗng nhiên rõ ràng vì sao lúc đầu Công chúa chống cự việc thành thân như vậy, chán ghét Phò Mã cuối cùng lại khăng khăng thích Phò Mã tới vậy.
Phò mã như vậy, thả trên người nữ tử nào cũng sẽ động tâm với ngài ấy.
Miên nhi lại thiên chân vô tà mà nghĩ tới, bản thoại bên trong Chu U Vương vì thu được Bao Tự mà nở nụ cười, khói lửa chư hầu đáng là gì? Phò mã nhà các nàng, vì để cho Công chúa một điểm hài lòng, coi như Công chúa muốn sao trên trời, ngài ấy nhất định sẽ bắc thang mà hái xuống.
Một đạo trai, bên trong sương khói mờ mịt, nến đỏ vờn quanh, một đạo nhân ngồi xếp bằng trên hoa sen, ngồi vây quanh một vòng bảo vệ người ở trong, trong miệng thấp giọng niệm không dứt.
Lã Mông ngồi trên tào sen dưỡng thần, theo đạo nhân mà niệm kinh, một quyển kinh tụng xong, các đạo nhân cùng nhau yên tĩnh lại, Cửu Vương một thân đạo bào, chậm rãi từ bên ngoài mà đi vào, đốt lên một tấm bùa vàng, sau đó ném vào bên trong lư hương.
Tờ giấy bốc lên mùi khét bay quanh trai thất, tiến vào lỗ mũi từng người, Lã Mông hoảng hốt mở mắt ra, uể oải không thể tả nói rằng: “Trẫm đêm qua mơ thấy Thái Tử.”
Lương Chính Tự bị nàng hỏi, xấu hổ không chịu nổi, lắp bắp nói: “Chưa...”
“Lý tưởng còn chưa thực hiện Lương ngự sử liền để mạng lại đây. Không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Nàng nói một câu, đâm thẳng là tâm của Lương chính tự. hắn oán hận không trả lời được, không biết nên đáp lại thế nào, trong lòng đem lý tưởng của mình ra so sánh với thực tế, càng thêm không thực hiện được.
Thư Điện Hợp biết hết thảy nguyên nhân, đều là do Lã Mông hồ đồ, Lương Chính tự một lòng muốn khuyên can hắn, hành vi quá khích, cũng không thể không tha thứ được, thế nhưng người này vẫn quyết giữ ý mình, khuyên bảo bất động, nàng không có nhiều thời gian cùng hắn ở đây khuyên bảo.
“Người làm quan cũng không phải người nào cũng đều cần như Nguỵ Văn Chinh Công đều thẳng thắn như vậy. bởi vì thời thế luôn biến đổi, bo bo giữ mình trước không phải nước chảy bèo trôi, làm việc lỗ mãng cũng không phải anh dũng. Quân tử ngủ đông mới có sức mà phát, tiến lui hợp lý. Có thể từ đầu tới cuối duy trì phẩm hạnh, bất luận gặp khó khăn nào, dù cho là có làm lui bước, miễn là cuối cùng đạt được mục đích của chính mình, cũng đồng dạng con đường phải đi.” Nàng mờ mịt chỉ điểm nói: “Cho nên lúc nãy ta nói, ngự sử lý giải sai cái kia “Quân tử bất khuất” rồi.”
Lương chính tự dường như ở trong hỗn loạn, được người ta gõ một đòn cảnh báo, cũng như sương mù trước mắt tiêu tan, tự nhiên hiểu ra, chính mình vẫn không có thực tế thể hiện ra giá trị của mình lại ở đây chịu chết.
“Hoàng thượng càng ngày càng mê man, các đại thần trung thành ngày càng tỉnh táo, lúc đó bách tính làm sao có khả năng an khang, mà ngươi vẫn cứ cố chấp ôm niềm tin của chính mình, dễ dàng hi sinh chính mình.” Thư Điện Hợp lời nói ân cần, để người trước mặt có thể nghe hiểu chính mình là đang nói cái gì.
Vẫn là đem một khối ngọc nhọn này, lại mài giũa đánh bóng thành đá cuội, nàng không biết mình có làm sai hay không, thế nhưng chỉ có hòn đá cuội này ở giữa chốn quan trường vẩn đục này may mắn sống sót mà liêm khiết. Nàng muốn vì thiên hạ bách tính làm một chút chuyện, bảo đảm mạng sống cho một trung thần.
