Chương 154: Nằm mơ thấy người ở xa.
Ma Nữ Cao Nguyên
18/07/2023
Người đưa tin vẫn như mọi khi đưa tay ra dò hỏi.
“Lần này, ngươi vẫn không gửi thư hồi đáp sao?”
Cô lắc đầu, chỉ lẳng lặng cầm phong thư kia nắm thật chặt. Bản thân không muốn dây dưa, cũng không biết viết gì cả.
Người đưa tin thở dài quay mặt đi chỉ để lại một câu với chính mình, nhưng lại cố ý để cô nghe.
“Người ta thì không muốn hồi đáp, chỉ có ta chịu khổ. Ta lấy đâu ra thư để trả cho ngài ấy, bị quan lớn tra hỏi mãi cũng thật là áp lực.”
Hai phong thư gần nhất mà cô được nhận có nội dung càng lúc càng rõ ý tứ hơn.
“Phong hữu ước, vân bất ngộ. Tuế tuế niên niên bất tương phụ” nghĩa là: “Gió có hẹn, mây chẳng lỡ. Năm qua tháng lại chẳng phụ nhau.”
“Nhập mục vô biệt nhân, tứ hạ giai thị nhĩ.” Nghĩa là: “Không để ai vào mắt, trong tứ phía chỉ có nàng.”
Ý tứ của đối phương càng lúc càng lộ liễu rồi, có cần phải thúc giục cả người đưa tin như vậy hay không?
Có phải đầu óc Trương Duật có vấn đề rồi chăng?
Cô chỉ có thể tự trấn an mình là hắn thần trí không bình thường mà thôi, vẫn cất giấu những lá thư ấy dưới gối, đọc đi đọc lại nhiều lần rồi mới vào giấc ngủ được.
Đêm hôm đó, cô nằm mơ về những năm tháng ngày thơ bé, cô nhớ đến cha cô Võ Văn Thừa - quan tri huyện của Diễn Châu, ông có trách nhiệm quản lý tình hình an sinh cho dân chúng, thường xuyên đưa cô ra cửa biển để trông coi việc mua bán giao thương với mấy người nước ngoài, cô cũng lẽo đẽo đi theo cha suốt, quanh năm hai cha con bị mẹ la rầy vì tội “thượng bất chính hạ tất loạn” cha thì nuông chiều con gái, con thì không giống nữ nhi trốn tránh việc học lễ nghi.
Lúc đó, gia đình còn đầy đủ mọi người, cuộc sống thật là vui. Mỗi năm Tết đến, nhà thờ tổ họ Võ đông đảo thân bằng quyến thuộc, con cháu từ mọi nơi tụ họp về, nhưng đã tám năm trôi qua kể từ ngày thảm án ấy thì mọi thứ tốt đẹp ấy đã không còn nữa.
Cô lại mơ đến ngày ở Cổ Lũng, nhớ đến Trương Duật, nhớ cái ngày hắn chỉnh trang lại vẻ ngoài bên hiên nhà giữa mùa đông tuyết trắng, lúc đó cô thấy hắn thật đẹp, thật tuấn tú làm sao!
Hắn luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, vạch trần trắng trợn là cô mê đắm nhan sắc của hắn, nhưng cũng rất phối hợp để cho cô nhìn.
Nhiều lần cô lén lút nhìn hắn, hắn lại lưu manh đưa mặt trước mắt cô thật gần, chóp mũi có khi sắp chạm nhau mà nói “Đây, phần thưởng cho nàng!”.
Mỗi khi hắn nói, người đỏ mặt lại là cô, còn hắn lại trưng ra vẻ mặt đắc ý ngông nghênh.
Cô lại chửi thầm: Đồ mặt dày tự kiêu!
Nhiều hôm cô kén ăn, hắn lại trừng mắt hung tợn với cô, nhưng lại rất chịu khó đi tìm quả dại cho cô.
Cô biết hết!
Con người của Trương Duật tuy hơi thô, hơi cục súc nhưng lại rất quan tâm người khác.Hắn cũng hay chửi bậy nữa, thỉnh thoảng cô cũng hay bị hắn phang vài câu vào mặt.
Lúc ấy, thật sự cô cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ tại sao lại có cái thể loại người phi lễ nghĩa như vậy, sách thánh hiền, nho giáo, đạo giáo hắn không được học sao? Trong quân đội chỉ biết đánh nhau thôi sao?
