Chương 8: Địa ngục giữa trần gian
Dịch Lâm An
13/06/2024
Khoảng không rơi vào yên tĩnh đến quái dị, trong lòng mỗi người bình tĩnh nhưng lại căng chặt.
Thời điểm mọi người vẫn tỉnh táo, bọn họ liền đến ám sát. Cho thấy đối phương gan lớn cùng trắng trợn không kiêng dè. Chưa từng gặp mưa tanh gió máu như Thư Điện Hợp, cũng có thể từ trong không khí ngửi được xao động bất an, nguy hiểm.
“Công chúa yên tâm, thần nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ công chúa bình an.” Sài Long Uy một bên động viên Tuyên Thành, một bên ẩn thân, đưa mộ ánh mắt cho đám thị vệ.
Tuyên Thành lúc nãy thất kinh, giờ tỉnh táo lại nói: “Bản cung tin tưởng chư vị.“. Nàng lúc đi ra, không mang theo vũ khí, trước mắt tay rỗng tuếch, làm nàng vô cùng bất an.
Thị vệ tiếp nhận mệnh lệnh, lúc mọi người không để ý tình huống nhỏ giọng biến mất, lại nhỏ giọng xuất hiện, trở lại trong tay có thêm một thùng nước.
Sài Long Uy con mắt dư quang nhìn thấy hắn chuẩn bị kỹ càng, chắp tay đến phía sau, hướng về Tuyên Thành đánh một thủ thế.
Tuyên Thành trong bóng tối kéo tay áo bên người Thư Điện Hợp. Nàng biết rằng, nàng có thể chết, nhưng người có thể cứu phụ Hoàng của nàng thì tuyệt không thể xảy ra chuyện gì.
Thư Điện Hợp xem cái người nắm tay áo mình một chút, không nói lên cảm tưởng gì.
Tại lúc nước hướng lửa trại dội xuống trong nháy mắt, những người đứng trước lửa trại, dáng người mạnh mẽ hướng tứ phương từng người tung người mà đi. Đêm tối dày đặc chỗ dựng lều trại tối đen, nguồn sáng duy nhất đã tắt, Nhược điểm của bọn họ đã không còn nữa.
Sài Long Uy đem theo Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành hai người, hướng về phía dưới tránh đi. Các nàng còn chưa kịp xuống, liền nghe bốn phương tám hướng tiếng gió bị xé.
Trong bóng tối lít nhít mưa tên từ trên trời giáng xuống, người bên trong bóng tối có thể né tránh cũng không kịp, chỉ nghe thấy một tiếng rên lớn một vài thị vệ không kịp tránh mất mạng.
Nếu không phải Sài Long Uy kịp thời ra quyết sách đúng lúc, đêm nay tất cả mọi người đều thành con nhím.
Sài Long Uy sau khi ổn định trận chiến, xác nhận công chúa bình an, mới thở phào nhẹ nhõm. Từ trận mưa tên này xem ra, đối phương nhất định phải lấy mạng của tất cả mọi người, bao gồm cả công chúa.
Cho nên chỉ một cái chớp mắt, ngắn ngủi bình an, hắn không dám xem thường, phỏng đoán phe định và tình huống trước mắt.
Lúc nãy hắn hành động kịp thời, không chỉ cứu phần lớn người, còn mạnh mẽ đem chính mình yếu thế xoay chuyển thành hai phe hòa.
Trong bóng tối, ai cũng không nhìn rõ ai, thắng thua bằng bản lĩnh của mình.
Chỉ là không biết đối phương có bao nhiêu người. Nếu là lúc này thân ở chiến trường, Sài Long Uy có thể mang theo thủ hạ, căn cứ hướng tên, vòng tới sau lưng kẻ thù, giết hắn một cách trở tay không kịp. Thế nhưng công chúa đang ở đây, hấn không giám mạo hiểm, chỉ có thể chờ đợi đối phương lai đây một thì giết một. Đây là biện pháp thỏa đáng nhất bây giờ.
