Chương 95: Hắn là đồ cáo già
Ma Nữ Cao Nguyên
13/06/2023
Phép vua thua lệ làng.
Định kiến và quan niệm của người dân miền núi khác xa với người dưới xuôi, cô lại vì cái gì mà “đại nghĩa diệt thân” cố chấp xông đến cứu người suýt nữa hại chết mạng chính mình và Trương Duật.
Cũng may hắn luôn bên cô, tin tưởng ủng hộ cô, bảo vệ cô.
“ Duật ơi!”
“ Ơi!”
“ Đa tạ chàng!”
“ Vì sao?”
“ Vì đã tin ta!”
“ Ừ!”
Lại “Ừ!”, cô khịt mũi có vẻ không cam tâm lắm.
“ Tại sao lại tin ta, còn chưa biết ta có làm được hay không?”
Hắn xoa đầu cô, thanh âm trầm trầm đều đều không chút bụi bặm “ Vì nàng là vợ của ta, ta không tin nàng thì tin ai. Tin lão thầy mo đó sao?”
“ Lúc này chàng nói gì với lão chồng, tại sao hắn lại thuận ý để cho ta rạch vào cơ thể của vợ hắn”
“ Ta nói là: Vợ của ta rất giỏi, mạng của ta cũng là cũng vợ ta nhặt về, còn nuôi ta từ một con ma gầy trở nên to lớn khỏe mạnh như này. Thế là hắn tin.”
Cô cười nhẹ một cái, rút vào lòng hắn.
Trương Duật vẫn không buông cô ra, hắn càng siết chặt cô hơn, mỗi khi cô cựa quậy muốn xuống, hắn lại cọ cọ cằm vào trán cô, để đám râu dưới cằm vừa mới mọc cứng ngắt chọc vào làn da mềm của cô, xem như một hình phạt ép buộc cô nằm yên.
“ Trong rừng có vắt hút máu người, băng qua khu vực này rồi ta cho nàng xuống.”
“ Nhưng chàng đang bị thương.”
“ Không sao, trầy da thôi. Để nàng đi, không nhanh bằng tự ta đi.”
“ Nhưng...” Cô tiếp tục lải nhải không cam lòng, rõ ràng hắn chảy máu rất nhiều, không biết đã ngừng lại chưa.
“ Yên nào. Nói nữa ta cắn đó...” Hắn há miệng làm động tác định ăn cô, sau đó bật cười. Nụ cười dịu dàng ấm áp nhất mà cô từng thấy.
Nhìn hắn không có gì là đau đớn, nên cô cũng yên tâm một phần.
Cứ thế cô nằm thiếp đi trong lồng ngực ấm của hắn lúc nào không hay.
Trương Duật biết mình đã làm liên lụy nhà chủ cho ở nhà kia, nên huýt sáo sai Bạch Vân quay trở lại, đem theo một một xâu tiền xem như có chút tấm lòng thành.
[Tiền tài nay đổi mai dời
Nghĩa nhân gìn giữ trọn đời với nhau.] (* Ca dao )
Hắn biết đã gây phiền phức cho nhà đó, nhưng chung quy lại thân bất do kỷ, hắn không có sự chọn lựa.
Tình huống này, nhà chủ kia cũng không thể bị nguy hiểm đến tính mạng, hắn rời đi cũng không quá bận tâm. Nếu có cơ hội nhất định sau này sẽ quay lại báo ân. Lão ấy tên Then họ Sùng.
...
Cô và hắn lại tiếp tục ở nhờ trong một ngôi nhà hoang, vùng đất giáp ranh với biên giới nhà Nguyên, kế bờ Sông Kỳ Cùng chảy qua thôn Bình Nhi Hà thuộc Trung Nguyên.
Trương Duật nói rất có thể sẽ gặp được quân đội đang đóng giữ, tin này khiến Võ Đông Nhiên như mở cờ trong bụng.
Cô mặt mày như nở hoa, tâm trạng vừa hồi hộp vừa vui.
Suốt ngày hôm đó, cô hết nằm rồi lại ngồi, đi đi vào, rồi lại nhìn hướng ra bờ sông.
Ở một hướng xa xa phía bên kia ngọn núi chính là Trung Nguyên rộng lớn giàu có hùng mạnh, với những vó ngựa tàn nhẫn lăm le sẵn sàng vượt qua lãnh thổ nước Nam xâm lược.
Ngôi nhà hiện tại cô đang ở cũng chỉ là một căn nhà của thợ săn bỏ lại, đã khá hoang tàn cũ kỹ.
Khá giống với căn nhà của lão Then, tuy nhiên nhà này không có gác, mà là nhà gỗ trệt, một kiểu nhà điển hình của người đồng bào miền núi.
