Chương 65: Giải Thích
Phù Bạch Khúc
21/11/2021
Xác nhận Thanatos không rơi nước mắt nữa, Diêm La mới tỉnh táo lại,
giọng nói dịu dàng không thể tưởng tượng nổi: "Còn muốn đi dạo tiếp
không? Không muốn thì bây giờ trở về."
Thanatos nhìn xuống tay mình.
Bây giờ Diêm La mới chú ý tới anh còn nắm tay Thanatos, nắm lâu như vậy, Tiểu Tử Thần lại không nói một câu, cũng không né tránh.
Anh ho nhẹ một tiếng, vội vàng buông ra.
Đúng là bàn tay của Tiểu Tử Thần rất nhỏ, ngay cả xương ngón tay cũng nhỏ, đáng yêu muốn chết.
Diêm La hồn nhiên không phát hiện bộ lọc của mình đã dày tám trăm mét, thậm chí ngay cả xương trắng của Tiểu Tử Thần cũng cảm thấy đáng yêu.
"Chuyện vừa rồi vẫn là rất xin lỗi." Diêm La khẽ thở dài, "Quên nói cho cậu biết sự nguy hiểm của hoa bỉ ngạn."
Thanatos lắc đầu, cũng do cậu xem nhẹ. Nơi quan trọng âm u có bảo vệ là chuyện rất bình thường, trước cổng lớn Minh Phủ phương Tây có chó săn ba đầu Cerberus bảo vệ, Quỷ Môn Quan phương Đông có hoa bỉ ngạn bảo vệ. Sự khác biệt chỉ là một con vật, một thực vật, là cậu đã bỏ qua thực vật cũng sẽ có tính công kích.
"Tiếp tục đi." Cậu nhẹ nhàng nói.
Tiểu Tử Thần lên tiếng, Diêm La liền yên lòng, dẫn cậu đi tham quan toàn bộ địa phủ.
Ngoại trừ mười tám tầng địa ngục, chỗ đó quá tanh mùi máu, không nên để Tiểu Tử Thần nhìn thấy thì hơn.
Tuy Thanatos ở Minh Giới phương Tây cũng đã nhìn quen. Minh Giới cũng có địa ngục, khi còn sống làm bất cứ điều gì, sau khi chết sẽ được phán xét và trừng phạt.
"Đây là Điện Diêm La, bình thường tôi làm việc ở đây."
"Đây là Vọng Hương Đài, trên đài có một đình vọng hương, đám quỷ hồn có thể nhìn thấy trần gian ở đây, nhìn về quê hương của mình."
"Đây là Uổng Tử Thành, quỷ hồn ôm hận mà chết không muốn vãng sinh sẽ định cư ở đây..."
Diêm La vì Thanatos mà tỉ mỉ giảng giải, Thanatos đứng ở cửa thành, ngẩng đầu, nhìn ba chữ "Uổng Tử Thành" trên đó.
"Muốn đi vào xem một chút không?" Diêm La hỏi cậu.
Thanatos suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Trong thành có đông đúc quỷ hồn, bọn họ vào thành khẳng định khiến người vây xem, cậu chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia đã có chút hít thở không thuận.
Diêm La nhận ra mối lo ngại của Thanatos: "Chúng ta có thể bay lên không trung để nhìn họ và họ không thể nhìn thấy chúng ta."
Quỷ hồn có thể bay đi bay lại trên mặt đất, nhưng không cách nào bay trên cao ở địa phủ, bầu trời địa phủ là một vùng tối tăm, bất kể trong đó ẩn chứa cái gì, quỷ hồn ngẩng đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng đêm không biên giới.
Lần này, Thanatos gật đầu.
Diêm La gọi một đám mây đen tới, giẫm lên: "Lên đây."
Thanatos nhìn đám mây kia, đám mây rất nhỏ, nếu cậu lên, phải tiếp xúc gần gũi với Diêm La.
Ngẫm lại cũng không phải rất chống cự.
Chỉ là có một chút... Ngại.
Thanatos nói, "Không cần."
Diêm La ghé mắt, chỉ thấy sau lưng Thanatos đột nhiên mở ra một đôi cánh xương thật lớn.
Anh huýt sáo giống như lưu manh: "Ngầu."
Nghe Diêm La khen ngợi, cánh xương của Thanatos không tự nhiên khép lại.
Diêm La cười nói: "Đi thôi." Nói xong đã cưỡi mây đạp gió bay lên bầu trời cao.
Thanatos thấy thế, cũng mở cánh xương bay theo.
Bay đến trên trời, Diêm La dừng mây đen, Thanatos thu cánh lại. Độ cao này đủ để bọn họ thu toàn bộ địa phủ vào đáy mắt.
