Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center Rồi
Chương 44
Kim Phỉ
01/05/2024
Mùa hè vừa khô vừa nóng, thời tiết cũng thay đổi chóng mặt.
Trong không khí dường như mang theo cả sức nóng, mây đen che khuất ánh trăng, bầu trời dường như sà xuống đất cực kì thấp, mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
Xa xa là tia chớp lóe lên trên nền trời, dường như báo hiệu sắp mưa.
Phạm Tăng và trợ lý đứng bên ngoài căn chung cư, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thời gian, sốt ruột chờ người tới.
“Không phải đã nói 8h là tới sao? Đã qua 8h rưỡi tới nơi rồi..” Trợ lý nhỏ mang cao gót, sau khi đứng một hồi lâu không khỏi thấy chân âm ỉ đau.
“Đang trên đường rồi, chắc sắp tới rồi đó.” Thân là một nhà sản xuất kiêm đạo diễn nổi tiếng, Phạm Tăng tự nhận địa vị trong giới của mình không hề thấp, từ trước đến giờ đều là người ta chờ hắn, nào có chuyện hắn phải chờ người ta lâu như vậy. Có điều người này cũng không phải người bình thường mà là bậc đại sư nên chỉ có thể tiếp tục bình tĩnh mà chờ đợi thôi.
Sau khi nghe Quý Tu Niên nói chuyện có ma ở đây, Phạm Tăng thân là người chịu trách nhiệm với show tuyển tú này đã liên lạc ngay với Lại đại sư.
Người trung gian đã nói lịch trình Lại đại sư thật sự rất dày đặc, nhưng cuối cùng vẫn ưu tiên cho họ lên hàng đầu, vì thế người đó cũng nhắn nhủ Phạm Tăng biết điều biết ý mà tiếp đón cho tốt.
Từ đó có thể thấy được thanh thế của Lại đại sư phô trương cỡ nào.
Vì để thể hiện thành ý của mình ra, Phạm Tăng dời hết công việc bận rộn của mình ra đằng sau, tự mình ở đây tiếp đón, nào ngờ đối phương thế mà vẫn đến muộn.
“Phạm ca.” Lúc Quý Tu Niên và Lục Húc đi xuống thì Lại đại sư vẫn chưa tới.
Phạm Tăng thấy Quý Tu Niên, gọi y lại để giải thích tình hình, lúc thấy Lục Húc bên cạnh thì không khỏi ngạc nhiên: “Lục Húc cũng ở đây hả?” Rồi hắn nghĩ đến việc thằng nhóc này chính là người xui xẻo đã gặp ma nữ, không khỏi thấy thương: “Ở đây cũng tốt, đỡ cho anh và Quý Tu Niên lo lắng cho cậu.”
Phạm Tăng đang nói giữa chừng thì một chiếc xe hạng thương gia sang trọng đột nhiên bo cua chạy đến, thoạt nhìn là dòng
Mercedes-Benz VS680 mới cứng, giá đắt bằng 3 chiếc ở nhà Phạm Tăng cộng lại.
Phạm Tăng nhẩm tính giá siêu xe trong lòng, lúc nhìn thấy nó dừng ở trước cổng trường quay thì mới lên tiếng: “Đến rồi.” Vài người miệng mồm lanh lợi cũng đã bước đến nhiệt tình thưa gửi chào đón.
Lục Húc liếc nhìn chiếc xe của Lại đại sư này, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng không thấy có chút liên quan nào với cái danh “không quan tâm danh vọng tiền tài.”
Suy nghĩ của Quý Tu Niên cũng tương tự với cậu, nhưng y vẫn cho rằng chừng nào tiếp xúc với người thật hẵng đánh giá thêm sau, dù sao nếu đại sư được mọi người trọng vọng thì ắt cũng có chỗ bất phàm.
Chiếc xe dừng hẳn trước cổng chung cư, tài xế bước ra khỏi xe, mau lẹ đi vòng sang ghế sau và cung kính nghiêng mình mở cửa ra.
Lục Húc hơi nghiêng đầu, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi vững vàng ở giữa, ông ta hơi to con, khoác một cái áo khoác bằng lụa sang trọng, trên mép là bộ râu xồm, nom cũng ra dáng đại sư phụ.
“Lại đại sư ngài đến rồi đấy ạ!”
Phạm Tăng tươi cười khách khí, đến chào đón niềm nở.
