Chương 116: Ẩn thân
Ma Nữ Cao Nguyên
20/06/2023
Đặc biệt có một công việc kinh khủng nhất là theo y sư chiến trường ra trận sơ cứu binh sĩ tại chỗ, ngoài ra còn đi thu thập xác chết binh lính,
khâu vá lại nguyên hình để đưa về quê nhà chôn cất.
Những ngày đầu lúc cậu mới làm nhiệm vụ này, cậu đã ói suốt mấy ngày liền.
Ruột gan nội tạng của người chết bị kiếm đâm cứ lòi ra ngoài, nhét mãi không vào, hay là chân tay bị chém gần đứt lìa chỉ còn lủng lẳng dính da, còn có khi là một cái đầu bị thất lạc thân thể.
Cũng biết làm khó cậu lắm đó chứ!
Cậu kiếm đâu ra cái thân nào ghép vào đây, thế là chỉ đành lấy tạm thân thể bên cạnh.
Lúc làm xong, cậu luôn cầu khuấn người chết “Vị đại ca này, nếu cái thây này không phải của ngươi thì cũng đừng về đòi ta nha, ta nhát gan lắm! Ta sẽ cố gắng khâu đẹp cho ngươi!”
Công việc cậu yêu thích nhất chính là cho tù nhân chiến tranh ăn, những tên Mông Cổ hung dữ đáng ghét, luôn luôn làm trò chửi bới dọa giết dọa cắt cổ cậu.
Mỗi khi nhìn mấy tên tù nhân đó, cậu thầm nhớ đến một kẻ cũng hung dữ như vậy. Lúc nào hắn cũng đòi giết người có lòng tốt cho hắn ăn.
Không phải cậu thích bị ngược, mà chính là mỗi khi cho trại tù ăn xong, cậu có thể tranh thủ chút thời gian để ghé vào một lồng giam của một Y sư chiến trường phương Bắc học hỏi kiến thức.
Khoảng một năm trước, ông ta đã bị giam giữ tại đây.
Cậu nắm bắt cơ hội ra điều kiện sẽ cho ông ta ăn nhiều hơn một chút so với mấy người ở đây.
Đổi lại ông phải dạy y học phương Bắc cho cậu, Đông y học.
Thật ra, thuốc Nam không phải không tốt không hiệu quả, nhưng có một số căn bệnh, Đông y vẫn là chân ái.
Phương pháp chữa bệnh bắt mạch, châm cứu giải quyết được khá nhiều căn bệnh mà y học của phương Nam không làm tốt bằng.
“ Chỉ mới một năm ngươi đã học gần hết y học cả một đời ta mày mò nghiên cứu. Ta cũng thật là...”
Ông thở dài tự trách mình
“ Vì miếng ăn mà lại đi dạy kiến thức cho y sư Đại Việt. Chả khác nào phản bội đất nước mình.”
Bình Sa cười cười, nháy mắt với ông ta
“ Lương y như từ mẫu, ta học y là để cứu người, không phân biệt người bệnh là ai, người phương Nam hay người đất Bắc. Ông như vậy là suy nghĩ sai lầm!”
Ông ta lại tiếp tục than thở
“ Ngươi đã học trước ở đâu rồi đúng không? Tại sao lại nghe là hiểu như vậy. Còn có sẵn bộ châm cứu nữa chứ!”
Cậu cười hì hì cho qua chuyện, vỗ tay ông ta vài cái
“ Ta chỉ đọc sách thôi. Còn bộ châm này mua đã mấy năm rồi. Cũng là ông tài giỏi, truyền đạt quá mức uyển chuyển, dễ hiểu nên ta mới lĩnh hội nhanh như vậy. So ra ta vẫn còn kém lắm!”
“ Ngươi đó... đầu óc nhanh nhạy như vậy, sao lại giấu nghề làm chân nô dịch chạy vặt thật là uổng phí nhân tài. Đại Việt thật không biết nhìn người!”
Ông ta gằn giọng nhấn mạnh từng chữ, có vẻ tâm trạng hơi kích động.
Bình Sa hiểu ý của ông, chẳng qua cậu hiểu một đạo lý trên đời này
[Nếu ngươi không có địa vị thì lời ngươi nói chỉ là cỏ rác. Nếu ngươi không có quyền thì tài năng chính là một lưỡi dao.]
Thân phận của cậu là nô, nếu quá nổi bật sẽ khiến đồng bạn ganh ghét, đặc biệt là kẻ có căn cơ lại càng thấy chướng mắt cậu hơn.
Nên chỉ khi nào thật sự cần thiết, cậu sẽ không bao giờ để lộ khả năng thật sự của mình.
Nghĩ một hồi, cậu vội chuyển chủ đề:
“ Thế nào, ông đã nghĩ ra chuyện đó chưa?”
