Từ Thần Điêu Bắt Đầu Xuyên Qua
Chương 17: Hoành Dương Thành (2)
๖ۣۜl̠a̠z̠y̠ঔ
16/08/2021
Lăng Thần đã đạt đến Trúc Cơ tầng 8 nên tốc độ di chuyển của hắn nhanh hơn nhiều so với xe ngựa, chỉ mất có hơn nửa ngày hắn đã tới Hoành Dương Thành.
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với thành này chính là sự phân biệt giàu nghèo quá rõ ràng. Phải đúng vậy, tại Hoành Dương Thành, có những ngôi nhà cao to, được xây dựng tỉ mỉ, sang trọng. Nhưng bên cạnh đó cũng có những nhà tranh thô sơ, ngèo rách.
Trên đường đi có thể dễ dàng nhìn thấy một số người nghèo đang cố gắng cầu xin chút đồ ăn.
Đi lên một đoạn, khi Lăng Thần ánh mắt nhìn qua một cái bán vợ nơi, hắn dừng cuốc bộ, kỹ càng nhìn cái kia quỳ gối mĩ phụ, nàng chỉ mặc duy nhất một tấm vải thô trên người, đầu tóc nàng dù tán loạn, có chút vết đất đá, che khuất đi một phần khuôn mặt nàng.
Phần bị lộ ra thì có chút vết bẩn. Nhưng Lăng Thần vốn chính là cao thủ bụi hoa, hắn chỉ liếc mắt một cái là biết dung mạo người này cũng không quá tệ.
Mà bên cạnh nàng có một cái đang gật gù nam nhân, một tay cầm bầu rượu, tay kia cầm cái bảng có khắc hai chữ "Bán thê."
Lăng Thần cũng không quá hiểu về chuyện này, liền quay sang hỏi một thanh niên gần đó:
- Này huynh đệ, có thể cho ta biết bên kia là cái gì được không?
Miệng thì hỏi, nhưng tay Lăng Thần lại âm thầm đưa cho người kia vài ba lượng bạc. Hắn xem qua, đọc qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết cổ đại, hắn có tiền thì làm tiên cũng được. Ở đây không ai mà không cần tiền cả, trừ Lăng Thần.
- Trông vị huynh đài có vẻ xa lạ, chắc là mới đến. Để ta nói cho huynh nghe, ngươi thấy người đàn ông đang say khướt đó không. - Tên đi đường nhận bạc hăm hở nói.
Lăng Thần gật đầu.
- Cái kia say rượu nam tử đang bán chính mình thê tử, mà thê tử của hắn chính là cô gái đang mặc đồ rách rưới ấy. Nghe nói...
Sau một hồi nghe tên này nói chuyện, Lăng Thần mới biết người nam nhân đó chính là một tên thích cờ bạc, rượu chè. Trong một lần hắn may mắn cứu một cô gái, vì trả nợ nên nàng mới trở thành hắn thê tử. Mà gần đây do hắn đánh bạc thua sạch đã thế còn thua tiền mượn nên phải bán vợ mình để lấy tiền trả nợ.
Mà nghe nói nữ nhân này dung mạo cũng không phải tầm thường, thành chủ từng bắt ép nàng làm vợ, nhưng nàng vẫn từ chối. Thậm chí còn lấy dao rạch mặt để khiến hắn quên đi nàng.
Nhìn cái kia nữ nhân, Lăng Thần lại cảm thấy tiếc cho nàng. Hắn đi qua từng người trong đám đông, đến lại gần cái kia nữ nhân bên cạnh, nhìn nàng một hồi mới ngồi xuống dưới, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi cái kia trượng phu vì sao lại bán ngươi nga?
- Hắn lấy ta đổi lấy bạc để trả nợ và tiền đánh bạc.
Nữ nhân khi nhìn thấy Lăng Thần thì lại có chút say mê trước vẻ đẹp của hắn, nhưng vì ngại ngùng mà cúi đầu xuống nói với âm thanh rất nhỏ.
- Tổng cộng mười lượng bạc.
- Cái gì? Bán ngươi chỉ với mười lượng. (Wtf)
Lăng Thần kinh ngạc, hắn tại gần gũi quan sát nàng thì có thể phát hiện dấu vết dơ bẩn là do nàng tự làm nấy, mà vết sẹo trên mặt nàng dù có chút làm hỏng khuôn mặt nhưng cô nàng này vẫn là một cái cực phẩm nữ nhân nga.
