Chương 50: Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ
Nhất Chi Mai
15/01/2024
Người phụ nữ này rất mạnh mẽ.
Hơn nữa, người đàn ông lực lưỡng bên cạnh cô ta chắc cũng không phải dạng vừa.
Tuy nhiên, nhìn người phụ nữ này có vẻ như không phải cùng hội cùng thuyền với Lữ Phong.
"Anh Phong, tên Sơn Tử đó làm tôi thấy áp lực quá, tiếp theo có lẽ không ổn rồi, tôi phải tiết lộ thân phận của mình", Diệp Phùng Xuân ghé vào tai Lưu Phong rồi nhỏ tiếng thì thầm.
"Sao thế, rén rồi à?"
Diệp Phùng Xuân ngượng ngùng đáp: "Anh Phong, tên kia, tôi cảm thấy mình đánh không lại hẳn".
"Ha ha, không phải còn có tôi sao?"
"Anh?" Diệp Phùng Xuân nuốt nước bọt: "Anh Phong, tuy rằng anh rất giỏi đánh đấm, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của tên kia”.
"Chậc, anh thì biết cái gì!" khóe miệng Lưu Phong nhếch lên, cười đầy ẩn ý: "Cái tên to xác kia không có gì đáng sợ, chỉ cần tán đổ Dạ Tường Vi thì hẳn nhất định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu”.
"Anh đang đùa tôi à? Dạ Tường Vi thậm chí còn khó đối phó hơn. Làm thế nào anh có thể tán đổ cô ta?" Diệp Phùng Xuân cảm thấy tên Lưu Phong này hình như bị chập mạch.
Nước này rồi còn nói đùa.
Lữ Phong và anh Xà kia chỉ là những tên xã hội đen bình thường.
Bọn chúng không có gì đáng lo.
Nhưng Dạ Tường Vi này thế lực mạnh như vậy, hiển nhiên không dễ chọc vào.
Điều quan trọng là tên Lưu Phong này còn muốn cưa cẩm bà chị này?
Bốc phét cũng có chừng mực thôi chứ.
"Nhìn mà học tập" Lưu Phong cười gian manh, tiến về phía trước hai bước, đi thẳng đến chỗ Dạ Tường Vi.
"Làm gì vậy!" Nhìn thấy Lưu Phong dám tới gần Dạ Tường Vi như vậy, Ngô Sơn theo bản năng đưa tay đẩy Lưu Phong.
Nhưng cú đẩy này giống như đẩy vào một ngọn núi.
"Hả?" Ngô Sơn sửng sốt, cho răng là ảo giác, dùng lực tay mạnh hơn.
Thịch thịch thịch!
Kết quả. Giây tiếp theo.
Ngô Sơn không những không đẩy lui được Lưu Phong mà bản thân còn lùi lại mấy bước.
Đoàng!
Nhìn thấy cảnh này, Dạ Tường Vi đồng tử không khỏi hơi co lại, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
"Cậu là người đánh gấy ngón tay của Lữ Phong?" Dạ Tường Vi nhìn chằm chằm Lưu Phong hỏi.
Lưu Phong không trả lời câu hỏi: "Người đẹp, em là Điêu Thuyền trên thắt lưng của anh".
"Mẹ kiếp!”
Diệp Phùng Xuân loạng choạng, suýt nữa khuyu gối tại
chỗ. Đây khác nào gọi đòn?
Thực tế đã chứng minh nhắc đến Điêu Thuyền là cách tán gái dở ẹc. Tại sao giờ Lưu Phong lại sử dụng thủ thuật này?
Không ngờ, ngay lúc Diệp Phùng Xuân đang mò tìm giấy tờ tùy thân để chứng minh thân phận, Dạ Tường Vi đột nhiên
lên tiếng, trong mắt có chút hưng phấn: "Cậu vừa nói cái gì?"
Phản ứng này lập tức khiến động tác tay của Diệp Phùng Xuân dừng lại.
Hả? Tại sao cảm giác không đúng lắm?
“Điêu Thuyền ở trên thắt lưng của anh”, Lưu Phong bồi thêm một câu nữa.
"Cậu đi theo tôi", Dạ Tường Vi cố gắng đè nén tâm trạng. kích động, liếc nhìn Ngô Sơn: "Không cho phép bất kì kẻ nào đi lên tầng hai".
Nói rồi cô ta xoay người, cái eo gợi cảm đánh qua đánh lại rồi đi thẳng lên cầu thang.
Toàn bộ nơi này náo động.
Đôi mắt của Diệp Phùng Xuân trợn to hết cỡ, như thể anh †a vừa nhìn thấy ma.
Không, không phải chứ? Lên tầng vào việc luôn sao? Trắng trợn như vậy á?
Hơn nữa, không phải nên dùng điển tích của Gia Cát Lượng mới phải sao?
“ở đây đợi tôi", Lưu Phong nháy mắt với Diệp Phùng Xuân rồi đi theo lên lầu.
Hai người họ rời đi.
Quán bar đột nhiên ồn ào như chợ vỡ.
“Trời ơi, người đàn ông đó là ai?"
"Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ".
“Nếu ông Lữ biết chuyện này, e rằng tên đó còn không biết mình phải chết thế nào!”
"Anh chưa nghe nói sao? Mối quan hệ giữa cậu chủ Lữ và Dạ Tường Vi chưa bao giờ tốt đẹp. Đó là bởi vì cậu chủ Lữ cảm thấy Dạ Tường Vi này đã cướp gia sản của mình".
"Quan tâm nhiều vậy làm gì? Mình còn chưa đủ cơm ăn mà lại đi lo hàng xóm không có tiền mua du thuyền à? Đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng".
