Chương 12: Lễ vật của công chúa
Dịch Lâm An
13/06/2024
“ Không có việc gì, thì không được đến tìm ngươi sao?” Tuyên Thành cãi chày cãi cối nói.
Lần này Thư Điện Hợp không nói gì, muốn mời công chúa vào nhà uống trà, lại nghĩ đến Hoàng cung lắm lễ nghi, thân phận của hai người không thích hợp một chỗ, chỉ có thể coi như thôi.
“Ngươi ở trong cung có quen thuộc?” Tuyên Thành lẫm liệt nói: “ Nếu như ở đây không quen thuộc, hãy nói lại với Thái tử, hoặc là nói với Bản cung nói cũng được, không nên khách khí, coi như nhà mình như thế.”
“Phiền công chúa nhọc lòng, thảo dân ở đây không có cái gì không quen.” coi như cho Thư Điện Hợp mấy cái lá gan, cũng không giám xem Hoàng cung như nhà mình.”
“Vô vị!” Tuyên Thành ở trong lòng nói nhỏ, trong mắt người này vậy mà giống những lão thần trên triều cứng nhắc giống nhau như đúc, không hề thú vị, còn không bằng một bát nước sôi.
Nhìn đối phương có vẻ không hoan nghênh mình, nàng cũng không muốn ở tiếp nữa, Tuyên Thành thử hỏi: “Cái kia, bản cung phải đi rồi.”
Công chúa muốn đi, không cần phải hỏi đến một thường dân? Nếu đổi lại là trước đây. Thư Điện Hợp trong lòng muốn nghi ngờ đối phương đúng là công chúa ư?
Đăm chiêu trong lòng, nhưng mặt vẫn là một màng băng, nàng thi lễ một cái: “ Cung tiễn công chúa.”
Tuyên Thành rời đi hai ngày, Thư Điện Hợp liền được nàng phái cung nữ đưa tới “Đại lễ“.
Phần đại lễ này là một tiểu người tuyết, so với cái Thư Điện Hợp làm rất nhỏ, tinh xảo, đẹp đẽ, thú vị. Lại thả nắm trong tay vừa vặn.
Thân thể tròn vo, tựa như từ khuôn đúc ra vậy, đậu đen làm mắt, cành cây nhỏ làm hai cánh tay, còn mũi là cà rốt, so với cái Thư Điện Hợp làm, nhìn đẹp mắt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu như không phải cảm nhận được trong lòng bàn tay lạnh buốt, lâu lâu còn có giọt nước nhỏ xuống, chứng minh xác thực là làm bằng tuyết, Thư Điện Hợp cũng hoài nghi đây là ngọc chạm khắc thành, trong lòng vô cũng được lợi phần lễ vật này.
Cung nữ đưa tới còn cố ý nói với nàng: “Thư đại phu nhất định phải cất giấu kỹ người tuyết của công chúa tặng này, không để phụ lòng tốt của công chúa.”
Nàng Vào cung lâu như vậy tới nay, nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ đó của công chúa.
Đêm qua dốt đèn lồng, công chúa ở trong tuyết nặn ra người tuyết, chúng nô tì định giúp công chúa làm, nhưng nàng còn từ chối.
Sau khi làm xong, sợ đặt trong cung ấm quá, người tuyết liền tan ra. Liền đặt tại bệ cửa sổ, phái một cung nữ trông coi.
Sáng sớm rời giường trực tiếp bay ra ngoài xem, người tuyết có còn đó hay không, chỉ lo người tuyết tan ra, biến mất không thấy tăm hơi.
Thời điểm các nàng đưa tới, trên đường nơm nớp lo sợ, chỉ sợ trượt chân, đem người tuyết vỡ nát, không hoàn thành mệnh lệnh của công chúa.
Công chúa vừa mới đến tuổi biết yêu, Thư đại phu lại là người phong độ, phiêu dật, nếu nói công chúa có tâm ý với hắn, cũng không thể không được.
Thư Điện Hợp không có nghe được những suy nghĩ trong lòng cung nữ, nàng không có nghi ngờ gì. Trên đường hồi kinh, Tuyên Thành đã từng hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì, chính mình không có trả lời.
Nàng liền tự mình tự nói, bất luận mình muốn cái gì, nàng đều đáp ứng. Chỉ là chính mình nói gì đó ngày hôm qua, để Tuyên Thành hiểu lầm.
