Chương 69: Mì Thọ
Phù Bạch Khúc
23/11/2021
Lúc leo núi bầu trời vẫn tối, gió đêm mang đến vài phần mát mẻ. Những du khách leo núi khác bật đèn pin, không chú ý một chút còn vấp phải bậc
thang. Diêm La cõng Thanatos, vạt áo thật dài quét đất, đi lại rất thành thạo trong bóng đêm.
Họ là những sinh vật phù hợp nhất để ở trong bóng tối.
Thanatos nằm trên lưng Diêm La, không có nhịp tim hô hấp, cũng không lên tiếng, hai tay yên tĩnh đặt trên vai Diêm La, không dám quá mức thân mật ôm chặt cổ.
Diêm La cũng thử nói chuyện với Tiểu Tử Thần cả đường đi. Chắc là Tiểu Tử Thần ngại ngùng, một câu cũng không trả lời, anh như đang cõng một người chết, bây giờ đang lên núi chôn xác.
Trí tưởng tượng này thật sự có chút kinh khủng.
Theo từng bước từng bước leo lên trên, bầu trời cũng dần dần sáng ngời. Từ bóng đêm trải dài màu mực dày đặc hóa thành sương mù màu trắng bụng cá, cho đến khi được chiếu sáng bởi ánh mặt trời.
Diêm Vương cõng Tử Thần, từ trong bóng tối từng bước đi tới dưới ánh mặt trời.
Anh nói, chúc mừng sinh nhật, Thanatos, em sinh ra ở nơi ánh mặt trời cao ngất, về sau cũng phải đi vào trong ánh sáng.
Nghe được Diêm La chúc mừng, có một khoảnh khắc Thanatos mờ mịt, mới ý thức được, hôm nay là sinh nhật cậu.
Cậu không bao giờ có sinh nhật. Cậu là con trai của Nữ Thần bóng tối, sinh ra trong bóng tối, lớn lên trong bóng tối, cậu tượng trưng cho cái chết, và cái chết đại diện cho bất hạnh.
Không ai chúc mừng sự bất hạnh.
Cho dù ngẫu nhiên nhắc tới sinh nhật của mình với Diêm La, có lẽ lúc ấy có chút chờ mong khó hiểu, ngày hôm sau cũng bỏ lại sau đầu, coi đây là khách sáo của Thần phương Đông. Cậu không bao giờ tin sẽ có một người nào đó để ý đến sinh nhật của cậu, nếu không có kỳ vọng, sẽ không có thất vọng.
Chính cậu cũng đã quên, Diêm La lại nhớ rõ.
Không chỉ nhớ rõ, còn dẫn cậu vượt qua biển mây, leo lên đỉnh núi, nắm tay cậu. Cậu mệt không chịu đi, cũng muốn cõng cậu đi qua bậc thang dài, đi từ nửa đêm đến bình minh.
Sau đó, đứng dưới ánh nắng đầu tiên của buổi sáng sớm, nói với cậu rằng cậu đã được ánh nắng mặt trời và may mắn chăm sóc.
Đây là lời chúc đẹp nhất và cảm động nhất mà Thanatos nhận được.
Cậu từ trên lưng Diêm La đi xuống, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
So sánh, cậu cảm thấy ngày "sinh nhật" của Diêm La, câu nói sống lâu trăm tuổi mà cậu chúc kia, thật sự như trò đùa.
Sau khi náo loạn loại nực cười đó, Thanatos đã bổ sung những câu chúc của Hoa Hạ như là "Hồng Phúc Tề Thiên", "Thọ Bỉ Nam Sơn", cậu đều có thể nghe hiểu.
Diêm La lại không dùng bất kỳ từ vựng thông thường nào, chỉ mượn một chùm ánh sáng đưa cho cậu, còn nói một câu cậu nghe không hiểu lắm.
"Nếu em không ghét tiếng xấu của Diêm La, xin hãy cho phép tôi chăm sóc em."
Lời tâm tình của Thần phương Đông quá mức hàm súc nội liễm, tuy không bằng một câu "Anh yêu em, anh muốn ở bên em" của Thần phương Tây, thẳng thắn nói trắng ra, nhưng lại có một loại dịu dàng lãng mạn khác.
Khuyết điểm chính là, Tiểu Tử Thần không thể hiểu được.
Chăm sóc?
Thanatos suy nghĩ nghiêm túc về ý nghĩa của cụm từ này. Cậu đã học được từ "chăm sóc" trong ngữ cảnh Hoa Hạ, liên quan đến chăm sóc, quan tâm. Cậu vẫn còn nhớ từ điển đưa ra một ví dụ: Chăm sóc người khác, giúp đỡ người khác làm niềm vui, là đức tính truyền thống của dân tộc Hoa Hạ.