Lại đại sư đang ngồi trong xe, lúc này mới duỗi người, vươn chân ra ngoài bước xuống xe, ông ta mỉm cười lịch sự với Phạm Tăng: “Phạm đạo.”
Phạm Tăng rất muốn giục ông ta đi nhanh vào, mau trục xuất ma nữ ra nhưng Lại Lại đại sư đột ngột dừng bước, giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng.
Chỉ thấy Lại đại sư ngẩng đầu nhìn tòa chung cư trước mặt, nhíu mày, bấm bấm ngón tay tính toán: “Nơi đây có quỷ khí dâng cao đến tận trời, điềm báo cho tai ương đổ máu sắp đến!!!” Lúc này, bỗng có tia chớp xẹt ngang trời, như thể báo hiệu cho một cơn bão mạnh sắp sửa ghé qua đây.
Lại Lại đại sư cầm la bàn trong tay, gió thổi vùn vụt quanh người, miệng lầm bầm chú ngữ: “Nam mô hát ra đát na, đa ra dạ gia...”*
*trích Chú Đại Bi.
Chưa chờ cho Phạm Tăng kịp tiêu hóa ông ta đang niệm chú gì thì đột nhiên có rất nhiều tia chớp cùng nhau xẹt qua xẹt lại trên trời, ngay sau đó gió lốc nổi lên, sấm sét ầm ầm.
“Ác linh giáng thế, tà ma cường thịnh.” Lại đại sư lúc này mới mở mắt ra, nói với Phạm Tăng: “Bên trong có ác quỷ không ngừng quấy phá, đúng nhận sai cãi.”
“Đúng ạ đúng ạ.” Phạm Tăng cảm thấy đại sư này quả nhiên tinh thông, vội vàng nghiêng mình thỉnh giáo: “Đại sư quả thật lợi hại, vậy ngài có thể tiễn cái thứ đó ra khỏi nơi đây không ạ?”
“Phàm là ác linh còn bồi hồi dương thế, làm nhiều chuyện ác như thế này, tuyệt đối không thể dung thứ.” Ngữ khí Lại đại sư vô cùng kiên định, thốt lên những lời tỏ vẻ đạo cốt chính nghĩa, trừ ma vệ đạo: “Chỉ có khi đánh cho chúng nó hồn phi phách tán, mới diệt trừ hậu hoạn về sau, tránh cho chúng nó làm hại nhân gian.”
Ác linh?
Quý Tu Niên nghe thấy lời của Lại đại sư nói, không khỏi nhớ tới F4.
Hạ Tinh Hoa, Đào Anh Bác, và 2 người còn lại đều vô cùng lễ phép, khiêm tốn, làm gì có chuyện ác với ôn ở đây.
“Lại đại sư còn chưa vào trong đã khẳng định hồn ma ở trong đều là ác linh cả sao?”
Quý Tu Niên cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Lại đại sư hành nghề đã nhiều năm, hiếm khi gặp phải người dám dùng giọng điệu chất vấn này nói chuyện với ông ta, song khi tầm mắt đảo quanh Quý Tu Niên một vòng ông ta lại sáng hết cả mắt, tính tình cũng đột nhiên dễ chịu hơn đôi phần: “À, Quý tiên sinh.” Lão ta tựa như mới gặp Quý Tu Niên lần đầu vậy, chẹp chẹp miệng hỏi: “Ta nghe nói từ trước đến nay Quý tiên sinh có thể nhìn thấy thứ đó phải không?”
Quý Tu Niên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chậc chậc chậc...” Lại đại sư nghe thế thì không khỏi tặc lưỡi, ánh mắt nhìn về phía Quý Tu Niên dường như chất chứa vài phần thương hại: “Trời sinh đã là mệnh cô độc suốt đời, thật là tội nghiệp.”
Từ nãy đến giờ Quý Tu Niên luôn duy trì thái độ dửng dưng, song khi nghe thấy câu “mệnh cô độc suốt đời” thì y bỗng lạnh mặt đi.
Lại đại sư hình như vẫn chưa phát hiện, cúi đầu móc một tấm bùa đỏ ra đưa cho Quý Tu Niên: “Chúng ta xem như có duyên, bùa bình an này ta cho cậu, xem như quà lần đầu gặp mặt đi.”
