Chương 124: *tá thi hoàn hồn
Dịch Lâm An
14/06/2024
Kế “Tá thi hoàn hồn” nghĩa là mượn xác để hồn. về. – Ý kế này chỉ rằng: Sau khi đã thất bại, buộc phải. lợi dụng một lực lượng nào đó để khởi lên thi hành.
Ở một bên khác, Đức Phi được Lã Mông chấp thuận tới thăm nhi tử của mình, mẹ con hai người vừa thấy mặt nhau, liền không nhịn được mà ôm chầm lấy nhau.
“Mẫu Phi...” Bát Vương bị dằn vặt một hồi, nhìn càng thêm tiều tuỵ, hai mắt trở nên hoảng sợ, hắn cầm lấy cổ tay của Đức Phi chặt không buông: “Có nguồi muốn mưu hại ta! Nhanh cứu ta ra ngoài! Ta không muốn ở nơi này nữa!”
Đức Phi quá rõ con trai mình đã trải qua chuyện gì, rưng rưng vỗ về lưng của Bát vương, ôn nhu động viên nói: “Không sao rồi, không sao rồi, may là có Phò Mã, hắn cứu ngươi một mạng.”
Bát vương đối với việc ai cứu mình cũng không có quan tâm, hắn một mực cầu xin mẫu thân muốn đi ra ngoài, e sợ chính mình không được ra ngoài nữa, với sợ người đằng sau việc hạ độc kia, lại lần nữa tới giết mình.
Nếu như trước lúc bị giam lại, hắn còn một tia chờ mong mình có thể nghịch thế mà trở mình, nhưng bây giờ sau nhiều chuyện xảy ra hắn triệt để thông suốt, chỉ bằng năng lực cùng tầm nhìn của mình là đánh không lại những huynh đệ lòng lang dạ sói kia, chính mình như cá nằm trên thớt chờ người thịt, hắn bây giờ chỉ muốn cách xa hoàng cung này, càng xa càng tốt.
Đức Phi nhìn con trai mình tinh thần hoảng loạn vì sợ, trong lòng đau nhói, liên thanh đáp ứng: “Được, được, được, Mẫu phi đi gặp phụ hoàng, xin hắn thả ngươi.”
Bát vương giống như là nắm được một nhánh cỏ cứu mạng, kích động mà nhìn mẫu thân mình hỏi: “Có thật hay không?”
Đức Phi cẩn thận mà quan sát bên cạnh, không có ai khác, sau đó gật gù.
Bát vương đối với mẫu thân mình xưa nay chưa từng nghi ngờ gì, sau khi nhận được cái xác nhận, trong lòng hắn mới lại có hi vọng.
Xác nhận nhi tử đã ổn định lại tinh thần, Đức phi đi ra khỏi điện, phúc thân một cái với Tả Hoài, nhỏ giọng mà cầu nói: “Xin Tả tổng quản dàn xếp một hồi, mang Bản cung tới gặp mặt Hoàng thượng.” Nếu như là lúc trước, làm gì có chuyện Đức phi sẽ khách khí với Tả Hoài như thế.
Tả Hoài thụ sủng nhược kinh, vội vã đem nàng mời lên, nghe được nàng muốn đi gặp Hoàng thượng, hắn lộ vẻ mặt khó xử nói: “Nô tài không giám làm như thế...” hoàng thượng chỉ lệnh hắn đem người tới gặp mặt Bát Vương, sau đó đem người đuổi về lãnh cung, không có chỉ, hắn cũng không giám làm trái lệnh.
“Xem như bộ mặt ngày xưa của Bản cung, coi như Bản cung cầu tổng quản!” Đức phi hôm nay nhất định phải nhìn thấy Lã Mông, dù bay giờ có phải quỳ xuống cầu xin Tả Hoài.
“Ôi,ÔI.” Tả Hoài đỡ lấy Đức Phi: “Quý phi tội gì phải làm thế chứ?”
“Bản cung chỉ muốn gặp Hoàng Thượng, việc Bát vương trúng độc có rất nhiều điểm kì lạ, Bản cung muốn xin hoàng thượng phái người điều tra rõ ràng, không thể để cho Hoàng thượng vẫn hiểu lầm Bát vương. Hơn nữa Bát vương là một người sống sờ sờ, bị vứt bỏ ở đây. Tả tổng quản chẳng lẽ không cảm thấy đáng thương hay sao?”
