Chương 117: Ngọt ngào như vậy
Dịch Lâm An
14/06/2024
Lã Trị ngủ say, sét đánh cũng không tỉnh, không biết bên ngoài đang xảy ra cái gì, trong tai lúc ẩn, lúc hiện nghe thấy tiếng khóc nỉ non không ngừng, quanh quẩn, làm cho hắn không yên giấc, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, rầm rì nói: “ Là ai đang ở bên kia khóc, cút xa Bản vương một chút!” dứt lời xoay người ôm lấy chăn, dự định lại lâm vào mộng.
Trong tẩm cung bỗng yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn trộm, cẩn thận chú ý sắc mặt của Hoàng đế.
“Đem hắn dội tỉnh cho trẫm!” tay giấu trong áo của Lã Mông nắm chặt, mặt như phủ băng.
“...Vâng..” Tả Hoài gọi tuỳ tùng của Đức Phi vào, hắn cúi đầu liếc thấy chủ tử của mình đang quỳ ở một bên, theo tiếng phân phó của Tả Hoài mà đi.
Lã Trị đang chìm đắm trong mộng cùng mỹ nhân ngọt ngoà, đột nhiên một chậu nước lạnh hướng đầu hắn mà dội xuống, làm cho hắn giật mình mà tỉnh lại.
“Ai lớn mật như thế!” bị dội tỉnh lai, đầu óc hắn còn chưa kịp phản ứng, đang muốn nổi giận, liền nhìn thấy Phụ hoàng mình mặt tái mét đứng đó.
Hắn mắt giật giật, coi chính mình đang nằm trong phủ đệ ngây người mà nói: “Phụ Hoàng, tại sao người lại ở chỗ này?”
Vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy mẫu phi mình đang quỳ trên mặt đất, càng thêm kỳ quái: “Mẫu phi..... người làm sao cũng ở nơi này?”
“Vấn đề này, trẫm vừa vặn muốn hỏi ngươi một chút.” Lã Mông lời nói lạnh lẽo thốt ra.
Lã Trị không rõ phụ hoàng mình đang nói gì. Chính mình không phải đang ở trong phủ đệ của mình ngủ sao? Chờ chút, ánh mắt hắn liếc bốn phía, nơi này không giống phủ đệ của mình, nhìn cách bài trí hoàn toàn khác nhau.
Đức Phi nhìn Lã Mông lại lên cơn nổi giận, đi trước một bước, đứng vọt lên trước mặt nhi tử, hướng má của hắn mà giáng xuống một cái tát, quát lên: “Còn không mau tỉnh lại cho ta, nói rõ ràng đến cùng là đã xảy ra chyện gì, ngươi không phải là nên xuất cung rồi sao? Làm sao lại xuất hiện ở tẩm cung của Lệ Phi?” nàng nếu không hạ thủ tàn nhẫn, sẽ không thể cứu được con trai nàng.
Lã Trị bị chính mẫu phi nhẫn tâm tát một cái, đầu óc vang lên ong ong, nghe ra trong lời nói của Mẫu phi có nhắc nhở, lại nhìn Lệ Phi bên cạnh y phục xốc xếch, cùng mình ngực trần trụi, dù cho là đầu óc hắn chậm chạp, cũng hiểu là đang phát sinh cái gì.
Hắn liên tục kinh ngạc, luống cuống mà bò xuống giường, quỳ trước mặt Lã Mông gào khóc nói: 'Phụ Hoàng, nhi thần oan uổng a!”
“Trẫm đúng là muốn nghe người nói một chút, oan uổng cái gì?” Lã Mông không chút lưu tình, châm chọc mà nói.
Người tinh tường đều nghe được đây là Lã Mông cho bát vương một cơ hội giữ lại mạng, Đức Phi ngầm lén lút đẩy nhi tử một cái, để hắn nhanh chóng giải thích rõ ràng.
“Nhi thần rõ ràng....rõ ràng.. chỉ ở trong cung của Mẫu phi uống chút rượu... sau đó nhi thần dự định xuất cung hồi phủ.. nhi thần cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây. Phụ hoàng người nghe nhi thần giải thích! Nhi thần cũng không có làm gì!” Lã Trị muốn giải thích rõ ràng, nhưng đầu óc hắn rỗng tuếch, làm thế nào cũng không nhớ được vì sao mình lại chạy tới tẩm cung của Lệ Phi.
