Chương 121: *khúc hữu ngộ, chu lang cố
Dịch Lâm An
14/06/2024
QUYỂN IV: ĐÊM TRƯỜNG
CHƯƠNG 121: *KHÚC HỮU NGỘ, CHU LANG CỐ
*Xuất xứ của [Khúc hữu ngộ, Chu lang cố trong [Tam quốc chí – Ngô Chí – Chu Du]. Lúc bấy giờ, người đương thời có một câu ca dao: “Khúc hữu ngộ, Chu lang cố.”
Ý là: Vào thời điểm Chu Du nghe diễn tấu, dù cho có uống nhiều rượu, trong người đã có hơi men, nhưng nếu lúc diễn tấu có một chút sai lầm, cũng không thể lọt qua khỏi lỗ tai của ông. Mỗi khi phát hiện lỗi sai, ông đều hướng đến người vừa đàn sai, mỉm cười, nhắc nhở người đánh đàn đã đánh sai âm rồi.
Hoằng Lịch có nói: “Dục đắc Chu lang cố thì thì ngộ phất huyền”, ý tứ chính là: “Muốn đạt sự chú ý của Chu lang, cho nên cố ý thường xuyên đánh đàn sai...” Vậy nên mới có chuyện người đương thời lưu truyền câu “Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố” (nốt nhạc đàn sai, Chu Lang ngoảnh lại).
Không thể nghi ngờ, Phùng Hoán Sâm là vừa ý giá trị của Hoàng Tôn, Muốn lấy nhỏ thắng lớn, đánh cược một lần vận mệnh của đứa nhỏ.
Cái gọi là vua triều nào, thần triều ấy, đế vương từ từ già đi, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ chết, Tương lai nếu tiểu Hoàng tôn lên làm vua, người trước mắt làm Thái Phó của Hoàng tôn, tự nhiên là vẫn như bây giờ tóm chặt binh quyền. đổi lại là những hoàng tử khác, thì không có thể được như vậy.
Thư Điện Hợp nhìn bóng lưng của Phùng Hoán Sâm, giống như tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói; “Nếu như không có biến cố bất ngờ gì xảy ra, Nhận Hoàng tôn làm học trò trở thành Thái Tôn. Thêm chút nữa, nếu là thuận lợi.....” thanh âm không lớn, không nhỏ, vừa vặn đưa vào trong tai của Phùng Hoán Sâm.
Nàng còn chưa có dứt lời, ý tứ đã lộ ra vẻ không thể nghi ngờ, từ việc câu cá kia, từng bước một Phùng Hoán Sâm thổ lộ tâm tư của hắn, lại không cho mình phát hiện ý đồ của hắn.
Phùng Hoán Sâm mưu đồ cái gì không có quan hệ với nàng, nhưng Tiểu Hoàng tôn nếu như có thể được hắn hỗ trợ, thì giống như phòng tối được người ta thắp lên đèn, như hổ mọc thêm cánh.
“Ngươi bây giờ càng ngày càng thông minh” Phùng Hoán Sâm cho rằng hắn đã nhìn ra dã tâm của nàng, ý vị không rõ khích lệ một câu.
Bên trong hoàng cung việc nào cũng có thể phát sinh biến hoá, chỉ có thể minh mẫn mà bắt lấy người nào, mới có thể từ đầu tới cuối duy trì địa vị của mình, vĩnh viễn không biến mất.
Hắn lại hỏi: “Vậy ngươi có biết việc này nguy hiểm lớn thế nào không?”
Thư Điện Hợp cúi đầu dáng vẻ thành thật không biết mà nói: “Điện hợp đều nghe ý tứ của thúc phụ.”
Phùng Hoán Sâm gật đầu, nghĩ nàng còn biết thời thế, cuối cùng cũng coi như không có quên thân phận của mình. Đối với việc của tiểu hoàng tôn, hắn có cân nhắc của mình, nói tới điểm tới,không tiếp tục cùng Thư Điện Hợp bàn luận.
Hắn nín thở mà buông xuống hỏi: “Chuyện của phụ mẫu ngươi, ngươi tra thế nào rồi?”
Thư Điện Hợp đã sớm chuẩn bị, lặng lẽ mà than thở: “Chưa có kết quả.”
