Chương 199: Thân phận nữ nhân
Ma Nữ Cao Nguyên
02/08/2023
Đa số các vết thương của người dân đều ngoại thương bởi dao kiếm, nằm trong khả năng của cô đã quá quen thuộc.
Dáng vẻ bình tĩnh, uy nghiêm, cùng trang phục của Trương Duật, dân làng đều suy đoán hắn là người có chức vị, nếu không là dòng dõi quý tộc cao quý nên cung kính nhường lối cho Võ Đông Nhiên và hắn tự nhiên vào đình.
Cô dạo qua một lượt nhìn mười mấy người đàn ông đang nằm lăn lộn kêu la để phán đoán tình hình.
Cô ngồi xuống định xé quần một người ra để kiểm tra, vì máu đang chảy ở phần đùi thấm đẫm cả manh chiếu dưới đất. Cô ngẩng lên tìm kiếm Trương Duật vì nhớ đến lời của hắn đêm qua, nên có ý nói trước hắn một tiếng. Nhưng phát hiện ra hắn đã đi thám thính tình hình rồi. Cô ngồi xuống, mặt không chút biểu cảm nhàn nhạt nói với người bị nạn:
“Ta chữa cho ông! Đừng sợ!”
Võ Đông Nhiên nhanh nhẹn xé toạc một ống quần của người kia, lộ ra một vết chém hở thịt lộ xương trắng ở ngay vị trí động mạch đùi, máu vẫn tứa ra mỗi lúc một nhiều.
Cô binh thản đến một cái chớp mắt cũng không có, trực tiếp sờ tay vào đùi người đàn ông bị thương đó ấn ấn mấy cái để phán đoán tình hình. Sau đó lấy dây buột chặt phần phía trên vết thương siết lại, để giảm tốc độ chảy máu.
Không ngờ hành động của thiếu nữ lại gây sự chú ý của nhiều cặp mắt của tất cả mọi người ở đây, từ trưởng làng đến mấy người phụ nữ, đặc biệt là nhóm người được gọi là lang y kia.
Trong đám người đến cứu chữa có một vị thầy lang và đám học trò của ông ta. Người thầy đang bận rộn bên vị trí cuối sân đình, còn đám học trò dốt nát bên này dường như chỉ đến để cưỡi ngựa xem hoa.
Kẻ thì lúng túng chỉ biết đứng nhìn, kẻ thì ung dung đi qua lại chỉ trỏ, thấy cô là nữ nhân lại tỏ ý khinh thường, trong lúc cô đang sơ cứu thì bị một tên bĩu môi nói cạnh khóe:
“Nàng kia con gái nhà ai, sao lại đến chỗ của mấy thầy lả lơi làm gì?”
Trong mắt kẻ đó có một tia kinh miệt, cô bắt gặp cái nhìn đó thì tự hiểu hắn đang nghĩ gì. Cô đã từng gặp qua rất nhiều lần những cái nhìn không thiện cảm như vậy giữa dòng đời khắc nghiệt này, sự nhẫn nhịn trong cô đã được tôi luyện theo thời gian, đã trở nên cứng và dày đến mức đao thương đâm không thủng.
Một ánh mắt thì có là gì, cũng không khiến cô tốt hơn hay là thảm hại hơn, nhưng nhất định không thể yếu thế trước kẻ đó.
Võ Đông Nhiên đột nhiên trừng mắt nhìn xoáy vào kẻ đó, vẻ mặt lạnh lùng lớn tiếng nói:
“Ra ngoài!”
Cô trên tay cô đang cầm một con dao nhíp nhỏ rất mảnh, nhưng lại có tính uy hiếp với kẻ nhát gan, theo hướng tay chỉ ra cổng đình, có ý muốn kẻ đó cút nhanh.
“Nếu đã không giúp được gì thì đừng vướng chân của ta. Ngươi chỉ là một học trò sao dám xàm ngôn loạn ngữ ở đây. Nếu có bản lĩnh thì theo thầy của ngươi chuẩn bệnh cứu người đi. Đừng ở đây làm trò cười, khiến thầy của ngươi mất mặt!” Ánh mắt cô lóe lên một tia giận dữ, hắn khinh thường cô cũng không sao, nhưng cản trở cô cứu người thì cô sẽ không bao giờ nhân nhượng.
“Ngươi! Đàn bà con gái vô phép tắc! giữa bàn dân thiên hạ lại làm mấy chuyện không ra thể thống gì?”
“Ta có vô phép vô tắc cũng không đến lượt kẻ lắm mồm như ngươi dạy bảo. Cút!”
Có một bóng người cao lớn đi nhanh tới, hắn đã nghe được đoạn nói chuyện vừa rồi. Võ Đông Nhiên cũng đã thấy hắn, tâm cô thêm vững hoàn toàn không một chút sợ sệt gã đàn ông thối trước mặt. Bước chân của hắn dời đến sau lưng Võ Đông Nhiên, tạo nên một điểm tựa vững chắc cho cô lúc này.
