Chương 175: Ta cường bạo nàng đấy (6) (H++)
Ma Nữ Cao Nguyên
24/07/2023
Đêm đã rất khuya, tiếng trống canh lại vang vọng từ lầu gác đêm cao nhất giữa doanh trại, báo hiệu đã đến giờ tý.
Cô thở hổn hển nằm dưới thân hắn, không biết hắn đã kéo cô dịch chuyển đủ mọi tư thế quái dị gì, giờ đây cô như một con cá chết nằm rạp trên giường, mà kẻ đáng ghét Trương Duật vẫn còn hừng hực như một con trâu điên.
Đôi mắt của kẻ đối diện đang nhìn vào môi cô, hiện lên một sự khao khát xâm lược, dường như hắn muốn nữa. Trương Duật trong tư thế quỳ hai bắp chân to lớn, khối cơ rắn chắc hai bên như thân cày chèn ép giữ chặt hai đùi cô.
Cả thân thể cao lớn cúi người hướng về phía trước, áp sát như muốn nhìn rõ cô hơn. Đôi môi hắn mơn trớn từng tất từng tất từ bụng kéo lên đến rãnh ngực, rồi tiến thẳng đến chiếc cổ thon dài quyến rũ, theo bản năng cô khẽ ngửa cổ lên để hắn tự do tung hoành chiếm đoạt.
Cuối cùng, hắn dừng lại trên môi cô, khẽ ngậm cánh môi hồng một chút, đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt **** *** môi trên rồi nhẹ nhàng xâm nhập vào trong.
Đầu lưỡi như một con rắn tà ác ngu dại xông vào một đóa hoa ăn thịt, sau đó lại điên cuồng giãy dụa trong đó. Giống như hắn lúc đầu là kẻ xâm nhập sau đó lại bị chính cô mê hoặc sa đọa trong nụ hôn này.
Cuộc giao hoan càng về sau hắn như một kẻ mất lý trí, cứ chìm mãi chìm mãi không muốn dứt ra, ánh mắt đỏ ngầu khờ dại nhìn say đắm người con gái dưới thân không có hồi kết.
Cô có chút mở cờ trong bụng, hắn cũng như cô mà thôi, cái gì mà gọi là “làm chủ cuộc chơi”, “mặt tĩnh như băng”, “tâm tình không động” cơ chứ?
Trong một khoảng khắc đắc ý vì dáng vẻ “bại trận” của hắn, cô buông lỏng cảnh giác thì cảm nhận bên dưới tiếp tục bị một lực đạo tấn công vào một lần nữa, lần này mạnh mẽ, sát phạt và tàn ác hơn rất rất nhiều.
Võ Đông Nhiên trợn mắt thất thần, vì kích thích mà nước mắt sống chảy ra, tay cô bấm chặt vào lưng hắn, cảm giác chèn ép kia thốn đến đứt gan đứt ruột, miệng chỉ muốn thét lên một tiếng nhưng đã bị hắn bịt kín ngay từ đầu rồi.
Hóa ra, hắn đang dụ dỗ cô, cố ý phân tán sự chú ý của cô, hắn còn có tâm cơ đến mức như vậy sao?
Cô còn cứ ngỡ lần đầu tiên mình có chút hào quang của kẻ chiến thắng, hóa ra là hắn giả vờ. Hắn áp dụng chiến lược quân sự với cô, trên công dưới thủ, giương đông kích tây, cuối cùng nhân lúc địch không đề phòng thì chủ động công thành đoạt vị.
Âm thanh hoan ái vang lên giữa đêm vắng khiến cô xấu hổ vô cùng, chỉ sợ người bên ngoài sẽ nghe được. Dẫu sao nơi này là doanh trướng, không phải nhà cửa thành vách. Cô nhăn mặt vỗ lên vai hắn mấy lần nhưng hắn vẫn ngoan cố phớt lờ cô.
Hắn như một ác thần đồ sát sinh linh đang thoi thóp bên bờ vực thẳm, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống xương quai hàm của hắn, nhỏ tí tách trên da thịt của cô. Bàn tay to đầy vết chai sạn không an phận sờ loạng khắp nơi, từ vùng eo trở lên đều bị hắn giày vò đến đỏ ửng cả lên.