Một cơn mưa tên đi qua, Sài Long Uy dựa vào khe hở, dùng miệng phát ra một âm thanh nhỏ. Đây là ám hiệu đã được định trước khi bọn họ xuất phát, chỉ có người của mình biết.
Tuyên Thành bỗng nhiên cúi người để lấy thanh đao vẫn còn cất giữ bên chân, đem rút nó ra sau đó nhét vào tay Thư Điện Hợp, giảm thấp âm thanh nói: “Bản cung đã đáp ứng sư phụ ngươi, bảo vệ cho ngươi bình an trở lại, bằng năng lực của ngươi hãy bảo vệ tốt chính mình. Nếu Bản cung xảy ra chuyện, ngươi lại may mắn thoát chết, nhất định phải tới kinh thành cứu chữa Phụ Hoàng của ban cung!”
Thư Điện Hợp trước đó chỉ là một người ở núi sâu hái thuốc, khó tránh khỏi ăn gió nằm sương, cùng giã thú đoạt mệnh, bởi vậy tai mắt hơn người, có cảm giác nhạy cảm tốt. Ở trong bóng tối, người bình thường có thể không nhìn thấy vật thể, nhưng nàng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là trời cao ban tặng cho kỹ năng, cũng là nàng trước đó nàng ở bên ngoài thâm sơn hái thuốc, nhiều lần gặp dã thú mà may mắn thoát được, có thêm nhiều kinh nghiệm. Không nghĩ tới lúc này lại có đất dụng võ.
Trong bóng tối nàng thấy rõ ràng trước mặt vị người của hoàng thất này nói chuyện, ánh mắt hoảng loạn nhưng mang theo vẻ mặt kiên định. Tại tình huống sinh tử không rõ này, nàng có thể giữ đúng lời hứa với sư phụ. Thư Điện Hợp cúi đầu nhìn đao trong tay mình một chút, cảm thấy nàng ấy không phải người mà trong miệng sư phụ nói, người của hoàng thất không thể tin.
Nàng mới vừa đáp ứng, Sài Long Uy thở dài một tiếng, ra hiệu các nàng cấm nói.
Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh trong rừng, cành cây dao động một tiếng, đứt quãng mà vang lên giống như trước ám hiệu bọn hắn ra lệnh gọi. mỗi lần âm thanh vang lên một tiếng Sài Long Uy lại ghi nhớ.
Đại khái trời cao đối với bọn họ còn tốt, hắn mang đến thuộc hạ, cũng chưa tổn thất nhiều lắm, còn có sức lực đánh cược một trận.
Không còn nghe thất ám hiệu nữa, Sài Long Uy lại phát ra ám hiệu, ra hiệu bọn họ hướng mình tập hợp. Chỉ có ngưng tụ lại sức mạnh, mới có thể thấy được thắng lợi.
Trong lúc Bọn thị vệ nhanh chóng tập hợp lại, Thư Điện Hợp nhắm mắt, lắng nghe động tĩnh, âm thanh một loạt tiếng bước chân chỉnh tề, tiếng góc áo xoẹt qua lá khô. Khả năng đối phương xem thường sức mạnh của các nàng, bởi vậy nhân số sát thủ cũng không nhiều lắm.
Nàng mở mắt ra nói: “Hơn mười người, từ phía tây nam mà tới.”
Sài Long Uy và Tuyên Thành kinh ngạc nhìn nàng, bọn họ cái gì cũng đều không nghe thấy.
Thà tin rằng đúng còn hơn không tin, ngay chớp mắt, Sài Long Uy đã đưa ra một quyết định, phát ám hiệu cho các thị vệ đang ẩn nấp, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sài Long Uy rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Thư Điện Hợp và Tuyên Thành dặn dò: “ Mời công chúa oan ức đứng ở đây đừng nhúc nhích, chờ an toàn, thần bảo vệ các người đi ra.”