Khi nhìn lên từ mặt đất, bầu trời là bóng tối bao la. Nhưng đặt mình trên bầu trời nhìn xuống, tất cả mọi thứ bên dưới rất rõ ràng sắc nét.
Địa phủ tràn đầy kiến trúc cổ kính, nguy nga trang nghiêm nhất chính là Điện Diêm La. Quỷ hồn mặc trang phục triều đại đi lại trong thành, bên đường mở các loại cửa hàng buôn bán kiếm minh tệ, bọn nhỏ truy đuổi đùa giỡn trên cầu, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, điểm xuyết làm đẹp là ma trơi xanh biếc.
Ngoại trừ có một chút sắc điệu âm phủ, nhìn cũng không khác nhau mấy với thời cổ phồn hoa ở trần gian.
Theo sự gia tăng của ma quỷ hiện đại, những nhân vật lớn từ tất cả các tầng lớp xã hội sau khi chết ở địa phủ tiếp tục tỏa sáng, làm cho địa phủ cũng được hiện đại hóa. Lão quỷ ngàn năm mặc cổ trang cầm điện thoại di động ngồi trong quán cà phê đã không còn là chuyện lạ, đương nhiên điện thoại di động này không kết nối được với mạng ở dương gian, chỉ có thể liên lạc với mọi người ở âm gian.
Chỗ này cũng là một thế giới, thế giới của vong hồn. Cuộc sống của họ kết thúc trên trần gian và bắt đầu một cuộc sống mới trong âm phủ. Chỗ này cũng không có tử khí nặng nề, ngược lại hưng thịnh tấp nập.
"Âm gian với dương gian, hình như cũng không có phân biệt." Thanatos thì thầm, "Họ luôn chấp nhận những điều mới mẻ rất nhanh."
Minh Giới Hy Lạp cũng có Thiên Đường Elysee, nơi những vong linh sống vô tư. Hy Lạp không có canh Mạnh Bà, những vong linh lần đầu tiên đến Minh Giới đều rất hoài niệm bạn bè và người thân còn sống, nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ kết bạn mới trên Thiên Đường. Đợi đến rất nhiều năm sau, bạn tốt ở trần gian đến Minh Giới, quan hệ cũng đã không còn thân như bạn bè mới.
Trần gian từng có một đôi nam nữ yêu nhau, Thanatos mang đi linh hồn của cô gái bệnh nặng, lúc chết chia tay vong linh của cô gái tràn ngập đau thương không rời, chàng trai thì canh giữ thi thể cô gái đau lòng muốn chết —— Lần làm việc kia còn bị Tiểu Ái Thần Cupid bắt gặp, lúc ấy Cupid còn cảm thấy Tử Thần rất vô tình.
Nhưng Cupid không biết sự việc tiếp theo. Sau khi cô gái bước vào Thiên Đường Elysee, cô gái đã yêu một người đàn ông chết khác sau một vài năm nhớ người yêu của mình. Chàng trai đau khổ trên trần gian nhiều năm đã dành cuộc sống của mình với một cô gái xinh đẹp. Sau đó, chàng trai và vợ hắn già đi với mái tóc bạc, cùng nhau đến Thiên Đường Elysee, gặp cô gái đã từng yêu thương và chồng mới của cô, họ tình cờ trở thành hàng xóm, nhưng cả hai đều không nhận ra nhau.
Người duy nhất nhớ họ đã từng yêu nhau, đó là Thanatos.
Ví dụ như vậy, có rất nhiều, rất nhiều ở Thiên Đường Elysee.
Thế sự vô thường, tất cả vạn vật trên thế gian sẽ thay đổi hoặc biến mất, đây là sự thật không thể chối cãi. Không có gì có thể vĩnh cửu, cuộc sống không thể, tình yêu cũng không thể. Mọi người luôn nhanh chóng chấp nhận và bắt đầu một cuộc sống mới.
Thật ra như vậy rất tốt, vẫn luôn chìm đắm trong quá khứ đau đớn cũng không tốt. Chỉ là một vị thần bất tử đã chứng kiến tất cả mọi thứ như Thanatos không thể tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi và buồn bã.
Thoạt nghe Thanatos nói chỉ là cảm thán cơ sở vật chất hiện đại của địa phủ, quỷ cổ cũng có thể học cách sử dụng các sản phẩm hiện đại. Nhưng thân Diêm La là "tri kỷ" của Thanatos, đương nhiên tiếp thu không chỉ là ý tứ bên ngoài.
Diêm La nói: "Con người rất nhanh có thể thích ứng với hoàn cảnh mới, tốt nghiệp cấp ba có nhiều điều không nỡ, đến đại học lại có một nhóm bạn mới, sau khi làm việc lăn lộn ngoài xã hội, qua vài năm nữa, ngay cả tên của bạn học cấp ba cũng quên mất. Đã từng cho rằng vĩnh cửu khó quên, không từ bỏ được, cuối cùng đều quên đi trong những năm tháng không dấu vết."