Hắn khá không biết tên nam nhân nào lại ngu xuẩn đến mức bán đi cái thê tử như vậy nhưng cũng vui vẻ, ít nhất cô nàng này về sau là của hắn nga.
Mà tên nam tử bên cạnh thấy Lăng Thần thì như thấy một cái mỏ vàng vậy, hắn đứng dậy trông tỉnh táo như chưa nốc miếng rượu nào, hắn cười hì hì nói:
- Vị công tử này nhìn trúng nàng sao, chỉ cần 10 ak không 15 lượng bạc là có thể đem nàng đi, ngài yên tâm, ta còn chưa chạm vào đâu, tuyệt đối là một cái xử nữ thân.
Lăng Thân nghe hắn nói vậy thì muốn lao lên đập hắn một trận, nhưng vẫn cố kìm chế lại. Nếu đánh hắn thì không có ai mang cô nàng này đi.
- 15 lượng chứ gì. Đây.
Lăng Thần vung tay lên, lập tức 15 lượng bạc rơi vào tay tên nam tử này.
Nhưng khi nhận được 15 lượng, hắn lại trở mặt mà nói:
- Chậc chậc, xin lỗi công tử, nãy là do ta nhớ nhầm. Phải là 30 lượng mới đúng.
Lăng Thần lúc này đã điên lên rồi, hắn thật muốn đem tên này cũng với cái gì đó thành chủ giết đi cho rảnh nợ.
- Hừ của ngươi đây.
Lăng Thần lần nữa đưa cho hắn 15 lượng, tên nam tử trong lòng liền hô hảo, lần này hắn gặp được phú hào rồi, chỉ vì một cái cô gái mà cho hắn đến 30 lượng. Hắn còn đang muốn kiếm thêm tiền từ chỗ Lăng Thần nên mở miệng nói:
- A... hình như ta nói nhầm... Phải là .... Ahhhhhh
Chưa kịp nói hết câu, hắn liền bị Lăng Thần nắm cổ xách lên, Lăng Thần do tu luyện [Âm Dương Thánh điển] duy cớ mà cao tới 1m86 trong khi tên này chỉ có 1m7 hơn nên bị hắn nhấc lên một đoạn hơn mười cm.
- Hình như ngươi hết nhầm rồi phải không. - Lăng Thần mở miệng uy hiếp.
- Ặc ặc... đại gia tha mạng, ta... không nhầm... nữa. 30... lượng là... đủ...
Hắn từ trong người lấy ra một tờ trắng trang giấy, đưa cho Lăng Thần mà nói:
- Đây là nàng và ta hôn ước, mời đại hiệp lấy.
- Hừ.
Lăng Thần tay cầm hôn ước, chỉ thoáng nhìn qua một cái rồi lập tức xé làm mảnh nhỏ.
Làm xong, hắn kéo tay nữ nhân đi một đoạn xa rồi mới dừng lại nhìn nàng. Hắn nhẹ giọng nói:
- Hiện tại ngươi tính như thế nào. Nếu ngươi muốn tự do, ta có thể cho ngươi ít ngân phiếu để sinh hoạt...
Lăng Thần còn chưa nói xong, nữ nhân liền quỳ gối với hắn mà nức nở:
- Cảm ơn ân nhân, nhưng hiện tại ta đã không có nhà để về, mà ân nhân mới mua ta từ chỗ người kia, ta tự nhiên cũng là ngài người, xin cho ta ở bên để hầu hạ cho ngài.
Lăng Thần cũng không nhiều lời, liền dắt tay nàng vào quán trọ gần đó, hắn liền đặt hai phòng, một cho hắn, một cho nàng. Vì hiện tại trời cũng gần tối nên hắn tính để mai mới xử lí chuyện của Lâm Tử Yên rồi đến Chung Nam Sơn tụ họp với chúng nữ.
'.....'
Khi Lăng Thần còn đang ngâm trong bồn tắm tại phòng trọ, hắn liền cảm nhận thấy có người đi vào hắn phòng. Lăng Thần liền cẩn trọng nói:
- Ai.
- Nô tì Mộ Uyển Dung, ra gặp công tử. (Cô gái main mới mua :), t thường bỏ qua giai đoạn để tên rồi chú thích sau cái tên :) đọc rồi làm quen nhé. )
- Ân Uyển Dung tỉ tỉ, sao tỉ vào được đây? Rõ ràng ta đã khóa cửa cận thận rồi mà.
