Chương 313: Giang Tiểu Ngư
Ái Hồi Gia
17/01/2014
- Ha ha, không phải tôi hoa mắt chứ, đám thủ vệ thiên lao kia bị lừa thật rồi. Đây là nơi giam trọng phạm của Hắc Phong thành đấy, hai người các anh làm thế nào tài thế!
Phá Nha bật cười trong kênh đội ngũ, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Kế hoạch to gan này là Dương An cùng Ám Luân bàn tính ra. Thiên lao thủ vệ sâm nghiêm bực này, muốn lén lút đi vào cơ bản không có khả năng, cho nên hai người nghĩ đến một cách lớn mật, không ngờ thật sự thành công.
Ám Luân cười, nói trong kênh tổ đội:
- Lần này phải khen ngợi nhân vật kỹ thuật thiết kế trò Phong Vân này, quá chân thật, NPC cũng có tính cách cùng tật xấu như con người rồi.
Dương An cười bổ sung:
- Ám Luân nói đúng, NPC có trí tuệ không kém con người, thậm chí có cả tư tưởng “ăn hối lộ”, “sợ cấp trên”… Quả thật không khen không được!
- Hóa ra còn có chuyện như vậy, các anh không nói thì tôi cũng không biết.
Nghe hai người nói xong, Phá Nha sợ hãi than.
Thủ vệ đội trưởng kia chỉ có thể dẫn ba người tới cửa vào thiên lao chứ không thể tiến vào. Bất quá hắn cũng thông báo cho thủ vệ bên trong, lại thêm Ám Luân dùng tinh thạch “mở đường” tiếp, tất cả coi như thuận lợi.
- Ý!
Dương An vừa bước vào thiên lao thì cảm giác được Giang Tiểu Ngư Hạng Liên trong hành trang có động tĩnh. Chiếc vòng này chợt lóe lên ánh sáng trắng, là nó cảm ứng được hơi thở của Giang Tiểu Ngư.
- Giang Tiểu Ngư quả nhiên bị giam ở trong này, chúng ta mau tăng tốc, nếu không sẽ rất dễ bị đám thủ vệ phát giác sơ hở.
Dương An đem phát hiện của hắn nói cho hai người đồng hành.
Ám Luân cùng Phá Nha thận trọng gật gật đầu.
- Các vị trưởng quan, tiếp theo để bọn tôi tự tìm tòi manh mối là được rồi, không cần làm phiền các vị. Sau chuyện này chúng tôi nhất định sẽ ở trước mặt cấp trên bẩm báo lại công lao của các vị.
Ám Luân lại đút mấy viên tinh hạch cho gã bổ đầu bên trong thiên lao.
Thu “hối lội” xong, gã bổ đầu cũng không làm khó:
- Được rồi, nhưng các ngươi ngàn vạn lần đừng tùy tiện chạy loạn, nơi này có một ít phạm nhân vô cùng hung ác, sợ là các ngươi sẽ gặp phải chuyện bất trắc.
- Đa tạ trưởng quan nhắc nhở!
Ám Luân nói, sau đó giả vờ làm bộ cẩn thận điều tra, theo phương hướng Dương An chỉ sẵn mà từ từ tiến đến.
- Bổ đầu, cứ mặc bọn chúng tự do tiến vào không có việc gì chứ?
Thấy ba người chơi đi xa, một gã tiểu tốt nhỏ giọng hỏi.
Gã bổ đầu kia không thèm để ý nói:
- Các ngươi cứ yên tâm đi, trong thiên lao này bọn chúng có thể làm được cái rắm gì, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì bọn chúng cũng tuyệt đối không thể rời đi, đừng có lo bò trắng răng.
Thiên lao rất lớn, hơn nữa không khí tối tăm hôi hám, không khá hơn bao nhiêu so với cống ngầm, chia thành từng căn phòng giam giữ phạm nhân riêng biệt, chỉ có thể thông qua một cánh cửa sổ nho nhỏ bên trên cửa sắt mà quan sát tình huống bên trong.
Giang Tiểu Ngư Hạng Liên lóe lên chính là hướng để bọn Dương An tìm tòi, ánh sáng lóe ra càng mạnh nghĩa là tới càng gần, cứ như thế có thể có phương hướng chính xác, cũng tránh cho bọn thủ vệ hoài nghi.