Tuyên Thành từ chối hắn sắp xếp, cũng muốn theo hắn xông lên. nàng không thể trơ mắt nhìn thị vệ vì mình mà chết, mà phải bất chấp nguy hiểm cùng bọn họ kề vai chiến đấu.
Sài Long Uy nói một tiếng: “Công chúa, đắc tội rồi.” Ra tay nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, ngược lại quay qua Thư Điện Hợp nói: “ Công chúa liền giao cho... tiên sinh.”
Hắn không biết dùng xưng hô gì mới hợp, mới có thể biểu thị chính mình tôn trọng Thư Điện Hợp. Khoảng thời gian này ở chung, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, đối phương nhất định thay mình bảo vệ tốt cho công chúa.
Người đến, Sài Long Uy không chờ Thư Điện Hợp đáp ứng, liền hét dài một tiếng, mang theo hết thảy thuộc hạ hướng về phía sát thủ xông đến.
Trong bóng tối, tiếng binh khí chạm nhau, huyết nhục bay tứ phía, tiếng thở dốc, kêu rên hòa vào nhau. Chỉ nghe thấy trong đầu cũng phác họa ra cảnh tượng địa ngục giữa trần gian.
“Mạo phạm.” Thư Điện Hợp thận trọng từ ống tay áo của chính mình kéo xuống một mảnh vải cùng sợ bông, không nhìn đến Tuyên Thành ánh mắt đang muốn bốc lửa, dùng mảnh vải đi một vòng quanh buộc một nút sau đầu nàng. Tuyên Thành đang bị điểm huyệt mắt tối sầm lại.
“Sài thị vệ cũng là vì bảo vệ công chúa. Mời công chúa ngày sau không được trách tội hắn.” nàng ở một bên làm những động tác này, một bên còn vì Sài Long Uy giải thích. sau đó dùng sợi bông ngăn lại lỗ tai của Tuyên Thành, làm cho nàng cái gì cũng đều không nghe được, Thư Điện Hợp làm vậy chỉ sợ cảnh tượng trước mắt sau này sẽ cả ngày lẫn đêm dây dưa ác mộng với Tuyên Thành.
Sau khi sắp xếp xong cho Tuyên Thành, Thư Điện Hợp ngồi xuống đất một bên, cạnh nàng. Cảnh giác xung quanh.
Theo lý nàng nên ra hỗ trợ Sài Long Uy, nhưng hắn đã giao phó bên tai phải bảo vệ công chúa, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Bên tai tiếng chém giết lại giống như nghe thấy ở đâu đó, cảm giác mơ hồ, làm nàng cố gắng như thế nào cũng không nhớ ra, là đã gặp cảnh tượng này ở đâu. Trong đầu bị lãng quên nơi nào đó, ký ức rục rà rục rịch.
Sài Long Uy mang thuộc hạ, mỗi người đều là cao thủ, nhưng đối phương cũng là một cao thủ hàng đầu, mà hai bên nhân số tương đương, Sài Uy Long bọn họ không có uy thế, chỉ có thể ra sức mà chiếm giết.
Chém giết đến khi ánh bình minh xuất hiện, Sài Long Uy mới dùng phần sức mạnh cuối cùng một đao chém chết kẻ địch.
Hai tay của hắn mơ hồ phát run, trên mặt, trên người đều là máu tươi, mồ hôi trên người cùng máu tươi hòa làm một, tỏa ra dày đặc mùi hôi thối.
Mấy thị vệ may mắn sống sót, tình huống giống hắn không sai biệt mấy. Có người nằm trên đất kêu rên, thậm chí ngay cả tay và chân đều không có đủ.
Thư Điện Hợp nghe không còn tiếng chém giết, lộ đầu ra kiểm tra tình hình. Nhìn thấy có người bị thương, nàng xoay người lại giải huyệt cho Tuyên Thành, sau đó vận một thân khinh công, bay lại bên cạnh người bị thương, từ trong ngực chính mình, móc ra ngân châm vẫn luôn mang theo, vì bọn họ cầm máu, băng bó.