Đức Phi vận dụng hết tình cảm, muốn nhờ để Tả Hoài không thể nói gì được.
Hắn do dự nói: “Chuyện này...”
Đức Phi thấy thế dùng khăn tay lau nước mắt nói: “Bản cung chỉ có mình Bát vương là con, nếu như Bát vương xảy ra chuyện gì, Bản cung đời này cũng không còn hi vọng gì nữa.”
“Tả tổng quản mang Bản cung đi thông báo với Hoàng thượng một tiếng, nếu hoàng thượng cho phép. Liền để Bản cung vào gặp vua, nếu là không đồng ý, Bản cung liền cam tâm tình nguyện mà từ bỏ.” nàng lại nói ra biện phá để Tả hoài cũng thấy không khó dễ, và cũng có cơ hội gặp Lã Mông.
Tả Hoài nghĩ tới nàng đang rất khó khăn khổ sở. vì nhi tử của mình, nên nhẹ dạ đáp ứng.
Hắn mang theo Đức Phi tới trước Thái Vũ Điện, để Đức phi chờ ở của chính mình đi vào thông báo một tiếng, không lâu sau đó, hắn liền đi ra, đối với Đức Phi vẻ mặt tươi cười nói: “Hoàng thượng chuẩn nương nương vào điện.”
Đức Phi không thể chờ được nữa nhanh bước vào trong, vừa vặn đụng phải Lã Mông đang thả xuống tấu chương, nhìn nàng hỏi: “Trị nhi không sao rồi?”
Đức phi nghe được trong xưng hô của hắn như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ổn định tinh thần, gật đầu nói: “Hẳn là không sao rồi.”
“Vậy ngươi tới làm cái gì?” Lã Mông từ trên cao liếc mắt nhìn xuống, Hôm nay Đức Phi mặc y phục nhạt, búi tóc cũng rỗng, xưa nay hắn đều nhìn thấy nàng y phục trang sức lộng lẫy, bây giờ có chút không qen mắt.
Đức Phi quỳ xuống dập đầu nói: “Thần thiếp muốn cầu Hoàng thượng, phái người điều tra việc Trị nhi bị hạ độc, trả lại trong sạch cho Trị nhi.”
Lã Mông đã đem việc này ở trong lòng bỏ qua, lúc này lại bị đề cập tới một lần nữa, không khỏi tức giận nói: “Ngươi chê là mặt mũi của trẫm chưa mất hết sao?”
“Tuyệt đối không phải như vậy!” đối mặt với Lã Mông bất cứ khi nào cũng có thể toát ra lửa, Đức phi cũng không có nữa điểm sợ hãi, mà nói: “Trị nhi vô cớ ở trong hậu cung bị người khác hạ độc, hoàng thượng chẳng nhẽ không cảm thấy khả nghi sao?”
Âm thanh của Phò Mã vang vọng bên tai Đức phi “Nếu Bát vương đúng là vô tội, phụ hoàng đối với chuyện này nhất định sẽ nghi ngờ có người sau lưng làm, hắn mới phái người đi điều tra chuyện này. Mà nương nương đã chưởng quản hậu cung hơn mười năm, nói vậy muốn thay Bát vương thoát tội, hẳn là dễ như trở bàn tay chứ?”
Ngày ấy được Phò Mã đả thông suy nghĩ, trong lòng nàng sớm nghĩ ra biện pháp làm gì để con trai thoát tội. trước mắt là Phò Mã châm lửa đốt củi lên trước dấy lên lòng nghi ngờ của Lã Mông, nàng vì con trai tranh thủ một chút hi vọng sống.
Nói tới việc trúng độc, Trị nhi thật sự là đã trúng độc, mí mắt Lã Mông giật giật, qua loa nói: “Việc Trị nhi trúng độc, trẫm đã phái người đi điều tra, ít ngày nữa sẽ có kết quả, sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
“Trị nhi phẩm tính ôn hoà, luôn cùng người trong cung không thù không oán. Nếu không phải là người khác coi hắn là cái đinh ở trong mắt, thì ai sẽ xuống tay với hắn.”