"Cùng một đạo lý, người phàm khi qua đời có rất nhiều lưu luyến với trần gian, theo thời gian trôi qua, lại cũng sẽ dần dần quen với những ngày âm u, không còn thường xuyên hoài niệm cảnh khi còn sống. Không cần canh Mạnh Bà, cũng không nhớ nổi trước kia."
"Cũng không phải họ chết đi, chỉ là hoàn thành lễ tốt nghiệp cuộc đời."
Diêm La nhìn về phía Thanatos: "Mà cậu là giáo viên cấp bằng tốt nghiệp cho họ."
Có một số quỷ ở trần gian chỉ sống ngắn ngủi hơn mười năm đã ngoài ý muốn bỏ mình, sống ở quỷ thành gần ngàn năm, đối với bọn họ mà nói, địa phủ mới là thuộc về bọn họ.
Cái chết cũng có nghĩa là tái sinh.
Cái chết là lễ tốt nghiệp của cuộc sống, và Tử Thần cấp bằng tốt nghiệp.
Lần đầu tiên Thanatos nghe tuyên bố này.
Nhưng nói như vậy có thể làm cho cậu nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Zeus từng lệnh cho tôi giết chết Sisyphus." Thanatos đột nhiên lên tiếng.
Đề tài này bất ngờ không kịp đề phòng, Diêm La có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn làm ra trạng thái lắng nghe.
Không nghĩ tới cuộc nói chuyện này lại có xu hướng làm cho Tiểu Tử Thần mở lòng. Diêm La từng nghe qua câu chuyện của Sisyphus ở chỗ Poseidon, nhưng hiện tại anh càng muốn nghe Tiểu Tử Thần tự mình kể một lần.
"Zeus bắt cóc con gái Thần sông, Sisyphus nói tung tích con gái cho Thần sông, bởi vậy chọc giận Zeus, vì thế hắn lệnh cho tôi đi lấy linh hồn Sisyphus." Thanatos nói một lèo, một câu dài như thế, chậm lại một chút, giọng lại thấp xuống.
"Tôi cảm thấy Sisyphus không sai nên không giết hắn."
"Sisyphus dùng kế muốn khóa tôi lại, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của hắn, nhưng tôi vẫn bị hắn khóa lại." Thanatos thì thầm, "Tôi cố ý."
Diêm La đã sớm đoán được, anh tiếp lời: "Bởi vì cậu không muốn nhìn thấy trần gian lại có cái chết, cậu cảm thấy cậu là thủ phạm, nên nhân cơ hội này tự nguyện bị bắt."
Thanatos quay đầu nhìn Diêm La. Cậu nhớ tới câu nói của Bạch Vô Thường "Nếu trên đời này có người đồng cảm với cậu nhất, không phải chúng tôi, là Diêm Vương điện hạ."
Đột nhiên cậu cảm nhận được.
"Đúng vậy." Thanatos thừa nhận, "Tôi bị nhốt mười năm. Tôi có thể mở xích bất cứ lúc nào, nhưng tôi không làm."
"Lúc đầu, mọi người phát hiện ra họ sẽ không chết, tất cả mọi người đều rất hạnh phúc, tôi nghĩ rằng thế giới này không có tôi thực sự rất tốt."
"Sau đó, con người ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có trẻ em sinh ra, nhưng không ai chết. Thực phẩm, nước và đất đai trở nên không đủ, mọi người bắt đầu tranh giành tài nguyên hạn hẹp, vì vậy họ đã giết người và thậm chí gây hấn nổ ra chiến tranh, giết chết nhiều người hơn. Nhưng không có tôi ở đó, những người bị thương nặng sẽ không chết, cũng không thể chữa khỏi, sống đau đớn mỗi ngày." Thanatos chậm rãi kể lại, không muốn nhớ lại đó là một lò luyện ngục trần gian.
"......Cho nên, tôi thoát khỏi xiềng xích và đi lấy tất cả các linh hồn."
Thần Hy Lạp đồn đại là Zeus phái Ares đi cứu Thanatos, trên thực tế khi Ares chạy tới, Thanatos đã sớm tự cắt dây xích rời đi.
Ares không muốn từ bỏ cơ hội lập công, không giải thích thật ra Thanatos cũng không phải được hắn cứu. Dù sao Thanatos yên lặng ít nói, cũng sẽ không nhảy ra giải thích.
"Tôi trở lại Minh Giới thỉnh tội với Minh Vương bệ hạ, hắn nói mười năm này bị nhốt không trách tôi, hẳn là nên trách Zeus với Sisyphus. Tôi muốn nói không, là tôi cố ý đình công, tạo thành hậu quả như vậy là lỗi của tôi, nhưng Minh Vương bệ hạ không cho phép tôi nói ra."
