Chương 327: Trận thứ ba
Ái Hồi Gia
05/02/2014
Liên tiếp bại hai trận, Thị Huyết Chiến Lang sắc mặt âm
trầm, tức giận hừ một tiếng, đáng tiếc Thạch Cốt bị nổ đến cặn bã cũng
không còn, không thể hồi sinh tại chỗ, bằng không nhất định ăn chửi đến
“mưa bay” đầy mặt. Trận vừa rồi nếu không phải tại hắn ngả ngớn mà toàn
lực ra tay ngay từ đầu, hẳn đã không thua.
Phá Thiên Kinh có vẻ nóng nảy, nguyên tưởng rằng tất thắng nào ngờ lại bại hai trận, hơn nữa còn bại triệt triệt để để, khiến hắn căm tức thiếu chút điên lên. Mà trận vừa rồi hắn càng muốn trút giận sang Thị Huyết Chiến Lang vài câu, có điều vẫn kiềm chế không bạo phát, dù sao luận tổng thể thực lực, Kinh Lôi chiến minh của hắn vẫn kém Hắc Ám Thị Huyết chiến minh một bậc.
Phía bên ngoài lại bùng phát một trận kêu than sợ hãi. Trận trước Ám Luân thì cũng thôi, dù sao hắn cũng từng là nhân vật tuyệt thế trong Phong Vân một thời, nhưng giờ một nữ Ám khống chưa hề có tiếng tăm lại có thể gọn gàng đánh cho Thạch Cốt danh xưng Hắc Ám Thị Huyết đệ nhất kiếm sĩ đến cả cặn bã cũng không còn. Tuy vẫn có rất nhiều người cho rằng Thạch Cốt thua vì khinh địch, nhưng có điều không ai dám hoài nghi thực lực nữ Ám khống.
- Tả Luân, cũng là Ám khống, cậu có ý kiến gì không?
Quân Đao vốn đứng một góc lẳng lặng quan sát bỗng hỏi.
Vô Hạn Tả Luân bên cạnh hắn nhíu nhíu mày, như có suy nghĩ gì nói:
- Thực quỷ dị, ngay từ đầu mấy ma pháp vẫn là kỹ năng hệ Hắc Ám, nhưng hai đòn cuối cùng thì em chưa từng nghe hệ Hắc Ám có, lại có thể đem một Đại Địa kiếm sĩ tạc đến cặn bã cũng tan, tin chắc cô ta không đơn giản là một Ám không đâu.
- Đúng là không đơn giản, thật không biết Ngả Gia này làm thế nào mà tụ tập được tận mấy 'kỳ nhân' như vậy.
Lam Sắc Quân Đao tràn đầy kỳ ý gật gật đầu.
- Đoàn trưởng, em vẫn nghi ngờ bọn họ chính là Tử Thần, đặc biệt Ngả Gia kia là đáng nghi nhất.
Quân Thứ thản nhiên nói.
- Quân Thứ, cậu cũng đừng có tiếp tục tranh luận vấn đề này ở đây nữa.
Nói chuyện chính là Ảo Ảnh Thủ Tiễn Đãng Giang Hồ:
- Coi như hoài nghi bọn họ là 'Tử Thần' thì sao, chẳng lẽ cậu có năng lực đối phó bọn họ. Vạn lần đừng chọc giận họ, lấy thực lực của bọn họ mà điên cuồng trả thù thì đối với Lam Sắc Quân Đao sẽ là đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Tiễn Đãng Giang Hồ phân tích nói khiến Quân Thứ không chỗ nào phản bác được.
- Kỳ thật tôi cảm thấy hành vi của Tử Thần chưa hẳn là xấu đối với chiến minh!
Lam Nhị lên tiếng:
- Đoàn trưởng còn nhớ mục đích ban đầu khi chúng ta thành lập Lam Sắc Quân Đao không, nhưng bây giờ nó đã biến thành thế nào?
- Ài!
Quân Đao bất đắc dĩ thở dài, mà không chỉ hắn, mấy người đứng sau cũng trầm mặc không nói. Đúng vậy, giờ đã không còn như lý tưởng ban đầu.
- Thế lực càng ngày càng cường đại, đường lại càng lệch nhiều khỏi quỹ đạo, nói là thân bất do kỷ, kỳ thật chẳng qua là chúng ta lấy cớ thôi, ngày đó Thiên Hành cũng vì thế mà rời đi.