Ông ta lắc đầu
“ Độc dược Tây Tạng bí ẩn vô cùng, đến giờ ta vẫn giữ nguyên quan điểm. Ngươi nên cho bệnh nhân trúng loại độc đó châm cứu để hỗ trợ cơ thể tự đào thải độc. Nếu ngươi chỉ chế thuốc mà không châm cứu thì còn lâu mới giải được.”
Cậu thở dài, phủi quần đứng lên có ý muốn ra về.
Ở xa xa có tiếng mõ báo hiệu đến giờ giới nghiêm rồi.
“ Ta đi đây! Mai lại đến nhé! Nhớ ăn cho hết, cái này là ta lấy phần ăn của ta cho ông đấy.”
Cậu chỉ vào chén cơm trắng dưới nền đất ngoài lồng giam.
Y sư phương Bắc đó chẳng hiểu sao lại nói thêm một câu
“ Người đó rất quan trọng với ngươi sao?”
Cậu quay lại, lời của ông ta vừa nói ra, cậu hiểu ngay lập tức.
Tay vẫn giữ cái thùng đồ đựng đồ ăn, giọng nói nhẹ tênh vẻ mặt không một chút gợn sóng, hay là cố tình che giấu nội tâm.
“ Không. Ta nghiên cứu vì thích thôi.”
Bình Sa cười cười rồi bước tiếp.
Sau khi bóng dáng cậu biến mất trong bóng đêm, Lão y sư phương Bắc mới cười nhạt lẩm bẩm nói
“ Nếu chỉ vì thích nghiên cứu độc dược, chả ai đem thân ra thử độc như ngươi đâu, nhóc con ạ! Ta sống gần một đời người, chuyện gì không thể nhìn thấu chứ! Ngươi miệng thì vui vẻ nhưng ánh mắt lại quá bi thương. Tâm ngươi tốt nhưng trái tim lại quá yếu mềm. Tự làm khổ mình rồi!”
Bình Sa quay về doanh trại chính thì đã quá nửa đêm, lính gác biết cậu là nô dịch trong trại Quân Y thì cũng cho vào nhưng thái độ ghét bỏ muốn làm khó
“ Mẹ nhà ngươi! Có mỗi việc cho tù binh ăn, vậy mà cũng lề mề, lần nào mõ đánh rồi mới vác xác về! Lần sau ta đánh chết cụ nhà ngươi.”
Nói xong, hắn nện một cước vào lưng cậu, sau đó mới kéo cổng quân doanh ra một khe hỡ cho cậu vào.
Những ngày đầu lúc cậu mới làm nhiệm vụ này, cậu đã ói suốt mấy ngày liền.
Ruột gan nội tạng của người chết bị kiếm đâm cứ lòi ra ngoài, nhét mãi không vào, hay là chân tay bị chém gần đứt lìa chỉ còn lủng lẳng dính da, còn có khi là một cái đầu bị thất lạc thân thể.
Cũng biết làm khó cậu lắm đó chứ!
Cậu kiếm đâu ra cái thân nào ghép vào đây, thế là chỉ đành lấy tạm thân thể bên cạnh.
Lúc làm xong, cậu luôn cầu khuấn người chết “Vị đại ca này, nếu cái thây này không phải của ngươi thì cũng đừng về đòi ta nha, ta nhát gan lắm! Ta sẽ cố gắng khâu đẹp cho ngươi!”
Công việc cậu yêu thích nhất chính là cho tù nhân chiến tranh ăn, những tên Mông Cổ hung dữ đáng ghét, luôn luôn làm trò chửi bới dọa giết dọa cắt cổ cậu.
Mỗi khi nhìn mấy tên tù nhân đó, cậu thầm nhớ đến một kẻ cũng hung dữ như vậy. Lúc nào hắn cũng đòi giết người có lòng tốt cho hắn ăn.
Không phải cậu thích bị ngược, mà chính là mỗi khi cho trại tù ăn xong, cậu có thể tranh thủ chút thời gian để ghé vào một lồng giam của một Y sư chiến trường phương Bắc học hỏi kiến thức.
Khoảng một năm trước, ông ta đã bị giam giữ tại đây.
Cậu nắm bắt cơ hội ra điều kiện sẽ cho ông ta ăn nhiều hơn một chút so với mấy người ở đây.
Đổi lại ông phải dạy y học phương Bắc cho cậu, Đông y học.
Thật ra, thuốc Nam không phải không tốt không hiệu quả, nhưng có một số căn bệnh, Đông y vẫn là chân ái.
Phương pháp chữa bệnh bắt mạch, châm cứu giải quyết được khá nhiều căn bệnh mà y học của phương Nam không làm tốt bằng.
