Chương 197: Buổi sáng bình yên
Ma Nữ Cao Nguyên
02/08/2023
Đến khi Võ Đông Nhiên tỉnh lại, thì phát hiện bản thân đã nằm trên giường ở trong nhà, chăn gối mềm mại lộn xộn bao phủ xung quanh. Đêm qua cô cũng không biết mình thiếp đi từ khi nào, đến lúc này thì hình như trời đã
sáng rõ rồi, có lẽ hắn đã bế cô vào nhà.
Trong ba năm quân doanh, khi ngủ ở kho thuốc chỉ cần có một âm thanh nhỏ cũng khiến cô bừng tỉnh. Cô biết khi bên cạnh hắn bản thân có cảm giác an toàn, nên mới buông lỏng cảnh giác đề phòng như vậy.
Ngoài cửa mặt trời đã lên cao, có ánh sáng mạnh tràn vào khe cửa, chim chóc ríu rít hót vang bên hiên nhà, còn có mùi thơm của thức ăn từ phía căn bếp đối diện bay đến.
Võ Đông Nhiên nhìn lại cơ thể đã được mặc lại y phục chỉnh tề, nhưng tóc lại buông xõa có chút rối. Cô không nghĩ nhiều vội làm nhanh thao tác giống như trong quân doanh, không được lề mề chậm chạp. Thu dọn chăn gối, chỉnh lại y phục tóc tai gọn gàng. Hôm nay không cần quấn tóc, hay thoa thứ bột ngụy trang Cửu Tang kia lên mặt nữa.
Cô bước ra ngoài cửa, ở bên góc sân có một cái giếng, chạy vội đến rửa mặt, thì phát hiện có một cái chậu gỗ đã đầy ắp nước trong đó, còn có một lọ muối tre có chút quen thuộc ở bên cạnh, hình như là cái lọ cô đã làm rơi trong nhà tắm của Trương Duật lúc còn ở Kỳ Cấp. Hóa ra cô đã bị chú ý từ khi
Khi cô vừa ngoảng mặt khuôn mặt ướt đẫm lên, thì thấy hắn đã khoanh tay đứng bên cạnh.
“Không cần vội đâu!”
Sao mà không vội cho được, cô đã trễ giờ điểm danh. Tội này tương đương với việc cô đã trốn trại, là tội chém đầu.
Mặt cô thoáng thản thốt, trong đáy mắt là sự sợ hãi, có một cơn sóng đang lăn tăn dao động trong con ngươi xinh đẹp ấy đang nhìn hắn trân trối.
Trương Duật thấy dáng vẻ này của cô, hắn cười trấn an.
“Ta thấy nàng ngủ ngon, nên sai Bạch Vân đem thư về rồi đội Cung rồi. Nàng đi công vụ với ta, kẻ nào dám làm gì nàng.”
“Nhưng làm gì có nô dịch nào đi chung với Đại Tướng? Nhất định ta sẽ bị chú ý!”
Hắn lấy khăn lau mấy giọt nước còn lăn trên trán cô, ngữ khí bình hòa:
“Lý Bích sẽ lo liệu ổn thỏa!”
“Chàng nói có công vụ ở Kinh thành, khi nào sẽ đi?”
“Đưa nàng về rồi, ta sẽ xuất phát.”
Sáng nay, cô và hắn cùng ăn một bữa sáng đầu tiên cùng nhau sau năm năm, một bữa sáng đạm bạc có cơm trắng, canh rau và cá nướng.
Cả hai đều yên lặng ăn rất chậm, âm thầm cảm nhận khoảng khắc quý báu này. Những ngày tháng còn sống ở Cổ Lũng lại hiện về, ở đó có một Trương Duật gầy yếu không địa vị không chức quyền, cùng một Võ Đông Nhiên non nớt, kiệm lời trong tim ngập tràn thù hận.
Còn lúc này, người vẫn còn, tình vẫn sâu, nhưng thân phận lại cách xa muôn vạn trùng dương.
Một vệt sáng nào đó đi lạc xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng bếp, đáp xuống mặt cô, soi vào trong làn da đẹp tựa cánh đào trắng Mẫu Sơn, từng sợi tơ trên má trở nên phát sáng nhưng những sợi vàng Hoàng Kim chói mắt.
Trương Duật ngẩn ngơ, đáy mắt có tầng lớp lớp hào quang rực rỡ bao trọn thiếu nữ đối diện, cô vẫn cúi mặt ăn cơm mà không nhận ra phản ứng của hắn, điềm đạm, tự nhiên, không kiêng dè, xa cách.
Đông Đông của hắn thật xinh đẹp! Cô xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất của thế gian này.
Trương Duật bỗng sinh ra một ý niệm hoang đường, hắn muốn giam cầm thời khắc huy hoàng này bên cạnh mãi mãi, hắn chỉ sợ bước ra khỏi căn nhà này, bước qua khoảng thời gian sẽ không có cách nào quay trở lại được nữa.
Trương Duật chia thịt cá trắng gắp bỏ vào chén cô.
“Ăn nhiều một chút!”
“Cá này ở đâu vậy?”