“ Xin cô nương thay ta hướng về công chúa tạ ân, nói thảo dân rất thích Lễ vật công chúa tặng.” Thư Điện Hợp mỉm cười nói.
Thư Điện Hợp trời sinh tuấn mỹ, lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt lạnh lùng. Giờ khắc này nàng lại cười, môi mỏng nhếch lên độ cong, giống như trời đông giá rét đã hết, mặt băng tan chảy, hơn cả mặt trời mùa xuân ấm áp, dẫn trăm hoa đua nở, vạn vật thức tỉnh, khiến cung nữ ở đây cảm thấy mặt đỏ tim đập, phương tâm nảy mầm
Cung nữ sau khi trở về, không chỉ nói việc về Thư Điện Hợp với Tuyên Thành một lần, còn nói Thư đại phu phi thường yêu thích, thậm chí còn nở nụ cười.
Tuyên Thành trước đó đưa người tuyết cho hắn, ý chính là nói, mình không nói lại được với hắn, không đánh lại được hắn, nhưng cuối cùng cũng có một chỗ thắng hắn, tỷ như việc chồng người tuyết, muốn lòng hắn sinh ra ý nghĩ chịu thua. Ai biết được là Thư Điện Hợp cùng với cung nữ đều hiểu sai ý.
Nghe chính cung nữ của mình nói, Thư đại phu nở nụ cười? Tuyên Thành cảm thấy là lạ, cái người mặt lạnh như băng, lúc nào cũng đơ mặt ra dĩ nhiên hôm nay lại cười? Là vì mình đưa tặng hắn người tuyết chưa đủ đẹp sao? Nàng suy nghĩ lung tung trong đầu, đáy lòng sinh ra một tia thất vọng, đáng tiếc không có thấy tận mắt hắn vì sao mà cười.
Lại qua thêm mấy ngày, có một đám cung nữ xa lạ xông vào trong sân yên tĩnh chỗ Thư Điện Hợp ở.
Dẫn đầu là cung nữ tuổi tác có hơi lớn, Thư Điện Hợp sững sờ nhìn, cung lão nữ nói: “Nô tì là người của Thượng Y cục. Công chúa phái nô tì lại đây vì Thư đai phu lấy số đo, để may y phục.”
“Thảo dân y phục đầy đủ, tạm thời không cần may thêm đồ mới, đa tạ ý tốt của công chúa.” Thư Điện Hợp tỉnh táo lại, ý muốn cự tuyệt.
Đầu óc của nàng nhanh chóng chuyển động, thầm nghĩ mấy ngày nay nàng cùng công chúa đều không có chạm mặt, duy nhất có một khả năng, lẽ nào thời gian trước lúc nàng chồng người tuyết, công chúa liền chú ý tới y phục trên người mình, áo bông và găng tay không vừa vặn, vì lẽ đó mới phái người đến may y phục mới.?
Gia đình bình thường khi đến tết đoan ngọ, bắt đầu vào mùa đông, đều mua thêm bộ đồ mới. Đến đây mấy tháng nay, mùa dông chớp mắt một cái muốn đi qua, lúc này mới may y phục mới, công chúa có lòng tốt, tựa hồ đến có chút muộn.
“Công chúa đã ra lệnh, không thể làm trái, xin Thư đại phu thứ lỗi.” đứng đầu cung nữ không nói lời gì, đưa ánh mắt cho đám cung nữ phía sau. Nhất thời đám cung nữ vây Thư Điện Hợp lại, lấy ra thước dây, vì nàng mà đo.
Thư Điện Hợp lui về sau một bước nói: “Như vậy đi, ta liền đem chiều cao, eo, vai rộng, báo cho cung nhân, liền không cần làm phiền cung nhân cực khổ.”
Nàng luôn không thích người khác đứng quá gần mình, một mặt là không quen thuộc, một mặt khác là sợ sệt người khác phát hiện ra thân phận của mình.
Cung nữ từ chối thẳng thắn: “Nô tì cần mắt thật để thấy, bằng không, không thể làm y phục vừa vặn được, công chúa trách tội xuống, Thượng Y cục chúng nô tì không gánh được hết tội.”
Thư Điện Hợp giãy dụa không có kết quả, đứng đầu cung nhân không cho nàng biện bạch, tự mình cầm đoạn thước dây tới đo eo cho Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp không thể không nhận mệnh, dang hai cánh tay ra, tùy ý thao túng.
