Chương 47: Tam Quốc để tán gái?
Nhất Chi Mai
15/01/2024
Nghe Lưu Phong nói vậy, trong đầu Diệp Phùng Xuân có vô số dấu hỏi.
Tán gái mà còn nhắc đến Điêu Thuyền?
Lế nào định dùng Tam Quốc để tán gái?
Ừm, đúng, chắc chắn là như vậy.
Diệp Phùng Xuân lặng lẽ gật đầu.
Tam Quốc toàn là đấu trí đấu dũng.
Tán gái cũng giống như vậy.
Lưu Phong đại ca quả là thông tuệ!
“Anh thần kinh à!”
Thế nhưng ngay khi Diệp Phùng Xuân chuẩn bị lấy giấy bút ra ghi lại tuyệt kỹ này thì người đẹp kia lại trợn mắt nhìn Lưu Phong, sau đó quay lưng đi thẳng.
Éc!
Không hiệu quả sao?
Lưu Phong nhớ rằng ông già kỳ lạ trong lúc tán phét từng kể với anh ông ta đã dùng câu này cua được bao nhiêu người đẹp, trong đó có Diệp Khuynh Thành.
Xem ra, lời của ông già này không thể cái gì cũng tin.
Lưu Phong quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Diệp Phùng Xuân.
Diệp Phùng Xuân vẻ mặt hoang mang đi tới chỗ Lưu
Phong: “Anh Lưu, người đẹp đó sao lại bỏ đi vậy? Hơn nữa, ban nãy hình như còn mắng anh là đồ thần kinh?”
“Phùng Xuân à, tôi đây là đang dạy anh cách tư duy ngược. Nhớ cho kỹ, kiểu chào hỏi hạ đẳng như vậy sẽ không thể giúp anh thành công”, Lưu Phong mặt ra vẻ lão luyện, tim không đập chân không run bốc phét như thật.
Diệp Phùng Xuân sững người, sau đó như chợt hiểu ra, nói: “Ra là vậy, anh Lưu, tôi hiểu rồi. Khi tán gái không được nhắc đến Điêu Thuyền, nhắc đến Gia Cát Lượng chắc sẽ thành công đúng không?”
“Dù gì Điêu Thuyền chỉ có sắc đẹp còn Gia Cát Lượng mới thông tuệ thực sự”.
Khả năng lý giải của Diệp Phùng Xuân... đúng là vô địch.
“Thông minh”, Lưu Phong giơ ngón cái về phía Diệp Phùng Xuân, hạn hán lời quay lưng đi vào trong quán bar.
“Ha ha, đa tạ anh Lưu chỉ dạy”, Diệp Phùng Xuân đột nhiên vui như mở cờ trong bụng, đi theo Lưu Phong. Trong lòng cảm giác mình dường như đã trở thành cao thủ tán gái.
Sau khi hai người đi vào quán bar.
Họ tìm một vị trí để ngồi xuống.
“Người đẹp, qua đây uống với anh một ly đi”.
Hai người Lưu Phong vừa ngồi xuống thì bên cạnh có tiếng lè nhè của một gã say rượu.
Đó là một gã thanh niên chừng ba mươi tuổi.
Tên này kéo cô phục vụ xuống, sau đó đập mấy tờ ngân phiếu màu hồng lên bàn, nói: “Người đẹp, trông em lạ lắm, mới tới phải không? Nào nào nào, chỉ cần em uống hết ly rượu này thì số tiền này là của em”.
“Quý khách, tôi là phục vụ ở đây, tôi không được phép uống rượu”, cô phục vụ vẻ mặt vô cùng lo lắng, lập tức lùi về Sau.
“Bốp!”
Gã thanh niên tát bốp vào mặt cô gái, quát: “M* mày, cho mày thể diện mà không biết điều à?”
“Cũng không nhìn xem ông mày là ai, quán bar này là của nhà tao mở đấy”.
“Mẹ kiếp, một đứa phục vụ mà còn giả vờ thanh cao, có tin một câu của tao cũng đủ để mày ngoan ngoãn phải lên giường với tao không?”
Cô phục vụ khoé mắt đỏ ửng, cố nén không cho nước mắt chảy ra, đáp: “Tiên sinh, tôi thực sự không biết uống rượu, tôi chỉ làm thêm ở đây thôi..."
“Thiếu gia đây cho cô thêm một cơ hội, cút ra đây, quỳ xuống uống hết đi!", gã thanh niên chỉ vào nữ phục vụ, đưa ra tối hậu thư cuối cùng.
Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía đó.
Nữ phục vụ cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống như những hạt trân châu.
Cô ta biết bất luận đối phương là ai thì nếu hôm nay không làm theo ý hẳn thì chính là đắc tội với khách hàng, chắc chắn sẽ bị sa thải.
Một khi bị sa thải thì tiền lương cũng đừng hòng lấy được.
