Chương 88: Tín Ngưỡng
Phù Bạch Khúc
05/12/2021
Đúng là Michael bận rộn với công việc, không ở vườn Eden, trước vườn chỉ có hai Thiên Thần bốn cánh trông coi.
Bọn họ nghiêm chỉnh đứng canh gác ở trước vườn, hồn nhiên không phát hiện một luồng sương đen lặng lẽ không một tiếng động chui vào cổng lớn.
Thượng Đế sử dụng sáu bảy phần thần lực để tạo ra Lucifinil, và Lucifinil là Thiên Thần mạnh nhất ngoài Thượng Đế. Trước kia bảy vị Luyến Thần đọ sức trên Thiên Đàng, sáu Luyến Thần cộng lại mới miễn cưỡng đánh được một trận với cậu, đây vẫn là ở dưới tình huống Lucifinil đến điểm là dừng. Sau khi sa ngã, thực lực Lucifer không chỉ không suy yếu mà còn bởi vì cắn nuốt cảm xúc tiêu cực mà trở nên lớn mạnh hơn.
Nói cách khác, miễn là không bị Thượng Đế phát hiện, Lucifer có thể đi lại tự nhiên khắp Thiên Đàng.
Hiện giờ địa ngục đã được xây dựng thành đô thị phồn hoa, Lucifinil vẫn không quên lúc mới đến địa ngục nhìn thấy hoang vu cằn cỗi. Đám ác ma nghèo đến mức ăn đất, còn có thể vì tranh đoạt một mảnh đất thải làm thức ăn mà đánh nhau.
Ngược lại, vườn Eden là một Thiên Đàng trên Thiên Đàng. Các Thiên Thần có luật hạn chế và gần như không dám ăn. Nhưng có vô số cây ăn quả, hoa, đất màu mỡ, động vật trong vườn Eden. Những người sống trong vườn có thể tận hưởng những trái cây ngọt ngào, ăn không hết thì vứt bỏ, sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Thiên Đàng và địa ngục, số phận từ khi sinh ra đã có thể khác nhau.
Thượng Đế không nghiêm khắc với người trần như các Thiên Thần, chỉ yêu cầu họ không được ăn quả thiện ác.
Sương mù đen bay một vòng trong vườn Eden, đáp trên một chiếc lá rồi biến thành một con rắn.
Con rắn này tự nhiên là hiện thân của Satan.
Lucifinil bị mắc kẹt trong cơ thể của con rắn rất không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thế giới với góc nhìn từ con rắn. Lucifer lại thích ứng tốt với việc này, quấn quanh cây lớn bò lên cành cây cao, rất nhanh tìm được một người phụ nữ trần như nhộng.
Đồng tử Lucifinil run lên, lập tức nhắm mắt lại. Nhưng cậu là ở trong biển tri thức, chỉ cần Lucifer khống chế thân thể không nhắm mắt thì cậu vẫn có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ Lucifer nhìn.
Sắc mặt Lucifinil ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Không nên nhìn."
Thiên Thần không có sự phân biệt giới tính, nhưng khi Thượng Đế tạo ra Thiên Thần đầu tiên, ông muốn làm cho cậu khác biệt nên cung cấp cho cậu bản sắc nam tính. Đạo đức của Lucifinil nói với cậu rằng cậu không nên nhìn thẳng vào cơ thể của một người phụ nữ.
Lucifer lại không có nhiều tiết tháo, anh bình tĩnh nhìn thân thể Eve như nhìn một chiếc lá, không phát hiện ra không đúng chỗ nào. Nhưng chứng kiến giọng điệu của Lucifinil trong biển tri thức có khác thường, kinh ngạc nói: "Một thân thể mà thôi, không phải là em xấu hổ đó chứ?"
Lucifinil cố gắng giải thích: "Cô ấy không giống chúng ta..."
"Là có chút không giống." Lucifer đăm chiêu, "Không phải là một cái túi da thôi à, nếu em thích, anh cũng có thể biến thành như vậy, sau đó nhường quyền khống chế thân thể cho em."
"Câm miệng lại!" Lucifinil thẹn quá hóa giận, "... Còn nữa, nhắm mắt!"
Lucifer không rõ Lucifinil đang xấu hổ cái gì, ác ma không có xấu hổ, anh cũng không hề có hứng thú với Eva. Nhưng làm cho anh bất ngờ chính là, hình như Lucifinil tức giận.
Tức giận cũng là một trong những nguồn gốc của tội lỗi, vốn Lucifinil sẽ không có loại cảm xúc này.
Lucifer không muốn tự tức chết mình nên dùng thuật che mắt, làm cho Eve nhìn qua giống như mặc một bộ váy đỏ.
