Chương 5: Nữ phụ Trầm Hương thanh mai trúc mã
Ma Nữ Cao Nguyên
25/04/2023
Hắn đang ngồi thiền nhắm nghiền hai mắt, tất cả các giác quan tập trung hết cỡ cảm nhận...
Hơi thở của thiếu nữ đều đều nhẹ nhàng hòa vào với tiếng muỗi vo ve bên cạnh, cả người phát ra hơi ấm của sự sống.
Cùng lúc đó mùi của xác chết lại xộc vào khoang mũi của hắn...
Hắn bị giam nơi này lâu lắm rồi, đến giờ hắn không thể nhớ chính xác là bản thân ở đây bao nhiêu lâu, có lẽ là nửa năm, một năm hoặc không biết chừng đã hai năm.
Vết thương trên chiến trường đã lành, đã kéo da trở lại, nhưng thỉnh thoảng những tên chó săn của Hoàng đế lại mò đến chọc cho vết thương lở loét ra, vừa lành lại vỡ, vỡ lại lành.
Cái xác bên ngoài kia là một ví dụ.
Kẻ đó là người của Trần Chính vị đế vương uy quyền đa nghi xảo quyệt phái đến trông coi hắn, nhưng lại “không an phận” lại cả gan dùng một cây sắt dài chọc vào hắn.
Chỉ vì bị xiềng xích làm vướng chân tay, cùng với thương tích trên người, hắn bị kẻ kia làm trọng thương một vài chỗ. Nhưng hắn là ai kia chứ, kẻ tung hoành sa trường từ năm mười hai tuổi, năm hai mươi tuổi đã là đại tướng quân trăm trận trăm thắng, khiến cho sáu nước lân bang kiếp sợ, kẻ được người đời đặt cho những mệnh danh uy mỹ là Chiến lang, chiến thần, làm sao có thể dễ dàng buông tay chịu chết mà không phản kháng.
Thời khắc kẻ không biết trời cao đất dày kia, chọc cây sắt vào lồng giam giữ suýt trúng con ngươi của hắn, hắn đã ngiêng người kẹp thứ vũ khí kia vào giữa cổ và vai dùng một lực đủ mạnh để tấn công lại chính kẻ kia từ phía bên trong, thanh sắt chọc trúng yết hầu hắn chết ngay tại chỗ.
Hắn thầm nghĩ vài hôm nữa sẽ có kẻ khác đến thay thế nữa thôi.
Hắn chính là Trương Duật – chiến thần của Đại Việt.
Trương Duật ơi là Trương Duật, ngươi cả một đời anh hùng tận tâm vì quốc gia vì Hoàng ân vì một mối tình son sắt mà lại rơi vào kết cục của ngày hôm nay.
Nếu những kẻ trông ngục kia không vứt cho một phần cơm thừa canh cặn, hoặc chẳng may những kẻ đó bị hắn giết chết thì hằng ngày phải dựa vào những con chuột vô tình lọt vào lồng sắt mà sống.
Hắn vì người thiếu nữ ấy xông pha trận mạc, phò tá phụ thân nàng lấy chiến công đánh đổi lại vinh quang cho gia tộc của nàng, giúp nàng giữ vững địa vị Vương hậu cao quý ở hậu cung.
Nàng hiệu là Trầm Hương, con gái của Lại Bộ Thượng Thư Nguyễn Trúc Trinh quan nhị phẩm tài nghệ văn võ song toàn vô cùng có danh tiếng trong triều đình, cầm quân đánh giặc giành nhiều thắng lợi.
Người thiếu nữ của năm xưa có đôi mắt tròn to ngây thơ thuần khiết, cái miệng nhỏ xinh xinh hay cười với hắn, không coi hắn là nô lệ, quan tâm hắn giữa cái nhân thế chỉ xem trọng xuất thân địa vị, ai có quyền thì kẻ đó mặc nhiên có được tất cả.
Hắn thích nhìn nàng ấy nhảy múa, cười đùa cùng những con chim công xòe lượn trong sân vườn. Những lúc đó, hắn cảm thấy những cái đuôi công sặc sỡ sắc màu kia cũng không thể làm nàng bị lu mờ, mà chỉ càng làm nhan sắc kinh diễm của nàng nổi bật hơn mà thôi.
