Chương 7: Ngày đầu tiên làm vợ
Ma Nữ Cao Nguyên
25/04/2023
Vội vàng sờ lại bếp lò đã tắt lụi từ khi nào tìm chút hơi ấm của lửa, cô
khẽ hít hà một chút rồi lại đưa tay lên thổi phù phù vào đôi bàn tay đã
tê cứng.
Một ngày mới bắt đầu.
Đông Nhiên nhóm bếp, chải tóc buộc tóc đuôi sam cố định lại bằng một dây vải màu đỏ, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Khẽ hít một hơi không khí mát lạnh trong lành thì lại bắt gặp mùi thối nồng nặc ập vào mũi.
Cô liền nhớ ra còn có một cái xác ở bên dưới.
Cô không do dự lấy khăn vải bịt mũi lại, che một nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt có chút thâm vầng vì thiếu ngủ.
Vẫn lo lắng kẻ sát nhân trong lồng có thể ra tay với mình bất cứ khi nào, cô cẩn thận nhìn vào bên trong dè dặt bước đến gần.
Cái xác vẫn nằm im ở đó, nhưng có vẻ bị con gì đó gặm nhấm mất cánh tay rồi, hiện ra vết cắn nham nhở khiến cô cảm giác muốn buồn nôn vô cùng.
Ở đây không có bất một vật dụng nào có thể di chuyển thi thể người chết và chôn cất, chỉ còn cách duy nhất cô trực tiếp kéo đi lấp tùy ý một chỗ nào đó thôi.
Cô lén lút nhìn vào bên trong lồng, nhận thấy có một kẻ mang hình dáng con người đang ngồi tựa vào vách lồng, tay chân bị trói bốn phía bằng xích sắt vô cùng thê thảm, trên khuôn mặt râu ria lồm xồm che kín nửa khuôn mặt, mái tóc dơ bẩn rối bù xù càng khiến kẻ đó trở nên dị hợm và đáng sợ hơn.
Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng biểu hiện không có vẻ gì là đang ngủ cả, chỉ đơn giản là đang chờ xem cô sẽ làm gì hắn.
Rất bất cần, không hề để tâm đến cô vào mắt.
Cô có chút bực bội...
Hắn khinh thường cô?
Cô nhếch môi cười nhạt.
Được! sẽ nhanh thôi, ngươi sẽ không phải chờ lâu nữa đâu.
Cô cố nén cơn buồn nôn đang dâng lên tận cổ, cầm áo của thi thể kéo đi, nhưng vẫn mãi không nhúc nhích.
Nhìn thi thể tím đen, trương to, cô có chút chán nản lẫn sợ hãi, tự hỏi không biết là cô có đủ khả năng kéo được đi xa hay không. Căn bản cô quá nhỏ bé so với cái xác này.
Mất một lúc thật lâu, cô chật vật dùng toàn sức khi đã di chuyển ra khá xa với nơi ở, đủ không bị cái mùi thối bay đến mũi, cô mới đẩy được cái xác xuống một thông đạo tự nhiên có sẵn rồi lấp đất lại.
Làm xong công việc thì mặt trời cũng đã lên cao, cô mệt đến mức thở không ra hơi, định đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán thì ngửi thấy mùi xác chết còn ám trên tay của mình. Nên cô để mặc từng giọt mồ hôi cay xè mằn mặn rơi xuống khắp mặt, thấm đẫm chiếc khăn trước mặt.
Lúc này cảm thấy choáng váng bụng sôi ùng ục. Cô đói rồi!
Nghĩ lại đã hai ngày nay cô không có gì vào bụng.
Ở trong làn mây còn có một ít bánh nướng cô mua đã ba ngày , chắc có lẽ còn ăn được, nếu không ăn được thì vẫn phải ăn, cô không có sự lựa chọn nào ở đây.
Nơi này không có thức ăn, không nước uống. Cô phải tìm nguồn nước sạch gần nhất để giải quyết nhu cầu sinh tồn trước đã.
