Chương 29: Da kề da
Ma Nữ Cao Nguyên
04/05/2023
Cô thoáng run rẩy, từ từ nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra... Buổi khuya
hôm đó, sấm chớp, nước lũ, phá xích, nhà bị cuốn trôi, cô nhảy xuống
nước, bị va đạp, nước lũ đẩy đi, uống rất nhiều nước...
Chẳng lẽ Trương Duật đã cứu cô sao? Cô cứ nghĩ mình đã chết trong luồn nước hung dữ của đêm đó. Cứ nghĩ mình đã sớm được đoàn tụ cùng với gia đình, hóa ra chỉ là một giấc mơ ảo tưởng vô vọng.
Cô thất thần nhìn vào bếp lửa bên cạnh đã hơi lụi tàn, nhìn cảnh vật xung quanh, một cái chòi vách tranh đơn sơ cũ kỹ, còn có...
Lúc cô nhìn hắn, thì đôi mắt Trương Duật khẽ mở ra, phát ra một ánh nhìn trào phúng nhàn nhạt, hắn lười biếng hỏi “Tỉnh rồi sao?”
“ Tại sao ta lại ở đây?” Cô không trả lời hắn, vẫn còn mơ hồ rất nhiều thứ muốn được giải đáp.
Trương Duật có chút khổ sở, nhớ lại cảnh tượng ba ngày trước cô và hắn vật lộn trong dòng nước lũ chảy siết như thế nào.
Ả nữ nhân yếu ớt này không biết bơi, một mực bám víu vào con ma bệnh sắp chết là hắn. Hắn vừa ngoi lên lại bị cô kéo xuống nước, vất vả chật vật với vết thương nhiễm trùng, với độc trùng hành hạ, với dòng nước lũ hung ác, hắn còn kham thêm một con búp bê vải vô dụng này nữa.
“ Mẹ khiếp! Ngươi bám tay ta... làm sao ta bơi được!”
“ Đừng ôm cổ..”
“ Tiện nhân, đã độc ông đây chết đi sống lại còn bám riết không buông. Có tin ta đập chết ngươi”
Khi đã lên bờ, thì ả nữ nhân thối này giở thói tiểu thư yếu đuối sốt cao mê sảng suốt ba ngày. Thân thể như nham thạch nóng chảy, khiến hắn có chút không nhẫn tâm vứt nàng ta lại ở nơi núi rừng hoang vu này.
Lời của nàng trong cơn mơ hắn nghe không sót một chữ nào... hắn thở dài, nàng trách hắn, hận hắn, hắn biết rõ cũng rất hiểu. Đổi lại thì sao, nàng dám uy hiếp hắn, độc hắn, hành hạ hắn, sỉ nhục Trầm Hương... Nếu là trước kia, với tính cách của một vị ác thần tướng như hắn, thì nàng đã chết hàng trăm lần rồi. Có lý lẽ nào hắn lại cứu nàng hết lần này đến lần khác.
Lúc cả hai sắp trôi xuống vực nước sâu, nguy cơ va vào đá mà chết là rất cao, hắn vẫn không thể ngưng ý nghĩ cứu nàng. Sâu xa trong lòng hắn nghĩ gì chính hắn cũng không thể hiểu nổi.
Võ Đông Nhiên sốt cao, miệng luôn lẩm bẩm về mối thù hận với hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa. Chưa bao giơ hắn thấy nàng khóc, hóa ra nữ nhân này chỉ rơi lệ trong mộng cảnh.
Hắn không thể bỏ rơi nàng, ít nhất là trong lúc này.
Hắn nhẹ nhàng cởi y phục ướt đẫm nước của nàng, đến phần cuối cùng, lớp nội y bên trong. Hắn dằn lòng mình lại, nhắm mắt rồi lần mò đến vị trí sau cổ tháo dây thắt của áo yếm. Thay vào cho nàng một chiếc yếm trong tay nải đã hong khô. Mặc dù đã nhắm mắt nhưng vẫn vô tình vô số lần chạm vào nơi không nên chạm, nếu Võ Đông Nhiên biết được không biết sẽ có phản ứng như thế nào với hắn. Cảm giác những lần vô ý đó vẫn còn lưu lại trên tay hắn: mềm mềm, ẩm mịn, một chút phập phồng nhẹ nhàng theo nhịp tim trong khoang ngực kia nữa.
