Chương 49: Nguyệt Ảnh xạ thủ
Ái Hồi Gia
03/09/2013
Kiện huyết sắc pháp bào vẫn lơ lửng trên không sau khi Tà linh thuật sĩ
bị giết chết, Dương An nghi hoặc nghĩ chẳng lẽ xảy ra điều gì ngoài ý
muốn. May mắn hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ, như vậy cho dù có
xảy ra chuyện gì cũng không sợ.
Dương An đang muốn rời đi, nhặt vật phẩm của boss tuôn ra.
Đúng lúc này, pháp bào đang lơ lửng kia phát ra ánh sáng trắng chói mắt bành trướng ra như có người đang mặc.
Dương An cẩn thận từng bước lui lại phía sau, nghĩ Tà linh thuật sĩ muốn hồi sinh.
Nhưng mà, ánh sáng đột nhiên biến mất, hiện ra bóng dáng con người. Tuy gần như trong suốt nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt, tay chân của con người.
- Mạo hiểm giả trẻ tuổi, cảm ơn ngươi!
Bóng người kia chậm rãi nói.
Dương An ngạc nhiên rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, thầm nghĩ:
- Bóng trắng này hẳn là linh hồn của Phù Tạp Lâm.
Dương An cung kính nói:
- Phù Tạp Lâm tiền bối, không cần cảm tạ ta, ta chỉ tuân theo Vũ Nguyệt tiền bối giao phó mà thôi.
- Ha ha, ta biết nhất định là hắn, bằng hữu tốt nhất của ta phái ngươi tới.
Linh hồn Phù Tạp Lâm cười, nói.
- Ta biết, Vũ Nguyệt vẫn cảm thấy áy náy chuyện năm xưa. Người trẻ tuổi, ngươi hãy chuyển lời ta tới Vũ Nguyệt, bảo hắn không cần tiếp tục áy náy, hắn năm đó quyết định đúng đắn, nếu năm đó cơ thể ta bị Tà linh chiếm đoạt hoàn toàn, sau đó làm việc ác, điều đó mới khiến ta cực độ thống khổ, ta rất cảm tạ hắn, nói với hắn, chúng ta mãi mãi là bằng hữu tốt nhất.
Dương An gật đầu nói:
- Phù Tạp Lâm tiền bối, xin yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời giúp ngươi.
- Hảo, hảo, ngươi thấy đấy, ta hiện chỉ còn một tia tàn hồn, rất nhanh sẽ tiêu tán trong trời đất.
Linh hồn Phù Tạp Lâm lại nói.
Hơi mở tay ra nắm lấy một đoạn mũi tên đưa cho Dương An, nói:
- Để cảm tạ ngươi giúp ta chuyển lời nhắn, ngươi đem mũi đoạn tiễn này này đưa cho Vũ Nguyệt, hắn nhất định sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu.
Dương An tiếp nhận đoạn tiễn, vừa nhìn, không ngờ là một bộ phận khác với đoạn tiễn mà lúc trước hắn có được, phần đầu mũi tên.
- Tốt lắm, thời gian của ta đã hết, lời cuối cùng, ta lần nữa cảm ơn sự trợ giúp của ngươi.
Nói xong, linh hồn Phù Tạp Lâm hóa thành một luồng bạch quang, cuối cùng tiêu tán trong không khí.
Nhìn bạch quang tiêu tán, Dương An thành tâm hương về linh hồn Phù Tạp Lâm vái thật sâu.
Đối với tình bạn của Vũ Nguyệt với Phù Tạp Lâm, Dương An phi thường bội phục.
Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành.
Dương An liền đi nhặt trang bị rơi dưới đất.
Một cái phi phong, một quyển sách cổ rất dầy, cùng với một quyển sách kĩ năng và lượng lớn tiền vàng.
Trang bị từ 1x trở lên, trừ bỏ bạch trang, đều cần phải giám định để biết thuộc tính, Dương An đành phải vứt trang bị mới thu được vào hành trang, chờ sau khi trả nhiệm vụ mới xem xét.
Boss cấp cao rớt ra nhiều đồ là điều tất nhiên, hơn nữa đây còn là boss đặc thù, không biết có rớt cái gì đặc thù không?