Thiên lao xây ngầm dưới lòng đất, phân thành rất nhiều tầng, mà càng hướng xuống thì phạm nhân lại càng hung ác.
Căn cứ chỉ thị của vòng cổ, bọn Dương An nhanh chóng xuống tít sâu, mà bọn hắn cũng cảm giác được một vài phòng giam toát ra những hơi thở cực kỳ cường đại, chỉ là thiên lao này giống như tồn tại kết giới nào đó đem ức chế hết những hơi thở này, tuy nhiên hung tàn lệ khí của trọng phạm cũng khiến bọn hắn cảm thấy không thoải mái.
- Chắc là ở tầng này!
Tới tầng thứ ba, Dương An phát hiện chiếc vòng cổ lóe ra ánh sáng rất mãnh liệt, nhất định là đã gần sát với Giang Tiểu Ngư.
Ba người ngay lập tức bước nhanh hơn, dừng trước mỗi phòng giam để xem phản ứng của vòng cổ, cuối cùng tìm tới căn phòng giam nằm ở góc cuối tầng ba thì vòng cổ không lóe sáng nữa mà giữ nguyên không chớp, đây hẳn là phòng giam Giang Tiểu Ngư.
Thông qua cửa sổ nhỏ nhìn vào trong, Dương An lờ mờ thấy được hai thân ảnh rúc vào một góc, xem thần thái thì cực kỳ suy yếu.
Một thân ảnh trong đó giống như cảm giác được cái gì, cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Khi Dương An thấy người kia ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt thì trong lòng cả kinh. Người này sắc mặt xám trắng, đã bắt đầu thối rữa, bộ dáng cực kỳ dọa người. Dương An có chút nghi ngờ đây không phải là Giang Tiểu Ngư.
Để xác nhận, Dương An đem chiếc vòng cổ đặt sát ô cửa sổ rồi lắc một chút, sau đó lập tức thu hồi vào hành trang, sợ làm lộ hơi thở thánh khiết sẽ khiến bọn thủ vệ chú ý.
Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, người kia vừa nhìn chiếc vòng đã gian nan bò lại gần, suy yếu thều thào hỏi:
- Ngươi… Sao ngươi lại có… Có vòng cổ của ta.
- Ngươi là ai!
Dương An không có thời gian giải thích nhiều như vậy, hạ giọng trực tiếp hỏi.
- Giang Tiểu Ngư!
Có thể bởi vì cực kỳ suy yếu, người nọ chỉ nói ba chữ.
Đến lúc này Dương An đã khẳng định được thân phận người này.
- Người còn lại kia chắc là Trương Bá Luân đại nhân phải không? Chúng tôi được phụ thân Giang Long đại nhân của cô nhờ cứu các người ra ngoài.
- Đúng, hắn là trượng phu của ta Trương Bá Luân.
Giang Tiểu Ngư trả lời.
- Tốt, hai người chờ một lát, chúng tôi sẽ lập cứu hai người ra ngoài. Cô mau lùi lại một chút.
Dương An lại nói.
- Xác định thân phận, tôi sẽ lập tức mở cửa phòng giam, hai người nhớ canh gác.
Dương An vội la lên:
- Mở cửa phòng giam rất có thể sẽ tạo thành báo động, cho nên động tác tiếp theo phải nhanh, Ám Luân báo cho lão Địch chuẩn bị tiếp ứng đi.
- Được!
Ám Luân gật gật đầu, đứng bên cạnh che cho Dương An, đồng thời thông báo tới Pháp Lỗ Địch. Mà Phá Nha thì đứng chắn ở phía bên kia.
Dĩ nhiên bọn hắn không có chìa khóa thiên lao, nhưng Dương An có chiếc chìa khóa ma pháp vạn năng Cáp Khắc Long đã được thăng cấp, có thể mở mọi ổ khóa dưới cấp sử thi.
Dương An lấy ra chìa khóa ma pháp vạn năng Cáp Khắc Long tra vào lỗ, pháp trận bên trên chìa khóa bắt đầu chuyển động, tổng thể chiếc chìa cũng biến ảo không ngừng.
1% ... 5% ... 7% ...
Tiến độ không nhanh không chậm, chỉ một chút nữa có thể mở ra.