- Công tử không biết, mỗi khách sạn thường có chìa khóa dự phòng, ta chỉ cần đi xuống hỏi chủ tiệm là có.
Lăng Thần vô pháp trả lời, hắn nghĩ Uyển Dung cũng chỉ qua phòng mình một lúc rồi đi nên chỉ đánh tiếp tục tắm rawur.
Đang tắm, hán phát hiện Mộ Uyển Dung vậy mà đã không mặc đồ đi vào bồn tắm. Chỉ thấy nàng chỉ còn lại có hồng nhạt cái yếm, kia bạch khiết da thịt bị lộ ra hơn nửa, cặp kia chân dài lại tựa như bạch ngọc.
- Uyển Dung tỉ ngươi muốn gì a. - Lăng Thần có chút thắc mắc hỏi.
- Ta quyết định về sau vẫn đi theo công tử làm một cái thị nữ... nên... nên hiện tại ta muốn cho công tử chà lưng.
Mộ Uyển Dung bối rối trả lời, đây là lần đầu tiên nàng tắm cùng với một nam nhân nga, dù hiện tại cả cơ thể Lăng Thần đang ở trong bồn tắm nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ cơ bắp cùng với côn thịt dài mười mấy cm dù chưa có cương lên nga.
Thấy Lăng Thần không có nói gì, Mộ Uyển Dung liền bắt đầu dội tóc cho hắn, từ góc độ này nàng có thể thấy rõ toàn bộ cơ thể Lăng Thần. Mà nàng không biết rằng do vì quá chăm chú ngắm hắn cơ thể mà hai tay nàng nãy giờ vẫn đang quơ quơ trong không khí. Còn Lăng Thần đầu đang ngửng xuống để ngắm nàng a.
Khi nàng chú ý được bản thân thất thố thì thấy Lăng Thần đang nhìn chằm chằm vào chính mình bầu vú, theo bản năng Mộ Uyển Dung kêu lớn, hai tay che ngực, tính lui ra nhưng không biết Lăng Thần từ khi nào đứng sau lưng mà ôm lấy vòng eo trắng, nhỏ của nàng.
- Ta... ta...
Mộ Uyển Dung lúc này cực kì rối não, nàng không biết nên làm gì cả...
Lăng Thần cười nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy thân nàng, khi cơ thể hai người chạm vào nhau hắn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng.
---Hết chương 17: ---
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với thành này chính là sự phân biệt giàu nghèo quá rõ ràng. Phải đúng vậy, tại Hoành Dương Thành, có những ngôi nhà cao to, được xây dựng tỉ mỉ, sang trọng. Nhưng bên cạnh đó cũng có những nhà tranh thô sơ, ngèo rách.
Trên đường đi có thể dễ dàng nhìn thấy một số người nghèo đang cố gắng cầu xin chút đồ ăn.
Đi lên một đoạn, khi Lăng Thần ánh mắt nhìn qua một cái bán vợ nơi, hắn dừng cuốc bộ, kỹ càng nhìn cái kia quỳ gối mĩ phụ, nàng chỉ mặc duy nhất một tấm vải thô trên người, đầu tóc nàng dù tán loạn, có chút vết đất đá, che khuất đi một phần khuôn mặt nàng.
Phần bị lộ ra thì có chút vết bẩn. Nhưng Lăng Thần vốn chính là cao thủ bụi hoa, hắn chỉ liếc mắt một cái là biết dung mạo người này cũng không quá tệ.
Mà bên cạnh nàng có một cái đang gật gù nam nhân, một tay cầm bầu rượu, tay kia cầm cái bảng có khắc hai chữ "Bán thê."
Lăng Thần cũng không quá hiểu về chuyện này, liền quay sang hỏi một thanh niên gần đó:
- Này huynh đệ, có thể cho ta biết bên kia là cái gì được không?
Miệng thì hỏi, nhưng tay Lăng Thần lại âm thầm đưa cho người kia vài ba lượng bạc. Hắn xem qua, đọc qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết cổ đại, hắn có tiền thì làm tiên cũng được. Ở đây không ai mà không cần tiền cả, trừ Lăng Thần.
- Trông vị huynh đài có vẻ xa lạ, chắc là mới đến. Để ta nói cho huynh nghe, ngươi thấy người đàn ông đang say khướt đó không. - Tên đi đường nhận bạc hăm hở nói.