Tà linh thuật sĩ đã chết, cửa lớn cũng tự động mở ra, Dương An theo lỗi cũ trở về, Nguyệt Ảnh dược tề cũng còn 30 phút mới hết tác dụng.
Quái vật đã giết lúc trước cũng không xuất hiện lại, ngay cả cơ quan bẫy rập cũng vậy, Dương An chỉ tốn chút thời gian đã tới bậc thang dẫn lên trên.
Lợi dụng khả năng nhìn trong bóng tối, tìm được đồ án trăng lưỡi liềm trên tường, Dương An dùng tay trái nhẹ nhàng khởi động.
“Răng rắc răng rắc” tiếng động từ cơ quan phát ra.
Dương An chuẩn bị sẵn sàng, không biết có đại lượng quái vật mò tới không.
Phiến đá vừa mở, Dương An liền dùng hết sức lao ra.
Bên ngoài quả nhiên có hơn chục quái vật bị tiếng động hấp dẫn lại cửa đá.
Dương An vừa xông ra, liền lập tứng hướng về bên ngoài nghĩa trang phóng tới, nhanh chóng chìm vào bóng tối, tốc độ cực nhanh, quái vật tụ tập tới đây còn chưa nhìn rõ, thân ảnh Dương An đã biến mất.
Hiện tại vẫn là đêm tối, bên ngoài tiềm ẩn đủ loại nguy hiểm, Dương An thật cẩn thận tiến về hướng nam Áo Phong sơn lĩnh.
Một đường tránh né mấy đám quái vật và một số “Đại gia hỏa”, Dương An cuối cùng cũng trở về trước khi dược tề hết tác dụng.
- Tiền bối, ta may mắn không làm nhục mệnh, đã phong ấn lại Tà linh thuật sĩ.
Dương An cung kính nói,
Vũ Nguyệt bắt lấy tay trái Dương An, nhìn một chút Phong Ấn chi giới, gật đầu nói:
- Tốt, ta cũng coi như không nhìn nhầm người.
Vũ Nguyệt tuy miệng khen ngợi, nhưng biểu tình cũng không mấy vui vẻ.
Dương An liền hiểu được nguyên nhân, lấy ra đoạn đầu tiễn của Phù Tạp Lâm cùng với đoạn đuôi tiễn của hắn đưa tới trước mặt Vũ Nguyệt, nói:
- Vũ Nguyệt tiền bối, Phù Tạp Lâm tiền bối có mấy lời nhờ ta nói với ngài.
Dương An chuyển cáo lời nhắn của Phù Tạp Lâm cho Vũ Nguyệt, nhưng không có nói đến việc Vũ Nguyệt sẽ đáp ứng hắn một yêu cầu, tránh Vũ Nguyệt nảy sinh ấn tượng xấu với hắn.
Vũ Nguyệt cầm lấy 2 đoạn mũi tên, nhẹ nhàng xoa một chút, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện ý cười từ nội tâm, khúc mắc nhiều năm rốt cục đã cởi bỏ.
- Người trẻ tuổi, ngươi nói đúng, nhân sinh không có đúng sai tuyệt đối, chỉ cần không thẹn với người, nếu lão bằng hữu chân chính được giải thoát, ta đâu cần phải áy náy!
Vũ Nguyệt cười nói.
Dương An cũng cười, nhưng không nói gì, thập phần trầm ổn.
Mà thực tế thì Dương An đang rất nóng vội, nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn có thể chuyển chức nghiệp cung tiễn thủ ẩn tàng, cường đại hơn, kế hoạch báo thù càng nắm chắc.
Nhìn biểu hiện của Dương An, hảo cảm của Vũ Nguyệt tăng lên nhiều, nói:
- Người trẻ tuổi, người có nguyện ý làm đệ tử của ta, kế thừa lực lượng ‘Nguyệt Ảnh xạ thủ’ cường đại?
- Nguyệt Ánh xạ thủ? Đây là chức nghiệp cung tiễn thủ ẩn tàng?
Dương An vui mừng, vội vàng nói:
- Sư phụ, đệ tử nguyện ý.
- Hảo, hảo, ngươi đem Phong Ấn giới chỉ cởi ra đi.