Bất luận ở nơi nào, nàng luôn ghi nhớ chức trách của chính mình. Tuyên Thành kéo xuống mảnh vải che trước mắt, nàng không để ý mình ngồi lâu đã mất cảm giác, lập tức vọt ra bên ngoài.
Liếc mắt thấy trước mặt, thi thể chất thành đống, cảnh tượng trước mắt huyết nhục bay tán loạn, chóp mũi quang quẩn mùi máu, giống như rỉ sắt quanh quẩn trong không khí thật lâu không tiêu tan, thị giác cùng khứu giác đồng thời kích thích, làm cho nàng muốn nôn mửa.
Nàng cố nén chính mình đang buồn nôn, đi tới trước mặt Sài Long Uy, gấp gáp hỏi dò: “ Sài thị vệ, ngươi không sao chứ?” đưa tay muốn đỡ bờ vai hắn, lại bị Sài Long Uy nghiêng người trốn một chút.
Sài Long Uy giọng nói khàn khàn: “ Thần không sao, công chúa yên tâm. Xin công chúa đừng đến gần thần, trên người thần máu tanh ô uế, sợ hãi sẽ làm bẩn tay công chúa.”
Tuyên Thành hai mắt đỏ ngầu, mang theo khóc lóc nức nở nói: “ Chờ hồi kinh thành, bản cung nhất định xin phụ Hoàng phong các ngươi làm tướng quân.”
Sài Long Uy nhếch nhếch miệng: “ Tạ công chúa ban ân.”
Xử lý tốt thi thể đồng bạn, đoàn người lần nữa xuất phát.
Bởi đột nhiên bị ám sát, không khí trong đội ngũ đột nhiên biến mất. Thị vệ chỉ còn dư lại năm, sáu người, hơn nữa còn bị trọng thương.
Tuyên Thành không còn nụ cười nữa, dọc đường đi đều không có vui vẻ. Nhưng không có đề cập đến việc Sài Long Uy và Thư Điện Hợp hai người “ đắc tội” nàng.
Thư Điện Hợp vốn ít nói, hiện tại càng ít, thậm chí một ngày không nói một chữ nào. Sài Long Uy tựa hồ không có gì thay đổi, chỉ là trong ánh mắt có thêm một phần thâm trầm, làm việc cũng càng cẩn thận e dè hơn.
Mọi người không cùng hẹn mà trầm mặc, cho đến kinh thành.
Bởi vì mang theo người bị thương, thời gian đến kinh đô so với dự tính lại nhiều thêm hai ngày.
Lúc này, kinh thành gần ngay trước mắt, chỉ kém có vài bước. mọi người thật vất cả rốt cuộc cũng đến chỗ cần đến, lẽ ra phải thật vui mừng, nhưng bởi sự kiện bị ám sát, tất cả đều trở nên ảm đạm, chỉ cảm thấy từ đáy lòng sinh ra vô số mệt nhọc.
Tuyên Thành xa xa liền nhìn thấy, trước cửa thành có hình bóng quen thuộc, không dám quá tin tưởng vào con mắt của chính mình. Chờ đến gần thêm một chút nữa, quả thật là người nàng quen biết, con mắt nàng rõ ràng sáng ngời, phóng ngựa vội chạy đến cửa thành.
Đứng tại cửa thành chờ đợi Tuyên Thành, nam tử cũng đã nhìn thấy nàng, chưa kịp đi tới trước mặt nàng, liền cất giọng nói: “ Mở cổng, công chúa điện hạ thuận lợi đem thần Y mang về......”
Tác giả: sẽ cho các ngươi biết, bộ mặt sau của công chúa, có bao nhiêu đáng yêu.
