Chương 11
Ma Nữ Cao Nguyên
25/04/2023
Cô biết đêm tối mạo hiểm xuống dưới đất chính là một việc làm ngu xuẩn,
nhưng ý nghĩ Trương Duật tự sát làm cô không thể nghĩ nhiều, cô chỉ muốn ngăn cản hắn, bằng bất cứ giá nào.
Thời khắc đặt chân xuống cuối bật cầu thang, cô mới nhận thấy quyết định của mình thật sai lầm.
Cô tiến đến gần cái lồng giam giữ, vì ánh sáng từ ngọn đuốc không đủ mạnh để tỏa sáng nếu ở cự ly quá xa, phải lại một khoảng đủ gần cô mới có thể nhìn rõ Trương Duật.
Trong ánh đuốc lập lòe soi thẳng vào bên lồng sắt, Trương Duật đã ngồi dậy tựa vào một vách cột , dáng vẻ rất chật vật đau đớn, nhưng có vẻ tình trạng của hắn càng về sau có vẻ khá hơn, độc tính của thuốc đã giảm đi đáng kể, hắn không còn thổ huyết như lúc trưa nữa.
Không hiểu tại sao, chính cô lại thở phào nhẹ nhõm, hành động vô thức này ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Đúng lúc cô xoay người định rời đi, thì Trương Duật liền mở mắt ra, thân ảnh nhanh như chớp tung chân nhảy một bước tiến sát vách lồng. Một bàn tay lạnh toát, cứng như sắt chụp lấy cổ cô từ phía sau rồi siết chặt.
Võ Đông Nhiên điếng người toàn thân cứng đờ phát kinh, miệng không thể phát ra âm thanh cầu cứu nào.
Căn bản ở nơi này, ngoại trừ cô và hắn thì còn ai có thể xuất hiện để cứu cô chứ.
Bàn tay hắn bóp chặt cuống họng cô, rất đau đớn và khó thở. Theo bản năng, cô đưa tay khéo cánh tay đang bám chặt lấy cổ mình, nhưng vô ích, càng kéo chỉ khiến hắn tăng lực sát thương cô mà thôi.
Mặt của cô đỏ dần rồi chuyển sang tím xanh, cơ mặt căng lên như muốn phá làn da mỏng tinh khôi kia ào ra ngoài, cô cố gắng hít thở nhưng vô dụng, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cổ như muốn bị gãy lìa làm đôi, mọi thứ trước mắt mờ dần mờ dần, trong con ngươi ngập tràn là nước, đồng tử như co lại báo hiệu cơ thể đã sắp đến cực hạn.
Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ, chắc có lẽ bản thân sắp đi tong rồi, nội tâm cô đắng chát. Cô chỉ mới khởi đầu kế hoạch trả thù, chỉ mới cho hắn một chén độc, tại sao lại vô dụng chết trước hắn như vậy.
“ Thả ta ra...” Giọng cô khàn khàn đứt quãng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lúc này bên tại mới có một luồng nhiệt nóng bỏng, hắn ghé sát tai cô thì thào
“ Ngươi còn non lắm, chỉ cần một động tác nhẹ của ta, ngươi đã không chịu được, vậy mà dám có bản lĩnh chạy đến nơi đây giam giữ ta sao? Ngươi không biết ta đã giết bao nhiêu kẻ có ý định chơi khăm ta không?”
“ừm... ừm... Thả ta...!!” Giọng cô yếu dần yếu dần. Nhưng hắn vẫn không có ý định buông ra, bàn tay của kẻ sát nhân chạm vào da thịt khiến cô kinh tởm, chỉ muốn một đao giết chết hắn ngay lập tức. Cô không muốn hắn chạm vào thân thể cô trong khoảng cách da kề da như vậy.
Cô hận hắn, cô ghê sợ kẻ sát nhân này.
Chợt nhớ ra, bản thân đang cầm một thanh đuốc, không nghĩ nhiều cô nhanh chóng di chuyển cánh tay thật nhanh, chĩa ngược đầu lửa đang cháy về phía sau.
Bị tập kích bất ngờ, hắn nhất thời hắn lùi về sau, nới lòng bàn tay đang bóp cổ của cô ra.
Võ Đông Nhiên bắt lấy cơ hội duy nhất trong thời khắc sinh tử, nhanh chóng dùng hết sức bình sinh nhào về phía trước nhằm thoát khỏi cánh tay đáng sợ ấy.