Thấy Lương Chính Tự có chút lay động, thuận thế hỏi: “Hiện tại Lương ngự sử có rõ ràng mình là đang sai ở chỗ nào?”
Lương Chính Tự cảm phục nàng, nói: “Hạ quan rõ ràng, hạ quan quá mức kích động.... ngỗ nghịch Hoàng thượng..”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thư Điện Hợp hơi gật đầu nói: “Vì chính mình vốn làm sai mà đi xin lỗi, là việc bình thường.”
“Lương ngự sử biết sai có thể thay đổi, tâm ý lớn. Bản quan tin là Hoàng thượng sẽ tha thứ cho ngươi.”
Lương chính Tự biết hắn cho mình bậc thang mà xuống. thế là đề bút bắt đầu viết sớ thỉnh tội.
Lúc đó trong đầu hắn mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng có thể thấy rõ, bất luận Phò Mã đối với người khác mà nói là cái gì. Đối với hắn Phò Mã là Thánh nhân đến gõ hắn tỉnh.
Hắn trong lòng sâu sắc cảm thán tài trí mưu lược của Phò Mã, lại cảm thấy Phò mã có ân đức với mình, mặc dù Phò mã đã đi, hắn vẫn hướng cúi chào.
Thư Điện Hợp một hồi đến phủ công chúa, liền gặp sở ma ma vẻ mặt cuống quýt, hai tay xoa nhau, đi lại gấp gáp trên đại sảnh, hiển nhiên là đang chờ nàng trở lại.
Nàng không nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì: “Lại không ăn cơm?”
Sở ma ma lặng lẽ gật gù, hồi đáp: “Nói là không đói bụng.”
Thái Tử sau khi được táng vào hoàng lăng, Tuyên Thành đưa tang trở về, liền sinh bệnh một hồi. sau đó hàng đêm đều sẽ tỉnh lại từ trong ác mộng, khóc lóc, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Liền mang theo Thư Điện Hợp cũng không cách nào yên giấc, Tuyên Thành vừa tỉnh, nàng cũng tỉnh theo, ôm nàng ấy vào trong ngực, dốc lòng động viên nàng ấy. không để nàng ấy tiếp tục sợ sệt.
Lương Chính Tự nói sắc mặt nàng không tốt, nguyên nhân là như vậy.
Mà so với nàng người càng thêm tiều tuỵ là Tuyên Thành.
Nửa tháng qua đi, nàng ban ngày hoảng hốt, buổi tối gặp ác mộng, ở trong giấc mộng nhiều lần gặp lại cảnh tượng chết của Thái Tử, cả người đều từ từ gầy đi.
Lấy tính cách của Tuyên Thành, sẽ không lộ khổ sở ra bên ngoài, cũng sẽ không kéo người khác mà nói nàng có bao nhiêu khổ sở, cố ý để người khác an ủi, mà là đang lặng lẽ chịu đựng thống khổ, lặng lẽ rơi nước mắt, không muốn ai nhìn thấy.
Thư Điện Hợp mỗi lần hạ triều trở về, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia, biết nàng ấy lại một mình trốn đi để khóc rồi.
Ca ca đối với Tuyên Thành rất quan trọng, không khác gì sư phụ đối với nàng, bởi vậy nàng có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác cùng lĩnh hội khổ sở với Tuyên Thành.
Mọi người đều hi vọng Tuyên Thành có thể có một ngày khôi phục như cũ, dáng dấp vui vẻ, chỉ có nàng biết, cái công chúa luôn vui vẻ hoạt bát kia chỉ ở trong quá khứ.
Mặc dù ngày sau có thể miễn cưỡng trở lại như cũ, cũng là giả tạo. là Tuyên Thành vì để cho người quan tâm nàng được yên lòng. Giả tạo cũng không thành sự thật được.
Vết thương trên lòng bàn tay do ngã đã sớm khép lại, nhưng nỗi đau mất đi người thân lại không có thuốc chữa, bó tay hết cách, chỉ có thể để cho thời gian chậm rãi chữa trị.