Hơn nữa, người đàn ông lực lưỡng bên cạnh cô ta chắc cũng không phải dạng vừa.
Tuy nhiên, nhìn người phụ nữ này có vẻ như không phải cùng hội cùng thuyền với Lữ Phong.
"Anh Phong, tên Sơn Tử đó làm tôi thấy áp lực quá, tiếp theo có lẽ không ổn rồi, tôi phải tiết lộ thân phận của mình", Diệp Phùng Xuân ghé vào tai Lưu Phong rồi nhỏ tiếng thì thầm.
"Sao thế, rén rồi à?"
Diệp Phùng Xuân ngượng ngùng đáp: "Anh Phong, tên kia, tôi cảm thấy mình đánh không lại hẳn".
"Ha ha, không phải còn có tôi sao?"
"Anh?" Diệp Phùng Xuân nuốt nước bọt: "Anh Phong, tuy rằng anh rất giỏi đánh đấm, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của tên kia”.
"Chậc, anh thì biết cái gì!" khóe miệng Lưu Phong nhếch lên, cười đầy ẩn ý: "Cái tên to xác kia không có gì đáng sợ, chỉ cần tán đổ Dạ Tường Vi thì hẳn nhất định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu”.
"Anh đang đùa tôi à? Dạ Tường Vi thậm chí còn khó đối phó hơn. Làm thế nào anh có thể tán đổ cô ta?" Diệp Phùng Xuân cảm thấy tên Lưu Phong này hình như bị chập mạch.
Nước này rồi còn nói đùa.
Lữ Phong và anh Xà kia chỉ là những tên xã hội đen bình thường.
Bọn chúng không có gì đáng lo.
Nhưng Dạ Tường Vi này thế lực mạnh như vậy, hiển nhiên không dễ chọc vào.
Điều quan trọng là tên Lưu Phong này còn muốn cưa cẩm bà chị này?
Bốc phét cũng có chừng mực thôi chứ.
"Nhìn mà học tập" Lưu Phong cười gian manh, tiến về phía trước hai bước, đi thẳng đến chỗ Dạ Tường Vi.
"Làm gì vậy!" Nhìn thấy Lưu Phong dám tới gần Dạ Tường Vi như vậy, Ngô Sơn theo bản năng đưa tay đẩy Lưu Phong.
Nhưng cú đẩy này giống như đẩy vào một ngọn núi.
"Hả?" Ngô Sơn sửng sốt, cho răng là ảo giác, dùng lực tay mạnh hơn.
Thịch thịch thịch!
Kết quả. Giây tiếp theo.
Ngô Sơn không những không đẩy lui được Lưu Phong mà bản thân còn lùi lại mấy bước.
Đoàng!
Nhìn thấy cảnh này, Dạ Tường Vi đồng tử không khỏi hơi co lại, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
"Cậu là người đánh gấy ngón tay của Lữ Phong?" Dạ Tường Vi nhìn chằm chằm Lưu Phong hỏi.
Lưu Phong không trả lời câu hỏi: "Người đẹp, em là Điêu Thuyền trên thắt lưng của anh".
"Mẹ kiếp!”
Diệp Phùng Xuân loạng choạng, suýt nữa khuyu gối tại
chỗ. Đây khác nào gọi đòn?
Thực tế đã chứng minh nhắc đến Điêu Thuyền là cách tán gái dở ẹc. Tại sao giờ Lưu Phong lại sử dụng thủ thuật này?
Không ngờ, ngay lúc Diệp Phùng Xuân đang mò tìm giấy tờ tùy thân để chứng minh thân phận, Dạ Tường Vi đột nhiên
lên tiếng, trong mắt có chút hưng phấn: "Cậu vừa nói cái gì?"
Phản ứng này lập tức khiến động tác tay của Diệp Phùng Xuân dừng lại.
Hả? Tại sao cảm giác không đúng lắm?
“Điêu Thuyền ở trên thắt lưng của anh”, Lưu Phong bồi thêm một câu nữa.
"Cậu đi theo tôi", Dạ Tường Vi cố gắng đè nén tâm trạng. kích động, liếc nhìn Ngô Sơn: "Không cho phép bất kì kẻ nào đi lên tầng hai".
Nói rồi cô ta xoay người, cái eo gợi cảm đánh qua đánh lại rồi đi thẳng lên cầu thang.
Toàn bộ nơi này náo động.
Đôi mắt của Diệp Phùng Xuân trợn to hết cỡ, như thể anh †a vừa nhìn thấy ma.
Không, không phải chứ? Lên tầng vào việc luôn sao? Trắng trợn như vậy á?
Hơn nữa, không phải nên dùng điển tích của Gia Cát Lượng mới phải sao?
“ở đây đợi tôi", Lưu Phong nháy mắt với Diệp Phùng Xuân rồi đi theo lên lầu.
Hai người họ rời đi.
Quán bar đột nhiên ồn ào như chợ vỡ.
“Trời ơi, người đàn ông đó là ai?"
"Dám lên tầng với người phụ nữ của ông Lữ".
“Nếu ông Lữ biết chuyện này, e rằng tên đó còn không biết mình phải chết thế nào!”
"Anh chưa nghe nói sao? Mối quan hệ giữa cậu chủ Lữ và Dạ Tường Vi chưa bao giờ tốt đẹp. Đó là bởi vì cậu chủ Lữ cảm thấy Dạ Tường Vi này đã cướp gia sản của mình".
"Quan tâm nhiều vậy làm gì? Mình còn chưa đủ cơm ăn mà lại đi lo hàng xóm không có tiền mua du thuyền à? Đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.