“ Duật... huynh nhìn gì đấy. Có phải là nhìn trộm ta nữa không? Có tin ta mách cha không?” Nàng e lệ nhìn hắn, ý tứ có chút trêu chọc lẫn thăm dò.
Hắn đỏ mặt, có chút lúng túng vội quay người rời đi mà không trả lời câu hỏi của nàng.
Bỗng cánh tay bị một lực đạo mềm mại kéo lại, khiến toàn thân hắn như nhũn ra, trái tim bỗng trở nên gấp gáp lạ thường
“ Không, ta chỉ tiện đường ghé qua. Xin tiểu thư thứ tội vô ý!”
“ Ta cũng không trách tội huynh, sao lại trưng ra vẻ mặt như vậy... Qua đây chúng ta chơi chung.”
Hắn kinh hãi lùi lại “ Xin tiểu thư... ta thân là nô, không dám mạo phạm!”
Nàng xụ mặt, có chút giận dỗi nhưng cũng không cưỡng ép hắn. Nàng chính là buồn chán khi bị nhốt trong cái biệt viện này, chỉ có mỗi Trương Duật, một hài tử lớn hơn nàng hai tuổi là nguyện ý nói chuyện với nàng đôi ba câu.
Làm tiểu thư khuê cát thật sự rất nhàm chán, nàng cũng muốn như mấy nữ tử nhà nghèo trên phố, được tự do bay nhảy vui chơi, không phải như tình huống hiện tại của nàng, bị cưỡng ép theo lễ giáo gia phong vô cùng mệt mỏi.
Hắn không nỡ làm nàng buồn vội buông một câu an ủi “ Hôm nào ra theo quản gia ra phố ta sẽ mua cho tiểu thư một món đồ chơi dân gian mà mấy đứa bé hay chơi.”
“ Nhất định?”
“ Ta hứa!”
Cứ thế nàng và hắn trải qua tuổi thơ bên nhau với thân phận chủ tử và nô bộc.
Đến một ngày hắn được lão gia nhìn trúng trong lúc đang gánh nước, nhận thấy thân thể rắn chắc cường tráng thích hợp cho người luyện võ liền có ý muốn đào tạo.
Thế là hắn được đưa vào doanh trại với thân phận là con nuôi của Nguyễn Trúc Trinh, cũng vì thế được đưa vào danh sách cần được đào tạo chuyên sâu, được gắt gao giám sát tập luyện.
Hơi thở của thiếu nữ đều đều nhẹ nhàng hòa vào với tiếng muỗi vo ve bên cạnh, cả người phát ra hơi ấm của sự sống.
Cùng lúc đó mùi của xác chết lại xộc vào khoang mũi của hắn...
Hắn bị giam nơi này lâu lắm rồi, đến giờ hắn không thể nhớ chính xác là bản thân ở đây bao nhiêu lâu, có lẽ là nửa năm, một năm hoặc không biết chừng đã hai năm.
Vết thương trên chiến trường đã lành, đã kéo da trở lại, nhưng thỉnh thoảng những tên chó săn của Hoàng đế lại mò đến chọc cho vết thương lở loét ra, vừa lành lại vỡ, vỡ lại lành.
Cái xác bên ngoài kia là một ví dụ.
Kẻ đó là người của Trần Chính vị đế vương uy quyền đa nghi xảo quyệt phái đến trông coi hắn, nhưng lại “không an phận” lại cả gan dùng một cây sắt dài chọc vào hắn.
Chỉ vì bị xiềng xích làm vướng chân tay, cùng với thương tích trên người, hắn bị kẻ kia làm trọng thương một vài chỗ. Nhưng hắn là ai kia chứ, kẻ tung hoành sa trường từ năm mười hai tuổi, năm hai mươi tuổi đã là đại tướng quân trăm trận trăm thắng, khiến cho sáu nước lân bang kiếp sợ, kẻ được người đời đặt cho những mệnh danh uy mỹ là Chiến lang, chiến thần, làm sao có thể dễ dàng buông tay chịu chết mà không phản kháng.
Thời khắc kẻ không biết trời cao đất dày kia, chọc cây sắt vào lồng giam giữ suýt trúng con ngươi của hắn, hắn đã ngiêng người kẹp thứ vũ khí kia vào giữa cổ và vai dùng một lực đủ mạnh để tấn công lại chính kẻ kia từ phía bên trong, thanh sắt chọc trúng yết hầu hắn chết ngay tại chỗ.