Lúc này Lucifinil mới bình tĩnh lại.
Eve đang ngồi ăn táo dưới một cây táo, đột nhiên nghe thấy một câu hỏi: "Táo có ngon không?"
Cô sửng sốt và thấy một con rắn xuất hiện trước mặt cô từ khi nào. Nhưng có rất nhiều động vật nhỏ trong vườn Eden nên không ngạc nhiên lắm.
Cô trả lời: "Trái cây trong vườn Eden là ngon nhất trên thế giới."
Con rắn nói, "Cô chưa bao giờ nếm thử trái cây ngon nhất trên thế giới."
Eve không tin: "Làm sao có thể?"
"Quả trên cây thiện ác kia, cô đã từng nếm qua chưa?" Con rắn dụ dỗ từng bước.
"Chưa từng." Eva do dự, "Thượng Đế không cho phép chúng tôi ăn quả trên cây đó."
"Đó là do Thượng Đế sợ cô có sự khôn ngoan của Thượng Đế." Con rắn lạnh như băng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, "Mấy người ăn quả thiện ác, sẽ giống như Thượng Đế phân biệt rõ thiện ác."
Eve mở to hai mắt trong kinh ngạc: "Thật sao? Giống như Thượng Đế?"
Thượng Đế trong lòng cao không thể chạm, làm sao con người có thể sánh vai với Thượng Đế.
Con rắn cười nhẹ: "Cô thử một chút là biết."
Nói xong câu đó, con rắn liền biến mất trước mặt cô.
Eve bối rối tại chỗ một lúc rất lâu, đứng dưới gốc cây thiện ác.
–
Lucifinil cảm thấy không thể tin được: "Cứ vậy thôi?"
Nói thật, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng lỡ như Lucifer nổi lửa đốt vườn Eden, nghĩ xong một trăm lẻ tám cách xử lý. Mặc dù Lucifer đã nói qua kế hoạch của anh, nhưng Lucifinil lại không tin Lucifer thật sự sẽ văn minh như vậy.
Lucifer rất dịu dàng với cậu, nhưng mà... Đúng là Ma Vương không quan tâm đến tính mạng của những sinh vật khác. Nếu mà không phải Lucifinil khuyên can, Lucifer đã sớm làm bạo chúa địa ngục.
Không nghĩ tới Lucifer chỉ nói mấy câu với Eva, thậm chí không liếc mắt một cái kết quả đã rời đi.
"Lucifinil, em phải tin tuy Satan âm hiểm giả dối, nói không đáng tin, nhưng duy nhất sẽ không lừa gạt em." Sắc mặt Lucifer nghiêm túc, còn thuận tiện dẫm lên Thượng Đế, "Chỉ có Jehovah vừa nói em là Thiên Thần yêu quý nhất của hắn, vừa bỏ rơi em như một đôi giày rách."
Lucifinil bất đắc dĩ: "... Em biết Thượng Đế rất cặn bã, anh không cần phải nhấn mạnh nó mỗi ngày."
Lucifer ẩn nhẫn nói: "Từ rất sớm anh đã muốn nhắc nhở em. Nếu hắn thật sự chiều chuộng em thì em sẽ không mệt thành tâm thần phân liệt, hoàn toàn coi em như một cỗ máy làm việc, em vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn. Thật không may, anh không thể nói chuyện với em vào thời điểm đó, làm cho anh rất tức giận."
Lucifinil: "... Tôi đã sai."
Lucifer: "Em có gì sai? Tất cả là lỗi của Thượng Đế."
Rõ ràng Lucifer tích oán giận với Thượng Đế đã lâu, có thể mắng không dứt, Lucifinil không dám tưởng tượng đáy lòng mình rốt cuộc là tồn đọng bao nhiêu không hài lòng với Thượng Đế. Cậu vội vàng chuyển chủ đề lại: "Họ có thật sự sẽ ăn quả thiện ác không?"
Lucifer: "Bản chất con người không thể chịu đựng được thử thách."
Dừng một cái chớp mắt.
Lucifer: "Ánh mắt Jehovah thật kém."
Lucifinil: "..."
Tốt, nó đã được chuyển trở lại.
–
Ngay sau đó, Belial vui mừng xông vào điện Ma Vương để báo tin: "Lucifer bệ hạ, Adam và Eva ăn cắp trái cấm, bị Thượng Đế đuổi ra khỏi vườn Eden và hiện đang làm việc tay chân trên đất của con người."
Beelzebub theo sau: "Đã tuân theo lệnh của ngài, đến nhà Adam để ban cho họ bệnh tật và cái chết. Nếu không có sự che chở của Thượng Đế, con người trần thế sẽ có sinh lão bệnh tử."