Phùng Hoán Sâm cũng nghĩ tới nàng điều tra sẽ không có kết quả. Sự việc của Thư Nguyên Túc, vốn là một vụ án không đầu không đuôi, không có oan tình gì, làm sao có khả năng nàng tra ra nguyên cớ dẫn tới án? Chỉ là hắn chưa nhìn thấy Thư Điện Hợp đối với thân thế của mình có chút động tĩnh, nên mới cố ý thăm dò...
Lúc trước hắn cũng không nghĩ tới Hoàng thượng ở hơn một trăm tên tiến sĩ, lại một mực lựa chọn một người giả rồng hư phượng làm Phò mã. Nếu như sớm biết một chút, sự tình có lẽ còn có thể cứu vãn, nhưng lúc đó trong lòng của Hoàng thượng đã định ra chủ ý, không cho phép hắn nói không, thế là liền trở thành chuyện trước mắt này. Như chuyện cười vậy. hắn ngẩng đầu lên nhìn mây, thở dài, có lẽ là ý trời rồi.
“Vậy ngươi sau này phải làm sao?” sóng trên hồ dập dờn, giống như hai người đang giằng co lẫn nhau.
Thư Điện Hợp trầm mặc không nói, tựa hồ vẫn không có nghĩ ra đường lui cho chính mình.
Phùng Hoán Sâm không đợi được đáp lại, chủ động nói: “Lão phu là muốn nhắc nhở ngươi, bất luận ngươi cùng Công chúa ân ái là thật hay giả, đều không nên quên ngươi là nam tử hay nữ tử.”
Thư Điện Hợp nặng khí, không có biểu hiện ra đối với thân phận bây giờ có điểm lưu luyến nói: “Học sinh tìm được thời cơ thích hợp liền rời đi.”
Phùng Hoán Sâm nghĩ hắn đang nắm giữ bí mật lớn của nàng trong tay mình, cũng không sợ nàng phản hắn, cũng không có hỏi nàng làm những gì ứng đối công chúa ra sao.
Hắn làm sao biết, người mà hắn tự cho là đã nắm trong lòng bàn tay, tuỳ ý thao túng, đã sớm thoát khỏi khống chế của hắn, tự có kế hoạch của mình.
Thời điểm Thư Điện Hợp rời đi, vừa đi tới cửa môn, đột nhiên một giọng nữ nhân phá không mà đến: “Phùng thủ Chuyết, ngươi đứng lại đó cho ra!”
Nàng còn chưa kịp xoay người xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền cảm giác được một cơn gió kéo tới, một đạo bóng dáng vội vã chạy tới vấp phải bậc thang, mà ngã lăn tới trước mặt mình.
??????
Phùng Chính nhẫn nhịn đau đớn trên đầu gối, từ trên mặt đất vội vàng bò lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt mang theo kinh ngạc của Thư Điện Hợp.
Hắn ngẩn ra, nhạc nhiên nói: “Điện Hợp, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi mới phải.” Thư Điện Hợp duỗi tay ra, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên.
Dáng dấp chật vật của chính mình bị bằng hữu nhìn thấy dù cho là hắn da mặt dầy thế nào cũng không khỏi đỏ mặt lúng túng.
Hắn đứng thẳng người, bởi vì chạy quá kịch liệt mà thở hổn hển, lấy lại tinh thần sống lưng thẳng tắp mà nói: “Nhà có vợ hiền, vì lẽ đó....”
“Ngươi không phải là nói đã thu phục Tô tướng quân sao?” Thư Điện Hợp bỡn cợt mà đánh giá hắn, chỉ thấy Phùng chính mặt mày xám xịt, y phục tên người bị xé rách vào chỗ, xem ra là bị roi quất a.
“Đang thời niên thiếu ngông cuồng...” Phùng Chính lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đang định há mồm giải thích, đằng sau lưng Tô Vấn Ninh gào thét, mơ hồ nghe thấy tiếng roi quất, làm hắn sợ tới kinh hồn bạt vía, vội vã cầm lấy cổ tay Thư Điện Hợp, biểu hiện ngưng rọng nói: “Có chuyện gì, chờ ta tránh được một kiếp này lại nói tiếp.” nói rồi liền mang theo Thư Điện Hợp chạy đi.
Đi một vòng qua mấy tiểu viện, sau lưng dần không nghe thấy âm thanh của Tô Vấn Ninh nữa, Phùng chính lúc này mới thở hồng hộc ngừng lại, đặt mông ngồi xuống tảng đá.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!” hắn dùng ống tay áo mà vội lau mồ hôi trên trán, xác định phu nhân của mình không có đuổi theo, mới thở ra một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Thư Điện Hợp không biết nên khóc hay nên cười, chuyện của đôi phu thê này quả thật rất thú vị.