“Tu Niên còn không mau cảm ơn Lại đại sư, bùa này ngàn vàng cũng khó mua lắm đấy.” Phạm Tăng thấy thế, không khỏi vui vẻ giục Quý Tu Niên nhận lấy: “Xem ra Lại đại sư thật sự rất thích cậu.”
Lại đại sư nghe thế, cười mà không nói, ánh mắt nhìn về phía Quý Tu Niên lại lóe sáng lên, tuy ngoài mặt không ừ hử gì nhưng nội tâm đang sóng cuộn biển gầm — lấy đi, mau lấy đi....
Quý Tu Niên rũ mắt, thấy lá bùa Lại đại sư đưa mình trông rất khác với lá mà Phạm Tăng đã đưa y trước đó.
Lá bùa kia của Phạm Tăng là bùa hộ mệnh nền vàng chữ đen, nhìn rất giống hàng nhan nhản thị trường, nhưng mà lá này lại là nền đỏ chữ đen, trông đẹp và tinh xảo hơn cái màu vàng kia nhiều, song khi Quý Tu Niên nhìn tới nhìn lui một hồi lại thấy có chút khó chịu trong người.
Cả hai người Quý Tu Niên và Phạm Tăng đều lần đầu thấy được cái gọi là bùa bình an này, dù sau cũng là ý tốt của người ta, mà cũng không thể để ông đại sư này cứ cầm mãi thế.
“Quý tiên sinh cầm đi, đừng khách sao, bùa này có thể bảo vệ cho cậu đấy.” Lại đại sư nhìn ra y đang do dự, không nhịn được hối thúc: “Không chỉ bảo vệ chính mình mà còn bảo vệ được người bên cạnh.”
Tầm mắt ông ta nhìn chằm chằm vào tay Quý Tu Niên, thấy tay y đang từng chút, từng chút giơ lên đặng lấy lá bùa, ông ta vô cùng kích động.
Nhưng ngay khi tay Quý Tu Niên sắp chạm vào lá bùa thì từ đâu xuất hiện một “Trình Giảo Kim” cầm lấy nó: “Niên ca, đại sư đã nói cho anh rồi thì anh ngại gì nữa, không lấy thì để em lấy cho anh.”
Lục Húc vừa nói vừa cười, không thèm để ý sắc mặt Lại đại sư kia.
“Không có cho cậu.” Lại đại sư bực bội lên tiếng, nghĩ nhóc con không biết trời cao đất dày này từ lỗ nẻ nào chui lên đây, song lão ta chưa kịp bực tức thêm thì Lục Húc cứ như là ngắm nghía đủ rồi mà đưa lại cho Quý Tu Niên: “Niên ca, đại sư có lòng tặng anh thì anh nhớ cất kỹ.”
Lúc nói câu này Lục Húc nhấn mạnh vào hai chữ “có lòng”, rồi liếc nhìn một cái thâm sâu về phía Lại đại sư.
Nhóc còn này chưa mọc lông cánh nhưng sao khí thế làm mình không thoải mái lắm vậy cà.
Không biết tại sao mà ông ta luôn thấy mình nghĩ gì đều bị nhóc con này biết hết.
Trong lúc vẫn đang cẩn thận săm soi tướng mạo Lục Húc thì cậu đột nhiên thúc giục bọn họ: “Đứng ở đây mãi cũng không ổn, chúng ta vào trong lại bàn tiếp đi?”
Thấy Lục Húc lên tiếng nhắc nhở, Phạm Tăng mau chóng dẫn Lại đại sư bước vào trong: “Đúng đúng đúng, có gì lát lại nói.”
Lại đại sư liếc nhìn Lục Húc một cái mang đầy ẩn ý, thấy cậu nãy giờ vẫn nói cười như thường với Quý Tu Niên, không giống như vừa mới phát hiện ra điều gì thì thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều quá rồi.
Chỉ là một thằng nhóc còn chưa đủ lớn, sợ cái gì mà sợ không biết.
Phạm Tăng và trợ lý đi phía trước dẫn đường, Lại đại sư nghênh ngang đi ở giữa, Lục Húc và Quý Tu Niên đi ở cuối cùng.
“Lại đại sư, nghe nói ngài từng chết đi sống lại sao?”
Vừa mới bước vào hành lang, Lục Húc đã cất tiếng hỏi vờ như lơ đãng.