Bọn họ đều là Thiên Thần đi theo Lucifer sa ngã. Lúc trước bị buộc phải quỳ xuống với Adam, bản thân bọn họ cũng rất không hài lòng, hiện giờ đúng là vui mừng khôn xiết.
Lucifer gật đầu: "Làm tốt lắm."
Hai Thiên Thần sa ngã hưng phấn lao ra khỏi cung điện: "Chúng tôi sẽ truyền tin tốt này cho các Thiên Thần sa ngã khác!"
Lucifinil hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc nói: "Anh ra lệnh khi nào?"
Cậu hỏi xong thì im lặng. Lúc cậu nghỉ ngơi ở biển tri thức sẽ cắt đứt liên hệ tinh thần với Lucifer, chắc là lúc đó Lucifer hạ lệnh.
Cố ý gạt cậu, cũng biết nhất định cậu sẽ không đồng ý. Dụ dỗ con người ăn trái cấm cũng đã đi ngược lại sự chính nghĩa của Lucifinil, lại hùng hổ hăm doạ người bỏ đá xuống giếng thì rất quá đáng.
Nhưng Lucifer không lương thiện rộng lượng như Lucifinil. Nhiều nhất là trước mặt Lucifinil không làm chuyện quá mức tàn nhẫn.
Nhưng sau lưng vẫn có thể làm.
"Lucifer." Lucifinil buồn buồn không vui, "Không nên thương tổn đến người vô tội, người phàm không chỉ có Adam, cần gì phải giận chó đánh mèo lên một chủng tộc."
Lần này Lucifer không đồng ý với cậu: "Em quan tâm đến những người trần thế kia?"
Lucifinil dừng lại: "Em chỉ cảm thấy không cần thiết."
"Em luôn mềm lòng như vậy." Lucifer thản nhiên nói, "Bản thân bị uất ức cũng không nói, cứ nhịn, rồi nhịn ra một người như anh. Em có muốn anh chịu đựng không? Sau đó phân ra nhân cách thứ ba? Em có biết càng nhiều nhân cách thì nhân cách mới có thể không phải là để bảo vệ em, mà là muốn cắn nuốt em?"
Lucifinil: "Em không phải --"
"Anh không quan tâm bọn họ, anh chỉ quan tâm em." Lucifer nói.
Lucifinil sửng sốt.
"Em có muốn biết tại sao đột nhiên Thượng Đế làm khó dễ em vì Adam?" Lucifer nói.
Đương nhiên Lucifinil muốn biết.
"Ba ngày đấu tranh, em giao chiến với Thượng Đế." Lucifer bình tĩnh nói, "Mặc dù cuối cùng thất bại, nhưng em đã có đủ sức để chiến đấu với Thượng Đế."
Lucifinil ngẩn ra.
Khoảng cách giữa Thượng Đế và tạo vật là không bao giờ có thể vượt qua.
Dưới thần minh đều là con kiến hôi. Thượng Đế chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền nát tạo vật. Tất cả Luyến Thần cùng nhau lên cũng không thể địch lại một chiêu của Thượng Đế.
Lucifinil cũng không ngoại lệ.
Cậu có sáu bảy phần quyền năng của Thượng Đế, nhưng quyền năng đó vẫn đến từ Thượng Đế, và không bao giờ cậu có thể đi qua bàn tay của Thượng Đế.
Nhưng trong chiến đấu, cậu đã chống đỡ ba ngày.
Cậu và Thượng Đế vẫn có chênh lệch thực lực cực lớn, nhưng cũng không cảm thấy xa vời như vậy, là khoảng cách có thể đuổi kịp.
Có phải sức mạnh của Thượng Đế đã yếu đi không?
Không, thần lực của Thượng Đế là bẩm sinh và không thể yếu đi.
"Là em trở nên mạnh." Lucifer nói.
Lucifinil khó hiểu: "Làm sao em có thể trở nên mạnh hơn?"
Thần lực của tất cả Thiên Thần vừa mới được tạo ra là cố định. Thiên Sứ cấp thấp theo thăng cấp sẽ trở nên mạnh, nhưng Luciferel sinh ra chính là Luyến Thần cấp cao, sẽ không có tiến bộ.