Mà Diêm La có tất cả đức tính truyền thống của Hoa Hạ, anh hoà nhã nhân hậu, đạo đức tốt, quân tử đoan chính, tràn ngập khí phách.
Thanatos hiểu rồi.
Cho nên, cậu thiếu tiền không trả nổi tiền thuê nhà, Diêm La vừa vặn lúc cậu ngủ gật đưa gối đầu, cho cậu một công việc ưu đãi như vậy, để cho cậu có ăn có uống còn không cần lo tiền thuê nhà. Quan tâm cuộc sống và chăm sóc cậu, sau khi cậu bị lửa nghiệp đốt cháy còn khẩn trương hơn cậu, còn nhớ rõ ràng sinh nhật cậu, tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu một phần kinh ngạc như vậy.
Đều là Diêm La chăm sóc cậu.
Diêm La là một thần minh có phẩm chất tốt đẹp, bất kể là ai, anh đều sẽ dịu dàng đối đãi như vậy. Cậu không phải là người đặc biệt.
Không biết tại sao, nhận thức như vậy làm cho Thanatos cảm thấy có chút không hài lòng.
Diêm La tốt như vậy, cậu không nên vì thế mà không vui. Cậu không thể nghĩ Diêm La chỉ đối tốt với cậu, như vậy quá ích kỷ. Giống như nắm lấy một chùm ánh sáng và muốn ánh sáng chỉ chiếu vào mình.
Ánh mặt trời là để chiếu rọi trần gian, Diêm La là thiên thần cứu thế, dịu dàng mà lớn mạnh, cứng cỏi lại mềm mại, đây mới là cái làm rung động cậu.
Nhưng vẫn là...
Không vui.
Cái này có chút giống già mồm cãi láo, may mà có áo choàng đen che đi, không nhìn ra biểu cảm.
Thanatos cúi đầu đáp một câu: "À."
Rồi không nói gì nữa.
Một âm tiết quá ngắn để nghe ra cảm xúc.
Cũng không có ý định lấy áo choàng xuống tắm nắng.
Diêm La: "..."
Nhìn phản ứng bình thản này, đúng là hiện tại Tiểu Tử Thần không có suy nghĩ gì về anh.
Không sao, anh đã dự đoán được.
Bước đầu tiên này vừa mới bước ra, sao có thể một bước lên trời.
Diêm La tự nhiên chuyển đề tài: "Đi dạo một chút trên đỉnh núi thôi."
Ngọn núi họ đang đứng là đỉnh Ngọc Hoàng, bởi vậy có miếu được gọi là miếu Ngọc Hoàng, trong miếu cung phụng Ngọc Hoàng đại đế.
Đỉnh núi này có rất nhiều du khách, chụp ảnh phong cảnh mặt trời mọc đằng đông, biển mây mênh mông. Thanatos thấy miếu Ngọc Hoàng kia, đang muốn đi vào xem một chút thì bị Diêm La bắt lấy cổ tay.
Thanatos không hiểu.
"Trong miếu cung phụng Ngọc Đế, người đứng đầu Thiên Đình trên chín tầng mây." Giọng điệu Diêm La không chút để ý, "Hoa Hạ chúng tôi có quy củ, đất trời biển, ba giới thần minh không xâm phạm lẫn nhau, địa bàn này của hắn, chúng ta không cần đi."
Nếu có quan hệ cá nhân cũng không sao, chẳng qua thái độ này của Diêm La rõ ràng không quen chớ quấy rầy.
Đầu óc Thanatos linh hoạt, thay thế các vị Thần Hy Lạp vào cũng dễ hiểu. Hy Lạp cũng có ba giới đất trời biển, người kiểm soát lần lượt là Hải Hoàng Poseidon, Minh Vương Hades, Thần Vương Zeus. Diêm Vương tương đương với Minh Vương Hades của bọn họ, Ngọc Đế tương đương với Thần Vương Zeus. Đền thờ của Zeus thì Hades không bao giờ đặt chân đến. Tương tự như vậy, miếu Ngọc Hoàng này, Diêm La không muốn bước vào cũng rất bình thường.
Huống chi... Diêm La chính là rơi từ Thiên Đình xuống âm ty mở ra thế giới mới, đối với Thiên Đình mà nói được coi là phản đồ, cũng không biết quan hệ với người đứng đầu Thiên Đình như thế nào, đại khái là không tốt.
Bọn họ đi vòng qua miếu Ngọc Hoàng, xem mấy điểm tham quan, lại gặp phải một miếu đạo sĩ, gọi là Bích Hà Từ.
Tuy rất muốn biết miếu Thần Hoa Hạ trông như thế nào, nhưng xét đến quy củ của Thần Hoa Hạ, Thanatos vẫn quyết định tránh đi.