Đây lần thứ mấy rồi cô cũng không còn nhớ nữa! Mọi giác quan và thần trí lúc này trì trệ chậm chạp vô cùng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy khả năng ghi nhớ của mình bị tê liệt trước một sự việc như vậy.
Mãi lúc sau hắn quay lại tư thế thượng phong, đầu gối tỳ một lực mạnh vào dưới chiếu manh, hông nam nhân chuyển động như một cơn bão cuồng phong, trong cơn gió lốc có một con chiến mã hung hăng vượt gió sải bước băng qua mọi chướng ngại vật phi nước đại về đích. Mãi lúc sau, khi cô gần như sắp ngất đi thì mặt hắn đanh lại, ánh mắt vô thần, chính thức ngã rạp trên người cô, hai người áp sát nhau ngực chạm ngực, tay chạm tay. Mồ hôi nhớt nháp của cả hai trộn lẫn, nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm dần cân bằng cho nhau.
Trương Duật ngẩng lên nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô, hắn mệt mỏi hôn nhẹ lên môi cô.
“ Đông Đông!”
“Nàng ngủ à!”
Cô im lặng.
Cứ cho là cô ngủ đi! Làm ơn đừng nhìn cô nữa!
Hắn ngã ra bên cạnh nằm kế bên cô thở dốc.
Một lúc sau, hắn xuống giường mặc lại quần áo, khẽ lấy tấm chăn mỏng phủ lên cơ thể trần trụi xinh đẹp của thiếu nữ. Cô còn thức, vì xấu hổ nên khẽ động thân co chân lên che đi vị trí tư mật kia.
Hắn phì cười, nhìn cô một lúc mới rời đi.
Nghe âm thanh cửa lều bị kéo ra, tiếng bước chân xa dần Võ Đông Nhiên mở mắt ra, há miệng thở hổn hển. Nhưng chỉ một lúc sau thì cơn buồn ngủ kéo đến, sự rã rời tứ chi toàn thân khiến cô không thể làm được bất cứ việc gì nữa. Nếu biết trước chống cự cũng vô ích, cô sẽ nằm im cho hắn giày vò, còn hơn bị thảm cảnh như thế này.
Cô thở hổn hển nằm dưới thân hắn, không biết hắn đã kéo cô dịch chuyển đủ mọi tư thế quái dị gì, giờ đây cô như một con cá chết nằm rạp trên giường, mà kẻ đáng ghét Trương Duật vẫn còn hừng hực như một con trâu điên.
Đôi mắt của kẻ đối diện đang nhìn vào môi cô, hiện lên một sự khao khát xâm lược, dường như hắn muốn nữa. Trương Duật trong tư thế quỳ hai bắp chân to lớn, khối cơ rắn chắc hai bên như thân cày chèn ép giữ chặt hai đùi cô.
Cả thân thể cao lớn cúi người hướng về phía trước, áp sát như muốn nhìn rõ cô hơn. Đôi môi hắn mơn trớn từng tất từng tất từ bụng kéo lên đến rãnh ngực, rồi tiến thẳng đến chiếc cổ thon dài quyến rũ, theo bản năng cô khẽ ngửa cổ lên để hắn tự do tung hoành chiếm đoạt.
Cuối cùng, hắn dừng lại trên môi cô, khẽ ngậm cánh môi hồng một chút, đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt **** *** môi trên rồi nhẹ nhàng xâm nhập vào trong.
Đầu lưỡi như một con rắn tà ác ngu dại xông vào một đóa hoa ăn thịt, sau đó lại điên cuồng giãy dụa trong đó. Giống như hắn lúc đầu là kẻ xâm nhập sau đó lại bị chính cô mê hoặc sa đọa trong nụ hôn này.
Cuộc giao hoan càng về sau hắn như một kẻ mất lý trí, cứ chìm mãi chìm mãi không muốn dứt ra, ánh mắt đỏ ngầu khờ dại nhìn say đắm người con gái dưới thân không có hồi kết.
Cô có chút mở cờ trong bụng, hắn cũng như cô mà thôi, cái gì mà gọi là “làm chủ cuộc chơi”, “mặt tĩnh như băng”, “tâm tình không động” cơ chứ?