Trương Duật chớp mắt một cái, ánh mắt sâu xa hiện ra ý cười mãn nguyện, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô tàn phát ra dáng vẻ hung dữ, quyết liệt như vậy hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ mềm mại yếu đuối của đêm qua.
Vừa rồi hắn vừa định tiến lên giải quyết kẻ học trò đó, thì đã bị ánh mắt cương quyết của cô chặn lại, xem ra Võ Đông Nhiên năm năm qua đã thay đổi rất nhiều, hoàn cảnh đã rèn luyện cho cô một thứ bản lĩnh mà khó có thiếu nữ nào ở Đại Việt có thể sánh bằng. Đến thời điểm này, nữ nhân mạnh mẽ mà hắn gặp qua ngoài Anh Nguyên quận chúa người thương của Phạm Ngũ Lão, còn có Võ Đông Nhiên của hắn nữa.
Kẻ học trò bị một nữ nhân mắng cũng biết xấu hổ, tâm ý nhỏ mọn nổi lên muốn tiến đến hơn thua với cô, thì bắt gặp ánh mắt đe dọa của Trương Duật nhìn chằm chằm vào mình. Chỉ cần nhìn vào hình thể của Trương Duật cũng khiến không ít người sợ mất mật, huống chi nói đến khuôn mặt có vết sẹo chém trên quai hàm kia, càng làm tăng thêm vẻ hung dữ, có tinh uy hiếp bội phần.
Hắn chột dạ vội lẩn ra phía sau ẩn mình, vừa đi vừa nói vài lời vớt vát.
“Được! để ta xem ngươi có năng lực đến đâu.”
Sau đó Trương Duật hướng đến vị trưởng làng sắc mặt trắng bệch khắc khổ, đang đứng gần đó nói một câu như ra lệnh:
“Trưởng làng, nếu ngươi còn muốn nàng ấy ra tay cứu người, thì nên biết phải làm gì?”
“Được, được!” Ông ấy có chút cảm giác bị bức bách khi đối diện với phong thái của người trước mặt, tuy mặc thường phục nhưng kinh nghiệm sống gần một đời người, ông biết người này có thân phận không tầm thường.
Ông nghiêm mặt nói với kẻ kia:
“Cậu học trò này, xin cậu bớt vài lời. Có thể đợi sau khi mọi chuyện qua đi hãy nói được không? Cậu xem thầy của cậu đang vất vả đằng kia, cậu nên sang bên đó giúp ông ấy một tay.”
Dáng vẻ bình tĩnh, uy nghiêm, cùng trang phục của Trương Duật, dân làng đều suy đoán hắn là người có chức vị, nếu không là dòng dõi quý tộc cao quý nên cung kính nhường lối cho Võ Đông Nhiên và hắn tự nhiên vào đình.
Cô dạo qua một lượt nhìn mười mấy người đàn ông đang nằm lăn lộn kêu la để phán đoán tình hình.
Cô ngồi xuống định xé quần một người ra để kiểm tra, vì máu đang chảy ở phần đùi thấm đẫm cả manh chiếu dưới đất. Cô ngẩng lên tìm kiếm Trương Duật vì nhớ đến lời của hắn đêm qua, nên có ý nói trước hắn một tiếng. Nhưng phát hiện ra hắn đã đi thám thính tình hình rồi. Cô ngồi xuống, mặt không chút biểu cảm nhàn nhạt nói với người bị nạn:
“Ta chữa cho ông! Đừng sợ!”
Võ Đông Nhiên nhanh nhẹn xé toạc một ống quần của người kia, lộ ra một vết chém hở thịt lộ xương trắng ở ngay vị trí động mạch đùi, máu vẫn tứa ra mỗi lúc một nhiều.
Cô binh thản đến một cái chớp mắt cũng không có, trực tiếp sờ tay vào đùi người đàn ông bị thương đó ấn ấn mấy cái để phán đoán tình hình. Sau đó lấy dây buột chặt phần phía trên vết thương siết lại, để giảm tốc độ chảy máu.
Không ngờ hành động của thiếu nữ lại gây sự chú ý của nhiều cặp mắt của tất cả mọi người ở đây, từ trưởng làng đến mấy người phụ nữ, đặc biệt là nhóm người được gọi là lang y kia.
Trong đám người đến cứu chữa có một vị thầy lang và đám học trò của ông ta. Người thầy đang bận rộn bên vị trí cuối sân đình, còn đám học trò dốt nát bên này dường như chỉ đến để cưỡi ngựa xem hoa.
Kẻ thì lúng túng chỉ biết đứng nhìn, kẻ thì ung dung đi qua lại chỉ trỏ, thấy cô là nữ nhân lại tỏ ý khinh thường, trong lúc cô đang sơ cứu thì bị một tên bĩu môi nói cạnh khóe:
“Nàng kia con gái nhà ai, sao lại đến chỗ của mấy thầy lả lơi làm gì?”