Vũ Nguyệt gật đầu nói.
Dương An cởi Phong Ấn giới chỉ ra giao cho Vũ Nguyệt, trong mắt hắn, cái này chỉ là một kiện nhiệm vụ vật phẩm mà thôi.
Vũ Nguyệt đặt xuống 2 đoạn mũi tên, cầm lấy Phong Ấn giới chỉ.
Ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng cầm lấy, Vũ Nguyệt đem giới chỉ giơ lên, hướng tới mặt trăng trên trời.
Nếu từ dưới mà nhìn qua giới chỉ, có thể thấy chiếc nhẫn này cùng trăng tròn hoàn toàn khớp với nhau, hoàn hảo hòa hợp.
Vũ Nguyệt buông tay ra, chiếc nhẫn vẫn thần kỳ trôi nổi ở giữa không trung.
Bỗng nhiên, chiếc nhẫn đang trôi nổi kia tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt dịu dàng, tự như ánh trăng trên trời.
Lập tức, bên ngoài Phong Ấn giới chỉ hiện ra từng cái kí hiệu thần bí.
Đứng ở một bên nhìn, Dương An đột nhiên cảm thấy linh hồn của bản thân đang mơ hồ bị các ký tự này hấp dẫn, dường như muốn rời khỏi thân thể.
Lúc này, Vũ Nguyệt đưa tay bắt lấy giới chỉ, quang mang liền biến mất, đưa cho Dương An.
Dương An mang theo nghi vấn nhận lấy chiếc nhẫn, Phong Ấn giới chỉ không có nhiều biến hóa, chỉ là mặt trên có thêm một đám ký hiệu thần bí.
- Đeo đi!
Vũ Nguyệt thản nhiên nói.
- Vâng!
Dương An gật đầu đeo nhẫn ở ngón giữa bàn tay trái.
Ngay lúc này, ký hiệu trên Phong Ấn giới chỉ sáng lên, mang theo ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi lên người Dương An.
Đúng vậy, là ánh sáng của mặt trăng trên trời chiếu xuống.
Tiếng nói của Vũ Nguyệt nhẹ nhàng vang lên:
- Tốt lắm, từ giây phút này, người là một thế hệ mới của Nguyệt Ảnh xạ thủ, kế thừa trách nhiệm thủ hộ trật tự bóng đêm!
Dương An đang muốn rời đi, nhặt vật phẩm của boss tuôn ra.
Đúng lúc này, pháp bào đang lơ lửng kia phát ra ánh sáng trắng chói mắt bành trướng ra như có người đang mặc.
Dương An cẩn thận từng bước lui lại phía sau, nghĩ Tà linh thuật sĩ muốn hồi sinh.
Nhưng mà, ánh sáng đột nhiên biến mất, hiện ra bóng dáng con người. Tuy gần như trong suốt nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt, tay chân của con người.
- Mạo hiểm giả trẻ tuổi, cảm ơn ngươi!
Bóng người kia chậm rãi nói.
Dương An ngạc nhiên rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, thầm nghĩ:
- Bóng trắng này hẳn là linh hồn của Phù Tạp Lâm.
Dương An cung kính nói:
- Phù Tạp Lâm tiền bối, không cần cảm tạ ta, ta chỉ tuân theo Vũ Nguyệt tiền bối giao phó mà thôi.
- Ha ha, ta biết nhất định là hắn, bằng hữu tốt nhất của ta phái ngươi tới.
Linh hồn Phù Tạp Lâm cười, nói.
- Ta biết, Vũ Nguyệt vẫn cảm thấy áy náy chuyện năm xưa. Người trẻ tuổi, ngươi hãy chuyển lời ta tới Vũ Nguyệt, bảo hắn không cần tiếp tục áy náy, hắn năm đó quyết định đúng đắn, nếu năm đó cơ thể ta bị Tà linh chiếm đoạt hoàn toàn, sau đó làm việc ác, điều đó mới khiến ta cực độ thống khổ, ta rất cảm tạ hắn, nói với hắn, chúng ta mãi mãi là bằng hữu tốt nhất.
Dương An gật đầu nói:
- Phù Tạp Lâm tiền bối, xin yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời giúp ngươi.