Editer: các bạn ơi, máy tính bị liệt phím rồi, phải đợi mấy hôm bàn phím cơ về,mới gõ cho các bạn đọc được. Thông cảm tui nha.
Thời điểm mọi người vẫn tỉnh táo, bọn họ liền đến ám sát. Cho thấy đối phương gan lớn cùng trắng trợn không kiêng dè. Chưa từng gặp mưa tanh gió máu như Thư Điện Hợp, cũng có thể từ trong không khí ngửi được xao động bất an, nguy hiểm.
“Công chúa yên tâm, thần nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ công chúa bình an.” Sài Long Uy một bên động viên Tuyên Thành, một bên ẩn thân, đưa mộ ánh mắt cho đám thị vệ.
Tuyên Thành lúc nãy thất kinh, giờ tỉnh táo lại nói: “Bản cung tin tưởng chư vị.“. Nàng lúc đi ra, không mang theo vũ khí, trước mắt tay rỗng tuếch, làm nàng vô cùng bất an.
Thị vệ tiếp nhận mệnh lệnh, lúc mọi người không để ý tình huống nhỏ giọng biến mất, lại nhỏ giọng xuất hiện, trở lại trong tay có thêm một thùng nước.
Sài Long Uy con mắt dư quang nhìn thấy hắn chuẩn bị kỹ càng, chắp tay đến phía sau, hướng về Tuyên Thành đánh một thủ thế.
Tuyên Thành trong bóng tối kéo tay áo bên người Thư Điện Hợp. Nàng biết rằng, nàng có thể chết, nhưng người có thể cứu phụ Hoàng của nàng thì tuyệt không thể xảy ra chuyện gì.
Thư Điện Hợp xem cái người nắm tay áo mình một chút, không nói lên cảm tưởng gì.
Tại lúc nước hướng lửa trại dội xuống trong nháy mắt, những người đứng trước lửa trại, dáng người mạnh mẽ hướng tứ phương từng người tung người mà đi. Đêm tối dày đặc chỗ dựng lều trại tối đen, nguồn sáng duy nhất đã tắt, Nhược điểm của bọn họ đã không còn nữa.
Sài Long Uy đem theo Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành hai người, hướng về phía dưới tránh đi. Các nàng còn chưa kịp xuống, liền nghe bốn phương tám hướng tiếng gió bị xé.
Trong bóng tối lít nhít mưa tên từ trên trời giáng xuống, người bên trong bóng tối có thể né tránh cũng không kịp, chỉ nghe thấy một tiếng rên lớn một vài thị vệ không kịp tránh mất mạng.
Nếu không phải Sài Long Uy kịp thời ra quyết sách đúng lúc, đêm nay tất cả mọi người đều thành con nhím.
Sài Long Uy sau khi ổn định trận chiến, xác nhận công chúa bình an, mới thở phào nhẹ nhõm. Từ trận mưa tên này xem ra, đối phương nhất định phải lấy mạng của tất cả mọi người, bao gồm cả công chúa.
Cho nên chỉ một cái chớp mắt, ngắn ngủi bình an, hắn không dám xem thường, phỏng đoán phe định và tình huống trước mắt.
Lúc nãy hắn hành động kịp thời, không chỉ cứu phần lớn người, còn mạnh mẽ đem chính mình yếu thế xoay chuyển thành hai phe hòa.
Trong bóng tối, ai cũng không nhìn rõ ai, thắng thua bằng bản lĩnh của mình.
Chỉ là không biết đối phương có bao nhiêu người. Nếu là lúc này thân ở chiến trường, Sài Long Uy có thể mang theo thủ hạ, căn cứ hướng tên, vòng tới sau lưng kẻ thù, giết hắn một cách trở tay không kịp. Thế nhưng công chúa đang ở đây, hấn không giám mạo hiểm, chỉ có thể chờ đợi đối phương lai đây một thì giết một. Đây là biện pháp thỏa đáng nhất bây giờ.