"Tôi hiểu Minh Vương bệ hạ biết tôi cố ý, nhưng ngài ấy che chở cho tôi."
Diêm La có thể trong thời gian ngắn đã biết khúc mắc của Thanatos, làm sao Hades có thể không biết Thanatos sợ hãi. Nhưng Hades không giỏi tư vấn tâm lý, hắn nuông chiều Thanatos đình công trong mười năm, sử dụng sự thật để nói với Thanatos về ý nghĩa của cái chết, và cuối cùng không đổ lỗi cho cậu.
Thanatos đã tự trách mình một thời gian dài.
"Anh nói đúng, trần gian là một trường học, luôn có tân sinh viên mới tới, cũng luôn có người muốn tốt nghiệp. Nếu không tốt nghiệp, trường sẽ không nhận được nhiều học sinh như vậy, toàn bộ trường sẽ sụp đổ." Giọng Thanatos càng ngày càng nhẹ.
"Ly biệt là không thể tránh khỏi và rất cần thiết, nhưng tôi luôn không muốn đối mặt với sự ly biệt... Tôi sợ phải đối mặt."
Có lẽ là quá buồn với những gì Diêm La gặp phải, Thanatos không hề giấu giếm tâm sự của mình, bất tri bất giác cứ nói nhiều như vậy, có lẽ cũng là muốn mượn chuyện này an ủi Diêm La.
Nhưng cũng không biết là ai an ủi ai.
Diêm La nghe xong, thoáng cái không nói gì.
Bỗng nhiên Thanatos cảm thấy có chút quẫn bách, nói ra loại thổ lộ tình cảm này là thử thách rất lớn với cậu. Tử Thần thiếu cảm giác an toàn lộ ra sự yếu ớt của mình trước mặt Diêm La, Diêm La chưa trả lời, cậu đã định qua loa bổ sung một câu, "Coi như tôi không nói."
Nhưng Diêm La mở miệng trước khi Thanatos định rút về vỏ: "Đợi lát nữa tôi tính kỹ lại xem cậu nói mấy câu, nên miễn bao nhiêu tiền thuê nhà."
Thanatos: "..."
Nói chêm chọc cười rất hiệu quả, trong nháy mắt Thanatos không còn lúng túng như vậy.
"Cậu là bởi vì sợ nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt mới không muốn hoà nhập vào trần gian, muốn ở dưới lòng đất tối tăm vĩnh viễn, nhưng cậu vẫn dũng cảm gánh vác trách nhiệm của cậu không phải sao?" Diêm La dịu dàng nói, "Cậu kiên trì với trách nhiệm của cậu, cho dù đó là chuyện cậu sợ nhất, cậu cũng không nhát gan, còn rất mạnh mẽ. Vậy tại sao không đi xem những thứ khác không khủng khiếp như vậy? Nếu cậu nhìn nhiều hơn vào thế giới, cậu sẽ thấy có rất nhiều sum họp bên ngoài ly biệt, rất nhiều hạnh phúc bên ngoài nỗi buồn."
"Sum họp đến cuối cùng cũng sẽ tách ra. Mọi người sẽ không thích Tử Thần đến với thế giới." Thanatos nói.
"Con người cũng sợ nhìn thấy tôi, nên tôi mở cửa hàng thành chuỗi quốc gia." Diêm La nói.
Thanatos: "..." Cho nên tôi muốn hỏi một chút là làm sao làm được?
Diêm La nói: "Mặc kệ người khác đối xử với cậu như thế nào, trần gian đều đáng để cậu đi nghe, đi nhìn, đi yêu thương. Nếu như bởi vì cuối cùng sẽ biến mất mà lựa chọn không bao giờ tham dự, vậy hệ Thần cũng có khả năng bị diệt, chẳng lẽ sự tồn tại bây giờ của chúng ta không có ý nghĩa sao?"
"Cậu biết đấy, chúng tôi làm nghề này luôn cố hết sức không nịnh nọt. Lý do tôi kiên trì không phải là con người thích hay ghét tôi, cũng không phải là những thứ tôi muốn thấy hoặc không muốn thấy xảy ra hàng ngày trên thế giới. Miễn là tôi làm có ý nghĩa, là trách nhiệm tôi phải gánh vác, tôi không nên sợ những gì tôi phải đối mặt trong tất cả những gì tôi làm, cho dù cả thế giới nghĩ rằng đây là vết nhơ của tôi.
"Và tôi biết đó là vinh quang của tôi."
"Cho nên Tiểu Tử Thần, cần gì phải tự ti sợ hãi, cậu nên tự tin kiêu ngạo, sự tồn tại của cậu có ý nghĩa cỡ nào chứ? Thế giới cần cậu, khi cậu trốn nó, nó cũng rất ấm ức, nó cũng muốn cho cậu thấy nó đẹp như thế nào."