- Hảo, hảo, ngươi thấy đấy, ta hiện chỉ còn một tia tàn hồn, rất nhanh sẽ tiêu tán trong trời đất.
Linh hồn Phù Tạp Lâm lại nói.
Hơi mở tay ra nắm lấy một đoạn mũi tên đưa cho Dương An, nói:
- Để cảm tạ ngươi giúp ta chuyển lời nhắn, ngươi đem mũi đoạn tiễn này này đưa cho Vũ Nguyệt, hắn nhất định sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu.
Dương An tiếp nhận đoạn tiễn, vừa nhìn, không ngờ là một bộ phận khác với đoạn tiễn mà lúc trước hắn có được, phần đầu mũi tên.
- Tốt lắm, thời gian của ta đã hết, lời cuối cùng, ta lần nữa cảm ơn sự trợ giúp của ngươi.
Nói xong, linh hồn Phù Tạp Lâm hóa thành một luồng bạch quang, cuối cùng tiêu tán trong không khí.
Nhìn bạch quang tiêu tán, Dương An thành tâm hương về linh hồn Phù Tạp Lâm vái thật sâu.
Đối với tình bạn của Vũ Nguyệt với Phù Tạp Lâm, Dương An phi thường bội phục.
Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành.
Dương An liền đi nhặt trang bị rơi dưới đất.
Một cái phi phong, một quyển sách cổ rất dầy, cùng với một quyển sách kĩ năng và lượng lớn tiền vàng.
Trang bị từ 1x trở lên, trừ bỏ bạch trang, đều cần phải giám định để biết thuộc tính, Dương An đành phải vứt trang bị mới thu được vào hành trang, chờ sau khi trả nhiệm vụ mới xem xét.
Boss cấp cao rớt ra nhiều đồ là điều tất nhiên, hơn nữa đây còn là boss đặc thù, không biết có rớt cái gì đặc thù không?
Tà linh thuật sĩ đã chết, cửa lớn cũng tự động mở ra, Dương An theo lỗi cũ trở về, Nguyệt Ảnh dược tề cũng còn 30 phút mới hết tác dụng.
Quái vật đã giết lúc trước cũng không xuất hiện lại, ngay cả cơ quan bẫy rập cũng vậy, Dương An chỉ tốn chút thời gian đã tới bậc thang dẫn lên trên.
Lợi dụng khả năng nhìn trong bóng tối, tìm được đồ án trăng lưỡi liềm trên tường, Dương An dùng tay trái nhẹ nhàng khởi động.
“Răng rắc răng rắc” tiếng động từ cơ quan phát ra.
Dương An chuẩn bị sẵn sàng, không biết có đại lượng quái vật mò tới không.
Phiến đá vừa mở, Dương An liền dùng hết sức lao ra.
Bên ngoài quả nhiên có hơn chục quái vật bị tiếng động hấp dẫn lại cửa đá.
Dương An vừa xông ra, liền lập tứng hướng về bên ngoài nghĩa trang phóng tới, nhanh chóng chìm vào bóng tối, tốc độ cực nhanh, quái vật tụ tập tới đây còn chưa nhìn rõ, thân ảnh Dương An đã biến mất.
Hiện tại vẫn là đêm tối, bên ngoài tiềm ẩn đủ loại nguy hiểm, Dương An thật cẩn thận tiến về hướng nam Áo Phong sơn lĩnh.
Một đường tránh né mấy đám quái vật và một số “Đại gia hỏa”, Dương An cuối cùng cũng trở về trước khi dược tề hết tác dụng.
- Tiền bối, ta may mắn không làm nhục mệnh, đã phong ấn lại Tà linh thuật sĩ.
Dương An cung kính nói,
Vũ Nguyệt bắt lấy tay trái Dương An, nhìn một chút Phong Ấn chi giới, gật đầu nói:
- Tốt, ta cũng coi như không nhìn nhầm người.
Vũ Nguyệt tuy miệng khen ngợi, nhưng biểu tình cũng không mấy vui vẻ.
Dương An liền hiểu được nguyên nhân, lấy ra đoạn đầu tiễn của Phù Tạp Lâm cùng với đoạn đuôi tiễn của hắn đưa tới trước mặt Vũ Nguyệt, nói:
- Vũ Nguyệt tiền bối, Phù Tạp Lâm tiền bối có mấy lời nhờ ta nói với ngài.