"Bởi vì tín ngưỡng." Lucifer ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, "Thần lực có thể thông qua hai phương thức đạt được, một loại là bẩm sinh ban cho, một loại là về sau đạt được lực tín ngưỡng nên tăng trưởng. Em ở trên Thiên Đàng điều khiển vương quốc, được Thiên Thần tín ngưỡng, vì dân trừ hại ở trần gian, được chúng sinh tín ngưỡng. So với không bao giờ xuất hiện, giống như một biểu tượng hư vô mờ nhạt của Thượng Đế, em là người mà họ quen thuộc nhất, thật sự làm những điều tốt đẹp cho họ, gần gũi nhất với sự tồn tại của Thượng Đế. Em vì Thượng Đế mà truyền giáo, em đại biểu cho trên trời và thế gian thay mặt cho Thượng Đế, nhưng những gì họ tin vào không phải là Thượng Đế, mà là em."
Lucifinil câm nín.
"Cho nên em cứ từ từ trở nên lớn mạnh, thậm chí sắp sinh ra thần cách, thoát khỏi thân phận tạo hóa. Em có thể không nhận ra anh đã nhìn thấy một nửa hình thức ban đầu của thần cách trong biển tri thức của em, nhưng chưa kịp hình thành thì đã bị Thượng Đế đánh nát trong thời kỳ sa ngã.
Lucifinil: "..."
Đột nhiên tức giận.
"Thượng Đế đã sinh ra cảm giác nguy cơ."
"Một núi không thể chứa hai hổ, trên thế giới không cần có hai vị thần."
Có lẽ hệ Thần khác sẽ có, nhưng hệ Thần Do Thái không cần. Hệ Thần này ngay từ đầu chỉ có một vị thần.
"Thượng Đế cũng bắt đầu coi trọng sức mạnh tín ngưỡng, nhưng hắn chỉ tay năm ngón đã quen, cũng không muốn đột nhiên thay đổi sang con đường thân dân. Khi em truyền giáo em luôn nói Thần yêu thế gian, nhưng Lucifinil, yêu thế nhân chỉ có em, Thượng Đế chỉ coi bọn em là tạo vật, là con kiến hôi."
"Cho nên hắn lựa chọn hủy em, để chúng sinh mất đi tín ngưỡng đối với em."
Lucifer giơ tay lên, trước mặt liền xuất hiện một hình ảnh, là một cảnh tượng nào đó trên trần gian —— Đứa nhỏ bị bệnh nằm trên giường, mẹ quỳ gối bên giường cầu nguyện với Thượng Đế, cầu xin Thượng Đế thương xót.
Hình ảnh vừa chuyển, là người vợ nằm trên người chồng bị dã thú giết chết gào khóc, mắng chửi Satan mang đến tai họa.
"Sự vật đối lập nhau. Không có bệnh tật không biết tầm quan trọng của sức khỏe, không có cái chết không biết cuộc sống có giá trị, không có bóng tối không biết ánh sáng rực rỡ."
"Nếu không có lời nguyền của ác ma, sẽ không có tín ngưỡng vào Thượng Đế."
"Jehovah đã lan truyền rộng rãi về sự sa ngã của em. Mọi người không còn tin tưởng em, và bây giờ đã công nhận Satan là một sự tồn tại chán ghét."
"Cho dù anh không làm ác, bọn họ cũng bị tẩy não đến mức cho rằng ma sinh ra đã tội ác tày trời. Anh không còn có thể đạt được lực tín ngưỡng, không thể lấy cái này trở nên lớn mạnh hơn nữa. Cứ dừng lại ở đó, sớm muộn gì em và anh cũng sẽ bị Thượng Đế diệt trừ."
"Mở cánh cửa quỷ, lây lan tai họa và ác niệm, hấp thụ tất cả những cảm xúc tiêu cực thành sức mạnh, đó là cách duy nhất anh có thể đi, mới có thể chống lại Jehovah. Không chỉ nhằm vào Adam, ngay từ khi mới vào địa ngục, khi em còn ngủ say dưỡng thương trong biển tri thức, anh đã để cho đau khổ và thảm hoạ giáng lâm trần gian." Vẻ mặt Lucifer gần như ác nghiệt.
Lucifinil lắc đầu, lẩm bẩm: "Không... Cái đó không đúng. Thà em biến mất..."
"Anh không cho phép em biến mất." Lucifer ngắt lời cậu.
"Để cho con người có sinh lão bệnh tử không phải là anh, mà là Thượng Đế. Buộc em phải sa ngã, mở cửa quỷ, lan truyền thảm họa, và những người bị ảnh hưởng sẽ thất vọng với em và thay vào đó tin vào Thượng Đế, đó là kế hoạch của hắn."
"Thượng Đế cũng không đau lòng con người mình sáng tạo ra, cần gì em phải đau lòng chứ?"
"Anh chỉ là không nghĩ tới... Lucifinil, vốn là anh muốn phát tán ác niệm, hấp thu ác ý mà lớn mạnh." Lucifer cười khẽ.