Thanatos nhìn xuống tay mình.
Bây giờ Diêm La mới chú ý tới anh còn nắm tay Thanatos, nắm lâu như vậy, Tiểu Tử Thần lại không nói một câu, cũng không né tránh.
Anh ho nhẹ một tiếng, vội vàng buông ra.
Đúng là bàn tay của Tiểu Tử Thần rất nhỏ, ngay cả xương ngón tay cũng nhỏ, đáng yêu muốn chết.
Diêm La hồn nhiên không phát hiện bộ lọc của mình đã dày tám trăm mét, thậm chí ngay cả xương trắng của Tiểu Tử Thần cũng cảm thấy đáng yêu.
"Chuyện vừa rồi vẫn là rất xin lỗi." Diêm La khẽ thở dài, "Quên nói cho cậu biết sự nguy hiểm của hoa bỉ ngạn."
Thanatos lắc đầu, cũng do cậu xem nhẹ. Nơi quan trọng âm u có bảo vệ là chuyện rất bình thường, trước cổng lớn Minh Phủ phương Tây có chó săn ba đầu Cerberus bảo vệ, Quỷ Môn Quan phương Đông có hoa bỉ ngạn bảo vệ. Sự khác biệt chỉ là một con vật, một thực vật, là cậu đã bỏ qua thực vật cũng sẽ có tính công kích.
"Tiếp tục đi." Cậu nhẹ nhàng nói.
Tiểu Tử Thần lên tiếng, Diêm La liền yên lòng, dẫn cậu đi tham quan toàn bộ địa phủ.
Ngoại trừ mười tám tầng địa ngục, chỗ đó quá tanh mùi máu, không nên để Tiểu Tử Thần nhìn thấy thì hơn.
Tuy Thanatos ở Minh Giới phương Tây cũng đã nhìn quen. Minh Giới cũng có địa ngục, khi còn sống làm bất cứ điều gì, sau khi chết sẽ được phán xét và trừng phạt.
"Đây là Điện Diêm La, bình thường tôi làm việc ở đây."
"Đây là Vọng Hương Đài, trên đài có một đình vọng hương, đám quỷ hồn có thể nhìn thấy trần gian ở đây, nhìn về quê hương của mình."
"Đây là Uổng Tử Thành, quỷ hồn ôm hận mà chết không muốn vãng sinh sẽ định cư ở đây..."
Diêm La vì Thanatos mà tỉ mỉ giảng giải, Thanatos đứng ở cửa thành, ngẩng đầu, nhìn ba chữ "Uổng Tử Thành" trên đó.
"Muốn đi vào xem một chút không?" Diêm La hỏi cậu.
Thanatos suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Trong thành có đông đúc quỷ hồn, bọn họ vào thành khẳng định khiến người vây xem, cậu chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia đã có chút hít thở không thuận.
Diêm La nhận ra mối lo ngại của Thanatos: "Chúng ta có thể bay lên không trung để nhìn họ và họ không thể nhìn thấy chúng ta."
Quỷ hồn có thể bay đi bay lại trên mặt đất, nhưng không cách nào bay trên cao ở địa phủ, bầu trời địa phủ là một vùng tối tăm, bất kể trong đó ẩn chứa cái gì, quỷ hồn ngẩng đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng đêm không biên giới.
Lần này, Thanatos gật đầu.
Diêm La gọi một đám mây đen tới, giẫm lên: "Lên đây."
Thanatos nhìn đám mây kia, đám mây rất nhỏ, nếu cậu lên, phải tiếp xúc gần gũi với Diêm La.
Ngẫm lại cũng không phải rất chống cự.
Chỉ là có một chút... Ngại.
Thanatos nói, "Không cần."
Diêm La ghé mắt, chỉ thấy sau lưng Thanatos đột nhiên mở ra một đôi cánh xương thật lớn.
Anh huýt sáo giống như lưu manh: "Ngầu."
Nghe Diêm La khen ngợi, cánh xương của Thanatos không tự nhiên khép lại.
Diêm La cười nói: "Đi thôi." Nói xong đã cưỡi mây đạp gió bay lên bầu trời cao.
Thanatos thấy thế, cũng mở cánh xương bay theo.
Bay đến trên trời, Diêm La dừng mây đen, Thanatos thu cánh lại. Độ cao này đủ để bọn họ thu toàn bộ địa phủ vào đáy mắt.
Khi nhìn lên từ mặt đất, bầu trời là bóng tối bao la. Nhưng đặt mình trên bầu trời nhìn xuống, tất cả mọi thứ bên dưới rất rõ ràng sắc nét.