Cậu đứng khá gần nên Lại đại sư không thể xem như không nghe thấy được, ông ta vì để duy trì hình tượng đành phải nhịn lại mà lên tiếng: “Đúng rồi, nếu nói nghiêm túc thì đã chết vài lần.”
“Ui ui lợi hại vậy sao?” Lục Húc giả bộ hùa theo mà ồ một tiếng, sau đó lại cong khóe miệng hỏi tiếp: “Bỗng dưng lại chết nhiều lần, vậy ngài đã gặp Tử Thần chưa?”
“Tất nhiên gặp rồi.” Vì để củng cố vững chắc cho hình tượng của mình, ông ta đã kể câu chuyện này không biết bao nhiêu lần, nên đã thuộc làu từng câu từng chữ: “Ta với Tử Thần là bạn thân thiết aka huynh đệ kết bái, nếu không ông ta sao có thể 5 lần 7 lượt thả cho ta về lại dương gian được.”
“Thì ra trên đời này thật sự có Tử Thần luôn à?” Phạm Tăng đi đầu nghe thế thì cảm thấy lạ, không khỏi hỏi dồn Lại đại sư thêm: “Tử Thần trông như thế nào vậy Lại đại sư?”
“Tử Thần ấy à, ông ta cao 3 mét, cơ bắp cuồn cuộn bộc phát sức mạnh vô cùng to lớn, bản tính hung tàn thích giết chóc, nếu như vô tình mắt đối mắt với ông ta thì khó tránh khỏi cái chết, ông ta còn nuôi một con mèo, lông đen toàn thân, không pha trộn màu nào khác, nó là một con hung thú mang điềm báo tai ương sắp đến. Nếu như một ngày nào đó chúng ta phát hiện đã bị con mèo này theo dõi, vậy thì chúng ta cách cái chết không còn xa nữa rồi...”
“Meoo...” “Hung thú” Bát Muội đang ngồi xổm trước cầu thang nghỉ ngơi, nhìn đám người Lại đại sư đang từ từ bước đến đây thì nó lắc lắc cái đuôi trong vô, rồi lại ngáp một cái bự.
Các đồng răm nhớ vote nhiều nhiều cho Bảnh nhé, Bảnh nhớ mặt ai quen quen Bảnh gợi ý pass cho đến khi nào ra thì thôi hê hê.
Trong không khí dường như mang theo cả sức nóng, mây đen che khuất ánh trăng, bầu trời dường như sà xuống đất cực kì thấp, mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
Xa xa là tia chớp lóe lên trên nền trời, dường như báo hiệu sắp mưa.
Phạm Tăng và trợ lý đứng bên ngoài căn chung cư, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thời gian, sốt ruột chờ người tới.
“Không phải đã nói 8h là tới sao? Đã qua 8h rưỡi tới nơi rồi..” Trợ lý nhỏ mang cao gót, sau khi đứng một hồi lâu không khỏi thấy chân âm ỉ đau.
“Đang trên đường rồi, chắc sắp tới rồi đó.” Thân là một nhà sản xuất kiêm đạo diễn nổi tiếng, Phạm Tăng tự nhận địa vị trong giới của mình không hề thấp, từ trước đến giờ đều là người ta chờ hắn, nào có chuyện hắn phải chờ người ta lâu như vậy. Có điều người này cũng không phải người bình thường mà là bậc đại sư nên chỉ có thể tiếp tục bình tĩnh mà chờ đợi thôi.
Sau khi nghe Quý Tu Niên nói chuyện có ma ở đây, Phạm Tăng thân là người chịu trách nhiệm với show tuyển tú này đã liên lạc ngay với Lại đại sư.
Người trung gian đã nói lịch trình Lại đại sư thật sự rất dày đặc, nhưng cuối cùng vẫn ưu tiên cho họ lên hàng đầu, vì thế người đó cũng nhắn nhủ Phạm Tăng biết điều biết ý mà tiếp đón cho tốt.
Từ đó có thể thấy được thanh thế của Lại đại sư phô trương cỡ nào.
Vì để thể hiện thành ý của mình ra, Phạm Tăng dời hết công việc bận rộn của mình ra đằng sau, tự mình ở đây tiếp đón, nào ngờ đối phương thế mà vẫn đến muộn.
“Phạm ca.” Lúc Quý Tu Niên và Lục Húc đi xuống thì Lại đại sư vẫn chưa tới.