Quân Đao thản nhiên nói, lập tức ánh mắt trở nên sắc bén, như hạ quyết tâm:
- Tả Luân, Quân Thứ, truyền lệnh xuống, sau khi chuyện lần này hoàn thành sẽ toàn diện chỉnh đốn chiến minh, không thể phá hư bản chất quân nhân của chúng ta.
(Chiến minh này do toàn bộ đội xuất ngũ làm đầu não, nên tôn chỉ cũng thiên theo hướng quân đội)
- Rõ, thưa đoàn trưởng!
Vô Hạn Tả Luân cùng Quân Thứ nghiêm túc đáp.
Hai trận thắng hai, ngày càng có nhiều người thắc mắc lai lịch bọn Dương An. Bọn hắn đều nghi hoặc không biết từ bao giờ liên minh Quang Minh lại sinh ra một tiểu đội siêu cấp như vậy.
Bọn Dương An cũng không để ý việc bị người bàn tán, thấy Mạnh Tử Lăng thắng lợi trở về, mấy người sôi nổi tán dương.
- Ai nha, thấy hai người tỏa sáng như vậy, tôi cũng ngứa tay, hi vọng tiếp theo đến lượt tôi đi!
Phá Nha hưng phấn như cắn thuốc, tuyệt đối là kẻ hiếu chiến nhất trong sáu người.
- Chuẩn men, tôi cũng phừng phừng toàn thân rồi đây, chỉ muốn xông lên chiến một hồi!
Quang Phong cũng xoa tay, xem ra không khá hơn Phá Nha bao nhiêu.
- Mơ đi hai cưng, tiếp sau nhất định là phần của bổn đại hiệp!
Nói chuyện tinh tướng chọc cười như thế, dĩ nhiên là Pháp Lỗ Địch.
Ba người thường xuyên cãi lộn, Dương An cùng Ám Luân tự nhiên là không để ý nhiều lắm.
Rất nhanh, danh sách đối chiến trận thứ ba đã có…
- Ha ha, không thể tưởng được lão Địch miệng thật chuẩn!
Dương An là đội trưởng nên được báo kết quả đầu tiên.
- Ha ha, tớ đã nói mà, sau khi logout tớ sẽ đi mua xổ số luôn ấy chứ.
Pháp Lỗ Địch lập tức đắc ý vênh váo.
- Hừ, đừng vừa đi ra ngoài đã bị người ta đánh chết nhá!
Phá Nha cùng Quang Phong mặt đầy oán hận rủa.
- Ha ha!
Pháp Lỗ Địch càng cười to trêu tức.
Lúc này Ám Luân nghiêm túc lên tiếng:
- Lão Địch, tốt nhất là cậu không nên chủ quan, đối thủ của cậu là người được công nhận đệ nhất cường giả Kinh Lôi chiến minh, Lôi Vân Phong Bạo đấy.
- Lão Địch, cẩn thận là hơn!
Dương An cũng nhắc nhở nói.
Pháp Lỗ Địch cũng là người biết suy nghĩ, sau khi cười xong cũng trở nên thận trọng.
Lôi Vân Phong Bạo, Lôi hệ nguyên tố thao khống sư 5x, đệ nhất cường giả Kinh Lôi chiến minh, ở giai đoạn khi cường giả truyền thuyết mới có 39 người cũng được xếp hạng trước 5.
Lôi Vân Phong Bạo đối với thực lực của chính mình phi thường có tin tưởng, trong lòng có điểm miệt thị Pháp Lỗ Địch, bất quá cũng biểu hiện rất là thận trọng. Dù sao đã thua hai trận, tiếp tục xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đồng nghĩa với lâm vào tuyệt cảnh, bởi vậy hắn cũng không dám khinh thường.
Hai người bước ra, so sánh đã cực kỳ rõ ràng, Lôi Vân Phong Bạo toàn thân khí phách ngang nhiên, một bộ tuyệt thế cường giả, mà hình tượng Pháp Lỗ Địch thì lại giống y xì một “nhân vật đầu trò”*.
(*: nhân vật bày trò, đầu têu trò gây cười)
Nhưng không ai dám coi khinh “nhân vật đầu trò” này, dù sao 2 trận trước cũng còn sờ sờ trước mắt.