Địa phủ tràn đầy kiến trúc cổ kính, nguy nga trang nghiêm nhất chính là Điện Diêm La. Quỷ hồn mặc trang phục triều đại đi lại trong thành, bên đường mở các loại cửa hàng buôn bán kiếm minh tệ, bọn nhỏ truy đuổi đùa giỡn trên cầu, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, điểm xuyết làm đẹp là ma trơi xanh biếc.
Ngoại trừ có một chút sắc điệu âm phủ, nhìn cũng không khác nhau mấy với thời cổ phồn hoa ở trần gian.
Theo sự gia tăng của ma quỷ hiện đại, những nhân vật lớn từ tất cả các tầng lớp xã hội sau khi chết ở địa phủ tiếp tục tỏa sáng, làm cho địa phủ cũng được hiện đại hóa. Lão quỷ ngàn năm mặc cổ trang cầm điện thoại di động ngồi trong quán cà phê đã không còn là chuyện lạ, đương nhiên điện thoại di động này không kết nối được với mạng ở dương gian, chỉ có thể liên lạc với mọi người ở âm gian.
Chỗ này cũng là một thế giới, thế giới của vong hồn. Cuộc sống của họ kết thúc trên trần gian và bắt đầu một cuộc sống mới trong âm phủ. Chỗ này cũng không có tử khí nặng nề, ngược lại hưng thịnh tấp nập.
"Âm gian với dương gian, hình như cũng không có phân biệt." Thanatos thì thầm, "Họ luôn chấp nhận những điều mới mẻ rất nhanh."
Minh Giới Hy Lạp cũng có Thiên Đường Elysee, nơi những vong linh sống vô tư. Hy Lạp không có canh Mạnh Bà, những vong linh lần đầu tiên đến Minh Giới đều rất hoài niệm bạn bè và người thân còn sống, nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ kết bạn mới trên Thiên Đường. Đợi đến rất nhiều năm sau, bạn tốt ở trần gian đến Minh Giới, quan hệ cũng đã không còn thân như bạn bè mới.
Trần gian từng có một đôi nam nữ yêu nhau, Thanatos mang đi linh hồn của cô gái bệnh nặng, lúc chết chia tay vong linh của cô gái tràn ngập đau thương không rời, chàng trai thì canh giữ thi thể cô gái đau lòng muốn chết —— Lần làm việc kia còn bị Tiểu Ái Thần Cupid bắt gặp, lúc ấy Cupid còn cảm thấy Tử Thần rất vô tình.
Nhưng Cupid không biết sự việc tiếp theo. Sau khi cô gái bước vào Thiên Đường Elysee, cô gái đã yêu một người đàn ông chết khác sau một vài năm nhớ người yêu của mình. Chàng trai đau khổ trên trần gian nhiều năm đã dành cuộc sống của mình với một cô gái xinh đẹp. Sau đó, chàng trai và vợ hắn già đi với mái tóc bạc, cùng nhau đến Thiên Đường Elysee, gặp cô gái đã từng yêu thương và chồng mới của cô, họ tình cờ trở thành hàng xóm, nhưng cả hai đều không nhận ra nhau.
Người duy nhất nhớ họ đã từng yêu nhau, đó là Thanatos.
Ví dụ như vậy, có rất nhiều, rất nhiều ở Thiên Đường Elysee.
Thế sự vô thường, tất cả vạn vật trên thế gian sẽ thay đổi hoặc biến mất, đây là sự thật không thể chối cãi. Không có gì có thể vĩnh cửu, cuộc sống không thể, tình yêu cũng không thể. Mọi người luôn nhanh chóng chấp nhận và bắt đầu một cuộc sống mới.
Thật ra như vậy rất tốt, vẫn luôn chìm đắm trong quá khứ đau đớn cũng không tốt. Chỉ là một vị thần bất tử đã chứng kiến tất cả mọi thứ như Thanatos không thể tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi và buồn bã.
Thoạt nghe Thanatos nói chỉ là cảm thán cơ sở vật chất hiện đại của địa phủ, quỷ cổ cũng có thể học cách sử dụng các sản phẩm hiện đại. Nhưng thân Diêm La là "tri kỷ" của Thanatos, đương nhiên tiếp thu không chỉ là ý tứ bên ngoài.
Diêm La nói: "Con người rất nhanh có thể thích ứng với hoàn cảnh mới, tốt nghiệp cấp ba có nhiều điều không nỡ, đến đại học lại có một nhóm bạn mới, sau khi làm việc lăn lộn ngoài xã hội, qua vài năm nữa, ngay cả tên của bạn học cấp ba cũng quên mất. Đã từng cho rằng vĩnh cửu khó quên, không từ bỏ được, cuối cùng đều quên đi trong những năm tháng không dấu vết."