Cô té nhào trên mặt đất rồi vội hít thở như vừa bị người ta chôn sống dưới mộ sâu phút chốc được thoát ra khỏi nắp quan tài đóng kín. Qua đi giây phút sợ hãi, thất thần, cô quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cô mở to kinh hoàng.
Trong thời khắc ấy cô quay lại nhìn hắn thì bốn mắt nhìn nhau, chạm phải con ngươi đỏ ngầu như máu của hắn. Đôi mắt của ác quỷ, của hung thần ác sát đang trừng trừng như muốn uống máu ăn thịt cô. Cô thoáng sợ hãi bước lùi về sau mấy bước, không nói thêm một lời vội vã đứng dậy chạy lên trên gác, để lại sau lưng một nụ cười hung hiểm thập phần.
Chỉ một cái chạm vào thân thể của cô trong phút chốc, hắn liền cảm nhận được người này không biết võ công, xương cốt mềm oặt, da thịt mỏng manh như quả hồng mềm. Trong hắn là sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu.
Rốt cuộc, nữ nhân này phải gan lớn tày đình như thế nào mới dám một thân một mình ôm món nợ lớn như vậy đi tìm hắn trả thù.
Chưa từng có kẻ nào ngu ngốc như vậy dám đối đầu với hắn theo một phương thức như vậy.
Tinh thần mềm yếu, thiếu kinh nghiệm lẫn bản lĩnh phán đoán tình hình, chỉ cần hắn sử dụng một thủ thuật nho nhỏ đã có thể dụ nữ nhân đó sa vào bẫy, suýt chút nữa thì chết trong tay của hắn. Chỉ cần lúc ấy, hắn nhanh tay dùng sức một chút thì đã bẻ gãy cổ cô trong phút chốc rồi.
Hắn lại cười lạnh một lần nữa chế nhạo cô.
Ngu si vọng tưởng.
....
Sau lần bị phục kích bất ngờ ấy, Võ Đông Nhiên đã hình thành nên một bờ tường cảnh giác cao độ với kẻ đang bị giam giữ trong lồng kia.
Cô chuyển bếp lò xuống nấu thuốc trực tiếp ngay trước mặt hắn, cô muốn hắn cảm nhận từ từ quá trình dùng độc của mình. Chút lo lắng, ăn năn do dự trong lòng cô đều tan biến vào cái đêm hôm đó, hắn mãi mãi là ác quỷ thì không thể nào nương tay hay cảm thấy áy náy được.
Thời khắc đặt chân xuống cuối bật cầu thang, cô mới nhận thấy quyết định của mình thật sai lầm.
Cô tiến đến gần cái lồng giam giữ, vì ánh sáng từ ngọn đuốc không đủ mạnh để tỏa sáng nếu ở cự ly quá xa, phải lại một khoảng đủ gần cô mới có thể nhìn rõ Trương Duật.
Trong ánh đuốc lập lòe soi thẳng vào bên lồng sắt, Trương Duật đã ngồi dậy tựa vào một vách cột , dáng vẻ rất chật vật đau đớn, nhưng có vẻ tình trạng của hắn càng về sau có vẻ khá hơn, độc tính của thuốc đã giảm đi đáng kể, hắn không còn thổ huyết như lúc trưa nữa.
Không hiểu tại sao, chính cô lại thở phào nhẹ nhõm, hành động vô thức này ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Đúng lúc cô xoay người định rời đi, thì Trương Duật liền mở mắt ra, thân ảnh nhanh như chớp tung chân nhảy một bước tiến sát vách lồng. Một bàn tay lạnh toát, cứng như sắt chụp lấy cổ cô từ phía sau rồi siết chặt.
Võ Đông Nhiên điếng người toàn thân cứng đờ phát kinh, miệng không thể phát ra âm thanh cầu cứu nào.
Căn bản ở nơi này, ngoại trừ cô và hắn thì còn ai có thể xuất hiện để cứu cô chứ.
Bàn tay hắn bóp chặt cuống họng cô, rất đau đớn và khó thở. Theo bản năng, cô đưa tay khéo cánh tay đang bám chặt lấy cổ mình, nhưng vô ích, càng kéo chỉ khiến hắn tăng lực sát thương cô mà thôi.
Mặt của cô đỏ dần rồi chuyển sang tím xanh, cơ mặt căng lên như muốn phá làn da mỏng tinh khôi kia ào ra ngoài, cô cố gắng hít thở nhưng vô dụng, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cổ như muốn bị gãy lìa làm đôi, mọi thứ trước mắt mờ dần mờ dần, trong con ngươi ngập tràn là nước, đồng tử như co lại báo hiệu cơ thể đã sắp đến cực hạn.
Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ, chắc có lẽ bản thân sắp đi tong rồi, nội tâm cô đắng chát. Cô chỉ mới khởi đầu kế hoạch trả thù, chỉ mới cho hắn một chén độc, tại sao lại vô dụng chết trước hắn như vậy.
“ Thả ta ra...” Giọng cô khàn khàn đứt quãng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lúc này bên tại mới có một luồng nhiệt nóng bỏng, hắn ghé sát tai cô thì thào
“ Ngươi còn non lắm, chỉ cần một động tác nhẹ của ta, ngươi đã không chịu được, vậy mà dám có bản lĩnh chạy đến nơi đây giam giữ ta sao? Ngươi không biết ta đã giết bao nhiêu kẻ có ý định chơi khăm ta không?”
“ừm... ừm... Thả ta...!!” Giọng cô yếu dần yếu dần. Nhưng hắn vẫn không có ý định buông ra, bàn tay của kẻ sát nhân chạm vào da thịt khiến cô kinh tởm, chỉ muốn một đao giết chết hắn ngay lập tức. Cô không muốn hắn chạm vào thân thể cô trong khoảng cách da kề da như vậy.
Cô hận hắn, cô ghê sợ kẻ sát nhân này.
Chợt nhớ ra, bản thân đang cầm một thanh đuốc, không nghĩ nhiều cô nhanh chóng di chuyển cánh tay thật nhanh, chĩa ngược đầu lửa đang cháy về phía sau.
Bị tập kích bất ngờ, hắn nhất thời hắn lùi về sau, nới lòng bàn tay đang bóp cổ của cô ra.
Võ Đông Nhiên bắt lấy cơ hội duy nhất trong thời khắc sinh tử, nhanh chóng dùng hết sức bình sinh nhào về phía trước nhằm thoát khỏi cánh tay đáng sợ ấy.
Cô té nhào trên mặt đất rồi vội hít thở như vừa bị người ta chôn sống dưới mộ sâu phút chốc được thoát ra khỏi nắp quan tài đóng kín. Qua đi giây phút sợ hãi, thất thần, cô quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cô mở to kinh hoàng.
Trong thời khắc ấy cô quay lại nhìn hắn thì bốn mắt nhìn nhau, chạm phải con ngươi đỏ ngầu như máu của hắn. Đôi mắt của ác quỷ, của hung thần ác sát đang trừng trừng như muốn uống máu ăn thịt cô. Cô thoáng sợ hãi bước lùi về sau mấy bước, không nói thêm một lời vội vã đứng dậy chạy lên trên gác, để lại sau lưng một nụ cười hung hiểm thập phần.
Chỉ một cái chạm vào thân thể của cô trong phút chốc, hắn liền cảm nhận được người này không biết võ công, xương cốt mềm oặt, da thịt mỏng manh như quả hồng mềm. Trong hắn là sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu.
Rốt cuộc, nữ nhân này phải gan lớn tày đình như thế nào mới dám một thân một mình ôm món nợ lớn như vậy đi tìm hắn trả thù.
Chưa từng có kẻ nào ngu ngốc như vậy dám đối đầu với hắn theo một phương thức như vậy.
Tinh thần mềm yếu, thiếu kinh nghiệm lẫn bản lĩnh phán đoán tình hình, chỉ cần hắn sử dụng một thủ thuật nho nhỏ đã có thể dụ nữ nhân đó sa vào bẫy, suýt chút nữa thì chết trong tay của hắn. Chỉ cần lúc ấy, hắn nhanh tay dùng sức một chút thì đã bẻ gãy cổ cô trong phút chốc rồi.
Hắn lại cười lạnh một lần nữa chế nhạo cô.
Ngu si vọng tưởng.
....
Sau lần bị phục kích bất ngờ ấy, Võ Đông Nhiên đã hình thành nên một bờ tường cảnh giác cao độ với kẻ đang bị giam giữ trong lồng kia.
Cô chuyển bếp lò xuống nấu thuốc trực tiếp ngay trước mặt hắn, cô muốn hắn cảm nhận từ từ quá trình dùng độc của mình. Chút lo lắng, ăn năn do dự trong lòng cô đều tan biến vào cái đêm hôm đó, hắn mãi mãi là ác quỷ thì không thể nào nương tay hay cảm thấy áy náy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.