Dương An chuyển cáo lời nhắn của Phù Tạp Lâm cho Vũ Nguyệt, nhưng không có nói đến việc Vũ Nguyệt sẽ đáp ứng hắn một yêu cầu, tránh Vũ Nguyệt nảy sinh ấn tượng xấu với hắn.
Vũ Nguyệt cầm lấy 2 đoạn mũi tên, nhẹ nhàng xoa một chút, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện ý cười từ nội tâm, khúc mắc nhiều năm rốt cục đã cởi bỏ.
- Người trẻ tuổi, ngươi nói đúng, nhân sinh không có đúng sai tuyệt đối, chỉ cần không thẹn với người, nếu lão bằng hữu chân chính được giải thoát, ta đâu cần phải áy náy!
Vũ Nguyệt cười nói.
Dương An cũng cười, nhưng không nói gì, thập phần trầm ổn.
Mà thực tế thì Dương An đang rất nóng vội, nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn có thể chuyển chức nghiệp cung tiễn thủ ẩn tàng, cường đại hơn, kế hoạch báo thù càng nắm chắc.
Nhìn biểu hiện của Dương An, hảo cảm của Vũ Nguyệt tăng lên nhiều, nói:
- Người trẻ tuổi, người có nguyện ý làm đệ tử của ta, kế thừa lực lượng ‘Nguyệt Ảnh xạ thủ’ cường đại?
- Nguyệt Ánh xạ thủ? Đây là chức nghiệp cung tiễn thủ ẩn tàng?
Dương An vui mừng, vội vàng nói:
- Sư phụ, đệ tử nguyện ý.
- Hảo, hảo, ngươi đem Phong Ấn giới chỉ cởi ra đi.
Vũ Nguyệt gật đầu nói.
Dương An cởi Phong Ấn giới chỉ ra giao cho Vũ Nguyệt, trong mắt hắn, cái này chỉ là một kiện nhiệm vụ vật phẩm mà thôi.
Vũ Nguyệt đặt xuống 2 đoạn mũi tên, cầm lấy Phong Ấn giới chỉ.
Ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng cầm lấy, Vũ Nguyệt đem giới chỉ giơ lên, hướng tới mặt trăng trên trời.
Nếu từ dưới mà nhìn qua giới chỉ, có thể thấy chiếc nhẫn này cùng trăng tròn hoàn toàn khớp với nhau, hoàn hảo hòa hợp.
Vũ Nguyệt buông tay ra, chiếc nhẫn vẫn thần kỳ trôi nổi ở giữa không trung.
Bỗng nhiên, chiếc nhẫn đang trôi nổi kia tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt dịu dàng, tự như ánh trăng trên trời.
Lập tức, bên ngoài Phong Ấn giới chỉ hiện ra từng cái kí hiệu thần bí.
Đứng ở một bên nhìn, Dương An đột nhiên cảm thấy linh hồn của bản thân đang mơ hồ bị các ký tự này hấp dẫn, dường như muốn rời khỏi thân thể.
Lúc này, Vũ Nguyệt đưa tay bắt lấy giới chỉ, quang mang liền biến mất, đưa cho Dương An.
Dương An mang theo nghi vấn nhận lấy chiếc nhẫn, Phong Ấn giới chỉ không có nhiều biến hóa, chỉ là mặt trên có thêm một đám ký hiệu thần bí.
- Đeo đi!
Vũ Nguyệt thản nhiên nói.
- Vâng!
Dương An gật đầu đeo nhẫn ở ngón giữa bàn tay trái.
Ngay lúc này, ký hiệu trên Phong Ấn giới chỉ sáng lên, mang theo ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi lên người Dương An.
Đúng vậy, là ánh sáng của mặt trăng trên trời chiếu xuống.
Tiếng nói của Vũ Nguyệt nhẹ nhàng vang lên:
- Tốt lắm, từ giây phút này, người là một thế hệ mới của Nguyệt Ảnh xạ thủ, kế thừa trách nhiệm thủ hộ trật tự bóng đêm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.