Tu Tẫn Hoan

Chương 129: Người tuyết trong hộp gỗ

Dịch Lâm An

14/06/2024

Trên mặt Cửu vương vẫn như cũ giữ nụ cười, không nhanh không chậm mà nói: “Hết thảy mọi việc đều là theo tâm ý của Phụ hoàng, người làm con như ta, với quốc sư, sao giám tự chủ trương.”

Cho hắn thể diện mà hắn lại không cần. Tuyên Thành thấp giọng nói bậy một câu, đè xuống tức giận, giọng nói lạnh như băng: “Cửu hoàng huynh đừng nghĩ, những việc mình làm sau lưng kia, không có ai biết.”

Nói tới việc hắn hướng về phụ hoàng đề cử tên quốc sư kia, đã không còn chút tình nghĩa người thân gì rồi, bây giờ nàng gọi hắn một câu hoàng huynh đã là quá khách khí rồi.

“Hoàng muội đây là có ý gì? Hoành huynh đây nghe không hiểu.” cửu vương cau mày lại. áo bào trên người bị gió thổi bay phấp phới.

Tuyên Thành cười nhạo nói: “A, Cửu hoàng huynh thông minh như vậy, không hiểu sao? Bản cung khuyên ngươi mau mau thu tay lại, không cần mắc thêm lỗi lầm nữa.” tâm trạng nàng nóng nảy thiếu kiên nhẫn tới cực điểm. chỉ cảm thấy cùng cái người đáng ghét này ở chung một khắc, đều là lãng phí thời gian của nàng.

Ngay lúc trực tiếp đi qua người cửu vương rời khỏi, cửu vương đột nhiên không hiểu sao mà nói rằng: “Hoàng muội thật sự hiểu rõ tất cả về người bên gối sao?”

Tuyên Thành nghe xong những lời này cảm thấy rất kì quái, không hiểu vì sao đối phương lại nhắc tới Thư Điện Hợp, lông mày nhăn lại, cảnh cáo mà nói: “Bất kể hắn như thế nào đều là Phò Mã của Bản Cung, cửu hoàng huynh tốt nhất nên cách xa hắn một chút.” Nàng cũng không muốn nói nhiều, nàng cũng sẽ không để cho đối phương động tới một sợi tóc của Thư Điện Hợp.

Cửu vương nghe thấy vậy khẽ cười một tiếng, tựa như đối với lời nói của Tuyên Thành không phản đối.

Sau khi Tuyên Thành rời đi, hắn mới xoay người lại, trong mắt loé ra tia xem thường, quả thật là nghé con mới sinh không sợ cọp a, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ cho nàng biết hai chữ hối hận viết như thế nào.

Phùng chính mang theo một thân y phục màu lam đến Phò mã phủ làm khách, nhìn thấy Thư Điện Hợp câu đầu tiên chính là thần bí mà nói: “Ngươi đoán xem ta mang tới cái gì cho ngươi?”

Thư Điện Hợp nhìn hắn đem cái rổ đặt ở trên mặt bàn, có vẻ khá nặng, hơi cân nhắc một chút, nghi ngờ nói: “Con cua?”

“Ngươi làm sao đoán được?” lúc này ngược lại làm Phùng Chính kinh ngạc, nàng động thủ mở ra cái nắp hướng về bên trong nhìn, quả nhiên là con cua được buộc lại, còn tươi sống.

Nàng lắc đầu cười một cái, ung dung thong thả đáp: “Tết đoan ngọ đã qua lâu, trung thu còn chưa tới, nếu như không phải có gì tốt, cũng không đáng ngươi chạy tới nơi này một chuyến. với thời tiết này, bên ngoài không phải đang thịnh hành ăn cua thì chính là quả hồng. ngươi vừa bước vào mang theo một mùi tanh nồng, ngoại trừ cua thì là cái gì?”

Phùng Chính nổi lên lòng tôn kính đối với Thư Điện Hợp mà bội phục không ngớt, giờ lên ngón tay cái nói: “Vẫn là Thư huynh lợi hại.”

Thư Điện Hợp đối với việc hắn thổi phồng mình cũng không phản đối, hoán người làm tiến vào thư phòng, để hắn đem cua đi xuống.

“Đây là ở quý phủ nông thôn trang viên, năm nay đưa tới.” Phùng Chính làm ra vẻ uống rượu nói: “Thịt cua này đem đi hấp, lại uống cùng rượu, xua đi cái lạnh. Nghĩ thôi cũng đã tuyệt vời a.”

Thư Điện Hợp cũng không nhàn nhã như hắn, đáp lại một hai câu, liền ngồi trở lại án thư xem công văn, nãy còn đang xem dở.

Phùng chính thu tay về, hướng phía cửa nhìn, hẳn là hạ nhân cũng sẽ không lập tức trở về, hắn đè công văn trên tay Thư Điện Hợp, đè thấp âm thanh nói: “Việc hoàng thượng lập Trữ...”