"Nhưng em đã đạt được tín ngưỡng của ác ma."
Bọn họ nghiêm chỉnh đứng canh gác ở trước vườn, hồn nhiên không phát hiện một luồng sương đen lặng lẽ không một tiếng động chui vào cổng lớn.
Thượng Đế sử dụng sáu bảy phần thần lực để tạo ra Lucifinil, và Lucifinil là Thiên Thần mạnh nhất ngoài Thượng Đế. Trước kia bảy vị Luyến Thần đọ sức trên Thiên Đàng, sáu Luyến Thần cộng lại mới miễn cưỡng đánh được một trận với cậu, đây vẫn là ở dưới tình huống Lucifinil đến điểm là dừng. Sau khi sa ngã, thực lực Lucifer không chỉ không suy yếu mà còn bởi vì cắn nuốt cảm xúc tiêu cực mà trở nên lớn mạnh hơn.
Nói cách khác, miễn là không bị Thượng Đế phát hiện, Lucifer có thể đi lại tự nhiên khắp Thiên Đàng.
Hiện giờ địa ngục đã được xây dựng thành đô thị phồn hoa, Lucifinil vẫn không quên lúc mới đến địa ngục nhìn thấy hoang vu cằn cỗi. Đám ác ma nghèo đến mức ăn đất, còn có thể vì tranh đoạt một mảnh đất thải làm thức ăn mà đánh nhau.
Ngược lại, vườn Eden là một Thiên Đàng trên Thiên Đàng. Các Thiên Thần có luật hạn chế và gần như không dám ăn. Nhưng có vô số cây ăn quả, hoa, đất màu mỡ, động vật trong vườn Eden. Những người sống trong vườn có thể tận hưởng những trái cây ngọt ngào, ăn không hết thì vứt bỏ, sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Thiên Đàng và địa ngục, số phận từ khi sinh ra đã có thể khác nhau.
Thượng Đế không nghiêm khắc với người trần như các Thiên Thần, chỉ yêu cầu họ không được ăn quả thiện ác.
Sương mù đen bay một vòng trong vườn Eden, đáp trên một chiếc lá rồi biến thành một con rắn.
Con rắn này tự nhiên là hiện thân của Satan.
Lucifinil bị mắc kẹt trong cơ thể của con rắn rất không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thế giới với góc nhìn từ con rắn. Lucifer lại thích ứng tốt với việc này, quấn quanh cây lớn bò lên cành cây cao, rất nhanh tìm được một người phụ nữ trần như nhộng.
Đồng tử Lucifinil run lên, lập tức nhắm mắt lại. Nhưng cậu là ở trong biển tri thức, chỉ cần Lucifer khống chế thân thể không nhắm mắt thì cậu vẫn có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ Lucifer nhìn.
Sắc mặt Lucifinil ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Không nên nhìn."
Thiên Thần không có sự phân biệt giới tính, nhưng khi Thượng Đế tạo ra Thiên Thần đầu tiên, ông muốn làm cho cậu khác biệt nên cung cấp cho cậu bản sắc nam tính. Đạo đức của Lucifinil nói với cậu rằng cậu không nên nhìn thẳng vào cơ thể của một người phụ nữ.
Lucifer lại không có nhiều tiết tháo, anh bình tĩnh nhìn thân thể Eve như nhìn một chiếc lá, không phát hiện ra không đúng chỗ nào. Nhưng chứng kiến giọng điệu của Lucifinil trong biển tri thức có khác thường, kinh ngạc nói: "Một thân thể mà thôi, không phải là em xấu hổ đó chứ?"
Lucifinil cố gắng giải thích: "Cô ấy không giống chúng ta..."
"Là có chút không giống." Lucifer đăm chiêu, "Không phải là một cái túi da thôi à, nếu em thích, anh cũng có thể biến thành như vậy, sau đó nhường quyền khống chế thân thể cho em."
"Câm miệng lại!" Lucifinil thẹn quá hóa giận, "... Còn nữa, nhắm mắt!"
Lucifer không rõ Lucifinil đang xấu hổ cái gì, ác ma không có xấu hổ, anh cũng không hề có hứng thú với Eva. Nhưng làm cho anh bất ngờ chính là, hình như Lucifinil tức giận.
Tức giận cũng là một trong những nguồn gốc của tội lỗi, vốn Lucifinil sẽ không có loại cảm xúc này.
Lucifer không muốn tự tức chết mình nên dùng thuật che mắt, làm cho Eve nhìn qua giống như mặc một bộ váy đỏ.
Lúc này Lucifinil mới bình tĩnh lại.