Trương Duật đi lấy nước đã về, trên tay là một ống tre vừa mới chặt, cô ngửa cổ uống, vị nước ngòn ngọt mát lạnh chảy xuống bụng, có lẫn mùi hương của tre tươi.
Cô uống còn một ít, hắn thản nhiên uống hết phần còn lại.
Cô có chút ngại ngùng
“ Không phải là chàng uống trước rồi sao?”
Hắn quệt dòng nước dính trên mép, nheo mắt nhìn cô cười cười
“ Hôn cũng đã hôn rồi, còn ngại gì mấy chuyện này!”
Bỗng chốc mặt mũi cô lại bắt đầu tê rần mất cảm giác, cảm giác thẹn thùng lại ập đến, da mặt không hẹn lại nóng rát đỏ lên.
Hắn ghé sát lại từng lời nói như phả hơi nóng vào tai
“ Tối hôm đó, chẳng phải đã từng cho ta uống nước bằng miệng sao!”
Cô há miệng bần thần mãi một lúc sau mới tiêu hóa lời hắn vừa phát ra
“ Hóa ra, chàng giả vờ à? Lưu manh... sao chàng có thể lừa ta!” Cô úp mặt vào đầu gối một mực không dám nhìn kẻ tâm cơ đối diện.
Hắn là cáo già mà, hắn sắp chết đến nơi mà vẫn bày mưu tính kế bẫy cô.
Trương Duật nén cười, xoa xoa gáy cô, vén mấy sợi tóc qua một bên để lộ chiếc gáy trắng noãn nhỏ nhắn, hắn nhìn thất thần một lúc, mãi lúc sau mới nhớ ra cần giải thích một chút
“ Ta đau muốn chết, nào có tâm tư bẫy nàng. Nhưng, nàng gì làm ta đều biết, nếu lúc đó ta mở mắt...”
Hắn ngưng lại một chút
“ Nếu lúc đó ta mở mắt... nàng sẽ thẹn quá mà chết mất.”
Cô im lặng giả chết, xem như không có hắn ở bên cạnh.
“ Đông Đông... Đông Đông... Giận sao?”
Hắn lay nhẹ vai cô mấy lần, cuối cùng cô cũng lên tiếng
“ Không!” Cô muối mặt ngẩng đầu.
Dù sao cũng nên chí khí một chút, cô thầm nghĩ, mình chỉ là cứu người thôi mà. Không thẹn, không hề thẹn!
Hắn véo má cô.
“ Không giận thì đi ăn cơm. Nhóc con! Sao ta cứ có cảm giác đang nuôi con gái thế này.”
Định kiến và quan niệm của người dân miền núi khác xa với người dưới xuôi, cô lại vì cái gì mà “đại nghĩa diệt thân” cố chấp xông đến cứu người suýt nữa hại chết mạng chính mình và Trương Duật.
Cũng may hắn luôn bên cô, tin tưởng ủng hộ cô, bảo vệ cô.
“ Duật ơi!”
“ Ơi!”
“ Đa tạ chàng!”
“ Vì sao?”
“ Vì đã tin ta!”
“ Ừ!”
Lại “Ừ!”, cô khịt mũi có vẻ không cam tâm lắm.
“ Tại sao lại tin ta, còn chưa biết ta có làm được hay không?”
Hắn xoa đầu cô, thanh âm trầm trầm đều đều không chút bụi bặm “ Vì nàng là vợ của ta, ta không tin nàng thì tin ai. Tin lão thầy mo đó sao?”
“ Lúc này chàng nói gì với lão chồng, tại sao hắn lại thuận ý để cho ta rạch vào cơ thể của vợ hắn”
“ Ta nói là: Vợ của ta rất giỏi, mạng của ta cũng là cũng vợ ta nhặt về, còn nuôi ta từ một con ma gầy trở nên to lớn khỏe mạnh như này. Thế là hắn tin.”
Cô cười nhẹ một cái, rút vào lòng hắn.
Trương Duật vẫn không buông cô ra, hắn càng siết chặt cô hơn, mỗi khi cô cựa quậy muốn xuống, hắn lại cọ cọ cằm vào trán cô, để đám râu dưới cằm vừa mới mọc cứng ngắt chọc vào làn da mềm của cô, xem như một hình phạt ép buộc cô nằm yên.
“ Trong rừng có vắt hút máu người, băng qua khu vực này rồi ta cho nàng xuống.”
“ Nhưng chàng đang bị thương.”
“ Không sao, trầy da thôi. Để nàng đi, không nhanh bằng tự ta đi.”
“ Nhưng...” Cô tiếp tục lải nhải không cam lòng, rõ ràng hắn chảy máu rất nhiều, không biết đã ngừng lại chưa.
“ Yên nào. Nói nữa ta cắn đó...” Hắn há miệng làm động tác định ăn cô, sau đó bật cười. Nụ cười dịu dàng ấm áp nhất mà cô từng thấy.