Trong quá trình đó, nàng vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt tay cung tì làm việc, đầu tiên là trải qua eo, sau đó là xẹt qua vai, trong lòng tựa hồ đánh một nhịp trống. Mãi đến khi đo xong, cũng không thấy đối phương có cử chỉ quá phận nào, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chính mình là quá lo lắng.
Thượng cung cục các cung nữ vội vã tới, vội vã đi. Vung tay phất ống tay áo, cái gì cũng không để lại dấu vết, giống như ở đây chưa từng phát sinh sự việc vừa rồi.
Chờ sau khi các nàng đi khỏi, Thư Điện Hợp xoa một chút mồ hôi lạnh trên đầu.
Cái này, công chúa làm gì cũng không thể đoán trước được. Lần đầu gặp gỡ, ai sẽ nghĩ tới đường đường là một công chúa sẽ làm ra việc cướp gà trộm chó, đạo tặc bóng đêm, nàng nếu như hôm ấy muộn một bước chưa mặc y phục vào, sợ là đã bại lộ thân phận.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là đã gặp phải khắc tinh? thời gian giống như vô tình trốn đi, Thư Điện Hợp đã xuống núi được hai tháng rồi.
Mùa đông cuối cùng cũng sắp kết thúc, nhưng kinh thành lạnh giá vẫn chưa hề có ý định lui bước, trái lại càng lạnh kịch liệt hơn, thỉnh thoảng vẫn có tuyết rơi.
Khí trời thay đổi không cố định, dù cho là mặt trời chói chang chiếu vạn dặm trời trong xanh, mây trắng. Nhiệt độ so với thời điểm tuyết rơi cơ hồ còn có ý lạnh hơn. Trên đỉnh đầu là mặt trời chói lóa cũng không có tác dụng gì, không bằng trong phòng để một châu than nóng để sưởi ấm.
Một tháng nay, nàng mỗi ngày đều đặn đến bắt mạch cho Hoàng thượng. Mắt thấy sức khỏe của Hoàng đế ngày càng tốt lên, sau lưng mụn ghẻ cũng bắt đầu khép miệng, ngày trước hôn mê bất tỉnh suốt, bây giờ có thể xuống giường đứng dậy đi lại hai bước.
Thư Điện Hợp còn nhanh có suy nghĩ, có phải là rất nhanh sẽ có thể trở về trên núi, nhưng những bất ngờ nào đó không biết được tới lúc nào, khiến người ta không ứng phó kịp.
Tối hôm đó, Thư Điện Hợp theo thường lệ, rửa mặt xong xuôi, nhìn qua một lượt sách y, mới lên giường đi ngủ.
Trăng vừa treo cao, vạn vật yên tĩnh. Trong lúc ngủ mê, nàng chợt nghe được một ít động tĩnh. Nàng liền mở choàng hai mắt ra, trái tim bởi vì đột nhiên thức tỉnh, trong lồng ngực ầm ầm nhảy loạn.
Bởi vì mình có bí mật phải che giấu, thân còn đang ở Hoàng cung, Thư Điện Hợp xưa nay không dám ngủ quá sâu. Mặc dù rất mệt mỏi, ngủ lúc nào cũng mang theo một phần cảnh giác, phàm là chu vi xung quanh âm thanh rất nhỏ, cũng khiến nàng tỉnh lại.
Lắng nghe cung nhân gấp gáp chạy trên tuyết, âm thạnh vọng từ xa mà tới, nhân số không vượt quá hai người.
Lẽ nào Hoàng thượng bên kia? Trong cung thái giám cũng phân cấp bậc không giống nhau, y phục là người của Thượng y phục cấp phát, hoa văn không chỉ thể hiện đẳng cấp tôn ti. Trung quan công công so với thái giám vẫn hơn một bậc. Hai người dẫm lên tuyết âm thanh không giống nhau, Thư Điện Hợp vào cung ngày đó liền phát hiện.
Thư Điện Hợp nhanh nhẹn vươn mình rời giường, mặc quần áo. Cửa viện bị người bên ngoài đẩy vào, có người vội vã chạy vào, sau đó cửa phòng cũng bị gõ vang.
“Thư đại phu, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!, hoàng thượng có chỉ, tuyên ngài yết kiến!” tiếng của công công lanh lảnh vang lên.
Nàng ở trong lòng im lặng đếm hai giây, chậm rãi dùng tay vơ lấy hộp lửa, nhóm lửa trên bàn giá cắm nến.
