Chương 56: Không ai sánh bằng!
Nhất Chi Mai
15/01/2024
“Không có sao cả, hôm nay tâm trạng con không tốt”.
Tôn Khánh Niên không hề giấu giếm sự yêu thích đối với Lưu Phong: “Ha ha, hình như Tiểu Phong vẫn không phục”.
“Nhưng, hôm nay Tiểu Phong đã biết rồi thì ông cũng sẽ nói thật cho cháu”.
“Cậu bạn đó là một thiên tài hiếm thấy, kiến thức của cậu †a ở ngành mỹ phẩm ngay cả ông cũng không thể so sánh được”.
“Còn Tiểu Phong, haizz, ông nói chuyện thẳng thắn, cháu đừng để trong lòng. Thật ra, có khi cháu còn không bằng một ngón tay của người ta”.
Lúc trước, vì thấy nhà họ Lữ có tiền, Tôn Khánh Niên còn do dự về mối hôn sự này.
Nhưng từ khi gặp Lưu Phong, Tôn Khánh Niên đã cắt đứt suy nghĩ này.
Bất kể thế nào cũng phải khiến Lưu Phong trở thành cháu rể mình.
Còn Lữ Phong so với Lưu Phong đúng là chẳng khác một đống phân.
“Ông..”, Lữ Phong tức giận siết chặt năm đấm. Hắn thật sự muốn đánh nát mặt Tôn Khánh Niên.
Lữ Phượng Tiên cũng không ngờ Tôn Khánh Niên lại nói thẳng như vậy. Mặc dù trong lòng cực kỳ không vui, nhưng dù sao cũng là bạn bè nhiều năm của gia đình, ông ta đành cắn răng nói: “Chú Tôn, chú đã nói như vậy thì sau này quan hệ của hai nhà chúng ta cũng chấm dứt phải không?”.
“Tạm biệt!”.
Trong mắt Tôn Khánh Niên, Lữ Phượng Tiên quản lý phố quán bar ngày nào cũng chém giết, loại người này sớm muộn cũng có chuyện.
Ông ta muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lữ từ lâu, thấy đã nói đến mức này, ông ta cũng không nhiều lời, chắp tay chào rồi rời đi.
“Sao lại như vậy!”, Lữ Phong tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Lão già cố chấp, dám không coi nhà họ Lữ chúng ta ra gì”.
“Bố, Tôn Khánh Niên đã coi thường nhà họ Lữ chúng ta, con sẽ khiến ông ta hối hận. Bây giờ con sẽ đến cướp Tôn Thượng Hương, xem ông ta làm gì được!”.
Lữ Phượng Tiên xua tay tỏ ý Lữ Phong tạm thời đừng lỗ mãng, mặt mày thâm trầm: “Tôn Khánh Niên đúng là một lão già cố chấp, nhưng ông ta rất thông minh”.
“Bố cũng tò mò, tiêu chuẩn của Tôn Khánh Niên rất cao, thế mà cũng có người lọt vào mắt ông tai”
Ông ta nhìn sang tay Lữ Phong: “Tay con sao vậy?”.
Lữ Phong kể lại mọi chuyện một lượt, hùng hổ nói: “Bố, con không hiểu, vì sao bố lại dung túng cho người phụ nữ Dạ Tường Vi kia?”.
“Hôm nay con thấy cô ta đi cùng tên tạp chủng đó, cô ta đang cắm sừng bốt”.
“Con nói gì?”, Lữ Phượng Tiên kéo cổ áo của Lữ Phong: “Con nói Dạ Tường Vi kéo một người đàn ông lên tầng hai? Hơn nữa còn sai Ngô Sơn canh ngoài cửa?”.
“Đúng vậy”, Lữ Phong gật đầu đáp: “Con còn thấy Dạ Tường Vi đích thân tiễn người đàn ông đó ra đến tận cửa”.
Lữ Phượng Tiên lấy một điếu xì gà ra đưa lên miệng, nhưng không đốt lửa, rơi vào trầm tư.
“Bố, con biết Dạ Tường Vi rất đẹp, nhưng dù sao con cũng là con trai duy nhất của bố!”.