Làm xong những việc này khiến hắn toát cả mồ hôi, chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi khi chạm vào thân thể nữ nhân như lúc này. Đây là lần đầu tiên. Một chiếc yếm mỏng nhẹ lại như có sức nặng của một thanh đao ngàn cân.
Nửa đêm, nàng lại phát sốt, cả cơ thể nóng bừng, nhưng răng lại kẽ cắn lại rung cầm cập. Một lần nữa, hắn lại tận dụng tất cả mọi kinh nghiệm của một kẻ chinh phạt sa trường mười tám năm ra áp dụng trên thân thể nàng.
Lại phải cởi áo ngoài của nàng, trực tiếp thực hiện thủ thuật da kề da cân bằng thân nhiệt.
Nghĩ đến đây Trương Duật thầm oán trong lòng [ Hà tất ta phải làm như những việc này, chẳng phải một đao hạ sát nàng ta là được sao?]
“ Trương Duật, ngươi đã làm gì ta?” Âm thanh hơi trầm khàn lại có chút oán giận của Cô truyền đến bên tai hắn kéo hắn ra đống suy nghĩ của ba ngày qua.
Trương Duật khẽ cười nửa miệng
“ Không làm gì cả!”
(* Người cũng bỉ ổi lắm đấy Tướng quân ạ, cởi áo ôm ấp cả đêm mà không làm gì sao! Lưỡi không xương! )
Võ Đông Nhiên nhìn xuống thân thể đã cởi y phục bên ngoài của mình, chỉ còn lại một lớp nội y mỏng manh, cô khẽ co chân lên ôm lấy ngực, ánh mắt ủy khuất lẫn căm hận nhìn hắn
“ Tên súc vật này, ngươi đã vấy bẩn ta... Ngươi...”
Hắn nhìn chăm chăm vào cô bực mình lớn tiếng “Câm miệng, nếu không muốn ta cho một quyền ngay lúc này... Suy nghĩ xem rồi hãy mở miệng. Nếu ta không nghe được lời ta muốn nghe thì ngươi chết chắc.”
Võ Đông Nhiên há hốc mồm, cô lại từ kẻ bị ủy khuất lại bị hắn chiếm thế thượng phong giống như đêm ấy, vẫn là một giọng điệu bá đạo đang uy hiếp cô.
Lúc này Cô mới nhận ra tình hình của mình vô cùng nguy hiểm, hắn đã thoát khỏi gông chùm xiềng xích, tại sao lại không giết Cô, ít nhất hắn cũng sẽ để mặc cô chết trôi rồi cao chạy xa bay. Hà cớ gì lại ở lại nơi này ôm cô.
Tại sao?
Cô nhìn Trương Duật khó hiểu lẫn khiếp sợ, vô thức lùi về phía sau, hoài nghi hỏi
“ Ngươi tại sao vẫn chưa ra tay? Lại còn cứu ta?”
“ Đã biết rồi sao? Ta tưởng con gái của huyện lệnh Võ Văn Thừa là một kẻ ngu chứ!”
Võ Đông Nhiên nhìn hắn bình thản mặc áo đã hong khô bên cạnh vào, tầm mắt vừa vặn rơi xuống vòm ngực xương xương nhưng rất rộng của hắn, nhớ lại mình đã nằm trong lòng hắn suốt đêm bỗng chốc đỏ mặt, cụp mắt xuống.
“ Tại sao ngươi không bỏ đi?”
Trương Duật thở dài, cười lạnh, ánh mắt nhìn cô xa xăm ẩn nhẫn
“ Ngươi còn chưa hạ độc hết... ta ở lại là để dùng nốt mấy liều còn lại!”
Võ Đông Nhiên mở lớn mắt kinh ngạc không tin vào tai mình đang nghe cái gì
“ Ngươi có... có va đầu vào đâu không?”