Nàng mở cửa, một bộ như vừa mới tỉnh mộng, hỏi: “Công công nửa đêm đến đây có chuyện gì không?” chỉ thấy hai vị công công trong tẩm cung của hoàng đế, trên tay nhấc theo đèn lồng màu đỏ, cả người đều là tuyết, xem ra là rất gấp.
“Thư đại phu, Hoàng thượng có chỉ tuyên ngài yết kiến!” thái giám vẻ mặt lo lắng.
Thư Điện Hợp sắc mặt rùng mình,hỏi: “ Xin hỏi có phải thân thể Hoàng thượng xảy ra chuyện gì?”
“Nô tài không biết, là Tả công công mệnh nô tài lại đây tuyên triệu Thư đại phu, mời Thư đại phu mau chóng cùng nô tài đi tới tẩm cung của Hoàng thượng.”
“Xin công công chờ, để thảo dân mặc y phục tử tế, mang theo hòm thuốc.”
“Được.”
Thư Điện Hợp nhanh chóng đóng cửa lại, ngàn vạn cái suy đoán trong đầu nàng, nhanh chóng xoẹt qua.
Là mụn nhọt của Hoàng Thượng lại nổi lên rồi? hay là rơi vào hôn mê? Nàng sáng nay mới bắt mạch cho Hoàng thượng, thân thể khôi phục rất tốt, thương tích được khép lại. đã qua năm mươi ngày, có thể đã khôi phục không ít như vậy, thực tế là hiếm thấy. Nguyên nhân sinh bệnh đã loại trừ, không còn nguồn bệnh nữa, bệnh tình cũng không thể nào nặng đi.
Nếu như không phải, nửa đêm tuyết lớn, làm sao lại đột nhiên tuyên nàng đi tẩm cung?
Thư Điện Hợp biết bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đáp án duy nhất, chính là tới tẩm cung của Hoàng đế, đi rồi lại tính tiếp.
Nàng cấp tốc nắm lấy hòm thuốc, ra ngoài cùng với thái giám mà đi.
Editor: phúc lợi đêm khuya. Cho các bạn đọc, sắp tới, Thư đại phu trốn không thoát chức Phò mã của Tuyên Thành công chúa rồi.
Giờ thì chúc những con cú đêm đọc truyện vui vẻ.
Lần này Thư Điện Hợp không nói gì, muốn mời công chúa vào nhà uống trà, lại nghĩ đến Hoàng cung lắm lễ nghi, thân phận của hai người không thích hợp một chỗ, chỉ có thể coi như thôi.
“Ngươi ở trong cung có quen thuộc?” Tuyên Thành lẫm liệt nói: “ Nếu như ở đây không quen thuộc, hãy nói lại với Thái tử, hoặc là nói với Bản cung nói cũng được, không nên khách khí, coi như nhà mình như thế.”
“Phiền công chúa nhọc lòng, thảo dân ở đây không có cái gì không quen.” coi như cho Thư Điện Hợp mấy cái lá gan, cũng không giám xem Hoàng cung như nhà mình.”
“Vô vị!” Tuyên Thành ở trong lòng nói nhỏ, trong mắt người này vậy mà giống những lão thần trên triều cứng nhắc giống nhau như đúc, không hề thú vị, còn không bằng một bát nước sôi.
Nhìn đối phương có vẻ không hoan nghênh mình, nàng cũng không muốn ở tiếp nữa, Tuyên Thành thử hỏi: “Cái kia, bản cung phải đi rồi.”
Công chúa muốn đi, không cần phải hỏi đến một thường dân? Nếu đổi lại là trước đây. Thư Điện Hợp trong lòng muốn nghi ngờ đối phương đúng là công chúa ư?
Đăm chiêu trong lòng, nhưng mặt vẫn là một màng băng, nàng thi lễ một cái: “ Cung tiễn công chúa.”
Tuyên Thành rời đi hai ngày, Thư Điện Hợp liền được nàng phái cung nữ đưa tới “Đại lễ“.
Phần đại lễ này là một tiểu người tuyết, so với cái Thư Điện Hợp làm rất nhỏ, tinh xảo, đẹp đẽ, thú vị. Lại thả nắm trong tay vừa vặn.