“Nói không chắc Trị nhi bị hãm hại, cùng với việc hắn bị trúng độc là cùng một người sau lưng tính kế, mục đích chính là muốn loại bỏ Trị nhi?” Đức Phi một mực chắc chắn nói: “Trị nhi không phải là người bình thường, hắn là con của hoàng đế, người giật dây sau lưng lại lớn mật như thế, rõ ràng là không để Hoàng thượng vào trong mắt. đối phương mưu đồ vị trí Đông cung, thần thiếp không nghĩ được lý do nào khác.”
Những câu nói của Phò Mã nàng không tiện nói ra, nhưng nàng cũng không kiêng dè chút nào bởi vì hiện tại ngoại trừ cứu được nhi tử, cái gì cũng không còn quan trọng, vì lẽ đó không sợ gì cả.
Đức phi liên tiếp đưa ra nghi vấn, chuẩn xác đánh vào suy nghĩ của Lã Mông.
Thấy sắc mặt Lã Mông đen tối không rõ, nàng cũng không giám quá bức, hết sức ôn nhu nói: “Thần thiếp chỉ là một hậu cung, không giám phỏng đoán ý nghĩ của hoàng thượng, thế nhưng thần thiếp chỉ có Trị nhi là hài tử, hắn là hết thảy của thần thiếp. người hãm hại hắn lòng lang dạ sói, thần thiếp sợ đối phương muốn dồn Trị nhi vào chỗ chết, không đợi được Hoàng thượng điều tra rõ ràng, lần nữa lại ra tay với Trị nhi.”
“Trẫm sẽ phái thị vệ canh chừng hắn chặt chẽ.” Lã Mông cau mày, không nhịn được nói.
Đức phi nghe Lã Mông bảo đảm, tựa hồ có chút yên tâm, thăm dò hỏi: “Sau khi tra rõ kết quả, Hoàng thượng muốn xử lý Trị nhi thế nào?”
Lã Mông mấy ngày nay bị nhiều việc quấy nhiễu, cũng không trả lời được, chỉ cảm thấy phiền lòng, nói: “Sau khi tra rõ lại tính tiếp.”
Đức Phi thấy Lã Mông tính khí hoà hoãn, lùi một bước, tiến hai bước nói: “Thần thiếp làm bạn cùng Hoàng thượng hơn mười năm, vô tài vô đức may mắn được Hoàng Thượng để ý tới, thay Hoàng Hậu chưởng quản phượng ấn, quản lý hậu cung, từ trước tới nay chưa từng làm ra việc gì sai sót, tuy không có công lao cũng có khổ lao. Thần thiếp không cầu Trị nhi Tài năng xuất chúng vì Hoàng thượng mà phân ưu giải nạn, thần thiếp chỉ cầu hắn có thể bình an, đời này với thiếp đã là đủ rồi.” nói rồi rưng rưng khóc.
Lã Mông thấy dáng dấp khổ sở của Đức Phi, trong lòng không thể bình tĩnh, hắn cùng nàng nhiều năm như vậy, quay đầu nghĩ lại cũng có chút tình cảm, hai việc vừa xảy ra kia xác thực rất có nhiều điểm khả nghi, lại nhớ tới những lời Thư Điện Hợp nói.
Nếu như chính mình hiện tại một mực áp chế xuống, sau lưng cả đống người sẽ làm loạn, sẽ coi mình ngu ngốc vô năng, càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
Lã Mông suy nghĩ lại, quyết định triệt để điều tra một lần.
Đức Phi lần thứ hai cầu xin cho Bát vương, hắn trong lòng cũng có chút động, ngữ khí trì hoãn nói: “Được rồi, được rồi, nếu ngươi nói Trị nhi oan, trẫm liền phái người tra ra, kết quả thế nào....”
Lã Mông nghiêm mặt: “Hắn nếu như thật sự vô tội, Trẫm thả hắn về đất phong làm một Hoàng tử yên phận. nếu như Xác thực hắn có liên quan tới việc này, tội kia tăng thêm một bậc, nghiêm trị không tha!”