Lăng Thần gật đầu.
- Cái kia say rượu nam tử đang bán chính mình thê tử, mà thê tử của hắn chính là cô gái đang mặc đồ rách rưới ấy. Nghe nói...
Sau một hồi nghe tên này nói chuyện, Lăng Thần mới biết người nam nhân đó chính là một tên thích cờ bạc, rượu chè. Trong một lần hắn may mắn cứu một cô gái, vì trả nợ nên nàng mới trở thành hắn thê tử. Mà gần đây do hắn đánh bạc thua sạch đã thế còn thua tiền mượn nên phải bán vợ mình để lấy tiền trả nợ.
Mà nghe nói nữ nhân này dung mạo cũng không phải tầm thường, thành chủ từng bắt ép nàng làm vợ, nhưng nàng vẫn từ chối. Thậm chí còn lấy dao rạch mặt để khiến hắn quên đi nàng.
Nhìn cái kia nữ nhân, Lăng Thần lại cảm thấy tiếc cho nàng. Hắn đi qua từng người trong đám đông, đến lại gần cái kia nữ nhân bên cạnh, nhìn nàng một hồi mới ngồi xuống dưới, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi cái kia trượng phu vì sao lại bán ngươi nga?
- Hắn lấy ta đổi lấy bạc để trả nợ và tiền đánh bạc.
Nữ nhân khi nhìn thấy Lăng Thần thì lại có chút say mê trước vẻ đẹp của hắn, nhưng vì ngại ngùng mà cúi đầu xuống nói với âm thanh rất nhỏ.
- Tổng cộng mười lượng bạc.
- Cái gì? Bán ngươi chỉ với mười lượng. (Wtf)
Lăng Thần kinh ngạc, hắn tại gần gũi quan sát nàng thì có thể phát hiện dấu vết dơ bẩn là do nàng tự làm nấy, mà vết sẹo trên mặt nàng dù có chút làm hỏng khuôn mặt nhưng cô nàng này vẫn là một cái cực phẩm nữ nhân nga.
Hắn khá không biết tên nam nhân nào lại ngu xuẩn đến mức bán đi cái thê tử như vậy nhưng cũng vui vẻ, ít nhất cô nàng này về sau là của hắn nga.
Mà tên nam tử bên cạnh thấy Lăng Thần thì như thấy một cái mỏ vàng vậy, hắn đứng dậy trông tỉnh táo như chưa nốc miếng rượu nào, hắn cười hì hì nói:
- Vị công tử này nhìn trúng nàng sao, chỉ cần 10 ak không 15 lượng bạc là có thể đem nàng đi, ngài yên tâm, ta còn chưa chạm vào đâu, tuyệt đối là một cái xử nữ thân.
Lăng Thân nghe hắn nói vậy thì muốn lao lên đập hắn một trận, nhưng vẫn cố kìm chế lại. Nếu đánh hắn thì không có ai mang cô nàng này đi.
- 15 lượng chứ gì. Đây.
Lăng Thần vung tay lên, lập tức 15 lượng bạc rơi vào tay tên nam tử này.
Nhưng khi nhận được 15 lượng, hắn lại trở mặt mà nói:
- Chậc chậc, xin lỗi công tử, nãy là do ta nhớ nhầm. Phải là 30 lượng mới đúng.
Lăng Thần lúc này đã điên lên rồi, hắn thật muốn đem tên này cũng với cái gì đó thành chủ giết đi cho rảnh nợ.
- Hừ của ngươi đây.
Lăng Thần lần nữa đưa cho hắn 15 lượng, tên nam tử trong lòng liền hô hảo, lần này hắn gặp được phú hào rồi, chỉ vì một cái cô gái mà cho hắn đến 30 lượng. Hắn còn đang muốn kiếm thêm tiền từ chỗ Lăng Thần nên mở miệng nói:
- A... hình như ta nói nhầm... Phải là .... Ahhhhhh
Chưa kịp nói hết câu, hắn liền bị Lăng Thần nắm cổ xách lên, Lăng Thần do tu luyện [Âm Dương Thánh điển] duy cớ mà cao tới 1m86 trong khi tên này chỉ có 1m7 hơn nên bị hắn nhấc lên một đoạn hơn mười cm.
- Hình như ngươi hết nhầm rồi phải không. - Lăng Thần mở miệng uy hiếp.
- Ặc ặc... đại gia tha mạng, ta... không nhầm... nữa. 30... lượng là... đủ...