Nàng không cách nào giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng của Tuyên Thành, cũng không muốn để Tuyên Thành chính mình lúc nào cũng lẻ loi một mình cắn răng chịu đựng hết thảy.
Thư Điện Hợp nghe sở ma ma nói, nhíu mày đi về phòng tìm Tuyên Thành, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, trước tiên đi thư phòng, đem quan bào trên người đổi lại thành y phục ngày thường.
Hoàng thất chịu tang, cả triều văn võ đều mặc một thân y phục trắng, nàng sợ Tuyên Thành nhìn thấy y phục trên người mình, lại nổi lên khổ sở.
Sau khi đổi xong, nàng không ngừng đi tới phòng ngủ.
Tuyên Thành gần đây cửa lớn không ra, cổng trong không bước, hơn nửa thời gian đều ở trong phòng ngủ. sở ma ma khuyên vài lần muốn cho nàng ra ngoài giải sầu một chút, làm thế nào nàng cũng không muốn đi.
Thư Điện Hợp vừa đóng cửa lại. phá sau liền bị một cỗ thân thể ấm áp ôm lấy.
Thư Điện Hợp nắm chặt bàn tay để trên hông mình, cảm thấy bàn tay kia có chút lạnh lẽo, giống như mỗi đêm Tuyên Thành gặp ác mộng khóc lóc tỉnh lại, đều lạnh như vậy.
Giọng nói khàn khàn, mang theo run rẩy đằng sau vang lên: “Đây có phải giấc mộng a, có phải là nên tỉnh lại, hoàng huynh liền có thể trở về?”
Câu nói này, Tuyên Thành tại linh đường của Thái Tử cũng hỏi qua nàng. Lúc đó, trong mắt nàng ấy có cầu xin cùng hy vọng nhỏ bé, hy vọng Thư Điện Hợp có thể nói cho nàng, đây xác thực là mộng.
Thư Điện Hợp lắc đầu, triệt để chặt đứt mọi hy vọng của nàng.
Bây giừ đối mặt với một đống câu hỏi, Thư Điện Hợp sẽ không lai lắc đầu tuyệt tình như vậy.
Nàng xoay người lại ôm lấy eo nhỏ của Tuyên Thành, làm cho tuyên Thành tựa sát vào mình. Người chết không thể sống lại, lời nói quá đơn giản, không cẩn thận lại sẽ nhấc lên vết sẹo của đối phương, nhưng lại là phương thức động viên tốt nhất, lại dùng cơ thể mình sưởi ấm cơ thể lạnh giá của đối phương.
Tuyên Thành vẫn chưa tin Thái Tử hoàng huynh đã rời đi, mặc dù nàng tận mắt nhìn thấy hắn được đặt vào trong quan tài, đóng đinh lên, cuối cùng được đưa vào Hoàng lăng dưới lòng đất.
Đau đớn từ nội tâm lan trà tới tuỷ, cái người kia khoá chặt thân thể đang run rẩy của nàng, nàng nhưng cũng không kiềm chế được càng run lợi hại hơn, cắn môi dưới nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Sau khi yên lặng trong chốc lát,giọng nàng đứt quãng không trôi chảy mà nói rằng: “Ngươi sẽ không rời ta mà đi đúng không?”
Ca ca, tẩu tẩu đều không còn, phụ hoàng thay đổi, nàng chỉ còn lại người trước mặt này.
“Thần sẽ không.” Đây là không biết lần thứ bao nhiêu khoảng thời gian này Tuyên Thành hỏi nàng vấn đề này.
Người hỏi được khẳng định đáp án, nhưng như cũ vẫn không có cảm giác an toàn, e sợ người trước mắt cũng rời đi, vứt bỏ chính mình.
“Ngươi sẽ không rời ta mà đi đúng không?”
“Thần sẽ không.” Câu trả lời hoà hoãn mà kiên nhẫn, lặp lại trả lời.
“Phò Mã....” Tuyên Thành nắm chặt cánh tay của chính mình, để khí tức của đối phương chặt chẽ bao phủ lấy chính mình, cắn môi mà nói rằng: “Không cần nới lỏng ta ra.” Không nên để cho một mình nàng sinh hoạt âm u ở thế giới bên trong.