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, một gã thủ vệ trực ban lại đi tuần qua, phát hiện bọn Dương An dừng lại rất khả nghi trước một buồng giam.
- Các ngươi đang làm gì đó?
Phá Nha bật cười trong kênh đội ngũ, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Kế hoạch to gan này là Dương An cùng Ám Luân bàn tính ra. Thiên lao thủ vệ sâm nghiêm bực này, muốn lén lút đi vào cơ bản không có khả năng, cho nên hai người nghĩ đến một cách lớn mật, không ngờ thật sự thành công.
Ám Luân cười, nói trong kênh tổ đội:
- Lần này phải khen ngợi nhân vật kỹ thuật thiết kế trò Phong Vân này, quá chân thật, NPC cũng có tính cách cùng tật xấu như con người rồi.
Dương An cười bổ sung:
- Ám Luân nói đúng, NPC có trí tuệ không kém con người, thậm chí có cả tư tưởng “ăn hối lộ”, “sợ cấp trên”… Quả thật không khen không được!
- Hóa ra còn có chuyện như vậy, các anh không nói thì tôi cũng không biết.
Nghe hai người nói xong, Phá Nha sợ hãi than.
Thủ vệ đội trưởng kia chỉ có thể dẫn ba người tới cửa vào thiên lao chứ không thể tiến vào. Bất quá hắn cũng thông báo cho thủ vệ bên trong, lại thêm Ám Luân dùng tinh thạch “mở đường” tiếp, tất cả coi như thuận lợi.
- Ý!
Dương An vừa bước vào thiên lao thì cảm giác được Giang Tiểu Ngư Hạng Liên trong hành trang có động tĩnh. Chiếc vòng này chợt lóe lên ánh sáng trắng, là nó cảm ứng được hơi thở của Giang Tiểu Ngư.
- Giang Tiểu Ngư quả nhiên bị giam ở trong này, chúng ta mau tăng tốc, nếu không sẽ rất dễ bị đám thủ vệ phát giác sơ hở.
Dương An đem phát hiện của hắn nói cho hai người đồng hành.
Ám Luân cùng Phá Nha thận trọng gật gật đầu.
- Các vị trưởng quan, tiếp theo để bọn tôi tự tìm tòi manh mối là được rồi, không cần làm phiền các vị. Sau chuyện này chúng tôi nhất định sẽ ở trước mặt cấp trên bẩm báo lại công lao của các vị.
Ám Luân lại đút mấy viên tinh hạch cho gã bổ đầu bên trong thiên lao.
Thu “hối lội” xong, gã bổ đầu cũng không làm khó:
- Được rồi, nhưng các ngươi ngàn vạn lần đừng tùy tiện chạy loạn, nơi này có một ít phạm nhân vô cùng hung ác, sợ là các ngươi sẽ gặp phải chuyện bất trắc.
- Đa tạ trưởng quan nhắc nhở!
Ám Luân nói, sau đó giả vờ làm bộ cẩn thận điều tra, theo phương hướng Dương An chỉ sẵn mà từ từ tiến đến.
- Bổ đầu, cứ mặc bọn chúng tự do tiến vào không có việc gì chứ?
Thấy ba người chơi đi xa, một gã tiểu tốt nhỏ giọng hỏi.
Gã bổ đầu kia không thèm để ý nói:
- Các ngươi cứ yên tâm đi, trong thiên lao này bọn chúng có thể làm được cái rắm gì, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì bọn chúng cũng tuyệt đối không thể rời đi, đừng có lo bò trắng răng.
Thiên lao rất lớn, hơn nữa không khí tối tăm hôi hám, không khá hơn bao nhiêu so với cống ngầm, chia thành từng căn phòng giam giữ phạm nhân riêng biệt, chỉ có thể thông qua một cánh cửa sổ nho nhỏ bên trên cửa sắt mà quan sát tình huống bên trong.
Giang Tiểu Ngư Hạng Liên lóe lên chính là hướng để bọn Dương An tìm tòi, ánh sáng lóe ra càng mạnh nghĩa là tới càng gần, cứ như thế có thể có phương hướng chính xác, cũng tránh cho bọn thủ vệ hoài nghi.
Thiên lao xây ngầm dưới lòng đất, phân thành rất nhiều tầng, mà càng hướng xuống thì phạm nhân lại càng hung ác.