Hắn tắt nụ cười kia đi, lạnh lùng nhìn cô
“ Ta có lý do của mình, ngươi không cần cảm kích.”
Chẳng lẽ Trương Duật đã cứu cô sao? Cô cứ nghĩ mình đã chết trong luồn nước hung dữ của đêm đó. Cứ nghĩ mình đã sớm được đoàn tụ cùng với gia đình, hóa ra chỉ là một giấc mơ ảo tưởng vô vọng.
Cô thất thần nhìn vào bếp lửa bên cạnh đã hơi lụi tàn, nhìn cảnh vật xung quanh, một cái chòi vách tranh đơn sơ cũ kỹ, còn có...
Lúc cô nhìn hắn, thì đôi mắt Trương Duật khẽ mở ra, phát ra một ánh nhìn trào phúng nhàn nhạt, hắn lười biếng hỏi “Tỉnh rồi sao?”
“ Tại sao ta lại ở đây?” Cô không trả lời hắn, vẫn còn mơ hồ rất nhiều thứ muốn được giải đáp.
Trương Duật có chút khổ sở, nhớ lại cảnh tượng ba ngày trước cô và hắn vật lộn trong dòng nước lũ chảy siết như thế nào.
Ả nữ nhân yếu ớt này không biết bơi, một mực bám víu vào con ma bệnh sắp chết là hắn. Hắn vừa ngoi lên lại bị cô kéo xuống nước, vất vả chật vật với vết thương nhiễm trùng, với độc trùng hành hạ, với dòng nước lũ hung ác, hắn còn kham thêm một con búp bê vải vô dụng này nữa.
“ Mẹ khiếp! Ngươi bám tay ta... làm sao ta bơi được!”
“ Đừng ôm cổ..”
“ Tiện nhân, đã độc ông đây chết đi sống lại còn bám riết không buông. Có tin ta đập chết ngươi”
Khi đã lên bờ, thì ả nữ nhân thối này giở thói tiểu thư yếu đuối sốt cao mê sảng suốt ba ngày. Thân thể như nham thạch nóng chảy, khiến hắn có chút không nhẫn tâm vứt nàng ta lại ở nơi núi rừng hoang vu này.
Lời của nàng trong cơn mơ hắn nghe không sót một chữ nào... hắn thở dài, nàng trách hắn, hận hắn, hắn biết rõ cũng rất hiểu. Đổi lại thì sao, nàng dám uy hiếp hắn, độc hắn, hành hạ hắn, sỉ nhục Trầm Hương... Nếu là trước kia, với tính cách của một vị ác thần tướng như hắn, thì nàng đã chết hàng trăm lần rồi. Có lý lẽ nào hắn lại cứu nàng hết lần này đến lần khác.
Lúc cả hai sắp trôi xuống vực nước sâu, nguy cơ va vào đá mà chết là rất cao, hắn vẫn không thể ngưng ý nghĩ cứu nàng. Sâu xa trong lòng hắn nghĩ gì chính hắn cũng không thể hiểu nổi.
Võ Đông Nhiên sốt cao, miệng luôn lẩm bẩm về mối thù hận với hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa. Chưa bao giơ hắn thấy nàng khóc, hóa ra nữ nhân này chỉ rơi lệ trong mộng cảnh.
Hắn không thể bỏ rơi nàng, ít nhất là trong lúc này.
Hắn nhẹ nhàng cởi y phục ướt đẫm nước của nàng, đến phần cuối cùng, lớp nội y bên trong. Hắn dằn lòng mình lại, nhắm mắt rồi lần mò đến vị trí sau cổ tháo dây thắt của áo yếm. Thay vào cho nàng một chiếc yếm trong tay nải đã hong khô. Mặc dù đã nhắm mắt nhưng vẫn vô tình vô số lần chạm vào nơi không nên chạm, nếu Võ Đông Nhiên biết được không biết sẽ có phản ứng như thế nào với hắn. Cảm giác những lần vô ý đó vẫn còn lưu lại trên tay hắn: mềm mềm, ẩm mịn, một chút phập phồng nhẹ nhàng theo nhịp tim trong khoang ngực kia nữa.