Eve đang ngồi ăn táo dưới một cây táo, đột nhiên nghe thấy một câu hỏi: "Táo có ngon không?"
Cô sửng sốt và thấy một con rắn xuất hiện trước mặt cô từ khi nào. Nhưng có rất nhiều động vật nhỏ trong vườn Eden nên không ngạc nhiên lắm.
Cô trả lời: "Trái cây trong vườn Eden là ngon nhất trên thế giới."
Con rắn nói, "Cô chưa bao giờ nếm thử trái cây ngon nhất trên thế giới."
Eve không tin: "Làm sao có thể?"
"Quả trên cây thiện ác kia, cô đã từng nếm qua chưa?" Con rắn dụ dỗ từng bước.
"Chưa từng." Eva do dự, "Thượng Đế không cho phép chúng tôi ăn quả trên cây đó."
"Đó là do Thượng Đế sợ cô có sự khôn ngoan của Thượng Đế." Con rắn lạnh như băng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, "Mấy người ăn quả thiện ác, sẽ giống như Thượng Đế phân biệt rõ thiện ác."
Eve mở to hai mắt trong kinh ngạc: "Thật sao? Giống như Thượng Đế?"
Thượng Đế trong lòng cao không thể chạm, làm sao con người có thể sánh vai với Thượng Đế.
Con rắn cười nhẹ: "Cô thử một chút là biết."
Nói xong câu đó, con rắn liền biến mất trước mặt cô.
Eve bối rối tại chỗ một lúc rất lâu, đứng dưới gốc cây thiện ác.
–
Lucifinil cảm thấy không thể tin được: "Cứ vậy thôi?"
Nói thật, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng lỡ như Lucifer nổi lửa đốt vườn Eden, nghĩ xong một trăm lẻ tám cách xử lý. Mặc dù Lucifer đã nói qua kế hoạch của anh, nhưng Lucifinil lại không tin Lucifer thật sự sẽ văn minh như vậy.
Lucifer rất dịu dàng với cậu, nhưng mà... Đúng là Ma Vương không quan tâm đến tính mạng của những sinh vật khác. Nếu mà không phải Lucifinil khuyên can, Lucifer đã sớm làm bạo chúa địa ngục.
Không nghĩ tới Lucifer chỉ nói mấy câu với Eva, thậm chí không liếc mắt một cái kết quả đã rời đi.
"Lucifinil, em phải tin tuy Satan âm hiểm giả dối, nói không đáng tin, nhưng duy nhất sẽ không lừa gạt em." Sắc mặt Lucifer nghiêm túc, còn thuận tiện dẫm lên Thượng Đế, "Chỉ có Jehovah vừa nói em là Thiên Thần yêu quý nhất của hắn, vừa bỏ rơi em như một đôi giày rách."
Lucifinil bất đắc dĩ: "... Em biết Thượng Đế rất cặn bã, anh không cần phải nhấn mạnh nó mỗi ngày."
Lucifer ẩn nhẫn nói: "Từ rất sớm anh đã muốn nhắc nhở em. Nếu hắn thật sự chiều chuộng em thì em sẽ không mệt thành tâm thần phân liệt, hoàn toàn coi em như một cỗ máy làm việc, em vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn. Thật không may, anh không thể nói chuyện với em vào thời điểm đó, làm cho anh rất tức giận."
Lucifinil: "... Tôi đã sai."
Lucifer: "Em có gì sai? Tất cả là lỗi của Thượng Đế."
Rõ ràng Lucifer tích oán giận với Thượng Đế đã lâu, có thể mắng không dứt, Lucifinil không dám tưởng tượng đáy lòng mình rốt cuộc là tồn đọng bao nhiêu không hài lòng với Thượng Đế. Cậu vội vàng chuyển chủ đề lại: "Họ có thật sự sẽ ăn quả thiện ác không?"
Lucifer: "Bản chất con người không thể chịu đựng được thử thách."
Dừng một cái chớp mắt.
Lucifer: "Ánh mắt Jehovah thật kém."
Lucifinil: "..."
Tốt, nó đã được chuyển trở lại.
–
Ngay sau đó, Belial vui mừng xông vào điện Ma Vương để báo tin: "Lucifer bệ hạ, Adam và Eva ăn cắp trái cấm, bị Thượng Đế đuổi ra khỏi vườn Eden và hiện đang làm việc tay chân trên đất của con người."
Beelzebub theo sau: "Đã tuân theo lệnh của ngài, đến nhà Adam để ban cho họ bệnh tật và cái chết. Nếu không có sự che chở của Thượng Đế, con người trần thế sẽ có sinh lão bệnh tử."