Nào có biết sau khi Lã Mông nghe xong lời giải thích của hắn, sắc mặt càng thêm đen.
Tả Hoài ở bên cạnh hầu hạ hoàng đế đã lâu biết rõ được Lã Mông tức giận nhất chính là người uống rượu say không rõ việc làm của mình, lại giải thích cũng thế? Chả khác nhau chỗ nào. không nhịn được toát mồ hôi lạnh thay cho Bát vương.
Lã Trị thấy phụ hoàng không bị lay động, đem ánh mắt chuyển qua chỗ mẫu phi cầu cứu, Đức Phi đang muốn lần nữa mở miệng vì nhi tử của mình mà xin tha.
Lã Mông không muốn nghe nữa, mở miệng hạ xuống trừng phạt cho hai người, nói: “Lệ Phi xử tử, hết thảy cung nhân tuỳ tùng chôn cùng. Đức Phi vào lãnh cung, Bát Vương giáng tước vị, giam cầm trong cung!” nói xong phất tay áo rời đi.
Lã Trị đặt mông ngồi xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, thấp giọng không ngừng nói: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Đức Phi bận bịu ôm lấy đầu của nhi tử, vỗ về lưng hắn.
Lã Trị cảm nhận được sức mạnh của mẫu thân, nắm lấy tay áo Đức Phi nói: “Mẫu phi, phụ hoàng sẽ không giết ta chứ?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Mẫu phi nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự.” Đức Phi cố gắng trấn định, động viên nhi tử của mình, trong lòng tính toán làm sao để việc này trôi qua trong bình lặng.
Hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
ở một góc của sương phòng, mặt Lệ Phi trắng không có tý máu, hoàng đế rời đi không lâu, bên trong cung điện mới truyền ra tiếng khóc, mãi tới tận khi thị vệ tiến vào bên trong, mở ra chiếu chỉ tuyên lên, âm thanh khóc lóc chấn động một phương.
Lã Mông sau khi rời cung của Lã Phi, hắn rất tức giận, không nói một lời hướng Thái Vũ Điện mà đi.
Tả Hoài cẩn thận nâng đèn lồng đi phía trước hắn, vì hắn mà rọi sáng con đường, chỉ lo hắn sơ ý, trong bóng tối vướng bận mà ngã xuống.
Khi đi ngang qua Phiến Diện Điện, thì Lã Mông bỗng dừng lại bước chân, cửa sổ được mở ra ánh sáng của nến toả sáng một phòng, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lúc này đã là khuya, người trong cung này nếu không phải là vị trí đặc thù, nói tới các hậu cung phi tần, các hoàng tử sớm đã đi nghủ, làm sao có thể có cung điện đèn đuốc sáng như thế?
Tả Hoài nhìn theo ánh mắt của Lã Mông, đến bên cạnh nói: “Đó là cung điện của Hoàng tôn.”
“Đi nhìn một chút.” Lã Mông đi tới.
Tả Hoài cho lui hết tuỳ tùng, đi theo phía sau Hoàng đế, đến gần Thiên Điện đang toả sáng nến kia.
Mắt của thị vệ canh cửa thấy áo bào vàng óng, biết là Hoàng đế đang muốn mở miệng hành lễ, Tả Hoài đi lên phía trước ngăn cản lại.
Lã Mông mặt không chút biến sắc mà tới gần cửa, chỉ thấy Hoàng tôn ngồi đoa chính ở trước án thư, tay cầm cuốn sách đang xem.
Tả Hoài cũng tới gần rồi nhìn, thấy tình cảnh này cũng yên lặng mà cả kinh, thấp giọng nói: “Hoàng tôn làm sao muộn như vậy vẫn chưa đi nghỉ ngơi?”
Vừa vặn lúc này, một thái giám già nua trong tay bưng một chung trà đối với Hoàng tôn mà khuyên bảo: “Điện Hạ, đêm đã thật khuya, nên sớm nghỉ ngơi.” Hắn tiếng nói lanh lảnh, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể đưa vào trong tai hai người đứng ở cửa.