Căn cứ chỉ thị của vòng cổ, bọn Dương An nhanh chóng xuống tít sâu, mà bọn hắn cũng cảm giác được một vài phòng giam toát ra những hơi thở cực kỳ cường đại, chỉ là thiên lao này giống như tồn tại kết giới nào đó đem ức chế hết những hơi thở này, tuy nhiên hung tàn lệ khí của trọng phạm cũng khiến bọn hắn cảm thấy không thoải mái.
- Chắc là ở tầng này!
Tới tầng thứ ba, Dương An phát hiện chiếc vòng cổ lóe ra ánh sáng rất mãnh liệt, nhất định là đã gần sát với Giang Tiểu Ngư.
Ba người ngay lập tức bước nhanh hơn, dừng trước mỗi phòng giam để xem phản ứng của vòng cổ, cuối cùng tìm tới căn phòng giam nằm ở góc cuối tầng ba thì vòng cổ không lóe sáng nữa mà giữ nguyên không chớp, đây hẳn là phòng giam Giang Tiểu Ngư.
Thông qua cửa sổ nhỏ nhìn vào trong, Dương An lờ mờ thấy được hai thân ảnh rúc vào một góc, xem thần thái thì cực kỳ suy yếu.
Một thân ảnh trong đó giống như cảm giác được cái gì, cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Khi Dương An thấy người kia ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt thì trong lòng cả kinh. Người này sắc mặt xám trắng, đã bắt đầu thối rữa, bộ dáng cực kỳ dọa người. Dương An có chút nghi ngờ đây không phải là Giang Tiểu Ngư.
Để xác nhận, Dương An đem chiếc vòng cổ đặt sát ô cửa sổ rồi lắc một chút, sau đó lập tức thu hồi vào hành trang, sợ làm lộ hơi thở thánh khiết sẽ khiến bọn thủ vệ chú ý.
Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, người kia vừa nhìn chiếc vòng đã gian nan bò lại gần, suy yếu thều thào hỏi:
- Ngươi… Sao ngươi lại có… Có vòng cổ của ta.
- Ngươi là ai!
Dương An không có thời gian giải thích nhiều như vậy, hạ giọng trực tiếp hỏi.
- Giang Tiểu Ngư!
Có thể bởi vì cực kỳ suy yếu, người nọ chỉ nói ba chữ.
Đến lúc này Dương An đã khẳng định được thân phận người này.
- Người còn lại kia chắc là Trương Bá Luân đại nhân phải không? Chúng tôi được phụ thân Giang Long đại nhân của cô nhờ cứu các người ra ngoài.
- Đúng, hắn là trượng phu của ta Trương Bá Luân.
Giang Tiểu Ngư trả lời.
- Tốt, hai người chờ một lát, chúng tôi sẽ lập cứu hai người ra ngoài. Cô mau lùi lại một chút.
Dương An lại nói.
- Xác định thân phận, tôi sẽ lập tức mở cửa phòng giam, hai người nhớ canh gác.
Dương An vội la lên:
- Mở cửa phòng giam rất có thể sẽ tạo thành báo động, cho nên động tác tiếp theo phải nhanh, Ám Luân báo cho lão Địch chuẩn bị tiếp ứng đi.
- Được!
Ám Luân gật gật đầu, đứng bên cạnh che cho Dương An, đồng thời thông báo tới Pháp Lỗ Địch. Mà Phá Nha thì đứng chắn ở phía bên kia.
Dĩ nhiên bọn hắn không có chìa khóa thiên lao, nhưng Dương An có chiếc chìa khóa ma pháp vạn năng Cáp Khắc Long đã được thăng cấp, có thể mở mọi ổ khóa dưới cấp sử thi.
Dương An lấy ra chìa khóa ma pháp vạn năng Cáp Khắc Long tra vào lỗ, pháp trận bên trên chìa khóa bắt đầu chuyển động, tổng thể chiếc chìa cũng biến ảo không ngừng.
1% ... 5% ... 7% ...
Tiến độ không nhanh không chậm, chỉ một chút nữa có thể mở ra.
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, một gã thủ vệ trực ban lại đi tuần qua, phát hiện bọn Dương An dừng lại rất khả nghi trước một buồng giam.
- Các ngươi đang làm gì đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.