Lúc này Diêm La lại nói: "Muốn xem thì đi vào xem đi."
Thanatos: "?"
Diêm La nói: "Bích Hà Nguyên Quân là người quen cũ của tôi, kính thăm bạn cũ, cũng không sao."
Thanatos: "..."
Cho nên quy củ chỉ là thùng rỗng kêu to, có thù không muốn gặp Ngọc Hoàng mới là thật đi...
Bích Hà Nguyên Quân còn được gọi là Hoàng Hậu Thái Sơn, là một vị nữ thần có địa vị phi phàm trong đạo giáo. "Che chở chúng sinh, linh ứng cửu châu", "Cai quản thần binh nhạc phủ, quan sát trần gian thiện ác" đều là hình dung cô, đủ thấy là một Nữ Thần nhân đức thiện lương cỡ nào. Dân gian nói "Bắc Nguyên Quân, Nam Mẫu Tổ", chính là hai vị Sơn Thần và Hải Thần này.
Bích Hà Từ lộng lẫy như cung điện, Thanatos đi vào cũng không phải vì bái lạy, chỉ là tham quan.
Xem qua mấy điểm tham quan, thời gian đã không tính là sớm, khách du lịch trong miếu cũng không tính là nhiều. Thanatos đi thưởng thức miếu đạo sĩ giàu hơi thở lịch sử này, Diêm La lại không vào.
Diêm La cố tình để Thanatos có thể một mình đặt chân vào nơi có người lạ, nên không đi theo, chỉ chờ đợi tại chỗ, chờ Thanatos đi dạo một vòng rồi trở về.
Thanatos đang đọc những từ trên cột thì một nữ du khách đột nhiên đi đến bên cạnh cậu rồi cũng nhìn những từ trên cột.
Thanatos muốn tránh ra, nhường vị trí cho cô, cô gái lại cười nói: "Thần phương Tây có thể hiểu được chữ phồn thể này không?"
Thanatos lập tức ghé mắt nhìn.
Mặt mày cô gái hiền lành, dung mạo không tầm thường. Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, Thanatos ý thức được thân phận người tới, cô gái vốn mặc trang phục hiện đại ở trước mặt cậu hóa thành nữ thần đầu đội vân quan, người mặc vũ y.
"Tôi là người đứng đầu miếu này, Bích Hà Nguyên Quân." Sắc mặt Bích Hà Nguyên Quân có chút tò mò, "Tôi cảm nhận được bạn thân đến chơi miếu, có thể nói là vạn năm khó gặp, bây giờ hiện thân mới thấy. Không ngờ Diêm La đang đứng ngoài đợi, mang đến một vị nước ngoài."
Cô dịu dàng cười: "Hắn chưa bao giờ nhiệt tình hiếu khách như vậy, năm xưa ở Thiên Giới tính tình lạnh lùng, ai ngờ lại là người có lòng dạ nóng bỏng nhất ba giới, giáng trần đi làm Diêm Vương... Lòng dạ của hắn nóng bỏng, nhưng tính tình vẫn lạnh, lòng phòng bị rất nặng, cũng không thấy hắn kết chút bạn bè, đối với cậu rất khác biệt."
Thanatos không biết phải nói gì, nhưng im lặng như vậy không quá lịch sự, suy nghĩ nửa ngày tự báo thân phận: "Tử Thần, Thanatos."
Bích Hà Nguyên Quân: "......" Khó trách, người này cũng lạnh lùng, lạnh lùng với lạnh lùng va nhau ra lửa hả?
"Vừa rồi khi tới, hắn có đi xem miếu Ngọc Hoàng không?" Bích Hà Nguyên Quân hỏi.
Thanatos lắc đầu.
Bích Hà Nguyên Quân khẽ thở dài: "Mấy vạn năm rồi, hắn còn chưa buông xuống."
Không buông cái gì?
Thanatos không hiểu, Bích Hà Nguyên Quân lại nói: "Mà thôi, tôi cũng chỉ liếc mắt nhìn bạn thân một cái. Hắn có bạn như cậu, tôi cũng coi như yên tâm. Tôi chỉ sợ hắn trải qua chuyện năm đó, lại không chịu giao trái tim ra, không khỏi quá cô đơn. Bây giờ đã có cậu, tôi sẽ không gặp hắn nữa."
Thanatos càng mờ mịt hơn.
Năm đó là chuyện gì?
Sao Thần phương Đông nói chuyện luôn mơ hồ không rõ như vậy, không thể một lần nói rõ ràng hả?
Thanatos có lòng muốn hỏi, nhưng mà Bích Hà Nguyên Quân đã hóa thành một làn khói biến mất.
......