Phùng Chính lại thở ra một hơi dài, ngực trập chùng lên xuống nói: “Chuyện này nói ra rất dài.....”
“Vậy nói tóm tắt.” Thư Điện Hợp không muốn hắn nói nhảm liên tục.
Phùng Chính nghẹn lại, quanh co nửa ngày, sức lực không có nói: “Chính là ta... đi Hồng Tụ Chiêu nghe khúc, bị Vấn Ninh phát hiện... cho nên nàng liền...”
“Một mình ngươi?” Thư Điện Hợp thấy buồn cười hỏi.
Phùng Chính bị nàng cười xấu hổ đỏ mặt như tôm luộc, vội vã làm sáng tỏ: “Không phải! là cùng một đồng liêu trong hình bộ đi cùng! Ta cũng không có làm cái gì!”
Thấy Thư Điện Hợp một bộ dáng vẻ không tin, hắn dựng thẳng tay lên thề, nếu sau lưng thê tử làm việc không đứng đắn, liền bị ngũ lôi đánh.
“Ngươi nếu thực sự có chân tâm thực ý như vậy, làm sao phải chạy trốn phu nhân, không đứng trước mặt nàng mà giải thích, mà lại nói với ta.” Thư Điện Hợp ấn xuống ngón tay của hắn mà nói.
Phùng Chính vẫn không có nghĩ được làm sao để dỗ Tô Vấn Ninh, hậm hực thu tay lại, nhỏ giọng nói: “Ta lần trước còn cười ngươi việc Công chúa ghen rời nhà trốn đi, hiện tại đến phiên chính mình, mới rõ ràng nữ tử trời sinh mẫn cảm, việc gì cũng không thoát khỏi con mắt của các nàng.” Hắn chỉ là ở Hồng chiêu tụ nửa canh giờ, uống một chút rượu, làm sao cũng không nghĩ ra Vấn Ninh đến cùng là làm sao phát hiện.
Bị hai chữ “Nữ tử” của hắn nói ra, nàng cũng là nữ tử a. Thư Điện Hợp nhướn mày.
Phùng Chính sau khi nói xong, thay đổi đề tài nói: “Chỉ là Tiết quân tỳ bà lần trước cùng ngươi đi nghe qua một hồi, thật lâu không thể quên. Chúng ta lần này đi cũng là muốn nghe tỳ bà của nàng.... Đúng rồi!”
“Hôm nay coi như ngươi không tới, ta cũng đến tìm ngươi.” Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay móc trong tay áo của mình một phong thư đưa cho Thư Điện Hợp mà nói: “Đây là Tiết Quân nhờ ta mang đưa cho ngươi, nàng vốn là muốn tìm một gã sai vặt nhưng nghĩ thế nào cũng không thích hợp, vừa vặn liền gặp phải ta.”
Thư Điện Hợp tiếp nhận phong thư, cũng không có mở ra luôn, nàng cùng với Tiết Tiểu Ngư có liên quan với nhau cũng là bởi vì việc của Thư Nguyên Túc, cùng thân thế của mình có quan hệ
Nàng hỏi: “Tiết Di có nói cái gì nữa không?”
Phùng Chính sờ gáy của mình nói: “Nàng nói nếu như có cơ hội, vẫn là muốn ngươi tới Hồng Chiêu Tụ một chuyến...”
Hồng chiêu tụ là một địa phương rất nhạy cảm, nếu như bị Tuyên Thành phát hiện một lần nữa.... Thư Điện Hợp lộ ra vẻ mặt khó dễ, cân nhắc nói: “có vẻ như lại để Thủ Chuyết huynh bồi ta đi một chuyến.” chí ít cũng kéo một người vì mình mà chịu tội thay
Phùng Chính vừa nghe liền vội vã xua tay, nghiêng người sang, vuốt cổ của chính mình nói: “Ta không đi, chính ngươi đi thôi, Ta còn chưa muốn chết a.”
Tiếp theo bất luận là Thư Điện Hợp làm biện pháp khích tướng thế nào, đều không có tác dụng, Phùng Chính một mực lắc đầu từ chối.