Thư Điện Hợp vỗ về tấm lưng gầy gò của Tuyên Thành, nàng không phải cũng chỉ có mỗi một mình Tuyên Thành làm người thân thôi sao. Nhưng vì cái danh phò mã, nàng liền cam nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Tuyên Thành.
“Ăn một chút gì chứ?”
Tuyên thành lau nước mắt, nghẹn ngào gật gù.
Sở ma ma cùng Miên nhi chờ bên ngoài, thấy phòng ngủ được mở ra, Phò mã bảo các nàng bưng đồ ăn tới, không hẹn mà trong lòng cùng nhau buông lỏng, Phò mã lại lần nữa thuyết phục được tính bướng bỉnh của tiểu tổ tông.
Sau khi vui mừng, lại khó tránh khỏi sinh ra vài phần suy nghĩ hiếu kỳ, tại sao các nàng lúc nào cũng bó tay với tiểu tổ tông này, mà mỗi lần Phò mã xuất hiện đều có thể dễ dàng thoả đáng?
Sở ma ma trong lòng áy náy không ngớt, một phần là trách nhiệm của bà, nhưng nhiều lần lại để cho Phò mã làm, nhưng bà có chút vui mừng vì phu thê Công chúa hoà thuận, nửa đời sau của công chúa đều sẽ rất hạnh phúc. Công chúa gặp được người tốt, sau này không có Thái Tử che chở, cũng vẫn còn Phò mã, một đời không lo.
Buổi tối Miên nhi đi một vòng hậu viện, chuẩn bị trở về phòng của chính mình ngủ, mơ hồ nghe được từng trận âm thanh tiếng đàn từ nội viện truyền tới.
Nàng lắng tai nghe, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này tiếng đàn đột ngột vang lên âm thanh tựa lạc hồ sâu, lại thoảng giống như mưa phùn, mờ mịt không dứt.
Đỉnh đầu trăng soi vằng vặc toà ra ánh hào quang, tinh hà óng ánh, không chỉ không đáng ghét vì ồn ào, trái lại có tác dụng thôi miên, giống như tay của mẫu thân ở sau lưng con trẻ vỗ về, nỉ non dụ dỗ, Miên nhi cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái.
Nội viện này chỉ có duy nhất một chủ nhân, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Phò Mã đang hống công chúa đi ngủ
Phò Mã này của các nàng, thật sự là cái gì cũng biết. Miên nhi đoán mò, giơ năm ngón tay lên, nghiêm túc vì phò mã mà đếm ưu điểm.
Đếm được một lúc thấy trên người Phò mã không có nửa điểm giống nam tử thô bạo, lại đối xử tốt với Công chúa như vậy. nàng dùng hết mười ngón tay cũng không đếm hết ưu điểm của Phò Mã.
Bỗng nhiên rõ ràng vì sao lúc đầu Công chúa chống cự việc thành thân như vậy, chán ghét Phò Mã cuối cùng lại khăng khăng thích Phò Mã tới vậy.
Phò mã như vậy, thả trên người nữ tử nào cũng sẽ động tâm với ngài ấy.
Miên nhi lại thiên chân vô tà mà nghĩ tới, bản thoại bên trong Chu U Vương vì thu được Bao Tự mà nở nụ cười, khói lửa chư hầu đáng là gì? Phò mã nhà các nàng, vì để cho Công chúa một điểm hài lòng, coi như Công chúa muốn sao trên trời, ngài ấy nhất định sẽ bắc thang mà hái xuống.
Một đạo trai, bên trong sương khói mờ mịt, nến đỏ vờn quanh, một đạo nhân ngồi xếp bằng trên hoa sen, ngồi vây quanh một vòng bảo vệ người ở trong, trong miệng thấp giọng niệm không dứt.
Lã Mông ngồi trên tào sen dưỡng thần, theo đạo nhân mà niệm kinh, một quyển kinh tụng xong, các đạo nhân cùng nhau yên tĩnh lại, Cửu Vương một thân đạo bào, chậm rãi từ bên ngoài mà đi vào, đốt lên một tấm bùa vàng, sau đó ném vào bên trong lư hương.
Tờ giấy bốc lên mùi khét bay quanh trai thất, tiến vào lỗ mũi từng người, Lã Mông hoảng hốt mở mắt ra, uể oải không thể tả nói rằng: “Trẫm đêm qua mơ thấy Thái Tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.