Từ miếu đi ra ngoài, Diêm La còn chờ ở cửa, hỏi bên trong như thế nào.
Thanatos nói rất tốt, suy nghĩ một chút, vẫn không nói chuyện gặp được Bích Hà Nguyên Quân.
Bích Hà Nguyên Quân nói, thật ra tính tình Diêm La lạnh lùng, lòng phòng bị rất nặng, hình như năm đó còn trải qua chuyện gì không tốt, không muốn mở rộng lòng kết bạn.
Điều này lại phá vỡ ấn tượng của Thanatos về Diêm La. Trong trí nhớ của cậu, ngay từ đầu Diêm La đã rất nhiệt tình với cậu. Có thần mặt nóng tim lạnh, nhưng nghe Bích Hà Nguyên Quân nói, thật ra Diêm La là mặt lạnh tim nóng.
Nhưng Diêm La mà Thanatos quen biết, bất kể là mặt hay trái tim, đều rất nóng bỏng.
Trực tiếp hỏi chuyện cũ của đối phương luôn có chút khó mở miệng, vẫn nên quay đầu tìm Vô Thường bọn họ hỏi một chút là được rồi.
Qua buổi trưa, họ đã sẵn sàng đi xuống núi. Trước khi xuống núi Diêm La còn trêu ghẹo nói: "Tiểu Tử Thần, xuống núi cũng không cần tôi cõng đâu nhỉ?"
"..." Thanatos không thèm để ý, bước đi như bay.
Cậu là một Tử Thần không có chí hướng, và thật sự xuống núi dễ hơn nhiều so với lên núi. Hơn nữa cậu cần gì phải tốn nhiều sức lực dùng hai chân leo bậc thang, hoàn toàn cậu có thể bay lên trời.
Bữa trưa là một bát mì tại một quán ăn, rắc một ít hành lá, thêm hai quả trứng, hương vị rất ngon.
"Ở Hoa Hạ, sinh nhật ăn mì trường thọ." Diêm La ngồi đối diện Thanatos, "Thần đã thọ cùng trời đất, những ngụ ý cát tường này cũng không có ý nghĩa quá lớn lao, chẳng qua nhất định phải có cảm giác nghi thức."
Thanatos nhìn bát mì lớn như chậu rửa mặt và nói sự thật: "Không ăn hết."
Chủ cửa hàng thật sự có tâm, cho đủ không thiếu, Thanatos là thật sự không ăn nổi.
Cậu không có cảm giác đói và no, nhưng cậu sẽ chán ăn.
Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ, Diêm La sẽ không cho phép.
"Cậu nên ăn nhiều một chút, thêm ít thịt, lúc cõng cậu tất cả đều là xương." Diêm La dặn dò.
Thanatos không nói gì.
......Vốn cậu là xương.
Thanatos cúi đầu yên lặng ăn mì, Diêm La cũng không ăn, một tay nâng má nhìn cậu ăn, Thanatos hơi mất tự nhiên.
Khi mì quá nhiều, Thanatos cảm thấy khó nuốt, bát còn hơn một nửa. Cậu biết Diêm La không thích lãng phí lương thực, sợ bị mắng, nên chậm rãi cố gắng tiếp tục ăn, một lần chỉ kẹp một sợi mì, cắn đứt từng sợi từng sợi, nhìn qua thấy rất đau khổ.
Còn không dám trực tiếp kháng nghị, bộ dáng tủi tủi thân thân.
Diêm La nhìn mà vui vẻ. Lá gan Tiểu Tử Thần vẫn quá nhỏ, không ăn được anh còn có thể ép cậu ăn à? Anh là mừng sinh nhật Tiểu Tử Thần, cũng không phải đến giày vò Tiểu Tử Thần.
Diêm La rút đũa ra khỏi tay Thanatos, cầm lấy bát bắt đầu ăn phần mì còn lại.
Thanatos nhìn bàn tay đột nhiên trống không...
Đũa, cậu đã sử dụng...
Thanatos muốn nhắc nhở, nhưng Diêm La đã bắt đầu ăn, động tác vẫn tao nhã, nhưng tốc độ so với cậu nhanh hơn nhiều.
Thanatos bỏ cuộc. Dù sao mì cũng là cậu đã ăn qua, không cần để ý loại chi tiết đũa này.
...... Nghĩ như vậy càng không đúng.
"Theo đúng lý thuyết mà nói thì mì trường thọ không thể chia ăn, chia đi thì tuổi thọ không còn may mắn." Lúc sắp ăn xong, Diêm La chậm rãi mở miệng.
"Chẳng qua chúng ta vốn bất tử, chia một nửa thì tuổi thọ vẫn vĩnh cửu."
Thanatos nói: "Cho nên nó không có ý nghĩa."