Hắn từ trong người lấy ra một tờ trắng trang giấy, đưa cho Lăng Thần mà nói:
- Đây là nàng và ta hôn ước, mời đại hiệp lấy.
- Hừ.
Lăng Thần tay cầm hôn ước, chỉ thoáng nhìn qua một cái rồi lập tức xé làm mảnh nhỏ.
Làm xong, hắn kéo tay nữ nhân đi một đoạn xa rồi mới dừng lại nhìn nàng. Hắn nhẹ giọng nói:
- Hiện tại ngươi tính như thế nào. Nếu ngươi muốn tự do, ta có thể cho ngươi ít ngân phiếu để sinh hoạt...
Lăng Thần còn chưa nói xong, nữ nhân liền quỳ gối với hắn mà nức nở:
- Cảm ơn ân nhân, nhưng hiện tại ta đã không có nhà để về, mà ân nhân mới mua ta từ chỗ người kia, ta tự nhiên cũng là ngài người, xin cho ta ở bên để hầu hạ cho ngài.
Lăng Thần cũng không nhiều lời, liền dắt tay nàng vào quán trọ gần đó, hắn liền đặt hai phòng, một cho hắn, một cho nàng. Vì hiện tại trời cũng gần tối nên hắn tính để mai mới xử lí chuyện của Lâm Tử Yên rồi đến Chung Nam Sơn tụ họp với chúng nữ.
'.....'
Khi Lăng Thần còn đang ngâm trong bồn tắm tại phòng trọ, hắn liền cảm nhận thấy có người đi vào hắn phòng. Lăng Thần liền cẩn trọng nói:
- Ai.
- Nô tì Mộ Uyển Dung, ra gặp công tử. (Cô gái main mới mua :), t thường bỏ qua giai đoạn để tên rồi chú thích sau cái tên :) đọc rồi làm quen nhé. )
- Ân Uyển Dung tỉ tỉ, sao tỉ vào được đây? Rõ ràng ta đã khóa cửa cận thận rồi mà.
- Công tử không biết, mỗi khách sạn thường có chìa khóa dự phòng, ta chỉ cần đi xuống hỏi chủ tiệm là có.
Lăng Thần vô pháp trả lời, hắn nghĩ Uyển Dung cũng chỉ qua phòng mình một lúc rồi đi nên chỉ đánh tiếp tục tắm rawur.
Đang tắm, hán phát hiện Mộ Uyển Dung vậy mà đã không mặc đồ đi vào bồn tắm. Chỉ thấy nàng chỉ còn lại có hồng nhạt cái yếm, kia bạch khiết da thịt bị lộ ra hơn nửa, cặp kia chân dài lại tựa như bạch ngọc.
- Uyển Dung tỉ ngươi muốn gì a. - Lăng Thần có chút thắc mắc hỏi.
- Ta quyết định về sau vẫn đi theo công tử làm một cái thị nữ... nên... nên hiện tại ta muốn cho công tử chà lưng.
Mộ Uyển Dung bối rối trả lời, đây là lần đầu tiên nàng tắm cùng với một nam nhân nga, dù hiện tại cả cơ thể Lăng Thần đang ở trong bồn tắm nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ cơ bắp cùng với côn thịt dài mười mấy cm dù chưa có cương lên nga.
Thấy Lăng Thần không có nói gì, Mộ Uyển Dung liền bắt đầu dội tóc cho hắn, từ góc độ này nàng có thể thấy rõ toàn bộ cơ thể Lăng Thần. Mà nàng không biết rằng do vì quá chăm chú ngắm hắn cơ thể mà hai tay nàng nãy giờ vẫn đang quơ quơ trong không khí. Còn Lăng Thần đầu đang ngửng xuống để ngắm nàng a.
Khi nàng chú ý được bản thân thất thố thì thấy Lăng Thần đang nhìn chằm chằm vào chính mình bầu vú, theo bản năng Mộ Uyển Dung kêu lớn, hai tay che ngực, tính lui ra nhưng không biết Lăng Thần từ khi nào đứng sau lưng mà ôm lấy vòng eo trắng, nhỏ của nàng.
- Ta... ta...
Mộ Uyển Dung lúc này cực kì rối não, nàng không biết nên làm gì cả...
Lăng Thần cười nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy thân nàng, khi cơ thể hai người chạm vào nhau hắn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng.
---Hết chương 17: ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.