Lữ Phong thấy Lữ Phượng Tiên không lên tiếng, tiếp tục la lên: “Quán bar Dạ Tường Vi là bố tặng cho cô ta, dựa vào đâu con không được vào!”.
“Bố không thấy thái độ của cô ta với con đâu, mẹ nó,
“Im miệng!”, Lữ Phượng Tiên đột nhiên quát lên: “Tiểu Phong, người đàn ông đó tên gì?”.
“Hình như tên là Lưu Phong”, Lữ Phong mong chờ: “Bố, có phải bố định giải quyết hắn không?”.
“Bố yên tâm, con đã bảo anh Xà đi giải quyết hắn, chắc là sẽ có tin tức nhanh thôi”.
Lữ Phượng Tiên còn chưa trả lời, bên ngoài đột nhiên có một người chạy vào: “Ông Lữ, anh Xà dẫn theo một người trẻ tuổi đến đây”.
“Về rồi à?”, Lữ Phong vội vàng nhìn ra ngoài, còn tưởng là anh Xà về báo cáo.
Nhưng khi nhìn thấy trên mặt anh Xà có vết bầm tím, dáng vẻ chật vật, Lữ Phong sầm mặt.
“Thăng tạp chủng, mày còn dám đến đây?”, đợi khi nhìn thấy Lưu Phong, Lữ Phong lập tức hét lên.
Lưu Phong đạp anh Xà ra ngoài, lạnh lùng nhìn Lữ Phong: “Nghe nói mày đòi lấy một chân của tao?”.
Lưu Phong bước nhanh đến trước mặt Lữ Phong, tát vào mặt hắn: “Tao đến rồi đây, mày có bản lĩnh thì lấy một chân của tao xem nào!”.
Kiêu căng!
Khí phách!
Không ai sánh bằng!
Lữ Phong sa sâm mặt, cảm giác xấu hổ dâng lên từ tận đáy lòng.
“Bố, chính là tên khốn này, hắn không những bẻ gãy một ngón tay của con mà còn cho bố cắm sừng, hôm nay con nhất định phải giết hắn!”.
Lữ Phong trốn sau lưng Lữ Phượng Tiên, nhìn chằm chằm Lưu Phong với vẻ mặt oán hận.
Tôn Khánh Niên không hề giấu giếm sự yêu thích đối với Lưu Phong: “Ha ha, hình như Tiểu Phong vẫn không phục”.
“Nhưng, hôm nay Tiểu Phong đã biết rồi thì ông cũng sẽ nói thật cho cháu”.
“Cậu bạn đó là một thiên tài hiếm thấy, kiến thức của cậu †a ở ngành mỹ phẩm ngay cả ông cũng không thể so sánh được”.
“Còn Tiểu Phong, haizz, ông nói chuyện thẳng thắn, cháu đừng để trong lòng. Thật ra, có khi cháu còn không bằng một ngón tay của người ta”.
Lúc trước, vì thấy nhà họ Lữ có tiền, Tôn Khánh Niên còn do dự về mối hôn sự này.
Nhưng từ khi gặp Lưu Phong, Tôn Khánh Niên đã cắt đứt suy nghĩ này.
Bất kể thế nào cũng phải khiến Lưu Phong trở thành cháu rể mình.
Còn Lữ Phong so với Lưu Phong đúng là chẳng khác một đống phân.
“Ông..”, Lữ Phong tức giận siết chặt năm đấm. Hắn thật sự muốn đánh nát mặt Tôn Khánh Niên.
Lữ Phượng Tiên cũng không ngờ Tôn Khánh Niên lại nói thẳng như vậy. Mặc dù trong lòng cực kỳ không vui, nhưng dù sao cũng là bạn bè nhiều năm của gia đình, ông ta đành cắn răng nói: “Chú Tôn, chú đã nói như vậy thì sau này quan hệ của hai nhà chúng ta cũng chấm dứt phải không?”.
“Tạm biệt!”.
Trong mắt Tôn Khánh Niên, Lữ Phượng Tiên quản lý phố quán bar ngày nào cũng chém giết, loại người này sớm muộn cũng có chuyện.
Ông ta muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lữ từ lâu, thấy đã nói đến mức này, ông ta cũng không nhiều lời, chắp tay chào rồi rời đi.