Hoàng tôn nghe vậy, nhàn nhạt ngáp một cái, lắc đầu nói: “Không được, ngày mai Thái Phó muốn giảng những bài văn này.” Hắn thần thái xem ra vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn như cũ gắng gượng không muốn đi ngủ.
Lã Mông hơi trầm tư, vuốt chòm râu. Tả Hoài thấy thế, thăm dì hỏi: “Ngài Có muốn hay không để nô tài đi khuyên nhủ Hoàng tôn?”
Lã Mông không nói gì, giơ tay ngăn cản hắn, liếc nhìn một chút, rồi xoay người rời đi.
Tả Hoài đuổi theo bước chân hắn, Lã Mông đột nhiên nói: “Trẫm làm sao lại cảm thấy trên người của hắn có mấy phần giống Thái Tử ngày xưa?”
Tả Hoài nghe thấy vậy, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng là đang nhớ nhung Thái Tử?”
Chờ hai người đi xa, người thái giám khuyên nhủ Hoàng tôn kia thu hồi tầm mắt, bảo Hoàng tôn đi nghỉ ngơi, hắn nhìn trên người Hoàng tôn mặc y phục được sửa của Thái Tử khi còn sống mà chế thành áo choàng.
Phò Mã dặn bọn họ làm như thế, không biết là có tác dụng hay không.
Bên trong Thư Các, trên ô giá được đặt từng cuốn sách, huân hương được đốt mờ mịt, kỳ ảo yên tĩnh.
Tuyên Thành nghiêng đầu lặng lẽ mà liếc người đang đứng cách đó không xa. Trong tay người kia đang cầm một cuốn tịch, cau mày, cũng không biết là đang nhìn cái gì, bộ dáng hết sức chăm chú.
Nàng ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn đối phương không có phản ứng, tâm tư hơi động, làm bộ như vô ý di chuyển tới gần. đi tới phía sau Thư Điện Hợp. chuẩn bị từ phía sau đánh lén doạ đối phương giật mình.
Thư Điện Hợp đâm thủng kế hoạch đùa cợt của Tuyên Thành nói: “Công chúa, đây là Thư Các của phụ hoàng, không thể làm xằng làm bậy.”
Bị tóm gọn, Tuyên Thành biết vậy nên vô vị, thầm oán, tại sao không thể làm xằng, làm bậy? coi như nàng đem đuốc tới làm một mồi lửa đốt sạch nơi này, phụ hoàng cũng không trách cứ nàng nửa câu.
Nàng cướp lấy sách trên tay của Thư Điện Hợp, nhét lung tung vào giá sách, sau đó nhón chân lên, ôm lấy cổ của Thư Điện Hợp, cả người kém treo trên người Thư Điện Hợp, nói: “Bản cung rất tẻ nhạt, những sách này có gì là thú vị, ngươi cũng không nên nhìn.”
Ý nàng nói chính là muốn Phò Mã bồi mình.
Cũng không biết vì sao Phụ hoàng đột nhiên đem người này tới đây làm gì, các nàng đợi cả nửa ngày, cũng chưa gặp được phụ hoàng.
Nguyên bản là Phụ Hoàng triệu Thư Điện Hợp tới gặp hắn, nhưng nàng cũng muốn vào cung xem Tiểu hoàng tôn, thế là hai người cùng nhau vào cung.
Thư Điện Hợp liếc mắt nhìn cửa của Thư Các, lần thứ hai bất đắc dĩ nói: “ Đây là Thư Các của phụ Hoàng không thể làm xằng bậy.” ý của Thư Điện Hợp không thể làm bậy lại khác ý của Tuyên Thành, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, nếu nhìn thấy bọn họ có cử chỉ thân mật chính là thật *bất nhã.
*Cách đối xử, nói năng) Không, có phần
Tuyên Thành nghe ra giữa hai người đang có ý khác nhau, quan sát tỷ mỉ ánh mắt của đối phương, nàng có chút xấu hổ nói: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Hai người đang ở trong Tàng Thư Các của Phụ hoàng ở đây cất giấu vô số bí tịch, ngoại trừ Phụ hoàng thì không có ai giám tuỳ tiện mà bước vào đây.
Giá sách bốc lên mùi lâu năm, bên trong Thư Các chỉ có hai người bọn họ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy âm thanh, bầu không khí trở nên rất ám muội.
Tuyên Thành mím môi không kìm lòng được muốn dán sát vào Thư Điện Hợp, thế là ngẩng đầu lên dán người vào.
Ánh mắt Thư Điện Hợp lưu chuyển cũng không né tránh, chỉ là kìm nén trấn định mà nói: “Nơi này không thể.”
Tuyên Thành gần kề bờ môi, hơi thở như có như không đụng vào môi Thư Điện Hợp nói: “Nơi nào không thể?”, buộc người trước mắt buông xuống rụt rè, cứng nhắc.
Thư Điện Hợp đang muốn nói điều gì, lại bị nàng kéo đầu xuống, môi cùng môi dán vào nhau. Ôn nhu cùng ngọt ngào dây dưa, không khỏi trong lòng hai người đều say mê trong đó.
Lã Mông xử lý xong chính sự, nhớ tới Thư Điện Hợp bị mình gọi tới, liền phái Tả Hoài đi gọi người lại đây yết kiến.
Tả Hoài tiến vào Tàng Thư Các, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng, liền vội cúi đầu lui ra ngoài, suýt chút nữa liền đụng phải Lã Mông, chẳng hiểu sao lại tới.
Lã Mông lườm hắn một cái, Tả Hoài liền xin lỗi, sau đó thì thầm thông báo vài câu về sự việc bên trong thư các với Lã Mông.
Lã Mông nghe thấy mặt trầm tư, để Tả Hoài đứng yên tại chỗ, chính mình chắp tay sau lưng không một tiếng động đi vào.
Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên ngừng lại bởi vì phát hiện mặt sau của tình tiết viết quá hỗn loạn cùng thô.
Chính mình đọc cũng không nhìn nổi, vì lẽ đó đã xoá hơn mười mấy chương, hơn sáu vạn chữ, một lần nữa logic, viết đại cương. Mặt sau lại thấy càng viết càng thấy không ổn, chỉ đành viết một chương, tính một chương.
( viết văn tốt rồi, phát hiện tóc ngày càng ít, trọc cả đầu.)
Editor: cảm ơn chất xám của Tác Giả đã viết truyện cho độc giả đọc, cũng cảm ơn bản QT của bạn KS1999, hihi, cuối cùng Cảm ơn các độc giả đã đọc truyện mình Edit
Trong tẩm cung bỗng yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn trộm, cẩn thận chú ý sắc mặt của Hoàng đế.
“Đem hắn dội tỉnh cho trẫm!” tay giấu trong áo của Lã Mông nắm chặt, mặt như phủ băng.
“...Vâng..” Tả Hoài gọi tuỳ tùng của Đức Phi vào, hắn cúi đầu liếc thấy chủ tử của mình đang quỳ ở một bên, theo tiếng phân phó của Tả Hoài mà đi.
Lã Trị đang chìm đắm trong mộng cùng mỹ nhân ngọt ngoà, đột nhiên một chậu nước lạnh hướng đầu hắn mà dội xuống, làm cho hắn giật mình mà tỉnh lại.
“Ai lớn mật như thế!” bị dội tỉnh lai, đầu óc hắn còn chưa kịp phản ứng, đang muốn nổi giận, liền nhìn thấy Phụ hoàng mình mặt tái mét đứng đó.
Hắn mắt giật giật, coi chính mình đang nằm trong phủ đệ ngây người mà nói: “Phụ Hoàng, tại sao người lại ở chỗ này?”
Vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy mẫu phi mình đang quỳ trên mặt đất, càng thêm kỳ quái: “Mẫu phi..... người làm sao cũng ở nơi này?”
“Vấn đề này, trẫm vừa vặn muốn hỏi ngươi một chút.” Lã Mông lời nói lạnh lẽo thốt ra.
Lã Trị không rõ phụ hoàng mình đang nói gì. Chính mình không phải đang ở trong phủ đệ của mình ngủ sao? Chờ chút, ánh mắt hắn liếc bốn phía, nơi này không giống phủ đệ của mình, nhìn cách bài trí hoàn toàn khác nhau.
Đức Phi nhìn Lã Mông lại lên cơn nổi giận, đi trước một bước, đứng vọt lên trước mặt nhi tử, hướng má của hắn mà giáng xuống một cái tát, quát lên: “Còn không mau tỉnh lại cho ta, nói rõ ràng đến cùng là đã xảy ra chyện gì, ngươi không phải là nên xuất cung rồi sao? Làm sao lại xuất hiện ở tẩm cung của Lệ Phi?” nàng nếu không hạ thủ tàn nhẫn, sẽ không thể cứu được con trai nàng.
Lã Trị bị chính mẫu phi nhẫn tâm tát một cái, đầu óc vang lên ong ong, nghe ra trong lời nói của Mẫu phi có nhắc nhở, lại nhìn Lệ Phi bên cạnh y phục xốc xếch, cùng mình ngực trần trụi, dù cho là đầu óc hắn chậm chạp, cũng hiểu là đang phát sinh cái gì.
Hắn liên tục kinh ngạc, luống cuống mà bò xuống giường, quỳ trước mặt Lã Mông gào khóc nói: 'Phụ Hoàng, nhi thần oan uổng a!”
“Trẫm đúng là muốn nghe người nói một chút, oan uổng cái gì?” Lã Mông không chút lưu tình, châm chọc mà nói.
Người tinh tường đều nghe được đây là Lã Mông cho bát vương một cơ hội giữ lại mạng, Đức Phi ngầm lén lút đẩy nhi tử một cái, để hắn nhanh chóng giải thích rõ ràng.
“Nhi thần rõ ràng....rõ ràng.. chỉ ở trong cung của Mẫu phi uống chút rượu... sau đó nhi thần dự định xuất cung hồi phủ.. nhi thần cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây. Phụ hoàng người nghe nhi thần giải thích! Nhi thần cũng không có làm gì!” Lã Trị muốn giải thích rõ ràng, nhưng đầu óc hắn rỗng tuếch, làm thế nào cũng không nhớ được vì sao mình lại chạy tới tẩm cung của Lệ Phi.
Nào có biết sau khi Lã Mông nghe xong lời giải thích của hắn, sắc mặt càng thêm đen.
Tả Hoài ở bên cạnh hầu hạ hoàng đế đã lâu biết rõ được Lã Mông tức giận nhất chính là người uống rượu say không rõ việc làm của mình, lại giải thích cũng thế? Chả khác nhau chỗ nào. không nhịn được toát mồ hôi lạnh thay cho Bát vương.
Lã Trị thấy phụ hoàng không bị lay động, đem ánh mắt chuyển qua chỗ mẫu phi cầu cứu, Đức Phi đang muốn lần nữa mở miệng vì nhi tử của mình mà xin tha.
Lã Mông không muốn nghe nữa, mở miệng hạ xuống trừng phạt cho hai người, nói: “Lệ Phi xử tử, hết thảy cung nhân tuỳ tùng chôn cùng. Đức Phi vào lãnh cung, Bát Vương giáng tước vị, giam cầm trong cung!” nói xong phất tay áo rời đi.
Lã Trị đặt mông ngồi xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, thấp giọng không ngừng nói: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Đức Phi bận bịu ôm lấy đầu của nhi tử, vỗ về lưng hắn.
Lã Trị cảm nhận được sức mạnh của mẫu thân, nắm lấy tay áo Đức Phi nói: “Mẫu phi, phụ hoàng sẽ không giết ta chứ?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Mẫu phi nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự.” Đức Phi cố gắng trấn định, động viên nhi tử của mình, trong lòng tính toán làm sao để việc này trôi qua trong bình lặng.
Hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
ở một góc của sương phòng, mặt Lệ Phi trắng không có tý máu, hoàng đế rời đi không lâu, bên trong cung điện mới truyền ra tiếng khóc, mãi tới tận khi thị vệ tiến vào bên trong, mở ra chiếu chỉ tuyên lên, âm thanh khóc lóc chấn động một phương.
Lã Mông sau khi rời cung của Lã Phi, hắn rất tức giận, không nói một lời hướng Thái Vũ Điện mà đi.
Tả Hoài cẩn thận nâng đèn lồng đi phía trước hắn, vì hắn mà rọi sáng con đường, chỉ lo hắn sơ ý, trong bóng tối vướng bận mà ngã xuống.