Thế nhưng, ngay khi cô phục vụ chuẩn bị quỳ xuống thì có người kéo lại.
Tán gái mà còn nhắc đến Điêu Thuyền?
Lế nào định dùng Tam Quốc để tán gái?
Ừm, đúng, chắc chắn là như vậy.
Diệp Phùng Xuân lặng lẽ gật đầu.
Tam Quốc toàn là đấu trí đấu dũng.
Tán gái cũng giống như vậy.
Lưu Phong đại ca quả là thông tuệ!
“Anh thần kinh à!”
Thế nhưng ngay khi Diệp Phùng Xuân chuẩn bị lấy giấy bút ra ghi lại tuyệt kỹ này thì người đẹp kia lại trợn mắt nhìn Lưu Phong, sau đó quay lưng đi thẳng.
Éc!
Không hiệu quả sao?
Lưu Phong nhớ rằng ông già kỳ lạ trong lúc tán phét từng kể với anh ông ta đã dùng câu này cua được bao nhiêu người đẹp, trong đó có Diệp Khuynh Thành.
Xem ra, lời của ông già này không thể cái gì cũng tin.
Lưu Phong quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Diệp Phùng Xuân.
Diệp Phùng Xuân vẻ mặt hoang mang đi tới chỗ Lưu
Phong: “Anh Lưu, người đẹp đó sao lại bỏ đi vậy? Hơn nữa, ban nãy hình như còn mắng anh là đồ thần kinh?”
“Phùng Xuân à, tôi đây là đang dạy anh cách tư duy ngược. Nhớ cho kỹ, kiểu chào hỏi hạ đẳng như vậy sẽ không thể giúp anh thành công”, Lưu Phong mặt ra vẻ lão luyện, tim không đập chân không run bốc phét như thật.
Diệp Phùng Xuân sững người, sau đó như chợt hiểu ra, nói: “Ra là vậy, anh Lưu, tôi hiểu rồi. Khi tán gái không được nhắc đến Điêu Thuyền, nhắc đến Gia Cát Lượng chắc sẽ thành công đúng không?”
“Dù gì Điêu Thuyền chỉ có sắc đẹp còn Gia Cát Lượng mới thông tuệ thực sự”.
Khả năng lý giải của Diệp Phùng Xuân... đúng là vô địch.
“Thông minh”, Lưu Phong giơ ngón cái về phía Diệp Phùng Xuân, hạn hán lời quay lưng đi vào trong quán bar.
“Ha ha, đa tạ anh Lưu chỉ dạy”, Diệp Phùng Xuân đột nhiên vui như mở cờ trong bụng, đi theo Lưu Phong. Trong lòng cảm giác mình dường như đã trở thành cao thủ tán gái.
Sau khi hai người đi vào quán bar.
Họ tìm một vị trí để ngồi xuống.
“Người đẹp, qua đây uống với anh một ly đi”.
Hai người Lưu Phong vừa ngồi xuống thì bên cạnh có tiếng lè nhè của một gã say rượu.
Đó là một gã thanh niên chừng ba mươi tuổi.
Tên này kéo cô phục vụ xuống, sau đó đập mấy tờ ngân phiếu màu hồng lên bàn, nói: “Người đẹp, trông em lạ lắm, mới tới phải không? Nào nào nào, chỉ cần em uống hết ly rượu này thì số tiền này là của em”.
“Quý khách, tôi là phục vụ ở đây, tôi không được phép uống rượu”, cô phục vụ vẻ mặt vô cùng lo lắng, lập tức lùi về Sau.
“Bốp!”
Gã thanh niên tát bốp vào mặt cô gái, quát: “M* mày, cho mày thể diện mà không biết điều à?”
“Cũng không nhìn xem ông mày là ai, quán bar này là của nhà tao mở đấy”.
“Mẹ kiếp, một đứa phục vụ mà còn giả vờ thanh cao, có tin một câu của tao cũng đủ để mày ngoan ngoãn phải lên giường với tao không?”
Cô phục vụ khoé mắt đỏ ửng, cố nén không cho nước mắt chảy ra, đáp: “Tiên sinh, tôi thực sự không biết uống rượu, tôi chỉ làm thêm ở đây thôi..."
“Thiếu gia đây cho cô thêm một cơ hội, cút ra đây, quỳ xuống uống hết đi!", gã thanh niên chỉ vào nữ phục vụ, đưa ra tối hậu thư cuối cùng.
Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía đó.
Nữ phục vụ cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống như những hạt trân châu.
Cô ta biết bất luận đối phương là ai thì nếu hôm nay không làm theo ý hẳn thì chính là đắc tội với khách hàng, chắc chắn sẽ bị sa thải.
Một khi bị sa thải thì tiền lương cũng đừng hòng lấy được.
Thế nhưng, ngay khi cô phục vụ chuẩn bị quỳ xuống thì có người kéo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.