Bây giờ trên triều bởi vì việc lập trữ, mà sôi sùng sục lên, hắn không lưu ý cũng khó. Triều thần nay thì thấy ngũ vương được, mai thì lại cảm thấy Cửu vương tốt hơn một bậc. loạn hết cả lên. Lại không thể nào thuyết phục được Hoàng thượng quyết định, cho nên hắn muốn hỏi Thư Điện Hợp nên làm sao, hoặc cho rằng ai sẽ là người cuối cùng thắng.

Thư Điện Hợp nghe thấy vậy, dừng lại động tác. Bây giờ không giống xưa, thân thế của nàng đã sáng tỏ, nghe thấy hai chữ Hoàng thượng thì trong lòng liền một trận khó chịu giống như mụn nhọt, không ngứa cũng không đau, chỉ cảm thấy lúng túng, mâu thuẫn.



Sau đó nàng bình tĩnh lại, lời nói không mang theo cảm tình: “Hoàng thượng tự có dự định của chính mình, chúng ta là thần tử, không thể can thiệp.”

Câu trả lời này rất giống phụ thân của mình, Phùng Chính rõ ràng biết bọn họ đây là không muốn liên luỵ vào việc tranh Trữ. Hắn cũng chỉ là hiếu kỳ một hồi, không có ý định đào sâu hơn, thế là nhẹ nhàng thả xuống đề tài này.

Hắn cảm thấy Thư Điện Hợp có vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi: “Gần đây Lễ Bộ công việc bề bộn sao, để ngươi cực khổ như thế.”

Thư Điện Hợp lại dừng lại bút, nhìn công việc chưa hoàn thành, lắc đầu một cái: “Không phải.” nàng thở dài một hơi, ý vị thâm trường nói: “ *Bách tính hà cô?”

*Bách tính hà cô: vì bách tính mà suy nghĩ

Lã Mông đối với nàng có thù diệt tộc, về tình về lý nàng đều nên báo thù, dựa vào địa vị cùng thân phận của mình bây giờ, nếu không để ý Tuyên Thành, muốn giết hắn cũng không phải chuyện khó, thế nhưng nàng cũng không phải người như thế, không quang minh chính đại mà hành sự lỗ mãng.

Lã Mông cũng không phải là một người bình thường, thiên hạ bách tính này đều là một tay hắn quản, hơn nữa nếu hắn chết rồi, cửu vương, ngũ vương bất kể là ai lên, bách tính đều khổ.

Nàng vì bách tính mà suy nghĩ.

Hơn nữa nếu làm vậy, Tuyên Thành sẽ rơi vào trong nguy hiểm.

Nàng nghĩ tới đoạn ân oán này cùng Lã Mông, trừ khi Thái Tử phục sinh, hoặc có một người có thể quét sạch thế lực đằng sau Cửu Vương cùng ngũ vương, sau đó thay thế được vị trí của Lã Mông, nàng mới xuống tay với hắn được.

Phùng Chính cho rằng Thư Điện Hợp đang phiền não về việc của đế vương, thâm trầm mà nhìn Thư Điện Hợp một cái, lại nhìn hai tay trống không của mình, đáng tiếc hắn không có năng lực, không có cách nào vì Thư Điện Hợp mà chia sẽ một vài sự vụ.

Nhớ tới quỳnh lâm yến năm nào, sau khi hai người ngồi trên xe ngựa, ý chí chiến đấu sôi sục, xin thề làm ra một phen công lao, nhưng hiện tại nhìn lại, giống như uổng phí thời gian, chính hắn cũng phải cảm thán một câu, tạo hoá thật đúng là trêu người.

Hắn có ý tốt muốn khuyên Thư Điện Hợp: “Ta biết là ngươi lo nước thương dân, thế nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi. Miễn cho việc chưa xuất sư, thân đã chết trước..” nói tới một nửa, lại cảm giác miệng mình xui xẻo, hắn yên lặng mà ngậm miệng lại.

Thư Điện Hợp không tỏ rõ ý kiến, Phùng Chính gãi thái dương do dự muốn nói, kỳ thực hắn hôm nay ngoài việc đưa cua ra, còn có một việc quan trọng muốn nhờ Thư Điện Hợp hỗ trợ, nhưng thấy Thư Điện Hợp bận rộn như thế, làm hắn không biết có nên hay không đem chuyện của mình nói ra cho đối phương nghe.

Thư Điện Hợp phát hiện hắn đột nhiên yên lặng, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn phát hiện vẻ mặt Phùng Chính đang xoắn suýt, hỏi: “Ngươi là có chuyện gì muốn nói cùng với ta?”

Nàng vừa hỏi, Phùng Chính nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thuận thế nói rằng: “Xác thực có....” Tiến vài bước gần Thư Điện Hợp nhỏ giọng nói với nàng.

Thư Điện Hợp sau khi nghe xong, không thể tưởng tượng nổi mà đánh giá hắn trên dưới một lần, xác định nói: “Ngươi quả thực phải làm như vậy?”

Phùng Chính nghĩa chẳng từ nan gật gù.

Thư Điện Hợp sau khi kinh ngạc một trận, cái gì cũng không nói, đồng ý.