Khi đi ngang qua Phiến Diện Điện, thì Lã Mông bỗng dừng lại bước chân, cửa sổ được mở ra ánh sáng của nến toả sáng một phòng, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lúc này đã là khuya, người trong cung này nếu không phải là vị trí đặc thù, nói tới các hậu cung phi tần, các hoàng tử sớm đã đi nghủ, làm sao có thể có cung điện đèn đuốc sáng như thế?
Tả Hoài nhìn theo ánh mắt của Lã Mông, đến bên cạnh nói: “Đó là cung điện của Hoàng tôn.”
“Đi nhìn một chút.” Lã Mông đi tới.
Tả Hoài cho lui hết tuỳ tùng, đi theo phía sau Hoàng đế, đến gần Thiên Điện đang toả sáng nến kia.
Mắt của thị vệ canh cửa thấy áo bào vàng óng, biết là Hoàng đế đang muốn mở miệng hành lễ, Tả Hoài đi lên phía trước ngăn cản lại.
Lã Mông mặt không chút biến sắc mà tới gần cửa, chỉ thấy Hoàng tôn ngồi đoa chính ở trước án thư, tay cầm cuốn sách đang xem.
Tả Hoài cũng tới gần rồi nhìn, thấy tình cảnh này cũng yên lặng mà cả kinh, thấp giọng nói: “Hoàng tôn làm sao muộn như vậy vẫn chưa đi nghỉ ngơi?”
Vừa vặn lúc này, một thái giám già nua trong tay bưng một chung trà đối với Hoàng tôn mà khuyên bảo: “Điện Hạ, đêm đã thật khuya, nên sớm nghỉ ngơi.” Hắn tiếng nói lanh lảnh, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể đưa vào trong tai hai người đứng ở cửa.
Hoàng tôn nghe vậy, nhàn nhạt ngáp một cái, lắc đầu nói: “Không được, ngày mai Thái Phó muốn giảng những bài văn này.” Hắn thần thái xem ra vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn như cũ gắng gượng không muốn đi ngủ.
Lã Mông hơi trầm tư, vuốt chòm râu. Tả Hoài thấy thế, thăm dì hỏi: “Ngài Có muốn hay không để nô tài đi khuyên nhủ Hoàng tôn?”
Lã Mông không nói gì, giơ tay ngăn cản hắn, liếc nhìn một chút, rồi xoay người rời đi.
Tả Hoài đuổi theo bước chân hắn, Lã Mông đột nhiên nói: “Trẫm làm sao lại cảm thấy trên người của hắn có mấy phần giống Thái Tử ngày xưa?”
Tả Hoài nghe thấy vậy, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng là đang nhớ nhung Thái Tử?”
Chờ hai người đi xa, người thái giám khuyên nhủ Hoàng tôn kia thu hồi tầm mắt, bảo Hoàng tôn đi nghỉ ngơi, hắn nhìn trên người Hoàng tôn mặc y phục được sửa của Thái Tử khi còn sống mà chế thành áo choàng.
Phò Mã dặn bọn họ làm như thế, không biết là có tác dụng hay không.
Bên trong Thư Các, trên ô giá được đặt từng cuốn sách, huân hương được đốt mờ mịt, kỳ ảo yên tĩnh.
Tuyên Thành nghiêng đầu lặng lẽ mà liếc người đang đứng cách đó không xa. Trong tay người kia đang cầm một cuốn tịch, cau mày, cũng không biết là đang nhìn cái gì, bộ dáng hết sức chăm chú.
Nàng ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn đối phương không có phản ứng, tâm tư hơi động, làm bộ như vô ý di chuyển tới gần. đi tới phía sau Thư Điện Hợp. chuẩn bị từ phía sau đánh lén doạ đối phương giật mình.
Thư Điện Hợp đâm thủng kế hoạch đùa cợt của Tuyên Thành nói: “Công chúa, đây là Thư Các của phụ hoàng, không thể làm xằng làm bậy.”
Bị tóm gọn, Tuyên Thành biết vậy nên vô vị, thầm oán, tại sao không thể làm xằng, làm bậy? coi như nàng đem đuốc tới làm một mồi lửa đốt sạch nơi này, phụ hoàng cũng không trách cứ nàng nửa câu.