Một cơn mưa tên đi qua, Sài Long Uy dựa vào khe hở, dùng miệng phát ra một âm thanh nhỏ. Đây là ám hiệu đã được định trước khi bọn họ xuất phát, chỉ có người của mình biết.
Tuyên Thành bỗng nhiên cúi người để lấy thanh đao vẫn còn cất giữ bên chân, đem rút nó ra sau đó nhét vào tay Thư Điện Hợp, giảm thấp âm thanh nói: “Bản cung đã đáp ứng sư phụ ngươi, bảo vệ cho ngươi bình an trở lại, bằng năng lực của ngươi hãy bảo vệ tốt chính mình. Nếu Bản cung xảy ra chuyện, ngươi lại may mắn thoát chết, nhất định phải tới kinh thành cứu chữa Phụ Hoàng của ban cung!”
Thư Điện Hợp trước đó chỉ là một người ở núi sâu hái thuốc, khó tránh khỏi ăn gió nằm sương, cùng giã thú đoạt mệnh, bởi vậy tai mắt hơn người, có cảm giác nhạy cảm tốt. Ở trong bóng tối, người bình thường có thể không nhìn thấy vật thể, nhưng nàng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là trời cao ban tặng cho kỹ năng, cũng là nàng trước đó nàng ở bên ngoài thâm sơn hái thuốc, nhiều lần gặp dã thú mà may mắn thoát được, có thêm nhiều kinh nghiệm. Không nghĩ tới lúc này lại có đất dụng võ.
Trong bóng tối nàng thấy rõ ràng trước mặt vị người của hoàng thất này nói chuyện, ánh mắt hoảng loạn nhưng mang theo vẻ mặt kiên định. Tại tình huống sinh tử không rõ này, nàng có thể giữ đúng lời hứa với sư phụ. Thư Điện Hợp cúi đầu nhìn đao trong tay mình một chút, cảm thấy nàng ấy không phải người mà trong miệng sư phụ nói, người của hoàng thất không thể tin.
Nàng mới vừa đáp ứng, Sài Long Uy thở dài một tiếng, ra hiệu các nàng cấm nói.
Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh trong rừng, cành cây dao động một tiếng, đứt quãng mà vang lên giống như trước ám hiệu bọn hắn ra lệnh gọi. mỗi lần âm thanh vang lên một tiếng Sài Long Uy lại ghi nhớ.
Đại khái trời cao đối với bọn họ còn tốt, hắn mang đến thuộc hạ, cũng chưa tổn thất nhiều lắm, còn có sức lực đánh cược một trận.
Không còn nghe thất ám hiệu nữa, Sài Long Uy lại phát ra ám hiệu, ra hiệu bọn họ hướng mình tập hợp. Chỉ có ngưng tụ lại sức mạnh, mới có thể thấy được thắng lợi.
Trong lúc Bọn thị vệ nhanh chóng tập hợp lại, Thư Điện Hợp nhắm mắt, lắng nghe động tĩnh, âm thanh một loạt tiếng bước chân chỉnh tề, tiếng góc áo xoẹt qua lá khô. Khả năng đối phương xem thường sức mạnh của các nàng, bởi vậy nhân số sát thủ cũng không nhiều lắm.
Nàng mở mắt ra nói: “Hơn mười người, từ phía tây nam mà tới.”
Sài Long Uy và Tuyên Thành kinh ngạc nhìn nàng, bọn họ cái gì cũng đều không nghe thấy.
Thà tin rằng đúng còn hơn không tin, ngay chớp mắt, Sài Long Uy đã đưa ra một quyết định, phát ám hiệu cho các thị vệ đang ẩn nấp, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sài Long Uy rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Thư Điện Hợp và Tuyên Thành dặn dò: “ Mời công chúa oan ức đứng ở đây đừng nhúc nhích, chờ an toàn, thần bảo vệ các người đi ra.”