Đến khi vào quân doanh, hằng ngày nghe quân lính nói chuyện, bị nghe chửi nhiều cô mới hiểu rằng môi trường sống đã ảnh hưởng đến con người khá là nhiều, hắn ở quân doanh gần hai mươi năm thì làm sao giống mấy tú tài, hay học trò đọc sách được cơ chứ!
Thậm chí, nghĩ kỹ lại những câu mắng chửi của hắn có khi chỉ là mắng yêu cô thôi! Cô lại không thấy giận hắn nữa.
Nhưng nay hắn đã biết viết thơ tình rồi, cũng có một chút dáng vẻ của một quan văn nho nhã đó chứ! Chắc là hắn đã cố gắng nhiều lắm! Nét chữ cứng thế kia mà!
Trong đêm tối, một thiếu nữ đang ngủ, nhưng môi vô thức nở nụ cười.
Rồi...
Cô lại mơ tiếp về cái đêm năm đó, thuyền cháy, ngọn lửa hung tợn bao lấy cô, cô ôm ngực có cắm một mũi tên chảy đầm đìa máu, thoi thóp nhảy xuống nước bám vào mép thuyền.
Sau đó cột buồm cháy phần phật ngã xuống, cô sợ hãi cúi đầu che mặt lại, kết quả bị cột buồm rơi trúng sau gáy, toàn bộ da thịt phía sau bị bỏng nặng, tóc bị cháy khét.
Cảm giác lúc đó cô thật sự không dám nghĩ đến nữa, chỉ có thể dùng một từ để diễn tả: Đau đớn!
Đến khi thuyền cháy hết, cô bắt lấy một mảng ván thuyền bị tách ra rồi nương theo dòng nước trôi dạt trên sông, đến khi ngất đi không còn biết gì nữa, phó mặc cho số phận.
Quá khứ hiện về rõ nét từng chi tiết, khiến cô sợ hãi giống như mình đang quay lại hoàn cảnh ấy một lần nữa vậy!
Lần này cô tỉnh dậy, đau đớn ôm ngực, trán lấm tấm rất nhiều mồ hôi. Nụ cười trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ.
“Lần này, ngươi vẫn không gửi thư hồi đáp sao?”
Cô lắc đầu, chỉ lẳng lặng cầm phong thư kia nắm thật chặt. Bản thân không muốn dây dưa, cũng không biết viết gì cả.
Người đưa tin thở dài quay mặt đi chỉ để lại một câu với chính mình, nhưng lại cố ý để cô nghe.
“Người ta thì không muốn hồi đáp, chỉ có ta chịu khổ. Ta lấy đâu ra thư để trả cho ngài ấy, bị quan lớn tra hỏi mãi cũng thật là áp lực.”
Hai phong thư gần nhất mà cô được nhận có nội dung càng lúc càng rõ ý tứ hơn.
“Phong hữu ước, vân bất ngộ. Tuế tuế niên niên bất tương phụ” nghĩa là: “Gió có hẹn, mây chẳng lỡ. Năm qua tháng lại chẳng phụ nhau.”
“Nhập mục vô biệt nhân, tứ hạ giai thị nhĩ.” Nghĩa là: “Không để ai vào mắt, trong tứ phía chỉ có nàng.”
Ý tứ của đối phương càng lúc càng lộ liễu rồi, có cần phải thúc giục cả người đưa tin như vậy hay không?
Có phải đầu óc Trương Duật có vấn đề rồi chăng?
Cô chỉ có thể tự trấn an mình là hắn thần trí không bình thường mà thôi, vẫn cất giấu những lá thư ấy dưới gối, đọc đi đọc lại nhiều lần rồi mới vào giấc ngủ được.
Đêm hôm đó, cô nằm mơ về những năm tháng ngày thơ bé, cô nhớ đến cha cô Võ Văn Thừa - quan tri huyện của Diễn Châu, ông có trách nhiệm quản lý tình hình an sinh cho dân chúng, thường xuyên đưa cô ra cửa biển để trông coi việc mua bán giao thương với mấy người nước ngoài, cô cũng lẽo đẽo đi theo cha suốt, quanh năm hai cha con bị mẹ la rầy vì tội “thượng bất chính hạ tất loạn” cha thì nuông chiều con gái, con thì không giống nữ nhi trốn tránh việc học lễ nghi.