Thư Điện Hợp không còn cách nào. Chỉ có thể tìm cách khác.
Trong rừng trúc bốn phía đều vắng vẻ, âm thanh của nước chảy vang lên như có như không, không biết là từ nơi nào lại bay tới một mùi thuốc nhàn nhạt, Thư Điện Hợp sững sờ, hỏi Phùng Chính: “Trong phủ có người sinh bệnh sao?”
Phùng Chính sau đó cũng ngửi thấy được, đi xung quanh nhìn một vòng, phân biệt vị trí mình đang đứng, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “
Xung quanh đây có một gian nhà trong rừng trúc, hẳn là tam muội muội lại ở nơi đó sắc thảo dược.”
Hắn rung đùi đắc ý mà nói: “Tam muội là người lần trước ngươi cũng gặp, không biết bắt đầu từ khi nào lại hứng thú với y thuật, mỗi ngày đều đọc những sách thuốc kia, và thảo dược, đem mẫu thân ta tức chết a.”
Thư Điện Hợp nghe thấy vậy, chân mày cau lại: “Học y có thể cứu người, chẳng lẽ không được?”
“Không phải là không được a, chỉ là bởi vì nàng đã cùng Tam công tử nhà Hộ bộ thượng thư định ra hôn sự. Mẫu thân ta hi vọng nàng có thể học được một ít việc làm sao để quản lý nhà, miễn cho sau khi gả đi vào nhà người ta, lại bị người ta soi mói.”
Phùng Chính ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại nắm chặt tay lại, nghĩ ai lại có thể ghét đích nữ nhà thừa tướng, nếu là muội muội hắn gả đi có một phần uỷ khuất, hắn nhất định đánh tới gia môn của đối phương, nếu hắn không thể, nàng còn có tẩu tử, tẩu tử nàng rất lợi hại.
Dù sao cũng là việc nhà, Thư Điện Hợp cũng không có ý định thăm dò quá nhiều, gật gù.
Phùng Chính ngữ khí tràn ngập tiếc nuối nói: “Muội muội ta từ nhỏ thông tuệ nhanh nhẹn, văn chương viết ra cũng tốt hơn ta. Nếu sinh ra làm nam nhân, nói không chừng cũng có thể giống như ngươi làm đỉnh tam nguyên.”
Thư Điện Hợp không biết nên trả lời thế nào, do dự nửa ngày mới nói: “Lệnh muội nắm giữ tài hoa, vốn thuộc về bản thân nàng, cùng vấn đề nam tử hay nữ tử không có liên quan gì.”
“Nhưng đời này nữ tử bị tục lệ ngăn trở thành một loại xiềng xích trói buộc, khiến một đời đều mệt mỏi.” Phùng Chính vì nàng mà nói thêm một câu, làm cho đáy lòng vì nữ tử mà kêu oan.
Thư Điện Hợp mím môi không nói.
“Đang tiếc.” Phùng chính liếc mắt nhìn nàng, ra vẻ dáng dấp của phụ thân hắn, vuốt ít râu trên cằm than thở.
“Đáng tiếc cái gì?”
Phùng chính thở dài, nhân lúc không có người khác, không kiêng kị mà trêu ghẹo nói: “Đáng tiếc Thư công tốt như vậy, lại không thể trở thành muội phu của ta.” Giả như Thư Điện Hợp làm muội phu của hắn, hắn liền không sợ muội muội của mình bị uỷ khuất a.
Thư Điện Hợp liếc nhìn hắn, nói: “Lời này của ngươi nếu như để Công chúa nghe được, ngươi có tin hay không nàng đánh gãy chân chó của ngươi?” nói đến Công chúa, khoé miệng không tự chủ mà cong lên.
Phùng Chính vội vã đứng sang một bên: “Coi như ta chưa từng nói gì.”
Thư Điện Hợp cẩn thận mà ngửi mùi thuốc, đoán các dược liệu trong đó, cảm thấy quen thuộc, làm cho nàng tìm ra đơn thuốc, lại thấy có một chỗ không đúng, nói: “Muội muội ngươi nấu đơn thuốc này, còn thiếu một vị thảo dược.”
Phùng Chính ngạc nhiên nhìn nàng, vậy mà dùng mũi cũng có thể ngửi ra, thử nói: “Ngươi có muốn đi nhìn một cái không?”
Thư Điện Hợp cũng không ngại đi xem, Phùng Chính từ trên tảng đá đứng lên, mang theo Thư Điện Hợp mà đi tới rừng trúc...