Phạm Tăng thấy Quý Tu Niên, gọi y lại để giải thích tình hình, lúc thấy Lục Húc bên cạnh thì không khỏi ngạc nhiên: “Lục Húc cũng ở đây hả?” Rồi hắn nghĩ đến việc thằng nhóc này chính là người xui xẻo đã gặp ma nữ, không khỏi thấy thương: “Ở đây cũng tốt, đỡ cho anh và Quý Tu Niên lo lắng cho cậu.”
Phạm Tăng đang nói giữa chừng thì một chiếc xe hạng thương gia sang trọng đột nhiên bo cua chạy đến, thoạt nhìn là dòng
Mercedes-Benz VS680 mới cứng, giá đắt bằng 3 chiếc ở nhà Phạm Tăng cộng lại.
Phạm Tăng nhẩm tính giá siêu xe trong lòng, lúc nhìn thấy nó dừng ở trước cổng trường quay thì mới lên tiếng: “Đến rồi.” Vài người miệng mồm lanh lợi cũng đã bước đến nhiệt tình thưa gửi chào đón.
Lục Húc liếc nhìn chiếc xe của Lại đại sư này, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng không thấy có chút liên quan nào với cái danh “không quan tâm danh vọng tiền tài.”
Suy nghĩ của Quý Tu Niên cũng tương tự với cậu, nhưng y vẫn cho rằng chừng nào tiếp xúc với người thật hẵng đánh giá thêm sau, dù sao nếu đại sư được mọi người trọng vọng thì ắt cũng có chỗ bất phàm.
Chiếc xe dừng hẳn trước cổng chung cư, tài xế bước ra khỏi xe, mau lẹ đi vòng sang ghế sau và cung kính nghiêng mình mở cửa ra.
Lục Húc hơi nghiêng đầu, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi vững vàng ở giữa, ông ta hơi to con, khoác một cái áo khoác bằng lụa sang trọng, trên mép là bộ râu xồm, nom cũng ra dáng đại sư phụ.
“Lại đại sư ngài đến rồi đấy ạ!”
Phạm Tăng tươi cười khách khí, đến chào đón niềm nở.
Lại đại sư đang ngồi trong xe, lúc này mới duỗi người, vươn chân ra ngoài bước xuống xe, ông ta mỉm cười lịch sự với Phạm Tăng: “Phạm đạo.”
Phạm Tăng rất muốn giục ông ta đi nhanh vào, mau trục xuất ma nữ ra nhưng Lại Lại đại sư đột ngột dừng bước, giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng.
Chỉ thấy Lại đại sư ngẩng đầu nhìn tòa chung cư trước mặt, nhíu mày, bấm bấm ngón tay tính toán: “Nơi đây có quỷ khí dâng cao đến tận trời, điềm báo cho tai ương đổ máu sắp đến!!!” Lúc này, bỗng có tia chớp xẹt ngang trời, như thể báo hiệu cho một cơn bão mạnh sắp sửa ghé qua đây.
Lại Lại đại sư cầm la bàn trong tay, gió thổi vùn vụt quanh người, miệng lầm bầm chú ngữ: “Nam mô hát ra đát na, đa ra dạ gia...”*
*trích Chú Đại Bi.
Chưa chờ cho Phạm Tăng kịp tiêu hóa ông ta đang niệm chú gì thì đột nhiên có rất nhiều tia chớp cùng nhau xẹt qua xẹt lại trên trời, ngay sau đó gió lốc nổi lên, sấm sét ầm ầm.
“Ác linh giáng thế, tà ma cường thịnh.” Lại đại sư lúc này mới mở mắt ra, nói với Phạm Tăng: “Bên trong có ác quỷ không ngừng quấy phá, đúng nhận sai cãi.”
“Đúng ạ đúng ạ.” Phạm Tăng cảm thấy đại sư này quả nhiên tinh thông, vội vàng nghiêng mình thỉnh giáo: “Đại sư quả thật lợi hại, vậy ngài có thể tiễn cái thứ đó ra khỏi nơi đây không ạ?”
“Phàm là ác linh còn bồi hồi dương thế, làm nhiều chuyện ác như thế này, tuyệt đối không thể dung thứ.” Ngữ khí Lại đại sư vô cùng kiên định, thốt lên những lời tỏ vẻ đạo cốt chính nghĩa, trừ ma vệ đạo: “Chỉ có khi đánh cho chúng nó hồn phi phách tán, mới diệt trừ hậu hoạn về sau, tránh cho chúng nó làm hại nhân gian.”