“Sao lại như vậy!”, Lữ Phong tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Lão già cố chấp, dám không coi nhà họ Lữ chúng ta ra gì”.
“Bố, Tôn Khánh Niên đã coi thường nhà họ Lữ chúng ta, con sẽ khiến ông ta hối hận. Bây giờ con sẽ đến cướp Tôn Thượng Hương, xem ông ta làm gì được!”.
Lữ Phượng Tiên xua tay tỏ ý Lữ Phong tạm thời đừng lỗ mãng, mặt mày thâm trầm: “Tôn Khánh Niên đúng là một lão già cố chấp, nhưng ông ta rất thông minh”.
“Bố cũng tò mò, tiêu chuẩn của Tôn Khánh Niên rất cao, thế mà cũng có người lọt vào mắt ông tai”
Ông ta nhìn sang tay Lữ Phong: “Tay con sao vậy?”.
Lữ Phong kể lại mọi chuyện một lượt, hùng hổ nói: “Bố, con không hiểu, vì sao bố lại dung túng cho người phụ nữ Dạ Tường Vi kia?”.
“Hôm nay con thấy cô ta đi cùng tên tạp chủng đó, cô ta đang cắm sừng bốt”.
“Con nói gì?”, Lữ Phượng Tiên kéo cổ áo của Lữ Phong: “Con nói Dạ Tường Vi kéo một người đàn ông lên tầng hai? Hơn nữa còn sai Ngô Sơn canh ngoài cửa?”.
“Đúng vậy”, Lữ Phong gật đầu đáp: “Con còn thấy Dạ Tường Vi đích thân tiễn người đàn ông đó ra đến tận cửa”.
Lữ Phượng Tiên lấy một điếu xì gà ra đưa lên miệng, nhưng không đốt lửa, rơi vào trầm tư.
“Bố, con biết Dạ Tường Vi rất đẹp, nhưng dù sao con cũng là con trai duy nhất của bố!”.
Lữ Phong thấy Lữ Phượng Tiên không lên tiếng, tiếp tục la lên: “Quán bar Dạ Tường Vi là bố tặng cho cô ta, dựa vào đâu con không được vào!”.
“Bố không thấy thái độ của cô ta với con đâu, mẹ nó,
“Im miệng!”, Lữ Phượng Tiên đột nhiên quát lên: “Tiểu Phong, người đàn ông đó tên gì?”.
“Hình như tên là Lưu Phong”, Lữ Phong mong chờ: “Bố, có phải bố định giải quyết hắn không?”.
“Bố yên tâm, con đã bảo anh Xà đi giải quyết hắn, chắc là sẽ có tin tức nhanh thôi”.
Lữ Phượng Tiên còn chưa trả lời, bên ngoài đột nhiên có một người chạy vào: “Ông Lữ, anh Xà dẫn theo một người trẻ tuổi đến đây”.
“Về rồi à?”, Lữ Phong vội vàng nhìn ra ngoài, còn tưởng là anh Xà về báo cáo.
Nhưng khi nhìn thấy trên mặt anh Xà có vết bầm tím, dáng vẻ chật vật, Lữ Phong sầm mặt.
“Thăng tạp chủng, mày còn dám đến đây?”, đợi khi nhìn thấy Lưu Phong, Lữ Phong lập tức hét lên.
Lưu Phong đạp anh Xà ra ngoài, lạnh lùng nhìn Lữ Phong: “Nghe nói mày đòi lấy một chân của tao?”.
Lưu Phong bước nhanh đến trước mặt Lữ Phong, tát vào mặt hắn: “Tao đến rồi đây, mày có bản lĩnh thì lấy một chân của tao xem nào!”.
Kiêu căng!
Khí phách!
Không ai sánh bằng!
Lữ Phong sa sâm mặt, cảm giác xấu hổ dâng lên từ tận đáy lòng.
“Bố, chính là tên khốn này, hắn không những bẻ gãy một ngón tay của con mà còn cho bố cắm sừng, hôm nay con nhất định phải giết hắn!”.
Lữ Phong trốn sau lưng Lữ Phượng Tiên, nhìn chằm chằm Lưu Phong với vẻ mặt oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.