“Trong hồ. Cái hồ đêm qua đấy!” Hắn ngả ngớn nở một nụ cười gợi vẻ ám mụi.
Võ Đông Nhiên cúi gầm mặt cũng bật cười, lầm bầm chửi hắn một câu.
“Quỷ lưu manh!”
Trong ba năm quân doanh, khi ngủ ở kho thuốc chỉ cần có một âm thanh nhỏ cũng khiến cô bừng tỉnh. Cô biết khi bên cạnh hắn bản thân có cảm giác an toàn, nên mới buông lỏng cảnh giác đề phòng như vậy.
Ngoài cửa mặt trời đã lên cao, có ánh sáng mạnh tràn vào khe cửa, chim chóc ríu rít hót vang bên hiên nhà, còn có mùi thơm của thức ăn từ phía căn bếp đối diện bay đến.
Võ Đông Nhiên nhìn lại cơ thể đã được mặc lại y phục chỉnh tề, nhưng tóc lại buông xõa có chút rối. Cô không nghĩ nhiều vội làm nhanh thao tác giống như trong quân doanh, không được lề mề chậm chạp. Thu dọn chăn gối, chỉnh lại y phục tóc tai gọn gàng. Hôm nay không cần quấn tóc, hay thoa thứ bột ngụy trang Cửu Tang kia lên mặt nữa.
Cô bước ra ngoài cửa, ở bên góc sân có một cái giếng, chạy vội đến rửa mặt, thì phát hiện có một cái chậu gỗ đã đầy ắp nước trong đó, còn có một lọ muối tre có chút quen thuộc ở bên cạnh, hình như là cái lọ cô đã làm rơi trong nhà tắm của Trương Duật lúc còn ở Kỳ Cấp. Hóa ra cô đã bị chú ý từ khi
Khi cô vừa ngoảng mặt khuôn mặt ướt đẫm lên, thì thấy hắn đã khoanh tay đứng bên cạnh.
“Không cần vội đâu!”
Sao mà không vội cho được, cô đã trễ giờ điểm danh. Tội này tương đương với việc cô đã trốn trại, là tội chém đầu.
Mặt cô thoáng thản thốt, trong đáy mắt là sự sợ hãi, có một cơn sóng đang lăn tăn dao động trong con ngươi xinh đẹp ấy đang nhìn hắn trân trối.
Trương Duật thấy dáng vẻ này của cô, hắn cười trấn an.
“Ta thấy nàng ngủ ngon, nên sai Bạch Vân đem thư về rồi đội Cung rồi. Nàng đi công vụ với ta, kẻ nào dám làm gì nàng.”
“Nhưng làm gì có nô dịch nào đi chung với Đại Tướng? Nhất định ta sẽ bị chú ý!”
Hắn lấy khăn lau mấy giọt nước còn lăn trên trán cô, ngữ khí bình hòa:
“Lý Bích sẽ lo liệu ổn thỏa!”
“Chàng nói có công vụ ở Kinh thành, khi nào sẽ đi?”
“Đưa nàng về rồi, ta sẽ xuất phát.”
Sáng nay, cô và hắn cùng ăn một bữa sáng đầu tiên cùng nhau sau năm năm, một bữa sáng đạm bạc có cơm trắng, canh rau và cá nướng.
Cả hai đều yên lặng ăn rất chậm, âm thầm cảm nhận khoảng khắc quý báu này. Những ngày tháng còn sống ở Cổ Lũng lại hiện về, ở đó có một Trương Duật gầy yếu không địa vị không chức quyền, cùng một Võ Đông Nhiên non nớt, kiệm lời trong tim ngập tràn thù hận.
Còn lúc này, người vẫn còn, tình vẫn sâu, nhưng thân phận lại cách xa muôn vạn trùng dương.
Một vệt sáng nào đó đi lạc xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng bếp, đáp xuống mặt cô, soi vào trong làn da đẹp tựa cánh đào trắng Mẫu Sơn, từng sợi tơ trên má trở nên phát sáng nhưng những sợi vàng Hoàng Kim chói mắt.
Trương Duật ngẩn ngơ, đáy mắt có tầng lớp lớp hào quang rực rỡ bao trọn thiếu nữ đối diện, cô vẫn cúi mặt ăn cơm mà không nhận ra phản ứng của hắn, điềm đạm, tự nhiên, không kiêng dè, xa cách.
Đông Đông của hắn thật xinh đẹp! Cô xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất của thế gian này.
Trương Duật bỗng sinh ra một ý niệm hoang đường, hắn muốn giam cầm thời khắc huy hoàng này bên cạnh mãi mãi, hắn chỉ sợ bước ra khỏi căn nhà này, bước qua khoảng thời gian sẽ không có cách nào quay trở lại được nữa.
Trương Duật chia thịt cá trắng gắp bỏ vào chén cô.
“Ăn nhiều một chút!”
“Cá này ở đâu vậy?”
“Trong hồ. Cái hồ đêm qua đấy!” Hắn ngả ngớn nở một nụ cười gợi vẻ ám mụi.
Võ Đông Nhiên cúi gầm mặt cũng bật cười, lầm bầm chửi hắn một câu.
“Quỷ lưu manh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.