Trong một khoảng khắc đắc ý vì dáng vẻ “bại trận” của hắn, cô buông lỏng cảnh giác thì cảm nhận bên dưới tiếp tục bị một lực đạo tấn công vào một lần nữa, lần này mạnh mẽ, sát phạt và tàn ác hơn rất rất nhiều.
Võ Đông Nhiên trợn mắt thất thần, vì kích thích mà nước mắt sống chảy ra, tay cô bấm chặt vào lưng hắn, cảm giác chèn ép kia thốn đến đứt gan đứt ruột, miệng chỉ muốn thét lên một tiếng nhưng đã bị hắn bịt kín ngay từ đầu rồi.
Hóa ra, hắn đang dụ dỗ cô, cố ý phân tán sự chú ý của cô, hắn còn có tâm cơ đến mức như vậy sao?
Cô còn cứ ngỡ lần đầu tiên mình có chút hào quang của kẻ chiến thắng, hóa ra là hắn giả vờ. Hắn áp dụng chiến lược quân sự với cô, trên công dưới thủ, giương đông kích tây, cuối cùng nhân lúc địch không đề phòng thì chủ động công thành đoạt vị.
Âm thanh hoan ái vang lên giữa đêm vắng khiến cô xấu hổ vô cùng, chỉ sợ người bên ngoài sẽ nghe được. Dẫu sao nơi này là doanh trướng, không phải nhà cửa thành vách. Cô nhăn mặt vỗ lên vai hắn mấy lần nhưng hắn vẫn ngoan cố phớt lờ cô.
Hắn như một ác thần đồ sát sinh linh đang thoi thóp bên bờ vực thẳm, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống xương quai hàm của hắn, nhỏ tí tách trên da thịt của cô. Bàn tay to đầy vết chai sạn không an phận sờ loạng khắp nơi, từ vùng eo trở lên đều bị hắn giày vò đến đỏ ửng cả lên.
Đây lần thứ mấy rồi cô cũng không còn nhớ nữa! Mọi giác quan và thần trí lúc này trì trệ chậm chạp vô cùng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy khả năng ghi nhớ của mình bị tê liệt trước một sự việc như vậy.
Mãi lúc sau hắn quay lại tư thế thượng phong, đầu gối tỳ một lực mạnh vào dưới chiếu manh, hông nam nhân chuyển động như một cơn bão cuồng phong, trong cơn gió lốc có một con chiến mã hung hăng vượt gió sải bước băng qua mọi chướng ngại vật phi nước đại về đích. Mãi lúc sau, khi cô gần như sắp ngất đi thì mặt hắn đanh lại, ánh mắt vô thần, chính thức ngã rạp trên người cô, hai người áp sát nhau ngực chạm ngực, tay chạm tay. Mồ hôi nhớt nháp của cả hai trộn lẫn, nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm dần cân bằng cho nhau.
Trương Duật ngẩng lên nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô, hắn mệt mỏi hôn nhẹ lên môi cô.
“ Đông Đông!”
“Nàng ngủ à!”
Cô im lặng.
Cứ cho là cô ngủ đi! Làm ơn đừng nhìn cô nữa!
Hắn ngã ra bên cạnh nằm kế bên cô thở dốc.
Một lúc sau, hắn xuống giường mặc lại quần áo, khẽ lấy tấm chăn mỏng phủ lên cơ thể trần trụi xinh đẹp của thiếu nữ. Cô còn thức, vì xấu hổ nên khẽ động thân co chân lên che đi vị trí tư mật kia.
Hắn phì cười, nhìn cô một lúc mới rời đi.
Nghe âm thanh cửa lều bị kéo ra, tiếng bước chân xa dần Võ Đông Nhiên mở mắt ra, há miệng thở hổn hển. Nhưng chỉ một lúc sau thì cơn buồn ngủ kéo đến, sự rã rời tứ chi toàn thân khiến cô không thể làm được bất cứ việc gì nữa. Nếu biết trước chống cự cũng vô ích, cô sẽ nằm im cho hắn giày vò, còn hơn bị thảm cảnh như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.