Phùng Chính sau khi cáo từ, ánh mắt Thư Điện Hợp nhìn một hộp gỗ tử đàn ở bên cạnh án thư.

Nàng do dự một lúc, thả tay công văn vừa cầm lên, đem hộp gỗ đặt trước mặt mình.



Trong hộp cũng không có gì quý trọng, cũng không có khoá lại, nhưng nàng từ khi bỏ món đồ kia vào cũng chưa từng mở ra.

Đó là một đồ vật không giữ được nguyên vẹn, nàng vẫn dối người gạt mình, coi như đem thứ kia để vào, chỉ cần không mở nắp hộp ra, thứ kia sẽ tồn tại mãi.

Thư Điện Hợp nghĩ một chút, vẫn là mở hộp ra, trong hộp trống rỗng chỉ có hai viên đậu đen, cùng hai cành cây khô héo cùng một đoạn nhìn không ra là cà rốt nữa.

Thư Điện Hợp lấy ra cành cây, trong con ngươi hiện ra dáng dấp của một người tuyết, là món quà đầu tiên mà Công chúa đưa cho nàng.

Nàng vô cùng yêu thích phần lễ vật này, nghĩ rằng đem nó bảo tồn bên cạnh mình, nhưng dùng các biện pháp. Vẫn không cách nào ngăn được nó tan ra theo thời tiết nóng bức, nàng liền đem nó bỏ vào trong hộp này khi nó còn tồn tại.

Thư Điện Hợp khoé miệng hiện lên một nụ cười khổ, vẫn không thể nào lưu lại a.

Nàng không phải là người xử trí theo cảm tính, Lã Mông là Lã Mông mà Tuyên Thành là Tuyên Thành, Lã Mông làm ra việc diệt tộc với nàng, cũng không thể để Tuyên Thành thay hắn gánh chịu, nhưng mà, Lã Mông là phụ thân của Tuyên Thành, bất luận nàng làm thế nào cũng không chặt đứt được máu mủ chảy trong người của hai người, nàng muốn vì phụ mẫu, vì tộc nhân của mình báo thù, muốn Lã Mông nợ máu trả bằng máu, Nếu Tuyên Thành biết được việc này, sẽ cho phép mình làm như thế sao?

Trên đời này liền có biện pháp song toàn sao? Không phụ như lai, không phụ nàng.

Cạch một tiếng, Thư Điện Hợp đem nắp hộp đóng lại, tâm tư ngổn ngang gác sang một bên, xoa xoa thái dương đau đớn, tiếp tục xử lý sự vụ.

Càng tới gần mùa đông, trời càng mau tối, đang còn lúc hoàng hôn, bây giờ chưa tới giờ tuất, trời đã tối đen, mờ nhạt có ánh nến chiếu, sao trên trời cũng bắt đầu xuất hiện.

Thư Điện Hợp đi tới công chúa phủ, Tuyên Thành giống như là đã đợi nàng hồi lâu, vừa thấy nàng ngữ khí không thể phỏng đoán nói: “'?”

Thư Điện Hợp yên lặng mà tới bên người Tuyên Thành ngồi xuống, ngẩn ngơ một lúc mới trở lại trạng thái như cũ, từ trong tay Miên nhi tiếp nhân nước trà nói: “Hôm nay là *tết trung nguyên, Công chúa một người ngủ không sợ sao?”

*rằm tháng7 cô hồn

Trên mặt Tuyên Thành không hề che giấu mà viết “Mau tới hống ta.” Bốn chữ lớn. vừa nghe lời này của Thư Điện Hợp, lông mày không tự chủ được nhăn lại. nếu như Thư Điện Hợp không nhắc nhở, nàng cũng quên hôm nay tết trung nguyên.

Tết trung nguyên, quỷ môn quan mở ra, bách quỷ dạ hành, cẩn thận ngãm lạ vẫn có điểm đáng sợ.

Chờ chút... nàng đột nhiên phản ứng lại, nàng không phải là muốn nghe cái này a.

Ngẩng đầu nhìn lên cái người không biết lời ngon tiếng ngọt kia, hắn cái gì cũng đều không nói được lời gì tốt đẹp a, nàng chua trong lòng cũng không cần bộ mặt nói: “Ta có Miên nhi bồi a!” có lúc nàng nghĩ đối phương há mồm nói gì đó chính là để chọc nàng sinh khí a.

Thư Điện Hợp ho nhẹ một tiếng, cố ý nói rằng: “Vậy thần trước hết cáo từ.”

“Ai, ai, ai.” Tuyên Thành liền vội kéo tay Thư Điện Hợp, vô cùng lo lắng mà nói: “Ai cho phép ngươi rời đi a? buổi tối bồi Bản cung thả hoa đăng, Bản cung cho phép ngươi lưu lại bồi ta.” Rõ ràng là nhất thời bịa ra lý do, nhưng lại nói một cách lưu loát.

Thư Điện Hợp cong khoé môi, xoay người trở về, tay nắm lấy tay Tuyên Thành, Tuyên Thành phát hiện tay Thư Điện Hợp có chỗ không đúng hỏi: “Tay vì sao bị thương?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Tẫn Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook