Chương 111: Nhìn nhau cười
Thanh Triệt Thấu Minh
28/08/2018
Khánh Quý tần với vết thương ghê người trên mặt đến cầu kiến Thái hậu, nhưng đáng tiếc Thái hậu không chịu gặp nàng ta.
Nhìn cánh cửa Từ Ninh cung đang đóng chặt, Khánh Quý Tần chân chính ngã vào vực sâu tuyệt vọng. Một tay Khánh Quý tần vẫn luôn ôm lấy bên mặt bị thương, tay còn lại vô lực rũ xuống bên người, cả người nửa nằm nửa ngồi trước cửa cung.
Các cung nhân đứng phía sau nàng ta cũng run lên bần bật. Lúc này không còn ai có tâm tình đi quan tâm đến tâm trạng của Khánh Quý tần, bọn họ chỉ nghĩ về sau bọn họ phải sống như thế nào đây?
Theo chủ tử như vậy, chỉ sợ sau này bọn họ không có khả năng có được một công việc tốt.
Đây là hoàng cung, người cao dẫm lên người thấp. Vào lúc ngươi thật sự thất thế, ngươi sẽ nhận ra, cung nhân đã từng bị ngươi khinh thường cũng sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ để khinh rẻ ngươi.
Ngày mùa thu, gió từ từ nổi lên, cũng không quá lớn. Một trận mưa bụi nho nhỏ nhẹ nhàng kéo đến, miệng vết thương trên mặt Khánh Quý tần bị nước mưa xối vào, chảy ra dòng nước có màu đỏ nhạt.
Cả khuôn mặt của Khánh Quý tần co rúm lại, trong ánh mắt vừa bi thương vừa chứa đựng sự thống khổ.
"Cô mẫu... cô mẫu, vì sao người lại không muốn gặp ta, vì sao người không muốn gặp Nguyệt nhi?" Khánh Quý tầm lẩm bẩm trong miệng, tự nói cho chính mình nghe, trong đôi mắt sáng ngời thường ngày giờ chỉ còn lại sự mịt mù.
"Cô mẫu, không phải người đã nói sẽ bảo vệ con hay sao? Không phải người nói chỉ cần con vào cung thì sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp hay sao? Cô mẫu, không phải người đã nói chúng ta là người thân, huyết mạch tương liên hay sao?" Khánh Quý tần cắn chặt môi mình, trên mặt đều là vẻ đau khổ khi bị phản bội và hoang mang không tin vào sự thật.
"Cô mẫu! Người mở cửa ra! Cô mẫu!" Hai tay Khánh Quý tần đập mạnh vào cánh cửa cung nặng nề đang đóng chặt kia, thanh âm đều là tiếng gào khóc thê thảm. Vết thương trên mặt kết hợp với cánh môi bị nàng ta cắn nát càng làm cho nàng ta trở nên chật vật không sao tả được.
Tiểu thái giám đứng canh cửa cung cũng không ngăn Khánh Quý tần lại, bởi vì nhóm quý nữ xuất thân từ danh gia vọng tộc đều được nuông chiều từ bé, sức lực của các nàng rất nhỏ, nắm tay đấm lên cửa cũng không tạo ra được âm thanh nào.
Ngoài việc làm cho nắm tay mềm mại kia trầy da chảy máu, thì chẳng có thêm tác dụng gì.
Cuối cùng Khánh Quý tần ngất xỉu trước cửa Từ Ninh cung.
Chỉ chốc lát sau, có mấy cung nữ khoẻ mạnh trực tiếp dìu Khánh Quý tần đang ngất xỉu đến lãnh cung - Trường Môn cung.
Trường Môn cung ở phía tây của Tây Lục cung, nằm ở một góc nhỏ trong cùng, gần Dịch Đình cung. Nơi này hoang vắng lạnh lẽo, tỏa ra hơi thở của sự thối nát và cũ kỹ.
Vào lúc Khánh Quý tần tỉnh lại, chỉ có thể nhìn thấy ngoài cửa có lác đác vài lão cung nữ làm những công việc vụn vặt. Ngoài ra còn có thánh thủ của Thái Y viện mà cô mẫu tốt của nàng phái đến.
Không ai để ý đến thì chữa lành vết thương trên người có tác dụng gì?
---
Thượng Dương cung.
Hoa Thường ôm Tứ Hoàng tử nói chuyện phiếm: "Hôm nay tiểu Tứ và Đại Hoàng tử đến những nơi nào chơi vậy?"
Hai cánh tay béo mập của Tứ Hoàng tử vòng qua ôm cánh tay Hoa Thường, cười thật lớn, nhấn rõ từng chữ nhưng vẫn không mấy rõ ràng: "Đại Hoàng huynh dẫn con đến... Đến Trường Nhạc cung, thiên điện của nữ nhân xấu xa kia. Con hái hoa bên đó xuống, Đại Hoàng huynh còn giúp con chặt cái cây lớn ở cửa cung nữa."
Hoa Thường ngây người, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Con đúng là tiểu quỷ gây sự mà, thật nên đánh vào mông con."
Tứ Hoàng tử mím môi, vô tội nhìn Hoa Thường, thanh âm chứa đựng sự lên án và ấm ức: "Tiểu Tứ chán ghét nữ nhân xấu, giúp mẫu phi trút giận, mà mẫu phi còn nói tiểu Tứ không ngoan."
Hoa Thường nhìn vẻ mặt ấm ức của Tứ Hoàng tử, trong lòng liền dịu xuống, ôn nhu nói: "Nữ nhân xấu đã không còn ở đó nữa, tiểu Tứ có phá hư chỗ đó thì cũng có tác dụng gì đâu? Hơn nữa, ngắt hoa chặt cây có làm bản thân bị thương hay không? Từ trước đến nay Đại Hoàng tử luôn làm việc ổn trọng, nhất định là tiểu quỷ nghịch ngợm con làm nũng, nên Đại Hoàng tử mới có thể làm ra chuyện hoang đường chặt cây như vậy."
Tứ Hoàng tử bị Hoa Thường phát hiện, hừ hừ hai tiếng chui vào trong lòng Hoa Thường, bộ dạng muốn làm nũng để cho qua chuyện.
Khóe miệng Hoa Thường mang theo nụ cười sủng nịnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Tứ Hoàng tử, ôn nhu nói: "Được rồi được rồi, mẫu phi không nói tiểu Tứ, là tiểu Tứ hiếu thuận nhất, mẫu phi yêu tiểu Tứ nhất."
Tứ Hoàng tử ầm ĩ chán chê thì đi ngủ trưa.
Vừa lúc này, cung nhân ngoài cửa tới báo, có Ninh Quý tần đến chơi.
"Giữa trưa đến quấy rầy tỷ tỷ, xin tỷ tỷ đừng giận." Ninh Quý tần hơi cúi đầu cười, khiến cho người khác có cảm giác cẩn trọng khiêm tốn, trong lòng sinh hảo cảm.
Hoa Thường ngồi ở một bên, thân thiết cười nói: "Sao Quý tần lại nói những lời này, bổn cung cũng không có thói quen ngủ trưa. Đặc biệt là từ khi có hai đứa nhỏ, cả ngày bổn cung đều bận rộn chăm sóc chúng, buổi tối còn không dám ngủ đấy."
Ninh Quý tần cũng cười ôn nhu, rất đồng cảm nói: "Khi Đại Hoàng tử còn bé cũng rất bướng bỉnh nghịch ngợm, lúc trước muội cũng bận rộn như thế. Huống chi, bây giờ Đại Hoàng tử vẫn còn tính tình trẻ con. Hôm nay muội còn nghe nó nói dẫn theo Tứ Hoàng tử đi chặt cây, nghe xong muội vô cùng ngạc nhiên, thiếu chút nữa thì ngốc tại chỗ, cuối cùng cười đến không ngừng được."
Hoa Thường cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, bất đắc dĩ nói: "Đứa bé tiểu Tứ này, tuổi còn nhỏ như thế mà đã biết ghi thù, còn lôi kéo cả Đại Hoàng tử cùng quậy, là bổn cung không dạy dỗ tốt."
Ninh Quý tần vội vàng phất tay cười nói: "Tứ Hoàng tử ngây thơ đáng yêu, lại hiếu thuận, thông minh lanh lợi, là do tỷ tỷ dạy dỗ tốt. Luân nhi luôn ổn trọng, bây giờ lại làm ra chuyện ấu trĩ như thế này, nhưng mà rất đáng yêu."
Hiện tại mối quan hệ giữa Hoa Thường và Ninh Quý tần càng thêm sâu sắc. Bởi vì sau khi có Tứ Hoàng tử, Hoa Thường ý thức được rằng mình nên kết giao thêm với vài vị phi tần cũng có Hoàng tử.
Mối quan hệ giữa các huynh đệ rất quan trọng, mà đối với loại tình cảm này thì mối quan hệ của mẫu phi giữa các huynh đệ có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Hàn huyên nói chuyện phiếm trong chốc lát, Ninh Quý tần điều chỉnh lại âm thanh, thấp giọng nói: "Hôm qua, không phải Khánh Quý tần ngất xỉu ở Từ Ninh cung sao, vậy mà Thái hậu vẫn không chịu gặp nàng ta, chỉ điều vị thánh thủ của Thái Y viện đến lãnh cung. Khánh Quý tần liền vô thanh vô tức nằm ở lãnh cung, việc này được xử lý cũng thật quá im ắng."
Hoa Thường cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng vẫn chưa chính thức hạ chỉ, dù sao vẫn ngại thể diện của Thái hậu."
Ninh Quý tần nắm tay lại nói: "Khánh Quý tần này chắc cả đời vô vọng rồi. Nhưng mà Thái hậu vẫn còn ở đây, Ngô thị vì cứu lấy thể diện, chỉ sợ sẽ dựa vào chiêu cũ đưa người vào cung, tỷ tỷ có ý tưởng gì không?"
Hoa Thường cúi đầu cười nhạt, ôn nhu nói: "Dù sao Ngô thị cũng là vọng tộc, nuôi dạy nữ hài trong nhà thì bổn cung cũng tin tưởng vài phần. Người như Khánh Quý tần chắc là hiếm thấy, có thể muội muội mới chuẩn bị tiến cũng sẽ ôn hoà hơn rất nhiều. Bổn cung cũng không phải là người keo kiệt, sao có thể đỏ mặt với các vị muội muội chứ?"
Ninh Quý tần cười cười thấp giọng nói: "Khánh Quý tần có sáu vị muội muội, trong đó năm vị là thứ xuất, vị còn lại kia là do kế phu nhân sinh ra. Nếu tiến cung, nhất định sẽ là vị tiểu thư này. Trùng hợp là người quen của muội ở trong phủ có nói, hôm nay vị lục tiểu thư nổi tiếng hiền lành này đã mời vài lão mama của Nội phủ về. Nghe nói là Thái hậu cố ý triệu nàng ta tiến cung hầu bệnh, hiện giờ đang ở nhà học quy củ."
Hoa Thường ngạc nhiên nhướng mày nói: "Lần tuyển tú tiếp theo chỉ cách có một năm rưỡi, chẳng lẽ Thái hậu không chờ được sao, mà bây giờ đã bắt đầu sốt ruột rồi?"
Ninh Quý tần nhẹ giọng trả lời: "Ai nói là không chờ được đâu? Nhưng mà đoán chừng là do trong lòng Thái hậu nghẹn tức nên không thoải mái. Tỷ cần cẩn thận một chút, với tính tình của Thái hậu, tuy rằng sẽ không cố ý làm khó dễ tỷ quá mức, nhưng dưới sự bày mưu tính kế của Thái hậu, chỉ sợ vị tiểu thư mới này không phải là bằng hữu của tỷ."
Hoa Thường nghe vậy rũ mi mắt xuống, ôn nhu nói: "Cảm ơn muội muội đã nhắc nhở, tỷ sẽ chú ý. Đúng rồi, hai ngày trước Hoàng thượng có thưởng cho tỷ một tấm bình phong bốn mảnh bằng gỗ anh đào được sơn vẽ hoa lưu ly, cùng với một cái giá treo áo màu đen có hình đầu tì hưu. Nơi này của tỷ cũng không lớn lắm, không có chỗ nào để những vật này. Nhưng đồ tốt như vậy mà đặt trong kho đến mốc meo thì tỷ lại thấy tiếc, không bằng ban cho Đại Hoàng tử."
Nét cười trên mặt Ninh Quý tần càng thêm chân thành tha thiết, đồ vật không cần quá quý trọng, cái quý trọng chính là tâm ý.
"Tỷ tỷ thật là lãng phí, Đại Hoàng tử không hiểu thứ gì là tốt, đưa cho nó khác nào là gây họa cho đồ vật." Tuy rằng trong lời nói chứa đựng sự trách móc, nhưng ngữ khí lại thân mật, đều là sự hãnh diện và sủng nịnh của mẫu thân đối với hài tử của mình.
Hoa Thường khẽ cười nói: "Bây giờ đã lập Thái tử, nhập chủ Đông cung. Mấy hôm trước Hoàng thượng có nhắc đến việc tu chỉnh lại chỗ ở của Hoàng tử một chút, nhưng dù sao thì cũng kém xa so với Đông cung. Huống chi Đại Hoàng tử là huynh trưởng, nơi ở nhất định phải tốt nhất, đẹp nhất. Tỷ cũng chỉ coi như là làm "ấm nồi" [1] trước thôi, muội đừng chê ít."
[1] Nguyên văn: 温锅. Đây là 1 phong tục dân gian phổ biến ở vùng Sơn Đông, Trung Quốc. Khi một người xây nhà mới hoặc chuyển đến nhà mới thì bạn bè, gia đình họ hàng sẽ đến nơi đó để tặng quà và ăn uống, bên mình hay gọi là tân gia. Phong tục này có thể nâng cao tình cảm của người thân và bạn bè, thúc đẩy sự hòa hợp giữa những người hàng xóm, và cho phép di dời để thích nghi với môi trường mới càng sớm càng tốt.
Thần sắc Ninh Quý tần có chút kinh hỉ, cười nói: "Tỷ tỷ có lòng, muội thay mặt Đại Hoàng tử tạ ơn tỷ tỷ."
Ninh Quý tần lựa chọn thân cận với Hoa Thường không phải là không có nguyên nhân. Ở trong cung nàng đã có căn cơ vững chắc, đặc biệt có trao đổi mua bán với Nội phủ, nên hiếm có chuyện nào có thể lọt qua được tai mắt của nàng. Nhưng bởi vì nàng không được sủng ái, nên những tin tức xung quanh Hoàng thượng thường rơi vào bế tắc. Đối với những quyết định của Hoàng thượng thì nàng lại càng hoàn toàn không biết gì cả.
Vừa hay Hoa Thường ở thế đối lập. Thời gian Hoa Thường vào cung không lâu, lại thêm tính cách thanh cao, không quan tâm với những chuyện nhỏ nhặt. Mặc dù Hoa Thường được mọi người ngợi khen, có thanh danh tốt, nhưng lại có ít mối quan hệ nên khá nhiều chuyện Hoa Thường không hề hay biết gì. Tuy nhiên, Hoa Thường lại được Hoàng thượng ưu ái, những việc trong hậu cung không có chuyện gì mà Hoa Thường không biết. Hầu như không có chuyện gì mà Hoàng thượng không nói với Hoa Thường, đây cũng chính là điểm mà Ninh Quý tần coi trọng.