Ở vùng núi hoang sơ không bóng người, dã thú nhiều như nêm, sinh tồn bằng cách nào vẫn là một câu hỏi đặt ra chưa có lời giải đáp với một cô gái như cô.
Cô lẩm bẩm trong miệng “Hắn làm sao có thể tồn tại trong tình trạng không thức ăn không nước uống. Tại sao biết bị phụ thuộc vào người giam giữ lại cả gan ra tay giết chết kẻ đó, hắn không muốn sống nữa hay sao?”
Võ Đông Nhiên càng nghĩ càng không thể hiểu, Trương Duật làm sao có thể sống đến giờ này. Thi thể kia có thể đã chết 7 ngày rồi!
Cô từ từ tiến đến lồng giam, nhìn vào vẫn thấy hắn như một pho tượng ngồi đó bất động. Nhìn kỹ tay chân của hắn la liệt những vết thương còn đang rỉ máu, y phục rách lả tả như bị ai cố tình chọc rách, máu đen thấm đẫm.
Cô không thể tưởng tượng nổi vị tướng quân uy dũng một thời, oai phong lẫm liệt với giáp bạc, mặt nạ dị thường kia lại trở thành bộ dáng thê thảm đáng sợ như vậy.
Cô không thể nhìn ra vẻ ngoài của hắn như thế nào nữa, cô cũng không biết hắn chính xác bao nhiêu tuổi. Nhưng có lẽ không còn nhỏ, cô nghe đồn hắn chinh chiến trên chiến trường gần 20 năm, có khi nào đã là...một lão nhân.
Nghĩ đến số phận của mình cô có chút bi ai, vì trả thù cô cam chịu nhận lời Trần Bình Vương chấp nhận chiếu chỉ ban hôn với một kẻ thù cao niên.
Cô cảm thấy sống mũi cay cay, thật sự bí bách muốn khóc thật lớn.
“ Ngươi...” Cô thống hận nhìn hắn “Ta đến là để trả thù... nguơi còn nhớ thảm án 108 mạng người nhà của huyện lệnh Võ Văn Thừa không?”
Cô cảm thấy không việc gì phải giấu diếm thân phận, hắn nên biết cô là ai, cô muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của hắn.
Hắn nên hoảng sợ, nên cầu xin cô
Một ngày mới bắt đầu.
Đông Nhiên nhóm bếp, chải tóc buộc tóc đuôi sam cố định lại bằng một dây vải màu đỏ, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Khẽ hít một hơi không khí mát lạnh trong lành thì lại bắt gặp mùi thối nồng nặc ập vào mũi.
Cô liền nhớ ra còn có một cái xác ở bên dưới.
Cô không do dự lấy khăn vải bịt mũi lại, che một nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt có chút thâm vầng vì thiếu ngủ.
Vẫn lo lắng kẻ sát nhân trong lồng có thể ra tay với mình bất cứ khi nào, cô cẩn thận nhìn vào bên trong dè dặt bước đến gần.
Cái xác vẫn nằm im ở đó, nhưng có vẻ bị con gì đó gặm nhấm mất cánh tay rồi, hiện ra vết cắn nham nhở khiến cô cảm giác muốn buồn nôn vô cùng.
Ở đây không có bất một vật dụng nào có thể di chuyển thi thể người chết và chôn cất, chỉ còn cách duy nhất cô trực tiếp kéo đi lấp tùy ý một chỗ nào đó thôi.
Cô lén lút nhìn vào bên trong lồng, nhận thấy có một kẻ mang hình dáng con người đang ngồi tựa vào vách lồng, tay chân bị trói bốn phía bằng xích sắt vô cùng thê thảm, trên khuôn mặt râu ria lồm xồm che kín nửa khuôn mặt, mái tóc dơ bẩn rối bù xù càng khiến kẻ đó trở nên dị hợm và đáng sợ hơn.
Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng biểu hiện không có vẻ gì là đang ngủ cả, chỉ đơn giản là đang chờ xem cô sẽ làm gì hắn.
Rất bất cần, không hề để tâm đến cô vào mắt.
Cô có chút bực bội...
