Tư Tế Đại Nhân Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 10: Gương Mặt Phú Quý Trời Sinh
Tây Lương Miêu
22/06/2024
Mộc Uyển cười ha ha: "Bây giờ cũng rất thích ăn."
Mộc Uyển giới thiệu cho bọn họ: "Đây là chồng cháu, Giang Xuyên."
Giang Xuyên lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối.
Sau vài câu chào hỏi, hồn vía bay mất cuối cùng cũng quay về, sắc mặt của Tư Vệ Bình và Đỗ Khấu cũng trở lại bình thường.
"Trời không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi. Đi nhanh cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ."
"Vậy chúng ta đi nhanh lên."
Giang Xuyên bế đứa trẻ từ trên vai Tư Vệ Bình xuống: "Để cháu cõng."
Tiểu Hoa chống người dậy từ dưới đất, dụi đầu vào Giang Xuyên.
Giang Xuyên cúi đầu: "Tiểu Hoa, mày muốn cõng à?"
"Gào!"
Giang Xuyên quay đầu hỏi Tư Chương: "Muốn Tiểu Hoa cõng cháu không?"
Cậu bé Tư Chương không nói gì, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Thật sự có thể sao?
Giang Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé, đặt cậu lên lưng Tiểu Hoa, còn dạy cậu nắm lấy bộ lông của Tiểu Hoa.
"Nắm một nắm to, đừng chỉ nắm một chút. Chỉ nắm một chút sẽ làm nó đau."
Ồ ồ, cháu biết rồi!
Ngồi trên lưng con hổ lớn, cậu bé Tư Chương vô cùng phấn khích.
Vợ chồng Tư Vệ Bình và Đỗ Khấu run rẩy đi theo sau con hổ một đoạn, xác định con hổ thật sự không làm hại người, mới hơi yên tâm.
Lại đi thêm hơn một tiếng đồng hồ đường núi, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy ruộng đồng, làng mạc, ánh đèn le lói.
Nhìn thấy dáng vẻ lấm lem của bạn cũ, Mộc Hoài Ngọc vỗ đùi cười ha ha: "Tôi đã nói gì nào, hai mươi năm trước tôi đã bảo hai người đến nhà tôi, kéo dài đến bây giờ mới đến, già rồi, thân thể không còn khỏe nữa rồi."
Vợ chồng Tư Vệ Bình và Đỗ Khấu nhìn nhau cười, đây mới là người bạn thân thiết Mộc Hoài Ngọc của bọn họ, hai mươi năm qua, tính tình thật sự không thay đổi chút nào.
Lâm Mai dẫn em chồng lên chào hỏi tộc trưởng, Mộc Hoài Ngọc liếc nhìn Ngụy Phương một cái, hơi nhíu mày: "Lâm Mai, đưa em chồng cháu về nhà mẹ đẻ ở một đêm, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Vâng, tộc trưởng, chúng cháu xin phép đi trước."
Lâm Mai và Ngụy Phương rời đi, Mộc Hoài Ngọc thân mật khoác tay Đỗ Khấu: "Hôm nay mệt lắm phải không?"
Đỗ Khấu mệt đến mức không muốn nói chuyện, nghĩ đến vài ngày nữa còn phải đi đường núi xa như vậy để xuống núi, cả người càng thêm đau nhức.
"Yên tâm, xuống núi dễ hơn lên núi."
"Thật sao?"
"Ôi chao, tin tôi đi, thật sự nhanh lắm. Nếu bà không đi nổi, tôi sẽ bảo Tiểu Hoa đưa mọi người xuống núi."
Đỗ Khấu liếc nhìn cháu trai đang nằm trên lưng hổ không chịu xuống, thôi bỏ đi.
Mộc Uyển giới thiệu cho bọn họ: "Đây là chồng cháu, Giang Xuyên."
Giang Xuyên lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối.
Sau vài câu chào hỏi, hồn vía bay mất cuối cùng cũng quay về, sắc mặt của Tư Vệ Bình và Đỗ Khấu cũng trở lại bình thường.
"Trời không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi. Đi nhanh cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ."
"Vậy chúng ta đi nhanh lên."
Giang Xuyên bế đứa trẻ từ trên vai Tư Vệ Bình xuống: "Để cháu cõng."
Tiểu Hoa chống người dậy từ dưới đất, dụi đầu vào Giang Xuyên.
Giang Xuyên cúi đầu: "Tiểu Hoa, mày muốn cõng à?"
"Gào!"
Giang Xuyên quay đầu hỏi Tư Chương: "Muốn Tiểu Hoa cõng cháu không?"
Cậu bé Tư Chương không nói gì, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Thật sự có thể sao?
Giang Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé, đặt cậu lên lưng Tiểu Hoa, còn dạy cậu nắm lấy bộ lông của Tiểu Hoa.
"Nắm một nắm to, đừng chỉ nắm một chút. Chỉ nắm một chút sẽ làm nó đau."
Ồ ồ, cháu biết rồi!
Ngồi trên lưng con hổ lớn, cậu bé Tư Chương vô cùng phấn khích.
Vợ chồng Tư Vệ Bình và Đỗ Khấu run rẩy đi theo sau con hổ một đoạn, xác định con hổ thật sự không làm hại người, mới hơi yên tâm.
Lại đi thêm hơn một tiếng đồng hồ đường núi, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy ruộng đồng, làng mạc, ánh đèn le lói.
Nhìn thấy dáng vẻ lấm lem của bạn cũ, Mộc Hoài Ngọc vỗ đùi cười ha ha: "Tôi đã nói gì nào, hai mươi năm trước tôi đã bảo hai người đến nhà tôi, kéo dài đến bây giờ mới đến, già rồi, thân thể không còn khỏe nữa rồi."
Vợ chồng Tư Vệ Bình và Đỗ Khấu nhìn nhau cười, đây mới là người bạn thân thiết Mộc Hoài Ngọc của bọn họ, hai mươi năm qua, tính tình thật sự không thay đổi chút nào.
Lâm Mai dẫn em chồng lên chào hỏi tộc trưởng, Mộc Hoài Ngọc liếc nhìn Ngụy Phương một cái, hơi nhíu mày: "Lâm Mai, đưa em chồng cháu về nhà mẹ đẻ ở một đêm, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Vâng, tộc trưởng, chúng cháu xin phép đi trước."
Lâm Mai và Ngụy Phương rời đi, Mộc Hoài Ngọc thân mật khoác tay Đỗ Khấu: "Hôm nay mệt lắm phải không?"
Đỗ Khấu mệt đến mức không muốn nói chuyện, nghĩ đến vài ngày nữa còn phải đi đường núi xa như vậy để xuống núi, cả người càng thêm đau nhức.
"Yên tâm, xuống núi dễ hơn lên núi."
"Thật sao?"
"Ôi chao, tin tôi đi, thật sự nhanh lắm. Nếu bà không đi nổi, tôi sẽ bảo Tiểu Hoa đưa mọi người xuống núi."
Đỗ Khấu liếc nhìn cháu trai đang nằm trên lưng hổ không chịu xuống, thôi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.