Chỉ có mang lại lợi ích lâu dài cho đối phương thì mới có thể trở thành bằng hữu dài lâu.
Hai người nhìn nhau cười.
Nhìn cánh cửa Từ Ninh cung đang đóng chặt, Khánh Quý Tần chân chính ngã vào vực sâu tuyệt vọng. Một tay Khánh Quý tần vẫn luôn ôm lấy bên mặt bị thương, tay còn lại vô lực rũ xuống bên người, cả người nửa nằm nửa ngồi trước cửa cung.
Các cung nhân đứng phía sau nàng ta cũng run lên bần bật. Lúc này không còn ai có tâm tình đi quan tâm đến tâm trạng của Khánh Quý tần, bọn họ chỉ nghĩ về sau bọn họ phải sống như thế nào đây?
Theo chủ tử như vậy, chỉ sợ sau này bọn họ không có khả năng có được một công việc tốt.
Đây là hoàng cung, người cao dẫm lên người thấp. Vào lúc ngươi thật sự thất thế, ngươi sẽ nhận ra, cung nhân đã từng bị ngươi khinh thường cũng sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ để khinh rẻ ngươi.
Ngày mùa thu, gió từ từ nổi lên, cũng không quá lớn. Một trận mưa bụi nho nhỏ nhẹ nhàng kéo đến, miệng vết thương trên mặt Khánh Quý tần bị nước mưa xối vào, chảy ra dòng nước có màu đỏ nhạt.
Cả khuôn mặt của Khánh Quý tần co rúm lại, trong ánh mắt vừa bi thương vừa chứa đựng sự thống khổ.
"Cô mẫu... cô mẫu, vì sao người lại không muốn gặp ta, vì sao người không muốn gặp Nguyệt nhi?" Khánh Quý tầm lẩm bẩm trong miệng, tự nói cho chính mình nghe, trong đôi mắt sáng ngời thường ngày giờ chỉ còn lại sự mịt mù.
"Cô mẫu, không phải người đã nói sẽ bảo vệ con hay sao? Không phải người nói chỉ cần con vào cung thì sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp hay sao? Cô mẫu, không phải người đã nói chúng ta là người thân, huyết mạch tương liên hay sao?" Khánh Quý tần cắn chặt môi mình, trên mặt đều là vẻ đau khổ khi bị phản bội và hoang mang không tin vào sự thật.
"Cô mẫu! Người mở cửa ra! Cô mẫu!" Hai tay Khánh Quý tần đập mạnh vào cánh cửa cung nặng nề đang đóng chặt kia, thanh âm đều là tiếng gào khóc thê thảm. Vết thương trên mặt kết hợp với cánh môi bị nàng ta cắn nát càng làm cho nàng ta trở nên chật vật không sao tả được.
Tiểu thái giám đứng canh cửa cung cũng không ngăn Khánh Quý tần lại, bởi vì nhóm quý nữ xuất thân từ danh gia vọng tộc đều được nuông chiều từ bé, sức lực của các nàng rất nhỏ, nắm tay đấm lên cửa cũng không tạo ra được âm thanh nào.
Ngoài việc làm cho nắm tay mềm mại kia trầy da chảy máu, thì chẳng có thêm tác dụng gì.
Cuối cùng Khánh Quý tần ngất xỉu trước cửa Từ Ninh cung.
Chỉ chốc lát sau, có mấy cung nữ khoẻ mạnh trực tiếp dìu Khánh Quý tần đang ngất xỉu đến lãnh cung - Trường Môn cung.
Trường Môn cung ở phía tây của Tây Lục cung, nằm ở một góc nhỏ trong cùng, gần Dịch Đình cung. Nơi này hoang vắng lạnh lẽo, tỏa ra hơi thở của sự thối nát và cũ kỹ.
Vào lúc Khánh Quý tần tỉnh lại, chỉ có thể nhìn thấy ngoài cửa có lác đác vài lão cung nữ làm những công việc vụn vặt. Ngoài ra còn có thánh thủ của Thái Y viện mà cô mẫu tốt của nàng phái đến.