"Cùng một đạo lý, người phàm khi qua đời có rất nhiều lưu luyến với trần gian, theo thời gian trôi qua, lại cũng sẽ dần dần quen với những ngày âm u, không còn thường xuyên hoài niệm cảnh khi còn sống. Không cần canh Mạnh Bà, cũng không nhớ nổi trước kia."
"Cũng không phải họ chết đi, chỉ là hoàn thành lễ tốt nghiệp cuộc đời."
Diêm La nhìn về phía Thanatos: "Mà cậu là giáo viên cấp bằng tốt nghiệp cho họ."
Có một số quỷ ở trần gian chỉ sống ngắn ngủi hơn mười năm đã ngoài ý muốn bỏ mình, sống ở quỷ thành gần ngàn năm, đối với bọn họ mà nói, địa phủ mới là thuộc về bọn họ.
Cái chết cũng có nghĩa là tái sinh.
Cái chết là lễ tốt nghiệp của cuộc sống, và Tử Thần cấp bằng tốt nghiệp.
Lần đầu tiên Thanatos nghe tuyên bố này.
Nhưng nói như vậy có thể làm cho cậu nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Zeus từng lệnh cho tôi giết chết Sisyphus." Thanatos đột nhiên lên tiếng.
Đề tài này bất ngờ không kịp đề phòng, Diêm La có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn làm ra trạng thái lắng nghe.
Không nghĩ tới cuộc nói chuyện này lại có xu hướng làm cho Tiểu Tử Thần mở lòng. Diêm La từng nghe qua câu chuyện của Sisyphus ở chỗ Poseidon, nhưng hiện tại anh càng muốn nghe Tiểu Tử Thần tự mình kể một lần.
"Zeus bắt cóc con gái Thần sông, Sisyphus nói tung tích con gái cho Thần sông, bởi vậy chọc giận Zeus, vì thế hắn lệnh cho tôi đi lấy linh hồn Sisyphus." Thanatos nói một lèo, một câu dài như thế, chậm lại một chút, giọng lại thấp xuống.
"Tôi cảm thấy Sisyphus không sai nên không giết hắn."
"Sisyphus dùng kế muốn khóa tôi lại, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của hắn, nhưng tôi vẫn bị hắn khóa lại." Thanatos thì thầm, "Tôi cố ý."
Diêm La đã sớm đoán được, anh tiếp lời: "Bởi vì cậu không muốn nhìn thấy trần gian lại có cái chết, cậu cảm thấy cậu là thủ phạm, nên nhân cơ hội này tự nguyện bị bắt."
Thanatos quay đầu nhìn Diêm La. Cậu nhớ tới câu nói của Bạch Vô Thường "Nếu trên đời này có người đồng cảm với cậu nhất, không phải chúng tôi, là Diêm Vương điện hạ."
Đột nhiên cậu cảm nhận được.
"Đúng vậy." Thanatos thừa nhận, "Tôi bị nhốt mười năm. Tôi có thể mở xích bất cứ lúc nào, nhưng tôi không làm."
"Lúc đầu, mọi người phát hiện ra họ sẽ không chết, tất cả mọi người đều rất hạnh phúc, tôi nghĩ rằng thế giới này không có tôi thực sự rất tốt."
"Sau đó, con người ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có trẻ em sinh ra, nhưng không ai chết. Thực phẩm, nước và đất đai trở nên không đủ, mọi người bắt đầu tranh giành tài nguyên hạn hẹp, vì vậy họ đã giết người và thậm chí gây hấn nổ ra chiến tranh, giết chết nhiều người hơn. Nhưng không có tôi ở đó, những người bị thương nặng sẽ không chết, cũng không thể chữa khỏi, sống đau đớn mỗi ngày." Thanatos chậm rãi kể lại, không muốn nhớ lại đó là một lò luyện ngục trần gian.
"......Cho nên, tôi thoát khỏi xiềng xích và đi lấy tất cả các linh hồn."
Thần Hy Lạp đồn đại là Zeus phái Ares đi cứu Thanatos, trên thực tế khi Ares chạy tới, Thanatos đã sớm tự cắt dây xích rời đi.
Ares không muốn từ bỏ cơ hội lập công, không giải thích thật ra Thanatos cũng không phải được hắn cứu. Dù sao Thanatos yên lặng ít nói, cũng sẽ không nhảy ra giải thích.
"Tôi trở lại Minh Giới thỉnh tội với Minh Vương bệ hạ, hắn nói mười năm này bị nhốt không trách tôi, hẳn là nên trách Zeus với Sisyphus. Tôi muốn nói không, là tôi cố ý đình công, tạo thành hậu quả như vậy là lỗi của tôi, nhưng Minh Vương bệ hạ không cho phép tôi nói ra."