"Sao lại không có ý nghĩa?" Diêm La buông đũa xuống, lấy khăn tay lau cánh môi, giương mắt cười nói.
"Mãi mãi là nửa kia của cuộc đời nhau, không có gì ý nghĩa hơn đâu."
Họ là những sinh vật phù hợp nhất để ở trong bóng tối.
Thanatos nằm trên lưng Diêm La, không có nhịp tim hô hấp, cũng không lên tiếng, hai tay yên tĩnh đặt trên vai Diêm La, không dám quá mức thân mật ôm chặt cổ.
Diêm La cũng thử nói chuyện với Tiểu Tử Thần cả đường đi. Chắc là Tiểu Tử Thần ngại ngùng, một câu cũng không trả lời, anh như đang cõng một người chết, bây giờ đang lên núi chôn xác.
Trí tưởng tượng này thật sự có chút kinh khủng.
Theo từng bước từng bước leo lên trên, bầu trời cũng dần dần sáng ngời. Từ bóng đêm trải dài màu mực dày đặc hóa thành sương mù màu trắng bụng cá, cho đến khi được chiếu sáng bởi ánh mặt trời.
Diêm Vương cõng Tử Thần, từ trong bóng tối từng bước đi tới dưới ánh mặt trời.
Anh nói, chúc mừng sinh nhật, Thanatos, em sinh ra ở nơi ánh mặt trời cao ngất, về sau cũng phải đi vào trong ánh sáng.
Nghe được Diêm La chúc mừng, có một khoảnh khắc Thanatos mờ mịt, mới ý thức được, hôm nay là sinh nhật cậu.
Cậu không bao giờ có sinh nhật. Cậu là con trai của Nữ Thần bóng tối, sinh ra trong bóng tối, lớn lên trong bóng tối, cậu tượng trưng cho cái chết, và cái chết đại diện cho bất hạnh.
Không ai chúc mừng sự bất hạnh.
Cho dù ngẫu nhiên nhắc tới sinh nhật của mình với Diêm La, có lẽ lúc ấy có chút chờ mong khó hiểu, ngày hôm sau cũng bỏ lại sau đầu, coi đây là khách sáo của Thần phương Đông. Cậu không bao giờ tin sẽ có một người nào đó để ý đến sinh nhật của cậu, nếu không có kỳ vọng, sẽ không có thất vọng.
Chính cậu cũng đã quên, Diêm La lại nhớ rõ.
Không chỉ nhớ rõ, còn dẫn cậu vượt qua biển mây, leo lên đỉnh núi, nắm tay cậu. Cậu mệt không chịu đi, cũng muốn cõng cậu đi qua bậc thang dài, đi từ nửa đêm đến bình minh.
Sau đó, đứng dưới ánh nắng đầu tiên của buổi sáng sớm, nói với cậu rằng cậu đã được ánh nắng mặt trời và may mắn chăm sóc.
Đây là lời chúc đẹp nhất và cảm động nhất mà Thanatos nhận được.
Cậu từ trên lưng Diêm La đi xuống, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
So sánh, cậu cảm thấy ngày "sinh nhật" của Diêm La, câu nói sống lâu trăm tuổi mà cậu chúc kia, thật sự như trò đùa.
Sau khi náo loạn loại nực cười đó, Thanatos đã bổ sung những câu chúc của Hoa Hạ như là "Hồng Phúc Tề Thiên", "Thọ Bỉ Nam Sơn", cậu đều có thể nghe hiểu.
Diêm La lại không dùng bất kỳ từ vựng thông thường nào, chỉ mượn một chùm ánh sáng đưa cho cậu, còn nói một câu cậu nghe không hiểu lắm.
"Nếu em không ghét tiếng xấu của Diêm La, xin hãy cho phép tôi chăm sóc em."
Lời tâm tình của Thần phương Đông quá mức hàm súc nội liễm, tuy không bằng một câu "Anh yêu em, anh muốn ở bên em" của Thần phương Tây, thẳng thắn nói trắng ra, nhưng lại có một loại dịu dàng lãng mạn khác.
Khuyết điểm chính là, Tiểu Tử Thần không thể hiểu được.
Chăm sóc?
Thanatos suy nghĩ nghiêm túc về ý nghĩa của cụm từ này. Cậu đã học được từ "chăm sóc" trong ngữ cảnh Hoa Hạ, liên quan đến chăm sóc, quan tâm. Cậu vẫn còn nhớ từ điển đưa ra một ví dụ: Chăm sóc người khác, giúp đỡ người khác làm niềm vui, là đức tính truyền thống của dân tộc Hoa Hạ.
Mà Diêm La có tất cả đức tính truyền thống của Hoa Hạ, anh hoà nhã nhân hậu, đạo đức tốt, quân tử đoan chính, tràn ngập khí phách.