Không ai để ý đến thì chữa lành vết thương trên người có tác dụng gì?
---
Thượng Dương cung.
Hoa Thường ôm Tứ Hoàng tử nói chuyện phiếm: "Hôm nay tiểu Tứ và Đại Hoàng tử đến những nơi nào chơi vậy?"
Hai cánh tay béo mập của Tứ Hoàng tử vòng qua ôm cánh tay Hoa Thường, cười thật lớn, nhấn rõ từng chữ nhưng vẫn không mấy rõ ràng: "Đại Hoàng huynh dẫn con đến... Đến Trường Nhạc cung, thiên điện của nữ nhân xấu xa kia. Con hái hoa bên đó xuống, Đại Hoàng huynh còn giúp con chặt cái cây lớn ở cửa cung nữa."
Hoa Thường ngây người, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Con đúng là tiểu quỷ gây sự mà, thật nên đánh vào mông con."
Tứ Hoàng tử mím môi, vô tội nhìn Hoa Thường, thanh âm chứa đựng sự lên án và ấm ức: "Tiểu Tứ chán ghét nữ nhân xấu, giúp mẫu phi trút giận, mà mẫu phi còn nói tiểu Tứ không ngoan."
Hoa Thường nhìn vẻ mặt ấm ức của Tứ Hoàng tử, trong lòng liền dịu xuống, ôn nhu nói: "Nữ nhân xấu đã không còn ở đó nữa, tiểu Tứ có phá hư chỗ đó thì cũng có tác dụng gì đâu? Hơn nữa, ngắt hoa chặt cây có làm bản thân bị thương hay không? Từ trước đến nay Đại Hoàng tử luôn làm việc ổn trọng, nhất định là tiểu quỷ nghịch ngợm con làm nũng, nên Đại Hoàng tử mới có thể làm ra chuyện hoang đường chặt cây như vậy."
Tứ Hoàng tử bị Hoa Thường phát hiện, hừ hừ hai tiếng chui vào trong lòng Hoa Thường, bộ dạng muốn làm nũng để cho qua chuyện.
Khóe miệng Hoa Thường mang theo nụ cười sủng nịnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Tứ Hoàng tử, ôn nhu nói: "Được rồi được rồi, mẫu phi không nói tiểu Tứ, là tiểu Tứ hiếu thuận nhất, mẫu phi yêu tiểu Tứ nhất."
Tứ Hoàng tử ầm ĩ chán chê thì đi ngủ trưa.
Vừa lúc này, cung nhân ngoài cửa tới báo, có Ninh Quý tần đến chơi.
"Giữa trưa đến quấy rầy tỷ tỷ, xin tỷ tỷ đừng giận." Ninh Quý tần hơi cúi đầu cười, khiến cho người khác có cảm giác cẩn trọng khiêm tốn, trong lòng sinh hảo cảm.
Hoa Thường ngồi ở một bên, thân thiết cười nói: "Sao Quý tần lại nói những lời này, bổn cung cũng không có thói quen ngủ trưa. Đặc biệt là từ khi có hai đứa nhỏ, cả ngày bổn cung đều bận rộn chăm sóc chúng, buổi tối còn không dám ngủ đấy."
Ninh Quý tần cũng cười ôn nhu, rất đồng cảm nói: "Khi Đại Hoàng tử còn bé cũng rất bướng bỉnh nghịch ngợm, lúc trước muội cũng bận rộn như thế. Huống chi, bây giờ Đại Hoàng tử vẫn còn tính tình trẻ con. Hôm nay muội còn nghe nó nói dẫn theo Tứ Hoàng tử đi chặt cây, nghe xong muội vô cùng ngạc nhiên, thiếu chút nữa thì ngốc tại chỗ, cuối cùng cười đến không ngừng được."