CHƯƠNG 121: *KHÚC HỮU NGỘ, CHU LANG CỐ
*Xuất xứ của [Khúc hữu ngộ, Chu lang cố trong [Tam quốc chí – Ngô Chí – Chu Du]. Lúc bấy giờ, người đương thời có một câu ca dao: “Khúc hữu ngộ, Chu lang cố.”
Ý là: Vào thời điểm Chu Du nghe diễn tấu, dù cho có uống nhiều rượu, trong người đã có hơi men, nhưng nếu lúc diễn tấu có một chút sai lầm, cũng không thể lọt qua khỏi lỗ tai của ông. Mỗi khi phát hiện lỗi sai, ông đều hướng đến người vừa đàn sai, mỉm cười, nhắc nhở người đánh đàn đã đánh sai âm rồi.
Hoằng Lịch có nói: “Dục đắc Chu lang cố thì thì ngộ phất huyền”, ý tứ chính là: “Muốn đạt sự chú ý của Chu lang, cho nên cố ý thường xuyên đánh đàn sai...” Vậy nên mới có chuyện người đương thời lưu truyền câu “Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố” (nốt nhạc đàn sai, Chu Lang ngoảnh lại).
Không thể nghi ngờ, Phùng Hoán Sâm là vừa ý giá trị của Hoàng Tôn, Muốn lấy nhỏ thắng lớn, đánh cược một lần vận mệnh của đứa nhỏ.
Cái gọi là vua triều nào, thần triều ấy, đế vương từ từ già đi, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ chết, Tương lai nếu tiểu Hoàng tôn lên làm vua, người trước mắt làm Thái Phó của Hoàng tôn, tự nhiên là vẫn như bây giờ tóm chặt binh quyền. đổi lại là những hoàng tử khác, thì không có thể được như vậy.
Thư Điện Hợp nhìn bóng lưng của Phùng Hoán Sâm, giống như tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói; “Nếu như không có biến cố bất ngờ gì xảy ra, Nhận Hoàng tôn làm học trò trở thành Thái Tôn. Thêm chút nữa, nếu là thuận lợi.....” thanh âm không lớn, không nhỏ, vừa vặn đưa vào trong tai của Phùng Hoán Sâm.
Nàng còn chưa có dứt lời, ý tứ đã lộ ra vẻ không thể nghi ngờ, từ việc câu cá kia, từng bước một Phùng Hoán Sâm thổ lộ tâm tư của hắn, lại không cho mình phát hiện ý đồ của hắn.
Phùng Hoán Sâm mưu đồ cái gì không có quan hệ với nàng, nhưng Tiểu Hoàng tôn nếu như có thể được hắn hỗ trợ, thì giống như phòng tối được người ta thắp lên đèn, như hổ mọc thêm cánh.
“Ngươi bây giờ càng ngày càng thông minh” Phùng Hoán Sâm cho rằng hắn đã nhìn ra dã tâm của nàng, ý vị không rõ khích lệ một câu.
Bên trong hoàng cung việc nào cũng có thể phát sinh biến hoá, chỉ có thể minh mẫn mà bắt lấy người nào, mới có thể từ đầu tới cuối duy trì địa vị của mình, vĩnh viễn không biến mất.
Hắn lại hỏi: “Vậy ngươi có biết việc này nguy hiểm lớn thế nào không?”
Thư Điện Hợp cúi đầu dáng vẻ thành thật không biết mà nói: “Điện hợp đều nghe ý tứ của thúc phụ.”
Phùng Hoán Sâm gật đầu, nghĩ nàng còn biết thời thế, cuối cùng cũng coi như không có quên thân phận của mình. Đối với việc của tiểu hoàng tôn, hắn có cân nhắc của mình, nói tới điểm tới,không tiếp tục cùng Thư Điện Hợp bàn luận.
Hắn nín thở mà buông xuống hỏi: “Chuyện của phụ mẫu ngươi, ngươi tra thế nào rồi?”
Thư Điện Hợp đã sớm chuẩn bị, lặng lẽ mà than thở: “Chưa có kết quả.”
Phùng Hoán Sâm cũng nghĩ tới nàng điều tra sẽ không có kết quả. Sự việc của Thư Nguyên Túc, vốn là một vụ án không đầu không đuôi, không có oan tình gì, làm sao có khả năng nàng tra ra nguyên cớ dẫn tới án? Chỉ là hắn chưa nhìn thấy Thư Điện Hợp đối với thân thế của mình có chút động tĩnh, nên mới cố ý thăm dò...