Hắn đối với việc Bát vương cùng phi tần của mình giao hoan trên giường, chuyện này không thể không truy cứu, đây là bộ mặt của hắn, mà hiện tại Đức phi tới cầu, trong lòng hắn lay động, quyết tra ra, đều là hợp tình hợp lý, các đại thần cũng không dám bàn luận sau lưng.
Đức Phi chính là đang chờ câu này, như được đại xá, sau khi hồi lãnh cung, sắp xếp thị nữ đi tìm một người nói “Mắt thấy Bát vương bị người ta hãm hại, đi nhầm cung của Lệ phi.” ứng lấy việc Lã Mông phái người điều tra.
Sự tình đến nước này, nàng không thể không khâm phục chiêu:Tá thi hoàn hồn này của Phò mã. Lấy một người hi sinh, đổi Trị nhi tự do.
Rất nhanh tin tức được truyền tới phủ của Cửu Vương, nghe nói việc Bát vương cưỡng hiếp phi tần lần nữa được điều tra.
Hiếm thấy hắn lộ ra tâm tình, tại chỗ tức giận mà đập vỡ miếng ngọc như ý. Nguyên bản là hắn chỉ muốn gạt Bát vương ra khỏi cục diện, không nghĩ tới mình nhân từ, không hạ tử thủ, đối phương còn đem mình phản lại như thế.
Đức Phi bị giam cầm tại lãnh cung, đã vượt xa việc cứu nhi tử của mình, chuyện này không liên quan tới bà ta, hắn cầm một đoạn ngọc vỡ vứt qua một bên, mặt lạnh lùng hỏi: “Ngũ vương bên kia có động tĩnh gì không?” để phụ hoàng dấy lên nghi hoặc việc của Bát vương, việc ngu xuẩn này không phải Ngũ ca hắn làm, còn ai vào đây?
Tiểu đạo sĩ phụ trách thu thập tin tức khắp nơi, lúc này đứng ra trả lời: “Không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến kì lạ.”
Cửu vương nghe vậy, trong bụng tràn đầy ngờ vữ. kỳ quái, lấy tính tình của Ngũ ca sẽ không thể yên tĩnh như thế, huống hồ hắn còn lén lút mang quân vào kinh thành.
Vốn định dùng tiên đoán của Quốc Sư về Tây Bắc, một mũi tên xuyên hai con chim, đem hắn bức đến, ngày thường hắn dễ nổi nóng tức giận, lần này lại đặc biệt yên tĩnh, lẽ nào bên cạnh hắn có người lặng lẽ ra chiêu, hay hắn giấu tài, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?
Cửu vương vừa vặn phỏng đoán, tiểu đạo sĩ nhìn ba vị phá quan, há miệng mốn nói có hay không đem vị Bát vương này lùi lại.
Cửu vương dư quang liếc vẻ mặt hắn, nhìn thấu ý đồ của hắn nói: “Không cần động.”
Bát vương coi như tránh được một kiếp, cũng dĩ nhiên là thua. Phụ hoàng sẽ không để cho một người mang danh cưỡng hiếp phi tử trở thành Thái tử, sẽ cho hắn cút về đất phong, vị trí kia cũng đừng hòng mơ tới, cũng không ngáng đường mình.
“Cửu lang dự định làm sao tránh được hiềm nghi này?” tiểu đạo sĩ hỏi hắn. chính là liên quan tới việc trúng độc của Bát vương, Hoàng đế hoài nghi hung thủ phía sau.
“Sắp xếp ám sát đi.” Hắn nối rồi liếc vị trí trống của vị phán quan còn lại.
Hắn làm việc từ trước tới giờ luôn luôn sạch sẽ, vì lẽ đó không lo lắng quá việc của Bát vương với phi tần, phụ hoàng có thể tra ra cái gì, cũng sẽ không tra ra hắn.
Mặt khác hắn cũng phái người ngày đêm giám thị hành động của Ngũ vương, bất kì có dị thường nào hán đều có thể nắm trong lòng bàn tay, muốn hạ gục đối phương là chuyện bình thường.
Tác Giả có lời muốn nói:
Tuyên Thành: “Đời này ta có thể nhìn thấy ngươi mặc nữ trang một lần?”