Hắn khinh thường cô?
Cô nhếch môi cười nhạt.
Được! sẽ nhanh thôi, ngươi sẽ không phải chờ lâu nữa đâu.
Cô cố nén cơn buồn nôn đang dâng lên tận cổ, cầm áo của thi thể kéo đi, nhưng vẫn mãi không nhúc nhích.
Nhìn thi thể tím đen, trương to, cô có chút chán nản lẫn sợ hãi, tự hỏi không biết là cô có đủ khả năng kéo được đi xa hay không. Căn bản cô quá nhỏ bé so với cái xác này.
Mất một lúc thật lâu, cô chật vật dùng toàn sức khi đã di chuyển ra khá xa với nơi ở, đủ không bị cái mùi thối bay đến mũi, cô mới đẩy được cái xác xuống một thông đạo tự nhiên có sẵn rồi lấp đất lại.
Làm xong công việc thì mặt trời cũng đã lên cao, cô mệt đến mức thở không ra hơi, định đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán thì ngửi thấy mùi xác chết còn ám trên tay của mình. Nên cô để mặc từng giọt mồ hôi cay xè mằn mặn rơi xuống khắp mặt, thấm đẫm chiếc khăn trước mặt.
Lúc này cảm thấy choáng váng bụng sôi ùng ục. Cô đói rồi!
Nghĩ lại đã hai ngày nay cô không có gì vào bụng.
Ở trong làn mây còn có một ít bánh nướng cô mua đã ba ngày , chắc có lẽ còn ăn được, nếu không ăn được thì vẫn phải ăn, cô không có sự lựa chọn nào ở đây.
Nơi này không có thức ăn, không nước uống. Cô phải tìm nguồn nước sạch gần nhất để giải quyết nhu cầu sinh tồn trước đã.
Ở vùng núi hoang sơ không bóng người, dã thú nhiều như nêm, sinh tồn bằng cách nào vẫn là một câu hỏi đặt ra chưa có lời giải đáp với một cô gái như cô.
Cô lẩm bẩm trong miệng “Hắn làm sao có thể tồn tại trong tình trạng không thức ăn không nước uống. Tại sao biết bị phụ thuộc vào người giam giữ lại cả gan ra tay giết chết kẻ đó, hắn không muốn sống nữa hay sao?”
Võ Đông Nhiên càng nghĩ càng không thể hiểu, Trương Duật làm sao có thể sống đến giờ này. Thi thể kia có thể đã chết 7 ngày rồi!
Cô từ từ tiến đến lồng giam, nhìn vào vẫn thấy hắn như một pho tượng ngồi đó bất động. Nhìn kỹ tay chân của hắn la liệt những vết thương còn đang rỉ máu, y phục rách lả tả như bị ai cố tình chọc rách, máu đen thấm đẫm.
Cô không thể tưởng tượng nổi vị tướng quân uy dũng một thời, oai phong lẫm liệt với giáp bạc, mặt nạ dị thường kia lại trở thành bộ dáng thê thảm đáng sợ như vậy.
Cô không thể nhìn ra vẻ ngoài của hắn như thế nào nữa, cô cũng không biết hắn chính xác bao nhiêu tuổi. Nhưng có lẽ không còn nhỏ, cô nghe đồn hắn chinh chiến trên chiến trường gần 20 năm, có khi nào đã là...một lão nhân.
Nghĩ đến số phận của mình cô có chút bi ai, vì trả thù cô cam chịu nhận lời Trần Bình Vương chấp nhận chiếu chỉ ban hôn với một kẻ thù cao niên.
Cô cảm thấy sống mũi cay cay, thật sự bí bách muốn khóc thật lớn.
“ Ngươi...” Cô thống hận nhìn hắn “Ta đến là để trả thù... nguơi còn nhớ thảm án 108 mạng người nhà của huyện lệnh Võ Văn Thừa không?”
Cô cảm thấy không việc gì phải giấu diếm thân phận, hắn nên biết cô là ai, cô muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của hắn.
Hắn nên hoảng sợ, nên cầu xin cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.