“ Chỉ mới một năm ngươi đã học gần hết y học cả một đời ta mày mò nghiên cứu. Ta cũng thật là...”
Ông thở dài tự trách mình
“ Vì miếng ăn mà lại đi dạy kiến thức cho y sư Đại Việt. Chả khác nào phản bội đất nước mình.”
Bình Sa cười cười, nháy mắt với ông ta
“ Lương y như từ mẫu, ta học y là để cứu người, không phân biệt người bệnh là ai, người phương Nam hay người đất Bắc. Ông như vậy là suy nghĩ sai lầm!”
Ông ta lại tiếp tục than thở
“ Ngươi đã học trước ở đâu rồi đúng không? Tại sao lại nghe là hiểu như vậy. Còn có sẵn bộ châm cứu nữa chứ!”
Cậu cười hì hì cho qua chuyện, vỗ tay ông ta vài cái
“ Ta chỉ đọc sách thôi. Còn bộ châm này mua đã mấy năm rồi. Cũng là ông tài giỏi, truyền đạt quá mức uyển chuyển, dễ hiểu nên ta mới lĩnh hội nhanh như vậy. So ra ta vẫn còn kém lắm!”
“ Ngươi đó... đầu óc nhanh nhạy như vậy, sao lại giấu nghề làm chân nô dịch chạy vặt thật là uổng phí nhân tài. Đại Việt thật không biết nhìn người!”
Ông ta gằn giọng nhấn mạnh từng chữ, có vẻ tâm trạng hơi kích động.
Bình Sa hiểu ý của ông, chẳng qua cậu hiểu một đạo lý trên đời này
[Nếu ngươi không có địa vị thì lời ngươi nói chỉ là cỏ rác. Nếu ngươi không có quyền thì tài năng chính là một lưỡi dao.]
Thân phận của cậu là nô, nếu quá nổi bật sẽ khiến đồng bạn ganh ghét, đặc biệt là kẻ có căn cơ lại càng thấy chướng mắt cậu hơn.
Nên chỉ khi nào thật sự cần thiết, cậu sẽ không bao giờ để lộ khả năng thật sự của mình.
Nghĩ một hồi, cậu vội chuyển chủ đề:
“ Thế nào, ông đã nghĩ ra chuyện đó chưa?”
Ông ta lắc đầu
“ Độc dược Tây Tạng bí ẩn vô cùng, đến giờ ta vẫn giữ nguyên quan điểm. Ngươi nên cho bệnh nhân trúng loại độc đó châm cứu để hỗ trợ cơ thể tự đào thải độc. Nếu ngươi chỉ chế thuốc mà không châm cứu thì còn lâu mới giải được.”
Cậu thở dài, phủi quần đứng lên có ý muốn ra về.
Ở xa xa có tiếng mõ báo hiệu đến giờ giới nghiêm rồi.
“ Ta đi đây! Mai lại đến nhé! Nhớ ăn cho hết, cái này là ta lấy phần ăn của ta cho ông đấy.”
Cậu chỉ vào chén cơm trắng dưới nền đất ngoài lồng giam.
Y sư phương Bắc đó chẳng hiểu sao lại nói thêm một câu
“ Người đó rất quan trọng với ngươi sao?”
Cậu quay lại, lời của ông ta vừa nói ra, cậu hiểu ngay lập tức.
Tay vẫn giữ cái thùng đồ đựng đồ ăn, giọng nói nhẹ tênh vẻ mặt không một chút gợn sóng, hay là cố tình che giấu nội tâm.
“ Không. Ta nghiên cứu vì thích thôi.”
Bình Sa cười cười rồi bước tiếp.
Sau khi bóng dáng cậu biến mất trong bóng đêm, Lão y sư phương Bắc mới cười nhạt lẩm bẩm nói
“ Nếu chỉ vì thích nghiên cứu độc dược, chả ai đem thân ra thử độc như ngươi đâu, nhóc con ạ! Ta sống gần một đời người, chuyện gì không thể nhìn thấu chứ! Ngươi miệng thì vui vẻ nhưng ánh mắt lại quá bi thương. Tâm ngươi tốt nhưng trái tim lại quá yếu mềm. Tự làm khổ mình rồi!”
Bình Sa quay về doanh trại chính thì đã quá nửa đêm, lính gác biết cậu là nô dịch trong trại Quân Y thì cũng cho vào nhưng thái độ ghét bỏ muốn làm khó
“ Mẹ nhà ngươi! Có mỗi việc cho tù binh ăn, vậy mà cũng lề mề, lần nào mõ đánh rồi mới vác xác về! Lần sau ta đánh chết cụ nhà ngươi.”
Nói xong, hắn nện một cước vào lưng cậu, sau đó mới kéo cổng quân doanh ra một khe hỡ cho cậu vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.