Pháp Lỗ Địch phi thường thuần thục triệu hồi ra Ma Diễm Hoàng Kim Phong Hậu, cùng với nó dung hợp, bay đến giữa không trung, sau đó là Băng Cực Chiến Lang xuất hiện bên dưới chuẩn bị chiến đấu, cuối cùng là Kính Vương Thuẫn làm phòng thủ.
Lôi Vân Phong Bạo cũng triển khai Ma Pháp Hộ Thuẫn, một màn hào quang trong suốt màu tím đem hắn bảo hộ bên trong.
Mười giây thời gian đếm ngược…
Lần này dẫn đầu công kích chính là Pháp Lỗ Địch, gần trăm con Bạo Diễm Phong giống như đám mây màu hồng rơi từ trên trời rơi xuống tiến hành Tự Sát Tạc Đạn Tập Kích, Băng Cực Chiến Lang cũng xuất hai thanh Băng Tinh đại kiếm từ mặt đất triển khai công kích.
Trên dưới hai đường đồng thời công kích chứng thật là phi thường khó giải quyết, bất quá Lôi Vân Phong Bạo cũng là cường giả hàng đầu, dĩ nhiên có cách ứng phó.
"Oành ~ "
Lôi Vân Phong Bạo nhẹ nhàng bắn ra một quang cầu Lôi Điện màu tím, vừa vặn nổ tung tạo thành một hàng rào điện khổng lồ chặn hướng Băng Cực Chiến Lang đang lao tới. Mà lúc này, trên không đàn Bạo Diễm Phong đã muốn lao xuống.
- Lôi Điện Kinh Cức!
Lôi Vân Phong Bạo khẽ quát một tiếng, bên ngoài Ma Pháp Hộ Thuẫn thấy rõ nhiều hơn một tầng lôi điện nảy tí tách màu bạc như áo khoác.
"Oanh ~ oanh ~ oanh ~ ... "
Bạo Diễm Phong cảm tử nổ tung, chính là Tự Sát Tạc Đạn Tập Kích mà Pháp Lỗ Địch am hiểu nhất.
Nhưng mà tuyệt chiêu nhiều lần thành công lần này lại mất hiệu lực, từng con Bạo Diễm Phong vừa gặp tầng chắn Lôi Điện Kinh Cức đã lập tức nổ tung, hoàn toàn không ảnh hưởng gì được Lôi Vân Phong Bạo bên trong lớp chắn.
Lôi Vân Phong Bạo đơn giản phá vỡ thế công của Pháp Lỗ Địch:
- Chú em đánh xong rồi hả, giờ đến lượt anh!
Phá Thiên Kinh có vẻ nóng nảy, nguyên tưởng rằng tất thắng nào ngờ lại bại hai trận, hơn nữa còn bại triệt triệt để để, khiến hắn căm tức thiếu chút điên lên. Mà trận vừa rồi hắn càng muốn trút giận sang Thị Huyết Chiến Lang vài câu, có điều vẫn kiềm chế không bạo phát, dù sao luận tổng thể thực lực, Kinh Lôi chiến minh của hắn vẫn kém Hắc Ám Thị Huyết chiến minh một bậc.
Phía bên ngoài lại bùng phát một trận kêu than sợ hãi. Trận trước Ám Luân thì cũng thôi, dù sao hắn cũng từng là nhân vật tuyệt thế trong Phong Vân một thời, nhưng giờ một nữ Ám khống chưa hề có tiếng tăm lại có thể gọn gàng đánh cho Thạch Cốt danh xưng Hắc Ám Thị Huyết đệ nhất kiếm sĩ đến cả cặn bã cũng không còn. Tuy vẫn có rất nhiều người cho rằng Thạch Cốt thua vì khinh địch, nhưng có điều không ai dám hoài nghi thực lực nữ Ám khống.
- Tả Luân, cũng là Ám khống, cậu có ý kiến gì không?
Quân Đao vốn đứng một góc lẳng lặng quan sát bỗng hỏi.
Vô Hạn Tả Luân bên cạnh hắn nhíu nhíu mày, như có suy nghĩ gì nói:
- Thực quỷ dị, ngay từ đầu mấy ma pháp vẫn là kỹ năng hệ Hắc Ám, nhưng hai đòn cuối cùng thì em chưa từng nghe hệ Hắc Ám có, lại có thể đem một Đại Địa kiếm sĩ tạc đến cặn bã cũng tan, tin chắc cô ta không đơn giản là một Ám không đâu.