Hoa Thường cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, bất đắc dĩ nói: "Đứa bé tiểu Tứ này, tuổi còn nhỏ như thế mà đã biết ghi thù, còn lôi kéo cả Đại Hoàng tử cùng quậy, là bổn cung không dạy dỗ tốt."
Ninh Quý tần vội vàng phất tay cười nói: "Tứ Hoàng tử ngây thơ đáng yêu, lại hiếu thuận, thông minh lanh lợi, là do tỷ tỷ dạy dỗ tốt. Luân nhi luôn ổn trọng, bây giờ lại làm ra chuyện ấu trĩ như thế này, nhưng mà rất đáng yêu."
Hiện tại mối quan hệ giữa Hoa Thường và Ninh Quý tần càng thêm sâu sắc. Bởi vì sau khi có Tứ Hoàng tử, Hoa Thường ý thức được rằng mình nên kết giao thêm với vài vị phi tần cũng có Hoàng tử.
Mối quan hệ giữa các huynh đệ rất quan trọng, mà đối với loại tình cảm này thì mối quan hệ của mẫu phi giữa các huynh đệ có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Hàn huyên nói chuyện phiếm trong chốc lát, Ninh Quý tần điều chỉnh lại âm thanh, thấp giọng nói: "Hôm qua, không phải Khánh Quý tần ngất xỉu ở Từ Ninh cung sao, vậy mà Thái hậu vẫn không chịu gặp nàng ta, chỉ điều vị thánh thủ của Thái Y viện đến lãnh cung. Khánh Quý tần liền vô thanh vô tức nằm ở lãnh cung, việc này được xử lý cũng thật quá im ắng."
Hoa Thường cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng vẫn chưa chính thức hạ chỉ, dù sao vẫn ngại thể diện của Thái hậu."
Ninh Quý tần nắm tay lại nói: "Khánh Quý tần này chắc cả đời vô vọng rồi. Nhưng mà Thái hậu vẫn còn ở đây, Ngô thị vì cứu lấy thể diện, chỉ sợ sẽ dựa vào chiêu cũ đưa người vào cung, tỷ tỷ có ý tưởng gì không?"
Hoa Thường cúi đầu cười nhạt, ôn nhu nói: "Dù sao Ngô thị cũng là vọng tộc, nuôi dạy nữ hài trong nhà thì bổn cung cũng tin tưởng vài phần. Người như Khánh Quý tần chắc là hiếm thấy, có thể muội muội mới chuẩn bị tiến cũng sẽ ôn hoà hơn rất nhiều. Bổn cung cũng không phải là người keo kiệt, sao có thể đỏ mặt với các vị muội muội chứ?"
Ninh Quý tần cười cười thấp giọng nói: "Khánh Quý tần có sáu vị muội muội, trong đó năm vị là thứ xuất, vị còn lại kia là do kế phu nhân sinh ra. Nếu tiến cung, nhất định sẽ là vị tiểu thư này. Trùng hợp là người quen của muội ở trong phủ có nói, hôm nay vị lục tiểu thư nổi tiếng hiền lành này đã mời vài lão mama của Nội phủ về. Nghe nói là Thái hậu cố ý triệu nàng ta tiến cung hầu bệnh, hiện giờ đang ở nhà học quy củ."
Hoa Thường ngạc nhiên nhướng mày nói: "Lần tuyển tú tiếp theo chỉ cách có một năm rưỡi, chẳng lẽ Thái hậu không chờ được sao, mà bây giờ đã bắt đầu sốt ruột rồi?"
Ninh Quý tần nhẹ giọng trả lời: "Ai nói là không chờ được đâu? Nhưng mà đoán chừng là do trong lòng Thái hậu nghẹn tức nên không thoải mái. Tỷ cần cẩn thận một chút, với tính tình của Thái hậu, tuy rằng sẽ không cố ý làm khó dễ tỷ quá mức, nhưng dưới sự bày mưu tính kế của Thái hậu, chỉ sợ vị tiểu thư mới này không phải là bằng hữu của tỷ."