Tuyên Thành từ chối hắn sắp xếp, cũng muốn theo hắn xông lên. nàng không thể trơ mắt nhìn thị vệ vì mình mà chết, mà phải bất chấp nguy hiểm cùng bọn họ kề vai chiến đấu.
Sài Long Uy nói một tiếng: “Công chúa, đắc tội rồi.” Ra tay nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, ngược lại quay qua Thư Điện Hợp nói: “ Công chúa liền giao cho... tiên sinh.”
Hắn không biết dùng xưng hô gì mới hợp, mới có thể biểu thị chính mình tôn trọng Thư Điện Hợp. Khoảng thời gian này ở chung, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, đối phương nhất định thay mình bảo vệ tốt cho công chúa.
Người đến, Sài Long Uy không chờ Thư Điện Hợp đáp ứng, liền hét dài một tiếng, mang theo hết thảy thuộc hạ hướng về phía sát thủ xông đến.
Trong bóng tối, tiếng binh khí chạm nhau, huyết nhục bay tứ phía, tiếng thở dốc, kêu rên hòa vào nhau. Chỉ nghe thấy trong đầu cũng phác họa ra cảnh tượng địa ngục giữa trần gian.
“Mạo phạm.” Thư Điện Hợp thận trọng từ ống tay áo của chính mình kéo xuống một mảnh vải cùng sợ bông, không nhìn đến Tuyên Thành ánh mắt đang muốn bốc lửa, dùng mảnh vải đi một vòng quanh buộc một nút sau đầu nàng. Tuyên Thành đang bị điểm huyệt mắt tối sầm lại.
“Sài thị vệ cũng là vì bảo vệ công chúa. Mời công chúa ngày sau không được trách tội hắn.” nàng ở một bên làm những động tác này, một bên còn vì Sài Long Uy giải thích. sau đó dùng sợi bông ngăn lại lỗ tai của Tuyên Thành, làm cho nàng cái gì cũng đều không nghe được, Thư Điện Hợp làm vậy chỉ sợ cảnh tượng trước mắt sau này sẽ cả ngày lẫn đêm dây dưa ác mộng với Tuyên Thành.
Sau khi sắp xếp xong cho Tuyên Thành, Thư Điện Hợp ngồi xuống đất một bên, cạnh nàng. Cảnh giác xung quanh.
Theo lý nàng nên ra hỗ trợ Sài Long Uy, nhưng hắn đã giao phó bên tai phải bảo vệ công chúa, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Bên tai tiếng chém giết lại giống như nghe thấy ở đâu đó, cảm giác mơ hồ, làm nàng cố gắng như thế nào cũng không nhớ ra, là đã gặp cảnh tượng này ở đâu. Trong đầu bị lãng quên nơi nào đó, ký ức rục rà rục rịch.
Sài Long Uy mang thuộc hạ, mỗi người đều là cao thủ, nhưng đối phương cũng là một cao thủ hàng đầu, mà hai bên nhân số tương đương, Sài Uy Long bọn họ không có uy thế, chỉ có thể ra sức mà chiếm giết.
Chém giết đến khi ánh bình minh xuất hiện, Sài Long Uy mới dùng phần sức mạnh cuối cùng một đao chém chết kẻ địch.
Hai tay của hắn mơ hồ phát run, trên mặt, trên người đều là máu tươi, mồ hôi trên người cùng máu tươi hòa làm một, tỏa ra dày đặc mùi hôi thối.
Mấy thị vệ may mắn sống sót, tình huống giống hắn không sai biệt mấy. Có người nằm trên đất kêu rên, thậm chí ngay cả tay và chân đều không có đủ.
Thư Điện Hợp nghe không còn tiếng chém giết, lộ đầu ra kiểm tra tình hình. Nhìn thấy có người bị thương, nàng xoay người lại giải huyệt cho Tuyên Thành, sau đó vận một thân khinh công, bay lại bên cạnh người bị thương, từ trong ngực chính mình, móc ra ngân châm vẫn luôn mang theo, vì bọn họ cầm máu, băng bó.