Lúc trước hắn cũng không nghĩ tới Hoàng thượng ở hơn một trăm tên tiến sĩ, lại một mực lựa chọn một người giả rồng hư phượng làm Phò mã. Nếu như sớm biết một chút, sự tình có lẽ còn có thể cứu vãn, nhưng lúc đó trong lòng của Hoàng thượng đã định ra chủ ý, không cho phép hắn nói không, thế là liền trở thành chuyện trước mắt này. Như chuyện cười vậy. hắn ngẩng đầu lên nhìn mây, thở dài, có lẽ là ý trời rồi.
“Vậy ngươi sau này phải làm sao?” sóng trên hồ dập dờn, giống như hai người đang giằng co lẫn nhau.
Thư Điện Hợp trầm mặc không nói, tựa hồ vẫn không có nghĩ ra đường lui cho chính mình.
Phùng Hoán Sâm không đợi được đáp lại, chủ động nói: “Lão phu là muốn nhắc nhở ngươi, bất luận ngươi cùng Công chúa ân ái là thật hay giả, đều không nên quên ngươi là nam tử hay nữ tử.”
Thư Điện Hợp nặng khí, không có biểu hiện ra đối với thân phận bây giờ có điểm lưu luyến nói: “Học sinh tìm được thời cơ thích hợp liền rời đi.”
Phùng Hoán Sâm nghĩ hắn đang nắm giữ bí mật lớn của nàng trong tay mình, cũng không sợ nàng phản hắn, cũng không có hỏi nàng làm những gì ứng đối công chúa ra sao.
Hắn làm sao biết, người mà hắn tự cho là đã nắm trong lòng bàn tay, tuỳ ý thao túng, đã sớm thoát khỏi khống chế của hắn, tự có kế hoạch của mình.
Thời điểm Thư Điện Hợp rời đi, vừa đi tới cửa môn, đột nhiên một giọng nữ nhân phá không mà đến: “Phùng thủ Chuyết, ngươi đứng lại đó cho ra!”
Nàng còn chưa kịp xoay người xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền cảm giác được một cơn gió kéo tới, một đạo bóng dáng vội vã chạy tới vấp phải bậc thang, mà ngã lăn tới trước mặt mình.
??????
Phùng Chính nhẫn nhịn đau đớn trên đầu gối, từ trên mặt đất vội vàng bò lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt mang theo kinh ngạc của Thư Điện Hợp.
Hắn ngẩn ra, nhạc nhiên nói: “Điện Hợp, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi mới phải.” Thư Điện Hợp duỗi tay ra, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên.
Dáng dấp chật vật của chính mình bị bằng hữu nhìn thấy dù cho là hắn da mặt dầy thế nào cũng không khỏi đỏ mặt lúng túng.
Hắn đứng thẳng người, bởi vì chạy quá kịch liệt mà thở hổn hển, lấy lại tinh thần sống lưng thẳng tắp mà nói: “Nhà có vợ hiền, vì lẽ đó....”
“Ngươi không phải là nói đã thu phục Tô tướng quân sao?” Thư Điện Hợp bỡn cợt mà đánh giá hắn, chỉ thấy Phùng chính mặt mày xám xịt, y phục tên người bị xé rách vào chỗ, xem ra là bị roi quất a.
“Đang thời niên thiếu ngông cuồng...” Phùng Chính lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đang định há mồm giải thích, đằng sau lưng Tô Vấn Ninh gào thét, mơ hồ nghe thấy tiếng roi quất, làm hắn sợ tới kinh hồn bạt vía, vội vã cầm lấy cổ tay Thư Điện Hợp, biểu hiện ngưng rọng nói: “Có chuyện gì, chờ ta tránh được một kiếp này lại nói tiếp.” nói rồi liền mang theo Thư Điện Hợp chạy đi.
Đi một vòng qua mấy tiểu viện, sau lưng dần không nghe thấy âm thanh của Tô Vấn Ninh nữa, Phùng chính lúc này mới thở hồng hộc ngừng lại, đặt mông ngồi xuống tảng đá.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!” hắn dùng ống tay áo mà vội lau mồ hôi trên trán, xác định phu nhân của mình không có đuổi theo, mới thở ra một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Thư Điện Hợp không biết nên khóc hay nên cười, chuyện của đôi phu thê này quả thật rất thú vị.