- Đúng là không đơn giản, thật không biết Ngả Gia này làm thế nào mà tụ tập được tận mấy 'kỳ nhân' như vậy.
Lam Sắc Quân Đao tràn đầy kỳ ý gật gật đầu.
- Đoàn trưởng, em vẫn nghi ngờ bọn họ chính là Tử Thần, đặc biệt Ngả Gia kia là đáng nghi nhất.
Quân Thứ thản nhiên nói.
- Quân Thứ, cậu cũng đừng có tiếp tục tranh luận vấn đề này ở đây nữa.
Nói chuyện chính là Ảo Ảnh Thủ Tiễn Đãng Giang Hồ:
- Coi như hoài nghi bọn họ là 'Tử Thần' thì sao, chẳng lẽ cậu có năng lực đối phó bọn họ. Vạn lần đừng chọc giận họ, lấy thực lực của bọn họ mà điên cuồng trả thù thì đối với Lam Sắc Quân Đao sẽ là đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Tiễn Đãng Giang Hồ phân tích nói khiến Quân Thứ không chỗ nào phản bác được.
- Kỳ thật tôi cảm thấy hành vi của Tử Thần chưa hẳn là xấu đối với chiến minh!
Lam Nhị lên tiếng:
- Đoàn trưởng còn nhớ mục đích ban đầu khi chúng ta thành lập Lam Sắc Quân Đao không, nhưng bây giờ nó đã biến thành thế nào?
- Ài!
Quân Đao bất đắc dĩ thở dài, mà không chỉ hắn, mấy người đứng sau cũng trầm mặc không nói. Đúng vậy, giờ đã không còn như lý tưởng ban đầu.
- Thế lực càng ngày càng cường đại, đường lại càng lệch nhiều khỏi quỹ đạo, nói là thân bất do kỷ, kỳ thật chẳng qua là chúng ta lấy cớ thôi, ngày đó Thiên Hành cũng vì thế mà rời đi.
Quân Đao thản nhiên nói, lập tức ánh mắt trở nên sắc bén, như hạ quyết tâm:
- Tả Luân, Quân Thứ, truyền lệnh xuống, sau khi chuyện lần này hoàn thành sẽ toàn diện chỉnh đốn chiến minh, không thể phá hư bản chất quân nhân của chúng ta.
(Chiến minh này do toàn bộ đội xuất ngũ làm đầu não, nên tôn chỉ cũng thiên theo hướng quân đội)
- Rõ, thưa đoàn trưởng!
Vô Hạn Tả Luân cùng Quân Thứ nghiêm túc đáp.
Hai trận thắng hai, ngày càng có nhiều người thắc mắc lai lịch bọn Dương An. Bọn hắn đều nghi hoặc không biết từ bao giờ liên minh Quang Minh lại sinh ra một tiểu đội siêu cấp như vậy.
Bọn Dương An cũng không để ý việc bị người bàn tán, thấy Mạnh Tử Lăng thắng lợi trở về, mấy người sôi nổi tán dương.
- Ai nha, thấy hai người tỏa sáng như vậy, tôi cũng ngứa tay, hi vọng tiếp theo đến lượt tôi đi!
Phá Nha hưng phấn như cắn thuốc, tuyệt đối là kẻ hiếu chiến nhất trong sáu người.
- Chuẩn men, tôi cũng phừng phừng toàn thân rồi đây, chỉ muốn xông lên chiến một hồi!
Quang Phong cũng xoa tay, xem ra không khá hơn Phá Nha bao nhiêu.
- Mơ đi hai cưng, tiếp sau nhất định là phần của bổn đại hiệp!
Nói chuyện tinh tướng chọc cười như thế, dĩ nhiên là Pháp Lỗ Địch.
Ba người thường xuyên cãi lộn, Dương An cùng Ám Luân tự nhiên là không để ý nhiều lắm.
Rất nhanh, danh sách đối chiến trận thứ ba đã có…
- Ha ha, không thể tưởng được lão Địch miệng thật chuẩn!
Dương An là đội trưởng nên được báo kết quả đầu tiên.
- Ha ha, tớ đã nói mà, sau khi logout tớ sẽ đi mua xổ số luôn ấy chứ.
Pháp Lỗ Địch lập tức đắc ý vênh váo.
- Hừ, đừng vừa đi ra ngoài đã bị người ta đánh chết nhá!
Phá Nha cùng Quang Phong mặt đầy oán hận rủa.