Hắn thầm nghĩ vài hôm nữa sẽ có kẻ khác đến thay thế nữa thôi.
Hắn chính là Trương Duật – chiến thần của Đại Việt.
Trương Duật ơi là Trương Duật, ngươi cả một đời anh hùng tận tâm vì quốc gia vì Hoàng ân vì một mối tình son sắt mà lại rơi vào kết cục của ngày hôm nay.
Nếu những kẻ trông ngục kia không vứt cho một phần cơm thừa canh cặn, hoặc chẳng may những kẻ đó bị hắn giết chết thì hằng ngày phải dựa vào những con chuột vô tình lọt vào lồng sắt mà sống.
Hắn vì người thiếu nữ ấy xông pha trận mạc, phò tá phụ thân nàng lấy chiến công đánh đổi lại vinh quang cho gia tộc của nàng, giúp nàng giữ vững địa vị Vương hậu cao quý ở hậu cung.
Nàng hiệu là Trầm Hương, con gái của Lại Bộ Thượng Thư Nguyễn Trúc Trinh quan nhị phẩm tài nghệ văn võ song toàn vô cùng có danh tiếng trong triều đình, cầm quân đánh giặc giành nhiều thắng lợi.
Người thiếu nữ của năm xưa có đôi mắt tròn to ngây thơ thuần khiết, cái miệng nhỏ xinh xinh hay cười với hắn, không coi hắn là nô lệ, quan tâm hắn giữa cái nhân thế chỉ xem trọng xuất thân địa vị, ai có quyền thì kẻ đó mặc nhiên có được tất cả.
Hắn thích nhìn nàng ấy nhảy múa, cười đùa cùng những con chim công xòe lượn trong sân vườn. Những lúc đó, hắn cảm thấy những cái đuôi công sặc sỡ sắc màu kia cũng không thể làm nàng bị lu mờ, mà chỉ càng làm nhan sắc kinh diễm của nàng nổi bật hơn mà thôi.
“ Duật... huynh nhìn gì đấy. Có phải là nhìn trộm ta nữa không? Có tin ta mách cha không?” Nàng e lệ nhìn hắn, ý tứ có chút trêu chọc lẫn thăm dò.
Hắn đỏ mặt, có chút lúng túng vội quay người rời đi mà không trả lời câu hỏi của nàng.
Bỗng cánh tay bị một lực đạo mềm mại kéo lại, khiến toàn thân hắn như nhũn ra, trái tim bỗng trở nên gấp gáp lạ thường
“ Không, ta chỉ tiện đường ghé qua. Xin tiểu thư thứ tội vô ý!”
“ Ta cũng không trách tội huynh, sao lại trưng ra vẻ mặt như vậy... Qua đây chúng ta chơi chung.”
Hắn kinh hãi lùi lại “ Xin tiểu thư... ta thân là nô, không dám mạo phạm!”
Nàng xụ mặt, có chút giận dỗi nhưng cũng không cưỡng ép hắn. Nàng chính là buồn chán khi bị nhốt trong cái biệt viện này, chỉ có mỗi Trương Duật, một hài tử lớn hơn nàng hai tuổi là nguyện ý nói chuyện với nàng đôi ba câu.
Làm tiểu thư khuê cát thật sự rất nhàm chán, nàng cũng muốn như mấy nữ tử nhà nghèo trên phố, được tự do bay nhảy vui chơi, không phải như tình huống hiện tại của nàng, bị cưỡng ép theo lễ giáo gia phong vô cùng mệt mỏi.
Hắn không nỡ làm nàng buồn vội buông một câu an ủi “ Hôm nào ra theo quản gia ra phố ta sẽ mua cho tiểu thư một món đồ chơi dân gian mà mấy đứa bé hay chơi.”
“ Nhất định?”
“ Ta hứa!”
Cứ thế nàng và hắn trải qua tuổi thơ bên nhau với thân phận chủ tử và nô bộc.
Đến một ngày hắn được lão gia nhìn trúng trong lúc đang gánh nước, nhận thấy thân thể rắn chắc cường tráng thích hợp cho người luyện võ liền có ý muốn đào tạo.
Thế là hắn được đưa vào doanh trại với thân phận là con nuôi của Nguyễn Trúc Trinh, cũng vì thế được đưa vào danh sách cần được đào tạo chuyên sâu, được gắt gao giám sát tập luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.