Thân thể tròn vo, tựa như từ khuôn đúc ra vậy, đậu đen làm mắt, cành cây nhỏ làm hai cánh tay, còn mũi là cà rốt, so với cái Thư Điện Hợp làm, nhìn đẹp mắt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu như không phải cảm nhận được trong lòng bàn tay lạnh buốt, lâu lâu còn có giọt nước nhỏ xuống, chứng minh xác thực là làm bằng tuyết, Thư Điện Hợp cũng hoài nghi đây là ngọc chạm khắc thành, trong lòng vô cũng được lợi phần lễ vật này.
Cung nữ đưa tới còn cố ý nói với nàng: “Thư đại phu nhất định phải cất giấu kỹ người tuyết của công chúa tặng này, không để phụ lòng tốt của công chúa.”
Nàng Vào cung lâu như vậy tới nay, nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ đó của công chúa.
Đêm qua dốt đèn lồng, công chúa ở trong tuyết nặn ra người tuyết, chúng nô tì định giúp công chúa làm, nhưng nàng còn từ chối.
Sau khi làm xong, sợ đặt trong cung ấm quá, người tuyết liền tan ra. Liền đặt tại bệ cửa sổ, phái một cung nữ trông coi.
Sáng sớm rời giường trực tiếp bay ra ngoài xem, người tuyết có còn đó hay không, chỉ lo người tuyết tan ra, biến mất không thấy tăm hơi.
Thời điểm các nàng đưa tới, trên đường nơm nớp lo sợ, chỉ sợ trượt chân, đem người tuyết vỡ nát, không hoàn thành mệnh lệnh của công chúa.
Công chúa vừa mới đến tuổi biết yêu, Thư đại phu lại là người phong độ, phiêu dật, nếu nói công chúa có tâm ý với hắn, cũng không thể không được.
Thư Điện Hợp không có nghe được những suy nghĩ trong lòng cung nữ, nàng không có nghi ngờ gì. Trên đường hồi kinh, Tuyên Thành đã từng hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì, chính mình không có trả lời.
Nàng liền tự mình tự nói, bất luận mình muốn cái gì, nàng đều đáp ứng. Chỉ là chính mình nói gì đó ngày hôm qua, để Tuyên Thành hiểu lầm.
“ Xin cô nương thay ta hướng về công chúa tạ ân, nói thảo dân rất thích Lễ vật công chúa tặng.” Thư Điện Hợp mỉm cười nói.
Thư Điện Hợp trời sinh tuấn mỹ, lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt lạnh lùng. Giờ khắc này nàng lại cười, môi mỏng nhếch lên độ cong, giống như trời đông giá rét đã hết, mặt băng tan chảy, hơn cả mặt trời mùa xuân ấm áp, dẫn trăm hoa đua nở, vạn vật thức tỉnh, khiến cung nữ ở đây cảm thấy mặt đỏ tim đập, phương tâm nảy mầm
Cung nữ sau khi trở về, không chỉ nói việc về Thư Điện Hợp với Tuyên Thành một lần, còn nói Thư đại phu phi thường yêu thích, thậm chí còn nở nụ cười.
Tuyên Thành trước đó đưa người tuyết cho hắn, ý chính là nói, mình không nói lại được với hắn, không đánh lại được hắn, nhưng cuối cùng cũng có một chỗ thắng hắn, tỷ như việc chồng người tuyết, muốn lòng hắn sinh ra ý nghĩ chịu thua. Ai biết được là Thư Điện Hợp cùng với cung nữ đều hiểu sai ý.
Nghe chính cung nữ của mình nói, Thư đại phu nở nụ cười? Tuyên Thành cảm thấy là lạ, cái người mặt lạnh như băng, lúc nào cũng đơ mặt ra dĩ nhiên hôm nay lại cười? Là vì mình đưa tặng hắn người tuyết chưa đủ đẹp sao? Nàng suy nghĩ lung tung trong đầu, đáy lòng sinh ra một tia thất vọng, đáng tiếc không có thấy tận mắt hắn vì sao mà cười.
Lại qua thêm mấy ngày, có một đám cung nữ xa lạ xông vào trong sân yên tĩnh chỗ Thư Điện Hợp ở.
Dẫn đầu là cung nữ tuổi tác có hơi lớn, Thư Điện Hợp sững sờ nhìn, cung lão nữ nói: “Nô tì là người của Thượng Y cục. Công chúa phái nô tì lại đây vì Thư đai phu lấy số đo, để may y phục.”