Phùng Chính lại thở ra một hơi dài, ngực trập chùng lên xuống nói: “Chuyện này nói ra rất dài.....”
“Vậy nói tóm tắt.” Thư Điện Hợp không muốn hắn nói nhảm liên tục.
Phùng Chính nghẹn lại, quanh co nửa ngày, sức lực không có nói: “Chính là ta... đi Hồng Tụ Chiêu nghe khúc, bị Vấn Ninh phát hiện... cho nên nàng liền...”
“Một mình ngươi?” Thư Điện Hợp thấy buồn cười hỏi.
Phùng Chính bị nàng cười xấu hổ đỏ mặt như tôm luộc, vội vã làm sáng tỏ: “Không phải! là cùng một đồng liêu trong hình bộ đi cùng! Ta cũng không có làm cái gì!”
Thấy Thư Điện Hợp một bộ dáng vẻ không tin, hắn dựng thẳng tay lên thề, nếu sau lưng thê tử làm việc không đứng đắn, liền bị ngũ lôi đánh.
“Ngươi nếu thực sự có chân tâm thực ý như vậy, làm sao phải chạy trốn phu nhân, không đứng trước mặt nàng mà giải thích, mà lại nói với ta.” Thư Điện Hợp ấn xuống ngón tay của hắn mà nói.
Phùng Chính vẫn không có nghĩ được làm sao để dỗ Tô Vấn Ninh, hậm hực thu tay lại, nhỏ giọng nói: “Ta lần trước còn cười ngươi việc Công chúa ghen rời nhà trốn đi, hiện tại đến phiên chính mình, mới rõ ràng nữ tử trời sinh mẫn cảm, việc gì cũng không thoát khỏi con mắt của các nàng.” Hắn chỉ là ở Hồng chiêu tụ nửa canh giờ, uống một chút rượu, làm sao cũng không nghĩ ra Vấn Ninh đến cùng là làm sao phát hiện.
Bị hai chữ “Nữ tử” của hắn nói ra, nàng cũng là nữ tử a. Thư Điện Hợp nhướn mày.
Phùng Chính sau khi nói xong, thay đổi đề tài nói: “Chỉ là Tiết quân tỳ bà lần trước cùng ngươi đi nghe qua một hồi, thật lâu không thể quên. Chúng ta lần này đi cũng là muốn nghe tỳ bà của nàng.... Đúng rồi!”
“Hôm nay coi như ngươi không tới, ta cũng đến tìm ngươi.” Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay móc trong tay áo của mình một phong thư đưa cho Thư Điện Hợp mà nói: “Đây là Tiết Quân nhờ ta mang đưa cho ngươi, nàng vốn là muốn tìm một gã sai vặt nhưng nghĩ thế nào cũng không thích hợp, vừa vặn liền gặp phải ta.”
Thư Điện Hợp tiếp nhận phong thư, cũng không có mở ra luôn, nàng cùng với Tiết Tiểu Ngư có liên quan với nhau cũng là bởi vì việc của Thư Nguyên Túc, cùng thân thế của mình có quan hệ
Nàng hỏi: “Tiết Di có nói cái gì nữa không?”
Phùng Chính sờ gáy của mình nói: “Nàng nói nếu như có cơ hội, vẫn là muốn ngươi tới Hồng Chiêu Tụ một chuyến...”
Hồng chiêu tụ là một địa phương rất nhạy cảm, nếu như bị Tuyên Thành phát hiện một lần nữa.... Thư Điện Hợp lộ ra vẻ mặt khó dễ, cân nhắc nói: “có vẻ như lại để Thủ Chuyết huynh bồi ta đi một chuyến.” chí ít cũng kéo một người vì mình mà chịu tội thay
Phùng Chính vừa nghe liền vội vã xua tay, nghiêng người sang, vuốt cổ của chính mình nói: “Ta không đi, chính ngươi đi thôi, Ta còn chưa muốn chết a.”
Tiếp theo bất luận là Thư Điện Hợp làm biện pháp khích tướng thế nào, đều không có tác dụng, Phùng Chính một mực lắc đầu từ chối.
Thư Điện Hợp không còn cách nào. Chỉ có thể tìm cách khác.