Ác linh?
Quý Tu Niên nghe thấy lời của Lại đại sư nói, không khỏi nhớ tới F4.
Hạ Tinh Hoa, Đào Anh Bác, và 2 người còn lại đều vô cùng lễ phép, khiêm tốn, làm gì có chuyện ác với ôn ở đây.
“Lại đại sư còn chưa vào trong đã khẳng định hồn ma ở trong đều là ác linh cả sao?”
Quý Tu Niên cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Lại đại sư hành nghề đã nhiều năm, hiếm khi gặp phải người dám dùng giọng điệu chất vấn này nói chuyện với ông ta, song khi tầm mắt đảo quanh Quý Tu Niên một vòng ông ta lại sáng hết cả mắt, tính tình cũng đột nhiên dễ chịu hơn đôi phần: “À, Quý tiên sinh.” Lão ta tựa như mới gặp Quý Tu Niên lần đầu vậy, chẹp chẹp miệng hỏi: “Ta nghe nói từ trước đến nay Quý tiên sinh có thể nhìn thấy thứ đó phải không?”
Quý Tu Niên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chậc chậc chậc...” Lại đại sư nghe thế thì không khỏi tặc lưỡi, ánh mắt nhìn về phía Quý Tu Niên dường như chất chứa vài phần thương hại: “Trời sinh đã là mệnh cô độc suốt đời, thật là tội nghiệp.”
Từ nãy đến giờ Quý Tu Niên luôn duy trì thái độ dửng dưng, song khi nghe thấy câu “mệnh cô độc suốt đời” thì y bỗng lạnh mặt đi.
Lại đại sư hình như vẫn chưa phát hiện, cúi đầu móc một tấm bùa đỏ ra đưa cho Quý Tu Niên: “Chúng ta xem như có duyên, bùa bình an này ta cho cậu, xem như quà lần đầu gặp mặt đi.”
“Tu Niên còn không mau cảm ơn Lại đại sư, bùa này ngàn vàng cũng khó mua lắm đấy.” Phạm Tăng thấy thế, không khỏi vui vẻ giục Quý Tu Niên nhận lấy: “Xem ra Lại đại sư thật sự rất thích cậu.”
Lại đại sư nghe thế, cười mà không nói, ánh mắt nhìn về phía Quý Tu Niên lại lóe sáng lên, tuy ngoài mặt không ừ hử gì nhưng nội tâm đang sóng cuộn biển gầm — lấy đi, mau lấy đi....
Quý Tu Niên rũ mắt, thấy lá bùa Lại đại sư đưa mình trông rất khác với lá mà Phạm Tăng đã đưa y trước đó.
Lá bùa kia của Phạm Tăng là bùa hộ mệnh nền vàng chữ đen, nhìn rất giống hàng nhan nhản thị trường, nhưng mà lá này lại là nền đỏ chữ đen, trông đẹp và tinh xảo hơn cái màu vàng kia nhiều, song khi Quý Tu Niên nhìn tới nhìn lui một hồi lại thấy có chút khó chịu trong người.
Cả hai người Quý Tu Niên và Phạm Tăng đều lần đầu thấy được cái gọi là bùa bình an này, dù sau cũng là ý tốt của người ta, mà cũng không thể để ông đại sư này cứ cầm mãi thế.
“Quý tiên sinh cầm đi, đừng khách sao, bùa này có thể bảo vệ cho cậu đấy.” Lại đại sư nhìn ra y đang do dự, không nhịn được hối thúc: “Không chỉ bảo vệ chính mình mà còn bảo vệ được người bên cạnh.”
Tầm mắt ông ta nhìn chằm chằm vào tay Quý Tu Niên, thấy tay y đang từng chút, từng chút giơ lên đặng lấy lá bùa, ông ta vô cùng kích động.
Nhưng ngay khi tay Quý Tu Niên sắp chạm vào lá bùa thì từ đâu xuất hiện một “Trình Giảo Kim” cầm lấy nó: “Niên ca, đại sư đã nói cho anh rồi thì anh ngại gì nữa, không lấy thì để em lấy cho anh.”
Lục Húc vừa nói vừa cười, không thèm để ý sắc mặt Lại đại sư kia.