Nàng cướp lấy sách trên tay của Thư Điện Hợp, nhét lung tung vào giá sách, sau đó nhón chân lên, ôm lấy cổ của Thư Điện Hợp, cả người kém treo trên người Thư Điện Hợp, nói: “Bản cung rất tẻ nhạt, những sách này có gì là thú vị, ngươi cũng không nên nhìn.”
Ý nàng nói chính là muốn Phò Mã bồi mình.
Cũng không biết vì sao Phụ hoàng đột nhiên đem người này tới đây làm gì, các nàng đợi cả nửa ngày, cũng chưa gặp được phụ hoàng.
Nguyên bản là Phụ Hoàng triệu Thư Điện Hợp tới gặp hắn, nhưng nàng cũng muốn vào cung xem Tiểu hoàng tôn, thế là hai người cùng nhau vào cung.
Thư Điện Hợp liếc mắt nhìn cửa của Thư Các, lần thứ hai bất đắc dĩ nói: “ Đây là Thư Các của phụ Hoàng không thể làm xằng bậy.” ý của Thư Điện Hợp không thể làm bậy lại khác ý của Tuyên Thành, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, nếu nhìn thấy bọn họ có cử chỉ thân mật chính là thật *bất nhã.
*Cách đối xử, nói năng) Không, có phần
Tuyên Thành nghe ra giữa hai người đang có ý khác nhau, quan sát tỷ mỉ ánh mắt của đối phương, nàng có chút xấu hổ nói: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Hai người đang ở trong Tàng Thư Các của Phụ hoàng ở đây cất giấu vô số bí tịch, ngoại trừ Phụ hoàng thì không có ai giám tuỳ tiện mà bước vào đây.
Giá sách bốc lên mùi lâu năm, bên trong Thư Các chỉ có hai người bọn họ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy âm thanh, bầu không khí trở nên rất ám muội.
Tuyên Thành mím môi không kìm lòng được muốn dán sát vào Thư Điện Hợp, thế là ngẩng đầu lên dán người vào.
Ánh mắt Thư Điện Hợp lưu chuyển cũng không né tránh, chỉ là kìm nén trấn định mà nói: “Nơi này không thể.”
Tuyên Thành gần kề bờ môi, hơi thở như có như không đụng vào môi Thư Điện Hợp nói: “Nơi nào không thể?”, buộc người trước mắt buông xuống rụt rè, cứng nhắc.
Thư Điện Hợp đang muốn nói điều gì, lại bị nàng kéo đầu xuống, môi cùng môi dán vào nhau. Ôn nhu cùng ngọt ngào dây dưa, không khỏi trong lòng hai người đều say mê trong đó.
Lã Mông xử lý xong chính sự, nhớ tới Thư Điện Hợp bị mình gọi tới, liền phái Tả Hoài đi gọi người lại đây yết kiến.
Tả Hoài tiến vào Tàng Thư Các, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng, liền vội cúi đầu lui ra ngoài, suýt chút nữa liền đụng phải Lã Mông, chẳng hiểu sao lại tới.
Lã Mông lườm hắn một cái, Tả Hoài liền xin lỗi, sau đó thì thầm thông báo vài câu về sự việc bên trong thư các với Lã Mông.
Lã Mông nghe thấy mặt trầm tư, để Tả Hoài đứng yên tại chỗ, chính mình chắp tay sau lưng không một tiếng động đi vào.
Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên ngừng lại bởi vì phát hiện mặt sau của tình tiết viết quá hỗn loạn cùng thô.
Chính mình đọc cũng không nhìn nổi, vì lẽ đó đã xoá hơn mười mấy chương, hơn sáu vạn chữ, một lần nữa logic, viết đại cương. Mặt sau lại thấy càng viết càng thấy không ổn, chỉ đành viết một chương, tính một chương.
( viết văn tốt rồi, phát hiện tóc ngày càng ít, trọc cả đầu.)
Editor: cảm ơn chất xám của Tác Giả đã viết truyện cho độc giả đọc, cũng cảm ơn bản QT của bạn KS1999, hihi, cuối cùng Cảm ơn các độc giả đã đọc truyện mình Edit
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.