Trong rừng trúc bốn phía đều vắng vẻ, âm thanh của nước chảy vang lên như có như không, không biết là từ nơi nào lại bay tới một mùi thuốc nhàn nhạt, Thư Điện Hợp sững sờ, hỏi Phùng Chính: “Trong phủ có người sinh bệnh sao?”
Phùng Chính sau đó cũng ngửi thấy được, đi xung quanh nhìn một vòng, phân biệt vị trí mình đang đứng, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “
Xung quanh đây có một gian nhà trong rừng trúc, hẳn là tam muội muội lại ở nơi đó sắc thảo dược.”
Hắn rung đùi đắc ý mà nói: “Tam muội là người lần trước ngươi cũng gặp, không biết bắt đầu từ khi nào lại hứng thú với y thuật, mỗi ngày đều đọc những sách thuốc kia, và thảo dược, đem mẫu thân ta tức chết a.”
Thư Điện Hợp nghe thấy vậy, chân mày cau lại: “Học y có thể cứu người, chẳng lẽ không được?”
“Không phải là không được a, chỉ là bởi vì nàng đã cùng Tam công tử nhà Hộ bộ thượng thư định ra hôn sự. Mẫu thân ta hi vọng nàng có thể học được một ít việc làm sao để quản lý nhà, miễn cho sau khi gả đi vào nhà người ta, lại bị người ta soi mói.”
Phùng Chính ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại nắm chặt tay lại, nghĩ ai lại có thể ghét đích nữ nhà thừa tướng, nếu là muội muội hắn gả đi có một phần uỷ khuất, hắn nhất định đánh tới gia môn của đối phương, nếu hắn không thể, nàng còn có tẩu tử, tẩu tử nàng rất lợi hại.
Dù sao cũng là việc nhà, Thư Điện Hợp cũng không có ý định thăm dò quá nhiều, gật gù.
Phùng Chính ngữ khí tràn ngập tiếc nuối nói: “Muội muội ta từ nhỏ thông tuệ nhanh nhẹn, văn chương viết ra cũng tốt hơn ta. Nếu sinh ra làm nam nhân, nói không chừng cũng có thể giống như ngươi làm đỉnh tam nguyên.”
Thư Điện Hợp không biết nên trả lời thế nào, do dự nửa ngày mới nói: “Lệnh muội nắm giữ tài hoa, vốn thuộc về bản thân nàng, cùng vấn đề nam tử hay nữ tử không có liên quan gì.”
“Nhưng đời này nữ tử bị tục lệ ngăn trở thành một loại xiềng xích trói buộc, khiến một đời đều mệt mỏi.” Phùng Chính vì nàng mà nói thêm một câu, làm cho đáy lòng vì nữ tử mà kêu oan.
Thư Điện Hợp mím môi không nói.
“Đang tiếc.” Phùng chính liếc mắt nhìn nàng, ra vẻ dáng dấp của phụ thân hắn, vuốt ít râu trên cằm than thở.
“Đáng tiếc cái gì?”
Phùng chính thở dài, nhân lúc không có người khác, không kiêng kị mà trêu ghẹo nói: “Đáng tiếc Thư công tốt như vậy, lại không thể trở thành muội phu của ta.” Giả như Thư Điện Hợp làm muội phu của hắn, hắn liền không sợ muội muội của mình bị uỷ khuất a.
Thư Điện Hợp liếc nhìn hắn, nói: “Lời này của ngươi nếu như để Công chúa nghe được, ngươi có tin hay không nàng đánh gãy chân chó của ngươi?” nói đến Công chúa, khoé miệng không tự chủ mà cong lên.
Phùng Chính vội vã đứng sang một bên: “Coi như ta chưa từng nói gì.”
Thư Điện Hợp cẩn thận mà ngửi mùi thuốc, đoán các dược liệu trong đó, cảm thấy quen thuộc, làm cho nàng tìm ra đơn thuốc, lại thấy có một chỗ không đúng, nói: “Muội muội ngươi nấu đơn thuốc này, còn thiếu một vị thảo dược.”
Phùng Chính ngạc nhiên nhìn nàng, vậy mà dùng mũi cũng có thể ngửi ra, thử nói: “Ngươi có muốn đi nhìn một cái không?”
Thư Điện Hợp cũng không ngại đi xem, Phùng Chính từ trên tảng đá đứng lên, mang theo Thư Điện Hợp mà đi tới rừng trúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.