Thư Điện Hợp: “ Người đoán xem?”
Tuyên Thành: “Ngươi đoán xem tiếp theo ta có nên hay không đánh nổ đầu chó của ngươi?”
Ở một bên khác, Đức Phi được Lã Mông chấp thuận tới thăm nhi tử của mình, mẹ con hai người vừa thấy mặt nhau, liền không nhịn được mà ôm chầm lấy nhau.
“Mẫu Phi...” Bát Vương bị dằn vặt một hồi, nhìn càng thêm tiều tuỵ, hai mắt trở nên hoảng sợ, hắn cầm lấy cổ tay của Đức Phi chặt không buông: “Có nguồi muốn mưu hại ta! Nhanh cứu ta ra ngoài! Ta không muốn ở nơi này nữa!”
Đức Phi quá rõ con trai mình đã trải qua chuyện gì, rưng rưng vỗ về lưng của Bát vương, ôn nhu động viên nói: “Không sao rồi, không sao rồi, may là có Phò Mã, hắn cứu ngươi một mạng.”
Bát vương đối với việc ai cứu mình cũng không có quan tâm, hắn một mực cầu xin mẫu thân muốn đi ra ngoài, e sợ chính mình không được ra ngoài nữa, với sợ người đằng sau việc hạ độc kia, lại lần nữa tới giết mình.
Nếu như trước lúc bị giam lại, hắn còn một tia chờ mong mình có thể nghịch thế mà trở mình, nhưng bây giờ sau nhiều chuyện xảy ra hắn triệt để thông suốt, chỉ bằng năng lực cùng tầm nhìn của mình là đánh không lại những huynh đệ lòng lang dạ sói kia, chính mình như cá nằm trên thớt chờ người thịt, hắn bây giờ chỉ muốn cách xa hoàng cung này, càng xa càng tốt.
Đức Phi nhìn con trai mình tinh thần hoảng loạn vì sợ, trong lòng đau nhói, liên thanh đáp ứng: “Được, được, được, Mẫu phi đi gặp phụ hoàng, xin hắn thả ngươi.”
Bát vương giống như là nắm được một nhánh cỏ cứu mạng, kích động mà nhìn mẫu thân mình hỏi: “Có thật hay không?”
Đức Phi cẩn thận mà quan sát bên cạnh, không có ai khác, sau đó gật gù.
Bát vương đối với mẫu thân mình xưa nay chưa từng nghi ngờ gì, sau khi nhận được cái xác nhận, trong lòng hắn mới lại có hi vọng.
Xác nhận nhi tử đã ổn định lại tinh thần, Đức phi đi ra khỏi điện, phúc thân một cái với Tả Hoài, nhỏ giọng mà cầu nói: “Xin Tả tổng quản dàn xếp một hồi, mang Bản cung tới gặp mặt Hoàng thượng.” Nếu như là lúc trước, làm gì có chuyện Đức phi sẽ khách khí với Tả Hoài như thế.
Tả Hoài thụ sủng nhược kinh, vội vã đem nàng mời lên, nghe được nàng muốn đi gặp Hoàng thượng, hắn lộ vẻ mặt khó xử nói: “Nô tài không giám làm như thế...” hoàng thượng chỉ lệnh hắn đem người tới gặp mặt Bát Vương, sau đó đem người đuổi về lãnh cung, không có chỉ, hắn cũng không giám làm trái lệnh.
“Xem như bộ mặt ngày xưa của Bản cung, coi như Bản cung cầu tổng quản!” Đức phi hôm nay nhất định phải nhìn thấy Lã Mông, dù bay giờ có phải quỳ xuống cầu xin Tả Hoài.
“Ôi,ÔI.” Tả Hoài đỡ lấy Đức Phi: “Quý phi tội gì phải làm thế chứ?”
“Bản cung chỉ muốn gặp Hoàng Thượng, việc Bát vương trúng độc có rất nhiều điểm kì lạ, Bản cung muốn xin hoàng thượng phái người điều tra rõ ràng, không thể để cho Hoàng thượng vẫn hiểu lầm Bát vương. Hơn nữa Bát vương là một người sống sờ sờ, bị vứt bỏ ở đây. Tả tổng quản chẳng lẽ không cảm thấy đáng thương hay sao?”
