Tư Tế Đại Nhân Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 5:
Tây Lương Miêu
22/06/2024
Mộc Huyền Cơ nhìn ra đám mây lộng lẫy ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng suy tư, đến tột cùng tại sao mình lại đến thế giới này?
Tại sao thần giới lại cho phép cô đến nơi này, còn đưa trâm Thiên Cơ cho cô?
Đây là cảm thấy cô không thể gây ra sóng gió gì tại thời Mạt Pháp này sao?
Mộc Thiên Cơ ‘hắt xì’ một tiếng, lại hắt hơi một cái.
“Xem đi, bà biết ngay là cháu lạnh mà.” Mộc Hoài Ngọc nhanh chóng mặc cho cháu gái một chiếc áo dài mỏng, cười vuốt xuôi chiếc mũi thon của: “Lại cầm cái trâm này làm gì, không sợ đau tay sao? Để dưới gối đầu có được không? Tối ngủ thì cháu lại cầm.”
Mộc Hoài Ngọc lắc đầu không chịu, trâm Thiên Cơ tốt cho cơ thể của cô, đợi đến sang năm đầy 3 tuổi thì hẳn là cơ thể của cô sẽ khỏe lại, sẽ không ốm yếu như bây giờ.
Tăng thêm cái áo mỏng, Mộc Hoài Ngọc ôm cháu gái đi lại trong sân: “Dã Vương còn chưa có trở lại, bảo nó đi đưa tin mà không biết nó đã đi chỗ nào rồi.”
Xế chiều hôm nay nhận được thư từ bồ câu dưới núi, mấy người bạn xa mà Mộc Hoài Ngọc quen khi còn trẻ gửi thư đến thăm bà, bà hồi âm, mời bọn họ lên núi vào ngày kia.
“Đường lên núi có thể khó đi, Lâm Mai nói hai vợ chồng bọn họ còn dẫn theo đứa nhỏ bốn tuổi, cho dù bọn họ có xuất phát từ sáng sớm ngày mai thì bà thấy bọn họ cũng không thể đến trại trước khi trời tối.”
Chỉ có người nhà họ Mộc quen thuộc đường thì mới có thể đi một ngày đường núi trở về, người bên ngoài đều không được.
Thấy bà nội lo lắng, Mộc Huyền Cơ nói: “Ngày mai gọi Tiểu Hoa đi đón khách.”
Mộc Hoài Ngọc vui vẻ: “Bà thấy nên bỏ đi, Tiểu Hoa xuất hiện thì sẽ làm khách sợ.”
Tiểu Hoa là một con cọp cái ở Vân Tiêu Sơn, thông minh hơn những con hổ bình thường, lúc cháu gái được sinh ra thì trên trời có dị tượng, không chỉ có con chim Dạ Vương này cảm bảo vật xuất hiện mà ngay cả con cọp cái Tiểu Hoa này cũng xuất hiện.
Lúc đó không có chú ý, còn tưởng rằng là một con mèo Felis, chờ đến khi thằng nhãi con lớn hơn chút nữa thì mới nhìn ra là cọp con, năm nay con hổ đã trưởng thành, đã có thể làm thú cưỡi cho Mộc Huyền Cơ.
Lúc đó Mộc Hoài Ngọc cùng người lớn trong tộc đều nhao nhao cảm thán, bảo bối này của nhà mình được sinh ra cùng với sự may mắn cho nên mới có thể dẫn những sinh linh này tới.
Mộc Huyền Cơ giáng sinh mang theo đại khí vận, bát tự Thiên Can Địa Chi đều ứng với Thiên Xu phúc lộc tinh, mệnh cách từ trường sinh, quan đái, vẫn luôn đi lên đến đế vượng.
Phần lớn người trên đời này đều có ba phần may mắn, hai phần vận rủi, thời gian còn lại thì bình thường.
Cô thì không phải, vận mệnh của cô chỉ có tăng lên mà không có giảm.
Tại sao thần giới lại cho phép cô đến nơi này, còn đưa trâm Thiên Cơ cho cô?
Đây là cảm thấy cô không thể gây ra sóng gió gì tại thời Mạt Pháp này sao?
Mộc Thiên Cơ ‘hắt xì’ một tiếng, lại hắt hơi một cái.
“Xem đi, bà biết ngay là cháu lạnh mà.” Mộc Hoài Ngọc nhanh chóng mặc cho cháu gái một chiếc áo dài mỏng, cười vuốt xuôi chiếc mũi thon của: “Lại cầm cái trâm này làm gì, không sợ đau tay sao? Để dưới gối đầu có được không? Tối ngủ thì cháu lại cầm.”
Mộc Hoài Ngọc lắc đầu không chịu, trâm Thiên Cơ tốt cho cơ thể của cô, đợi đến sang năm đầy 3 tuổi thì hẳn là cơ thể của cô sẽ khỏe lại, sẽ không ốm yếu như bây giờ.
Tăng thêm cái áo mỏng, Mộc Hoài Ngọc ôm cháu gái đi lại trong sân: “Dã Vương còn chưa có trở lại, bảo nó đi đưa tin mà không biết nó đã đi chỗ nào rồi.”
Xế chiều hôm nay nhận được thư từ bồ câu dưới núi, mấy người bạn xa mà Mộc Hoài Ngọc quen khi còn trẻ gửi thư đến thăm bà, bà hồi âm, mời bọn họ lên núi vào ngày kia.
“Đường lên núi có thể khó đi, Lâm Mai nói hai vợ chồng bọn họ còn dẫn theo đứa nhỏ bốn tuổi, cho dù bọn họ có xuất phát từ sáng sớm ngày mai thì bà thấy bọn họ cũng không thể đến trại trước khi trời tối.”
Chỉ có người nhà họ Mộc quen thuộc đường thì mới có thể đi một ngày đường núi trở về, người bên ngoài đều không được.
Thấy bà nội lo lắng, Mộc Huyền Cơ nói: “Ngày mai gọi Tiểu Hoa đi đón khách.”
Mộc Hoài Ngọc vui vẻ: “Bà thấy nên bỏ đi, Tiểu Hoa xuất hiện thì sẽ làm khách sợ.”
Tiểu Hoa là một con cọp cái ở Vân Tiêu Sơn, thông minh hơn những con hổ bình thường, lúc cháu gái được sinh ra thì trên trời có dị tượng, không chỉ có con chim Dạ Vương này cảm bảo vật xuất hiện mà ngay cả con cọp cái Tiểu Hoa này cũng xuất hiện.
Lúc đó không có chú ý, còn tưởng rằng là một con mèo Felis, chờ đến khi thằng nhãi con lớn hơn chút nữa thì mới nhìn ra là cọp con, năm nay con hổ đã trưởng thành, đã có thể làm thú cưỡi cho Mộc Huyền Cơ.
Lúc đó Mộc Hoài Ngọc cùng người lớn trong tộc đều nhao nhao cảm thán, bảo bối này của nhà mình được sinh ra cùng với sự may mắn cho nên mới có thể dẫn những sinh linh này tới.
Mộc Huyền Cơ giáng sinh mang theo đại khí vận, bát tự Thiên Can Địa Chi đều ứng với Thiên Xu phúc lộc tinh, mệnh cách từ trường sinh, quan đái, vẫn luôn đi lên đến đế vượng.
Phần lớn người trên đời này đều có ba phần may mắn, hai phần vận rủi, thời gian còn lại thì bình thường.
Cô thì không phải, vận mệnh của cô chỉ có tăng lên mà không có giảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.