Bọn họ đều là Thiên Thần đi theo Lucifer sa ngã. Lúc trước bị buộc phải quỳ xuống với Adam, bản thân bọn họ cũng rất không hài lòng, hiện giờ đúng là vui mừng khôn xiết.
Lucifer gật đầu: "Làm tốt lắm."
Hai Thiên Thần sa ngã hưng phấn lao ra khỏi cung điện: "Chúng tôi sẽ truyền tin tốt này cho các Thiên Thần sa ngã khác!"
Lucifinil hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc nói: "Anh ra lệnh khi nào?"
Cậu hỏi xong thì im lặng. Lúc cậu nghỉ ngơi ở biển tri thức sẽ cắt đứt liên hệ tinh thần với Lucifer, chắc là lúc đó Lucifer hạ lệnh.
Cố ý gạt cậu, cũng biết nhất định cậu sẽ không đồng ý. Dụ dỗ con người ăn trái cấm cũng đã đi ngược lại sự chính nghĩa của Lucifinil, lại hùng hổ hăm doạ người bỏ đá xuống giếng thì rất quá đáng.
Nhưng Lucifer không lương thiện rộng lượng như Lucifinil. Nhiều nhất là trước mặt Lucifinil không làm chuyện quá mức tàn nhẫn.
Nhưng sau lưng vẫn có thể làm.
"Lucifer." Lucifinil buồn buồn không vui, "Không nên thương tổn đến người vô tội, người phàm không chỉ có Adam, cần gì phải giận chó đánh mèo lên một chủng tộc."
Lần này Lucifer không đồng ý với cậu: "Em quan tâm đến những người trần thế kia?"
Lucifinil dừng lại: "Em chỉ cảm thấy không cần thiết."
"Em luôn mềm lòng như vậy." Lucifer thản nhiên nói, "Bản thân bị uất ức cũng không nói, cứ nhịn, rồi nhịn ra một người như anh. Em có muốn anh chịu đựng không? Sau đó phân ra nhân cách thứ ba? Em có biết càng nhiều nhân cách thì nhân cách mới có thể không phải là để bảo vệ em, mà là muốn cắn nuốt em?"
Lucifinil: "Em không phải --"
"Anh không quan tâm bọn họ, anh chỉ quan tâm em." Lucifer nói.
Lucifinil sửng sốt.
"Em có muốn biết tại sao đột nhiên Thượng Đế làm khó dễ em vì Adam?" Lucifer nói.
Đương nhiên Lucifinil muốn biết.
"Ba ngày đấu tranh, em giao chiến với Thượng Đế." Lucifer bình tĩnh nói, "Mặc dù cuối cùng thất bại, nhưng em đã có đủ sức để chiến đấu với Thượng Đế."
Lucifinil ngẩn ra.
Khoảng cách giữa Thượng Đế và tạo vật là không bao giờ có thể vượt qua.
Dưới thần minh đều là con kiến hôi. Thượng Đế chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền nát tạo vật. Tất cả Luyến Thần cùng nhau lên cũng không thể địch lại một chiêu của Thượng Đế.
Lucifinil cũng không ngoại lệ.
Cậu có sáu bảy phần quyền năng của Thượng Đế, nhưng quyền năng đó vẫn đến từ Thượng Đế, và không bao giờ cậu có thể đi qua bàn tay của Thượng Đế.
Nhưng trong chiến đấu, cậu đã chống đỡ ba ngày.
Cậu và Thượng Đế vẫn có chênh lệch thực lực cực lớn, nhưng cũng không cảm thấy xa vời như vậy, là khoảng cách có thể đuổi kịp.
Có phải sức mạnh của Thượng Đế đã yếu đi không?
Không, thần lực của Thượng Đế là bẩm sinh và không thể yếu đi.
"Là em trở nên mạnh." Lucifer nói.
Lucifinil khó hiểu: "Làm sao em có thể trở nên mạnh hơn?"
Thần lực của tất cả Thiên Thần vừa mới được tạo ra là cố định. Thiên Sứ cấp thấp theo thăng cấp sẽ trở nên mạnh, nhưng Luciferel sinh ra chính là Luyến Thần cấp cao, sẽ không có tiến bộ.
"Bởi vì tín ngưỡng." Lucifer ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, "Thần lực có thể thông qua hai phương thức đạt được, một loại là bẩm sinh ban cho, một loại là về sau đạt được lực tín ngưỡng nên tăng trưởng. Em ở trên Thiên Đàng điều khiển vương quốc, được Thiên Thần tín ngưỡng, vì dân trừ hại ở trần gian, được chúng sinh tín ngưỡng. So với không bao giờ xuất hiện, giống như một biểu tượng hư vô mờ nhạt của Thượng Đế, em là người mà họ quen thuộc nhất, thật sự làm những điều tốt đẹp cho họ, gần gũi nhất với sự tồn tại của Thượng Đế. Em vì Thượng Đế mà truyền giáo, em đại biểu cho trên trời và thế gian thay mặt cho Thượng Đế, nhưng những gì họ tin vào không phải là Thượng Đế, mà là em."