Đức Phi vận dụng hết tình cảm, muốn nhờ để Tả Hoài không thể nói gì được.
Hắn do dự nói: “Chuyện này...”
Đức Phi thấy thế dùng khăn tay lau nước mắt nói: “Bản cung chỉ có mình Bát vương là con, nếu như Bát vương xảy ra chuyện gì, Bản cung đời này cũng không còn hi vọng gì nữa.”
“Tả tổng quản mang Bản cung đi thông báo với Hoàng thượng một tiếng, nếu hoàng thượng cho phép. Liền để Bản cung vào gặp vua, nếu là không đồng ý, Bản cung liền cam tâm tình nguyện mà từ bỏ.” nàng lại nói ra biện phá để Tả hoài cũng thấy không khó dễ, và cũng có cơ hội gặp Lã Mông.
Tả Hoài nghĩ tới nàng đang rất khó khăn khổ sở. vì nhi tử của mình, nên nhẹ dạ đáp ứng.
Hắn mang theo Đức Phi tới trước Thái Vũ Điện, để Đức phi chờ ở của chính mình đi vào thông báo một tiếng, không lâu sau đó, hắn liền đi ra, đối với Đức Phi vẻ mặt tươi cười nói: “Hoàng thượng chuẩn nương nương vào điện.”
Đức Phi không thể chờ được nữa nhanh bước vào trong, vừa vặn đụng phải Lã Mông đang thả xuống tấu chương, nhìn nàng hỏi: “Trị nhi không sao rồi?”
Đức phi nghe được trong xưng hô của hắn như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ổn định tinh thần, gật đầu nói: “Hẳn là không sao rồi.”
“Vậy ngươi tới làm cái gì?” Lã Mông từ trên cao liếc mắt nhìn xuống, Hôm nay Đức Phi mặc y phục nhạt, búi tóc cũng rỗng, xưa nay hắn đều nhìn thấy nàng y phục trang sức lộng lẫy, bây giờ có chút không qen mắt.
Đức Phi quỳ xuống dập đầu nói: “Thần thiếp muốn cầu Hoàng thượng, phái người điều tra việc Trị nhi bị hạ độc, trả lại trong sạch cho Trị nhi.”
Lã Mông đã đem việc này ở trong lòng bỏ qua, lúc này lại bị đề cập tới một lần nữa, không khỏi tức giận nói: “Ngươi chê là mặt mũi của trẫm chưa mất hết sao?”
“Tuyệt đối không phải như vậy!” đối mặt với Lã Mông bất cứ khi nào cũng có thể toát ra lửa, Đức phi cũng không có nữa điểm sợ hãi, mà nói: “Trị nhi vô cớ ở trong hậu cung bị người khác hạ độc, hoàng thượng chẳng nhẽ không cảm thấy khả nghi sao?”
Âm thanh của Phò Mã vang vọng bên tai Đức phi “Nếu Bát vương đúng là vô tội, phụ hoàng đối với chuyện này nhất định sẽ nghi ngờ có người sau lưng làm, hắn mới phái người đi điều tra chuyện này. Mà nương nương đã chưởng quản hậu cung hơn mười năm, nói vậy muốn thay Bát vương thoát tội, hẳn là dễ như trở bàn tay chứ?”
Ngày ấy được Phò Mã đả thông suy nghĩ, trong lòng nàng sớm nghĩ ra biện pháp làm gì để con trai thoát tội. trước mắt là Phò Mã châm lửa đốt củi lên trước dấy lên lòng nghi ngờ của Lã Mông, nàng vì con trai tranh thủ một chút hi vọng sống.
Nói tới việc trúng độc, Trị nhi thật sự là đã trúng độc, mí mắt Lã Mông giật giật, qua loa nói: “Việc Trị nhi trúng độc, trẫm đã phái người đi điều tra, ít ngày nữa sẽ có kết quả, sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
“Trị nhi phẩm tính ôn hoà, luôn cùng người trong cung không thù không oán. Nếu không phải là người khác coi hắn là cái đinh ở trong mắt, thì ai sẽ xuống tay với hắn.”