Thanatos hiểu rồi.
Cho nên, cậu thiếu tiền không trả nổi tiền thuê nhà, Diêm La vừa vặn lúc cậu ngủ gật đưa gối đầu, cho cậu một công việc ưu đãi như vậy, để cho cậu có ăn có uống còn không cần lo tiền thuê nhà. Quan tâm cuộc sống và chăm sóc cậu, sau khi cậu bị lửa nghiệp đốt cháy còn khẩn trương hơn cậu, còn nhớ rõ ràng sinh nhật cậu, tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu một phần kinh ngạc như vậy.
Đều là Diêm La chăm sóc cậu.
Diêm La là một thần minh có phẩm chất tốt đẹp, bất kể là ai, anh đều sẽ dịu dàng đối đãi như vậy. Cậu không phải là người đặc biệt.
Không biết tại sao, nhận thức như vậy làm cho Thanatos cảm thấy có chút không hài lòng.
Diêm La tốt như vậy, cậu không nên vì thế mà không vui. Cậu không thể nghĩ Diêm La chỉ đối tốt với cậu, như vậy quá ích kỷ. Giống như nắm lấy một chùm ánh sáng và muốn ánh sáng chỉ chiếu vào mình.
Ánh mặt trời là để chiếu rọi trần gian, Diêm La là thiên thần cứu thế, dịu dàng mà lớn mạnh, cứng cỏi lại mềm mại, đây mới là cái làm rung động cậu.
Nhưng vẫn là...
Không vui.
Cái này có chút giống già mồm cãi láo, may mà có áo choàng đen che đi, không nhìn ra biểu cảm.
Thanatos cúi đầu đáp một câu: "À."
Rồi không nói gì nữa.
Một âm tiết quá ngắn để nghe ra cảm xúc.
Cũng không có ý định lấy áo choàng xuống tắm nắng.
Diêm La: "..."
Nhìn phản ứng bình thản này, đúng là hiện tại Tiểu Tử Thần không có suy nghĩ gì về anh.
Không sao, anh đã dự đoán được.
Bước đầu tiên này vừa mới bước ra, sao có thể một bước lên trời.
Diêm La tự nhiên chuyển đề tài: "Đi dạo một chút trên đỉnh núi thôi."
Ngọn núi họ đang đứng là đỉnh Ngọc Hoàng, bởi vậy có miếu được gọi là miếu Ngọc Hoàng, trong miếu cung phụng Ngọc Hoàng đại đế.
Đỉnh núi này có rất nhiều du khách, chụp ảnh phong cảnh mặt trời mọc đằng đông, biển mây mênh mông. Thanatos thấy miếu Ngọc Hoàng kia, đang muốn đi vào xem một chút thì bị Diêm La bắt lấy cổ tay.
Thanatos không hiểu.
"Trong miếu cung phụng Ngọc Đế, người đứng đầu Thiên Đình trên chín tầng mây." Giọng điệu Diêm La không chút để ý, "Hoa Hạ chúng tôi có quy củ, đất trời biển, ba giới thần minh không xâm phạm lẫn nhau, địa bàn này của hắn, chúng ta không cần đi."
Nếu có quan hệ cá nhân cũng không sao, chẳng qua thái độ này của Diêm La rõ ràng không quen chớ quấy rầy.
Đầu óc Thanatos linh hoạt, thay thế các vị Thần Hy Lạp vào cũng dễ hiểu. Hy Lạp cũng có ba giới đất trời biển, người kiểm soát lần lượt là Hải Hoàng Poseidon, Minh Vương Hades, Thần Vương Zeus. Diêm Vương tương đương với Minh Vương Hades của bọn họ, Ngọc Đế tương đương với Thần Vương Zeus. Đền thờ của Zeus thì Hades không bao giờ đặt chân đến. Tương tự như vậy, miếu Ngọc Hoàng này, Diêm La không muốn bước vào cũng rất bình thường.
Huống chi... Diêm La chính là rơi từ Thiên Đình xuống âm ty mở ra thế giới mới, đối với Thiên Đình mà nói được coi là phản đồ, cũng không biết quan hệ với người đứng đầu Thiên Đình như thế nào, đại khái là không tốt.
Bọn họ đi vòng qua miếu Ngọc Hoàng, xem mấy điểm tham quan, lại gặp phải một miếu đạo sĩ, gọi là Bích Hà Từ.
Tuy rất muốn biết miếu Thần Hoa Hạ trông như thế nào, nhưng xét đến quy củ của Thần Hoa Hạ, Thanatos vẫn quyết định tránh đi.
Lúc này Diêm La lại nói: "Muốn xem thì đi vào xem đi."
Thanatos: "?"