“Không có cho cậu.” Lại đại sư bực bội lên tiếng, nghĩ nhóc con không biết trời cao đất dày này từ lỗ nẻ nào chui lên đây, song lão ta chưa kịp bực tức thêm thì Lục Húc cứ như là ngắm nghía đủ rồi mà đưa lại cho Quý Tu Niên: “Niên ca, đại sư có lòng tặng anh thì anh nhớ cất kỹ.”
Lúc nói câu này Lục Húc nhấn mạnh vào hai chữ “có lòng”, rồi liếc nhìn một cái thâm sâu về phía Lại đại sư.
Nhóc còn này chưa mọc lông cánh nhưng sao khí thế làm mình không thoải mái lắm vậy cà.
Không biết tại sao mà ông ta luôn thấy mình nghĩ gì đều bị nhóc con này biết hết.
Trong lúc vẫn đang cẩn thận săm soi tướng mạo Lục Húc thì cậu đột nhiên thúc giục bọn họ: “Đứng ở đây mãi cũng không ổn, chúng ta vào trong lại bàn tiếp đi?”
Thấy Lục Húc lên tiếng nhắc nhở, Phạm Tăng mau chóng dẫn Lại đại sư bước vào trong: “Đúng đúng đúng, có gì lát lại nói.”
Lại đại sư liếc nhìn Lục Húc một cái mang đầy ẩn ý, thấy cậu nãy giờ vẫn nói cười như thường với Quý Tu Niên, không giống như vừa mới phát hiện ra điều gì thì thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều quá rồi.
Chỉ là một thằng nhóc còn chưa đủ lớn, sợ cái gì mà sợ không biết.
Phạm Tăng và trợ lý đi phía trước dẫn đường, Lại đại sư nghênh ngang đi ở giữa, Lục Húc và Quý Tu Niên đi ở cuối cùng.
“Lại đại sư, nghe nói ngài từng chết đi sống lại sao?”
Vừa mới bước vào hành lang, Lục Húc đã cất tiếng hỏi vờ như lơ đãng.
Cậu đứng khá gần nên Lại đại sư không thể xem như không nghe thấy được, ông ta vì để duy trì hình tượng đành phải nhịn lại mà lên tiếng: “Đúng rồi, nếu nói nghiêm túc thì đã chết vài lần.”
“Ui ui lợi hại vậy sao?” Lục Húc giả bộ hùa theo mà ồ một tiếng, sau đó lại cong khóe miệng hỏi tiếp: “Bỗng dưng lại chết nhiều lần, vậy ngài đã gặp Tử Thần chưa?”
“Tất nhiên gặp rồi.” Vì để củng cố vững chắc cho hình tượng của mình, ông ta đã kể câu chuyện này không biết bao nhiêu lần, nên đã thuộc làu từng câu từng chữ: “Ta với Tử Thần là bạn thân thiết aka huynh đệ kết bái, nếu không ông ta sao có thể 5 lần 7 lượt thả cho ta về lại dương gian được.”
“Thì ra trên đời này thật sự có Tử Thần luôn à?” Phạm Tăng đi đầu nghe thế thì cảm thấy lạ, không khỏi hỏi dồn Lại đại sư thêm: “Tử Thần trông như thế nào vậy Lại đại sư?”
“Tử Thần ấy à, ông ta cao 3 mét, cơ bắp cuồn cuộn bộc phát sức mạnh vô cùng to lớn, bản tính hung tàn thích giết chóc, nếu như vô tình mắt đối mắt với ông ta thì khó tránh khỏi cái chết, ông ta còn nuôi một con mèo, lông đen toàn thân, không pha trộn màu nào khác, nó là một con hung thú mang điềm báo tai ương sắp đến. Nếu như một ngày nào đó chúng ta phát hiện đã bị con mèo này theo dõi, vậy thì chúng ta cách cái chết không còn xa nữa rồi...”
“Meoo...” “Hung thú” Bát Muội đang ngồi xổm trước cầu thang nghỉ ngơi, nhìn đám người Lại đại sư đang từ từ bước đến đây thì nó lắc lắc cái đuôi trong vô, rồi lại ngáp một cái bự.
Các đồng răm nhớ vote nhiều nhiều cho Bảnh nhé, Bảnh nhớ mặt ai quen quen Bảnh gợi ý pass cho đến khi nào ra thì thôi hê hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.