“Nói không chắc Trị nhi bị hãm hại, cùng với việc hắn bị trúng độc là cùng một người sau lưng tính kế, mục đích chính là muốn loại bỏ Trị nhi?” Đức Phi một mực chắc chắn nói: “Trị nhi không phải là người bình thường, hắn là con của hoàng đế, người giật dây sau lưng lại lớn mật như thế, rõ ràng là không để Hoàng thượng vào trong mắt. đối phương mưu đồ vị trí Đông cung, thần thiếp không nghĩ được lý do nào khác.”
Những câu nói của Phò Mã nàng không tiện nói ra, nhưng nàng cũng không kiêng dè chút nào bởi vì hiện tại ngoại trừ cứu được nhi tử, cái gì cũng không còn quan trọng, vì lẽ đó không sợ gì cả.
Đức phi liên tiếp đưa ra nghi vấn, chuẩn xác đánh vào suy nghĩ của Lã Mông.
Thấy sắc mặt Lã Mông đen tối không rõ, nàng cũng không giám quá bức, hết sức ôn nhu nói: “Thần thiếp chỉ là một hậu cung, không giám phỏng đoán ý nghĩ của hoàng thượng, thế nhưng thần thiếp chỉ có Trị nhi là hài tử, hắn là hết thảy của thần thiếp. người hãm hại hắn lòng lang dạ sói, thần thiếp sợ đối phương muốn dồn Trị nhi vào chỗ chết, không đợi được Hoàng thượng điều tra rõ ràng, lần nữa lại ra tay với Trị nhi.”
“Trẫm sẽ phái thị vệ canh chừng hắn chặt chẽ.” Lã Mông cau mày, không nhịn được nói.
Đức phi nghe Lã Mông bảo đảm, tựa hồ có chút yên tâm, thăm dò hỏi: “Sau khi tra rõ kết quả, Hoàng thượng muốn xử lý Trị nhi thế nào?”
Lã Mông mấy ngày nay bị nhiều việc quấy nhiễu, cũng không trả lời được, chỉ cảm thấy phiền lòng, nói: “Sau khi tra rõ lại tính tiếp.”
Đức Phi thấy Lã Mông tính khí hoà hoãn, lùi một bước, tiến hai bước nói: “Thần thiếp làm bạn cùng Hoàng thượng hơn mười năm, vô tài vô đức may mắn được Hoàng Thượng để ý tới, thay Hoàng Hậu chưởng quản phượng ấn, quản lý hậu cung, từ trước tới nay chưa từng làm ra việc gì sai sót, tuy không có công lao cũng có khổ lao. Thần thiếp không cầu Trị nhi Tài năng xuất chúng vì Hoàng thượng mà phân ưu giải nạn, thần thiếp chỉ cầu hắn có thể bình an, đời này với thiếp đã là đủ rồi.” nói rồi rưng rưng khóc.
Lã Mông thấy dáng dấp khổ sở của Đức Phi, trong lòng không thể bình tĩnh, hắn cùng nàng nhiều năm như vậy, quay đầu nghĩ lại cũng có chút tình cảm, hai việc vừa xảy ra kia xác thực rất có nhiều điểm khả nghi, lại nhớ tới những lời Thư Điện Hợp nói.
Nếu như chính mình hiện tại một mực áp chế xuống, sau lưng cả đống người sẽ làm loạn, sẽ coi mình ngu ngốc vô năng, càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
Lã Mông suy nghĩ lại, quyết định triệt để điều tra một lần.
Đức Phi lần thứ hai cầu xin cho Bát vương, hắn trong lòng cũng có chút động, ngữ khí trì hoãn nói: “Được rồi, được rồi, nếu ngươi nói Trị nhi oan, trẫm liền phái người tra ra, kết quả thế nào....”
Lã Mông nghiêm mặt: “Hắn nếu như thật sự vô tội, Trẫm thả hắn về đất phong làm một Hoàng tử yên phận. nếu như Xác thực hắn có liên quan tới việc này, tội kia tăng thêm một bậc, nghiêm trị không tha!”
Hắn đối với việc Bát vương cùng phi tần của mình giao hoan trên giường, chuyện này không thể không truy cứu, đây là bộ mặt của hắn, mà hiện tại Đức phi tới cầu, trong lòng hắn lay động, quyết tra ra, đều là hợp tình hợp lý, các đại thần cũng không dám bàn luận sau lưng.