Diêm La nói: "Bích Hà Nguyên Quân là người quen cũ của tôi, kính thăm bạn cũ, cũng không sao."
Thanatos: "..."
Cho nên quy củ chỉ là thùng rỗng kêu to, có thù không muốn gặp Ngọc Hoàng mới là thật đi...
Bích Hà Nguyên Quân còn được gọi là Hoàng Hậu Thái Sơn, là một vị nữ thần có địa vị phi phàm trong đạo giáo. "Che chở chúng sinh, linh ứng cửu châu", "Cai quản thần binh nhạc phủ, quan sát trần gian thiện ác" đều là hình dung cô, đủ thấy là một Nữ Thần nhân đức thiện lương cỡ nào. Dân gian nói "Bắc Nguyên Quân, Nam Mẫu Tổ", chính là hai vị Sơn Thần và Hải Thần này.
Bích Hà Từ lộng lẫy như cung điện, Thanatos đi vào cũng không phải vì bái lạy, chỉ là tham quan.
Xem qua mấy điểm tham quan, thời gian đã không tính là sớm, khách du lịch trong miếu cũng không tính là nhiều. Thanatos đi thưởng thức miếu đạo sĩ giàu hơi thở lịch sử này, Diêm La lại không vào.
Diêm La cố tình để Thanatos có thể một mình đặt chân vào nơi có người lạ, nên không đi theo, chỉ chờ đợi tại chỗ, chờ Thanatos đi dạo một vòng rồi trở về.
Thanatos đang đọc những từ trên cột thì một nữ du khách đột nhiên đi đến bên cạnh cậu rồi cũng nhìn những từ trên cột.
Thanatos muốn tránh ra, nhường vị trí cho cô, cô gái lại cười nói: "Thần phương Tây có thể hiểu được chữ phồn thể này không?"
Thanatos lập tức ghé mắt nhìn.
Mặt mày cô gái hiền lành, dung mạo không tầm thường. Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, Thanatos ý thức được thân phận người tới, cô gái vốn mặc trang phục hiện đại ở trước mặt cậu hóa thành nữ thần đầu đội vân quan, người mặc vũ y.
"Tôi là người đứng đầu miếu này, Bích Hà Nguyên Quân." Sắc mặt Bích Hà Nguyên Quân có chút tò mò, "Tôi cảm nhận được bạn thân đến chơi miếu, có thể nói là vạn năm khó gặp, bây giờ hiện thân mới thấy. Không ngờ Diêm La đang đứng ngoài đợi, mang đến một vị nước ngoài."
Cô dịu dàng cười: "Hắn chưa bao giờ nhiệt tình hiếu khách như vậy, năm xưa ở Thiên Giới tính tình lạnh lùng, ai ngờ lại là người có lòng dạ nóng bỏng nhất ba giới, giáng trần đi làm Diêm Vương... Lòng dạ của hắn nóng bỏng, nhưng tính tình vẫn lạnh, lòng phòng bị rất nặng, cũng không thấy hắn kết chút bạn bè, đối với cậu rất khác biệt."
Thanatos không biết phải nói gì, nhưng im lặng như vậy không quá lịch sự, suy nghĩ nửa ngày tự báo thân phận: "Tử Thần, Thanatos."
Bích Hà Nguyên Quân: "......" Khó trách, người này cũng lạnh lùng, lạnh lùng với lạnh lùng va nhau ra lửa hả?
"Vừa rồi khi tới, hắn có đi xem miếu Ngọc Hoàng không?" Bích Hà Nguyên Quân hỏi.
Thanatos lắc đầu.
Bích Hà Nguyên Quân khẽ thở dài: "Mấy vạn năm rồi, hắn còn chưa buông xuống."
Không buông cái gì?
Thanatos không hiểu, Bích Hà Nguyên Quân lại nói: "Mà thôi, tôi cũng chỉ liếc mắt nhìn bạn thân một cái. Hắn có bạn như cậu, tôi cũng coi như yên tâm. Tôi chỉ sợ hắn trải qua chuyện năm đó, lại không chịu giao trái tim ra, không khỏi quá cô đơn. Bây giờ đã có cậu, tôi sẽ không gặp hắn nữa."
Thanatos càng mờ mịt hơn.
Năm đó là chuyện gì?
Sao Thần phương Đông nói chuyện luôn mơ hồ không rõ như vậy, không thể một lần nói rõ ràng hả?
Thanatos có lòng muốn hỏi, nhưng mà Bích Hà Nguyên Quân đã hóa thành một làn khói biến mất.
......
Từ miếu đi ra ngoài, Diêm La còn chờ ở cửa, hỏi bên trong như thế nào.
Thanatos nói rất tốt, suy nghĩ một chút, vẫn không nói chuyện gặp được Bích Hà Nguyên Quân.