Làm xong những việc này khiến hắn toát cả mồ hôi, chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi khi chạm vào thân thể nữ nhân như lúc này. Đây là lần đầu tiên. Một chiếc yếm mỏng nhẹ lại như có sức nặng của một thanh đao ngàn cân.
Nửa đêm, nàng lại phát sốt, cả cơ thể nóng bừng, nhưng răng lại kẽ cắn lại rung cầm cập. Một lần nữa, hắn lại tận dụng tất cả mọi kinh nghiệm của một kẻ chinh phạt sa trường mười tám năm ra áp dụng trên thân thể nàng.
Lại phải cởi áo ngoài của nàng, trực tiếp thực hiện thủ thuật da kề da cân bằng thân nhiệt.
Nghĩ đến đây Trương Duật thầm oán trong lòng [ Hà tất ta phải làm như những việc này, chẳng phải một đao hạ sát nàng ta là được sao?]
“ Trương Duật, ngươi đã làm gì ta?” Âm thanh hơi trầm khàn lại có chút oán giận của Cô truyền đến bên tai hắn kéo hắn ra đống suy nghĩ của ba ngày qua.
Trương Duật khẽ cười nửa miệng
“ Không làm gì cả!”
(* Người cũng bỉ ổi lắm đấy Tướng quân ạ, cởi áo ôm ấp cả đêm mà không làm gì sao! Lưỡi không xương! )
Võ Đông Nhiên nhìn xuống thân thể đã cởi y phục bên ngoài của mình, chỉ còn lại một lớp nội y mỏng manh, cô khẽ co chân lên ôm lấy ngực, ánh mắt ủy khuất lẫn căm hận nhìn hắn
“ Tên súc vật này, ngươi đã vấy bẩn ta... Ngươi...”
Hắn nhìn chăm chăm vào cô bực mình lớn tiếng “Câm miệng, nếu không muốn ta cho một quyền ngay lúc này... Suy nghĩ xem rồi hãy mở miệng. Nếu ta không nghe được lời ta muốn nghe thì ngươi chết chắc.”
Võ Đông Nhiên há hốc mồm, cô lại từ kẻ bị ủy khuất lại bị hắn chiếm thế thượng phong giống như đêm ấy, vẫn là một giọng điệu bá đạo đang uy hiếp cô.
Lúc này Cô mới nhận ra tình hình của mình vô cùng nguy hiểm, hắn đã thoát khỏi gông chùm xiềng xích, tại sao lại không giết Cô, ít nhất hắn cũng sẽ để mặc cô chết trôi rồi cao chạy xa bay. Hà cớ gì lại ở lại nơi này ôm cô.
Tại sao?
Cô nhìn Trương Duật khó hiểu lẫn khiếp sợ, vô thức lùi về phía sau, hoài nghi hỏi
“ Ngươi tại sao vẫn chưa ra tay? Lại còn cứu ta?”
“ Đã biết rồi sao? Ta tưởng con gái của huyện lệnh Võ Văn Thừa là một kẻ ngu chứ!”
Võ Đông Nhiên nhìn hắn bình thản mặc áo đã hong khô bên cạnh vào, tầm mắt vừa vặn rơi xuống vòm ngực xương xương nhưng rất rộng của hắn, nhớ lại mình đã nằm trong lòng hắn suốt đêm bỗng chốc đỏ mặt, cụp mắt xuống.
“ Tại sao ngươi không bỏ đi?”
Trương Duật thở dài, cười lạnh, ánh mắt nhìn cô xa xăm ẩn nhẫn
“ Ngươi còn chưa hạ độc hết... ta ở lại là để dùng nốt mấy liều còn lại!”
Võ Đông Nhiên mở lớn mắt kinh ngạc không tin vào tai mình đang nghe cái gì
“ Ngươi có... có va đầu vào đâu không?”
Hắn tắt nụ cười kia đi, lạnh lùng nhìn cô
“ Ta có lý do của mình, ngươi không cần cảm kích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.