Đức Phi chính là đang chờ câu này, như được đại xá, sau khi hồi lãnh cung, sắp xếp thị nữ đi tìm một người nói “Mắt thấy Bát vương bị người ta hãm hại, đi nhầm cung của Lệ phi.” ứng lấy việc Lã Mông phái người điều tra.
Sự tình đến nước này, nàng không thể không khâm phục chiêu:Tá thi hoàn hồn này của Phò mã. Lấy một người hi sinh, đổi Trị nhi tự do.
Rất nhanh tin tức được truyền tới phủ của Cửu Vương, nghe nói việc Bát vương cưỡng hiếp phi tần lần nữa được điều tra.
Hiếm thấy hắn lộ ra tâm tình, tại chỗ tức giận mà đập vỡ miếng ngọc như ý. Nguyên bản là hắn chỉ muốn gạt Bát vương ra khỏi cục diện, không nghĩ tới mình nhân từ, không hạ tử thủ, đối phương còn đem mình phản lại như thế.
Đức Phi bị giam cầm tại lãnh cung, đã vượt xa việc cứu nhi tử của mình, chuyện này không liên quan tới bà ta, hắn cầm một đoạn ngọc vỡ vứt qua một bên, mặt lạnh lùng hỏi: “Ngũ vương bên kia có động tĩnh gì không?” để phụ hoàng dấy lên nghi hoặc việc của Bát vương, việc ngu xuẩn này không phải Ngũ ca hắn làm, còn ai vào đây?
Tiểu đạo sĩ phụ trách thu thập tin tức khắp nơi, lúc này đứng ra trả lời: “Không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến kì lạ.”
Cửu vương nghe vậy, trong bụng tràn đầy ngờ vữ. kỳ quái, lấy tính tình của Ngũ ca sẽ không thể yên tĩnh như thế, huống hồ hắn còn lén lút mang quân vào kinh thành.
Vốn định dùng tiên đoán của Quốc Sư về Tây Bắc, một mũi tên xuyên hai con chim, đem hắn bức đến, ngày thường hắn dễ nổi nóng tức giận, lần này lại đặc biệt yên tĩnh, lẽ nào bên cạnh hắn có người lặng lẽ ra chiêu, hay hắn giấu tài, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?
Cửu vương vừa vặn phỏng đoán, tiểu đạo sĩ nhìn ba vị phá quan, há miệng mốn nói có hay không đem vị Bát vương này lùi lại.
Cửu vương dư quang liếc vẻ mặt hắn, nhìn thấu ý đồ của hắn nói: “Không cần động.”
Bát vương coi như tránh được một kiếp, cũng dĩ nhiên là thua. Phụ hoàng sẽ không để cho một người mang danh cưỡng hiếp phi tử trở thành Thái tử, sẽ cho hắn cút về đất phong, vị trí kia cũng đừng hòng mơ tới, cũng không ngáng đường mình.
“Cửu lang dự định làm sao tránh được hiềm nghi này?” tiểu đạo sĩ hỏi hắn. chính là liên quan tới việc trúng độc của Bát vương, Hoàng đế hoài nghi hung thủ phía sau.
“Sắp xếp ám sát đi.” Hắn nối rồi liếc vị trí trống của vị phán quan còn lại.
Hắn làm việc từ trước tới giờ luôn luôn sạch sẽ, vì lẽ đó không lo lắng quá việc của Bát vương với phi tần, phụ hoàng có thể tra ra cái gì, cũng sẽ không tra ra hắn.
Mặt khác hắn cũng phái người ngày đêm giám thị hành động của Ngũ vương, bất kì có dị thường nào hán đều có thể nắm trong lòng bàn tay, muốn hạ gục đối phương là chuyện bình thường.
Tác Giả có lời muốn nói:
Tuyên Thành: “Đời này ta có thể nhìn thấy ngươi mặc nữ trang một lần?”
Thư Điện Hợp: “ Người đoán xem?”
Tuyên Thành: “Ngươi đoán xem tiếp theo ta có nên hay không đánh nổ đầu chó của ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.