- Ha ha!
Pháp Lỗ Địch càng cười to trêu tức.
Lúc này Ám Luân nghiêm túc lên tiếng:
- Lão Địch, tốt nhất là cậu không nên chủ quan, đối thủ của cậu là người được công nhận đệ nhất cường giả Kinh Lôi chiến minh, Lôi Vân Phong Bạo đấy.
- Lão Địch, cẩn thận là hơn!
Dương An cũng nhắc nhở nói.
Pháp Lỗ Địch cũng là người biết suy nghĩ, sau khi cười xong cũng trở nên thận trọng.
Lôi Vân Phong Bạo, Lôi hệ nguyên tố thao khống sư 5x, đệ nhất cường giả Kinh Lôi chiến minh, ở giai đoạn khi cường giả truyền thuyết mới có 39 người cũng được xếp hạng trước 5.
Lôi Vân Phong Bạo đối với thực lực của chính mình phi thường có tin tưởng, trong lòng có điểm miệt thị Pháp Lỗ Địch, bất quá cũng biểu hiện rất là thận trọng. Dù sao đã thua hai trận, tiếp tục xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đồng nghĩa với lâm vào tuyệt cảnh, bởi vậy hắn cũng không dám khinh thường.
Hai người bước ra, so sánh đã cực kỳ rõ ràng, Lôi Vân Phong Bạo toàn thân khí phách ngang nhiên, một bộ tuyệt thế cường giả, mà hình tượng Pháp Lỗ Địch thì lại giống y xì một “nhân vật đầu trò”*.
(*: nhân vật bày trò, đầu têu trò gây cười)
Nhưng không ai dám coi khinh “nhân vật đầu trò” này, dù sao 2 trận trước cũng còn sờ sờ trước mắt.
Pháp Lỗ Địch phi thường thuần thục triệu hồi ra Ma Diễm Hoàng Kim Phong Hậu, cùng với nó dung hợp, bay đến giữa không trung, sau đó là Băng Cực Chiến Lang xuất hiện bên dưới chuẩn bị chiến đấu, cuối cùng là Kính Vương Thuẫn làm phòng thủ.
Lôi Vân Phong Bạo cũng triển khai Ma Pháp Hộ Thuẫn, một màn hào quang trong suốt màu tím đem hắn bảo hộ bên trong.
Mười giây thời gian đếm ngược…
Lần này dẫn đầu công kích chính là Pháp Lỗ Địch, gần trăm con Bạo Diễm Phong giống như đám mây màu hồng rơi từ trên trời rơi xuống tiến hành Tự Sát Tạc Đạn Tập Kích, Băng Cực Chiến Lang cũng xuất hai thanh Băng Tinh đại kiếm từ mặt đất triển khai công kích.
Trên dưới hai đường đồng thời công kích chứng thật là phi thường khó giải quyết, bất quá Lôi Vân Phong Bạo cũng là cường giả hàng đầu, dĩ nhiên có cách ứng phó.
"Oành ~ "
Lôi Vân Phong Bạo nhẹ nhàng bắn ra một quang cầu Lôi Điện màu tím, vừa vặn nổ tung tạo thành một hàng rào điện khổng lồ chặn hướng Băng Cực Chiến Lang đang lao tới. Mà lúc này, trên không đàn Bạo Diễm Phong đã muốn lao xuống.
- Lôi Điện Kinh Cức!
Lôi Vân Phong Bạo khẽ quát một tiếng, bên ngoài Ma Pháp Hộ Thuẫn thấy rõ nhiều hơn một tầng lôi điện nảy tí tách màu bạc như áo khoác.
"Oanh ~ oanh ~ oanh ~ ... "
Bạo Diễm Phong cảm tử nổ tung, chính là Tự Sát Tạc Đạn Tập Kích mà Pháp Lỗ Địch am hiểu nhất.
Nhưng mà tuyệt chiêu nhiều lần thành công lần này lại mất hiệu lực, từng con Bạo Diễm Phong vừa gặp tầng chắn Lôi Điện Kinh Cức đã lập tức nổ tung, hoàn toàn không ảnh hưởng gì được Lôi Vân Phong Bạo bên trong lớp chắn.
Lôi Vân Phong Bạo đơn giản phá vỡ thế công của Pháp Lỗ Địch:
- Chú em đánh xong rồi hả, giờ đến lượt anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.