“Thảo dân y phục đầy đủ, tạm thời không cần may thêm đồ mới, đa tạ ý tốt của công chúa.” Thư Điện Hợp tỉnh táo lại, ý muốn cự tuyệt.
Đầu óc của nàng nhanh chóng chuyển động, thầm nghĩ mấy ngày nay nàng cùng công chúa đều không có chạm mặt, duy nhất có một khả năng, lẽ nào thời gian trước lúc nàng chồng người tuyết, công chúa liền chú ý tới y phục trên người mình, áo bông và găng tay không vừa vặn, vì lẽ đó mới phái người đến may y phục mới.?
Gia đình bình thường khi đến tết đoan ngọ, bắt đầu vào mùa đông, đều mua thêm bộ đồ mới. Đến đây mấy tháng nay, mùa dông chớp mắt một cái muốn đi qua, lúc này mới may y phục mới, công chúa có lòng tốt, tựa hồ đến có chút muộn.
“Công chúa đã ra lệnh, không thể làm trái, xin Thư đại phu thứ lỗi.” đứng đầu cung nữ không nói lời gì, đưa ánh mắt cho đám cung nữ phía sau. Nhất thời đám cung nữ vây Thư Điện Hợp lại, lấy ra thước dây, vì nàng mà đo.
Thư Điện Hợp lui về sau một bước nói: “Như vậy đi, ta liền đem chiều cao, eo, vai rộng, báo cho cung nhân, liền không cần làm phiền cung nhân cực khổ.”
Nàng luôn không thích người khác đứng quá gần mình, một mặt là không quen thuộc, một mặt khác là sợ sệt người khác phát hiện ra thân phận của mình.
Cung nữ từ chối thẳng thắn: “Nô tì cần mắt thật để thấy, bằng không, không thể làm y phục vừa vặn được, công chúa trách tội xuống, Thượng Y cục chúng nô tì không gánh được hết tội.”
Thư Điện Hợp giãy dụa không có kết quả, đứng đầu cung nhân không cho nàng biện bạch, tự mình cầm đoạn thước dây tới đo eo cho Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp không thể không nhận mệnh, dang hai cánh tay ra, tùy ý thao túng.
Trong quá trình đó, nàng vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt tay cung tì làm việc, đầu tiên là trải qua eo, sau đó là xẹt qua vai, trong lòng tựa hồ đánh một nhịp trống. Mãi đến khi đo xong, cũng không thấy đối phương có cử chỉ quá phận nào, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chính mình là quá lo lắng.
Thượng cung cục các cung nữ vội vã tới, vội vã đi. Vung tay phất ống tay áo, cái gì cũng không để lại dấu vết, giống như ở đây chưa từng phát sinh sự việc vừa rồi.
Chờ sau khi các nàng đi khỏi, Thư Điện Hợp xoa một chút mồ hôi lạnh trên đầu.
Cái này, công chúa làm gì cũng không thể đoán trước được. Lần đầu gặp gỡ, ai sẽ nghĩ tới đường đường là một công chúa sẽ làm ra việc cướp gà trộm chó, đạo tặc bóng đêm, nàng nếu như hôm ấy muộn một bước chưa mặc y phục vào, sợ là đã bại lộ thân phận.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là đã gặp phải khắc tinh? thời gian giống như vô tình trốn đi, Thư Điện Hợp đã xuống núi được hai tháng rồi.
Mùa đông cuối cùng cũng sắp kết thúc, nhưng kinh thành lạnh giá vẫn chưa hề có ý định lui bước, trái lại càng lạnh kịch liệt hơn, thỉnh thoảng vẫn có tuyết rơi.
Khí trời thay đổi không cố định, dù cho là mặt trời chói chang chiếu vạn dặm trời trong xanh, mây trắng. Nhiệt độ so với thời điểm tuyết rơi cơ hồ còn có ý lạnh hơn. Trên đỉnh đầu là mặt trời chói lóa cũng không có tác dụng gì, không bằng trong phòng để một châu than nóng để sưởi ấm.
Một tháng nay, nàng mỗi ngày đều đặn đến bắt mạch cho Hoàng thượng. Mắt thấy sức khỏe của Hoàng đế ngày càng tốt lên, sau lưng mụn ghẻ cũng bắt đầu khép miệng, ngày trước hôn mê bất tỉnh suốt, bây giờ có thể xuống giường đứng dậy đi lại hai bước.