Lúc đó, gia đình còn đầy đủ mọi người, cuộc sống thật là vui. Mỗi năm Tết đến, nhà thờ tổ họ Võ đông đảo thân bằng quyến thuộc, con cháu từ mọi nơi tụ họp về, nhưng đã tám năm trôi qua kể từ ngày thảm án ấy thì mọi thứ tốt đẹp ấy đã không còn nữa.
Cô lại mơ đến ngày ở Cổ Lũng, nhớ đến Trương Duật, nhớ cái ngày hắn chỉnh trang lại vẻ ngoài bên hiên nhà giữa mùa đông tuyết trắng, lúc đó cô thấy hắn thật đẹp, thật tuấn tú làm sao!
Hắn luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, vạch trần trắng trợn là cô mê đắm nhan sắc của hắn, nhưng cũng rất phối hợp để cho cô nhìn.
Nhiều lần cô lén lút nhìn hắn, hắn lại lưu manh đưa mặt trước mắt cô thật gần, chóp mũi có khi sắp chạm nhau mà nói “Đây, phần thưởng cho nàng!”.
Mỗi khi hắn nói, người đỏ mặt lại là cô, còn hắn lại trưng ra vẻ mặt đắc ý ngông nghênh.
Cô lại chửi thầm: Đồ mặt dày tự kiêu!
Nhiều hôm cô kén ăn, hắn lại trừng mắt hung tợn với cô, nhưng lại rất chịu khó đi tìm quả dại cho cô.
Cô biết hết!
Con người của Trương Duật tuy hơi thô, hơi cục súc nhưng lại rất quan tâm người khác.Hắn cũng hay chửi bậy nữa, thỉnh thoảng cô cũng hay bị hắn phang vài câu vào mặt.
Lúc ấy, thật sự cô cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ tại sao lại có cái thể loại người phi lễ nghĩa như vậy, sách thánh hiền, nho giáo, đạo giáo hắn không được học sao? Trong quân đội chỉ biết đánh nhau thôi sao?
Đến khi vào quân doanh, hằng ngày nghe quân lính nói chuyện, bị nghe chửi nhiều cô mới hiểu rằng môi trường sống đã ảnh hưởng đến con người khá là nhiều, hắn ở quân doanh gần hai mươi năm thì làm sao giống mấy tú tài, hay học trò đọc sách được cơ chứ!
Thậm chí, nghĩ kỹ lại những câu mắng chửi của hắn có khi chỉ là mắng yêu cô thôi! Cô lại không thấy giận hắn nữa.
Nhưng nay hắn đã biết viết thơ tình rồi, cũng có một chút dáng vẻ của một quan văn nho nhã đó chứ! Chắc là hắn đã cố gắng nhiều lắm! Nét chữ cứng thế kia mà!
Trong đêm tối, một thiếu nữ đang ngủ, nhưng môi vô thức nở nụ cười.
Rồi...
Cô lại mơ tiếp về cái đêm năm đó, thuyền cháy, ngọn lửa hung tợn bao lấy cô, cô ôm ngực có cắm một mũi tên chảy đầm đìa máu, thoi thóp nhảy xuống nước bám vào mép thuyền.
Sau đó cột buồm cháy phần phật ngã xuống, cô sợ hãi cúi đầu che mặt lại, kết quả bị cột buồm rơi trúng sau gáy, toàn bộ da thịt phía sau bị bỏng nặng, tóc bị cháy khét.
Cảm giác lúc đó cô thật sự không dám nghĩ đến nữa, chỉ có thể dùng một từ để diễn tả: Đau đớn!
Đến khi thuyền cháy hết, cô bắt lấy một mảng ván thuyền bị tách ra rồi nương theo dòng nước trôi dạt trên sông, đến khi ngất đi không còn biết gì nữa, phó mặc cho số phận.
Quá khứ hiện về rõ nét từng chi tiết, khiến cô sợ hãi giống như mình đang quay lại hoàn cảnh ấy một lần nữa vậy!
Lần này cô tỉnh dậy, đau đớn ôm ngực, trán lấm tấm rất nhiều mồ hôi. Nụ cười trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.