"Tôi hiểu Minh Vương bệ hạ biết tôi cố ý, nhưng ngài ấy che chở cho tôi."
Diêm La có thể trong thời gian ngắn đã biết khúc mắc của Thanatos, làm sao Hades có thể không biết Thanatos sợ hãi. Nhưng Hades không giỏi tư vấn tâm lý, hắn nuông chiều Thanatos đình công trong mười năm, sử dụng sự thật để nói với Thanatos về ý nghĩa của cái chết, và cuối cùng không đổ lỗi cho cậu.
Thanatos đã tự trách mình một thời gian dài.
"Anh nói đúng, trần gian là một trường học, luôn có tân sinh viên mới tới, cũng luôn có người muốn tốt nghiệp. Nếu không tốt nghiệp, trường sẽ không nhận được nhiều học sinh như vậy, toàn bộ trường sẽ sụp đổ." Giọng Thanatos càng ngày càng nhẹ.
"Ly biệt là không thể tránh khỏi và rất cần thiết, nhưng tôi luôn không muốn đối mặt với sự ly biệt... Tôi sợ phải đối mặt."
Có lẽ là quá buồn với những gì Diêm La gặp phải, Thanatos không hề giấu giếm tâm sự của mình, bất tri bất giác cứ nói nhiều như vậy, có lẽ cũng là muốn mượn chuyện này an ủi Diêm La.
Nhưng cũng không biết là ai an ủi ai.
Diêm La nghe xong, thoáng cái không nói gì.
Bỗng nhiên Thanatos cảm thấy có chút quẫn bách, nói ra loại thổ lộ tình cảm này là thử thách rất lớn với cậu. Tử Thần thiếu cảm giác an toàn lộ ra sự yếu ớt của mình trước mặt Diêm La, Diêm La chưa trả lời, cậu đã định qua loa bổ sung một câu, "Coi như tôi không nói."
Nhưng Diêm La mở miệng trước khi Thanatos định rút về vỏ: "Đợi lát nữa tôi tính kỹ lại xem cậu nói mấy câu, nên miễn bao nhiêu tiền thuê nhà."
Thanatos: "..."
Nói chêm chọc cười rất hiệu quả, trong nháy mắt Thanatos không còn lúng túng như vậy.
"Cậu là bởi vì sợ nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt mới không muốn hoà nhập vào trần gian, muốn ở dưới lòng đất tối tăm vĩnh viễn, nhưng cậu vẫn dũng cảm gánh vác trách nhiệm của cậu không phải sao?" Diêm La dịu dàng nói, "Cậu kiên trì với trách nhiệm của cậu, cho dù đó là chuyện cậu sợ nhất, cậu cũng không nhát gan, còn rất mạnh mẽ. Vậy tại sao không đi xem những thứ khác không khủng khiếp như vậy? Nếu cậu nhìn nhiều hơn vào thế giới, cậu sẽ thấy có rất nhiều sum họp bên ngoài ly biệt, rất nhiều hạnh phúc bên ngoài nỗi buồn."
"Sum họp đến cuối cùng cũng sẽ tách ra. Mọi người sẽ không thích Tử Thần đến với thế giới." Thanatos nói.
"Con người cũng sợ nhìn thấy tôi, nên tôi mở cửa hàng thành chuỗi quốc gia." Diêm La nói.
Thanatos: "..." Cho nên tôi muốn hỏi một chút là làm sao làm được?
Diêm La nói: "Mặc kệ người khác đối xử với cậu như thế nào, trần gian đều đáng để cậu đi nghe, đi nhìn, đi yêu thương. Nếu như bởi vì cuối cùng sẽ biến mất mà lựa chọn không bao giờ tham dự, vậy hệ Thần cũng có khả năng bị diệt, chẳng lẽ sự tồn tại bây giờ của chúng ta không có ý nghĩa sao?"
"Cậu biết đấy, chúng tôi làm nghề này luôn cố hết sức không nịnh nọt. Lý do tôi kiên trì không phải là con người thích hay ghét tôi, cũng không phải là những thứ tôi muốn thấy hoặc không muốn thấy xảy ra hàng ngày trên thế giới. Miễn là tôi làm có ý nghĩa, là trách nhiệm tôi phải gánh vác, tôi không nên sợ những gì tôi phải đối mặt trong tất cả những gì tôi làm, cho dù cả thế giới nghĩ rằng đây là vết nhơ của tôi.
"Và tôi biết đó là vinh quang của tôi."
"Cho nên Tiểu Tử Thần, cần gì phải tự ti sợ hãi, cậu nên tự tin kiêu ngạo, sự tồn tại của cậu có ý nghĩa cỡ nào chứ? Thế giới cần cậu, khi cậu trốn nó, nó cũng rất ấm ức, nó cũng muốn cho cậu thấy nó đẹp như thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.