Thư Điện Hợp còn nhanh có suy nghĩ, có phải là rất nhanh sẽ có thể trở về trên núi, nhưng những bất ngờ nào đó không biết được tới lúc nào, khiến người ta không ứng phó kịp.
Tối hôm đó, Thư Điện Hợp theo thường lệ, rửa mặt xong xuôi, nhìn qua một lượt sách y, mới lên giường đi ngủ.
Trăng vừa treo cao, vạn vật yên tĩnh. Trong lúc ngủ mê, nàng chợt nghe được một ít động tĩnh. Nàng liền mở choàng hai mắt ra, trái tim bởi vì đột nhiên thức tỉnh, trong lồng ngực ầm ầm nhảy loạn.
Bởi vì mình có bí mật phải che giấu, thân còn đang ở Hoàng cung, Thư Điện Hợp xưa nay không dám ngủ quá sâu. Mặc dù rất mệt mỏi, ngủ lúc nào cũng mang theo một phần cảnh giác, phàm là chu vi xung quanh âm thanh rất nhỏ, cũng khiến nàng tỉnh lại.
Lắng nghe cung nhân gấp gáp chạy trên tuyết, âm thạnh vọng từ xa mà tới, nhân số không vượt quá hai người.
Lẽ nào Hoàng thượng bên kia? Trong cung thái giám cũng phân cấp bậc không giống nhau, y phục là người của Thượng y phục cấp phát, hoa văn không chỉ thể hiện đẳng cấp tôn ti. Trung quan công công so với thái giám vẫn hơn một bậc. Hai người dẫm lên tuyết âm thanh không giống nhau, Thư Điện Hợp vào cung ngày đó liền phát hiện.
Thư Điện Hợp nhanh nhẹn vươn mình rời giường, mặc quần áo. Cửa viện bị người bên ngoài đẩy vào, có người vội vã chạy vào, sau đó cửa phòng cũng bị gõ vang.
“Thư đại phu, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!, hoàng thượng có chỉ, tuyên ngài yết kiến!” tiếng của công công lanh lảnh vang lên.
Nàng ở trong lòng im lặng đếm hai giây, chậm rãi dùng tay vơ lấy hộp lửa, nhóm lửa trên bàn giá cắm nến.
Nàng mở cửa, một bộ như vừa mới tỉnh mộng, hỏi: “Công công nửa đêm đến đây có chuyện gì không?” chỉ thấy hai vị công công trong tẩm cung của hoàng đế, trên tay nhấc theo đèn lồng màu đỏ, cả người đều là tuyết, xem ra là rất gấp.
“Thư đại phu, Hoàng thượng có chỉ tuyên ngài yết kiến!” thái giám vẻ mặt lo lắng.
Thư Điện Hợp sắc mặt rùng mình,hỏi: “ Xin hỏi có phải thân thể Hoàng thượng xảy ra chuyện gì?”
“Nô tài không biết, là Tả công công mệnh nô tài lại đây tuyên triệu Thư đại phu, mời Thư đại phu mau chóng cùng nô tài đi tới tẩm cung của Hoàng thượng.”
“Xin công công chờ, để thảo dân mặc y phục tử tế, mang theo hòm thuốc.”
“Được.”
Thư Điện Hợp nhanh chóng đóng cửa lại, ngàn vạn cái suy đoán trong đầu nàng, nhanh chóng xoẹt qua.
Là mụn nhọt của Hoàng Thượng lại nổi lên rồi? hay là rơi vào hôn mê? Nàng sáng nay mới bắt mạch cho Hoàng thượng, thân thể khôi phục rất tốt, thương tích được khép lại. đã qua năm mươi ngày, có thể đã khôi phục không ít như vậy, thực tế là hiếm thấy. Nguyên nhân sinh bệnh đã loại trừ, không còn nguồn bệnh nữa, bệnh tình cũng không thể nào nặng đi.
Nếu như không phải, nửa đêm tuyết lớn, làm sao lại đột nhiên tuyên nàng đi tẩm cung?
Thư Điện Hợp biết bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đáp án duy nhất, chính là tới tẩm cung của Hoàng đế, đi rồi lại tính tiếp.
Nàng cấp tốc nắm lấy hòm thuốc, ra ngoài cùng với thái giám mà đi.
Editor: phúc lợi đêm khuya. Cho các bạn đọc, sắp tới, Thư đại phu trốn không thoát chức Phò mã của Tuyên Thành công chúa rồi.
Giờ thì chúc những con cú đêm đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.