Bất luận ở nơi nào, nàng luôn ghi nhớ chức trách của chính mình. Tuyên Thành kéo xuống mảnh vải che trước mắt, nàng không để ý mình ngồi lâu đã mất cảm giác, lập tức vọt ra bên ngoài.
Liếc mắt thấy trước mặt, thi thể chất thành đống, cảnh tượng trước mắt huyết nhục bay tán loạn, chóp mũi quang quẩn mùi máu, giống như rỉ sắt quanh quẩn trong không khí thật lâu không tiêu tan, thị giác cùng khứu giác đồng thời kích thích, làm cho nàng muốn nôn mửa.
Nàng cố nén chính mình đang buồn nôn, đi tới trước mặt Sài Long Uy, gấp gáp hỏi dò: “ Sài thị vệ, ngươi không sao chứ?” đưa tay muốn đỡ bờ vai hắn, lại bị Sài Long Uy nghiêng người trốn một chút.
Sài Long Uy giọng nói khàn khàn: “ Thần không sao, công chúa yên tâm. Xin công chúa đừng đến gần thần, trên người thần máu tanh ô uế, sợ hãi sẽ làm bẩn tay công chúa.”
Tuyên Thành hai mắt đỏ ngầu, mang theo khóc lóc nức nở nói: “ Chờ hồi kinh thành, bản cung nhất định xin phụ Hoàng phong các ngươi làm tướng quân.”
Sài Long Uy nhếch nhếch miệng: “ Tạ công chúa ban ân.”
Xử lý tốt thi thể đồng bạn, đoàn người lần nữa xuất phát.
Bởi đột nhiên bị ám sát, không khí trong đội ngũ đột nhiên biến mất. Thị vệ chỉ còn dư lại năm, sáu người, hơn nữa còn bị trọng thương.
Tuyên Thành không còn nụ cười nữa, dọc đường đi đều không có vui vẻ. Nhưng không có đề cập đến việc Sài Long Uy và Thư Điện Hợp hai người “ đắc tội” nàng.
Thư Điện Hợp vốn ít nói, hiện tại càng ít, thậm chí một ngày không nói một chữ nào. Sài Long Uy tựa hồ không có gì thay đổi, chỉ là trong ánh mắt có thêm một phần thâm trầm, làm việc cũng càng cẩn thận e dè hơn.
Mọi người không cùng hẹn mà trầm mặc, cho đến kinh thành.
Bởi vì mang theo người bị thương, thời gian đến kinh đô so với dự tính lại nhiều thêm hai ngày.
Lúc này, kinh thành gần ngay trước mắt, chỉ kém có vài bước. mọi người thật vất cả rốt cuộc cũng đến chỗ cần đến, lẽ ra phải thật vui mừng, nhưng bởi sự kiện bị ám sát, tất cả đều trở nên ảm đạm, chỉ cảm thấy từ đáy lòng sinh ra vô số mệt nhọc.
Tuyên Thành xa xa liền nhìn thấy, trước cửa thành có hình bóng quen thuộc, không dám quá tin tưởng vào con mắt của chính mình. Chờ đến gần thêm một chút nữa, quả thật là người nàng quen biết, con mắt nàng rõ ràng sáng ngời, phóng ngựa vội chạy đến cửa thành.
Đứng tại cửa thành chờ đợi Tuyên Thành, nam tử cũng đã nhìn thấy nàng, chưa kịp đi tới trước mặt nàng, liền cất giọng nói: “ Mở cổng, công chúa điện hạ thuận lợi đem thần Y mang về......”
Tác giả: sẽ cho các ngươi biết, bộ mặt sau của công chúa, có bao nhiêu đáng yêu.
Editer: các bạn ơi, máy tính bị liệt phím rồi, phải đợi mấy hôm bàn phím cơ về,mới gõ cho các bạn đọc được. Thông cảm tui nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.