Hoa Thường nghe vậy rũ mi mắt xuống, ôn nhu nói: "Cảm ơn muội muội đã nhắc nhở, tỷ sẽ chú ý. Đúng rồi, hai ngày trước Hoàng thượng có thưởng cho tỷ một tấm bình phong bốn mảnh bằng gỗ anh đào được sơn vẽ hoa lưu ly, cùng với một cái giá treo áo màu đen có hình đầu tì hưu. Nơi này của tỷ cũng không lớn lắm, không có chỗ nào để những vật này. Nhưng đồ tốt như vậy mà đặt trong kho đến mốc meo thì tỷ lại thấy tiếc, không bằng ban cho Đại Hoàng tử."
Nét cười trên mặt Ninh Quý tần càng thêm chân thành tha thiết, đồ vật không cần quá quý trọng, cái quý trọng chính là tâm ý.
"Tỷ tỷ thật là lãng phí, Đại Hoàng tử không hiểu thứ gì là tốt, đưa cho nó khác nào là gây họa cho đồ vật." Tuy rằng trong lời nói chứa đựng sự trách móc, nhưng ngữ khí lại thân mật, đều là sự hãnh diện và sủng nịnh của mẫu thân đối với hài tử của mình.
Hoa Thường khẽ cười nói: "Bây giờ đã lập Thái tử, nhập chủ Đông cung. Mấy hôm trước Hoàng thượng có nhắc đến việc tu chỉnh lại chỗ ở của Hoàng tử một chút, nhưng dù sao thì cũng kém xa so với Đông cung. Huống chi Đại Hoàng tử là huynh trưởng, nơi ở nhất định phải tốt nhất, đẹp nhất. Tỷ cũng chỉ coi như là làm "ấm nồi" [1] trước thôi, muội đừng chê ít."
[1] Nguyên văn: 温锅. Đây là 1 phong tục dân gian phổ biến ở vùng Sơn Đông, Trung Quốc. Khi một người xây nhà mới hoặc chuyển đến nhà mới thì bạn bè, gia đình họ hàng sẽ đến nơi đó để tặng quà và ăn uống, bên mình hay gọi là tân gia. Phong tục này có thể nâng cao tình cảm của người thân và bạn bè, thúc đẩy sự hòa hợp giữa những người hàng xóm, và cho phép di dời để thích nghi với môi trường mới càng sớm càng tốt.
Thần sắc Ninh Quý tần có chút kinh hỉ, cười nói: "Tỷ tỷ có lòng, muội thay mặt Đại Hoàng tử tạ ơn tỷ tỷ."
Ninh Quý tần lựa chọn thân cận với Hoa Thường không phải là không có nguyên nhân. Ở trong cung nàng đã có căn cơ vững chắc, đặc biệt có trao đổi mua bán với Nội phủ, nên hiếm có chuyện nào có thể lọt qua được tai mắt của nàng. Nhưng bởi vì nàng không được sủng ái, nên những tin tức xung quanh Hoàng thượng thường rơi vào bế tắc. Đối với những quyết định của Hoàng thượng thì nàng lại càng hoàn toàn không biết gì cả.
Vừa hay Hoa Thường ở thế đối lập. Thời gian Hoa Thường vào cung không lâu, lại thêm tính cách thanh cao, không quan tâm với những chuyện nhỏ nhặt. Mặc dù Hoa Thường được mọi người ngợi khen, có thanh danh tốt, nhưng lại có ít mối quan hệ nên khá nhiều chuyện Hoa Thường không hề hay biết gì. Tuy nhiên, Hoa Thường lại được Hoàng thượng ưu ái, những việc trong hậu cung không có chuyện gì mà Hoa Thường không biết. Hầu như không có chuyện gì mà Hoàng thượng không nói với Hoa Thường, đây cũng chính là điểm mà Ninh Quý tần coi trọng.
Chỉ có mang lại lợi ích lâu dài cho đối phương thì mới có thể trở thành bằng hữu dài lâu.
Hai người nhìn nhau cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.