Lucifinil câm nín.
"Cho nên em cứ từ từ trở nên lớn mạnh, thậm chí sắp sinh ra thần cách, thoát khỏi thân phận tạo hóa. Em có thể không nhận ra anh đã nhìn thấy một nửa hình thức ban đầu của thần cách trong biển tri thức của em, nhưng chưa kịp hình thành thì đã bị Thượng Đế đánh nát trong thời kỳ sa ngã.
Lucifinil: "..."
Đột nhiên tức giận.
"Thượng Đế đã sinh ra cảm giác nguy cơ."
"Một núi không thể chứa hai hổ, trên thế giới không cần có hai vị thần."
Có lẽ hệ Thần khác sẽ có, nhưng hệ Thần Do Thái không cần. Hệ Thần này ngay từ đầu chỉ có một vị thần.
"Thượng Đế cũng bắt đầu coi trọng sức mạnh tín ngưỡng, nhưng hắn chỉ tay năm ngón đã quen, cũng không muốn đột nhiên thay đổi sang con đường thân dân. Khi em truyền giáo em luôn nói Thần yêu thế gian, nhưng Lucifinil, yêu thế nhân chỉ có em, Thượng Đế chỉ coi bọn em là tạo vật, là con kiến hôi."
"Cho nên hắn lựa chọn hủy em, để chúng sinh mất đi tín ngưỡng đối với em."
Lucifer giơ tay lên, trước mặt liền xuất hiện một hình ảnh, là một cảnh tượng nào đó trên trần gian —— Đứa nhỏ bị bệnh nằm trên giường, mẹ quỳ gối bên giường cầu nguyện với Thượng Đế, cầu xin Thượng Đế thương xót.
Hình ảnh vừa chuyển, là người vợ nằm trên người chồng bị dã thú giết chết gào khóc, mắng chửi Satan mang đến tai họa.
"Sự vật đối lập nhau. Không có bệnh tật không biết tầm quan trọng của sức khỏe, không có cái chết không biết cuộc sống có giá trị, không có bóng tối không biết ánh sáng rực rỡ."
"Nếu không có lời nguyền của ác ma, sẽ không có tín ngưỡng vào Thượng Đế."
"Jehovah đã lan truyền rộng rãi về sự sa ngã của em. Mọi người không còn tin tưởng em, và bây giờ đã công nhận Satan là một sự tồn tại chán ghét."
"Cho dù anh không làm ác, bọn họ cũng bị tẩy não đến mức cho rằng ma sinh ra đã tội ác tày trời. Anh không còn có thể đạt được lực tín ngưỡng, không thể lấy cái này trở nên lớn mạnh hơn nữa. Cứ dừng lại ở đó, sớm muộn gì em và anh cũng sẽ bị Thượng Đế diệt trừ."
"Mở cánh cửa quỷ, lây lan tai họa và ác niệm, hấp thụ tất cả những cảm xúc tiêu cực thành sức mạnh, đó là cách duy nhất anh có thể đi, mới có thể chống lại Jehovah. Không chỉ nhằm vào Adam, ngay từ khi mới vào địa ngục, khi em còn ngủ say dưỡng thương trong biển tri thức, anh đã để cho đau khổ và thảm hoạ giáng lâm trần gian." Vẻ mặt Lucifer gần như ác nghiệt.
Lucifinil lắc đầu, lẩm bẩm: "Không... Cái đó không đúng. Thà em biến mất..."
"Anh không cho phép em biến mất." Lucifer ngắt lời cậu.
"Để cho con người có sinh lão bệnh tử không phải là anh, mà là Thượng Đế. Buộc em phải sa ngã, mở cửa quỷ, lan truyền thảm họa, và những người bị ảnh hưởng sẽ thất vọng với em và thay vào đó tin vào Thượng Đế, đó là kế hoạch của hắn."
"Thượng Đế cũng không đau lòng con người mình sáng tạo ra, cần gì em phải đau lòng chứ?"
"Anh chỉ là không nghĩ tới... Lucifinil, vốn là anh muốn phát tán ác niệm, hấp thu ác ý mà lớn mạnh." Lucifer cười khẽ.
"Nhưng em đã đạt được tín ngưỡng của ác ma."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.