Trong mắt kẻ đó có một tia kinh miệt, cô bắt gặp cái nhìn đó thì tự hiểu hắn đang nghĩ gì. Cô đã từng gặp qua rất nhiều lần những cái nhìn không thiện cảm như vậy giữa dòng đời khắc nghiệt này, sự nhẫn nhịn trong cô đã được tôi luyện theo thời gian, đã trở nên cứng và dày đến mức đao thương đâm không thủng.
Một ánh mắt thì có là gì, cũng không khiến cô tốt hơn hay là thảm hại hơn, nhưng nhất định không thể yếu thế trước kẻ đó.
Võ Đông Nhiên đột nhiên trừng mắt nhìn xoáy vào kẻ đó, vẻ mặt lạnh lùng lớn tiếng nói:
“Ra ngoài!”
Cô trên tay cô đang cầm một con dao nhíp nhỏ rất mảnh, nhưng lại có tính uy hiếp với kẻ nhát gan, theo hướng tay chỉ ra cổng đình, có ý muốn kẻ đó cút nhanh.
“Nếu đã không giúp được gì thì đừng vướng chân của ta. Ngươi chỉ là một học trò sao dám xàm ngôn loạn ngữ ở đây. Nếu có bản lĩnh thì theo thầy của ngươi chuẩn bệnh cứu người đi. Đừng ở đây làm trò cười, khiến thầy của ngươi mất mặt!” Ánh mắt cô lóe lên một tia giận dữ, hắn khinh thường cô cũng không sao, nhưng cản trở cô cứu người thì cô sẽ không bao giờ nhân nhượng.
“Ngươi! Đàn bà con gái vô phép tắc! giữa bàn dân thiên hạ lại làm mấy chuyện không ra thể thống gì?”
“Ta có vô phép vô tắc cũng không đến lượt kẻ lắm mồm như ngươi dạy bảo. Cút!”
Có một bóng người cao lớn đi nhanh tới, hắn đã nghe được đoạn nói chuyện vừa rồi. Võ Đông Nhiên cũng đã thấy hắn, tâm cô thêm vững hoàn toàn không một chút sợ sệt gã đàn ông thối trước mặt. Bước chân của hắn dời đến sau lưng Võ Đông Nhiên, tạo nên một điểm tựa vững chắc cho cô lúc này.
Trương Duật chớp mắt một cái, ánh mắt sâu xa hiện ra ý cười mãn nguyện, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô tàn phát ra dáng vẻ hung dữ, quyết liệt như vậy hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ mềm mại yếu đuối của đêm qua.
Vừa rồi hắn vừa định tiến lên giải quyết kẻ học trò đó, thì đã bị ánh mắt cương quyết của cô chặn lại, xem ra Võ Đông Nhiên năm năm qua đã thay đổi rất nhiều, hoàn cảnh đã rèn luyện cho cô một thứ bản lĩnh mà khó có thiếu nữ nào ở Đại Việt có thể sánh bằng. Đến thời điểm này, nữ nhân mạnh mẽ mà hắn gặp qua ngoài Anh Nguyên quận chúa người thương của Phạm Ngũ Lão, còn có Võ Đông Nhiên của hắn nữa.
Kẻ học trò bị một nữ nhân mắng cũng biết xấu hổ, tâm ý nhỏ mọn nổi lên muốn tiến đến hơn thua với cô, thì bắt gặp ánh mắt đe dọa của Trương Duật nhìn chằm chằm vào mình. Chỉ cần nhìn vào hình thể của Trương Duật cũng khiến không ít người sợ mất mật, huống chi nói đến khuôn mặt có vết sẹo chém trên quai hàm kia, càng làm tăng thêm vẻ hung dữ, có tinh uy hiếp bội phần.
Hắn chột dạ vội lẩn ra phía sau ẩn mình, vừa đi vừa nói vài lời vớt vát.
“Được! để ta xem ngươi có năng lực đến đâu.”
Sau đó Trương Duật hướng đến vị trưởng làng sắc mặt trắng bệch khắc khổ, đang đứng gần đó nói một câu như ra lệnh:
“Trưởng làng, nếu ngươi còn muốn nàng ấy ra tay cứu người, thì nên biết phải làm gì?”
“Được, được!” Ông ấy có chút cảm giác bị bức bách khi đối diện với phong thái của người trước mặt, tuy mặc thường phục nhưng kinh nghiệm sống gần một đời người, ông biết người này có thân phận không tầm thường.
Ông nghiêm mặt nói với kẻ kia:
“Cậu học trò này, xin cậu bớt vài lời. Có thể đợi sau khi mọi chuyện qua đi hãy nói được không? Cậu xem thầy của cậu đang vất vả đằng kia, cậu nên sang bên đó giúp ông ấy một tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.