Nhìn hắn không có gì là đau đớn, nên cô cũng yên tâm một phần.
Cứ thế cô nằm thiếp đi trong lồng ngực ấm của hắn lúc nào không hay.
Trương Duật biết mình đã làm liên lụy nhà chủ cho ở nhà kia, nên huýt sáo sai Bạch Vân quay trở lại, đem theo một một xâu tiền xem như có chút tấm lòng thành.
[Tiền tài nay đổi mai dời
Nghĩa nhân gìn giữ trọn đời với nhau.] (* Ca dao )
Hắn biết đã gây phiền phức cho nhà đó, nhưng chung quy lại thân bất do kỷ, hắn không có sự chọn lựa.
Tình huống này, nhà chủ kia cũng không thể bị nguy hiểm đến tính mạng, hắn rời đi cũng không quá bận tâm. Nếu có cơ hội nhất định sau này sẽ quay lại báo ân. Lão ấy tên Then họ Sùng.
...
Cô và hắn lại tiếp tục ở nhờ trong một ngôi nhà hoang, vùng đất giáp ranh với biên giới nhà Nguyên, kế bờ Sông Kỳ Cùng chảy qua thôn Bình Nhi Hà thuộc Trung Nguyên.
Trương Duật nói rất có thể sẽ gặp được quân đội đang đóng giữ, tin này khiến Võ Đông Nhiên như mở cờ trong bụng.
Cô mặt mày như nở hoa, tâm trạng vừa hồi hộp vừa vui.
Suốt ngày hôm đó, cô hết nằm rồi lại ngồi, đi đi vào, rồi lại nhìn hướng ra bờ sông.
Ở một hướng xa xa phía bên kia ngọn núi chính là Trung Nguyên rộng lớn giàu có hùng mạnh, với những vó ngựa tàn nhẫn lăm le sẵn sàng vượt qua lãnh thổ nước Nam xâm lược.
Ngôi nhà hiện tại cô đang ở cũng chỉ là một căn nhà của thợ săn bỏ lại, đã khá hoang tàn cũ kỹ.
Khá giống với căn nhà của lão Then, tuy nhiên nhà này không có gác, mà là nhà gỗ trệt, một kiểu nhà điển hình của người đồng bào miền núi.
Trương Duật đi lấy nước đã về, trên tay là một ống tre vừa mới chặt, cô ngửa cổ uống, vị nước ngòn ngọt mát lạnh chảy xuống bụng, có lẫn mùi hương của tre tươi.
Cô uống còn một ít, hắn thản nhiên uống hết phần còn lại.
Cô có chút ngại ngùng
“ Không phải là chàng uống trước rồi sao?”
Hắn quệt dòng nước dính trên mép, nheo mắt nhìn cô cười cười
“ Hôn cũng đã hôn rồi, còn ngại gì mấy chuyện này!”
Bỗng chốc mặt mũi cô lại bắt đầu tê rần mất cảm giác, cảm giác thẹn thùng lại ập đến, da mặt không hẹn lại nóng rát đỏ lên.
Hắn ghé sát lại từng lời nói như phả hơi nóng vào tai
“ Tối hôm đó, chẳng phải đã từng cho ta uống nước bằng miệng sao!”
Cô há miệng bần thần mãi một lúc sau mới tiêu hóa lời hắn vừa phát ra
“ Hóa ra, chàng giả vờ à? Lưu manh... sao chàng có thể lừa ta!” Cô úp mặt vào đầu gối một mực không dám nhìn kẻ tâm cơ đối diện.
Hắn là cáo già mà, hắn sắp chết đến nơi mà vẫn bày mưu tính kế bẫy cô.
Trương Duật nén cười, xoa xoa gáy cô, vén mấy sợi tóc qua một bên để lộ chiếc gáy trắng noãn nhỏ nhắn, hắn nhìn thất thần một lúc, mãi lúc sau mới nhớ ra cần giải thích một chút
“ Ta đau muốn chết, nào có tâm tư bẫy nàng. Nhưng, nàng gì làm ta đều biết, nếu lúc đó ta mở mắt...”
Hắn ngưng lại một chút
“ Nếu lúc đó ta mở mắt... nàng sẽ thẹn quá mà chết mất.”
Cô im lặng giả chết, xem như không có hắn ở bên cạnh.
“ Đông Đông... Đông Đông... Giận sao?”
Hắn lay nhẹ vai cô mấy lần, cuối cùng cô cũng lên tiếng
“ Không!” Cô muối mặt ngẩng đầu.
Dù sao cũng nên chí khí một chút, cô thầm nghĩ, mình chỉ là cứu người thôi mà. Không thẹn, không hề thẹn!
Hắn véo má cô.
“ Không giận thì đi ăn cơm. Nhóc con! Sao ta cứ có cảm giác đang nuôi con gái thế này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.