Bích Hà Nguyên Quân nói, thật ra tính tình Diêm La lạnh lùng, lòng phòng bị rất nặng, hình như năm đó còn trải qua chuyện gì không tốt, không muốn mở rộng lòng kết bạn.
Điều này lại phá vỡ ấn tượng của Thanatos về Diêm La. Trong trí nhớ của cậu, ngay từ đầu Diêm La đã rất nhiệt tình với cậu. Có thần mặt nóng tim lạnh, nhưng nghe Bích Hà Nguyên Quân nói, thật ra Diêm La là mặt lạnh tim nóng.
Nhưng Diêm La mà Thanatos quen biết, bất kể là mặt hay trái tim, đều rất nóng bỏng.
Trực tiếp hỏi chuyện cũ của đối phương luôn có chút khó mở miệng, vẫn nên quay đầu tìm Vô Thường bọn họ hỏi một chút là được rồi.
Qua buổi trưa, họ đã sẵn sàng đi xuống núi. Trước khi xuống núi Diêm La còn trêu ghẹo nói: "Tiểu Tử Thần, xuống núi cũng không cần tôi cõng đâu nhỉ?"
"..." Thanatos không thèm để ý, bước đi như bay.
Cậu là một Tử Thần không có chí hướng, và thật sự xuống núi dễ hơn nhiều so với lên núi. Hơn nữa cậu cần gì phải tốn nhiều sức lực dùng hai chân leo bậc thang, hoàn toàn cậu có thể bay lên trời.
Bữa trưa là một bát mì tại một quán ăn, rắc một ít hành lá, thêm hai quả trứng, hương vị rất ngon.
"Ở Hoa Hạ, sinh nhật ăn mì trường thọ." Diêm La ngồi đối diện Thanatos, "Thần đã thọ cùng trời đất, những ngụ ý cát tường này cũng không có ý nghĩa quá lớn lao, chẳng qua nhất định phải có cảm giác nghi thức."
Thanatos nhìn bát mì lớn như chậu rửa mặt và nói sự thật: "Không ăn hết."
Chủ cửa hàng thật sự có tâm, cho đủ không thiếu, Thanatos là thật sự không ăn nổi.
Cậu không có cảm giác đói và no, nhưng cậu sẽ chán ăn.
Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ, Diêm La sẽ không cho phép.
"Cậu nên ăn nhiều một chút, thêm ít thịt, lúc cõng cậu tất cả đều là xương." Diêm La dặn dò.
Thanatos không nói gì.
......Vốn cậu là xương.
Thanatos cúi đầu yên lặng ăn mì, Diêm La cũng không ăn, một tay nâng má nhìn cậu ăn, Thanatos hơi mất tự nhiên.
Khi mì quá nhiều, Thanatos cảm thấy khó nuốt, bát còn hơn một nửa. Cậu biết Diêm La không thích lãng phí lương thực, sợ bị mắng, nên chậm rãi cố gắng tiếp tục ăn, một lần chỉ kẹp một sợi mì, cắn đứt từng sợi từng sợi, nhìn qua thấy rất đau khổ.
Còn không dám trực tiếp kháng nghị, bộ dáng tủi tủi thân thân.
Diêm La nhìn mà vui vẻ. Lá gan Tiểu Tử Thần vẫn quá nhỏ, không ăn được anh còn có thể ép cậu ăn à? Anh là mừng sinh nhật Tiểu Tử Thần, cũng không phải đến giày vò Tiểu Tử Thần.
Diêm La rút đũa ra khỏi tay Thanatos, cầm lấy bát bắt đầu ăn phần mì còn lại.
Thanatos nhìn bàn tay đột nhiên trống không...
Đũa, cậu đã sử dụng...
Thanatos muốn nhắc nhở, nhưng Diêm La đã bắt đầu ăn, động tác vẫn tao nhã, nhưng tốc độ so với cậu nhanh hơn nhiều.
Thanatos bỏ cuộc. Dù sao mì cũng là cậu đã ăn qua, không cần để ý loại chi tiết đũa này.
...... Nghĩ như vậy càng không đúng.
"Theo đúng lý thuyết mà nói thì mì trường thọ không thể chia ăn, chia đi thì tuổi thọ không còn may mắn." Lúc sắp ăn xong, Diêm La chậm rãi mở miệng.
"Chẳng qua chúng ta vốn bất tử, chia một nửa thì tuổi thọ vẫn vĩnh cửu."
Thanatos nói: "Cho nên nó không có ý nghĩa."
"Sao lại không có ý nghĩa?" Diêm La buông đũa xuống, lấy khăn tay lau cánh môi, giương mắt cười nói.
"Mãi mãi là nửa kia của cuộc đời nhau, không có gì ý nghĩa hơn đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.